Vạn Cổ Chí Tôn
Chương 2451: Thiên phượng tử vong?
Lý Vân Tiêu vẫn không nghe được câu trả lời, nói:
Này, ngươi sao rồi? Không có sao chứ?
Hai mắt Phi Nghê chậm rãi khép lại, khí tức càng ngày càng yếu ớt, sinh cơ không ngừng trôi qua.
Này, uy, ngươi xảy ra chuyện gì? Ngươi là thiên phượng niết thể, có thể trực tiếp niết bàn trọng sinh đấy.
Lý Vân Tiêu hô lớn vài câu, lại không có phản ứng gì.
Này này, mau đứng lên, đừng dọa ta!
Lý Vân Tiêu thoáng cái vội vàng lên, bò tới bên người của nàng, không ngừng lay đầu của nàng, lấy rất nhiều thiên tài địa bảo cho nàng ăn, cố truyền cho nàng một đạo chân khí, lại xuất thần hỏa ra như đóa hoa sen truyền xuống.
Phanh!
Hỏa diễm bốc cháy trên người Phi Nghê, hào quang chiếu rọi dung nhan của nàng, thần thái rất an tường.
Ngươi là thiên phượng niết thể, có thần hỏa này, nhất định có thể niết bàn trọng sinh!
Phi Nghê bị hỏa diễm bao phủ, trên mặt dường như khôi phục một ít huyết sắc, cũng không biết là khôi phục sinh cơ hay là hồi quang phản chiếu, nàng hơi mở mắt ra.
Theo thần hỏa cháy, hào quang màu vàng mông lung sinh ra trên người của nàng, tràn ngập lực lượng thần thánh.
Lý Vân Tiêu thở ra một hơi, nói:
Sinh cơ thật mạnh, chắc có lẽ không có việc.
Phi Nghê nghe hắn nói thế, nói:
Cái này, đây không phải là lực lượng của ta…, phu quân, ta sợ, sợ chính mình sẽ chết, không thể đi cùng ngươi.
Tâm thần Lý Vân Tiêu chấn động, trong đầu hiện ra hình ảnh lúc trước.
Người ta là con gái yếu ớt, sợ hãi nha.
Ngươi sắp trở thành cường giả Võ Đế đỉnh phong rồi, còn sợ cái gì?
Người ta sợ bị gió lớn thổi đi.
Thổi đi liền thổi đi, nhiều lắm là đầu rơi máu chảy, cũng sẽ không chết.
Ta không phải sợ chết, ta sợ sau khi mình bị thổi đi, ta không tìm được ngươi nữa.
Tìm không thấy là đúng!
Phu quân, nếu là ta bị người ta đánh chết, ngươi sẽ thương tâm không?
Ngươi là thiên phượng niết thể, trước khi chết có thể niết bàng trọng sinh, càng ngày càng mạnh, không phải chuện tốt sao?
Ta nói là nếu như, nếu quả thật chết thì sao? Ví dụ như một kích của Quỷ Vương vừa rồi, dưới lực lượng cường đại như thế, ta căn bản không kịp niết bàn trọng sinh, khẳng định trực tiếp hóa thành tro tàn.
Vậy thì tốt, nếu như ngươi vẫn còn quấn quít lấy ta, lần sau Quỷ Vương thả đại chiêu tới, ta sẽ ném ngươi ra ngăn cản.
Chán ghét chết, nếu là ta chết, ngươi sớm muộn gì cũng phải hối hận.
Nội tâm Lý Vân Tiêu run lên, vội vàng nói:
Nói mê sảng cái gì thế, đây rõ ràng là khí tức phương hoàng thánh khiết, ngươi lập tức sẽ niết bàn trọng sinh.
Phi Nghê rên rỉ nói:
Đừng gạt ta, thân thể của ta thế nào, ta rõ hơn ngươi nhiều. Lần này không giống dĩ vãng, luân hồi chi lực rất mạnh, trực tiếp phá vỡ thần thể của ta, ta cảm giác lần này thật sẽ chết.
Đồng tử của Lý Vân Tiêu đột nhiên co lại, dùng diệu pháp linh mục của có thể nhìn thấy trạng thái của Phi Nghê vào lúc này, thân thể đã bị phá hư thật lớn, sinh cơ không ngừng tán đi, khí tức thánh khiết dần dần tản đi, nàng đang hồi quang phản chiếu.
Ý thức của Phi Nghê dần dần bắt đầu mơ hồ, thì thào nói:
Ngươi biết không, ta thật tiếc nuối khi không thể nhìn thấy phi quân đi tới đỉnh phong, ngươi nhất định phải chạy đi, hảo hảo sống sót.
Trong cổ Lý Vân Tiêu chỉ có tiếng nắc nghẹn, hắn không thể nói được lời nào, hắn cố chống thân thể Phi Nghê, lớn tiếng nói:
Chớ nói lung tung, tỉnh lại đi, ngươi sẽ không chết.
Ý thức của Phi Nghê dường như cũng không có tỉnh lại, càng ngày càng mơ hồ, lẩm bẩm:
Ngươi biết sao băng lúc trước không, ta hứa nguyện cái gì không? Bị ngươi nói đúng, tuyệt không linh nha…
Đừng nói chuyện. ta sẽ cứu ngươi.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu như nứt ra, không biết lực lượng từ chỗ nào sinh ra, hắn vẽ ra mấy đạo ấn phù trực tiếp đánh vào trong cơ thể Phi Nghê.
Lực lượng này không ngừng rót vào, hắn vẫn không cách nào giúp thân thể của nàng khôi phục như cũ, Thất Thải Ma Đồng của hắn hiện tại tràn ngập thần thái thống khổ.
Buông tha đi, Lý Vân Tiêu.
Đột nhiên một đạo thân ảnh đi đến phía sau hắn, đúng là Long Thiên Miểu, nghiêm mặt nói:
Đây là thiên phượng nguyên quang, chính là phượng hoàng trước khi chết sẽ tỏa ra hào quang thần thánh của mình.
Thiên phượng nguyên quang?
Lý Vân Tiêu sững sờ, hắn cảm giác thân thể của mình đang từ từ khôi phục lại.
Long Thiên Miểu nói:
Đúng thế, thiên phượng nguyên quang chính là tinh hoa phượng hoàng bổn nguyên biến thành, có thể trị hết tất cả thương thế, nhưng không thể trị cho chính mình.
Không thể trị cho chính mình…
Toàn thân Lý Vân Tiêu run lên, đồng tử đột nhiên mở to, hét lớn:
Ngươi có biện pháp cứu nàng? Ngươi là gia chủ Long gia, có chân long huyết, ngươi nhất định có biện pháp đúng không?
Lý Vân Tiêu nhảy dựng lên, hắn bắt lấy Long Thiên Miểu.
Thiên phượng nguyên quang chiếu vào, thương thế của Long Thiên Miểu cũng khôi phục mắt thường có thể thấy được.
Có biện pháp duy nhất, chính là dùng long nguyên chi lực, long phượng hợp minh, trực tiếp giúp nàng bước vào siêu phàm nhập thánh.
Long Thiên Miểu chậm rãi nói ra.
Long nguyên chi lực…
Trong nội tâm Lý Vân Tiêu cả kinh, nói:
Nếu là long nguyên chi lực!
Long Thiên Miểu nói:
Nếu như phát ra long nguyên chi lực, như vậy thực lực của ta sẽ ngã xuống cửu tinh đỉnh phong.
Thân thể Lý Vân Tiêu run rẩy, một tay bắt lấy Long Thiên Miểu, cắn răng nói:
Thỉnh ngươi, cầu ngươi, cầu ngươi cứu cứu nàng mặc kệ có điều kiện gì ta đều đáp ứng ngươi ”
Long Thiên Miểu mặt không biểu tình, nói:
Lý Vân Tiêu, cũng không phải là ta nhẫn tâm thấy chết mà không cứu, ta chính là gia chủ Long gia, há có thể dễ dàng chết đi?
Lý Vân Tiêu cúi đầu, trong mắt đầy huyết lệ run giọng nói:
Long đại tiên sinh, cầu ngươi cứu cứu nàng!
Long Thiên Miểu trầm giọng nói:
Phi Nghê là đệ tử ta yêu thương nhất, nhưng thật xin lỗi.
Lý Vân Tiêu chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, hắn lảo đảo trở lại bên người Phi Nghê, thiên phượng nguyên quang càng ngày càng mạnh, hắn khom lưng xuống, ôm Phi Nghê, nói:
Ta không tin trong thiên hạ trừ long nguyên thì không có gì có thể cứu ngươi.
Ngươi không thể mang nàng đi.
Đột nhiên Long Thiên Miểu nói ra:
Phi Nghê mặc dù chết, nhưng lưu lại thiên phượng niết thể, đây là thân thể huyết mạch rất trọng yếu, chính là mấu chốt phá vỡ luân hồi đại chuyển bàn này.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu phát lạnh, nói:
Ngươi có ý gì?
Long Thiên Miểu nói:
Long nguyên chi lực của ta dù có thể cứu nàng, làm cho thưc lực của nàng đột phá đến siêu phàm nhập thánh. Mà thiên phượng nguyên quang cũng có thể giúp ta đột phá một bước, đủ để chiến thắng Quỷ Vương này.
Lý Vân Tiêu giận dữ, lạnh lùng nói:
Ngươi muốn thân thể Phi Nghê, nằm mơ!
Long Thiên Miểu thở dài:
Ta biết rõ ngươi ưa thích nàng, ta làm sao không thích, nhưng mà tình thế không do người.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu tràn đầy nộ khí, nói:
Ta mặc kệ do người do ai do cái gì, tóm lại muốn động Phi Nghê, si tâm vọng tưởng.
Long Thiên Miểu đưa mắt nhìn, nói:
Lý Vân Tiêu, ngươi vẫn còn quá trẻ tuổi.
Vạn Cổ Chí Tôn
Này, ngươi sao rồi? Không có sao chứ?
Hai mắt Phi Nghê chậm rãi khép lại, khí tức càng ngày càng yếu ớt, sinh cơ không ngừng trôi qua.
Này, uy, ngươi xảy ra chuyện gì? Ngươi là thiên phượng niết thể, có thể trực tiếp niết bàn trọng sinh đấy.
Lý Vân Tiêu hô lớn vài câu, lại không có phản ứng gì.
Này này, mau đứng lên, đừng dọa ta!
Lý Vân Tiêu thoáng cái vội vàng lên, bò tới bên người của nàng, không ngừng lay đầu của nàng, lấy rất nhiều thiên tài địa bảo cho nàng ăn, cố truyền cho nàng một đạo chân khí, lại xuất thần hỏa ra như đóa hoa sen truyền xuống.
Phanh!
Hỏa diễm bốc cháy trên người Phi Nghê, hào quang chiếu rọi dung nhan của nàng, thần thái rất an tường.
Ngươi là thiên phượng niết thể, có thần hỏa này, nhất định có thể niết bàn trọng sinh!
Phi Nghê bị hỏa diễm bao phủ, trên mặt dường như khôi phục một ít huyết sắc, cũng không biết là khôi phục sinh cơ hay là hồi quang phản chiếu, nàng hơi mở mắt ra.
Theo thần hỏa cháy, hào quang màu vàng mông lung sinh ra trên người của nàng, tràn ngập lực lượng thần thánh.
Lý Vân Tiêu thở ra một hơi, nói:
Sinh cơ thật mạnh, chắc có lẽ không có việc.
Phi Nghê nghe hắn nói thế, nói:
Cái này, đây không phải là lực lượng của ta…, phu quân, ta sợ, sợ chính mình sẽ chết, không thể đi cùng ngươi.
Tâm thần Lý Vân Tiêu chấn động, trong đầu hiện ra hình ảnh lúc trước.
Người ta là con gái yếu ớt, sợ hãi nha.
Ngươi sắp trở thành cường giả Võ Đế đỉnh phong rồi, còn sợ cái gì?
Người ta sợ bị gió lớn thổi đi.
Thổi đi liền thổi đi, nhiều lắm là đầu rơi máu chảy, cũng sẽ không chết.
Ta không phải sợ chết, ta sợ sau khi mình bị thổi đi, ta không tìm được ngươi nữa.
Tìm không thấy là đúng!
Phu quân, nếu là ta bị người ta đánh chết, ngươi sẽ thương tâm không?
Ngươi là thiên phượng niết thể, trước khi chết có thể niết bàng trọng sinh, càng ngày càng mạnh, không phải chuện tốt sao?
Ta nói là nếu như, nếu quả thật chết thì sao? Ví dụ như một kích của Quỷ Vương vừa rồi, dưới lực lượng cường đại như thế, ta căn bản không kịp niết bàn trọng sinh, khẳng định trực tiếp hóa thành tro tàn.
Vậy thì tốt, nếu như ngươi vẫn còn quấn quít lấy ta, lần sau Quỷ Vương thả đại chiêu tới, ta sẽ ném ngươi ra ngăn cản.
Chán ghét chết, nếu là ta chết, ngươi sớm muộn gì cũng phải hối hận.
Nội tâm Lý Vân Tiêu run lên, vội vàng nói:
Nói mê sảng cái gì thế, đây rõ ràng là khí tức phương hoàng thánh khiết, ngươi lập tức sẽ niết bàn trọng sinh.
Phi Nghê rên rỉ nói:
Đừng gạt ta, thân thể của ta thế nào, ta rõ hơn ngươi nhiều. Lần này không giống dĩ vãng, luân hồi chi lực rất mạnh, trực tiếp phá vỡ thần thể của ta, ta cảm giác lần này thật sẽ chết.
Đồng tử của Lý Vân Tiêu đột nhiên co lại, dùng diệu pháp linh mục của có thể nhìn thấy trạng thái của Phi Nghê vào lúc này, thân thể đã bị phá hư thật lớn, sinh cơ không ngừng tán đi, khí tức thánh khiết dần dần tản đi, nàng đang hồi quang phản chiếu.
Ý thức của Phi Nghê dần dần bắt đầu mơ hồ, thì thào nói:
Ngươi biết không, ta thật tiếc nuối khi không thể nhìn thấy phi quân đi tới đỉnh phong, ngươi nhất định phải chạy đi, hảo hảo sống sót.
Trong cổ Lý Vân Tiêu chỉ có tiếng nắc nghẹn, hắn không thể nói được lời nào, hắn cố chống thân thể Phi Nghê, lớn tiếng nói:
Chớ nói lung tung, tỉnh lại đi, ngươi sẽ không chết.
Ý thức của Phi Nghê dường như cũng không có tỉnh lại, càng ngày càng mơ hồ, lẩm bẩm:
Ngươi biết sao băng lúc trước không, ta hứa nguyện cái gì không? Bị ngươi nói đúng, tuyệt không linh nha…
Đừng nói chuyện. ta sẽ cứu ngươi.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu như nứt ra, không biết lực lượng từ chỗ nào sinh ra, hắn vẽ ra mấy đạo ấn phù trực tiếp đánh vào trong cơ thể Phi Nghê.
Lực lượng này không ngừng rót vào, hắn vẫn không cách nào giúp thân thể của nàng khôi phục như cũ, Thất Thải Ma Đồng của hắn hiện tại tràn ngập thần thái thống khổ.
Buông tha đi, Lý Vân Tiêu.
Đột nhiên một đạo thân ảnh đi đến phía sau hắn, đúng là Long Thiên Miểu, nghiêm mặt nói:
Đây là thiên phượng nguyên quang, chính là phượng hoàng trước khi chết sẽ tỏa ra hào quang thần thánh của mình.
Thiên phượng nguyên quang?
Lý Vân Tiêu sững sờ, hắn cảm giác thân thể của mình đang từ từ khôi phục lại.
Long Thiên Miểu nói:
Đúng thế, thiên phượng nguyên quang chính là tinh hoa phượng hoàng bổn nguyên biến thành, có thể trị hết tất cả thương thế, nhưng không thể trị cho chính mình.
Không thể trị cho chính mình…
Toàn thân Lý Vân Tiêu run lên, đồng tử đột nhiên mở to, hét lớn:
Ngươi có biện pháp cứu nàng? Ngươi là gia chủ Long gia, có chân long huyết, ngươi nhất định có biện pháp đúng không?
Lý Vân Tiêu nhảy dựng lên, hắn bắt lấy Long Thiên Miểu.
Thiên phượng nguyên quang chiếu vào, thương thế của Long Thiên Miểu cũng khôi phục mắt thường có thể thấy được.
Có biện pháp duy nhất, chính là dùng long nguyên chi lực, long phượng hợp minh, trực tiếp giúp nàng bước vào siêu phàm nhập thánh.
Long Thiên Miểu chậm rãi nói ra.
Long nguyên chi lực…
Trong nội tâm Lý Vân Tiêu cả kinh, nói:
Nếu là long nguyên chi lực!
Long Thiên Miểu nói:
Nếu như phát ra long nguyên chi lực, như vậy thực lực của ta sẽ ngã xuống cửu tinh đỉnh phong.
Thân thể Lý Vân Tiêu run rẩy, một tay bắt lấy Long Thiên Miểu, cắn răng nói:
Thỉnh ngươi, cầu ngươi, cầu ngươi cứu cứu nàng mặc kệ có điều kiện gì ta đều đáp ứng ngươi ”
Long Thiên Miểu mặt không biểu tình, nói:
Lý Vân Tiêu, cũng không phải là ta nhẫn tâm thấy chết mà không cứu, ta chính là gia chủ Long gia, há có thể dễ dàng chết đi?
Lý Vân Tiêu cúi đầu, trong mắt đầy huyết lệ run giọng nói:
Long đại tiên sinh, cầu ngươi cứu cứu nàng!
Long Thiên Miểu trầm giọng nói:
Phi Nghê là đệ tử ta yêu thương nhất, nhưng thật xin lỗi.
Lý Vân Tiêu chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, hắn lảo đảo trở lại bên người Phi Nghê, thiên phượng nguyên quang càng ngày càng mạnh, hắn khom lưng xuống, ôm Phi Nghê, nói:
Ta không tin trong thiên hạ trừ long nguyên thì không có gì có thể cứu ngươi.
Ngươi không thể mang nàng đi.
Đột nhiên Long Thiên Miểu nói ra:
Phi Nghê mặc dù chết, nhưng lưu lại thiên phượng niết thể, đây là thân thể huyết mạch rất trọng yếu, chính là mấu chốt phá vỡ luân hồi đại chuyển bàn này.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu phát lạnh, nói:
Ngươi có ý gì?
Long Thiên Miểu nói:
Long nguyên chi lực của ta dù có thể cứu nàng, làm cho thưc lực của nàng đột phá đến siêu phàm nhập thánh. Mà thiên phượng nguyên quang cũng có thể giúp ta đột phá một bước, đủ để chiến thắng Quỷ Vương này.
Lý Vân Tiêu giận dữ, lạnh lùng nói:
Ngươi muốn thân thể Phi Nghê, nằm mơ!
Long Thiên Miểu thở dài:
Ta biết rõ ngươi ưa thích nàng, ta làm sao không thích, nhưng mà tình thế không do người.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu tràn đầy nộ khí, nói:
Ta mặc kệ do người do ai do cái gì, tóm lại muốn động Phi Nghê, si tâm vọng tưởng.
Long Thiên Miểu đưa mắt nhìn, nói:
Lý Vân Tiêu, ngươi vẫn còn quá trẻ tuổi.
Vạn Cổ Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Vạn Cổ Chí Tôn
Story
Chương 2451: Thiên phượng tử vong?
10.0/10 từ 47 lượt.