Vạn Cổ Chí Tôn
Chương 2400: Ba mươi ba Công Tào (1)
Ầm ầm!
Kiếm khí ngân sắc chém nhập đại địa, vung lên vô số bụi bậm.
Tuy Bắc Thần Nam tránh được kiếm này, nhưng vẫn bị kiếm khí đánh lui mười mấy trượng.
Cảnh giới chênh lệch là khó có thể bù đắp.
Xa xa mấy tên Yêu Tộc khác cũng động, Dực lóe lên liền đến trước mặt Lý Vân Tiêu, quát:
– Các ngươi đối phó những người khác, ta tới giết Lý Vân Tiêu!
Giết Lý Vân Tiêu thủy chung là việc cấp thiết của mấy người bọn họ, người còn lại, thậm chí là La Thanh Vân ở trong mắt bọn họ cũng là râu ria.
Bởi vì dù Quỷ Tu la nhiều hơn nữa, cũng không thể chiến thắng Thương tương lai triệt để nắm dữ Hồn Thiên Nghi, mà Lý Vân Tiêu lại bất đồng, đồng dạng có Thánh Khí, đây mới là bọn họ kiêng kỵ nhất.
– Phu quân, ánh mắt của ngươi…
Phi Nghê thoáng cái quan tâm tới, đem Lý Vân Tiêu ngăn ở phía sau nói:
– Người này ta đi đối phó.
Dực lạnh giọng nói:
– Hậu duệ Thiên Phượng huyết mạch? Ngày hôm nay coi như là Thiên Phượng đích thân tới, ta cũng muốn giết Lý Vân Tiêu!
Phi Nghê cười nhạo nói:
– Khoác lác không biết ngượng.
– Thập Kiếm triền tâm, giết!
Dực lười cùng nàng nói nhiều, thập kiếm hợp nhất, đột nhiên chém xuống!
Mười đạo Kiếm mang kết thành võng kiếm, thoáng cái liền bao hai người lại, không gian cũng theo đó tua nhỏ thành vô số khối, vỡ nát!
Phi Nghê cả kinh, thân thể trong nháy mắt Yêu Hóa, trạng thái nửa phượng, liệt hỏa hừng hực ở sau người thiêu đốt.
Hai tay nàng bấm niệm thần chú, đan vào thành một lưới lửa, nhiệt độ không ngừng tăng lên.
Ầm ầm…
Lưới lửa đột nhiên bay ra, cùng Kiếm võng va chạm, trong nháy mắt bị chém thành vô số đóa, hướng bốn phía kích tán.
Mười đạo kiếm khí thế đi không giảm, ở trong vô số ánh lửa vẫn như cũ chém xuống
Phi Nghê kinh hãi, đột nhiên một cánh tay khoát lên vai nàng.
Trong mắt trái của Lý Vân Tiêu tràn ra vẻ kinh dị, hiện lên Thất Thải Huyễn Quang, thân ảnh của hai người ở dưới Huyễn Quang đột nhiên tiêu thất, mười chỉ kiếm trong nháy mắt chém không.
– Hôm nay ngươi có chắp cánh cũng không thể thoát.
Dực lạnh như băng nói, thân ảnh lóe lên, ở trên không trung lưu lại một đạo tàn ảnh, liền đuổi theo.
Thân ảnh của Lê cũng khẽ động, đột nhiên khắp bầu trời thải hồng hạ xuống, đúng là từng cái đoạn mang, ở quanh thân nàng phô ra, tự thành một giới.
Ninh Khả Vân tay phải cầm ngược đoản kiếm, dẫm vào trong trận, dừng ở trước mặt đối phương nói:
– Liền để ta làm đối thủ của ngươi đi.
Lê hơi biến sắc, khí tức đối phương không kém mình, hơn nữa vừa rồi triệu hoán Quỷ Vương tiêu hao cực lớn, muốn chiến thắng đối phương hầu như không thể nào.
Nàng hơi trầm tư một chút, trực tiếp đứng ở đó không động, chậm rãi điều tức Nguyên lực.
Ninh Khả Vân nói:
– Tuy rằng ta ngươi thắng bại sẽ không ảnh hưởng toàn bộ chiến cuộc, nhưng ta cũng không có thể ngồi xem ngươi nghỉ ngơi.
Tay phải nàng vung chủy thủ lên, bầu trời liền có một đạo Kiếm mang chém qua.
Sắc mặt Lê bình tĩnh, thân thể lăng không chớp lên một cái, liền tiêu thất ở tại chỗ, thuấn di ra mấy trượng, nhưng vẫn như cũ ở trong trận pháp.
Trận này tự thành một giới, vô cùng vô tận, lấy lực lượng của Lê thời khắc này, trong thời gian ngắn cũng rất khó phá vỡ.
Nhưng nàng cũng không cầu thắng, có thể kéo một gã Cửu Tinh đỉnh phong cường giả của đối phương là đủ rồi.
– Sư thúc, ba người chúng ta liên thủ, có thể thắng nàng.
Trên bầu trời Kết Giới lóe lên quang mang, Hàn Quân Đình cùng Quỳ Hoa Bà Bà hiển lộ ra, hai người đột nhiên tách ra, đem Lê vây vào giữa.
Lê nhíu mày, nhẹ nhàng cười nói:
– Hàn Quân Đình, trước đây chúng ta mới liên thủ, hiện tại liền thành địch nhân rồi?
Hàn Quân Đình lạnh nhạt nói:
– Thế sự như bàn cờ, ngươi gọi ra Quỷ Vương kia, lẽ nào sẽ bỏ qua ta sao?
Lê cười nói:
– Nếu ngươi nguyện ý gia nhập vào Yêu Tộc, ta không chỉ sẽ bỏ qua ngươi, hơn nữa tất sẽ trọng điểm tài bồi.
Hàn Quân Đình nói:
– Nói trắng ra chính là không buông tha, ta rất hiếu kỳ, ngươi và Quỷ Vương kia ký kết khế ước, nếu ngươi chết, thứ này có thể biến mất hay không.
Lê cười nói:
– Đương nhiên sẽ không, một khi triệu hồi ra, ta liền không cách nào khống chế hắn. Hắn chỉ cần hoàn thành khế ước cùng ta là được, về phần khi nào ly khai, hay không ly khai, tất cả đều là ý niệm của hắn quyết định.
Hàn Quân Đình gật đầu nói:
– Hiểu rồi.
Con ngươi Lê đảo một vòng, đột nhiên cười nói:
– Ta cũng hiểu.
Hàn Quân Đình cau chân mày lại, hừ nói:
– Ngươi hiểu cái gì?
Lê khẽ cười nói:
– Lòng của ngươi nghi ky rất sâu. Bây giờ Quỷ Vương kia muốn giết Lý Vân Tiêu, mà ngươi sợ giết ta sẽ làm Quỷ Vương tiêu thất, bỏ lỡ một cơ hội giết Lý Vân Tiêu. Vừa nãy ta trả lời Quỷ Vương sẽ không biến mất, ta nhận ra thần sắc của ngươi buông lỏng.
Ninh Khả Vân nhăn mi lại, có chút không tin nhìn Hàn Quân Đình.
Hàn Quân Đình cả giận nói:
– Đừng vội nói bậy, giữa ta và ngươi ân oán, sao có thể sánh bằng hai tộc ân oán, trước mặt đại nghĩa, người nào sẽ tin ngươi gây xích mích.
Lê cười nói:
– Ngươi có thể tùy ý chụp mũ cho ta, bởi vì ta không thèm để ý, chân tướng làm sao chính ngươi minh bạch.
Hàn Quân Đình cười lạnh nói:
– Mặc ngươi ngôn ngữ sắc bén ra sao, cũng khó đào thoát vận mệnh hôm nay.
Hai tay nàng khép lại, quanh thân ngưng tụ vô số huỳnh quang, tỏa ra dung nhan tuyệt mỹ, lạnh lùng mà tuyệt thế.
Quỳ Hoa Bà Bà cũng ngưng thần, vạn phần ngưng trọng, trình độ chiến đấu này đã không phải là nàng có thể tham dự, chỉ có thể thận trọng làm ra tác dụng phụ trợ.
Ninh Khả Vân quát:
– Hư Huyền Chi thuật, yểu yểu minh minh, không gặp chúng hình.
Thân ảnh ba người nhất thời hoảng hốt, tiêu thất ở trong hồng lăng trận, giống như thanh phong phất qua.
Sắc mặt Lê ngưng lại, một cảm giác nguy hiểm vọt tới.
Thân ảnh nàng chuyển động, trống trận trùng thiên, tiếng trống chấn động tứ phương, thoáng cái tách ra khí tức nguy hiểm.
Xa xa Tiên cùng Mông thì vây quanh Khâu Mục Kiệt, liên thủ công hắn.
Khâu Mục Kiệt vung song chưởng, thi triển ra các loại trạng thái chung cực, vậy mà ngăn chặn hai gã Yêu Tộc.
Hai gã Đại Yêu trước bị Quỷ Tu la đánh tổn thương, lúc này lại bị Khâu Mục Kiệt áp chế, tức đến oa oa kêu to, đều liều mạng điên cuồng tấn công, lại có dấu hiệu lật bàn.
– Hừ.
Khâu Mục Kiệt khinh miệt cười lạnh một tiếng, thi triển ra thân pháp, hai gã Đại Yêu này hắn thấy bất quá là nỏ mạnh hết đà, hắn mới không có hứng thú cùng đối phương liều chết, chỉ cần chế trụ thời gian nhất định, tự nhiên có thể dễ dàng thủ thắng.
Tất cả mọi người minh bạch, then chốt quan hệ thắng bại chân chính là tám gã Quỷ Tu la cùng Quỷ Vương.
Lúc này Quỷ Vương ngồi xếp bằng ở trong trận pháp, thân thể không ngừng xoay tròn, thời khắc này dáng dấp so với trước có biến hóa nhất định, trên người che lấp một tầng Lân giáp thanh sắc.
Trên vảy tràn đầy hoa văn, hai tay hắn bấm niệm thần chú, những hoa văn kia dâng lên vô số quang mang, ở bốn phía hội tụ thành phù hiệu tản ra.
Nhưng bị trận pháp áp chế, những quỷ phù kia đều hội tụ ở trên bầu trời Kết Giới, càng ngày càng nhiều.
Vạn Cổ Chí Tôn
Kiếm khí ngân sắc chém nhập đại địa, vung lên vô số bụi bậm.
Tuy Bắc Thần Nam tránh được kiếm này, nhưng vẫn bị kiếm khí đánh lui mười mấy trượng.
Cảnh giới chênh lệch là khó có thể bù đắp.
Xa xa mấy tên Yêu Tộc khác cũng động, Dực lóe lên liền đến trước mặt Lý Vân Tiêu, quát:
– Các ngươi đối phó những người khác, ta tới giết Lý Vân Tiêu!
Giết Lý Vân Tiêu thủy chung là việc cấp thiết của mấy người bọn họ, người còn lại, thậm chí là La Thanh Vân ở trong mắt bọn họ cũng là râu ria.
Bởi vì dù Quỷ Tu la nhiều hơn nữa, cũng không thể chiến thắng Thương tương lai triệt để nắm dữ Hồn Thiên Nghi, mà Lý Vân Tiêu lại bất đồng, đồng dạng có Thánh Khí, đây mới là bọn họ kiêng kỵ nhất.
– Phu quân, ánh mắt của ngươi…
Phi Nghê thoáng cái quan tâm tới, đem Lý Vân Tiêu ngăn ở phía sau nói:
– Người này ta đi đối phó.
Dực lạnh giọng nói:
– Hậu duệ Thiên Phượng huyết mạch? Ngày hôm nay coi như là Thiên Phượng đích thân tới, ta cũng muốn giết Lý Vân Tiêu!
Phi Nghê cười nhạo nói:
– Khoác lác không biết ngượng.
– Thập Kiếm triền tâm, giết!
Dực lười cùng nàng nói nhiều, thập kiếm hợp nhất, đột nhiên chém xuống!
Mười đạo Kiếm mang kết thành võng kiếm, thoáng cái liền bao hai người lại, không gian cũng theo đó tua nhỏ thành vô số khối, vỡ nát!
Phi Nghê cả kinh, thân thể trong nháy mắt Yêu Hóa, trạng thái nửa phượng, liệt hỏa hừng hực ở sau người thiêu đốt.
Hai tay nàng bấm niệm thần chú, đan vào thành một lưới lửa, nhiệt độ không ngừng tăng lên.
Ầm ầm…
Lưới lửa đột nhiên bay ra, cùng Kiếm võng va chạm, trong nháy mắt bị chém thành vô số đóa, hướng bốn phía kích tán.
Mười đạo kiếm khí thế đi không giảm, ở trong vô số ánh lửa vẫn như cũ chém xuống
Phi Nghê kinh hãi, đột nhiên một cánh tay khoát lên vai nàng.
Trong mắt trái của Lý Vân Tiêu tràn ra vẻ kinh dị, hiện lên Thất Thải Huyễn Quang, thân ảnh của hai người ở dưới Huyễn Quang đột nhiên tiêu thất, mười chỉ kiếm trong nháy mắt chém không.
– Hôm nay ngươi có chắp cánh cũng không thể thoát.
Dực lạnh như băng nói, thân ảnh lóe lên, ở trên không trung lưu lại một đạo tàn ảnh, liền đuổi theo.
Thân ảnh của Lê cũng khẽ động, đột nhiên khắp bầu trời thải hồng hạ xuống, đúng là từng cái đoạn mang, ở quanh thân nàng phô ra, tự thành một giới.
Ninh Khả Vân tay phải cầm ngược đoản kiếm, dẫm vào trong trận, dừng ở trước mặt đối phương nói:
– Liền để ta làm đối thủ của ngươi đi.
Lê hơi biến sắc, khí tức đối phương không kém mình, hơn nữa vừa rồi triệu hoán Quỷ Vương tiêu hao cực lớn, muốn chiến thắng đối phương hầu như không thể nào.
Nàng hơi trầm tư một chút, trực tiếp đứng ở đó không động, chậm rãi điều tức Nguyên lực.
Ninh Khả Vân nói:
– Tuy rằng ta ngươi thắng bại sẽ không ảnh hưởng toàn bộ chiến cuộc, nhưng ta cũng không có thể ngồi xem ngươi nghỉ ngơi.
Tay phải nàng vung chủy thủ lên, bầu trời liền có một đạo Kiếm mang chém qua.
Sắc mặt Lê bình tĩnh, thân thể lăng không chớp lên một cái, liền tiêu thất ở tại chỗ, thuấn di ra mấy trượng, nhưng vẫn như cũ ở trong trận pháp.
Trận này tự thành một giới, vô cùng vô tận, lấy lực lượng của Lê thời khắc này, trong thời gian ngắn cũng rất khó phá vỡ.
Nhưng nàng cũng không cầu thắng, có thể kéo một gã Cửu Tinh đỉnh phong cường giả của đối phương là đủ rồi.
– Sư thúc, ba người chúng ta liên thủ, có thể thắng nàng.
Trên bầu trời Kết Giới lóe lên quang mang, Hàn Quân Đình cùng Quỳ Hoa Bà Bà hiển lộ ra, hai người đột nhiên tách ra, đem Lê vây vào giữa.
Lê nhíu mày, nhẹ nhàng cười nói:
– Hàn Quân Đình, trước đây chúng ta mới liên thủ, hiện tại liền thành địch nhân rồi?
Hàn Quân Đình lạnh nhạt nói:
– Thế sự như bàn cờ, ngươi gọi ra Quỷ Vương kia, lẽ nào sẽ bỏ qua ta sao?
Lê cười nói:
– Nếu ngươi nguyện ý gia nhập vào Yêu Tộc, ta không chỉ sẽ bỏ qua ngươi, hơn nữa tất sẽ trọng điểm tài bồi.
Hàn Quân Đình nói:
– Nói trắng ra chính là không buông tha, ta rất hiếu kỳ, ngươi và Quỷ Vương kia ký kết khế ước, nếu ngươi chết, thứ này có thể biến mất hay không.
Lê cười nói:
– Đương nhiên sẽ không, một khi triệu hồi ra, ta liền không cách nào khống chế hắn. Hắn chỉ cần hoàn thành khế ước cùng ta là được, về phần khi nào ly khai, hay không ly khai, tất cả đều là ý niệm của hắn quyết định.
Hàn Quân Đình gật đầu nói:
– Hiểu rồi.
Con ngươi Lê đảo một vòng, đột nhiên cười nói:
– Ta cũng hiểu.
Hàn Quân Đình cau chân mày lại, hừ nói:
– Ngươi hiểu cái gì?
Lê khẽ cười nói:
– Lòng của ngươi nghi ky rất sâu. Bây giờ Quỷ Vương kia muốn giết Lý Vân Tiêu, mà ngươi sợ giết ta sẽ làm Quỷ Vương tiêu thất, bỏ lỡ một cơ hội giết Lý Vân Tiêu. Vừa nãy ta trả lời Quỷ Vương sẽ không biến mất, ta nhận ra thần sắc của ngươi buông lỏng.
Ninh Khả Vân nhăn mi lại, có chút không tin nhìn Hàn Quân Đình.
Hàn Quân Đình cả giận nói:
– Đừng vội nói bậy, giữa ta và ngươi ân oán, sao có thể sánh bằng hai tộc ân oán, trước mặt đại nghĩa, người nào sẽ tin ngươi gây xích mích.
Lê cười nói:
– Ngươi có thể tùy ý chụp mũ cho ta, bởi vì ta không thèm để ý, chân tướng làm sao chính ngươi minh bạch.
Hàn Quân Đình cười lạnh nói:
– Mặc ngươi ngôn ngữ sắc bén ra sao, cũng khó đào thoát vận mệnh hôm nay.
Hai tay nàng khép lại, quanh thân ngưng tụ vô số huỳnh quang, tỏa ra dung nhan tuyệt mỹ, lạnh lùng mà tuyệt thế.
Quỳ Hoa Bà Bà cũng ngưng thần, vạn phần ngưng trọng, trình độ chiến đấu này đã không phải là nàng có thể tham dự, chỉ có thể thận trọng làm ra tác dụng phụ trợ.
Ninh Khả Vân quát:
– Hư Huyền Chi thuật, yểu yểu minh minh, không gặp chúng hình.
Thân ảnh ba người nhất thời hoảng hốt, tiêu thất ở trong hồng lăng trận, giống như thanh phong phất qua.
Sắc mặt Lê ngưng lại, một cảm giác nguy hiểm vọt tới.
Thân ảnh nàng chuyển động, trống trận trùng thiên, tiếng trống chấn động tứ phương, thoáng cái tách ra khí tức nguy hiểm.
Xa xa Tiên cùng Mông thì vây quanh Khâu Mục Kiệt, liên thủ công hắn.
Khâu Mục Kiệt vung song chưởng, thi triển ra các loại trạng thái chung cực, vậy mà ngăn chặn hai gã Yêu Tộc.
Hai gã Đại Yêu trước bị Quỷ Tu la đánh tổn thương, lúc này lại bị Khâu Mục Kiệt áp chế, tức đến oa oa kêu to, đều liều mạng điên cuồng tấn công, lại có dấu hiệu lật bàn.
– Hừ.
Khâu Mục Kiệt khinh miệt cười lạnh một tiếng, thi triển ra thân pháp, hai gã Đại Yêu này hắn thấy bất quá là nỏ mạnh hết đà, hắn mới không có hứng thú cùng đối phương liều chết, chỉ cần chế trụ thời gian nhất định, tự nhiên có thể dễ dàng thủ thắng.
Tất cả mọi người minh bạch, then chốt quan hệ thắng bại chân chính là tám gã Quỷ Tu la cùng Quỷ Vương.
Lúc này Quỷ Vương ngồi xếp bằng ở trong trận pháp, thân thể không ngừng xoay tròn, thời khắc này dáng dấp so với trước có biến hóa nhất định, trên người che lấp một tầng Lân giáp thanh sắc.
Trên vảy tràn đầy hoa văn, hai tay hắn bấm niệm thần chú, những hoa văn kia dâng lên vô số quang mang, ở bốn phía hội tụ thành phù hiệu tản ra.
Nhưng bị trận pháp áp chế, những quỷ phù kia đều hội tụ ở trên bầu trời Kết Giới, càng ngày càng nhiều.
Vạn Cổ Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Vạn Cổ Chí Tôn
Story
Chương 2400: Ba mươi ba Công Tào (1)
10.0/10 từ 47 lượt.