Vạn Cổ Chí Tôn
Chương 2394: Cửu mệnh (1)
Đường Khánh quát:
– Đều nổ lên cho ta.
Hắn nắm chặt ngũ chỉ, chưởng ấn ầm ầm vỡ vụn, hóa thành một mảnh tinh vân kim sắc, kích bắn ra bốn phương tám hướng, chấn ba mươi sáu thanh kiếm kia “ong ong” chiến minh.
Toàn bộ không gian Nhãn Thuật không ngừng tan rã, trong Ma Đồng tiên huyết chảy ròng, Phù Văn từng cái tan biến.
Đột nhiên cả người Đường Khánh run lên, hàn khí xông lên đầu, chỉ thấy trong một mảnh hỗn loạn kia, chậm rãi hiện ra một đạo Kiếm mang, giống như là ảnh thu nhỏ của cả thế giới, hội tụ toàn bộ quy tắc.
– Đây là kiếm ý gì?
Đường Khánh quá sợ hãi, lúc này khí hải trong cơ thể hắn đã phá, vô số Nguyên lực tuôn ra, chính là thời khắc đỉnh phong của nhân sinh, nhưng ở dưới đạo kiếm ý kia lại sinh ra một tia hàn ý.
Trong hoảng hốt, thân ảnh của Lý Vân Tiêu như ẩn như hiện.
Ở dưới ánh mắt hoảng sợ của Đường Khánh, toàn bộ thế giới hội tụ thành một đạo kiếm ảnh.
– Ảo giác, là ảo giác sao?
Đường Khánh chật vật nuốt một ngụm nước miếng, cổ khí tức kia mạnh, để cho cả người hắn cơ hồ muốn hít thở không thông.
– Không có khả năng, không có khả năng…
Hắn hét lớn một tiếng, khí hải trong đan điền càng thêm trôi qua, cuối cùng một chút xíu Nguyên lực cũng dũng mãnh vào trong kinh mạch cùng Tứ Chi Bách Hài, thân thể như lớn thêm một vòng.
– Chưởng trấn sơn hà…
Cả người hắn hóa thành một đạo chưởng phong, chấn khai tất cả khí tức hỗn loạn, áp tới đạo kiếm ý kia.
Quanh thân Lý Vân Tiêu hiện ra điểm điểm tinh quang, chậm rãi tụ lại ở trong tay, lạnh giọng quát:
– Kiếm Trảm Tinh Thần…
Tranh… một tiếng, âm chấn bát hoang.
Một đạo kiếm ảnh lăng không hạ xuống, hướng một chưởng kia chém tới.
Ầm ầm…
Toàn bộ không gian Nhãn Thuật trong nháy mắt phá vỡ, Ma Đồng nát tan.
Phanh…
Trong Thái Hư huyễn điện, chỉ thấy mắt phải của Lý Vân Tiêu như có tiếng nghiền nát, một đạo huyết tuyến kích bắn ra.
Sau đó là thân ảnh của Đường Khánh chẳng biết từ chỗ nào bị chấn bay ra, ngay sau đó là một đạo kiếm ý xỏ xuyên qua Tuyên Cổ, đuổi theo giết tới.
Xuy…
Toàn bộ thiên địa thoáng cái bị Kiếm mang kia chém ra, Đường Khánh có Vũ khôi hộ thể, vẫn như cũ bị chém thành hai đoạn, tại chỗ tử vong.
Hai người ở trong không gian Nhãn Thuật đánh hôn thiên ám địa, nhưng bên ngoài thời gian chẳng qua là một cái chớp mắt, cũng không có người cảm thấy được dị dạng gì.
Chỉ bất quá đột nhiên Đường Khánh bị kiếm khí chém chết, chuyện này quá kinh khủng a.
Hơn nữa vừa nãy đạo kiếm ý kia hiện ra, mọi người đều cảm giác sởn hết cả tóc gáy.
Vẻ mặt của Bắc Thần Nam cũng không thể tin tưởng, sau đó lộ ra trầm tư, tựa hồ hồi ức.
– Thế kiếm kia…
Đám người Ninh Khả Vân cùng Hàn Quân Đình cũng hoảng sợ không ngớt.
Sắc mặt Hàn Quân Đình càng tái nhợt, nàng phát hiện mình tựa hồ vĩnh viễn nhìn không thấu Lý Vân Tiêu, mỗi lần cho rằng đã nhìn thấu, nhưng luôn có thể lăn qua lăn lại phát triển mới hơn.
– Lý Vân Tiêu, ngươi không sao chứ?
Bắc Thần Nam bay đến bên cạnh hắn, nhíu mày hỏi.
Chỉ thấy sắc mặt Lý Vân Tiêu tái nhợt, đầu đầy mồ hôi lạnh, mắt phải khép kín, vẫn như cũ có tiên huyết chảy ra, dáng dấp kinh khủng.
Lý Vân Tiêu lắc đầu nói:
– Ta không sao.
Trong mắt trái của hắn bắn ra hàn quang nói:
– Giết sạch những Yêu Tộc này, bằng không hậu hoạn vô cùng.
La Thanh Vân lạnh lùng nói:
– Ngươi tốt nhất dưỡng thương đi, đừng có chết a.
Sau khi thấy được một chiêu kiếm ý kia, tuy trong lòng hắn khiếp sợ, nhưng càng nhiều hơn là nhiệt huyết sôi trào, trong mắt lóe ra vẻ hưng phấn.
Ngay cả Từ cách đó không xa vẫn chưa nhúc nhích, trong con ngươi cũng xẹt qua vẻ kinh dị, hơi xoay đầu lại.
– Nhãn Thuật thật mạnh, tiểu tử này thực sự chỉ có hai mươi tuổi sao, có khi nào cũng như đại nhân ngươi đoạt xá không nhỉ?
Con ngươi Kỳ Thắng Phong co rụt lại, lạnh lùng nói:
– Chuyện của người khác ngươi quản nhiều như vậy làm gì? Trước quản tốt chính ngươi đi.
– Ha hả…
Từ nhẹ nhàng cười, trán dãn ra, trên mặt tràn đầy nếp nhăn hơi có chút sáng bóng, nói:
– Nhục thân của Đại nhân cũng rất kỳ lạ. Ta rất hiếu kỳ, linh hồn trong cái thể xác kia, sẽ là người thế nào a?
Sắc mặt Kỳ Thắng Phong phát lạnh nói:
– Yêu Từ, không phải ngươi đã nghĩ tới sao.
Từ nở nụ cười nói:
– Quả nhiên là đại nhân ngài, nghĩ không ra ngài còn sống.
Kỳ Thắng Phong hừ một tiếng nói:
– Lúc trước ta đi qua Tinh Nguyệt huyễn cảnh một chuyến, cùng Yêu Bản nói chuyện thật vui, đối với ngươi ấn tượng cũng sâu đậm. Nghĩ không ra ngươi lại thành Yêu Tộc Đại Tế Tự, thật đáng mừng.
Từ than thở:
– Gia sư đã qua đời nhiều năm.
Kỳ Thắng Phong cau mày nói:
– Trước khi Yêu Bản chết có nói cái gì không?
Trên mặt Từ lộ ra mỉm cười nói:
– Gia sư ở trước khi qua đời từng nhắc tới ngài.
– Nga?
Con ngươi Kỳ Thắng Phong phát lạnh, quát:
– Hắn nhắc tới ta làm cái gì?
Từ nói:
– Gia sư nói đại nhân ngài tài trí tuyệt luân, nếu đoạt xá thành công, tương lai sợ sẽ là Thiên Hạ Chi Chủ thực sự, uy hiếp Yêu Tộc ta.
Kỳ Thắng Phong cười lạnh nói:
– Ta bất quá là hướng hắn lĩnh giáo chuyện Hồn Thể đoạt xá, vậy mà hắn liền phòng bị ta, thực sự là nhân tâm khó dò, làm ta hoàn toàn thất vọng, ta còn tưởng rằng hắn là một trong các bằng hữu không nhiều của ta chứ.
Đột nhiên sắc mặt hắn đại biến, trong tròng mắt bắn ra lệ mang, lạnh giọng nói:
– Lẽ nào… Chẳng lẽ hắn ở lúc truyền Lục Chướng Trần Thuật cho ta động tay chân?
Từ “ha hả” cười nói:
– Đại nhân đa tâm rồi. Mặc dù gia sư đối với ngươi kiêng kỵ không thôi, nhưng há là người nói không giữ lời?
Kỳ Thắng Phong lạnh giọng nói:
– Hừ, sau khi Bổn Tọa đoạt xá thân thể này, vẫn luôn cảm thấy có chút cổ quái, hơn nữa nhục thân này rõ ràng đại thành, nhưng ta thủy chung không thể bước vào Đại Thành Chi Cảnh, rõ ràng chính là Lục Chướng Trần Thuật có vấn đề.
Từ nói:
– Đại nhân thực sự là hiểu lầm Gia sư. Bộ nhục thân này đích xác có vấn đề, mặc dù ta đã nhìn ra mánh khóe, lại không thể nói ra.
– Nga? Vậy thì tốt, bắt ngươi đến khảo vấn liền xong.
Trên mặt Kỳ Thắng Phong hiện ra vẻ kinh dị, tay trái một trảo, một vòng thanh quang nổi lên, hóa thành minh luân.
Tay phải cầm Đại Kiếm, bước ra một bước.
Nhất thời một đạo khí tức cực mạnh giống như sơn nhạc đánh tới.
Không gian hoảng hốt, thân thể Từ lui lại, tựa hồ có khiếp ý.
Nhưng trên mặt hắn lại cười càng sâu nói:
– Lúc trước gia sư đối với ngươi lo lắng, nửa cuộc đời suy nghĩ ra một loại thần thông, chính là vì sau này khắc chế ngươi. Ta vốn cho là cuộc đời này không dùng được, nhưng không nghĩ ra…
Trên mặt Kỳ Thắng Phong thoáng hiện vẻ giận dữ, quát:
– Chết.
Đại Kiếm bắn ra kiếm quang, liền chém rụng xuống phía dưới.
Đồng thời minh luân bên tay trái xoay chuyển, “Tranh” một tiếng liền chém ra một đạo quang luân, không gian đột nhiên hé ra.
Thân ảnh Từ khẽ động, hai tay ở trước người giao nhau, miệng niệng thần chú.
Coong…
Cổ Trần kiếm ý bị hắn cản lại, nhưng quang luân hạ xuống, trực tiếp trảm phá phòng ngự trước người, chấn đến hắn liên tiếp lui về phía sau.
Vạn Cổ Chí Tôn
– Đều nổ lên cho ta.
Hắn nắm chặt ngũ chỉ, chưởng ấn ầm ầm vỡ vụn, hóa thành một mảnh tinh vân kim sắc, kích bắn ra bốn phương tám hướng, chấn ba mươi sáu thanh kiếm kia “ong ong” chiến minh.
Toàn bộ không gian Nhãn Thuật không ngừng tan rã, trong Ma Đồng tiên huyết chảy ròng, Phù Văn từng cái tan biến.
Đột nhiên cả người Đường Khánh run lên, hàn khí xông lên đầu, chỉ thấy trong một mảnh hỗn loạn kia, chậm rãi hiện ra một đạo Kiếm mang, giống như là ảnh thu nhỏ của cả thế giới, hội tụ toàn bộ quy tắc.
– Đây là kiếm ý gì?
Đường Khánh quá sợ hãi, lúc này khí hải trong cơ thể hắn đã phá, vô số Nguyên lực tuôn ra, chính là thời khắc đỉnh phong của nhân sinh, nhưng ở dưới đạo kiếm ý kia lại sinh ra một tia hàn ý.
Trong hoảng hốt, thân ảnh của Lý Vân Tiêu như ẩn như hiện.
Ở dưới ánh mắt hoảng sợ của Đường Khánh, toàn bộ thế giới hội tụ thành một đạo kiếm ảnh.
– Ảo giác, là ảo giác sao?
Đường Khánh chật vật nuốt một ngụm nước miếng, cổ khí tức kia mạnh, để cho cả người hắn cơ hồ muốn hít thở không thông.
– Không có khả năng, không có khả năng…
Hắn hét lớn một tiếng, khí hải trong đan điền càng thêm trôi qua, cuối cùng một chút xíu Nguyên lực cũng dũng mãnh vào trong kinh mạch cùng Tứ Chi Bách Hài, thân thể như lớn thêm một vòng.
– Chưởng trấn sơn hà…
Cả người hắn hóa thành một đạo chưởng phong, chấn khai tất cả khí tức hỗn loạn, áp tới đạo kiếm ý kia.
Quanh thân Lý Vân Tiêu hiện ra điểm điểm tinh quang, chậm rãi tụ lại ở trong tay, lạnh giọng quát:
– Kiếm Trảm Tinh Thần…
Tranh… một tiếng, âm chấn bát hoang.
Một đạo kiếm ảnh lăng không hạ xuống, hướng một chưởng kia chém tới.
Ầm ầm…
Toàn bộ không gian Nhãn Thuật trong nháy mắt phá vỡ, Ma Đồng nát tan.
Phanh…
Trong Thái Hư huyễn điện, chỉ thấy mắt phải của Lý Vân Tiêu như có tiếng nghiền nát, một đạo huyết tuyến kích bắn ra.
Sau đó là thân ảnh của Đường Khánh chẳng biết từ chỗ nào bị chấn bay ra, ngay sau đó là một đạo kiếm ý xỏ xuyên qua Tuyên Cổ, đuổi theo giết tới.
Xuy…
Toàn bộ thiên địa thoáng cái bị Kiếm mang kia chém ra, Đường Khánh có Vũ khôi hộ thể, vẫn như cũ bị chém thành hai đoạn, tại chỗ tử vong.
Hai người ở trong không gian Nhãn Thuật đánh hôn thiên ám địa, nhưng bên ngoài thời gian chẳng qua là một cái chớp mắt, cũng không có người cảm thấy được dị dạng gì.
Chỉ bất quá đột nhiên Đường Khánh bị kiếm khí chém chết, chuyện này quá kinh khủng a.
Hơn nữa vừa nãy đạo kiếm ý kia hiện ra, mọi người đều cảm giác sởn hết cả tóc gáy.
Vẻ mặt của Bắc Thần Nam cũng không thể tin tưởng, sau đó lộ ra trầm tư, tựa hồ hồi ức.
– Thế kiếm kia…
Đám người Ninh Khả Vân cùng Hàn Quân Đình cũng hoảng sợ không ngớt.
Sắc mặt Hàn Quân Đình càng tái nhợt, nàng phát hiện mình tựa hồ vĩnh viễn nhìn không thấu Lý Vân Tiêu, mỗi lần cho rằng đã nhìn thấu, nhưng luôn có thể lăn qua lăn lại phát triển mới hơn.
– Lý Vân Tiêu, ngươi không sao chứ?
Bắc Thần Nam bay đến bên cạnh hắn, nhíu mày hỏi.
Chỉ thấy sắc mặt Lý Vân Tiêu tái nhợt, đầu đầy mồ hôi lạnh, mắt phải khép kín, vẫn như cũ có tiên huyết chảy ra, dáng dấp kinh khủng.
Lý Vân Tiêu lắc đầu nói:
– Ta không sao.
Trong mắt trái của hắn bắn ra hàn quang nói:
– Giết sạch những Yêu Tộc này, bằng không hậu hoạn vô cùng.
La Thanh Vân lạnh lùng nói:
– Ngươi tốt nhất dưỡng thương đi, đừng có chết a.
Sau khi thấy được một chiêu kiếm ý kia, tuy trong lòng hắn khiếp sợ, nhưng càng nhiều hơn là nhiệt huyết sôi trào, trong mắt lóe ra vẻ hưng phấn.
Ngay cả Từ cách đó không xa vẫn chưa nhúc nhích, trong con ngươi cũng xẹt qua vẻ kinh dị, hơi xoay đầu lại.
– Nhãn Thuật thật mạnh, tiểu tử này thực sự chỉ có hai mươi tuổi sao, có khi nào cũng như đại nhân ngươi đoạt xá không nhỉ?
Con ngươi Kỳ Thắng Phong co rụt lại, lạnh lùng nói:
– Chuyện của người khác ngươi quản nhiều như vậy làm gì? Trước quản tốt chính ngươi đi.
– Ha hả…
Từ nhẹ nhàng cười, trán dãn ra, trên mặt tràn đầy nếp nhăn hơi có chút sáng bóng, nói:
– Nhục thân của Đại nhân cũng rất kỳ lạ. Ta rất hiếu kỳ, linh hồn trong cái thể xác kia, sẽ là người thế nào a?
Sắc mặt Kỳ Thắng Phong phát lạnh nói:
– Yêu Từ, không phải ngươi đã nghĩ tới sao.
Từ nở nụ cười nói:
– Quả nhiên là đại nhân ngài, nghĩ không ra ngài còn sống.
Kỳ Thắng Phong hừ một tiếng nói:
– Lúc trước ta đi qua Tinh Nguyệt huyễn cảnh một chuyến, cùng Yêu Bản nói chuyện thật vui, đối với ngươi ấn tượng cũng sâu đậm. Nghĩ không ra ngươi lại thành Yêu Tộc Đại Tế Tự, thật đáng mừng.
Từ than thở:
– Gia sư đã qua đời nhiều năm.
Kỳ Thắng Phong cau mày nói:
– Trước khi Yêu Bản chết có nói cái gì không?
Trên mặt Từ lộ ra mỉm cười nói:
– Gia sư ở trước khi qua đời từng nhắc tới ngài.
– Nga?
Con ngươi Kỳ Thắng Phong phát lạnh, quát:
– Hắn nhắc tới ta làm cái gì?
Từ nói:
– Gia sư nói đại nhân ngài tài trí tuyệt luân, nếu đoạt xá thành công, tương lai sợ sẽ là Thiên Hạ Chi Chủ thực sự, uy hiếp Yêu Tộc ta.
Kỳ Thắng Phong cười lạnh nói:
– Ta bất quá là hướng hắn lĩnh giáo chuyện Hồn Thể đoạt xá, vậy mà hắn liền phòng bị ta, thực sự là nhân tâm khó dò, làm ta hoàn toàn thất vọng, ta còn tưởng rằng hắn là một trong các bằng hữu không nhiều của ta chứ.
Đột nhiên sắc mặt hắn đại biến, trong tròng mắt bắn ra lệ mang, lạnh giọng nói:
– Lẽ nào… Chẳng lẽ hắn ở lúc truyền Lục Chướng Trần Thuật cho ta động tay chân?
Từ “ha hả” cười nói:
– Đại nhân đa tâm rồi. Mặc dù gia sư đối với ngươi kiêng kỵ không thôi, nhưng há là người nói không giữ lời?
Kỳ Thắng Phong lạnh giọng nói:
– Hừ, sau khi Bổn Tọa đoạt xá thân thể này, vẫn luôn cảm thấy có chút cổ quái, hơn nữa nhục thân này rõ ràng đại thành, nhưng ta thủy chung không thể bước vào Đại Thành Chi Cảnh, rõ ràng chính là Lục Chướng Trần Thuật có vấn đề.
Từ nói:
– Đại nhân thực sự là hiểu lầm Gia sư. Bộ nhục thân này đích xác có vấn đề, mặc dù ta đã nhìn ra mánh khóe, lại không thể nói ra.
– Nga? Vậy thì tốt, bắt ngươi đến khảo vấn liền xong.
Trên mặt Kỳ Thắng Phong hiện ra vẻ kinh dị, tay trái một trảo, một vòng thanh quang nổi lên, hóa thành minh luân.
Tay phải cầm Đại Kiếm, bước ra một bước.
Nhất thời một đạo khí tức cực mạnh giống như sơn nhạc đánh tới.
Không gian hoảng hốt, thân thể Từ lui lại, tựa hồ có khiếp ý.
Nhưng trên mặt hắn lại cười càng sâu nói:
– Lúc trước gia sư đối với ngươi lo lắng, nửa cuộc đời suy nghĩ ra một loại thần thông, chính là vì sau này khắc chế ngươi. Ta vốn cho là cuộc đời này không dùng được, nhưng không nghĩ ra…
Trên mặt Kỳ Thắng Phong thoáng hiện vẻ giận dữ, quát:
– Chết.
Đại Kiếm bắn ra kiếm quang, liền chém rụng xuống phía dưới.
Đồng thời minh luân bên tay trái xoay chuyển, “Tranh” một tiếng liền chém ra một đạo quang luân, không gian đột nhiên hé ra.
Thân ảnh Từ khẽ động, hai tay ở trước người giao nhau, miệng niệng thần chú.
Coong…
Cổ Trần kiếm ý bị hắn cản lại, nhưng quang luân hạ xuống, trực tiếp trảm phá phòng ngự trước người, chấn đến hắn liên tiếp lui về phía sau.
Vạn Cổ Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Vạn Cổ Chí Tôn
Story
Chương 2394: Cửu mệnh (1)
10.0/10 từ 47 lượt.