Vạn Cổ Chí Tôn
Chương 2386: Kết cục đã định (1)
Ngoài phòng tiếp khách, một đạo kim quang từ phía chân trời khuếch tán, soi sáng toàn bộ Vân Hải thành một mảnh ánh vàng, đột nhiên tầng mây cuồn cuộn, ùng ùng mà lên, giống như thủy khí bốc hơi, toàn bộ thiên địa sôi trào.
Khắp bầu trời tầng mây nhộn nhạo, bị hấp lực vô tận dẫn dắt, đều hướng phía bầu trời hội tụ, toàn bộ Vân Hải của Thần Tiêu cung bị lấy không còn, đồi núi thanh thúy tú lệ ở mấy vạn năm qua lần đầu tiên từ trong mây mù hiển hiện.
Trên bầu trời hình thành một Vân Thủ kim sắc phô thiên cái địa, rộng lớn vô biên, làm mắt người khó có thể nhìn thẳng.
Kim thủ giống như thần linh giáng thế, bỗng nhiên ầm ầm hạ xuống, mang theo thiên uy cuồn cuộn.
Thiên địa khởi phong vân, phong vân toàn do ta!
Nhìn thiên uy cuồn cuộn như vẫn thạch rơi xuống, sắc mặt Loan Quân Hạo đại biến, giận dữ hét:
– Không đúng không đúng! Nếu là thật, ta sao có thể biết trước tất cả sắp sửa phát sinh! Ảo giác, đây là ảo giác!
Hắn tại chỗ phun ra một búng máu, gào thét nói:
– Lý Vân Tiêu, ngươi dám lấy vết sẹo trong nội tâm ta, ta nhất định phải giết ngươi! Giết ngươi a!
Khí kình cuồng bạo từ trên người hắn tuôn ra, hắn vung lên một chưởng, vô số chỉ tay tụ lại, ngưng tụ thành một sông Hằng vượt qua thời không, phảng phất tuế nguyệt không tiếng động, Tuyên Cổ tới nay liền Vĩnh Hằng đứng ở thế gian.
Tất cả sự vật, cung điện, vân hải, bóng người,… ở trên Lạc Tuyết Phong đều hóa thành quang ảnh tiêu thất.
Nhưng một chưởng phong vân kia lại không tiêu thất, trái lại càng thêm gai mắt, thu nạp ánh sáng Tứ Cực, trùng thiên triệt địa, soi sáng hoàn vũ!
Còn đạo thân ảnh sau Đại Phong Vân Chưởng kia, ở trong quang mang góc áo tung bay, không hiện dung nhan.
Ầm ầm!
Hai đại chưởng ấn đánh vào, bầu trời trong nháy mắt xuất hiện một hắc động cự đại, tất cả quang mang bị thôn phệ vào, thiên băng địa liệt!
Cùng nhau tan vỡ, còn có thân thể của Loan Quân Hạo, ở dưới phong vân lực, trùng kích nhục thân, huyết quản không ngừng nổ ra, đầy người là huyết vụ.
– Không, không!
Loan Quân Hạo rống to, lạnh lùng nói:
– Ta không cam lòng, ta không cam lòng!
– Nơi này là chỗ thất bại của ngươi, ta liền chọn nó làm chỗ ngươi chung bại.
Một thanh âm lạnh như băng truyền đến, đạo thân ảnh kia lăng không bay ra, trường bào phấp phới, cô lập muôn đời, bóng ảnh kéo dài vô tận.
– Ngươi... Ngươi là...
Đồng tử của Loan Quân Hạo đột nhiên co rút, cảnh tượng trước mắt hoảng hốt, mặc hắn cố gắng làm sao, cũng không cách nào thấy rõ.
Chỉ cảm thấy thân ảnh, dung nhan, thanh âm kia, phong khinh vân đạm, phóng đãng không kiềm chế được...
Thân ảnh của Lý Vân Tiêu cùng Cổ Phi Dương ở trước mắt, dần dần dung hợp, hóa thành một người hoàn chỉnh.
Giờ khắc này hắn tràn đầy ngạc nhiên, tựa hồ hiểu ra cái gì, sinh cơ không ngừng trôi qua, trong đầu trống rỗng.
Đạo nhân ảnh kia than nhẹ:
– Kỳ thực, sau trận chiến ấy, ngươi đã chết.
Một màn trước mắt dần dần tiêu tán, bầu trời về tới Hồng Nguyệt Thành, trước Phù Đồ Kim Tháp, Thái Hư huyễn điện.
Loan Quân Hạo nằm ngửa trên đất, cả người là huyết.
Quang mang trong mắt càng ngày càng yếu, nhìn trời cao, mây trắng lửng lờ, cách hắn càng ngày càng xa, rốt cục nhắm hai mắt lại.
Bầu trời nắng sáng, chiếu lên trên thi thể Loan Quân Hạo, lẳng lặng không tiếng động.
Một đời cường giả, trở lại địa phương bản thân đã từng ngã nhào, lần thứ hai té ngã, vĩnh viễn không bò dậy nổi nữa.
Không gian khẽ run, Lý Vân Tiêu đi ra, trong mắt tràn đầy tơ máu, sắc mặt tái nhợt.
Hắn nhìn thi thể của Loan Quân Hạo nói:
– Cuối cùng đánh bại ngươi chính là bản thân ngươi a! Lúc ngươi trở về chỗ kia, đã định là kết cục này.
Ầm ầm!
Phù Đồ Kim Tháp đột nhiên bạo phát kim quang trùng thiên, toàn bộ thân tháp từng tầng nổ lên, khí tức kinh khủng không ngừng chấn xuất, đánh thẳng vào bốn phương tám hướng.
Ầm ầm!
Theo một tiếng vang cuối cùng thật lớn, cả tòa Kim Tháp vỡ nát, hai đạo thân ảnh bắn ra.
Ngũ Tuyệt phong cùng Ngự Thiên Như Ý ở trên bầu trời cũng đột nhiên tách ra, bay về phía chủ nhân của mình.
Thân ảnh Đằng Quang lóe lên, xuất hiện ở ngoài trăm trượng, sắc mặt tái nhợt. Hắn khiếp sợ nhìn thi thể Loan Quân Hạo trên mặt đất, khó có thể tin nói:
– Ngươi vậy mà giết hắn? Ngươi làm như thế nào?
Kỳ Thắng Phong cũng ở ngoài mấy trăm trượng biến hóa ra, trong tay nắm Ngự Thiên Bảo Lục, sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhìn thi thể Loan Quân Hạo, khẽ hừ một tiếng.
Hắn đối với Lý Vân Tiêu kiêng kỵ cũng sâu thêm không ít.
Lý Vân Tiêu ăn chút đan dược, thở phào một cái nói:
– Có thể giết hắn, ít nhiều cũng nhờ Thái Hư huyễn Đạo Chi Lực của Vương Tọa đại nhân, bằng không ta chỉ là Bát Tinh Vũ Đế, làm sao có thể giết Cửu Tinh đỉnh phong cường giả chứ.
Sắc mặt Đằng Quang ngưng trọng nói:
– Huyễn Đạo Chi Lực của ta, ngươi vậy mà có khả năng tùy ý dùng, có thể thấy được ngươi ở trên đạo này thành tựu không kém ta, hơn nữa Nhãn Thuật kinh người, tính cách phóng đãng không kiềm chế, ngươi có biết Cổ Phi Dương hay không?
Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:
– Có biết hay không cùng đại nhân có quan hệ sao?
Đằng Quang thủy chung nhìn chằm chằm khuôn mặt của hắn, muốn từ trong biểu tình biến hóa nhìn ra mánh khóe, nhưng hiển nhiên thất bại, Lý Vân Tiêu cười cười, không có bất luận kẽ hở gì.
Trong mắt Đằng Quang nổi lên rung động, đồng quang dần dần ngưng tụ, con ngươi một mảnh trong suốt, từng chữ nói:
– Ngươi chính là Cổ Phi Dương!
Trong lòng Lý Vân Tiêu chấn động, lần này rốt cục lộ ra vẻ kinh dị.
Xa xa Kỳ Thắng Phong cũng cau mày, thập đại Vũ Đế đều là tiểu bối của hắn, hắn cũng không biết bất kỳ người nào trong đó, chỉ là sau khi từ trong kia ra ngoài, nghe qua danh hào mười người này mà thôi, cũng biết Phá Quân Vũ Đế Cổ Phi Dương từ lâu vẫn lạc ở Thiên Đãng Sơn Mạch.
Lý Vân Tiêu nói:
– Là cái gì khiến ngươi làm ra suy đoán lớn gan như vậy?
Đột nhiên Đằng Quang nở nụ cười, trong mắt tràn đầy tia sáng kỳ dị nói:
– Ha ha, quả nhiên là ngươi! Năm ấy từ Trận Nguyên từ biệt, thì có tưởng niệm, về sau nghe ngươi mất tích, ta còn kỳ quái, không tin ngươi sẽ chết. Chỉ là hai hơn mươi năm qua lại không có bất cứ tin tức gì, ta cũng nghĩ ngươi đã chết thật rồi, làm sao cũng không nghĩ ra ngươi lại đoạt xá tiên thiên chi thai sống lại!
Kỳ Thắng Phong đại chấn, khó có thể tin nhìn Lý Vân Tiêu.
Đoạt xá tiên thiên chi thai hắn tự nhiên minh bạch là chuyện gì xảy ra, chính là thời điểm thai nhi còn trong cơ thể mẹ, liền ký sinh đoạt xá. Như vậy liền có thể cùng nhục thân và linh hồn đạt được phù hợp lớn nhất.
Nhưng nguy hiểm trong đó là không cần nói cũng biết, đoạt xá sớm mà nói, vô cùng có khả năng ở trong quá trình thai nhi hình thành, bị Tiên Thiên Chi Khí xóa ký ức, hóa thành năng lượng thuần túy vô ý thức, triệt để đoạt xá thất bại.
Nếu đoạt xá chậm, Tiên Thiên thai nhi sinh ra Linh hồn, như vậy càng thêm hung hiểm, muốn ở dưới điều kiện không tổn thương thai nhi đem linh hồn đối phương xóa đi, độ khó to lớn không thua gì giết một gã Siêu Phàm Nhập Thánh.
Vạn Cổ Chí Tôn
Khắp bầu trời tầng mây nhộn nhạo, bị hấp lực vô tận dẫn dắt, đều hướng phía bầu trời hội tụ, toàn bộ Vân Hải của Thần Tiêu cung bị lấy không còn, đồi núi thanh thúy tú lệ ở mấy vạn năm qua lần đầu tiên từ trong mây mù hiển hiện.
Trên bầu trời hình thành một Vân Thủ kim sắc phô thiên cái địa, rộng lớn vô biên, làm mắt người khó có thể nhìn thẳng.
Kim thủ giống như thần linh giáng thế, bỗng nhiên ầm ầm hạ xuống, mang theo thiên uy cuồn cuộn.
Thiên địa khởi phong vân, phong vân toàn do ta!
Nhìn thiên uy cuồn cuộn như vẫn thạch rơi xuống, sắc mặt Loan Quân Hạo đại biến, giận dữ hét:
– Không đúng không đúng! Nếu là thật, ta sao có thể biết trước tất cả sắp sửa phát sinh! Ảo giác, đây là ảo giác!
Hắn tại chỗ phun ra một búng máu, gào thét nói:
– Lý Vân Tiêu, ngươi dám lấy vết sẹo trong nội tâm ta, ta nhất định phải giết ngươi! Giết ngươi a!
Khí kình cuồng bạo từ trên người hắn tuôn ra, hắn vung lên một chưởng, vô số chỉ tay tụ lại, ngưng tụ thành một sông Hằng vượt qua thời không, phảng phất tuế nguyệt không tiếng động, Tuyên Cổ tới nay liền Vĩnh Hằng đứng ở thế gian.
Tất cả sự vật, cung điện, vân hải, bóng người,… ở trên Lạc Tuyết Phong đều hóa thành quang ảnh tiêu thất.
Nhưng một chưởng phong vân kia lại không tiêu thất, trái lại càng thêm gai mắt, thu nạp ánh sáng Tứ Cực, trùng thiên triệt địa, soi sáng hoàn vũ!
Còn đạo thân ảnh sau Đại Phong Vân Chưởng kia, ở trong quang mang góc áo tung bay, không hiện dung nhan.
Ầm ầm!
Hai đại chưởng ấn đánh vào, bầu trời trong nháy mắt xuất hiện một hắc động cự đại, tất cả quang mang bị thôn phệ vào, thiên băng địa liệt!
Cùng nhau tan vỡ, còn có thân thể của Loan Quân Hạo, ở dưới phong vân lực, trùng kích nhục thân, huyết quản không ngừng nổ ra, đầy người là huyết vụ.
– Không, không!
Loan Quân Hạo rống to, lạnh lùng nói:
– Ta không cam lòng, ta không cam lòng!
– Nơi này là chỗ thất bại của ngươi, ta liền chọn nó làm chỗ ngươi chung bại.
Một thanh âm lạnh như băng truyền đến, đạo thân ảnh kia lăng không bay ra, trường bào phấp phới, cô lập muôn đời, bóng ảnh kéo dài vô tận.
– Ngươi... Ngươi là...
Đồng tử của Loan Quân Hạo đột nhiên co rút, cảnh tượng trước mắt hoảng hốt, mặc hắn cố gắng làm sao, cũng không cách nào thấy rõ.
Chỉ cảm thấy thân ảnh, dung nhan, thanh âm kia, phong khinh vân đạm, phóng đãng không kiềm chế được...
Thân ảnh của Lý Vân Tiêu cùng Cổ Phi Dương ở trước mắt, dần dần dung hợp, hóa thành một người hoàn chỉnh.
Giờ khắc này hắn tràn đầy ngạc nhiên, tựa hồ hiểu ra cái gì, sinh cơ không ngừng trôi qua, trong đầu trống rỗng.
Đạo nhân ảnh kia than nhẹ:
– Kỳ thực, sau trận chiến ấy, ngươi đã chết.
Một màn trước mắt dần dần tiêu tán, bầu trời về tới Hồng Nguyệt Thành, trước Phù Đồ Kim Tháp, Thái Hư huyễn điện.
Loan Quân Hạo nằm ngửa trên đất, cả người là huyết.
Quang mang trong mắt càng ngày càng yếu, nhìn trời cao, mây trắng lửng lờ, cách hắn càng ngày càng xa, rốt cục nhắm hai mắt lại.
Bầu trời nắng sáng, chiếu lên trên thi thể Loan Quân Hạo, lẳng lặng không tiếng động.
Một đời cường giả, trở lại địa phương bản thân đã từng ngã nhào, lần thứ hai té ngã, vĩnh viễn không bò dậy nổi nữa.
Không gian khẽ run, Lý Vân Tiêu đi ra, trong mắt tràn đầy tơ máu, sắc mặt tái nhợt.
Hắn nhìn thi thể của Loan Quân Hạo nói:
– Cuối cùng đánh bại ngươi chính là bản thân ngươi a! Lúc ngươi trở về chỗ kia, đã định là kết cục này.
Ầm ầm!
Phù Đồ Kim Tháp đột nhiên bạo phát kim quang trùng thiên, toàn bộ thân tháp từng tầng nổ lên, khí tức kinh khủng không ngừng chấn xuất, đánh thẳng vào bốn phương tám hướng.
Ầm ầm!
Theo một tiếng vang cuối cùng thật lớn, cả tòa Kim Tháp vỡ nát, hai đạo thân ảnh bắn ra.
Ngũ Tuyệt phong cùng Ngự Thiên Như Ý ở trên bầu trời cũng đột nhiên tách ra, bay về phía chủ nhân của mình.
Thân ảnh Đằng Quang lóe lên, xuất hiện ở ngoài trăm trượng, sắc mặt tái nhợt. Hắn khiếp sợ nhìn thi thể Loan Quân Hạo trên mặt đất, khó có thể tin nói:
– Ngươi vậy mà giết hắn? Ngươi làm như thế nào?
Kỳ Thắng Phong cũng ở ngoài mấy trăm trượng biến hóa ra, trong tay nắm Ngự Thiên Bảo Lục, sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhìn thi thể Loan Quân Hạo, khẽ hừ một tiếng.
Hắn đối với Lý Vân Tiêu kiêng kỵ cũng sâu thêm không ít.
Lý Vân Tiêu ăn chút đan dược, thở phào một cái nói:
– Có thể giết hắn, ít nhiều cũng nhờ Thái Hư huyễn Đạo Chi Lực của Vương Tọa đại nhân, bằng không ta chỉ là Bát Tinh Vũ Đế, làm sao có thể giết Cửu Tinh đỉnh phong cường giả chứ.
Sắc mặt Đằng Quang ngưng trọng nói:
– Huyễn Đạo Chi Lực của ta, ngươi vậy mà có khả năng tùy ý dùng, có thể thấy được ngươi ở trên đạo này thành tựu không kém ta, hơn nữa Nhãn Thuật kinh người, tính cách phóng đãng không kiềm chế, ngươi có biết Cổ Phi Dương hay không?
Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:
– Có biết hay không cùng đại nhân có quan hệ sao?
Đằng Quang thủy chung nhìn chằm chằm khuôn mặt của hắn, muốn từ trong biểu tình biến hóa nhìn ra mánh khóe, nhưng hiển nhiên thất bại, Lý Vân Tiêu cười cười, không có bất luận kẽ hở gì.
Trong mắt Đằng Quang nổi lên rung động, đồng quang dần dần ngưng tụ, con ngươi một mảnh trong suốt, từng chữ nói:
– Ngươi chính là Cổ Phi Dương!
Trong lòng Lý Vân Tiêu chấn động, lần này rốt cục lộ ra vẻ kinh dị.
Xa xa Kỳ Thắng Phong cũng cau mày, thập đại Vũ Đế đều là tiểu bối của hắn, hắn cũng không biết bất kỳ người nào trong đó, chỉ là sau khi từ trong kia ra ngoài, nghe qua danh hào mười người này mà thôi, cũng biết Phá Quân Vũ Đế Cổ Phi Dương từ lâu vẫn lạc ở Thiên Đãng Sơn Mạch.
Lý Vân Tiêu nói:
– Là cái gì khiến ngươi làm ra suy đoán lớn gan như vậy?
Đột nhiên Đằng Quang nở nụ cười, trong mắt tràn đầy tia sáng kỳ dị nói:
– Ha ha, quả nhiên là ngươi! Năm ấy từ Trận Nguyên từ biệt, thì có tưởng niệm, về sau nghe ngươi mất tích, ta còn kỳ quái, không tin ngươi sẽ chết. Chỉ là hai hơn mươi năm qua lại không có bất cứ tin tức gì, ta cũng nghĩ ngươi đã chết thật rồi, làm sao cũng không nghĩ ra ngươi lại đoạt xá tiên thiên chi thai sống lại!
Kỳ Thắng Phong đại chấn, khó có thể tin nhìn Lý Vân Tiêu.
Đoạt xá tiên thiên chi thai hắn tự nhiên minh bạch là chuyện gì xảy ra, chính là thời điểm thai nhi còn trong cơ thể mẹ, liền ký sinh đoạt xá. Như vậy liền có thể cùng nhục thân và linh hồn đạt được phù hợp lớn nhất.
Nhưng nguy hiểm trong đó là không cần nói cũng biết, đoạt xá sớm mà nói, vô cùng có khả năng ở trong quá trình thai nhi hình thành, bị Tiên Thiên Chi Khí xóa ký ức, hóa thành năng lượng thuần túy vô ý thức, triệt để đoạt xá thất bại.
Nếu đoạt xá chậm, Tiên Thiên thai nhi sinh ra Linh hồn, như vậy càng thêm hung hiểm, muốn ở dưới điều kiện không tổn thương thai nhi đem linh hồn đối phương xóa đi, độ khó to lớn không thua gì giết một gã Siêu Phàm Nhập Thánh.
Vạn Cổ Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Vạn Cổ Chí Tôn
Story
Chương 2386: Kết cục đã định (1)
10.0/10 từ 47 lượt.