Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 237: Thuật Luyện Sư đến (1)

– A!

Các loại tiếng kêu thảm thiết truyền đến, mấy chục người kia muốn chống lại, nhưng ai là đối thủ của Vũ Tông cường giả? Kể cả tên Vũ Quân cường giả kia, trong nháy mắt toàn bộ bị thuấn sát, rất nhiều đều là phản ứng cũng không có, liền trực tiếp chết thảm tại chỗ, đầy đất đều là tàn chi thân thể, vô cùng thê thảm.

– Ân Trưởng lão quả nhiên thần thôngnhất tuyệt, lần này nếu không có Trưởng lão giúp đỡ, đêm nay ta sợ là chết thảm ở đây.

Lý Vân Tiêu cười nói, hắn không khách khí hướng những thi thể chồng chất kia vồ lấy, nhất thời mấy chục chiếc nhẫn chứa đồ bay lên không, toàn bộ rơi vào trong tay hắn.

Ân Triêu Dương tức giận, lại không dám phát hỏa, chỉ có thể ôm quyền nói:

– Vân thiếu khiêm tốn, ngay cả hai tên Vũ Vương của Chu gia cũng có thể dễ dàng giết chết, đám người ô hợp này ở đâu là đối thủ của Vân thiếu. Tư Lâu chủ gần đây có việc ra ngoài, Vạn Bảo Lâu trong ngoài quá nhiều chuyện còn chờ ta bận tâm, liền như vậy cáo từ.

Hắn không chờ Lý Vân Tiêu nói chuyện, vội vàng phi thân rời đi. Rất sợ chờ lâu liền bị Lý Vân Tiêu coi là thương sử dụng, đến thời điểm bị Chu gia cùng Trình gia hiểu lầm, vậy thì thực sự khóc không ra nước mắt. Tuy hắn là Vũ Tông cường giả, nhưng ở trước mặt những thế gia truyền thừa ngàn năm kia, vẫn là vạn phần kiêng kỵ.

– Ân Trưởng lão đi thong thả, lần này đa tạ giúp đỡ. Chờ Viêm Vũ Thành gặp phải khó khăn ta lại tới tìm ngươi!


Lý Vân Tiêu vận chân khí la lớn, sóng âm bao trùm cực lớn, hầu như truyền khắp toàn bộ Viêm Vũ Thành, khiến hết thảy người trong giấc mộng thức tỉnh.

Bóng người Ân Triêu Dương đã đi ngoài ngàn mét, nghe được cự thanh như vậy, nhất thời lảo đảo, suýt chút nữa trực tiếp té xuống. Nội tâm hắn hầu như phát điên, Lý Vân Tiêu này là không kéo hắn xuống nước thì không cam lòng a! Hắn hống lớn như vậy, mình lại đi rồi, ngày thứ hai tuyên truyền một hồi, lần này chính là nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch!

Rất nhanh, người của Thành vệ đội vội vàng chạy ra, nhìn thấy thi thể đầy đất, mỗi một người đều sợ đến mắt choáng váng. Lý Vân Tiêu khẽ mỉm cười, hơi hơi sắp xếp một hồi, liền hồi phủ.

Ngày thứ hai vừa rạng sáng, thời điểm tất cả mọi người còn dồn dập suy đoán việc tối hôm qua, cửa thành đã dựng lên hơn mười cây gậy trúc, mặt trên treo đầy thi thể tàn chi, ở dưới ánh mặt trời lại âm u khủng bố ngật đứng ở đó. Cửa thành ngoại trừ Thành vệ đội ra, không có một bóng người, tất cả đều rất xa né tránh không dám nhìn.

Trẻ con trong thành càng bị đại nhân nhốt ở trong nhà, không dám thả ra. Mặc dù là người lớn cũng hiếm có đi lại trên đường, người làm ăn tựa hồ cũng vạn phần kiêng kỵ, dồn dập đóng cửa tiệm. Cả thành tràn ngập một luồng khí tức kinh khủng.

Những võ giả tuyển dụng kia, kinh đến chảy ra mồ hôi lạnh. Kết hợp với tối hôm qua nghe được tiếng la, cùng với Thành vệ đội từ từ truyền ra tin tức, nhất thời từng cái từng cái sắc mặt trắng bệch. Những võ giả vốn định lừa vật xong bỏ chạy kia sắc mặt khó coi đến cực điểm. Mà những võ giả ôm tâm thái tiếp tục quan sát mấy ngày, thì từng cái từng cái nội tâm vui vẻ.

– Không nghĩ tới thế lực sau lưng Viêm Vũ Thành này dĩ nhiên là Vạn Bảo Lâu, chẳng trách có tài lực mạnh mẽ như vậy!


– Phải a, ta vẫn kỳ quái, không hiểu ra sao bốc lên một Viêm Vũ Thành Thành chủ, xem ra chỉ là con rối của Vạn Bảo Lâu mà thôi.

– Vạn Bảo Lâu đây là muốn nháo cái nào a? Lẽ nào cũng muốn ủng hộ một thế lực trần tục? Nhưng vì sao lại chọn Viêm Vũ Thành?

– Ai, này không phải sự tình ngươi ta có thể biết đến. Vẫn là ngẫm lại làm sao bây giờ đi!

– Ha ha, may là ngày hôm qua quá nhiều người, không có đến phiên ta, nếu không sẽ rất thảm. Lấy tiền xong đào tẩu, sáng mai chính là chia năm xẻ bảy treo ở trên gậy trúc, ha ha!

Các loại âm thanh nhất thời truyền ra, có người vui mừng có người sợ hãi. Những võ giả vốn là chân tâm dự định lưu lại kia, đột nhiên biết nguyên lai còn có một núi dựa lớn như thế, nhất thời lòng tràn đầy vui mừng. Những người dự định lừa gạt tiền, thì từng cái từng cái mặt lộ vẻ sầu lo, suy nghĩ rốt cuộc có nên chân chính gia nhập hay không.

Báo danh ở ngoài Phủ thành chủ nhất thời không có nhộn nhịp như ngày thứ nhất, nhưng vẫn như cũ là bu đầy người, chỉ có điều quan sát càng nhiều mà thôi. Lý Vân Tiêu đem vật chất mà Ân Triêu Dương đưa tới cùng trên người mấy chục thi thể tìm ra kia, toàn bộ giao cho Mộng Vũ, lại có thể chiêu thu mấy trăm người.

Ngay thời điểm ở ngoài phủ thành chủ chiêu mộ, đột nhiên đến một đám người, có tới hơn ba mươi người. Từng cái từng cái thân mang trường bào, trực tiếp hướng vào trong phủ thành chủ.

Lý Trường Phong vừa thấy, nhất thời đại hỉ tiến lên đón nói:

– Trương đại sư, Hứa đại sư, các ngươi đến rồi!

Những người này chính là Trương Thanh Phàm, Hứa Hàn, còn có lượng lớn Thuật Luyện Sư cùng Thuật luyện học đồ của Thuật Luyện Sư Công Hội, sau khi thu được thư tín của Lý Vân Tiêu, liền suốt đêm chạy tới.

Trương Thanh Phàm nhẹ nhàng quét nhìn võ giả bốn phía một chút, cũng không nói nhiều, chỉ là khẽ gật đầu, liền dẫn một đám người theo Lý Trường Phong tiến vào phủ đệ. Lưu lại nhóm lớn võ giả chen chúc, từng cái từng cái hai mặt nhìn nhau, từng cái từng cái phảng phất không thể tin tưởng.

– Này, vừa nãy ta không nhìn lầm chứ? Trường bào trên người những người này, thật giống như là Thuật Luyện Sư?

– Ta cũng tưởng mình nhìn lầm, những người mặt sau kia trang phục là cao cấp Thuật luyện học đồ, nhưng hơn mười vị phía trước, xác thực thật là Thuật Luyện Sư!

– Ùng ục!

Một tên võ giả nuốt ngụm nước miếng, gian nan nói:

– Hơn nữa huy chương trên vai hai vị phía trước kia, trời ạ, đó là Thuật Luyện Sư cấp bốn a!


– Cấp bốn? Pha mặt rỗ, mắt ngươi mù sao! Thuật Luyện Sư cấp bốn là tồn tại cỡ nào, sao có thể tới nơi này, hơn nữa một lần hai vị!

– Mù con mẹ ngươi! Lẽ nào ngươi không biết biểu muội tam di hàng xóm thân gia nhị cữu của ta chính là Thuật Luyện Sư! Huy chương cấp sáu ta cũng biết, nói gì cấp bốn!

– Chi! Quá điên cuồng a? Có thể là giả mạo hay không? Chuyện này quả thật khó có thể tin!

– Thiết, giả mạo? Trên đại lục này ai dám giả mạo huy chương của Thuật Luyện Sư? Nếu có người dám giả mạo, coi như là Vũ Đế tôn sư, cũng khó thoát khỏi cái chết!

– Điên rồi, điên rồi. Vạn Bảo Lâu đúng là điên, đây là đầu tư bao lớn a! Thuật Luyện Sư cũng một đám một đám gia nhập vào, không được, ta muốn ghi danh!

– Đúng, nhiều Thuật Luyện Sư như vậy cũng đến rồi, tiền đồ vô lượng a! Ta cũng muốn đi!

Theo đám người Trương Thanh Phàm đến, lại đưa tới hiệu quả không tưởng tượng nổi, nhất thời những võ giả nguyên bản còn do dự bất định kia dồn dập xông tới báo danh. Thậm chí so với ngày thứ nhất còn muốn kịch liệt.

– Thanh Phàm đại sư, Hứa Hàn đại sư, còn có chư vị đại sư, ở thời điểm Viêm Vũ Thành nguy khốn nhất đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, Vân Tiêu vô cùng cảm kích.

Vạn Cổ Chí Tôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vạn Cổ Chí Tôn Truyện Vạn Cổ Chí Tôn Story Chương 237: Thuật Luyện Sư đến (1)
10.0/10 từ 47 lượt.
loading...