Vạn Cổ Chí Tôn
Chương 2260: Khoáng cổ tuyệt kim (2)
Sóng âm chưa đến, uy thế đã tới trước, trường bào Lý Vân Tiêu dưới áp lực liền “Phần phật” rung động, tóc dài bay loạn.
Trong lòng của hắn hoảng sợ, một loại suy đoán trước kia đã lập tức ứng nghiệm rồi, cái mũi như đồng thiết kia đúng là vật của Hanh thú.
Trong Thượng Cổ Chân Linh có hai Chân Linh cực kỳ kỳ lạ, như ảnh tùy hình, làm bạn không rời, được gọi là “Hanh Cáp”, trong hai chữ tánh mạng người ta.
Tuy rằng chúng ở trong Chân Linh bài danh ở tận phía sau, nhưng cũng là tồn tại Thập Phương Thần Cảnh, Lý Vân Tiêu không dám khinh thường:
- Chỉ là... Chữ “Hanh” này... Tựa hồ cũng không lợi hại như truyền thuyết thì phải...
Hắn đang hồ nghi thì đồng tử đột nhiên co lại, một loại cảm giác xấu xông lên đầu, thầm nghĩ:
- Không tốt.
Chỉ thấy cái miệng rộng của Khâu Mục Kiệt đột nhiên thoáng cái mở ra, nhổ ra một vòng hoàng khí ra, “Cáp”
Bầu trời một hồi, một đạo lực lượng vô hình hiện lên, lập tức đuổi theo âm ba “Hanh” kia, cả hai kết hợp cùng một chỗ, trên bầu trời lập tức hóa ra vô số phù văn trong suốt, ẩn hiện hư không.
Một cổ khí tức hung bạo truyền đến, toàn bộ trời cao đột nhiên chấn vỡ, tứ cực thoáng cái tan vỡ
Lực lượng khủng bố phá hủy tất cả cuốn tới Lý Vân Tiêu.
“Oanh”
Thân ảnh Lý Vân Tiêu dưới cổ “Hanh Cáp” chi lực kia lập tức bị xoắn nát bấy, hài cốt không còn.
Trong mắt Khâu Mục Kiệt chớp động lục đồng, lạnh lùng nói:
- Muốn chạy trốn? Thành Phong Linh chính là nơi Thiên mệnh của ngươi kết thúc.
Hắn giơ lên cánh tay phủ đầy lông nhung màu vàng, bắt lấy phác đao cực lớn lăng không chém xuống.
Một cổ đao lực kinh khủng lập tức bổ ra bầu trời, một khe hở cực lớn lăng không hiển hiện, dùng tốc độ như tia chớp lan tràn ra xa xa.
Bầu trời hai bên khe hở không ngừng tan vỡ, dùng hiện tượng thiên văn đối ứng chính là, đại địa nứt ra khe rãnh, thành Phong Linh bị bổ ra hai nửa, cơ hồ như bị hủy toàn bộ
Không ít võ giả thực lực thấp, thậm chí không thể chống nổi dư âm đao thế kia, thân thể trực tiếp bạo vong.
Ở cách đó không xa, không gian một hồi lắc lư, độn thuật của Lý Vân Tiêu cũng không chịu nổi đao uy kia, bị buộc phải hiện ra. Trong mắt của hắn lộ vẻ kinh ngạc, lập tức thân hóa vạn đạo lôi đình, ẩn thân chạy về phía phía xa xa.
Trước kia may mắn hắn phản ứng linh mẫn, trước tiên đã lưu lại tàn ảnh độn đi. Nếu không bị “Hanh Cáp” chi ý kia cuốn vào trong, lại chống lại một đao như thế thì sợ rằng thực sự phải bỏ mạng ở đây rồi.
Giờ phút này thế cục đại biến, bằng sức một mình hắn muốn thủ thắng cơ hồ đã không khả năng nữa, hơn nữa mục đích hắn đi chuyến này cũng không phải là Khâu Mục Kiệt, tăng thêm Thủy Tiên và Hóa Tu cũng đã được cứu ra, bởi vậy hắn cũng không có ý ham chiến thêm, vội vàng bỏ chạy về phía Truyền Tống Trận.
Khâu Mục Kiệt hừ lạnh một tiếng, trường đao thu hồi, hai cánh sau lưng mở ra, vỗ “PHỐC” một cái, thân hình to như vậy liền biến mất ngay tại chỗ.
- Cái gì? Quái vật khổng lồ như vậy cũng có thể thuấn di sao?
Lý Vân Tiêu trong lòng cả kinh, hắn vừa mới xuất hiện ở trên không truyền tống trận, một cổ không gian chi lực rất mạnh đã hiện lên phía trên hắn.
Sắc mặt hắn trầm xuống, không nói hai lời liền ném ra ngoài một vật.
Thần dịch lực vận chuyển, tam sắc quang mang bay lên, một tòa thần phong đập tới không gian chỗ kia.
“Ầm ầm”
Những nơi Tam Sắc Đâu Suất Thiên đi qua, không gian toàn bộ vỡ vụn.
Khâu Mục Kiệt thuấn di tới, thân thể còn chưa hiện ra đã bị kình lực vô hình đánh trúng, ngăn cản hắn phá không mà ra
- Làm càn.
Ở trong hư vô hắn hét lớn một tiếng, cánh tay lông nhung màu vàng vung mạnh đại đao, chém xuống ngọn núi kia.
“Ầm ầm”
Đao lực chấn lên ngọn núi, linh áp cực lớn tuôn ra, trùng thiên triệt địa.
Khâu Mục Kiệt bị phản chấn, mục đích thuấn di bị cưỡng ép thay đổi, thoáng cái xuất hiện ở ngoài Lý Vân Tiêu trăm trượng.
Lý Vân Tiêu trong lòng hoảng sợ không thôi, đối phương vậy mà ngạnh kháng một kích của Tam Sắc Đâu Suất Thiên mà không chút ảnh hưởng
Hắn thật không biết trong lòng Khâu Mục Kiệt càng thêm kinh hãi không thôi, hắn khó có thể tin nhìn trời tam sắc chi phong đang xoay tròn trên bầu trời, thậm chí còn quên mất ra tay.
Sau một khắc, ánh mắt của hắn ngưng tụ, Truyền Tống Trận phía dưới Lý Vân Tiêu đã bị hủy hơn phân nửa trong chiến đấu lúc trước, không khỏi cười như điên:
- Ha ha, lần này ta xem ngươi còn trốn thế nào nữa?
Cũng may là khu Truyền Tống Trận nơi này, bình thường có kết giới chi lực tương đối mạnh thủ hộ, bằng không thì cũng đã sớm hóa thành bột mịn như các khu kiến trúc khác rồi.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu cực kỳ ngưng trọng, thoáng cái thu hồi ngọn núi, tay phải khẽ lộn, một phương trận bàn từ từ bay ra, hóa thành trận quang vô tận, vất xuống dưới.
Trên trận bàn này tinh la mật bố, huyền ảo phức tạp.
Đúng là trận bàn Truyền Tống Trận cỡ trung mà Tử Thần Bát Tượng chôn ở bên ngoài thành Tân Duyên, sau đó bị hắn đào lên, không thể tưởng được giờ phút này vậy mà có tác dụng.
Hai tay của hắn phi tốc kháp ra, Truyền Tống Trận cỡ lớn ở trên tuy rằng bị hủy, nhưng vẫn còn một số Trận Phù có thể dùng, trong khoảnh khắc thoáng một cái liền kích phát lên, hợp làm một với truyền tống bàn, truyền tống chi quang đầy trời tách ra.
- Cái gì?
Tròng mắt màu xanh lá kia của Khâu Mục Kiệt trừng ra, bản thân hắn chính là Thuật Luyện Sư thiên tài, tự nhiên thoáng cái đã phát hiện ra không đúng, hai cánh vội lóe lên, lần nữa biến mất tại chỗ.
Sau đó một cổ đao mang lập tức xuất hiện ở trên trận bàn Truyền Tống Trận kia.
“Ầm ầm”
Toàn bộ truyền tống chi quang bị chém thành hai khúc, không gian thông đạo đen kịt hiển hiện ra, mà cuối lối đi kia tựa hồ còn có một đạo bóng lưng, lập tức biến mất.
- Đáng chết.
Khâu Mục Kiệt nổi giận gầm lên một tiếng, mặt mũi tràn đầy vẻ tái nhợt, hai cánh khẽ vỗ, cửa vào thông đạo lập tức bị kéo ra thật lớn, tán đi bốn phía.
Trong Hắc Vũ dần hiện lên vô số phù văn, thân thể khổng lồ của Khâu Mục Kiệt thoáng cái phiêu hốt, liền triệt để biến mất không thấy gì nữa.
Chỉ còn lại thông đạo không gian cực lớn kia hiển hiện trên không thành Phong Linh, sâu không thấy đáy.
Một lát sau, mới có võ giả dám chậm rãi xuất hiện.
Đám Võ Đế cao giai Luật Thực Nguyên và Tần Hi nhao nhao ló đầu ra, xuất hiện trước mặt lối đi kia, đều hoảng sợ vạn phần.
- Đây, đây chính là thông đạo không gian xuất hiện sau khi mở ra Truyền Tống Trận sao? Bổn tọa cũng là lần đầu tiên thấy đấy.
Trên mặt Tần Hi lộ vẻ hoảng sợ, cảm nhận được khí tức khủng bố trong không gian kia, cũng không dám nhích đến quá gần.
Luật Thực Nguyên nhìn qua phế tích toàn thành, khóc không ra nước mắt:
- Thông đạo này chẳng lẽ sẽ không biến mất? Vĩnh cửu xuất hiện ở đây sao?
- Ai biết được...
Tần Hi cũng lắc đầu, nói:
- Đi tìm Thuật Luyện Sư tới hỏi thử xem.
Một gã võ giả nhíu mày ngưng giọng nói:
- Ta đối với thông đạo không gian cũng có hiểu rõ nhất định, tựa hồ sẽ không xuất hiện lâu đâu, bất kỳ một thông đạo nào bị xé mở ra, đều sẽ tự động biến mất, hoặc là sinh ra nổ lớn.
Vạn Cổ Chí Tôn
Trong lòng của hắn hoảng sợ, một loại suy đoán trước kia đã lập tức ứng nghiệm rồi, cái mũi như đồng thiết kia đúng là vật của Hanh thú.
Trong Thượng Cổ Chân Linh có hai Chân Linh cực kỳ kỳ lạ, như ảnh tùy hình, làm bạn không rời, được gọi là “Hanh Cáp”, trong hai chữ tánh mạng người ta.
Tuy rằng chúng ở trong Chân Linh bài danh ở tận phía sau, nhưng cũng là tồn tại Thập Phương Thần Cảnh, Lý Vân Tiêu không dám khinh thường:
- Chỉ là... Chữ “Hanh” này... Tựa hồ cũng không lợi hại như truyền thuyết thì phải...
Hắn đang hồ nghi thì đồng tử đột nhiên co lại, một loại cảm giác xấu xông lên đầu, thầm nghĩ:
- Không tốt.
Chỉ thấy cái miệng rộng của Khâu Mục Kiệt đột nhiên thoáng cái mở ra, nhổ ra một vòng hoàng khí ra, “Cáp”
Bầu trời một hồi, một đạo lực lượng vô hình hiện lên, lập tức đuổi theo âm ba “Hanh” kia, cả hai kết hợp cùng một chỗ, trên bầu trời lập tức hóa ra vô số phù văn trong suốt, ẩn hiện hư không.
Một cổ khí tức hung bạo truyền đến, toàn bộ trời cao đột nhiên chấn vỡ, tứ cực thoáng cái tan vỡ
Lực lượng khủng bố phá hủy tất cả cuốn tới Lý Vân Tiêu.
“Oanh”
Thân ảnh Lý Vân Tiêu dưới cổ “Hanh Cáp” chi lực kia lập tức bị xoắn nát bấy, hài cốt không còn.
Trong mắt Khâu Mục Kiệt chớp động lục đồng, lạnh lùng nói:
- Muốn chạy trốn? Thành Phong Linh chính là nơi Thiên mệnh của ngươi kết thúc.
Hắn giơ lên cánh tay phủ đầy lông nhung màu vàng, bắt lấy phác đao cực lớn lăng không chém xuống.
Một cổ đao lực kinh khủng lập tức bổ ra bầu trời, một khe hở cực lớn lăng không hiển hiện, dùng tốc độ như tia chớp lan tràn ra xa xa.
Bầu trời hai bên khe hở không ngừng tan vỡ, dùng hiện tượng thiên văn đối ứng chính là, đại địa nứt ra khe rãnh, thành Phong Linh bị bổ ra hai nửa, cơ hồ như bị hủy toàn bộ
Không ít võ giả thực lực thấp, thậm chí không thể chống nổi dư âm đao thế kia, thân thể trực tiếp bạo vong.
Ở cách đó không xa, không gian một hồi lắc lư, độn thuật của Lý Vân Tiêu cũng không chịu nổi đao uy kia, bị buộc phải hiện ra. Trong mắt của hắn lộ vẻ kinh ngạc, lập tức thân hóa vạn đạo lôi đình, ẩn thân chạy về phía phía xa xa.
Trước kia may mắn hắn phản ứng linh mẫn, trước tiên đã lưu lại tàn ảnh độn đi. Nếu không bị “Hanh Cáp” chi ý kia cuốn vào trong, lại chống lại một đao như thế thì sợ rằng thực sự phải bỏ mạng ở đây rồi.
Giờ phút này thế cục đại biến, bằng sức một mình hắn muốn thủ thắng cơ hồ đã không khả năng nữa, hơn nữa mục đích hắn đi chuyến này cũng không phải là Khâu Mục Kiệt, tăng thêm Thủy Tiên và Hóa Tu cũng đã được cứu ra, bởi vậy hắn cũng không có ý ham chiến thêm, vội vàng bỏ chạy về phía Truyền Tống Trận.
Khâu Mục Kiệt hừ lạnh một tiếng, trường đao thu hồi, hai cánh sau lưng mở ra, vỗ “PHỐC” một cái, thân hình to như vậy liền biến mất ngay tại chỗ.
- Cái gì? Quái vật khổng lồ như vậy cũng có thể thuấn di sao?
Lý Vân Tiêu trong lòng cả kinh, hắn vừa mới xuất hiện ở trên không truyền tống trận, một cổ không gian chi lực rất mạnh đã hiện lên phía trên hắn.
Sắc mặt hắn trầm xuống, không nói hai lời liền ném ra ngoài một vật.
Thần dịch lực vận chuyển, tam sắc quang mang bay lên, một tòa thần phong đập tới không gian chỗ kia.
“Ầm ầm”
Những nơi Tam Sắc Đâu Suất Thiên đi qua, không gian toàn bộ vỡ vụn.
Khâu Mục Kiệt thuấn di tới, thân thể còn chưa hiện ra đã bị kình lực vô hình đánh trúng, ngăn cản hắn phá không mà ra
- Làm càn.
Ở trong hư vô hắn hét lớn một tiếng, cánh tay lông nhung màu vàng vung mạnh đại đao, chém xuống ngọn núi kia.
“Ầm ầm”
Đao lực chấn lên ngọn núi, linh áp cực lớn tuôn ra, trùng thiên triệt địa.
Khâu Mục Kiệt bị phản chấn, mục đích thuấn di bị cưỡng ép thay đổi, thoáng cái xuất hiện ở ngoài Lý Vân Tiêu trăm trượng.
Lý Vân Tiêu trong lòng hoảng sợ không thôi, đối phương vậy mà ngạnh kháng một kích của Tam Sắc Đâu Suất Thiên mà không chút ảnh hưởng
Hắn thật không biết trong lòng Khâu Mục Kiệt càng thêm kinh hãi không thôi, hắn khó có thể tin nhìn trời tam sắc chi phong đang xoay tròn trên bầu trời, thậm chí còn quên mất ra tay.
Sau một khắc, ánh mắt của hắn ngưng tụ, Truyền Tống Trận phía dưới Lý Vân Tiêu đã bị hủy hơn phân nửa trong chiến đấu lúc trước, không khỏi cười như điên:
- Ha ha, lần này ta xem ngươi còn trốn thế nào nữa?
Cũng may là khu Truyền Tống Trận nơi này, bình thường có kết giới chi lực tương đối mạnh thủ hộ, bằng không thì cũng đã sớm hóa thành bột mịn như các khu kiến trúc khác rồi.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu cực kỳ ngưng trọng, thoáng cái thu hồi ngọn núi, tay phải khẽ lộn, một phương trận bàn từ từ bay ra, hóa thành trận quang vô tận, vất xuống dưới.
Trên trận bàn này tinh la mật bố, huyền ảo phức tạp.
Đúng là trận bàn Truyền Tống Trận cỡ trung mà Tử Thần Bát Tượng chôn ở bên ngoài thành Tân Duyên, sau đó bị hắn đào lên, không thể tưởng được giờ phút này vậy mà có tác dụng.
Hai tay của hắn phi tốc kháp ra, Truyền Tống Trận cỡ lớn ở trên tuy rằng bị hủy, nhưng vẫn còn một số Trận Phù có thể dùng, trong khoảnh khắc thoáng một cái liền kích phát lên, hợp làm một với truyền tống bàn, truyền tống chi quang đầy trời tách ra.
- Cái gì?
Tròng mắt màu xanh lá kia của Khâu Mục Kiệt trừng ra, bản thân hắn chính là Thuật Luyện Sư thiên tài, tự nhiên thoáng cái đã phát hiện ra không đúng, hai cánh vội lóe lên, lần nữa biến mất tại chỗ.
Sau đó một cổ đao mang lập tức xuất hiện ở trên trận bàn Truyền Tống Trận kia.
“Ầm ầm”
Toàn bộ truyền tống chi quang bị chém thành hai khúc, không gian thông đạo đen kịt hiển hiện ra, mà cuối lối đi kia tựa hồ còn có một đạo bóng lưng, lập tức biến mất.
- Đáng chết.
Khâu Mục Kiệt nổi giận gầm lên một tiếng, mặt mũi tràn đầy vẻ tái nhợt, hai cánh khẽ vỗ, cửa vào thông đạo lập tức bị kéo ra thật lớn, tán đi bốn phía.
Trong Hắc Vũ dần hiện lên vô số phù văn, thân thể khổng lồ của Khâu Mục Kiệt thoáng cái phiêu hốt, liền triệt để biến mất không thấy gì nữa.
Chỉ còn lại thông đạo không gian cực lớn kia hiển hiện trên không thành Phong Linh, sâu không thấy đáy.
Một lát sau, mới có võ giả dám chậm rãi xuất hiện.
Đám Võ Đế cao giai Luật Thực Nguyên và Tần Hi nhao nhao ló đầu ra, xuất hiện trước mặt lối đi kia, đều hoảng sợ vạn phần.
- Đây, đây chính là thông đạo không gian xuất hiện sau khi mở ra Truyền Tống Trận sao? Bổn tọa cũng là lần đầu tiên thấy đấy.
Trên mặt Tần Hi lộ vẻ hoảng sợ, cảm nhận được khí tức khủng bố trong không gian kia, cũng không dám nhích đến quá gần.
Luật Thực Nguyên nhìn qua phế tích toàn thành, khóc không ra nước mắt:
- Thông đạo này chẳng lẽ sẽ không biến mất? Vĩnh cửu xuất hiện ở đây sao?
- Ai biết được...
Tần Hi cũng lắc đầu, nói:
- Đi tìm Thuật Luyện Sư tới hỏi thử xem.
Một gã võ giả nhíu mày ngưng giọng nói:
- Ta đối với thông đạo không gian cũng có hiểu rõ nhất định, tựa hồ sẽ không xuất hiện lâu đâu, bất kỳ một thông đạo nào bị xé mở ra, đều sẽ tự động biến mất, hoặc là sinh ra nổ lớn.
Vạn Cổ Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Vạn Cổ Chí Tôn
Story
Chương 2260: Khoáng cổ tuyệt kim (2)
10.0/10 từ 47 lượt.