Vạn Cổ Chí Tôn
Chương 2183: Diệu pháp linh mục (2)
Chỗ giáp giới ba tinh vực trên trăm ngôi sao thoáng cái sáng lên, vừa vặn đối ứng với bố cục tế đàn, khiến mọi người vừa xem đã hiểu ngay.
– Thì ra là thế.
Không ít người phát ra thanh âm sợ hãi thán phục, nhìn qua tinh không mênh mông kia, có loại cảm giác thần bí khó lường, không khỏi bắt đầu thấy kính nể đối với trận pháp sư.
Thái Thúc Tà Đình nói:
– Tuy rằng tinh đồ tế đàn này hỗn loạn, nhưng cũng không ảnh hưởng nó mượn tinh lực, chỉ là uy lực đại nhược mà thôi. Lão phu suy đoán, có lẽ bổn ý bố trí nơi đây vốn chỉ cần một chút tinh lực thôi, nhiều hơn ngược lại có hại, cho nên mới bố trí xuống loại tinh cục này.
Đoan Mộc Thương đôi mắt đẹp lóe lên, nói:
– Tà Đình đại nhân phân tích cực kỳ có lý, theo tình huống trước mắt mà xem, hẳn là như vậy không thể nghi ngờ, cũng không biết những tế đàn này chứa thứ gì.
Mục Chinh nói:
– Bốn phía nơi này đều là Vĩnh Minh Bích, loại cấu tạo ày hẳn là dùng để tồn trữ sinh cơ và lực lượng, trong những tế đàn này sợ rằng có thứ cực kỳ lợi hại
– Quả nhiên là Vĩnh Minh Bích sao? Lão phu ban đầu còn không dám xác nhận, Mục Chinh đại nhân vừa nói như vậy, vậy liền xác nhận không thể nghi ngờ.
Thái Thúc Tà Đình lộ ra vẻ sợ hãi thán phục, đối với bố trí này sinh kính ý.
Mục Chinh đắc ý nói:
– Trong thiên hạ, cách luyện chế Vĩnh Minh Bích sợ rằng chỉ có Mục gia ta biết rõ, cho nên lão phu liếc mắt có thể nhìn ra, hơn nữa những mặt vách này là thượng đẳng nhất, xác xuất thành công cực thấp.
Thái Thúc Tà Đình thần sắc khẽ động, nói:
– Mục gia thậm chí có cách luyện chế Vĩnh Minh Bích? Lão phu nguyện dùng trọng bảo trao đổi, không biết...
Mục Chinh vuốt vuốt chòm râu, cười nói:
– Việc này ta cũng không làm chủ được, nhưng ta sẽ chuyến cáo ý của Tà Đình đại nhân trở về.
Thái Thúc Tà Đình ôm quyền nói:
– Như thế làm phiền rồi, lão phu mặc dù không phú khả địch quốc giống những Thuật Luyện Sư kia, nhưng trong tay vẫn có chút trọng bảo, nhất định sẽ không để cho quý phái thất vọng.
– Hắc hắc, dễ nói dễ nói.
Mục Chinh vẻ mặt vẻ đắc ý.
Bắc Minh Nguyên Hải thấy bọn hắn kéo xa, vội hỏi:
– Vừa rồi hai vị đại nhân nói trong tế đàn này có vật còn sống lợi hại, vậy bây giờ nên làm thế nào cho phải?
Mục Chinh nói:
– Đơn giản, tùy tiện đánh bay một tòa tế đàn ra xem thử, không phải sẽ hiểu sao?
– Không thể.
Đoan Mộc Thương đầu tiên phản đối nói:
– Phiến khu vực này thập phần trọng yếu, không thể mạo muội hủy đi, đợi sau khi cơ duyên hàng lâm nếu không còn manh mối, chúng ta lại cân nhắc sau.
Thái Thúc Tà Đình nói:
– Nguyên Hải đại nhân, các ngươi phát hiện phiến tế đàn này cũng đã một thời gian rồi, chẳng lẽ không thử qua phá hủy một cái xem thử sao?
Bắc Minh Nguyên Hải thở dài, nói:
– Aizz, kỳ thật trước kia quả thật có thuộc hạ đã làm, chỉ có điều những người kia tất cả đều mất tích, tình huống cụ thể cũng không người nào biết.
Tất cả mọi người biến sắc, chỉ cảm thấy có loại cảm giác lạnh lẽo.
Bắc Minh Nguyên Hải nói:
– Thương đại nhân, còn có bảy canh giờ nữa là giờ Tý, thực sẽ có biến xuất hiện sao?
Trên mặt hắn tràn đầy vẻ hoài nghi.
Võ giả còn lại cũng không quá tin tưởng, tuDuẫn Ngôn thuật xem bói của Đoan Mộc thế gia tên tuổi thật lớn, nhưng cũng không có mấy người chính thức được chứng kiến.
– Ân, có lẽ không sai được. Giờ Tý đúng là lúc tinh không chi lực mạnh nhất, kết hợp với bố trí của phiến tế đàn này mà xem, có thể xác nhận không sai rồi.
Đoan Mộc Thương nói:
– Ta tới bốn phía xem một chút, có lẽ còn có điều gì đó bí ẩn.
Bắc Minh Nguyên Hải nói:
– Cũng tốt, bất quá Thương đại nhân phải cẩn thận.
Đoan Mộc Thương gật đầu, liền hóa thành một đạo quang mang bay đi xa xa.
Thái Thúc Tà Đình lại lăng không bay lên, tiếp tục từ trên cao quan sát, hy vọng có thể nghiên cứu ra chút gì đó.
Mục Chinh khẽ hừ nhẹ thoáng một phát, xoay chuyển ánh mắt, phi thân đến trên một cây ngọc trụ cực lớn, ngồi xếp bằng mà xuống, vừa lúc ở đối diện cây cột của Lý Vân Tiêu.
Giờ phút này lục tục có không ít võ giả từ bên ngoài bay đến, bắt đầu trở nên có chút ầm ĩ.
Thần thức Lý Vân Tiêu thủy chung bao trùm cả khu vực, không phát hiện ra dị trạng nào nữa, cũng không thấy có người biến mất.
Tựa hồ sau trận chiến lúc trước, cả cái khu vực liền trở nên bình thường lại rồi.
– Tiểu tử, ngươi tên là gì?
Đột nhiên một tiếng trầm giọng truyền đến.
Lý Vân Tiêu xoay người sang chỗ khác, Mục Chinh trên ngọc trụ đối diện n mở mắt ra, đang cổ quái theo dõi hắn, trong mắt hiện lên dị sắc.
Lý Vân Tiêu mỉm cười, nói:
– Người ở nông thôn mà thôi, danh hào cũng không cần nói.
– Hừ, ngươi rất đặc biệt.
Mục Chinh hừ lạnh nói:
– Rất nhiều người muốn nhập mắt lão phu, lão phu còn xem thường bọn hắn, nhưng lão phu xem trọng ngươi.
Lý Vân Tiêu cảm nhận được bốn phía có ánh mắt nhìn tới, có loại cảm giác dở khóc dở cười, nhưng hắn cũng biết người Mục gia tự cho mình cực cao, có thể khiến bọn hắn để mắt thật không đơn giản, lập tức tò mò,
– Thụ sủng nhược kinh, tại có tài đức gì, có thể khiến đại nhân để mắt chứ?
Dị sắc trong mắt Mục Chinh càng mạnh thêm, trên đồng tử phủ một tầng tro mông chi sắc:
– Lão phu tu luyện một loại thần thông, gọi là Diệu Pháp Linh Mục, có thể thoáng nhìn trộm thực lực mạnh yếu một người, mà phán đoán của ta dành cho người chính là — rất mạnh.
Duẫn Ngôn lập tức cả kinh, cách nhìn đối với Mục Chinh tựa hồ đã thay đổi, lão đầu không coi ai ra gì này, nhãn lực quả thật lợi hại.
Lý Vân Tiêu cũng lắp bắp kinh hãi, nói:
– Đại nhân làm sao nhìn ra được?
Hắn đối với thực lực Mục gia đã sớm không dám khinh thường rồi.
Mục Chinh mỉm cười, sau đó tro mông chi sắc trong mắt tán đi, bắn ra chút tinh mang:
– Cân nhắc thực lực mạnh yếu một người, không ở ngoài tu vị, thần thức, thân thể, huyền khí, thần thông năm dạng, dưới Diệu Pháp Linh Mục của ta, sẽ bày ra ngũ quang chi sắc.
Lý Vân Tiêu sắc mặt trầm xuống, trong nội tâm âm thầm khiếp sợ, nếu thật có Linh Mục chi thuật có thể nhìn trộm năm dạng kia của một người, đó là nghịch thiên bực nào chứ, chẳng lẽ không phải mình ở trước mặt đối phương thoáng cái đã bị thấy hết sạch sao?
Ánh mắt Mục Chinh ngưng lại, tinh mang nội liễm, tựa hồ có chút trầm ngâm, nói:
– Trong đó ba đạo quang mang hiện ra màu vàng, theo thứ tự là tu vị, thân thể, thần thức, ba thứ đều đạt tới cấp độ Võ Đế cao giai, đây đã là cực kỳ không thể tưởng tượng nổi rồi. Càng khiến lão phu giật mình chính là, huyền khí và thần thông chi quang của ngươi, dĩ nhiên là tử khí trùng thiên chi quang lão phu chưa bao giờ thấy qua
– Đây là có chuyện gì?
Đồng tử Mục Chinh co rụt lại, hai con ngươi như điện bắn về phía Lý Vân Tiêu
Lý Vân Tiêu toàn thân khẽ giật mình, hai mắt Mục Chinh như độc xà theo dõi hắn, lăng lệ ác liệt dị thường.
Không chỉ có như thế, bốn phía đều quăng đến vẻ kinh ngạc, nhưng phần lớn là hoài nghi, hơn nữa còn có khinh thường và xem náo nhiệt.
Vạn Cổ Chí Tôn
– Thì ra là thế.
Không ít người phát ra thanh âm sợ hãi thán phục, nhìn qua tinh không mênh mông kia, có loại cảm giác thần bí khó lường, không khỏi bắt đầu thấy kính nể đối với trận pháp sư.
Thái Thúc Tà Đình nói:
– Tuy rằng tinh đồ tế đàn này hỗn loạn, nhưng cũng không ảnh hưởng nó mượn tinh lực, chỉ là uy lực đại nhược mà thôi. Lão phu suy đoán, có lẽ bổn ý bố trí nơi đây vốn chỉ cần một chút tinh lực thôi, nhiều hơn ngược lại có hại, cho nên mới bố trí xuống loại tinh cục này.
Đoan Mộc Thương đôi mắt đẹp lóe lên, nói:
– Tà Đình đại nhân phân tích cực kỳ có lý, theo tình huống trước mắt mà xem, hẳn là như vậy không thể nghi ngờ, cũng không biết những tế đàn này chứa thứ gì.
Mục Chinh nói:
– Bốn phía nơi này đều là Vĩnh Minh Bích, loại cấu tạo ày hẳn là dùng để tồn trữ sinh cơ và lực lượng, trong những tế đàn này sợ rằng có thứ cực kỳ lợi hại
– Quả nhiên là Vĩnh Minh Bích sao? Lão phu ban đầu còn không dám xác nhận, Mục Chinh đại nhân vừa nói như vậy, vậy liền xác nhận không thể nghi ngờ.
Thái Thúc Tà Đình lộ ra vẻ sợ hãi thán phục, đối với bố trí này sinh kính ý.
Mục Chinh đắc ý nói:
– Trong thiên hạ, cách luyện chế Vĩnh Minh Bích sợ rằng chỉ có Mục gia ta biết rõ, cho nên lão phu liếc mắt có thể nhìn ra, hơn nữa những mặt vách này là thượng đẳng nhất, xác xuất thành công cực thấp.
Thái Thúc Tà Đình thần sắc khẽ động, nói:
– Mục gia thậm chí có cách luyện chế Vĩnh Minh Bích? Lão phu nguyện dùng trọng bảo trao đổi, không biết...
Mục Chinh vuốt vuốt chòm râu, cười nói:
– Việc này ta cũng không làm chủ được, nhưng ta sẽ chuyến cáo ý của Tà Đình đại nhân trở về.
Thái Thúc Tà Đình ôm quyền nói:
– Như thế làm phiền rồi, lão phu mặc dù không phú khả địch quốc giống những Thuật Luyện Sư kia, nhưng trong tay vẫn có chút trọng bảo, nhất định sẽ không để cho quý phái thất vọng.
– Hắc hắc, dễ nói dễ nói.
Mục Chinh vẻ mặt vẻ đắc ý.
Bắc Minh Nguyên Hải thấy bọn hắn kéo xa, vội hỏi:
– Vừa rồi hai vị đại nhân nói trong tế đàn này có vật còn sống lợi hại, vậy bây giờ nên làm thế nào cho phải?
Mục Chinh nói:
– Đơn giản, tùy tiện đánh bay một tòa tế đàn ra xem thử, không phải sẽ hiểu sao?
– Không thể.
Đoan Mộc Thương đầu tiên phản đối nói:
– Phiến khu vực này thập phần trọng yếu, không thể mạo muội hủy đi, đợi sau khi cơ duyên hàng lâm nếu không còn manh mối, chúng ta lại cân nhắc sau.
Thái Thúc Tà Đình nói:
– Nguyên Hải đại nhân, các ngươi phát hiện phiến tế đàn này cũng đã một thời gian rồi, chẳng lẽ không thử qua phá hủy một cái xem thử sao?
Bắc Minh Nguyên Hải thở dài, nói:
– Aizz, kỳ thật trước kia quả thật có thuộc hạ đã làm, chỉ có điều những người kia tất cả đều mất tích, tình huống cụ thể cũng không người nào biết.
Tất cả mọi người biến sắc, chỉ cảm thấy có loại cảm giác lạnh lẽo.
Bắc Minh Nguyên Hải nói:
– Thương đại nhân, còn có bảy canh giờ nữa là giờ Tý, thực sẽ có biến xuất hiện sao?
Trên mặt hắn tràn đầy vẻ hoài nghi.
Võ giả còn lại cũng không quá tin tưởng, tuDuẫn Ngôn thuật xem bói của Đoan Mộc thế gia tên tuổi thật lớn, nhưng cũng không có mấy người chính thức được chứng kiến.
– Ân, có lẽ không sai được. Giờ Tý đúng là lúc tinh không chi lực mạnh nhất, kết hợp với bố trí của phiến tế đàn này mà xem, có thể xác nhận không sai rồi.
Đoan Mộc Thương nói:
– Ta tới bốn phía xem một chút, có lẽ còn có điều gì đó bí ẩn.
Bắc Minh Nguyên Hải nói:
– Cũng tốt, bất quá Thương đại nhân phải cẩn thận.
Đoan Mộc Thương gật đầu, liền hóa thành một đạo quang mang bay đi xa xa.
Thái Thúc Tà Đình lại lăng không bay lên, tiếp tục từ trên cao quan sát, hy vọng có thể nghiên cứu ra chút gì đó.
Mục Chinh khẽ hừ nhẹ thoáng một phát, xoay chuyển ánh mắt, phi thân đến trên một cây ngọc trụ cực lớn, ngồi xếp bằng mà xuống, vừa lúc ở đối diện cây cột của Lý Vân Tiêu.
Giờ phút này lục tục có không ít võ giả từ bên ngoài bay đến, bắt đầu trở nên có chút ầm ĩ.
Thần thức Lý Vân Tiêu thủy chung bao trùm cả khu vực, không phát hiện ra dị trạng nào nữa, cũng không thấy có người biến mất.
Tựa hồ sau trận chiến lúc trước, cả cái khu vực liền trở nên bình thường lại rồi.
– Tiểu tử, ngươi tên là gì?
Đột nhiên một tiếng trầm giọng truyền đến.
Lý Vân Tiêu xoay người sang chỗ khác, Mục Chinh trên ngọc trụ đối diện n mở mắt ra, đang cổ quái theo dõi hắn, trong mắt hiện lên dị sắc.
Lý Vân Tiêu mỉm cười, nói:
– Người ở nông thôn mà thôi, danh hào cũng không cần nói.
– Hừ, ngươi rất đặc biệt.
Mục Chinh hừ lạnh nói:
– Rất nhiều người muốn nhập mắt lão phu, lão phu còn xem thường bọn hắn, nhưng lão phu xem trọng ngươi.
Lý Vân Tiêu cảm nhận được bốn phía có ánh mắt nhìn tới, có loại cảm giác dở khóc dở cười, nhưng hắn cũng biết người Mục gia tự cho mình cực cao, có thể khiến bọn hắn để mắt thật không đơn giản, lập tức tò mò,
– Thụ sủng nhược kinh, tại có tài đức gì, có thể khiến đại nhân để mắt chứ?
Dị sắc trong mắt Mục Chinh càng mạnh thêm, trên đồng tử phủ một tầng tro mông chi sắc:
– Lão phu tu luyện một loại thần thông, gọi là Diệu Pháp Linh Mục, có thể thoáng nhìn trộm thực lực mạnh yếu một người, mà phán đoán của ta dành cho người chính là — rất mạnh.
Duẫn Ngôn lập tức cả kinh, cách nhìn đối với Mục Chinh tựa hồ đã thay đổi, lão đầu không coi ai ra gì này, nhãn lực quả thật lợi hại.
Lý Vân Tiêu cũng lắp bắp kinh hãi, nói:
– Đại nhân làm sao nhìn ra được?
Hắn đối với thực lực Mục gia đã sớm không dám khinh thường rồi.
Mục Chinh mỉm cười, sau đó tro mông chi sắc trong mắt tán đi, bắn ra chút tinh mang:
– Cân nhắc thực lực mạnh yếu một người, không ở ngoài tu vị, thần thức, thân thể, huyền khí, thần thông năm dạng, dưới Diệu Pháp Linh Mục của ta, sẽ bày ra ngũ quang chi sắc.
Lý Vân Tiêu sắc mặt trầm xuống, trong nội tâm âm thầm khiếp sợ, nếu thật có Linh Mục chi thuật có thể nhìn trộm năm dạng kia của một người, đó là nghịch thiên bực nào chứ, chẳng lẽ không phải mình ở trước mặt đối phương thoáng cái đã bị thấy hết sạch sao?
Ánh mắt Mục Chinh ngưng lại, tinh mang nội liễm, tựa hồ có chút trầm ngâm, nói:
– Trong đó ba đạo quang mang hiện ra màu vàng, theo thứ tự là tu vị, thân thể, thần thức, ba thứ đều đạt tới cấp độ Võ Đế cao giai, đây đã là cực kỳ không thể tưởng tượng nổi rồi. Càng khiến lão phu giật mình chính là, huyền khí và thần thông chi quang của ngươi, dĩ nhiên là tử khí trùng thiên chi quang lão phu chưa bao giờ thấy qua
– Đây là có chuyện gì?
Đồng tử Mục Chinh co rụt lại, hai con ngươi như điện bắn về phía Lý Vân Tiêu
Lý Vân Tiêu toàn thân khẽ giật mình, hai mắt Mục Chinh như độc xà theo dõi hắn, lăng lệ ác liệt dị thường.
Không chỉ có như thế, bốn phía đều quăng đến vẻ kinh ngạc, nhưng phần lớn là hoài nghi, hơn nữa còn có khinh thường và xem náo nhiệt.
Vạn Cổ Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Vạn Cổ Chí Tôn
Story
Chương 2183: Diệu pháp linh mục (2)
10.0/10 từ 47 lượt.