Vạn Cổ Chí Tôn
Chương 2005: Hồng Hoa thương hội (1)
Xa thuyền thay đi bộ ngự thú tựa hồ là hải bò một loại biến chủng, có thể hai con hoạt động, tốc độ còn không chậm.
Xa trên thuyền Lý Vân Tiêu còn thử một chút buôn lậu Linh Lôi Quả có khả năng, lúc này đem A Mang sợ hãi, thậm chí phí hướng đạo cũng không cần đã muốn xuống xe rời đi. Thẳng đến Lý Vân Tiêu thừa nhận là nói đùa, thiếu niên này mới bình tĩnh xuống tới, nhưng trên mặt vẫn còn sợ hãi.
– Đại nhân nghìn vạn lần đừng có tâm tư buôn lậu Linh Lôi Quả vậy cũng là tuyệt đối tử tội. Ta nhớ kỹ năm ta mười tuổi, có bảy tám gã Vũ Đế cường giả muốn tiến hành hoạt động này, sau đó đầu lâu không đầu liền trực tiếp treo ở trên cửa thành.
– Ha hả, yên tâm đi. Ta là tuyệt đối sẽ không xúc phạm quy củ bên trong thành, chờ ngươi đưa ta mua hàng bốn mươi quả cực phẩm quả, sau đó ngươi có thể rời khỏi.
Lý Vân Tiêu khẽ cười rộ lên.
– Đi.
A Mang mặc dù có chút luyến tiếc vị đại kim chủ này, nhưng nghĩ tới đối phương ngôn luận, trong lòng một trận sợ hãi. Hắn hết sức rõ ràng kết cục buôn lậu Linh Lôi Quả, hắn bất quá là một gã Đại Vũ Sư mà thôi, dính vào loại sự tình này mà nói hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Lý Vân Tiêu nói:
– Bên trong thành Linh Lôi Quả là Thần Mộc Thế Gia thống nhất ngắt lấy sao? Những Vô Căn Chi Thanh Thụ này là thiên địa hình thành hay là hậu nhân trồng?
A Mang nói:
– Thần Mộc Thế Gia có nhân viên đặc biệt ngắt lấy, bởi vì Vô Căn Chi Thanh Thụ trong rừng lôi điện tràng năng quá lớn, phổ thông võ giả đợi ở bên trong là vô cùng nguy hiểm, ngoại trừ phải mặc áo giáp đặc biệt phòng lôi, còn phải dùng kim kích tử mới có thể đem Linh Lôi Quả hái xuống.
– Kim kích tử?
Lý Vân Tiêu như có sở ngộ nói:
– Kim có thể khắc mộc, như vậy có thể không bị thương đến cây quả.
A Mang khen:
– Đại nhân quả nhiên thông tuệ nếu là mạnh mẽ hái xuống, không chỉ có hao tổn lực lượng cực lớn, hơn nữa dễ thưởng tổn đến thanh thụ. Ở hồi lâu trước căn bản cũng không có hải mộc trấn này, là đột nhiên từ trên biển rộng phiêu lưu tới được đảo nhỏ, chậm rãi diễn biến sau đó liền trực tiếp giống như đại lục liên tiếp ở cùng một chỗ. Lúc trước tuy có Vô Căn Chi Thanh Thụ, nhưng cũng không nhiều, sau này Thần Mộc Thế Gia cố ý trồng xuống mới diễn biến thành quy mô như bây giờ.
Lý Vân Tiêu kinh ngạc nói:
– Đúng là từ trên bắc hải bơi tới?
Hắn như có điều suy nghĩ, khẽ cười nói:
– Thần Mộc Thế Gia thật là có năng lực, có thể tài bồi ra thiên tài địa bảo, hơn nữa diễn biến thành trăm vạn quy mô như này.
– Đó là đương nhiên Thần Mộc Thế Gia hiện tại đó là Định Thiên Thành một trong tam đại thế lực.
A Mang gương mặt lộ vẻ hướng tới, nói:
– Đợi thực lực của ta bước vào tứ tượng cảnh Vũ Quân, phải đi Thần Mộc Thế Gia nhận lời mời, tranh thủ có thể mưu được một phần thật là tệ sự.
Lý Vân Tiêu cười khẽ không nói.
Bởi vì Hải Mộc Trấn quanh năm ngâm ở trong nước biển, do đó đại bộ phận kiến trúc đều chọn dùng một loại ám hồng sắc thạch tài và một loại vật liệu gỗ ngân sắc, nhìn qua trang sức màu đỏ làm khỏa. Trên tấm biển của cửa hàng treo một đóa tiểu hoa tinh xảo màu đỏ chính là tên gọi của nhà thương hội này.
Trước cửa hàng tuy là thủy lộ, lại dường như hoạn lộ thênh thang, không ít võ giả trực tiếp đạp thủy mà đi, có nói có cười, cùng với ở trên đất bằng không hề khác biệt.
– Đại nhân, đến rồi. Nơi này chính là một trong hai nhà thương hội lớn nhất Hải Mộc Trấn.
A Mang mời ra Lý Vân Tiêu, hai người cũng đạp nước biển, đi vào trong cửa hàng.
Thương hội mặt tiền của cửa hàng tương khảm trận pháp nafod đó, trực tiếp cô lập nước biển, không thể tràn đầy đến rải bên trong.
Hai người đi vào, sau đó A Mang đã kêu to lên:
– Tiền chưởng quỹ, đi ra!
Một bộ dáng chỉ cao khí ngang, nghênh ngang ở trong điếm đi mấy bước.
Lý Vân Tiêu bốn phía vừa nhìn, cùng với phổ thông thương hội không gì khác biệt, chỉ bất quá A Mang hô một tiếng, ánh mắt của mọi người đều hội tụ tới.
Hắn gương mặt xấu hổ, ho khan vài cái, ý bảo không nên đường hoàng như thế.
– Di, là A Mang, ngươi hồ đồ thì thầm cái gì?
Trên mặt một gã hỏa kế lộ ra vẻ không hài lòng, ánh mắt ở trên người Lý Vân Tiêu quan sát vài cái, lập tức hiểu được, nói:
– Vị đại nhân này là tới mua Linh Lôi Quả đi!
A Mang vội vàng cướp lời nói:
– Đương nhiên vị đại nhân này là ta đưa tới kim chủ, có bút thiên đại buôn bán, để Tiền chưởng quỹ đi ra tiếp khách!
Lý Vân Tiêu gương mặt hắc tuyến, mua bốn mươi quả cũng coi như thiên đại buôn bán? Nhìn bốn phía ánh mắt trông lại, hắn nhất thời đỏ mặt lên, nói:
– Đến mua mấy cái Linh Lôi Quả mà thôi, không nhọc chưởng quỹ đi ra.
Đám hỏa kế hung hăng trừng mắt nhìn A Mang một cái, quát dẹp đường:
– Chỉ biết quấy rối!
A Mang nóng nảy, vội hỏi:
– Ta quấy rối? Vị đại nhân này đó là đại kim chủ, muốn mua bốn mươi mai cực phẩm Linh Lôi Quả!
– Cái gì?
Đám hỏa kế cả kinh, trong tròng mắt phóng xuất quang mang, nói:
– Bốn mươi mai? Cực phẩm quả? Xin hỏi đại nhân ngọc bội có đó không?
Lý Vân Tiêu đem ngọc bội đưa tới, hắn phát hiện xung quanh không ít người đều lộ ra thần sắc giật mình tới, dù sao bốn mươi quả hạn ngạch còn đại biểu cho thực lực của người này.
Mọi người trông lại trong ánh mắt, có một nam một nữ đưa tới Lý Vân Tiêu chú ý.
Nam tử mặt như quan ngọc, lại hổ thể cánh tay vượn, cánh tay dị thường thô to. Nữ tử còn lại là vai như gọt đẽo eo nhỏ, vóc người cao ráo, có khuôn mặt như trứng ngỗng, hai người lại có tu vi Vũ Đế cấp bậc, hơn nữa đồng dạng là khóe miệng nhếch lên mỉm cười đang quan sát hắn.
Nguyên bản hai gã đê giai Vũ Đế cũng không có gì, nhưng trên người hai người này đã có loại cảm giác nhàn nhạt kỳ lạ, Lý Vân Tiêu nhướng mày, tựa hồ nghĩ tới điều gì.
– Quả nhiên đại nhân phối ngạch có thể mua bốn mươi mai, nhưng đại nhân xác định đều phải cực phẩm lôi linh quả? Giá cả kia đó là xa xỉ nha.
Hỏa kế rất cung kính đem ngọc bội đưa lên, thần thái khiêm tốn không ngớt.
A Mang bộ dáng vênh váo, hai tay chống nạnh quát dẹp đường:
– Ngươi tên ma-cà-bông kia, còn hoài nghi vị đại nhân này không có tiền phải không? Mau cút đi gọi Tiền chưởng quỹ, cấp bậc của ngươi không đủ.
Hỏa kế hung hăng cho A Mang một sắc mặt, liền cười làm lành nói:
– Đại nhân mời vào trong này, mời được quý khách đang lúc sau đó, ta đây phải đi gọi Tiền chưởng quỹ tới.
Lý Vân Tiêu vốn định ngăn lại, nhưng thấy bên trong cửa hàng ánh mắt vây xem, cực kỳ mất tự nhiên, cũng liền đồng ý.
Hắn vừa vào quý khách, liền nghe bên ngoài truyền tới các loại nhỏ giọng nghị luận.
– Bốn mươi mai? Người nọ chẳng lẽ là cao giai Vũ Tôn, thấy thế nào đi tới trẻ tuổi như vậy?
Vạn Cổ Chí Tôn
Xa trên thuyền Lý Vân Tiêu còn thử một chút buôn lậu Linh Lôi Quả có khả năng, lúc này đem A Mang sợ hãi, thậm chí phí hướng đạo cũng không cần đã muốn xuống xe rời đi. Thẳng đến Lý Vân Tiêu thừa nhận là nói đùa, thiếu niên này mới bình tĩnh xuống tới, nhưng trên mặt vẫn còn sợ hãi.
– Đại nhân nghìn vạn lần đừng có tâm tư buôn lậu Linh Lôi Quả vậy cũng là tuyệt đối tử tội. Ta nhớ kỹ năm ta mười tuổi, có bảy tám gã Vũ Đế cường giả muốn tiến hành hoạt động này, sau đó đầu lâu không đầu liền trực tiếp treo ở trên cửa thành.
– Ha hả, yên tâm đi. Ta là tuyệt đối sẽ không xúc phạm quy củ bên trong thành, chờ ngươi đưa ta mua hàng bốn mươi quả cực phẩm quả, sau đó ngươi có thể rời khỏi.
Lý Vân Tiêu khẽ cười rộ lên.
– Đi.
A Mang mặc dù có chút luyến tiếc vị đại kim chủ này, nhưng nghĩ tới đối phương ngôn luận, trong lòng một trận sợ hãi. Hắn hết sức rõ ràng kết cục buôn lậu Linh Lôi Quả, hắn bất quá là một gã Đại Vũ Sư mà thôi, dính vào loại sự tình này mà nói hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Lý Vân Tiêu nói:
– Bên trong thành Linh Lôi Quả là Thần Mộc Thế Gia thống nhất ngắt lấy sao? Những Vô Căn Chi Thanh Thụ này là thiên địa hình thành hay là hậu nhân trồng?
A Mang nói:
– Thần Mộc Thế Gia có nhân viên đặc biệt ngắt lấy, bởi vì Vô Căn Chi Thanh Thụ trong rừng lôi điện tràng năng quá lớn, phổ thông võ giả đợi ở bên trong là vô cùng nguy hiểm, ngoại trừ phải mặc áo giáp đặc biệt phòng lôi, còn phải dùng kim kích tử mới có thể đem Linh Lôi Quả hái xuống.
– Kim kích tử?
Lý Vân Tiêu như có sở ngộ nói:
– Kim có thể khắc mộc, như vậy có thể không bị thương đến cây quả.
A Mang khen:
– Đại nhân quả nhiên thông tuệ nếu là mạnh mẽ hái xuống, không chỉ có hao tổn lực lượng cực lớn, hơn nữa dễ thưởng tổn đến thanh thụ. Ở hồi lâu trước căn bản cũng không có hải mộc trấn này, là đột nhiên từ trên biển rộng phiêu lưu tới được đảo nhỏ, chậm rãi diễn biến sau đó liền trực tiếp giống như đại lục liên tiếp ở cùng một chỗ. Lúc trước tuy có Vô Căn Chi Thanh Thụ, nhưng cũng không nhiều, sau này Thần Mộc Thế Gia cố ý trồng xuống mới diễn biến thành quy mô như bây giờ.
Lý Vân Tiêu kinh ngạc nói:
– Đúng là từ trên bắc hải bơi tới?
Hắn như có điều suy nghĩ, khẽ cười nói:
– Thần Mộc Thế Gia thật là có năng lực, có thể tài bồi ra thiên tài địa bảo, hơn nữa diễn biến thành trăm vạn quy mô như này.
– Đó là đương nhiên Thần Mộc Thế Gia hiện tại đó là Định Thiên Thành một trong tam đại thế lực.
A Mang gương mặt lộ vẻ hướng tới, nói:
– Đợi thực lực của ta bước vào tứ tượng cảnh Vũ Quân, phải đi Thần Mộc Thế Gia nhận lời mời, tranh thủ có thể mưu được một phần thật là tệ sự.
Lý Vân Tiêu cười khẽ không nói.
Bởi vì Hải Mộc Trấn quanh năm ngâm ở trong nước biển, do đó đại bộ phận kiến trúc đều chọn dùng một loại ám hồng sắc thạch tài và một loại vật liệu gỗ ngân sắc, nhìn qua trang sức màu đỏ làm khỏa. Trên tấm biển của cửa hàng treo một đóa tiểu hoa tinh xảo màu đỏ chính là tên gọi của nhà thương hội này.
Trước cửa hàng tuy là thủy lộ, lại dường như hoạn lộ thênh thang, không ít võ giả trực tiếp đạp thủy mà đi, có nói có cười, cùng với ở trên đất bằng không hề khác biệt.
– Đại nhân, đến rồi. Nơi này chính là một trong hai nhà thương hội lớn nhất Hải Mộc Trấn.
A Mang mời ra Lý Vân Tiêu, hai người cũng đạp nước biển, đi vào trong cửa hàng.
Thương hội mặt tiền của cửa hàng tương khảm trận pháp nafod đó, trực tiếp cô lập nước biển, không thể tràn đầy đến rải bên trong.
Hai người đi vào, sau đó A Mang đã kêu to lên:
– Tiền chưởng quỹ, đi ra!
Một bộ dáng chỉ cao khí ngang, nghênh ngang ở trong điếm đi mấy bước.
Lý Vân Tiêu bốn phía vừa nhìn, cùng với phổ thông thương hội không gì khác biệt, chỉ bất quá A Mang hô một tiếng, ánh mắt của mọi người đều hội tụ tới.
Hắn gương mặt xấu hổ, ho khan vài cái, ý bảo không nên đường hoàng như thế.
– Di, là A Mang, ngươi hồ đồ thì thầm cái gì?
Trên mặt một gã hỏa kế lộ ra vẻ không hài lòng, ánh mắt ở trên người Lý Vân Tiêu quan sát vài cái, lập tức hiểu được, nói:
– Vị đại nhân này là tới mua Linh Lôi Quả đi!
A Mang vội vàng cướp lời nói:
– Đương nhiên vị đại nhân này là ta đưa tới kim chủ, có bút thiên đại buôn bán, để Tiền chưởng quỹ đi ra tiếp khách!
Lý Vân Tiêu gương mặt hắc tuyến, mua bốn mươi quả cũng coi như thiên đại buôn bán? Nhìn bốn phía ánh mắt trông lại, hắn nhất thời đỏ mặt lên, nói:
– Đến mua mấy cái Linh Lôi Quả mà thôi, không nhọc chưởng quỹ đi ra.
Đám hỏa kế hung hăng trừng mắt nhìn A Mang một cái, quát dẹp đường:
– Chỉ biết quấy rối!
A Mang nóng nảy, vội hỏi:
– Ta quấy rối? Vị đại nhân này đó là đại kim chủ, muốn mua bốn mươi mai cực phẩm Linh Lôi Quả!
– Cái gì?
Đám hỏa kế cả kinh, trong tròng mắt phóng xuất quang mang, nói:
– Bốn mươi mai? Cực phẩm quả? Xin hỏi đại nhân ngọc bội có đó không?
Lý Vân Tiêu đem ngọc bội đưa tới, hắn phát hiện xung quanh không ít người đều lộ ra thần sắc giật mình tới, dù sao bốn mươi quả hạn ngạch còn đại biểu cho thực lực của người này.
Mọi người trông lại trong ánh mắt, có một nam một nữ đưa tới Lý Vân Tiêu chú ý.
Nam tử mặt như quan ngọc, lại hổ thể cánh tay vượn, cánh tay dị thường thô to. Nữ tử còn lại là vai như gọt đẽo eo nhỏ, vóc người cao ráo, có khuôn mặt như trứng ngỗng, hai người lại có tu vi Vũ Đế cấp bậc, hơn nữa đồng dạng là khóe miệng nhếch lên mỉm cười đang quan sát hắn.
Nguyên bản hai gã đê giai Vũ Đế cũng không có gì, nhưng trên người hai người này đã có loại cảm giác nhàn nhạt kỳ lạ, Lý Vân Tiêu nhướng mày, tựa hồ nghĩ tới điều gì.
– Quả nhiên đại nhân phối ngạch có thể mua bốn mươi mai, nhưng đại nhân xác định đều phải cực phẩm lôi linh quả? Giá cả kia đó là xa xỉ nha.
Hỏa kế rất cung kính đem ngọc bội đưa lên, thần thái khiêm tốn không ngớt.
A Mang bộ dáng vênh váo, hai tay chống nạnh quát dẹp đường:
– Ngươi tên ma-cà-bông kia, còn hoài nghi vị đại nhân này không có tiền phải không? Mau cút đi gọi Tiền chưởng quỹ, cấp bậc của ngươi không đủ.
Hỏa kế hung hăng cho A Mang một sắc mặt, liền cười làm lành nói:
– Đại nhân mời vào trong này, mời được quý khách đang lúc sau đó, ta đây phải đi gọi Tiền chưởng quỹ tới.
Lý Vân Tiêu vốn định ngăn lại, nhưng thấy bên trong cửa hàng ánh mắt vây xem, cực kỳ mất tự nhiên, cũng liền đồng ý.
Hắn vừa vào quý khách, liền nghe bên ngoài truyền tới các loại nhỏ giọng nghị luận.
– Bốn mươi mai? Người nọ chẳng lẽ là cao giai Vũ Tôn, thấy thế nào đi tới trẻ tuổi như vậy?
Vạn Cổ Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Vạn Cổ Chí Tôn
Story
Chương 2005: Hồng Hoa thương hội (1)
10.0/10 từ 47 lượt.