Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1967: Cốt hồng (2)

Diệp Phàm ở một bên nghe đã sớm bốc hỏa rồi, lạnh lùng nói:

– Đã biết sẽ bại, vì sao còn muốn tự rước lấy nhục nhã chứ?

Cốt Hồng xoay người lại, nhìn hắn.

Diệp Phàm chợt cảm thấy một cổ sợ hãi cực lớn, toàn thân chấn động run rẩy.

– Cốt Hồng.

Ánh mắt Ba Long lạnh lẽo, cực kỳ bất mãn quát to một tiếng.

Diệp Phàm lúc này mới cảm thấy toàn thân buông lỏng, cảm giác sợ hãi kia lập tức biến mất hầu như không còn, chỉ có điều toàn thân đều chảy ra mồ hôi lạnh, cảm thấy dinh dính.

Cốt Hồng khẽ hừ nhẹ, quay người liền đi ra ngoài đại điện:

– Ta đi thăm hỏi Thủy Tiên sư muội một chút, sau đó an tâm đợi Lý Vân Tiêu kia đến đánh ta.

Nhìn qua hắn hung hăng càn quấy rời khỏi đại điện, Diệp Phàm mới nuốt nước bọt, gian nan nói:

– Chuyện gì xảy ra? Vì sao hắn chỉ nhìn chằm chằm vào ta ta đã cảm thấy sợ hãi không gì sánh nổi như thế?

Sắc mặt Ba Long âm trầm không thôi, hồi lâu mới nói:

– Đợi Lý Vân Tiêu đốt Thất Tinh Đăng, ta liền lập tức mở ra không gian thông đạo, tiễn đưa các ngươi rời đi.

Diệp Phàm nghe thế trong nội tâm khiếp sợ không thôi, nhìn qua bóng lưng biến mất trên đại điện, trên mặt một trận hoảng sợ.


Trên người Ba Long lại lóe lên hào quang, toàn bộ hình chiếu liền biến mất trong đại điện.

Trong một gian đại điện u ám, một tràng trường mạn tuyết trắng treo trên mái vòm, phía dưới là một cái giường vân la hoa mỹ, phủ kín tơ lụa, thỉnh thoảng mùi hương thoang thoảng.

Trên giường im im lặng lặng nằm một nữ tử, đặt mình trong các loại linh hoa dị thảo, ngủ rất an tường, trên mặt điềm tĩnh trắng noãn như ngọc.

Khuôn mặt kia thanh mỹ tú lệ, đoan trang từ bi, cực kỳ tương tự với Thủy Tiên.

Bốn phía giường vân la dựa theo trật tự cổ quái xếp lấy một chiếc đèn đồng, lóe lên hào quang màu xanh lá, trên mặt đất chữ khắc lấy các trận tuyến cổ quái, liên kết nhưng đèn đồng kia lại một chỗ, toàn bộ đều chỉ đến trước đầu giường.

Một chiếc bổn mạng cung đăng hơi lớn an trí trước giường nàng kia, một gã nam tử tóc trắng thân hình có chút còng xuống ngồi xếp bằng trước đèn, hai ngón khép lại, điểm tới bấc đèn.

Bấc đèn dưới đầu ngón tay của hắn, không ngừng toát ra kim mang tinh tế, giống như ánh sáng mặt trời chói lọi.

Trong điện một mảnh u tĩnh.

Nam tử liền cứ vậy ngồi xếp bằng lấy, không biết duy trì bao lâu, không biết bao lâu chưa từng có thanh âm.

Ba Long chậm rãi mở ra ánh mắt đầy nếp nhăn, trong cổ họng phát ra thanh âm khàn khàn.

Thần thái già nua kia hoàn toàn khác với bộ dáng trên đại điện, hoàn toàn không nhìn ra bộ dạng tứ hải chi chủ, cường giả đỉnh phong ở đâu. Giống như một người dần dần già đi, sắp sửa tử vong vậy

– Thiên tái phong vân tẫn phó nhất tiếu, vạn thế phi dương chiếu diệu cổ kim

Trong miệng Ba Long thì thào lẩm bẩm, đúng là hai câu miêu tả Cổ Phi Dương.

– Năm đó sau khi ngươi nghịch thiên xem bói liền lưu lại câu thơ này. Hôm nay Cổ Phi Dương chuyển thế đã đi tới Hải chi sâm lâm, cái này trong tối tăm đều đã có định số, nhưng nếu là định số, ngươi lại vì sao phải nghịch thiên xem bói? Ta không muốn tôn vinh Hải Hoàng, ta cũng không muốn hòa bình thiên hạ, lại càng không muốn lực lượng Thập Phương Thần Cảnh gì cả, ta muốn chỉ là ở cùng một chỗ với ngươi a.



– Hôm nay nữ nhi của chúng ta cũng chung tình Lý Vân Tiêu kia, ta cũng không biết là phúc hay họa. Nhưng Cốt Hồng tuyệt sẽ không từ bỏ ý đồ đâu, ta có thể cảm nhận được huyết mạch Chân Linh trong cơ thể hắn đã thức tỉnh, hắn nhất định sẽ giết Lý Vân Tiêu. Ngươi nói ta có nên ra tay giết chết hắn trước không?

Trong đôi mắt đục ngầu của Ba Long đột nhiên hiện lên một đạo tàn khốc, như tia chớp xẹt qua đêm đen, lóe lên rồi biến mất.

Trên mặt hắn tràn đầy do dự, lẩm bẩm:

– Nếu giết Cốt Hồng, Vân Sinh nhất tộc bọn hắn nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, đến lúc đó nhấc lên đại loạn tứ hải, đây không phải là điều ta muốn thấy. Nhu Vi, ngươi mau ngồi dậy nói cho ta biết, ta phải làm gì, ta đến cùng phải làm gì mới tốt đây?

Ba Long nước mắt giàn giụa, thoáng cái lâm vào trong giãy dụa.

Bên Sám hối chi nhai, một mảnh sắc trời lờ mờ âm trầm.

Bầu trời dưới tác dụng của một loại lực lượng nhưng bột nhão không ngừng quấn lấy, hơn nữa phát ra ngũ quang thập sắc u ám.

Xa xa nhìn lại, trên bờ núi một đạo thân ảnh tuyết trắng đang đứng yên ở kia, như ngạo phong sương.

– Sư muội, ngươi trở về rồi.

Thanh âm nhàn nhạt của Cốt Hồng vang lên bên bờ núi, không trung chậm rãi hội tụ ra thân ảnh của hắn, cũng là một thân áo trắng, chậm rãi đi ra phía trước.

Thân hình Thủy Tiên khẽ run lên, mở ra hai con ngươi thanh tịnh, trong mắt lộ ra một tia sợ hãi, cả kinh nói:

– Đại sư huynh, ngươi, sao ngươi lại tới đây?

Cốt Hồng lộ ra vẻ ân cần, nói:

– Ta vừa bế quan đi ra, nghe thấy ngươi bị sư tôn phạt ở chỗ này, sợ một mình ngươi sợ hãi nên cố ý đến bồi ngươi.


Thủy Tiên cự tuyệt nói:

– Ta không cần ngươi ở cùng, ta không sợ hãi.

– Ha ha.

Cốt Hồng nhẹ cười rộ lên, nhìn lên không gian đang không ngừng vặn vẹo xoay tròn trên bầu trời, khóe miệng có chút nhếch lên:

– Trong không gian hỗn loạn này tùy thời cũng có thể rơi xuống lực lượng cổ quái, mặc dù là ta cũng không có thể bảo chứng có thể toàn thân trở ra.

Thủy Tiên vội la lên:

– Ngươi đừng dọa ta, đừng cho là ta không biết, xác xuất dị lực rơi xuống trong không gian này cực thấp, hơn nữa đại đa số thời điểm đều không lợi hại như vậy đâu.

Cốt Hồng cười nói:

– Ha ha, thật vậy chăng?

Trên mặt hắn lộ ra một nụ cười cổ quái, hai con ngươi có chút co rụt lại.

Trong không gian vặn vẹo như bột nhão trên không hiện lên một đạo lục quang ngăm đen, ngay sau đó một đạo lệ mang bắn xuống dưới.

– Ah

Thủy Tiên lại càng hoảng sợ, vội vàng nhảy ra, đạo lệ mang kia nổ bung dưới chân nàng, tạc vách núi chắc chắn ra một cái hố lớn.

Cốt Hồng cười to nói:

– Ha ha, ta đã nói rồi rất nguy hiểm a?

Thủy Tiên kinh nghi bất định, cả giận nói:

– Có phải là do ngươi động tay chân không?

Cốt Hồng cười nói:

– Sư muội, ngươi cũng quá để mắt sư huynh rồi. Phía trên chính là không gian loạn lưu, ta nào có bản lãnh lớn như vậy chứ.

Thủy Tiên lạnh lùng nói:

– Mặc kệ ngươi có bổn sự này hay không, ở đây đều không cần ngươi tới, cút ngay cho ta.

Sắc mặt Cốt Hồng âm trầm xuống, lạnh giọng nói:

– Tốt, ta hiện giờ sẽ cút ngay, cút đi giết Lý Vân Tiêu kia.

Sắc mặt Thủy Tiên lập tức đại biến, kinh sợ nói:

– Ngươi, ngươi nói cái gì? Ta không cho phép ngươi làm ẩu!

Hai mắt Cốt Hồng một mực nhìn chăm chú vào nàng, giờ phút sắc mặt càng như sắt, lạnh giọng nói:

– Ngươi quả nhiên có quan hệ không tâm thường với tiểu tử kia, vừa rồi vẻ hoảng sợ và bối rối trong mắt ngươi, ta chưa bao giờ thấy qua. Đáng chết, tiểu tử kia hẳn phải chết không thể nghi ngờ

– Không cho phép đi.

Thủy Tiên thấy hắn muốn rời đi, vội vàng phi thân ngăn cản lại.

Vạn Cổ Chí Tôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vạn Cổ Chí Tôn Truyện Vạn Cổ Chí Tôn Story Chương 1967: Cốt hồng (2)
10.0/10 từ 47 lượt.
loading...