Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1771: Chủ đề bi thương (1)

Bọn hắn ban đầu còn tưởng rằng Quảng Nguyên chỉ là muốn biểu hiện ra uy lực đài sen, hiện giờ xem ra dĩ nhiên là muốn trực tiếp hấp thụ huyền khí chi linh của bọn hắn rồi.

– Loại cảm giác này...

Sắc mặt Lý Vân Tiêu trở nên cực kỳ khó coi, năm ngón tay xiết chặt, giống như đã ý thức được có phiền toái lớn rồi.

Tất cả huyền khí của hắn đều ở trong Giới Thần Bi nên ngược lại không bị hấp mất linh khí.

Chỉ là trong cơ thể dâng lên trận trận khác thường, dưới sự tác động của đài sen kia, Giới Thần Bi tựa hồ có phản ánh, phía trên đan điền nổi lên một hồi lưu quang dị sắc.

Yêu Long cũng kinh hãi nói:

– Vật kia...

Lý Vân Tiêu nuốt nuốt nước miếng, mặt âm trầm nói:

– Con em ngươi, vật kia thật là huyền khí siêu phẩm ah, lần này phiền toái lớn rồi!

Lý Vân Tiêu cũng có chút phát mộng rồi, trên đời này đến cùng có bao nhiêu huyền khí siêu phẩm? Thứ mà vài vạn năm qua cũng chỉ có nghe qua, sao giờ lại gặp được cả đám thế này.

Trong mắt Quảng Nguyên lóe lên vẻ điên cuồng, cười to nói:

– Cử hành mấy lần Huyễn Bảo đại hội, ta đều rất muốn động thủ ăn no một bữa rồi, đáng tiếc đều không đủ sức nặng a, lần này đã đủ rồi, vậy là đủ rồi, ha ha.

– Đáng chết, thì ra Huyễn Bảo đại hội chính là một cái bẫy rập a!

Tên cường giả Thủy Tích tộc kia lộ ra vẻ nổi giận, rống lớn nói:


– Mọi người cùng nhau ra tay giết hắn, nếu không huyền khí của tất cả mọi người đều sẽ xong đời mất.

Hắn nói xong, liền trao đổi ánh mắt với đồng bạn, lập tức bảy tám tên cường giả Thủy Tích tộc trước sau vọt lên.

Ba người cầm đầu thực lực mạnh mẽ tuyệt đối, thi triển ra võ kỹ giống nhau, đều là tay trái vòng trước người, vòng tay phải ngưng ra một chưởng đập tới.

Dưới chưởng phong ẩn ẩn có linh quang hiển hiện, một con cá đáng yêu rất sống động bơi ở giữa, giống như một giọt bọt nước vậy, đó đúng là hình thái bản thể của bọn hắn.

Thân ảnh ba người cùng điệp gia lại trên không trung, khiến chưởng lực hội tụ dung hợp, giống như mãnh thú Hồng Hoang trọng sinh hậu thế, có uy lực có thể quét ngang tất cả vậy.

“Hừ”

Quảng Nguyên hừ nhẹ một tiếng, trong mắt lộ vẻ khinh miệt không chút che dấu, tay trái lười nhác nâng lên, vẽ một vòng tròn trên không trung nghênh đón lấy.

“Bành”

Một cổ nguyên lực nổ bung trên không, uy lực quét ngang kia lập tức bị đánh tan, ba gã cường giả Thủy Tích tộc nhao nhao nhổ ra một ngụm lớn máu tươi, giống như diều bị đứt dây bị đánh văng ra ngoài vậy.

– À? Ba vị đại nhân.

Năm tên cường giả Thủy Tích tộc vọt lên sau đó đều trợn tròn mắt toàn bộ rút ra chiến đao gào thét lớn lăng không chém xuống dưới.

Trên người năm người đều nổi gân xanh, mặt ngoài làn da bao trùm một tầng màng nước, hiển nhiên là dùng bí pháp thúc dục lực lượng cực mạnh.

Quảng Nguyên xùy~~ cười một tiếng, khinh miệt nói:


– Thiêu thân lao đầu vào lửa, tự chịu diệt vong.

Khi năm đạo lăng lệ ác liệt chém xuống, hắn thả lỏng hai tay ở sau lưng, dưới chân giẫm ra một bước, cả người liền biến mất tại chỗ, năm đạo đao mang kia chỉ có thể chém vào khoảng không.

– Cái gì?

Một người trong đó mặt mũi tràn đầy kinh hãi, dưới đao khí của năm người bọn hắn không gian như bị khóa lại, có thể kháng trụ uy áp kia cũng đã không tệ rồi, càng đừng nói đến biến mất.

“Phanh”

Một tiếng va đập nặng nề truyền đến, Quảng Nguyên trực tiếp xuất hiện ở giữa năm người, đầu gối đùi phải húc nát đan điền một người. Người nọ nhổ ra miệng lớn máu tươi, ánh mắt lộ ra không cam lòng và phẫn nộ, sau đó liền bỏ mình.

Sau đó tay phải hắn quét qua trước người, trực tiếp đánh bay chiến đao người nọ ra ngoài, chiến đao vẽ ra trên không vài đạo đao mang, “Vèo” một tiếng đã như bị nam châm hút lấy vậy, “BA~” một tiếng dán trên Pháp Hoa Liên Thai.

Chỉ qua mấy hơi thở, chuôi chiến đao kia đã mất đi tất cả linh khí, rơi xuống khỏi Pháp Hoa Liên Thai, rơi trên mặt đất giống như một khối sắt vụn vậy.

“… ”

Bốn người khác đều kinh sợ, vội vàng quét ngang chiến đao tới trên người Quảng Nguyên.

Bốn người vô cùng có ăn ý, trong chiêu thức tầng tầng lớp lớp, tiến công đồng thời cũng bổ túc phòng ngự cho nhau, một tầng đao võng kín không kẽ hở chụp xuống dưới.

Thân ảnh Quảng Nguyên dưới đao võng kia lập tức bị xoắn cho phân thân toái cốt.

Bốn người đại hỉ, nhưng rất nhanh dáng tươi cười đã cứng lại, đầu Quảng Nguyên đã bị chấn nát lộ ra vẻ châm chọc, mà thân thể vỡ vụn cũng nhạt đi, chậm rãi biến mất.

Một giọng nói từ bốn phương tám hướng vang lên, nói:

– Các ngươi ngay cả động tác của ta cũng không bắt được, làm sao đánh với ta chứ? Một đám cặn bã!

“Rầm rầm rầm phanh”

Bốn người trong lúc sợ hãi, lồng ngực liền bị phá ra cái động lớn, nội tạng toàn bộ đều nổ nát, bỏ mạng tại chỗ.

Sau đó binh khí của bốn người cũng nhao nhao bị Pháp Hoa Liên Thai hấp lên, sau vài hơi đã biến thành sắt vụn rơi xuống.

“… ”

Tất cả mọi người hít một hơi lạnh, Quảng Nguyên đánh bại bảy tên cường giả Thủy Tích tộc cũng mất có chút thời gian, khiến bọn hắn vốn còn ôm một tia hy vọng nhưng giờ đã triệt để tuyệt vọng, toàn bộ đều lộ ra sợ hãi.

Một gã Hải tộc lấy hết dũng khí đứng lên, nói:

– Đại đảo chủ, mục đích của ngươi chẳng qua chỉ vì hấp thu huyền khí chi linh, chữa trị Pháp Hoa Liên Thai này. Chúng ta sẽ dâng lên huyền khí, kính xin thả chúng ta rời khỏi đảo Hãm Không có được không?

Quảng Nguyên híp mắt cười nói:

– Rời đi? Đây thật sự là một chủ đề đau khổ đấy. Chẳng lẽ ta chưa nói cho các ngươi rõ, bản thân ta cũng bị thương rất nặng chưa lành hẳn đây.

Người nọ sợ run lên, nói:

– Trên người của ta còn có một ít thiên tài địa bảo có thể trị liệu thương thế, cũng nguyện ý toàn bộ kính dâng ra.

Quảng Nguyên cười cười, nói:

– Hảo ý của ngươi ta tâm lĩnh. Nhưng mấy chục năm qua, ta xem Pháp Hoa Liên Thai này, bản thân cũng từ đó lĩnh ngộ ra một loại bí thuật, đủ để trị liệu thương thế của ta.


Người kia nói:

– Bí thuật gì?

Quảng Nguyên mỉm cười ngoắc ngón tay, ý bảo người nọ tiến lên đây.

Người nọ tâm kinh đảm hàn, nhưng lại không dám không theo, chỉ có thể kiên trì tiến lên, vừa nói:

– Nếu đại đảo chủ đã có thể tự mình trị liệu, vậy thì tốt rồi.

Người nọ đang lo lắng chờ đợi, đột nhiên một cổ kình phong đập vào mặt, chỉ thấy một cái đầu Long cực lớn hiển hiện trước người, hai con mắt như đèn lồng lộ ra hung mang nhìn chằm chằm vào hắn.

– Ah.

Người nọ lại càng hoảng sợ, liên tiếp lui về phía sau, nhưng toàn thân lại đột nhiên bị cổ lực lượng giam cầm, không cách nào nhúc nhích được chút nào cả.

Đầu rồng kia mở ra miệng rộng cắn hắn vào miệng.

“Xoẹt zoẹt~ xoẹt zoẹt~”

Tiếng nhai xương vang lên, sau đó liền “Ọt ọt” nuốt xuống.

Đầu rồng kia sau khi ăn hết người nộ lại biến thành bộ dáng Quảng Nguyên, trên mặt mỉm cười, còn lè lưỡi ra liếm lấy môi dưới, giống như vẫn chưa thỏa mãn vậy.

“… ”

Lần này đám người đứng ngoài xem đều sợ tới mức hồn phi phách tán, “Oa” một tiếng liền chạy đi tứ tán.

Vạn Cổ Chí Tôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vạn Cổ Chí Tôn Truyện Vạn Cổ Chí Tôn Story Chương 1771: Chủ đề bi thương (1)
10.0/10 từ 47 lượt.
loading...