Vạn Cổ Chí Tôn
Chương 1764: Bạch phạn (1)
– Không cần sợ.
Đột nhiên không trung truyền đến một giọng nói, ngay sau đó một đạo quang mang hội tụ trên không trung, sau đó chậm rãi rơi xuống trước mặt Cửu Thiên và Lãnh Vũ.
Trong hào quang hiện ra thân ảnh đại đảo chủ Quảng Nguyên.
Cửu Thiên đại hỉ, vội vàng nói:
– Đại đảo chủ, hắn, hắn...
Quảng Nguyên làm ra thủ thế chớ lên tiếng, nói:
– Ta cũng biết rồi. Biểu hiện của Lãnh Vũ rất tốt, ngươi thật khiến ta thất vọng a!
Cửu Thiên xấu hổ không chịu nổi, cúi đầu, ủy khuất nói:
– Đại đảo chủ, người này không phải người ah!
Trên mặt Quảng Nguyên nhìn không ra hỉ nộ, chỉ nhàn nhạt nói:
– Hắn hiện giờ hoàn toàn là bằng vào lực lượng thân thể truy kích, dùng tu vị Võ Đế bát tinhcủa ngươi đủ sức để giết hắn.
Cửu Thiên trên mặt nóng rát, thân là Hải tộc kiêu ngạo, hơn nữa còn là Cửu Đầu nhất tộc đã từng là cấp độ B, lòng tự trọng như bị đả kích cực lớn, giận dữ hét:
– Đại đảo chủ, ta biết sai rồi, để cho ta giết hắn cho ngươi xem!
Hắn ném Lãnh Vũ đang vác trên người đi, quay người muốn ứng chiến Lý Vân Tiêu.
Quảng Nguyên lạnh nhạt nói:
– Lui ra.
Cửu Thiên sắc mặt đại biến, nói:
– Đại đảo chủ, ta...
– Lui ra.
Quảng Nguyên lần nữa nhẹ giọng a quát, thanh âm trở nên lăng lệ ác liệt.
Toàn thân Cửu Thiên run lên, lập tức khuất phục, cúi đầu nói “Vâng” liền nhu thuận thối lui sang một bên.
Lý Vân Tiêu giẫm chân vài t cái trên không trung, liền trực tiếp nhảy đến trước người Quảng Nguyên, khoảng cách chừng trăm mét, không dám tiến lên nữa, chỉ lạnh lùng mà xem.
Quảng Nguyên dừng ở hắn một hồi, mới mở miệng nói:
– Người trẻ tuổi, ta cảm thấy rất ngạc nhiên về ngươi đấy
Lý Vân Tiêu hừ lạnh nói:
– Đại đảo chủ, ta cũng thấy rất tò mò về ngươi đấy.
Quảng Nguyên cười nói:
– Ha ha, ngươi có nguyện quy thuận ta không? Như vậy vị trí lục đảo chủ đảo Hãm Không không phải ngươi thì không ai khác rồi.
Cửu Thiên cả kinh, sắc mặt trầm xuống, nhìn qua Lý Vân Tiêu lộ vẻ oán độc cực độ.
– Ah?
Trên mặt Lý Vân Tiêu hiện ra vẻ đùa giỡn, cười nói:
– Còn ngươi có nguyện quy thuận ta không? Vị trí đệ nhất tay chân dưới tay ta không phải ngươi không thể ai khác đâu.
Nụ cười trên mặt Quảng Nguyên lập tức ngưng kết rồi, dần dần bao phủ ra một tầng sương lạnh, lạnh lùng nói:
– Chuyện cười này tuyệt đối không buồn cười đâu.
Lý Vân Tiêu cũng lộ vẻ mặt lạnh như băng, nói:
– Bởi vì đây không phải chuyện cười.
Sắc mặt Quảng Nguyên đại biến, lạnh giọng nói:
– Muốn chết
Thần sắc Lý Vân Tiêu khinh miệt, khinh thường nói:
– Chẳng qua chỉ là một cỗ hình chiếu mà thôi, cũng muốn giết ta? Nếu là bản thể ngươi đến, ta còn có mấy phần kiêng kị.
Quảng Nguyên cười lạnh nói:
– Không thử xem làm sao biết được chứ? Bằng vào mở ra Bát môn chi nhị cũng dám nhảy nhót trước mặt ta, thật sự là không biết sống chết!
Hắn trực tiếp vươn tay ra trong hào quang, trên không trung càng biến càng lớn, thậm chí có dấu hiệu ngưng thực, chộp tới chỗ Lý Vân Tiêu.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu trở nên ngưng trọng, đối phương chẳng qua chỉ là một hình chiếu mà thôi, vậy mà cũng có thể dẫn động quy tắc Thiên Địa, muốn bắt giữ mình, vậy bản thể người này tuyệt đối là Võ Đế cửu tinh không thể nghi ngờ
– Buồn cười, hình chiếu cũng muốn bắt ta, ngươi cho rằng mình là Thập Phương Thần Cảnh sao?
Lý Vân Tiêu khinh thường chửi thề một tiếng, hai tay giơ Lãnh Kiếm Băng Sương lên cao cao, một kiếm chém xuống.
Hiện giờ nguyên lực hắn cơ hồ đã hao hết, nhưng Lãnh Kiếm Băng Sương vô cùng sắc bén, hơn nữa bản thân linh khí mười phần, chém xuống liền hóa ra một đạo kiếm quang, phóng lên trời cao.
“Xùy~~”
Kiếm khí trực tiếp đâm thủng đại thủ kia, nhưng thủ thế không ngừng, vẫn lăng không chụp xuống. Hơn nữa miệng vết thương lập tức đã khép lại ngay.
– Đáng chết.
Trong mắt Lý Vân Tiêu tuôn ra hàn mang, bàn tay to kia đã lăng không chụp đến, hắn nắm chặt bảo kiếm, trong tay kết xuất một cái kiếm thế.
“BA~”
Năm ngón tay Quảng Nguyên nắm chặt, lập tức chụp lấy Lý Vân Tiêu.
“Phanh”
Trên mu bàn tay đại thủ phá ra một cái lổ thủng, Lý Vân Tiêu đâm ra một kiếm, cả người cũng vọt ra, “Rầm rầm rầm” không ngừng nhảy xuống khỏi bầu trời.
– Ân? Chuôi này kiếm quả thật có chút phiền toái ah!
Quảng Nguyên nhíu mày, trực tiếp há miệng phun ra, đúng là một thanh phi phủ, “Hồng hộc” chém tới không trung.
Lý Vân Tiêu cười lạnh một tiếng, hai tay nắm lấy bảo kiếm bổ xuống phía dưới, quát to:
– Ta đã nói rồi, muốn bắt ta, bản thể đích thân đến đi.
“Phanh”
Lãnh Kiếm Băng Sương nện lên trên phi phủ, trực tiếp chấn khai nó ra.
đại thủ của Quảng Nguyên lăng không chụp lấy, cái kia búa lập tức biến thành lớn như cự thạch, “BA~” một tiếng bị đại thủ chộp trong tay, tiếp tục chém tới Lý Vân Tiêu.
Một búa chém xuống, bầu trời vỡ ra.
Một khe hở cực lớn xé tới chỗ Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu trong lòng trầm xuống, hình chiếu chi lực này rất mạnh, một búa kia đã dẫn động Thiên Địa quy tắc trấn trụ lấy hắn, trốn cũng không thể trốn.
Trong tay hắn nhoáng một cái, xuất hiện một cây dủ Tiểu Hồng, lăng không căng ra.
Trong chốc lát nó tản mát ra thất thải chi sắc, hình thành từng đạo kết giới phòng ngự bao phủ lấy.
Đúng là Nguyên Dương Tán lấy được ở thành Trường Cốc, về sau lại bị hắn mấy lần luyện chế, năng lực tăng lên so với trước không ít.
“Oanh”
Cự Phủ chém lên mặt dù, trực tiếp nổ nát mấy đạo kết giới, toàn bộ cái dù đều run rẩy thoáng một phát.
Quảng Nguyên lộ ra dị sắc, lẩm bẩm:
– Khó trách Huyễn Bảo đại hội lần này thoáng cái đã xong, hơn nữa vượt qua rất nhiều, xem ra công lao của ngươi không nhỏ ah!
Hắn lần nữa giơ Cự Phủ lên cao, liền bổ xuống, cười lạnh nói:
– Ta xem thử ngươi có thể ngăn được mấy búa.
“Rầm rầm rầm oanh”
Liên tiếp bổ hơn mười búa, bầu trời văng tung tóe, kết giới trên Nguyên Dương Tán đều bị phá vỡ, đại phủ trực tiếp chém lên mặt dù, chấn khiến hổ khẩu Lý Vân Tiêu run lên, hơn nữa hắn cảm nhận được rõ ràng cái dù này đang muốn rời ra thành từng mảnh.
– Đáng chết, lão tử liều mạng với ngươi
Lý Vân Tiêu giận dữ, thu lại cái dù kia, giơ Lãnh Kiếm Băng Sương lên lăng không phi chém xuống dưới.
“Hừ”
Tình chiếu thể của Quảng Nguyên cười lạnh một tiếng, hé miệng ra nhổ, một đạo lệ mang chạy như bay mà đi, lần này là một thanh chiến đao cực kỳ sắc bén, chém về phía Lý Vân Tiêu.
“Phanh”
Lý Vân Tiêu giương bảo kiếm lên, liền đánh bay chiến đao kia, tiếp tục vọt xuống dưới.
Trên mặt v lộ ra vẻ cổ quái, đột nhiên trong hai tròng mắt tuôn ra hàn mang, ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, vậy mà một đạo Long ngâm kinh thiên mà lên.
– Đây là...
Lý Vân Tiêu trong lòng chấn động, hoảng sợ phát hiện đầu Quảng Nguyên đã trở nên như một ngọn núi nhỏ, há to mồm ra cắn tới phía hắn, hắn chỉ cảm thấy Thiên Địa tối sầm lại, mình vậy mà trực tiếp bị đối phương nuốt lấy.
– Con em ngươi đấy, lại muốn ăn ta, bệnh tâm thần ah!
Lý Vân Tiêu lại càng hoảng sợ, vội vàng vận chuyển một chút nguyên lực còn sót lại, hóa thành một đạo lôi điện muốn thoát ra.
Nhưng miệng Quảng Nguyên khép lại còn nhanh hơn, Lý Vân Tiêu hoảng sợ nhìnvào hai hàm răng đang khép lại kia.
Vạn Cổ Chí Tôn
Đột nhiên không trung truyền đến một giọng nói, ngay sau đó một đạo quang mang hội tụ trên không trung, sau đó chậm rãi rơi xuống trước mặt Cửu Thiên và Lãnh Vũ.
Trong hào quang hiện ra thân ảnh đại đảo chủ Quảng Nguyên.
Cửu Thiên đại hỉ, vội vàng nói:
– Đại đảo chủ, hắn, hắn...
Quảng Nguyên làm ra thủ thế chớ lên tiếng, nói:
– Ta cũng biết rồi. Biểu hiện của Lãnh Vũ rất tốt, ngươi thật khiến ta thất vọng a!
Cửu Thiên xấu hổ không chịu nổi, cúi đầu, ủy khuất nói:
– Đại đảo chủ, người này không phải người ah!
Trên mặt Quảng Nguyên nhìn không ra hỉ nộ, chỉ nhàn nhạt nói:
– Hắn hiện giờ hoàn toàn là bằng vào lực lượng thân thể truy kích, dùng tu vị Võ Đế bát tinhcủa ngươi đủ sức để giết hắn.
Cửu Thiên trên mặt nóng rát, thân là Hải tộc kiêu ngạo, hơn nữa còn là Cửu Đầu nhất tộc đã từng là cấp độ B, lòng tự trọng như bị đả kích cực lớn, giận dữ hét:
– Đại đảo chủ, ta biết sai rồi, để cho ta giết hắn cho ngươi xem!
Hắn ném Lãnh Vũ đang vác trên người đi, quay người muốn ứng chiến Lý Vân Tiêu.
Quảng Nguyên lạnh nhạt nói:
– Lui ra.
Cửu Thiên sắc mặt đại biến, nói:
– Đại đảo chủ, ta...
– Lui ra.
Quảng Nguyên lần nữa nhẹ giọng a quát, thanh âm trở nên lăng lệ ác liệt.
Toàn thân Cửu Thiên run lên, lập tức khuất phục, cúi đầu nói “Vâng” liền nhu thuận thối lui sang một bên.
Lý Vân Tiêu giẫm chân vài t cái trên không trung, liền trực tiếp nhảy đến trước người Quảng Nguyên, khoảng cách chừng trăm mét, không dám tiến lên nữa, chỉ lạnh lùng mà xem.
Quảng Nguyên dừng ở hắn một hồi, mới mở miệng nói:
– Người trẻ tuổi, ta cảm thấy rất ngạc nhiên về ngươi đấy
Lý Vân Tiêu hừ lạnh nói:
– Đại đảo chủ, ta cũng thấy rất tò mò về ngươi đấy.
Quảng Nguyên cười nói:
– Ha ha, ngươi có nguyện quy thuận ta không? Như vậy vị trí lục đảo chủ đảo Hãm Không không phải ngươi thì không ai khác rồi.
Cửu Thiên cả kinh, sắc mặt trầm xuống, nhìn qua Lý Vân Tiêu lộ vẻ oán độc cực độ.
– Ah?
Trên mặt Lý Vân Tiêu hiện ra vẻ đùa giỡn, cười nói:
– Còn ngươi có nguyện quy thuận ta không? Vị trí đệ nhất tay chân dưới tay ta không phải ngươi không thể ai khác đâu.
Nụ cười trên mặt Quảng Nguyên lập tức ngưng kết rồi, dần dần bao phủ ra một tầng sương lạnh, lạnh lùng nói:
– Chuyện cười này tuyệt đối không buồn cười đâu.
Lý Vân Tiêu cũng lộ vẻ mặt lạnh như băng, nói:
– Bởi vì đây không phải chuyện cười.
Sắc mặt Quảng Nguyên đại biến, lạnh giọng nói:
– Muốn chết
Thần sắc Lý Vân Tiêu khinh miệt, khinh thường nói:
– Chẳng qua chỉ là một cỗ hình chiếu mà thôi, cũng muốn giết ta? Nếu là bản thể ngươi đến, ta còn có mấy phần kiêng kị.
Quảng Nguyên cười lạnh nói:
– Không thử xem làm sao biết được chứ? Bằng vào mở ra Bát môn chi nhị cũng dám nhảy nhót trước mặt ta, thật sự là không biết sống chết!
Hắn trực tiếp vươn tay ra trong hào quang, trên không trung càng biến càng lớn, thậm chí có dấu hiệu ngưng thực, chộp tới chỗ Lý Vân Tiêu.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu trở nên ngưng trọng, đối phương chẳng qua chỉ là một hình chiếu mà thôi, vậy mà cũng có thể dẫn động quy tắc Thiên Địa, muốn bắt giữ mình, vậy bản thể người này tuyệt đối là Võ Đế cửu tinh không thể nghi ngờ
– Buồn cười, hình chiếu cũng muốn bắt ta, ngươi cho rằng mình là Thập Phương Thần Cảnh sao?
Lý Vân Tiêu khinh thường chửi thề một tiếng, hai tay giơ Lãnh Kiếm Băng Sương lên cao cao, một kiếm chém xuống.
Hiện giờ nguyên lực hắn cơ hồ đã hao hết, nhưng Lãnh Kiếm Băng Sương vô cùng sắc bén, hơn nữa bản thân linh khí mười phần, chém xuống liền hóa ra một đạo kiếm quang, phóng lên trời cao.
“Xùy~~”
Kiếm khí trực tiếp đâm thủng đại thủ kia, nhưng thủ thế không ngừng, vẫn lăng không chụp xuống. Hơn nữa miệng vết thương lập tức đã khép lại ngay.
– Đáng chết.
Trong mắt Lý Vân Tiêu tuôn ra hàn mang, bàn tay to kia đã lăng không chụp đến, hắn nắm chặt bảo kiếm, trong tay kết xuất một cái kiếm thế.
“BA~”
Năm ngón tay Quảng Nguyên nắm chặt, lập tức chụp lấy Lý Vân Tiêu.
“Phanh”
Trên mu bàn tay đại thủ phá ra một cái lổ thủng, Lý Vân Tiêu đâm ra một kiếm, cả người cũng vọt ra, “Rầm rầm rầm” không ngừng nhảy xuống khỏi bầu trời.
– Ân? Chuôi này kiếm quả thật có chút phiền toái ah!
Quảng Nguyên nhíu mày, trực tiếp há miệng phun ra, đúng là một thanh phi phủ, “Hồng hộc” chém tới không trung.
Lý Vân Tiêu cười lạnh một tiếng, hai tay nắm lấy bảo kiếm bổ xuống phía dưới, quát to:
– Ta đã nói rồi, muốn bắt ta, bản thể đích thân đến đi.
“Phanh”
Lãnh Kiếm Băng Sương nện lên trên phi phủ, trực tiếp chấn khai nó ra.
đại thủ của Quảng Nguyên lăng không chụp lấy, cái kia búa lập tức biến thành lớn như cự thạch, “BA~” một tiếng bị đại thủ chộp trong tay, tiếp tục chém tới Lý Vân Tiêu.
Một búa chém xuống, bầu trời vỡ ra.
Một khe hở cực lớn xé tới chỗ Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu trong lòng trầm xuống, hình chiếu chi lực này rất mạnh, một búa kia đã dẫn động Thiên Địa quy tắc trấn trụ lấy hắn, trốn cũng không thể trốn.
Trong tay hắn nhoáng một cái, xuất hiện một cây dủ Tiểu Hồng, lăng không căng ra.
Trong chốc lát nó tản mát ra thất thải chi sắc, hình thành từng đạo kết giới phòng ngự bao phủ lấy.
Đúng là Nguyên Dương Tán lấy được ở thành Trường Cốc, về sau lại bị hắn mấy lần luyện chế, năng lực tăng lên so với trước không ít.
“Oanh”
Cự Phủ chém lên mặt dù, trực tiếp nổ nát mấy đạo kết giới, toàn bộ cái dù đều run rẩy thoáng một phát.
Quảng Nguyên lộ ra dị sắc, lẩm bẩm:
– Khó trách Huyễn Bảo đại hội lần này thoáng cái đã xong, hơn nữa vượt qua rất nhiều, xem ra công lao của ngươi không nhỏ ah!
Hắn lần nữa giơ Cự Phủ lên cao, liền bổ xuống, cười lạnh nói:
– Ta xem thử ngươi có thể ngăn được mấy búa.
“Rầm rầm rầm oanh”
Liên tiếp bổ hơn mười búa, bầu trời văng tung tóe, kết giới trên Nguyên Dương Tán đều bị phá vỡ, đại phủ trực tiếp chém lên mặt dù, chấn khiến hổ khẩu Lý Vân Tiêu run lên, hơn nữa hắn cảm nhận được rõ ràng cái dù này đang muốn rời ra thành từng mảnh.
– Đáng chết, lão tử liều mạng với ngươi
Lý Vân Tiêu giận dữ, thu lại cái dù kia, giơ Lãnh Kiếm Băng Sương lên lăng không phi chém xuống dưới.
“Hừ”
Tình chiếu thể của Quảng Nguyên cười lạnh một tiếng, hé miệng ra nhổ, một đạo lệ mang chạy như bay mà đi, lần này là một thanh chiến đao cực kỳ sắc bén, chém về phía Lý Vân Tiêu.
“Phanh”
Lý Vân Tiêu giương bảo kiếm lên, liền đánh bay chiến đao kia, tiếp tục vọt xuống dưới.
Trên mặt v lộ ra vẻ cổ quái, đột nhiên trong hai tròng mắt tuôn ra hàn mang, ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, vậy mà một đạo Long ngâm kinh thiên mà lên.
– Đây là...
Lý Vân Tiêu trong lòng chấn động, hoảng sợ phát hiện đầu Quảng Nguyên đã trở nên như một ngọn núi nhỏ, há to mồm ra cắn tới phía hắn, hắn chỉ cảm thấy Thiên Địa tối sầm lại, mình vậy mà trực tiếp bị đối phương nuốt lấy.
– Con em ngươi đấy, lại muốn ăn ta, bệnh tâm thần ah!
Lý Vân Tiêu lại càng hoảng sợ, vội vàng vận chuyển một chút nguyên lực còn sót lại, hóa thành một đạo lôi điện muốn thoát ra.
Nhưng miệng Quảng Nguyên khép lại còn nhanh hơn, Lý Vân Tiêu hoảng sợ nhìnvào hai hàm răng đang khép lại kia.
Vạn Cổ Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Vạn Cổ Chí Tôn
Story
Chương 1764: Bạch phạn (1)
10.0/10 từ 47 lượt.