Vạn Cổ Chí Tôn
Chương 1755: Cáo mượn oai hùm
Nhưng nằm mơ cũng không nghĩ ra Lý Vân Tiêu lại trả thù nhanh như vậy, ác như vậy, trực tiếp đẩy Bắc Minh Lai Phong vào tử lộ.
Lúc này nếu hắn còn không đứng ra nói chuyện thì Bắc Minh Lai Phong sẽ thật sự bị những người Hải tộc này xé nát mất.
Triệu Văn Chiến cau mày lại, hắn cũng không muốn che chở Bắc Minh Lai Phong, nhưng quy củ không thể trái, chỉ có thể không thoải mái nói:
– Chư vị tỉnh táo, nơi này là Huyễn Bảo đại hội, không cho ohép các ngươi giải quyết ân oán cá nhân có thể lát nữa rồi giải quyết. Đợi sau khi khâu này qua đi làcó thể, mọi người nghỉ ngơi hai canh giờ. đi.
Bắc Minh Kháng Thiên nghe thế liền cau mày, đây rõ ràng là đang nói cho mọi người biết đợi sau khi qua thời gian nghỉ ngơi sẽ động thủ đây mà.
Nhưng Bắc Minh Lai Phong lại nhẹ thở ra, ít nhất tánh mạng tạm thời giữ được rồi. Đợi lát nữa lại nghĩ cách sau.
Những Hải tộc kia tuy rằng nguyên một đám trong lòng giận giữ, nhưng ngại quy củ đảo Hãm Không nên cũng áp chế xuống.
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
– Văn Chiến tiên sinh lời ấy sai rồi, người này vũ nhục chính là công chúa Hải tộc, là sỉ nhục cả Hải tộc, tuy rằng quy củ đảo Hãm Không phải tuân, nhưng quy củ tôn nghiêm toàn bộ biển rộng thì sao? Đảo Hãm Không đây là muốn dùng quy củ khiêu khích uy nghiêm của Hải Hoàng đại nhân sao?
Sắc mặt Triệu Văn Chiến đại biến, lời vừa nói ra, những Hải tộc vừa áp chế lửa giận xuống lập tức nguyên một đám lại bạo phát, hơn nữa lần này không chỉ nhằm vào Bắc Minh Lai Phong, mà còn đốt lửa giận đốt lửa giận tới cả đảo Hãm Không, trừng mắt nhìn hằm hằm lấy hắn.
Triệu Văn Chiến trong lòng âm thầm kêu khổ, Lý Vân Tiêu ăn nói khéo léo, một lời còn hơn trăm vạn tinh binh, chữ chữ mang theo sát cơ.
Sắc mặt Bắc Minh Kháng Thiên đại biến, lập tức lăng không bay lên, khí tức trên thân tản ra, phẫn nộ quát:
– Ai dám lỗ mãng!
Uy áp Võ Đế bát tinh đỉnh phong tản ra, tất cả mọi người đều hoảng sợ, nguyên một đám sắc mặt trắng bệch, lửa giận ngập trời lập tức dập tắt hơn phân nửa.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
– Văn Chiến tiên sinh, đảo Hãm Không các ngươi cũng là một phần tử của tứ hải, chẳng lẽ ngồi nhìn Hải Hoàng công chúa chịu nhục, ngồi nhìn tôn nghiêm biển cả chịu nhục sao?
Sắc mặt Triệu Văn Chiến trắng nhợt, trong lòng âm thầm kêu khổ, Lý Vân Tiêu đây là muốn kéo đảo Hãm Không bọn họ xuống nước rồi.
Đang lúc hắn không biết làm sao thì thanh âm Quảng Nguyên đã vang lên, trầm giọng nói:
– Đảo Hãm Không thân là một trong các thế lực Đông Hải, giữ gìn tôn nghiêm Hải tộc nghĩa bất dung từ, việc này quan hệ trọng đại, tạm thời để sau lại thương nghị, trước tiên tổ chức xong Huyễn Bảo đại hội đã.
Triệu Văn Chiến nhẹ nhàng thở ra, gừng càng già càng cay, nói như vậy không chỉ biểu lộ thái độ của mình, hơn nữa trực tiếp ép mọi chuyện xuống, đợi lát nữa thì chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Trong lòng Lý Vân Tiêu cười lạnh một hồi, hắn đối với vị đại đảo chu này ̉ cũng cảm thấy hết sức tò mò, cười lạnh nói:
– Đại đảo chủ nói rất đúng, chỉ là công chúa Hải Hoàng ở đây, đại đảo chủ vậy mà lại không ra tương kiến, mặt mũi này thật là còn lớn hơn cả trời a!
Đám người đứng ngoài xem lập tức yên tĩnh trở lại, sắc mặt Triệu Văn Chiến cũng trở nên cực kỳ bất thiện, Lý Vân Tiêu lấy danh tiếng Hải Hoàng ra công kích bốn phía, nhưng lại không ai biết phải làm sao cả.
Phi Minh cũng cười khổ không thôi, người này không hề chú ý miệng lưỡi bất kính với Hải Hoàng đại nhân, nhưng bây giờ lại trở thành vệ sĩ giữ gìn tôn nghiêm Hải Hoàng đại nhân, hắn diễn cũng quá hay đi.
Hội trường không có chút âm thanh, đều đang lẳng lặng chờ đợi, về tình về lý đại đảo chủ quả thật nên hiện thân tương kiến, bọn hắn đối với đại đảo chủ cực kỳ thần bí kia cũng tràn ngập hiếu kỳ.
Không gian trên mái vòm tròn đột nhiên lắc lư một cái, chậm rãi hội tụ thành một gã nam tử áo bào xanh, chậm rãi từ không trung rơi xuống.
Nam tử quanh thân đều bao phủ trong một tầng vầng sáng, nhìn qua như thực như huyển, trực tiếp rơi vào trước mặt Thủy Tiên, khom người nói:
– Đại đảo chủ đảo Hãm Không gặp qua Thủy Tiên công chúa, có chỗ lãnh đạm mong rằng công chúa thứ lỗi.
Tất cả mọi người đều thầm giật mình, đại đảo chủ này quả nhiên không chịu được Lý Vân Tiêu chụp mũ, đã hiện thân rồi, thân ảnh trong vầng sáng kia vậy mà khiến bọn hắ n không thấy rõ mặt mũi. Vô luận mở to hai mắt thến ào cũng chỉ có thể nhìn thấy một mảnh mơ hồ, cường thịnh trở lại ngưng mắt nhìn qua liền cảm thấy hai mắt đau đớn.
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
– Đại đảo chủ quả nhiên là đại đảo chủ, yết kiến Thủy Tiên công chúa rõ ràng không hiện chân thân, hơn nữa ngay cả danh tự cũng không có, chẳng lẽ tên các hạ gọi là đại đảo chủ sao?
Quảng Nguyên dừng ở Lý Vân Tiêu, trong con ngươi chớp động lên dị sắc, lúc này mới nói:
– Tại hạ thân thể không khỏe, đang bế quan giai đoạn khẩn yếu, không cách nào chân thân tương kiến, mong rằng Thủy Tiên công chúa thứ lỗi. Về phần tục danh kẻ hèn này, không nói cũng thế, cứ gọi là đại đảo chủ cũng được.
Thủy Tiên lạnh nhạt nói:
– Không sao, ta cũng là có chút việc tư mới đi vào đảo Hãm Không. Ngươi còn đang bận việc sao, nếu là đang bế quan thì cũng không cần đi ra đâu.
Tính tình Thủy Tiên tương đối đơn giản, tựa hồ cũng cảm nhận được Lý Vân Tiêu đang mang nàng ra để cáo mượn oai hùm, cho nên không muốn khó xử đối phương.
Quảng Nguyên cười cười, nói:
– Thủy Tiên công chúa quả nhiên người cũng như tên, tâm địa hồn nhiên. Đợi Huyễn Bảo đại hội đến khâu cuối cùng, kẻ hèn này tất nhiên sẽ ra mặt tương kiến.
Vầng sáng lóe lên trước mặt mọi người, liền trực tiếp biến mất khỏi đài, vô tung vô ảnh.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu ngưng lại, Quảng Nguyên kia tuy rằng là hình chiếu mà đến, nhưng cũng khiến hắn nhìn ra không ít thứ, hơn nữa quan trọng nhất là hắn dám khẳng định, đối phương tuyệt đối là cường giả cấp bậc Võ Đế cửu tinh.
Bắc Minh Kháng Thiên cũng tựa hồ cảm nhận được sự bất phàm của Quảng Nguyên, sắc mặt cũng vô cùng ngưng trọng, trùng hợp tiếp xúc với ánh mắt Lý Vân Tiêu, đều thấy được vẻ ngưng trọng trong mắt đối phương.
Bắc Minh Kháng Thiên thở dài trong lòng, nhìn xem Bắc Minh Lai Phong đang lộ vẻ may mắn không thôi vì sống sót sau tai nạn ở đằng kia, biết rõ hậu bối này của mình cuộc đời này tuyệt không khả năng vượt qua Lý Vân Tiêu được rồi.
Triệu Văn Chiến cao giọng nói:
– Chư vị đều quay về chỗ ngồi đi, lần này tạm thời ép xuống, nếu có người lại càn quấy, nhất định sẽ không dễ dàng tha thứ đâi.
Hắn hữu ý vô ý nhìn thoáng qua Lý Vân Tiêu, hừ lạnh thoáng một phát.
Thủy Tiên nhìn Lý Vân Tiêu, nói:
– Ngươi vừa rồi muốn mang Ba Tuần chi hoa tặng ta sao?
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Hắc hắc, cái này chỉ là nhầm thôi. Chỉ trách ta đọc sách không nhiều lắm, không phân biệt được rõ ràng.
Thủy Tiên vẻ mặt bình tĩnh, rất nghiêm túc nói:
– Ta biết rõ ngươi là cố ý. Bất quá những cái này ta đều không ngại, ta hi vọng ngươi có thể giúp ta làm một chuyện, về phần điều kiện mà ngươi nói, ta có thể đáp ứng ngươi.
Vạn Cổ Chí Tôn
Lúc này nếu hắn còn không đứng ra nói chuyện thì Bắc Minh Lai Phong sẽ thật sự bị những người Hải tộc này xé nát mất.
Triệu Văn Chiến cau mày lại, hắn cũng không muốn che chở Bắc Minh Lai Phong, nhưng quy củ không thể trái, chỉ có thể không thoải mái nói:
– Chư vị tỉnh táo, nơi này là Huyễn Bảo đại hội, không cho ohép các ngươi giải quyết ân oán cá nhân có thể lát nữa rồi giải quyết. Đợi sau khi khâu này qua đi làcó thể, mọi người nghỉ ngơi hai canh giờ. đi.
Bắc Minh Kháng Thiên nghe thế liền cau mày, đây rõ ràng là đang nói cho mọi người biết đợi sau khi qua thời gian nghỉ ngơi sẽ động thủ đây mà.
Nhưng Bắc Minh Lai Phong lại nhẹ thở ra, ít nhất tánh mạng tạm thời giữ được rồi. Đợi lát nữa lại nghĩ cách sau.
Những Hải tộc kia tuy rằng nguyên một đám trong lòng giận giữ, nhưng ngại quy củ đảo Hãm Không nên cũng áp chế xuống.
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
– Văn Chiến tiên sinh lời ấy sai rồi, người này vũ nhục chính là công chúa Hải tộc, là sỉ nhục cả Hải tộc, tuy rằng quy củ đảo Hãm Không phải tuân, nhưng quy củ tôn nghiêm toàn bộ biển rộng thì sao? Đảo Hãm Không đây là muốn dùng quy củ khiêu khích uy nghiêm của Hải Hoàng đại nhân sao?
Sắc mặt Triệu Văn Chiến đại biến, lời vừa nói ra, những Hải tộc vừa áp chế lửa giận xuống lập tức nguyên một đám lại bạo phát, hơn nữa lần này không chỉ nhằm vào Bắc Minh Lai Phong, mà còn đốt lửa giận đốt lửa giận tới cả đảo Hãm Không, trừng mắt nhìn hằm hằm lấy hắn.
Triệu Văn Chiến trong lòng âm thầm kêu khổ, Lý Vân Tiêu ăn nói khéo léo, một lời còn hơn trăm vạn tinh binh, chữ chữ mang theo sát cơ.
Sắc mặt Bắc Minh Kháng Thiên đại biến, lập tức lăng không bay lên, khí tức trên thân tản ra, phẫn nộ quát:
– Ai dám lỗ mãng!
Uy áp Võ Đế bát tinh đỉnh phong tản ra, tất cả mọi người đều hoảng sợ, nguyên một đám sắc mặt trắng bệch, lửa giận ngập trời lập tức dập tắt hơn phân nửa.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
– Văn Chiến tiên sinh, đảo Hãm Không các ngươi cũng là một phần tử của tứ hải, chẳng lẽ ngồi nhìn Hải Hoàng công chúa chịu nhục, ngồi nhìn tôn nghiêm biển cả chịu nhục sao?
Sắc mặt Triệu Văn Chiến trắng nhợt, trong lòng âm thầm kêu khổ, Lý Vân Tiêu đây là muốn kéo đảo Hãm Không bọn họ xuống nước rồi.
Đang lúc hắn không biết làm sao thì thanh âm Quảng Nguyên đã vang lên, trầm giọng nói:
– Đảo Hãm Không thân là một trong các thế lực Đông Hải, giữ gìn tôn nghiêm Hải tộc nghĩa bất dung từ, việc này quan hệ trọng đại, tạm thời để sau lại thương nghị, trước tiên tổ chức xong Huyễn Bảo đại hội đã.
Triệu Văn Chiến nhẹ nhàng thở ra, gừng càng già càng cay, nói như vậy không chỉ biểu lộ thái độ của mình, hơn nữa trực tiếp ép mọi chuyện xuống, đợi lát nữa thì chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Trong lòng Lý Vân Tiêu cười lạnh một hồi, hắn đối với vị đại đảo chu này ̉ cũng cảm thấy hết sức tò mò, cười lạnh nói:
– Đại đảo chủ nói rất đúng, chỉ là công chúa Hải Hoàng ở đây, đại đảo chủ vậy mà lại không ra tương kiến, mặt mũi này thật là còn lớn hơn cả trời a!
Đám người đứng ngoài xem lập tức yên tĩnh trở lại, sắc mặt Triệu Văn Chiến cũng trở nên cực kỳ bất thiện, Lý Vân Tiêu lấy danh tiếng Hải Hoàng ra công kích bốn phía, nhưng lại không ai biết phải làm sao cả.
Phi Minh cũng cười khổ không thôi, người này không hề chú ý miệng lưỡi bất kính với Hải Hoàng đại nhân, nhưng bây giờ lại trở thành vệ sĩ giữ gìn tôn nghiêm Hải Hoàng đại nhân, hắn diễn cũng quá hay đi.
Hội trường không có chút âm thanh, đều đang lẳng lặng chờ đợi, về tình về lý đại đảo chủ quả thật nên hiện thân tương kiến, bọn hắn đối với đại đảo chủ cực kỳ thần bí kia cũng tràn ngập hiếu kỳ.
Không gian trên mái vòm tròn đột nhiên lắc lư một cái, chậm rãi hội tụ thành một gã nam tử áo bào xanh, chậm rãi từ không trung rơi xuống.
Nam tử quanh thân đều bao phủ trong một tầng vầng sáng, nhìn qua như thực như huyển, trực tiếp rơi vào trước mặt Thủy Tiên, khom người nói:
– Đại đảo chủ đảo Hãm Không gặp qua Thủy Tiên công chúa, có chỗ lãnh đạm mong rằng công chúa thứ lỗi.
Tất cả mọi người đều thầm giật mình, đại đảo chủ này quả nhiên không chịu được Lý Vân Tiêu chụp mũ, đã hiện thân rồi, thân ảnh trong vầng sáng kia vậy mà khiến bọn hắ n không thấy rõ mặt mũi. Vô luận mở to hai mắt thến ào cũng chỉ có thể nhìn thấy một mảnh mơ hồ, cường thịnh trở lại ngưng mắt nhìn qua liền cảm thấy hai mắt đau đớn.
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
– Đại đảo chủ quả nhiên là đại đảo chủ, yết kiến Thủy Tiên công chúa rõ ràng không hiện chân thân, hơn nữa ngay cả danh tự cũng không có, chẳng lẽ tên các hạ gọi là đại đảo chủ sao?
Quảng Nguyên dừng ở Lý Vân Tiêu, trong con ngươi chớp động lên dị sắc, lúc này mới nói:
– Tại hạ thân thể không khỏe, đang bế quan giai đoạn khẩn yếu, không cách nào chân thân tương kiến, mong rằng Thủy Tiên công chúa thứ lỗi. Về phần tục danh kẻ hèn này, không nói cũng thế, cứ gọi là đại đảo chủ cũng được.
Thủy Tiên lạnh nhạt nói:
– Không sao, ta cũng là có chút việc tư mới đi vào đảo Hãm Không. Ngươi còn đang bận việc sao, nếu là đang bế quan thì cũng không cần đi ra đâu.
Tính tình Thủy Tiên tương đối đơn giản, tựa hồ cũng cảm nhận được Lý Vân Tiêu đang mang nàng ra để cáo mượn oai hùm, cho nên không muốn khó xử đối phương.
Quảng Nguyên cười cười, nói:
– Thủy Tiên công chúa quả nhiên người cũng như tên, tâm địa hồn nhiên. Đợi Huyễn Bảo đại hội đến khâu cuối cùng, kẻ hèn này tất nhiên sẽ ra mặt tương kiến.
Vầng sáng lóe lên trước mặt mọi người, liền trực tiếp biến mất khỏi đài, vô tung vô ảnh.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu ngưng lại, Quảng Nguyên kia tuy rằng là hình chiếu mà đến, nhưng cũng khiến hắn nhìn ra không ít thứ, hơn nữa quan trọng nhất là hắn dám khẳng định, đối phương tuyệt đối là cường giả cấp bậc Võ Đế cửu tinh.
Bắc Minh Kháng Thiên cũng tựa hồ cảm nhận được sự bất phàm của Quảng Nguyên, sắc mặt cũng vô cùng ngưng trọng, trùng hợp tiếp xúc với ánh mắt Lý Vân Tiêu, đều thấy được vẻ ngưng trọng trong mắt đối phương.
Bắc Minh Kháng Thiên thở dài trong lòng, nhìn xem Bắc Minh Lai Phong đang lộ vẻ may mắn không thôi vì sống sót sau tai nạn ở đằng kia, biết rõ hậu bối này của mình cuộc đời này tuyệt không khả năng vượt qua Lý Vân Tiêu được rồi.
Triệu Văn Chiến cao giọng nói:
– Chư vị đều quay về chỗ ngồi đi, lần này tạm thời ép xuống, nếu có người lại càn quấy, nhất định sẽ không dễ dàng tha thứ đâi.
Hắn hữu ý vô ý nhìn thoáng qua Lý Vân Tiêu, hừ lạnh thoáng một phát.
Thủy Tiên nhìn Lý Vân Tiêu, nói:
– Ngươi vừa rồi muốn mang Ba Tuần chi hoa tặng ta sao?
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Hắc hắc, cái này chỉ là nhầm thôi. Chỉ trách ta đọc sách không nhiều lắm, không phân biệt được rõ ràng.
Thủy Tiên vẻ mặt bình tĩnh, rất nghiêm túc nói:
– Ta biết rõ ngươi là cố ý. Bất quá những cái này ta đều không ngại, ta hi vọng ngươi có thể giúp ta làm một chuyện, về phần điều kiện mà ngươi nói, ta có thể đáp ứng ngươi.
Vạn Cổ Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Vạn Cổ Chí Tôn
Story
Chương 1755: Cáo mượn oai hùm
10.0/10 từ 47 lượt.