Vạn Cổ Chí Tôn
Chương 1730: Lạc ấn nô dịch (1)
Sau này qua nhiều lần được Lý Vân Tiêu luyện hóa, cơ hồ đã dung hợp nguyên vẹn với Phượng Hoàng Thần Hỏa, sinh ra hình thái mới, trở thành một chiêu đại tất sát của Lý Vân Tiêu– Phong Hỏa Luân, uy lực thậm chí còn không dưới hóa linh nguyên vẹn
Nhưng theo thực lực của nó không ngừng nhắcđề thăng, linh trí cũng chậm rãi mở ra, đối với những mệnh lệnh của Lý Vân Tiêu cũng đã bắt đầu sinh ra một ý thức phản rkháng, hiện giờ nó càng được dung nhập thêm Thiên Diệu Hắc Tử, đã nhận được lực lượng càng thêm cường đại, lòng phản kháng cũng trở nên rõ ràng hơn nhiều.
Ngạc Ngư đột nhiên mở mắt ra, tuôn ra một đoàn hung mang nhìn chằm chằm vào Giới Thần Bi kia, trong mắt tràn đầy kháng cự và một tia sợ hãi. Nó tuy rằng linh trí không cao, nhưng hiểu rõ một khi tiến vào trong Giới Thần Bi thì sinh tử sẽ không do mình nữa rồi.
Hai mắt lạnh như băng của Lý Vân Tiêu híp lại, lộ ra một tia tươi cười như ánh mặt trời, ôn nhu nói:
– Nào, mau tới đây.
Thân hình Ngạc Ngư run lên, tứ chi ngắn nhỏ thoáng cái chống lấy thân thể, lui về sau một bước, cảnh giác nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu.
Thân thể đen kịt bắt đầu phát sinh biến hóa, từng đoàn từng đoàn hỏa diễm bùng lên, thoáng cái toàn thân đã biến thành màu đỏ nhạt, dưới tứ chi lại lượn vòng từng đoàn Thái Cổ Cương Phong nhỏ, giống như chân đạp phong vân vậy.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu rốt cục dần lạnh lại, lạnh lùng nói:
– Lại đây.
– Rống.
Ngạc Ngư hét lớn một tiếng, hung mang trong mắt thoáng cái tăng vọt, toàn bộ thân hình bay lên trời, lập tức đập xuống
Lý Vân Tiêu biến sắc, thầm nghĩ: thật nhanh
Trên người hắn lập tức hóa thành một mảnh màu vàng, trực tiếp đánh ra một chiêu Kim Cương Quyền.
“Ầm ầm”
Quyền mang đánh lên người Ngạc Ngư, đau nhức kịch liệt theo cánh tay truyền đến, quyền uy của Bất Diệt Kim Thân vậy mà lại bị chặn lại.
Ngạc Ngư thấy thế hung tính càng đại phát, gào thét lớn mở ra miệng rộng cắn xuống, muốn nuốt toàn bộ thân thể Lý Vân Tiêu vào miệng.
– Cắn con em ngươi!
Lý Vân Tiêu nổi giận gầm lên một tiếng, tay trái cầm lấy cái búa đánh xuống dưới, một đạo thiểm điện trực tiếp đánh vào trong miệng nó, vọt vào trong cơ thể.
“NGAO NGAO”
Trong thân thể Ngạc Ngư truyền đến từng tiếng nổ tung, nó cảm thấy cực kỳ đau đớn vội ngậm miệng lại.
Lý Vân Tiêu ánh mắt lạnh lẽo, trực tiếp thuấn di đến trước mặt nó, sau một khắc đã xuất hiện trên đỉnh mật thất, theo tay vung lên, hơn mười chuôi Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm liền nhao nhao bắn xuống.
“Boong boong boong boong”
Hai tay Lý Vân Tiêu bấm niệm pháp quyết, từng đạo ấn ký đánh ra, trên kiếm đồ hiện ra kiếm khí chi hải, còn có một đạo Kiếm Phù ngưng ra, gắt gao ép lấy trên người Ngạc Ngư.
Ngạc Ngư ngửa đầu NGAO NGAO kêu to, thân thể đen kịt bắt đầu hóa thành màu đỏ, hỏa diễm chi lực kinh khủng kia phun ra, muốn đánh kiếm đồ bay đi.
– Hừ, ngu xuẩn
Lý Vân Tiêu hừ lạnh một tiếng, quyết ấn trong tay biến đổi, chỗ mi tâm hiện ra một cái đồ án Chân Linh Hỏa Phượng, một đạo minh thanh từ Viễn Cổ như ẩn như hiện truyền đến.
Ngọn lửa trên người Ngạc Ngư đột nhiên ngưng tụ, lập tức phản công lại nó, trực tiếp đánh vào trong thân thể màu đen, ép tới mức khiến nó phải dốc sức liều mạng giãy dụa lấy.
– Ngọn lửa kia chẳng qua chỉ là cho ngươi mượn sử dụng thôi, ngươi sự cho rằng nó là của mình rồi sao?
Lý Vân Tiêu cười lạnh một tiếng, vung tay lên, Lãnh Kiếm Băng Sương hiển hiện trên tay hắn, hóa thành một đạo quang mang bay vụt xuống.
Loong coong một tiếng thật lớn, trường kiếm liền chém lên trên cái đuôi đang không ngừng lay động của Ngạc Ngư, sau đó cắm vào lồng đất, giống như một cái ghim gắm cả người Ngạc Ngư ở đó.
Trong hai mắt Ngạc Ngư lộ ra thần sắc sợ hãi, cái đuôi bị lợi kiếm đâm xuyên qua, bốn phía bị kiếm trận vây khốn, còn có một đạo Kiếm Phù đè trên người, hỏa diễm trong cơ thể lại đang đên cuồng phá phách không thể khống chế.
Nó lập tức luống cuống, mở mồm ra liên tục kêu rên cầu xin tha thứ.
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
– Sao hả, phục rồi sao?
Ngạc Ngư liên tục gật đầu, trong mắt lộ vẻ khẩn cầu.
Trong mắt Lý Vân Tiêu hiện lên một tia tinh mang, không nói hai lời liền duỗi tay ra, thu Lãnh Kiếm Băng Sương và những thanh Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm kia trở về.
Ngạc Ngư lắc đuôi vài cái, thân thể đình chỉ lắc lư.
Bỗng nhiên thân ảnh của nó nhoáng một cái liền biến mất tại chỗ, dùng tốc độ khó có thể bắt kịp xuất hiện bên người Lý Vân Tiêu, rống giận táp lấy cổ Lý Vân Tiêu.
– Tìm đường chết.
Lý Vân Tiêu lạnh giọng quát lên, kiếm quyết trong tay biến đổi, một đạo hàn mang liền chém tới.
Tài liệu Thiên Diệu Hắc Tử tuy rằng chắc chắn, nhưng sự sắc bén của Lãnh Kiếm Băng Sương cơ hồ không gì không phá được, thoáng cái đã chém vào, phát ra tiếng cắt đứt chói tai, trực tiếp chém đầu Ngạc Ngư kia thành hai khúc
“Hống hống hống”
Ngạc Ngư rống to mấy tiếng, Thái Cổ Cương Phong chi lực xoáy ra, trực tiếp tan rã đi thân thể, hóa thành vô số hạt Hắc Tử nhỏ bé, mỗi một hạt đều ẩn chứa năng lượng cực cao, sau đó chúng liền xoay đánh tới Lý Vân Tiêu.
Trên mặt Lý Vân Tiêu lộ ra vẻ lạnh lùng, hai con ngươi bỗng nhiên hóa thành huyết sắc, Nguyệt Đồng chi lực mở ra.
Một cổ tinh thần lực đánh tới, toàn bộ không gian đều xoay tròn, Thiên Địa lập tức thay đôi, vô số hạt nhỏ kia đều đánh vào khoảng không, vậy mà không cách nào thấy được Lý Vân Tiêu nữa, đã hoàn toàn mất đi mục tiêu rồi.
Vô số hạt nhỏ kia lập tức luống cuống, cứ bay tới bay lui trong không gian vô tận, giống như một đoàn ong vò vẽ, cứ chạy loạn mà không hề có mục đích nào cả.
– Thứ ngu xuẩn, theo ta lâu như vậy, vẫn không rõ sự cường đại của ta sao?
Thanh âm Lý Vân Tiêu chậm rãi truyền tới, trên bầu trời hiện ra một vòng Huyết Nguyệt, như môt đôi mắt mở ra, dừng lại ở đoàn hạt tràn ngập lực lượng bạo loạn kia.
Những hạt kia vừa thấy Huyết Nguyệt xuất hiện, lập tức liền nhao nhao bay đi, muốn đánh tới hắn.
Trên mỗi một hạt nhỏ không chỉ mang theo hỏa diễm chi lực rất mạnh mà còn có cương phong lực, ngưng tụ thành một cổ hạt phong bạo, tốc độ cực nhanh, cũng không hề kém hơn lôi độn chút nào cả.
Nhưng vô luận chúng có lướt đi nhanh thế nào thì khoảng cách với Huyết Nguyệt vẫn thủy chung không thay đổi, vĩnh viễn không cách nào tới gần được.
Trong Nguyệt Đồng hiện lên một tia cười lạnh, thanh âm Lý Vân Tiêu nhàn nhạt truyền đến, nói:
– Sự cuồng bạo và không an phận trong tính cách của ngươi hiện giờ bộc phát cũng tốt, ta có thể triệt để trấn áp ngươi, chấm dứt hậu hoạn rồi.
Huyết Nguyệt trong con ngươi ngưng tụ, bốn phía hội tụ vạn đạo quang mang, một đạo ấn ký kim sắc cổ quái hiện ra, trực tiếp lăng không đánh xuống dưới.
“Ầm ầm”
Một tiếng chấn vang, đạo ấn ký kia đảo qua hạt phong bạo, mỗi một hạt nhỏ dưới lực lượng kia đều không ngừng run rẩy kịch liệt, cuối cùng ngưng tụ lại thành hình thái Ngạc Ngư.
Vạn Cổ Chí Tôn
Nhưng theo thực lực của nó không ngừng nhắcđề thăng, linh trí cũng chậm rãi mở ra, đối với những mệnh lệnh của Lý Vân Tiêu cũng đã bắt đầu sinh ra một ý thức phản rkháng, hiện giờ nó càng được dung nhập thêm Thiên Diệu Hắc Tử, đã nhận được lực lượng càng thêm cường đại, lòng phản kháng cũng trở nên rõ ràng hơn nhiều.
Ngạc Ngư đột nhiên mở mắt ra, tuôn ra một đoàn hung mang nhìn chằm chằm vào Giới Thần Bi kia, trong mắt tràn đầy kháng cự và một tia sợ hãi. Nó tuy rằng linh trí không cao, nhưng hiểu rõ một khi tiến vào trong Giới Thần Bi thì sinh tử sẽ không do mình nữa rồi.
Hai mắt lạnh như băng của Lý Vân Tiêu híp lại, lộ ra một tia tươi cười như ánh mặt trời, ôn nhu nói:
– Nào, mau tới đây.
Thân hình Ngạc Ngư run lên, tứ chi ngắn nhỏ thoáng cái chống lấy thân thể, lui về sau một bước, cảnh giác nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu.
Thân thể đen kịt bắt đầu phát sinh biến hóa, từng đoàn từng đoàn hỏa diễm bùng lên, thoáng cái toàn thân đã biến thành màu đỏ nhạt, dưới tứ chi lại lượn vòng từng đoàn Thái Cổ Cương Phong nhỏ, giống như chân đạp phong vân vậy.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu rốt cục dần lạnh lại, lạnh lùng nói:
– Lại đây.
– Rống.
Ngạc Ngư hét lớn một tiếng, hung mang trong mắt thoáng cái tăng vọt, toàn bộ thân hình bay lên trời, lập tức đập xuống
Lý Vân Tiêu biến sắc, thầm nghĩ: thật nhanh
Trên người hắn lập tức hóa thành một mảnh màu vàng, trực tiếp đánh ra một chiêu Kim Cương Quyền.
“Ầm ầm”
Quyền mang đánh lên người Ngạc Ngư, đau nhức kịch liệt theo cánh tay truyền đến, quyền uy của Bất Diệt Kim Thân vậy mà lại bị chặn lại.
Ngạc Ngư thấy thế hung tính càng đại phát, gào thét lớn mở ra miệng rộng cắn xuống, muốn nuốt toàn bộ thân thể Lý Vân Tiêu vào miệng.
– Cắn con em ngươi!
Lý Vân Tiêu nổi giận gầm lên một tiếng, tay trái cầm lấy cái búa đánh xuống dưới, một đạo thiểm điện trực tiếp đánh vào trong miệng nó, vọt vào trong cơ thể.
“NGAO NGAO”
Trong thân thể Ngạc Ngư truyền đến từng tiếng nổ tung, nó cảm thấy cực kỳ đau đớn vội ngậm miệng lại.
Lý Vân Tiêu ánh mắt lạnh lẽo, trực tiếp thuấn di đến trước mặt nó, sau một khắc đã xuất hiện trên đỉnh mật thất, theo tay vung lên, hơn mười chuôi Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm liền nhao nhao bắn xuống.
“Boong boong boong boong”
Hai tay Lý Vân Tiêu bấm niệm pháp quyết, từng đạo ấn ký đánh ra, trên kiếm đồ hiện ra kiếm khí chi hải, còn có một đạo Kiếm Phù ngưng ra, gắt gao ép lấy trên người Ngạc Ngư.
Ngạc Ngư ngửa đầu NGAO NGAO kêu to, thân thể đen kịt bắt đầu hóa thành màu đỏ, hỏa diễm chi lực kinh khủng kia phun ra, muốn đánh kiếm đồ bay đi.
– Hừ, ngu xuẩn
Lý Vân Tiêu hừ lạnh một tiếng, quyết ấn trong tay biến đổi, chỗ mi tâm hiện ra một cái đồ án Chân Linh Hỏa Phượng, một đạo minh thanh từ Viễn Cổ như ẩn như hiện truyền đến.
Ngọn lửa trên người Ngạc Ngư đột nhiên ngưng tụ, lập tức phản công lại nó, trực tiếp đánh vào trong thân thể màu đen, ép tới mức khiến nó phải dốc sức liều mạng giãy dụa lấy.
– Ngọn lửa kia chẳng qua chỉ là cho ngươi mượn sử dụng thôi, ngươi sự cho rằng nó là của mình rồi sao?
Lý Vân Tiêu cười lạnh một tiếng, vung tay lên, Lãnh Kiếm Băng Sương hiển hiện trên tay hắn, hóa thành một đạo quang mang bay vụt xuống.
Loong coong một tiếng thật lớn, trường kiếm liền chém lên trên cái đuôi đang không ngừng lay động của Ngạc Ngư, sau đó cắm vào lồng đất, giống như một cái ghim gắm cả người Ngạc Ngư ở đó.
Trong hai mắt Ngạc Ngư lộ ra thần sắc sợ hãi, cái đuôi bị lợi kiếm đâm xuyên qua, bốn phía bị kiếm trận vây khốn, còn có một đạo Kiếm Phù đè trên người, hỏa diễm trong cơ thể lại đang đên cuồng phá phách không thể khống chế.
Nó lập tức luống cuống, mở mồm ra liên tục kêu rên cầu xin tha thứ.
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
– Sao hả, phục rồi sao?
Ngạc Ngư liên tục gật đầu, trong mắt lộ vẻ khẩn cầu.
Trong mắt Lý Vân Tiêu hiện lên một tia tinh mang, không nói hai lời liền duỗi tay ra, thu Lãnh Kiếm Băng Sương và những thanh Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm kia trở về.
Ngạc Ngư lắc đuôi vài cái, thân thể đình chỉ lắc lư.
Bỗng nhiên thân ảnh của nó nhoáng một cái liền biến mất tại chỗ, dùng tốc độ khó có thể bắt kịp xuất hiện bên người Lý Vân Tiêu, rống giận táp lấy cổ Lý Vân Tiêu.
– Tìm đường chết.
Lý Vân Tiêu lạnh giọng quát lên, kiếm quyết trong tay biến đổi, một đạo hàn mang liền chém tới.
Tài liệu Thiên Diệu Hắc Tử tuy rằng chắc chắn, nhưng sự sắc bén của Lãnh Kiếm Băng Sương cơ hồ không gì không phá được, thoáng cái đã chém vào, phát ra tiếng cắt đứt chói tai, trực tiếp chém đầu Ngạc Ngư kia thành hai khúc
“Hống hống hống”
Ngạc Ngư rống to mấy tiếng, Thái Cổ Cương Phong chi lực xoáy ra, trực tiếp tan rã đi thân thể, hóa thành vô số hạt Hắc Tử nhỏ bé, mỗi một hạt đều ẩn chứa năng lượng cực cao, sau đó chúng liền xoay đánh tới Lý Vân Tiêu.
Trên mặt Lý Vân Tiêu lộ ra vẻ lạnh lùng, hai con ngươi bỗng nhiên hóa thành huyết sắc, Nguyệt Đồng chi lực mở ra.
Một cổ tinh thần lực đánh tới, toàn bộ không gian đều xoay tròn, Thiên Địa lập tức thay đôi, vô số hạt nhỏ kia đều đánh vào khoảng không, vậy mà không cách nào thấy được Lý Vân Tiêu nữa, đã hoàn toàn mất đi mục tiêu rồi.
Vô số hạt nhỏ kia lập tức luống cuống, cứ bay tới bay lui trong không gian vô tận, giống như một đoàn ong vò vẽ, cứ chạy loạn mà không hề có mục đích nào cả.
– Thứ ngu xuẩn, theo ta lâu như vậy, vẫn không rõ sự cường đại của ta sao?
Thanh âm Lý Vân Tiêu chậm rãi truyền tới, trên bầu trời hiện ra một vòng Huyết Nguyệt, như môt đôi mắt mở ra, dừng lại ở đoàn hạt tràn ngập lực lượng bạo loạn kia.
Những hạt kia vừa thấy Huyết Nguyệt xuất hiện, lập tức liền nhao nhao bay đi, muốn đánh tới hắn.
Trên mỗi một hạt nhỏ không chỉ mang theo hỏa diễm chi lực rất mạnh mà còn có cương phong lực, ngưng tụ thành một cổ hạt phong bạo, tốc độ cực nhanh, cũng không hề kém hơn lôi độn chút nào cả.
Nhưng vô luận chúng có lướt đi nhanh thế nào thì khoảng cách với Huyết Nguyệt vẫn thủy chung không thay đổi, vĩnh viễn không cách nào tới gần được.
Trong Nguyệt Đồng hiện lên một tia cười lạnh, thanh âm Lý Vân Tiêu nhàn nhạt truyền đến, nói:
– Sự cuồng bạo và không an phận trong tính cách của ngươi hiện giờ bộc phát cũng tốt, ta có thể triệt để trấn áp ngươi, chấm dứt hậu hoạn rồi.
Huyết Nguyệt trong con ngươi ngưng tụ, bốn phía hội tụ vạn đạo quang mang, một đạo ấn ký kim sắc cổ quái hiện ra, trực tiếp lăng không đánh xuống dưới.
“Ầm ầm”
Một tiếng chấn vang, đạo ấn ký kia đảo qua hạt phong bạo, mỗi một hạt nhỏ dưới lực lượng kia đều không ngừng run rẩy kịch liệt, cuối cùng ngưng tụ lại thành hình thái Ngạc Ngư.
Vạn Cổ Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Vạn Cổ Chí Tôn
Story
Chương 1730: Lạc ấn nô dịch (1)
10.0/10 từ 47 lượt.