Vạn Cổ Chí Tôn
Chương 1720: Sư tôn cứu ta! (1)
An Lăng Kiến từ sau khi Lý Vân Tiêu chết đã cảm thấy có chút không đúng, cảm thấy một hồi bực bội và không khỏe, trong lòng áp lực nói không nên lời, chỉ cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra hoặc đã xảy ra nhưng mình lại không biết.
Trong ánh mắt Thủy Tiên tràn đầy thương cảm, mà Nhuận Tường lại đầy vẻ mỉa mai, khiến hắn cảm thấy cực kỳ bực bội thậm chí tức giận, khiển trách quát mắng:
– Câm miệng, lời này của ngươi là có ý gì, mau nói rõ cho ta!
Nhuận Tường lắc đầu, lặp lại nói:
– Ngươi vẫn nên tranh thủ thời gian tìm sư phụ của ngươi đi thôi.
An Lăng Kiến rốt cục không nhịn được nữa bạo phát, giận dữ hét:
– Lời này của ngươi là...
Hắn trong cơn giận dữ muốn lao qua, lại phát hiện mình khó có thể nhấc chân được, liền vội cúi đầu xem xét.
“… ”
Một cổ hàn ý vô tận bốc lên sau ót, cả người như phát mộng, cơ hồ như muốn nổ tung ra. Hắn khó có thể tin nhìn dưới chân mình, giờ chỉ còn lại một cái xương đùi chân trái chống mặt đất, trên đó không có chút t hịt, mà bên phía chân phải thì ngay cả xương cốt cũng bị mất rồi.
– À?
Không chỉ có chân phải, hắn hoảng sợ phát hiện hai cái tay của mình cũng đã không còn đâu nữa, trên mặt cũng đều là vết máu, trên người truyền đến từng đợt đau nhức kịch liệt, khắp nơi đều thiếu thịt thiếu xương.
Một cổ sợ hãi khó nói nên lời lan tràn trong lòng, lúc này hắn mới phát hiện thi khối trên mặt đất thì ra đều là của mình.
– Ah.
Đầu hắn đầy máu, An Lăng Kiến sợ tới mức hồn phi phách tán, đã triệt để sợ hãi rồi, hắn còn thấy trên mặt đất có hai cái lỗ tai, trong lúc nhất thời không biết trên người mình đã mất bao nhiêu thịt và xương cốt, kinh hoảng khóc hô lên:
– Sư tôn, sư tôn cứu ta
“Vèo”
An Lăng Kiến trong lúc bối rối chợt phát hiện nguyên lực trong cơ thể mình còn có thể vận chuyển, liền vội vàng hóa thành một đạo quang mang xông lên trời mà đi, hoảng hốt bỏ chạy tới chỗ đại đảo chủ.
Lúc này tất cả mọi người mới nhìn rõ sự thật trước mắt, Lý Vân Tiêu đang bình yên vô sự đứng tại nguyên chỗ, thậm chí còn chưa từng nhúc nhích qua chút nào cả, khiến mọi người đều nhao nhao lộ ra vẻ kinh ngạc.
Ảo thuật có thể lừa gạt được tất cả mọi người, cái này cần hồn lực mạnh bao nhiêu mới có thể làm được a!
Lúc này thân phận Thuật Luyện Sư cửu giai của hắn đã không còn người nào hoài nghi nữa rồi.
Liêu Dương Băng nhẹ thở ra, đắc ý nhìn qua Kinh Vĩnh Dạ đang ngốc trệ, giống như đang nói “Ta không có lừa ngươi a. ”
Kinh Vĩnh Dạ nhìn hắn một cái, lộ ra một nụ cười khổ.
Bắc Minh Kháng Thiên cũng nhẹ thở ra, nhưng cùng lúc đó, trong lòng ngược lại càng trầm trọng thêm vài phần, mức độ nguy hiểm của Lý Vân Tiêu ở trong lòng hắn lại tăng thêm không ít.
Thủy Tiên nói:
Lý Vân Tiêu nhướng mày, lạnh lùng nói:
– Ta đứng ở nơi này cũng chưa hề nhúc nhích, chỉ phản chấn công kích của hắn về thôi, nếu không có ta tiến hành khống chế, hắn đã sớm thành một bãi bùn nhão rồi, ta hảo ý lưu hắn một mạng, ngược lại là ngoan độc sao? Ý ngươi là ta bị gọt thành thịt nát mới tốt sao?
Thủy Tiên nghẹn lời, muốn nói gì đó, lại không biết phản bác như thế nào, nàng suy nghĩ một hồi, chỉ có thể tức giận ngậm miệng lại, không nói thêm gì nữa.
Nhuận Tường lạnh lùng nói:
– Vân Tiêu công tử quả nhiên hảo khí phách, ở trên địa bàn người ta còn dám động thủ đánh người, đợi lát nữa mấy đại đảo chủ dắt tay nhau đến liền có trò hay để xem rồi.
Lý Vân Tiêu vẻ mặt vô tội nói:
– Tình huống vừa rồi mọi người cũng đều thấy được, hắn bị người châm ngòi, cố ý hạ sát thủ với ta, ta chỉ là tự vệ thôi, chuyện thiên hạ cũng không thoát khỏi một chữ lý, bọn hắn cũng không thể không nói đạo lý a?
– Phân rõ đạo lý? Hừ, Lý Vân Tiêu ngươi nói thật nhẹ nhàng, ngươi có biết làm vậy sẽ rước cho chúng ta bao nhiêu phiền toái không?
Trên mặt Bắc Minh Lai Phong cũng hiện ra nộ khí, Lý Vân Tiêu không chết khiến hắn không vui một hồi, sắc mặt đã sớm chìm xuống rồi.
Lý Vân Tiêu cười cười, nói:
– Nguyên nhân chuyện này là do có người châm ngòi, bắt hai người châm ngòi kia lại giao cho đảo Hãm Không là tốt rồi.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía hai người Nguyễn Tích Tuyền và Nhan Thụ Thư, sắc mặt hai người đều đột biến, không khỏi lui một bước, Nhan Thụ Thư càng trực tiếp thối lui đến sau lưng Nguyễn Tích Tuyền, tựa hồ như vậy mới có thể dẹp yên hàn ý trong lòng.
– Lý Vân Tiêu ngươi muốn làm gì? Người là do ngươi đả thương, chẳng lẽ lại muốn đổ lên đầu chúng ta sao?
Lý Vân Tiêu căn bản chẳng muốn nhiều lời với hắn, nói thẳng:
– Là các ngươi thúc thủ chịu trói, hay là muốn ta động thủ?
Nguyễn Tích Tuyền kinh sợ không thôi, đây là trần trụi miệt thị bọn hắn, hắn quát mắng:
– Chẳng lẽ ngươi còn muốn bắt hai người chúng ta sao?
Trong mắt Lý Vân Tiêu hiện lên một đạo hàn quang, chẳng muốn nói tiếp nữa, cũng không thấy hắn di chuyển nhưng cả người đã lăng không lấn thân tới.
Nguyễn Tích Tuyền và Nhan Thụ Thư sợ tới mức liên tiếp lui về phía sau, bọn hắn đã thấy qua thủ đoạn Lý Vân Tiêu, nào dám chính diện đánh một trận chứ, Nguyễn Tích Tuyền cả giận nói:
– Có chư vị đại nhân Bắc Minh Huyền Cung, cùng với rất nhiều cao thủ thành Hồng Nguyệt ở đây, ngươi dám lỗ mãng sao?
Lý Vân Tiêu một tay bấm niệm pháp quyết, cả người hóa thành một đạo lôi đình lập tức biến mất tại chỗ, đột nhiên đánh tới trên người Nguyễn Tích Tuyền.
Nguyễn Tích Tuyền sợ hãi, vội vàng lấy ra bảo kiếm ngắt kiếm quyết, ngăn cản lôi điện lại.
“Phanh”
Bảo kiếm của hắn dưới điện quang bị chấn khiến vang lên “Ông ông”, cả người phi tốc lui về phía sau, vội vàng kêu lên:
Chiêu pháp trong tay Lý Vân Tiêu không ngừng, giơ lôi chùy lên cao cao, từng chiêu đánh xuống đi, phảng phất như thiên kiếp không ngừng đánh xuống vậy, không chỉ công kích Nguyễn Tích Tuyền mà đồng thời còn đánh tới chỗ Nhan Thụ Thư nữa.
Trong mắt Kinh Vĩnh Dạ tuôn ra một tia hàn mang, nói:
– Vân Tiêu công tử, tên cẩu tặc Nhan Thụ Thư này giao cho ta đi!
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
– Tốt, nhớ rõ bắt sống đấy, đến lúc đó cũng dễ ăn nói với đảo Hãm Không.
Sắc mặt Nhan Thụ Thư đại biến, thoáng cái trắng bệch, kêu rên nói:
– Kháng Thiên đại nhân, ta chính là theo các ngươi ra biển đấy, ngài không thể thấy chết mà không cứu được.
Sắc mặt Bắc Minh Kháng Thiên biến đổi, trầm giọng nói:
– Vân Tiêu công tử, đả thương An Lăng Kiến là ngươi, bắt người chịu tội thay như vậy cũng không tốt lắm đâu.
Lý Vân Tiêu huyễn hóa ra từ trong lôi điện, lạnh lùng nói:
– Kháng Thiên trưởng lão, nếu ngươi không phân biệt được thị phi như thế, ta rất dễ dàng mất trí nhớ đấy.
– Ngươi.
Bắc Minh Kháng Thiên tức giận phất ống tay áo, quay đầu đi không hề để ý tới nữa, nửa bộ công pháp sau còn trên người hắn, mình bây giờ thật sự không có cách nào với hắn cả. Đặc biệt là vừa rồi thấy thủ đoạn hắn đối phó An Lăng Kiến, cách nghĩ bắt lấy sưu hồn đã hoàn toàn bị hắn dập tắt rồi.
Vạn Cổ Chí Tôn
Trong ánh mắt Thủy Tiên tràn đầy thương cảm, mà Nhuận Tường lại đầy vẻ mỉa mai, khiến hắn cảm thấy cực kỳ bực bội thậm chí tức giận, khiển trách quát mắng:
– Câm miệng, lời này của ngươi là có ý gì, mau nói rõ cho ta!
Nhuận Tường lắc đầu, lặp lại nói:
– Ngươi vẫn nên tranh thủ thời gian tìm sư phụ của ngươi đi thôi.
An Lăng Kiến rốt cục không nhịn được nữa bạo phát, giận dữ hét:
– Lời này của ngươi là...
Hắn trong cơn giận dữ muốn lao qua, lại phát hiện mình khó có thể nhấc chân được, liền vội cúi đầu xem xét.
“… ”
Một cổ hàn ý vô tận bốc lên sau ót, cả người như phát mộng, cơ hồ như muốn nổ tung ra. Hắn khó có thể tin nhìn dưới chân mình, giờ chỉ còn lại một cái xương đùi chân trái chống mặt đất, trên đó không có chút t hịt, mà bên phía chân phải thì ngay cả xương cốt cũng bị mất rồi.
– À?
Không chỉ có chân phải, hắn hoảng sợ phát hiện hai cái tay của mình cũng đã không còn đâu nữa, trên mặt cũng đều là vết máu, trên người truyền đến từng đợt đau nhức kịch liệt, khắp nơi đều thiếu thịt thiếu xương.
Một cổ sợ hãi khó nói nên lời lan tràn trong lòng, lúc này hắn mới phát hiện thi khối trên mặt đất thì ra đều là của mình.
– Ah.
Đầu hắn đầy máu, An Lăng Kiến sợ tới mức hồn phi phách tán, đã triệt để sợ hãi rồi, hắn còn thấy trên mặt đất có hai cái lỗ tai, trong lúc nhất thời không biết trên người mình đã mất bao nhiêu thịt và xương cốt, kinh hoảng khóc hô lên:
– Sư tôn, sư tôn cứu ta
“Vèo”
An Lăng Kiến trong lúc bối rối chợt phát hiện nguyên lực trong cơ thể mình còn có thể vận chuyển, liền vội vàng hóa thành một đạo quang mang xông lên trời mà đi, hoảng hốt bỏ chạy tới chỗ đại đảo chủ.
Lúc này tất cả mọi người mới nhìn rõ sự thật trước mắt, Lý Vân Tiêu đang bình yên vô sự đứng tại nguyên chỗ, thậm chí còn chưa từng nhúc nhích qua chút nào cả, khiến mọi người đều nhao nhao lộ ra vẻ kinh ngạc.
Ảo thuật có thể lừa gạt được tất cả mọi người, cái này cần hồn lực mạnh bao nhiêu mới có thể làm được a!
Lúc này thân phận Thuật Luyện Sư cửu giai của hắn đã không còn người nào hoài nghi nữa rồi.
Liêu Dương Băng nhẹ thở ra, đắc ý nhìn qua Kinh Vĩnh Dạ đang ngốc trệ, giống như đang nói “Ta không có lừa ngươi a. ”
Kinh Vĩnh Dạ nhìn hắn một cái, lộ ra một nụ cười khổ.
Bắc Minh Kháng Thiên cũng nhẹ thở ra, nhưng cùng lúc đó, trong lòng ngược lại càng trầm trọng thêm vài phần, mức độ nguy hiểm của Lý Vân Tiêu ở trong lòng hắn lại tăng thêm không ít.
Thủy Tiên nói:
Lý Vân Tiêu nhướng mày, lạnh lùng nói:
– Ta đứng ở nơi này cũng chưa hề nhúc nhích, chỉ phản chấn công kích của hắn về thôi, nếu không có ta tiến hành khống chế, hắn đã sớm thành một bãi bùn nhão rồi, ta hảo ý lưu hắn một mạng, ngược lại là ngoan độc sao? Ý ngươi là ta bị gọt thành thịt nát mới tốt sao?
Thủy Tiên nghẹn lời, muốn nói gì đó, lại không biết phản bác như thế nào, nàng suy nghĩ một hồi, chỉ có thể tức giận ngậm miệng lại, không nói thêm gì nữa.
Nhuận Tường lạnh lùng nói:
– Vân Tiêu công tử quả nhiên hảo khí phách, ở trên địa bàn người ta còn dám động thủ đánh người, đợi lát nữa mấy đại đảo chủ dắt tay nhau đến liền có trò hay để xem rồi.
Lý Vân Tiêu vẻ mặt vô tội nói:
– Tình huống vừa rồi mọi người cũng đều thấy được, hắn bị người châm ngòi, cố ý hạ sát thủ với ta, ta chỉ là tự vệ thôi, chuyện thiên hạ cũng không thoát khỏi một chữ lý, bọn hắn cũng không thể không nói đạo lý a?
– Phân rõ đạo lý? Hừ, Lý Vân Tiêu ngươi nói thật nhẹ nhàng, ngươi có biết làm vậy sẽ rước cho chúng ta bao nhiêu phiền toái không?
Trên mặt Bắc Minh Lai Phong cũng hiện ra nộ khí, Lý Vân Tiêu không chết khiến hắn không vui một hồi, sắc mặt đã sớm chìm xuống rồi.
Lý Vân Tiêu cười cười, nói:
– Nguyên nhân chuyện này là do có người châm ngòi, bắt hai người châm ngòi kia lại giao cho đảo Hãm Không là tốt rồi.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía hai người Nguyễn Tích Tuyền và Nhan Thụ Thư, sắc mặt hai người đều đột biến, không khỏi lui một bước, Nhan Thụ Thư càng trực tiếp thối lui đến sau lưng Nguyễn Tích Tuyền, tựa hồ như vậy mới có thể dẹp yên hàn ý trong lòng.
– Lý Vân Tiêu ngươi muốn làm gì? Người là do ngươi đả thương, chẳng lẽ lại muốn đổ lên đầu chúng ta sao?
Lý Vân Tiêu căn bản chẳng muốn nhiều lời với hắn, nói thẳng:
– Là các ngươi thúc thủ chịu trói, hay là muốn ta động thủ?
Nguyễn Tích Tuyền kinh sợ không thôi, đây là trần trụi miệt thị bọn hắn, hắn quát mắng:
– Chẳng lẽ ngươi còn muốn bắt hai người chúng ta sao?
Trong mắt Lý Vân Tiêu hiện lên một đạo hàn quang, chẳng muốn nói tiếp nữa, cũng không thấy hắn di chuyển nhưng cả người đã lăng không lấn thân tới.
Nguyễn Tích Tuyền và Nhan Thụ Thư sợ tới mức liên tiếp lui về phía sau, bọn hắn đã thấy qua thủ đoạn Lý Vân Tiêu, nào dám chính diện đánh một trận chứ, Nguyễn Tích Tuyền cả giận nói:
– Có chư vị đại nhân Bắc Minh Huyền Cung, cùng với rất nhiều cao thủ thành Hồng Nguyệt ở đây, ngươi dám lỗ mãng sao?
Lý Vân Tiêu một tay bấm niệm pháp quyết, cả người hóa thành một đạo lôi đình lập tức biến mất tại chỗ, đột nhiên đánh tới trên người Nguyễn Tích Tuyền.
Nguyễn Tích Tuyền sợ hãi, vội vàng lấy ra bảo kiếm ngắt kiếm quyết, ngăn cản lôi điện lại.
“Phanh”
Bảo kiếm của hắn dưới điện quang bị chấn khiến vang lên “Ông ông”, cả người phi tốc lui về phía sau, vội vàng kêu lên:
Chiêu pháp trong tay Lý Vân Tiêu không ngừng, giơ lôi chùy lên cao cao, từng chiêu đánh xuống đi, phảng phất như thiên kiếp không ngừng đánh xuống vậy, không chỉ công kích Nguyễn Tích Tuyền mà đồng thời còn đánh tới chỗ Nhan Thụ Thư nữa.
Trong mắt Kinh Vĩnh Dạ tuôn ra một tia hàn mang, nói:
– Vân Tiêu công tử, tên cẩu tặc Nhan Thụ Thư này giao cho ta đi!
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
– Tốt, nhớ rõ bắt sống đấy, đến lúc đó cũng dễ ăn nói với đảo Hãm Không.
Sắc mặt Nhan Thụ Thư đại biến, thoáng cái trắng bệch, kêu rên nói:
– Kháng Thiên đại nhân, ta chính là theo các ngươi ra biển đấy, ngài không thể thấy chết mà không cứu được.
Sắc mặt Bắc Minh Kháng Thiên biến đổi, trầm giọng nói:
– Vân Tiêu công tử, đả thương An Lăng Kiến là ngươi, bắt người chịu tội thay như vậy cũng không tốt lắm đâu.
Lý Vân Tiêu huyễn hóa ra từ trong lôi điện, lạnh lùng nói:
– Kháng Thiên trưởng lão, nếu ngươi không phân biệt được thị phi như thế, ta rất dễ dàng mất trí nhớ đấy.
– Ngươi.
Bắc Minh Kháng Thiên tức giận phất ống tay áo, quay đầu đi không hề để ý tới nữa, nửa bộ công pháp sau còn trên người hắn, mình bây giờ thật sự không có cách nào với hắn cả. Đặc biệt là vừa rồi thấy thủ đoạn hắn đối phó An Lăng Kiến, cách nghĩ bắt lấy sưu hồn đã hoàn toàn bị hắn dập tắt rồi.
Vạn Cổ Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Vạn Cổ Chí Tôn
Story
Chương 1720: Sư tôn cứu ta! (1)
10.0/10 từ 47 lượt.