Vạn Cổ Chí Tôn
Chương 1685: Trùng kích phòng tuyến (1)
– Bắc Minh Huyền Cung?
Nhuận Tường sững sờ, sau đó sắc mặt càng chìm xuống, trong lòng dâng lên dự cảm bất hảo, chẳng lẽ Bắc Minh Huyền Cung cũng gia nhập mặt trận Đông Vực sao? Chẳng lẽ Nhân tộc đã chuẩn bị chiến tranh toàn diện rồi sao?
Hắn trầm giọng quát:
– Bắc Minh Huyền Cung trên đại lục Thiên Võ có lẽ có chút tiếng tăm, nhưng ở trong tứ hải ngay cả cái rắm cũng không phải, ngươi nói mượn đường thì mượn đường sao? Ngươi là cái thá gì?
Sắc mặt Bắc Minh Lai Phong đại biến, lạnh giọng nói:
– Nhuận Tường, trận chiến thành Hồng Nguyệt ngươi chiến thua bởi Lý Vân Tiêu, trận chiến trước kia lại chạy trối chết, nếu ta không là thá gì, thì ngươi chính là cái rắm sao?
Nhuận Tường cười lạnh nói:
– Cho dù ta thua Lý Vân Tiêu, nhưng quan hệ gì tới ngươi? Nếu không phải Lý Vân Tiêu thắng ta, ngươi cũng có thể có khoái cảm? Có bản lĩnh đi ra đánh với ta một trận, nếu có thể chiến thắng trường thương trong tay ta, liền cho ngươi mượn đường qua, nếu không thì mau cút ra xa đi.
Bắc Minh Lai Phong chán nản, thực lực Nhuận Tường hắn rất rõ ràng, hơn nữa hiện giờ so với lúc ở tại thành Hồng Nguyệt chỉ có mạnh hơn chứ không yếu, hắn tuyệt đối không thể nào đánh lại được, chỉ có thể hừ lạnh nói:
– Đại sự tông môn, ta không có quyền đánh bạc, nếu chỉ là ân oán cá nhân giữa ta và ngươi, ngược lại cũng rất muốn lĩnh giáo một phen đấy.
– Ta nhổ vào.
Nhuận Tường nhổ nước miếng, khinh miệt mỉa mai nói:
– Còn rất muốn lĩnh giáo? Chỉ bằng chút công phu mèo quào của ngươi, có thể chịu nổi một kích từ ta sao?
Trên mặt Bắc Minh Lai Phong lúc đỏ lúc trắng, cắn răng cả giận nói:
– Ta không sính miệng lưỡi với ngươi, cho đi hay là không?
Sắc mặt Nhuận Tường phát lạnh, đáp lại nói:
– Chẳng lẽ còn cần ta nói lại lần nữa sao? Ngươi là cái thá gì, cút.
Sắc mặt Bắc Minh Lai Phong trở nên âm, nhấc tay vỗ, quát:
– Công kích!
Đại trận công kích trên chiến hạm cửu giai thoáng cái đều mở ra, vạn đạo quang mang từ trên thân hạm bắn ra, quét ngang lục hợp bát hoang, một đạo trận pháp chủ công càng bắn ra cột sáng mấy người ôm mới hết, trực tiếp phóng tới chỗ Nhuận Tường.
Sau đó chiến hạm thúc khởi động, dọc theo thông đạo mà cột sáng kia mở ra không ngừng gia tốc.
Sắc mặt Nhuận Tường phát lạnh, tâm niệm vừa động, màn nước liền nổ bung, cả người hắn bay vọt lên trời, lăng không quát:
– Ngăn lại cho ta!
“Ầm ầm”
Cột sáng trên chiến hạm bắn ra hơn mười đạo, lăng không đánh tan rất nhiều cường giả Hải tộc.
Đại lượng các loại công kích từ xa ập đến, đều đánh vào mấy đạo khe hở ở chung quanh chiến hạm, tóe lên từng đạo gợn sóng, không cách nào đột phá chút nào cả.
“Rầm rầm rầm phanh”
Đột nhiên trên mặt biển truyền đến từng đạo thanh âm phá thủy, vô số Kiếm Ngư thật nhỏ từ trên biển nhảy lên, vậy mà nhất phi trùng thiên, xông tới chỗ chiến hạm kia.
Những Kiếm Ngư kia rộng chừng nửa mét, hai mắt đỏ tươi, trên đầu lại phát ra hào quang sáng loáng, vô cùng sắc bén.
“Rầm rầm rầm phanh”
Đông đảo Kiếm Ngư trên mặt biển nhảy ra, rậm rạp chằng chịt lăng không bay tới, toàn bộ đâm vào trên quang mang hộ thể của chiến hạm, lại “Ba ba ba” bắn ra trở về.
Toàn bộ vùng duyên hải đều là cảnh tượng kỳ dị như vậy, khiến người trên chiến hạm phóng mắt nhìn đi chỉ thấy được một bầy Kiếm Ngư.
Một gã đệ tử chạy vội trên chiến hạm, thoáng cái đã chạy tới trước mặt Bắc Minh Lai Phong cả kinh nói:
– Lai Phong đại nhân, nguyên thạch tiêu hao tốc độ cực nhanh, cũng phải gấp 10 lần chúng ta dự đoán, còn đang không ngừng gia tốc, nếu cứ như vậy thì chỉ sợ sẽ đạt tới cực hạn hấp thu của trận pháp phòng ngự mất.
Bắc Minh Lai Phong cả kinh, quyết đoán nói:
– Không cần phải xen vào tiêu hao, tiếp tục xông.
– Vâng
Tên đệ tử kia ánh mắt lộ ra kinh hãi, sau khi lên tiếng liền hóa thành một đạo quang mang biến mất ở bong thuyền.
Bắc Minh Kháng Thiên nhìn cảnh tượng kỳ dị đầy trời này, hắn cũng là lần đầu tiên động thủ với Hải tộc, cau mày nói:
– Vân Tiêu công tử, ngươi xem chúng ta lần này có thể thuận lợi tiến lên không?
Lý Vân Tiêu cười nhạt một tiếng, nói:
– Kháng Thiên trưởng lão đây đã là hỏi ta lần hai rồi. Chỉ có điều lúc hỏi lần đầu ngươi tin tưởng mười phần, mà lần này lại không đủ lòng tin, chẳng lẽ loài cá cấp thấp này cũng có thể khiến trưởng lão cảm thấy phức tạp sao?
Bắc Minh Kháng Thiên ngưng mắt nói:
– Ngươi quả nhiên là tâm tư cực kỳ cẩn thận, quả thật đáng sợ. Ngươi có điều không biết, trấn Hải Thiên bị diệt chính là do vô số loại động vật hải dương đê giai này ập tới, kiến nhiều cắn chết voi ah!
Lý Vân Tiêu nói:
– Theo ta thấy thì phá tan phòng ngự chỉ là chuyện sớm hay muộn, nhưng lần này sợ rằng không thể.
– Ah? Vì cái gì?
Bắc Minh Kháng Thiên sững sờ, khó hiểu hỏi.
“Phanh”
Đột nhiên chiến hạm truyền ra một tiếng va đâpj, trực tiếp khiến thân hạm sinh ra một tia lắc lư, tuy rằng rất nhỏ, nhưng lại khiến sắc mặt mọi người đều đại biến.
Đây chính là chiến hạm cửu giai ah, mặc dù là một kích toàn lực của Cửu Thiên Võ Đế cũng không thể tạo chút ảnh hưởng nào cho nó cả.
Lúc này mọi người mới nhìn rõ ràng trên chiến hạm chẳng biết lúc nào rơi xuống đại lượng Chương Ngư quái, chừng bảy tám đầu, bò đầy toàn bộ kết giới phòng ngự.
Phải biết rằng thể tích chiến hạm cửu giai cực kỳ khổng lồ, bảy tám đầu Chương Ngư quái có thể bò đầy, có thể thấy hình thể đám Chương Ngư này cũng không hề nhỏ chút nào.
Vô số xúc tu to lớn thoáng cái đã xiết chặt lấy chiến hạm, khiến tốc độ bay bỗng nhiên biến chậm.
Sắc mặt Bắc Minh Lai Phong đại biến, lúc những Chương Ngư quái này xuất hiện hắn cũng không để trong lòng, nhưng giờ phút này chúng lại khiến tốc độ chiến hạm bị trì hoãn, nếu không thể ̉ cưỡng ép đột phá phòng tuyến trước mắt thì sẽ là nguy hiểm trí mạng đối với bọn họ.
– Công kích, công kích toàn lực nổ nát đám Chương Ngư này cho ta!
Trận pháp công kích trên chiến hạm lần nữa mở ra, điên cuồng vận chuyển lại, từng đạo chùm tia sáng lăng không đánh ra, mỗi một đạo đều muốn nổ nát đại lượng râu, những Chương Ngư quái kia phảng phất như không chịu nổi một kích, thoáng cái đã bị đánh đến thất linh bát lạc.
Sau đó máy cái trận pháp đỏ rực cũng được mở ra, phun ra đại lượng hỏa diễm, hóa thành từng con Phượng Hoàng bay múa, khiến Kiếm Ngư và Chương Ngư ở chung quanh đều bị đốt thành tro bụi.
Bắc Minh Lai Phong nhẹ nhàng thở ra, quát:
– Nhanh chóng tiến lên, tiến lên không tiếc bất cứ giá nào!
“Ba ba ba BA~”
Đột nhiên lại mấy cái vòi xúc tu lắc lư trước mắt, thoáng cái đã vây kín trên kết giới phòng ngự của chiến hạm, lần nữa khóa chiến hạm lại, những vòi xúc to kia còn to lớn cả lúc trước
Chỉ thấy trên mặt biển lộ ra nửa cái đầu Chương Ngư, nhưng lại rộng đến mấy trăm mét, tựa hồ là Chương Ngư chi vương.
Bắc Minh Lai Phong giận dữ, quát:
– Chủ công trận mở ra, đánh đầu Chương Ngư quái này thành thịt vụn đi.
Lý Vân Tiêu đột nhiên nhướng mày, nói:
– Phiền toái.
Bắc Minh Kháng Thiên sững sờ, nói:
– Sao hả? Ngươi cho rằng chủ công trận không đánh chết được Chương Ngư Vương kia sao?
Vạn Cổ Chí Tôn
Nhuận Tường sững sờ, sau đó sắc mặt càng chìm xuống, trong lòng dâng lên dự cảm bất hảo, chẳng lẽ Bắc Minh Huyền Cung cũng gia nhập mặt trận Đông Vực sao? Chẳng lẽ Nhân tộc đã chuẩn bị chiến tranh toàn diện rồi sao?
Hắn trầm giọng quát:
– Bắc Minh Huyền Cung trên đại lục Thiên Võ có lẽ có chút tiếng tăm, nhưng ở trong tứ hải ngay cả cái rắm cũng không phải, ngươi nói mượn đường thì mượn đường sao? Ngươi là cái thá gì?
Sắc mặt Bắc Minh Lai Phong đại biến, lạnh giọng nói:
– Nhuận Tường, trận chiến thành Hồng Nguyệt ngươi chiến thua bởi Lý Vân Tiêu, trận chiến trước kia lại chạy trối chết, nếu ta không là thá gì, thì ngươi chính là cái rắm sao?
Nhuận Tường cười lạnh nói:
– Cho dù ta thua Lý Vân Tiêu, nhưng quan hệ gì tới ngươi? Nếu không phải Lý Vân Tiêu thắng ta, ngươi cũng có thể có khoái cảm? Có bản lĩnh đi ra đánh với ta một trận, nếu có thể chiến thắng trường thương trong tay ta, liền cho ngươi mượn đường qua, nếu không thì mau cút ra xa đi.
Bắc Minh Lai Phong chán nản, thực lực Nhuận Tường hắn rất rõ ràng, hơn nữa hiện giờ so với lúc ở tại thành Hồng Nguyệt chỉ có mạnh hơn chứ không yếu, hắn tuyệt đối không thể nào đánh lại được, chỉ có thể hừ lạnh nói:
– Đại sự tông môn, ta không có quyền đánh bạc, nếu chỉ là ân oán cá nhân giữa ta và ngươi, ngược lại cũng rất muốn lĩnh giáo một phen đấy.
– Ta nhổ vào.
Nhuận Tường nhổ nước miếng, khinh miệt mỉa mai nói:
– Còn rất muốn lĩnh giáo? Chỉ bằng chút công phu mèo quào của ngươi, có thể chịu nổi một kích từ ta sao?
Trên mặt Bắc Minh Lai Phong lúc đỏ lúc trắng, cắn răng cả giận nói:
– Ta không sính miệng lưỡi với ngươi, cho đi hay là không?
Sắc mặt Nhuận Tường phát lạnh, đáp lại nói:
– Chẳng lẽ còn cần ta nói lại lần nữa sao? Ngươi là cái thá gì, cút.
Sắc mặt Bắc Minh Lai Phong trở nên âm, nhấc tay vỗ, quát:
– Công kích!
Đại trận công kích trên chiến hạm cửu giai thoáng cái đều mở ra, vạn đạo quang mang từ trên thân hạm bắn ra, quét ngang lục hợp bát hoang, một đạo trận pháp chủ công càng bắn ra cột sáng mấy người ôm mới hết, trực tiếp phóng tới chỗ Nhuận Tường.
Sau đó chiến hạm thúc khởi động, dọc theo thông đạo mà cột sáng kia mở ra không ngừng gia tốc.
Sắc mặt Nhuận Tường phát lạnh, tâm niệm vừa động, màn nước liền nổ bung, cả người hắn bay vọt lên trời, lăng không quát:
– Ngăn lại cho ta!
“Ầm ầm”
Cột sáng trên chiến hạm bắn ra hơn mười đạo, lăng không đánh tan rất nhiều cường giả Hải tộc.
Đại lượng các loại công kích từ xa ập đến, đều đánh vào mấy đạo khe hở ở chung quanh chiến hạm, tóe lên từng đạo gợn sóng, không cách nào đột phá chút nào cả.
“Rầm rầm rầm phanh”
Đột nhiên trên mặt biển truyền đến từng đạo thanh âm phá thủy, vô số Kiếm Ngư thật nhỏ từ trên biển nhảy lên, vậy mà nhất phi trùng thiên, xông tới chỗ chiến hạm kia.
Những Kiếm Ngư kia rộng chừng nửa mét, hai mắt đỏ tươi, trên đầu lại phát ra hào quang sáng loáng, vô cùng sắc bén.
“Rầm rầm rầm phanh”
Đông đảo Kiếm Ngư trên mặt biển nhảy ra, rậm rạp chằng chịt lăng không bay tới, toàn bộ đâm vào trên quang mang hộ thể của chiến hạm, lại “Ba ba ba” bắn ra trở về.
Toàn bộ vùng duyên hải đều là cảnh tượng kỳ dị như vậy, khiến người trên chiến hạm phóng mắt nhìn đi chỉ thấy được một bầy Kiếm Ngư.
Một gã đệ tử chạy vội trên chiến hạm, thoáng cái đã chạy tới trước mặt Bắc Minh Lai Phong cả kinh nói:
– Lai Phong đại nhân, nguyên thạch tiêu hao tốc độ cực nhanh, cũng phải gấp 10 lần chúng ta dự đoán, còn đang không ngừng gia tốc, nếu cứ như vậy thì chỉ sợ sẽ đạt tới cực hạn hấp thu của trận pháp phòng ngự mất.
Bắc Minh Lai Phong cả kinh, quyết đoán nói:
– Không cần phải xen vào tiêu hao, tiếp tục xông.
– Vâng
Tên đệ tử kia ánh mắt lộ ra kinh hãi, sau khi lên tiếng liền hóa thành một đạo quang mang biến mất ở bong thuyền.
Bắc Minh Kháng Thiên nhìn cảnh tượng kỳ dị đầy trời này, hắn cũng là lần đầu tiên động thủ với Hải tộc, cau mày nói:
– Vân Tiêu công tử, ngươi xem chúng ta lần này có thể thuận lợi tiến lên không?
Lý Vân Tiêu cười nhạt một tiếng, nói:
– Kháng Thiên trưởng lão đây đã là hỏi ta lần hai rồi. Chỉ có điều lúc hỏi lần đầu ngươi tin tưởng mười phần, mà lần này lại không đủ lòng tin, chẳng lẽ loài cá cấp thấp này cũng có thể khiến trưởng lão cảm thấy phức tạp sao?
Bắc Minh Kháng Thiên ngưng mắt nói:
– Ngươi quả nhiên là tâm tư cực kỳ cẩn thận, quả thật đáng sợ. Ngươi có điều không biết, trấn Hải Thiên bị diệt chính là do vô số loại động vật hải dương đê giai này ập tới, kiến nhiều cắn chết voi ah!
Lý Vân Tiêu nói:
– Theo ta thấy thì phá tan phòng ngự chỉ là chuyện sớm hay muộn, nhưng lần này sợ rằng không thể.
– Ah? Vì cái gì?
Bắc Minh Kháng Thiên sững sờ, khó hiểu hỏi.
“Phanh”
Đột nhiên chiến hạm truyền ra một tiếng va đâpj, trực tiếp khiến thân hạm sinh ra một tia lắc lư, tuy rằng rất nhỏ, nhưng lại khiến sắc mặt mọi người đều đại biến.
Đây chính là chiến hạm cửu giai ah, mặc dù là một kích toàn lực của Cửu Thiên Võ Đế cũng không thể tạo chút ảnh hưởng nào cho nó cả.
Lúc này mọi người mới nhìn rõ ràng trên chiến hạm chẳng biết lúc nào rơi xuống đại lượng Chương Ngư quái, chừng bảy tám đầu, bò đầy toàn bộ kết giới phòng ngự.
Phải biết rằng thể tích chiến hạm cửu giai cực kỳ khổng lồ, bảy tám đầu Chương Ngư quái có thể bò đầy, có thể thấy hình thể đám Chương Ngư này cũng không hề nhỏ chút nào.
Vô số xúc tu to lớn thoáng cái đã xiết chặt lấy chiến hạm, khiến tốc độ bay bỗng nhiên biến chậm.
Sắc mặt Bắc Minh Lai Phong đại biến, lúc những Chương Ngư quái này xuất hiện hắn cũng không để trong lòng, nhưng giờ phút này chúng lại khiến tốc độ chiến hạm bị trì hoãn, nếu không thể ̉ cưỡng ép đột phá phòng tuyến trước mắt thì sẽ là nguy hiểm trí mạng đối với bọn họ.
– Công kích, công kích toàn lực nổ nát đám Chương Ngư này cho ta!
Trận pháp công kích trên chiến hạm lần nữa mở ra, điên cuồng vận chuyển lại, từng đạo chùm tia sáng lăng không đánh ra, mỗi một đạo đều muốn nổ nát đại lượng râu, những Chương Ngư quái kia phảng phất như không chịu nổi một kích, thoáng cái đã bị đánh đến thất linh bát lạc.
Sau đó máy cái trận pháp đỏ rực cũng được mở ra, phun ra đại lượng hỏa diễm, hóa thành từng con Phượng Hoàng bay múa, khiến Kiếm Ngư và Chương Ngư ở chung quanh đều bị đốt thành tro bụi.
Bắc Minh Lai Phong nhẹ nhàng thở ra, quát:
– Nhanh chóng tiến lên, tiến lên không tiếc bất cứ giá nào!
“Ba ba ba BA~”
Đột nhiên lại mấy cái vòi xúc tu lắc lư trước mắt, thoáng cái đã vây kín trên kết giới phòng ngự của chiến hạm, lần nữa khóa chiến hạm lại, những vòi xúc to kia còn to lớn cả lúc trước
Chỉ thấy trên mặt biển lộ ra nửa cái đầu Chương Ngư, nhưng lại rộng đến mấy trăm mét, tựa hồ là Chương Ngư chi vương.
Bắc Minh Lai Phong giận dữ, quát:
– Chủ công trận mở ra, đánh đầu Chương Ngư quái này thành thịt vụn đi.
Lý Vân Tiêu đột nhiên nhướng mày, nói:
– Phiền toái.
Bắc Minh Kháng Thiên sững sờ, nói:
– Sao hả? Ngươi cho rằng chủ công trận không đánh chết được Chương Ngư Vương kia sao?
Vạn Cổ Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Vạn Cổ Chí Tôn
Story
Chương 1685: Trùng kích phòng tuyến (1)
10.0/10 từ 47 lượt.