Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 167: Hai tên Vũ Vương

Nàng một bộ người hiền lành quyến rũ, cùng Huyền Lôi Kinh Vân Hống rít gào hình thành sự chênh lệch rõ ràng, mỹ nữ cùng dã thú. Chỉ có điều mỹ nữ là hổ, dã thú là dê.

– Tiểu tử, xem đi nơi nào?

Đột nhiên Kế Mông cảm thấy kình phong phả vào mặt, dưới sự kinh hãi chém lên một chiêu kiếm, hoành trực quét ra, nhưng chỉ là một hư chiêu, Lệ Văn Thạch châm chọc nhìn hắn, trên mặt bắt đầu trở nên dữ tợn lên, nhô lên từng cái từng cái khối u, thật giống như mới vừa bị nước sôi tưới lên người, nhìn rất quái dị.

– Mình đã khó giữ được tính mạng, còn có tâm tình nhìn những nơi khác.

Lệ Văn Thạch hê hê cười quái dị, không chỉ dung mạo biến thành khủng bố, ngay cả âm thanh cũng triệt để biến hình.

Con ngươi của Lý Vân Tiêu thu nhỏ lại, thầm nói không tốt. Hắn nhận ra đây là một loại yêu thú truyền thừa thần thông, trong nhân loại rất ít có thể thu được. Nếu một khi học được, sau khi tu luyện cả người sẽ bắt đầu hiện ra hình thái yêu thú.

Hắn vội vàng lấy ra một viên Bạo Nguyên Đan bản tăng cường cho Kế Mông ăn vào.

Kế Mông do dự một chút, nhìn khí thế trên người Lệ Văn Thạch liên tục tăng lên, đã sớm đạt đến Vũ Vương cảnh giới, hắn mới cắn răng nuốt xuống. Bạo Nguyên Đan bản tăng cường, tác dụng phụ hắn cũng biết, sau cuộc chiến lần này, liền không còn sức mạnh đi tới, chỉ có thể lui về. Hơn nữa một khi hắn mất đi sức chiến đấu, Lý Vân Tiêu cũng ở vào tình cảnh dị thường nguy hiểm.

Nhưng, nguy cơ trước mắt đã không cho hắn suy nghĩ nhiều!

– Giải phong, Đào Hoa Kiếm ý!

Sau khi ăn vào Bạo Nguyên Đan, khí thế quanh thân trong nháy mắt bắt đầu kéo lên, tứ tinh, ngũ tinh, lục tinh, thất tinh.., liên tục đi lên trên! Kế Mông hét lớn một tiếng, cũng không chờ Lệ Văn Thạch biến hóa, trực tiếp giơ kiếm công kích tới.


Tôn Tu Mỹ kinh ngạc, giật mình nói:

– Đây là đan dược gì? Trong ngắn hạn thực lực tăng cường to lớn như thế?

Kiếm như du long, thời điểm chém tới trước mặt Lệ Văn Thạch, Kế Mông đã nhảy lên tới cửu tinh Vũ Quân cảnh giới, rốt cục đình trệ ở trước Vũ Vương. Hắn không dám giấu dốt, dưới chiêu kiếm này, đã là thực lực đỉnh cao của hắn, vô hạn tiếp cận Vũ Vương, muốn một đòn giết chết!

Xì!

Trong miệng Lệ Văn Thạch phun ra một hơi, cả người đã trở nên không còn hình người, toàn bộ đầu lâu cùng thân thể, nhìn qua hoàn toàn chính là một con cóc ghẻ đứng thẳng, dài rộng hơn nữa vô cùng xấu xí.

Hắn lạnh lùng nhìn ánh kiếm của Kế Mông, nhẹ nhàng giơ cánh tay lên ngăn cản, muốn lấy thân thể mạnh mẽ chống đỡ!

Ầm!

Ánh kiếm oanh xuống, vạn ngàn ánh hồng nhạt vỡ tan, tung bay mà đi.

Trên cánh tay Lệ Văn Thạch cũng hiện ra một tầng da dẻ như mụn nhọt, dĩ nhiên không có bị thương chút nào!

– Hừ, dựa vào đan dược mạnh hơn cũng có hạn! Vô hạn tiếp cận Vũ Vương, nhưng thủy chung không phải Vũ Vương!

Trong mắt Lệ Văn Thạch hàn khí lấp lóe, một mặt thị huyết cười lạnh nói:



– Đi chết đi cho ta, thôn thiên thổ địa!

Lệ Văn Thạch mở ra miệng lớn, đột nhiên như kình thôn nguyên khí, từ trong miệng trùng kích ra, hình thành một đạo năng lượng chân không, mạnh mẽ đánh về phía Kế Mông. Không khí bốn phía vào lúc này hiện ra một loại trạng thái vặn vẹo, rung động lên bần bật.

Ầm!

Toàn bộ núi rừng rung động, một khu vực chân không trực tiếp bị oanh ra, hết thảy cây cối trong nháy mắt nát tan. Cả người Kế Mông bị chấn đến thất khiếu chảy máu, thân thể bay ra ngoài mấy chục mét. Thực lực hai người cách biệt quá xa, mặc dù dùng Bạo Nguyên Đan, cũng không phải địch thủ!

Kế Mông chỉ cảm thấy cả người muốn vỡ ra, thống khổ hét lớn một tiếng, nguyên khí toàn thân chìm xuống, đột nhiên rót vào hai chân, sau khi trượt hơn mười mét mới rốt cục đứng vững. Chỉ là trên người thương tích đầy rẫy, thật giống như bị chém ngàn vạn đao.

“Đùng”, không biết khi nào Lý Vân Tiêu đã xuất hiện ở sau lưng hắn, một chưởng vỗ ở trên bả vai của hắn, trực tiếp cầm lấy hắn cấp tốc hướng dưới ngọn núi chạy đi.

Thực lực cách biệt quá lớn, căn bản không có phần thắng, chỉ có thể trước tiên lui về mới quyết định. Huống hồ lần này thu được tình báo cũng đủ nhiều.

Vèo!

Một bóng đen lướt tới, Lệ Văn Thạch từ trên đỉnh đầu hai người chạy như bay mà qua, rơi vào phía trước lạnh lùng nhìn bọn họ.

– Muốn chạy trốn? Nằm mơ!

Hai tay hắn nhẹ nhàng chống đỡ trên mặt đất, bắt đầu hút một cái, từng vòng mây mù từ trong miệng bay ra, hình thành từng vòng khói, ở trên không trung không ngừng khuếch tán, theo mỗi một lần hô hấp, thân thể liền nở lớn mấy phần, cũng biến thành càng ngày càng giống cóc.


Hai người Lý Vân Tiêu đồng thời biến sắc, yêu khí kia càng ngày càng lớn mạnh, để cho ngực hai người nặng nề đau buồn, hô hấp trở nên gian nan lên.

– Vân thiếu!

Kế Mông đột nhiên bắt lấy cánh tay Lý Vân Tiêu, kiên quyết nói:

– Dùng biện pháp ngày đó của ngươi, kích thích tiềm năng ta!

Lý Vân Tiêu biến sắc, trong con ngươi lộ ra vẻ hoảng sợ.

– Ngươi đã dùng Bạo Nguyên Đan, lại kích thích, sẽ chết.

Kế Mông một mặt kiên quyết, lo lắng nói:

– Nếu không làm, liền thật sự chết rồi! Thử một lần luôn có một chút hi vọng sống!

Trong mắt Lý Vân Tiêu lóe lên vẻ do dự, nhưng rất nhanh rút ra mấy cây Ngũ Thải Thần Không Châm, hắn được hai khối Ngũ Thải Thần Không Thạch của Lam Phi cùng Lam Huyền, này cũng là mấy cây cuối cùng.

Vèo! Vèo! Vèo!

Tay lên châm lạc, toàn bộ xen vào trong cơ thể Kế Mông. Lý Vân Tiêu trầm giọng nói:

– Ta kích thích một nửa gân mạch của ngươi, nhưng cũng là dị thường hung hiểm. Ngươi tận lực khống chế trình độ bạo phát sức mạnh của mình, tuyệt đối đừng để bạo thể!

Trong nháy mắt Kế Mông cảm thấy từng luồng từng luồng sức mạnh từ địa phương rơi châm lan ra, chảy vào kỳ kinh bách hải, hướng về trong đan điền hội tụ mà đi, lực lượng mạnh mẽ, để thân thể của hắn có chút khó có thể chịu đựng, kịch liệt run rẩy.

Uống!

Đột nhiên hắn rống to một tiếng, khí thế trên người đột phá bình phong cửu tinh Vũ Quân, thuận lợi nhảy vào Ngũ Hành cảnh giới!

Ở phía xa, Tôn Tu Mỹ đang vây khốn Huyền Lôi Kinh Vân Hống con ngươi áp súc, trên khuôn mặt tú lệ tràn đầy vẻ khiếp sợ.

Lệ Văn Thạch lạnh lùng nhìn tất cả những thứ này, nội tâm cũng dị thường chấn động, nhưng trên mặt vẫn như cũ là biểu hiện coi thường, châm chọc nói:

– Hừ, tà môn ma đạo! Tiếp ta một cái Chu Cáp Ma Công!

Sau khi thân thể Lệ Văn Thạch thổ nạp mấy lần, trở nên cực kỳ lớn, tựa hồ đã đến cực hạn, đột nhiên một luồng lực lượng xung kích to lớn khó có thể tưởng tượng từ trong miệng hắn bộc phát ra, toàn bộ thân cóc cũng theo lực lượng sóng âm này bay về phía trước.

– Thanh liên kiếm ca!

Sau khi thực lực tăng vọt, trong đầu Kế Mông một mảnh thanh minh. Vũ ý của Thanh Liên Kiếm Ca trong nháy mắt sáng tỏ tại tâm, một đóa hoa sen màu xanh to lớn đột nhiên nở rộ, ngăn trở sóng âm kia.

Cheng!

Hai tay của Lệ Văn Thạch đột nhiên chộp vào nhuyễn kiếm của Kế Mông, hai nguồn sức mạnh đụng vào nhau, khó phân cao thấp!

Vạn Cổ Chí Tôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vạn Cổ Chí Tôn Truyện Vạn Cổ Chí Tôn Story Chương 167: Hai tên Vũ Vương
10.0/10 từ 47 lượt.
loading...