Vạn Cổ Chí Tôn
Chương 1665: Giao chiến (1)
Hắn cân nhắc Kinh Vĩnh Dạ cũng không dám ném bỏ mặt mũi của Nguyễn Tích Tuyền.
Quả nhiên, Kinh Vĩnh Dạ lông mày lập tức nhăn lại, hắn cũng không muốn tại nơi công khai cùng với người của Hồng Nguyệt thành chống đối, đối với mình hay chuyện này đều không có chỗ tốt.
Trên trán Qua Chính Tường tràn đầy mồ hôi lạnh, hắn cắn răng một cái, lập tức nhắc tới một hơi đến quát:
– Đều đừng cãi nữa, căn cứ Đông Vực thượng tầng yêu cầu, chư vị đều là sai phái tới hiệp trợ ta, nghe theo ta chỉ huy, chẳng lẽ chư vị muốn kháng lệnh?
Lúc này hắn không thể không chuyển ra lông gà làm lệnh tiễn, sự tình nội đấu là điều mà hắn tuyệt đối không muốn trông thấy.
Tất cả mọi người đều nhướng mày, lộ ra vẻ không hài lòng, nhưng ai cũng không có lên tiếng, dù sao bề trên yêu cầu xác thực như thế, không tiện công nhiên kháng lệnh.
– Ha ha, thành chủ đại nhân nói cực đúng, tất cả mọi người buông hết thảy ân oán cá nhân a. Đừng quên mục đích chúng ta lần này đến, chính là phục tùng thành chủ đại nhân điều phối, chống lại Hải tộc. Nếu là xảy ra sai lầm, ai cũng không đảm đương nổi.
Ngạc Nhạc Trì cũng lênh tiếng giảng hòa đến, hắn không biết ân oán giữa Nguyễn Tích Tuyền cùng Lý Vân Tiêu, nhưng giờ phút này xác thực không phải thời điểm nội loạn. Như Lý Vân Tiêu là bát tinh Vũ Tôn bình thường thì tốt, trực tiếp một chưởng đánh ngã là xong, nhưng xem ra hiển nhiên không có đơn giản như vậy.
Lý Vân Tiêu nói:
– Đã như vầy, mặt mũi của thành chủ đại nhân ta nhất định là phải bán. Chỉ có điều tại hạ thân thể hơi có không khỏe, đi trước nghỉ ngơi một hồi.
Hắn trực tiếp truyền âm xuống dưới, đem Phó Cẩm Sơn triệu đi lên, quay người liền bay xuống thành đi.
Phó Cẩm Sơn sững sờ thoáng một phát, sau đó đại hỉ, vui thích cùng đi theo. Mấy ngày nay hắn đều đang chửi thề trong lòng, chỉ sợ chính mình chết trận, hiện tại không cần ở tiền tuyến chống cự Hải tộc, trong nội tâm vui cười nở hoa, thấy ai đều là cười gật đầu.
Cố Nguyệt Sinh thì là khinh miệt nhìn quét mọi người một cái, cũng theo sau.
Sắc mặt Lương Nguyên Cơ cũng hết sức khó coi, đám Vũ Đế cường giả này tranh chấp, hắn vốn cũng không muốn xen vào, nhưng giờ phút này vẫn là cố lấy dũng khí, nói:
– Người của tiểu đội chúng ta cũng đều không khỏe, đi trước nghỉ ngơi.
Người của tiểu đội Chiến Nhận cũng đều không ý kiến, nhao nhao theo trên thành bay thấp xuống dưới, theo Lý Vân Tiêu đi.
Qua Chính Tường vẻ mặt xấu hổ, Lý Vân Tiêu này cũng quá không cho mình mặt mũi, nhưng nghĩ đến bổn sự của đối phương, cũng không thể tránh được, hắn nhìn xem Liêu Dương Băng, nói:
– Dương Băng đại nhân sẽ không phải cũng không khỏe a?
Liêu Dương Băng xác thực cũng nghĩ đi tiếp, nhưng hiện tại tất cả mọi người đều đang nhìn hắn, mặt mo lập tức đỏ lên, nói:
– Tuy có chút ít không khỏe, nhưng vẫn còn chống đỡ được.
Qua Chính Tường thoáng thở ra một hơi, nói:
– Vậy thì tốt rồi. Phi Dương công tử nghỉ ngơi một hồi hẳn không có việc gì, mọi người không cần lo lắng.
Trong khoảnh khắc, xa xa khí tức áp lực mà đến càng ngày càng mạnh, thoáng cái Thiên Địa biến sắc, rất nhiều Hải tộc lăng không bay tới, sát khí rung trời.
Đầy trời rậm rạp chằng chịt đều là thân ảnh của Hải tộc, hơn nữa tất cả mọi người dùng nước biển ngưng tụ thành đám mây, dẫm đạp lên thủy vân, từ xa nhìn lại thật giống như một mảng lớn hồ nước bay ở trên bầu trời.
– Bạch Trùng Thành tất cả mọi người nghe đây, người đầu hàng không giết!
Từ trong Hải tộc truyền đến một tiếng rống lớn kinh thiên, lại để cho cả bầu trời đều run rẩy thoáng một phát. Ở trong cả Bạch Trùng Thành truyền đến, tất cả Nhân Tộc đều là sắc mặt đại biến, biết rõ cường địch đột kích, thoáng cái khủng hoảng trong thành lan tràn. Tất cả mọi người đều nhìn quanh trên tường thành, hi vọng đám cường giả kia có thể ngăn trở, ngay từ đầu cầu nguyện.
Qua Chính Tường nhìn qua xa xa đại quân Hải tộc, hai mắt phóng hỏa, giận dữ hét:
– Bạch Trùng Thành các võ sĩ, còn có người đầu hàng?
– Không thể! Sống chết không hàng!
Tất cả mọi người đồng thanh rống lên, âm thanh uy chấn thiên địa, thoáng cái đem nhiệt huyết của mọi người nhen nhóm, chiến ý phóng lên trời.
Bên trong Hải tộc, ai nấy quắc mắt nhìn trừng trừng, diện mục dữ tợn, đều đang xắn tay áo lên muốn lao xuống đi giết người.
Nghiễm Dịch lẳng lặng ngồi tại trong chiến xa, nhìn Nhuận Tường trước người, nói:
– Biểu ca, đám nhân loại ngoan cố này sẽ không đầu hàng, đều giết đi. Chính là một tòa thành trì, tàn sát tại sạch là được.
Hai con ngươi của Nhuận Tường một mực dừng ở trên cổng thành, cũng không có nhìn thấy thân ảnh của Lý Vân Tiêu, lòng hắn hoài nghi không thôi. Chẳng lẽ Lý Vân Tiêu cũng không ở trong thành, chỉ là trùng hợp đi ngang qua?
Thần sắc trên mặt hắn âm tình bất định, nếu đại quân đã đi ra, sẽ không khả năng tay không trở về, hắn mở miệng nói:
– Biểu đệ, ta biết rõ ngươi một mực không phục ta. Hiện tại ngươi có thể cần một cơ hội biểu hiện?
Nghiễm Dịch sững sờ, lập tức minh bạch ý tứ của hắn, hừ lạnh nói:
– Biểu ca, ngươi là muốn cho ta đi dò xét nội tình thành trì này, để cho ta đi làm pháo hôi a?
Nhuận Tường sắc mặt phát lạnh, lạnh lùng nói:
– Người của tộc ta, sẽ không thiếu khuyết chữ Dũng, dũng sĩ nguyện ý ra khỏi hàng không biết có bao nhiêu. Nếu là ngươi không muốn, liền thối lui đến cuối cùng đi, không cần cản đường của đám dũng sĩ.
Sắc mặt Nghiễm Dịch thoáng một phát tức đến trắng bệch, vỗ tay mà lên, phẫn nộ quát:
– Bớt dùng lời nói đến kích tướng ta, ta liền mang theo một nhóm dũng sĩ trực tiếp đem thành này tàn sát bình, lại để cho biểu ca biết rõ Đông Hải ta cũng không phải là không có người!
Trên mặt Nhuận Tường hiện lên một tia trào phúng, khẽ nói:
– Ta đây ngược lại muốn nhìn xem thần uy của biểu đệ.
Hai tay của hắn hướng sau đầu đan lại, lười biếng trực tiếp nằm ở trên mặt ghế.
Nghiễm Dịch tức đến sắc mặt tái nhợt, quát:
– Còn có Hải tộc dũng giả nguyện ý theo ta cùng nhau xuống dưới?
– Nguyện theo Nghiễm Dịch đại nhân xuất chiến!
Sau lưng một mảnh thanh âm rống to, mỗi người tranh nhau muốn đoạt đi lên, không ngừng ưỡn người đi ra.
Trên mặt Nghiễm Dịch lúc này mới lộ ra hảo sắc, lườm Nhuận Tường một cái, hừ nhẹ một tiếng, cất cao giọng nói:
– Phàm là không sợ chết thì đi theo ta!
Hắn một người đi đầu, trong tay ngưng ra một thanh trường kiếm màu trắng, từ không trung xông rơi xuống đi, hướng phía trên cổng thành chém giết mà đi.
Cơ hồ toàn bộ Hải tộc đều theo sau, rậm rạp chằng chịt từ trên trời giáng xuống.
Cả Bạch Trùng Thành nhân loại đều là sắc mặt đại biến, hoảng sợ nhìn trên bầu trời, ai nấy run sợ kinh hãi.
Qua Chính Tường ở trên đầu tường cũng là hít một hơi lạnh, tuy rằng bị Lục Điêu Tộc phong tỏa thành trì hồi lâu, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cùng Hải tộc chính diện đối kháng, hắn hét lớn một tiếng, nói:
– Tất cả cường giả đều theo ta giết!
Vạn Cổ Chí Tôn
Quả nhiên, Kinh Vĩnh Dạ lông mày lập tức nhăn lại, hắn cũng không muốn tại nơi công khai cùng với người của Hồng Nguyệt thành chống đối, đối với mình hay chuyện này đều không có chỗ tốt.
Trên trán Qua Chính Tường tràn đầy mồ hôi lạnh, hắn cắn răng một cái, lập tức nhắc tới một hơi đến quát:
– Đều đừng cãi nữa, căn cứ Đông Vực thượng tầng yêu cầu, chư vị đều là sai phái tới hiệp trợ ta, nghe theo ta chỉ huy, chẳng lẽ chư vị muốn kháng lệnh?
Lúc này hắn không thể không chuyển ra lông gà làm lệnh tiễn, sự tình nội đấu là điều mà hắn tuyệt đối không muốn trông thấy.
Tất cả mọi người đều nhướng mày, lộ ra vẻ không hài lòng, nhưng ai cũng không có lên tiếng, dù sao bề trên yêu cầu xác thực như thế, không tiện công nhiên kháng lệnh.
– Ha ha, thành chủ đại nhân nói cực đúng, tất cả mọi người buông hết thảy ân oán cá nhân a. Đừng quên mục đích chúng ta lần này đến, chính là phục tùng thành chủ đại nhân điều phối, chống lại Hải tộc. Nếu là xảy ra sai lầm, ai cũng không đảm đương nổi.
Ngạc Nhạc Trì cũng lênh tiếng giảng hòa đến, hắn không biết ân oán giữa Nguyễn Tích Tuyền cùng Lý Vân Tiêu, nhưng giờ phút này xác thực không phải thời điểm nội loạn. Như Lý Vân Tiêu là bát tinh Vũ Tôn bình thường thì tốt, trực tiếp một chưởng đánh ngã là xong, nhưng xem ra hiển nhiên không có đơn giản như vậy.
Lý Vân Tiêu nói:
– Đã như vầy, mặt mũi của thành chủ đại nhân ta nhất định là phải bán. Chỉ có điều tại hạ thân thể hơi có không khỏe, đi trước nghỉ ngơi một hồi.
Hắn trực tiếp truyền âm xuống dưới, đem Phó Cẩm Sơn triệu đi lên, quay người liền bay xuống thành đi.
Phó Cẩm Sơn sững sờ thoáng một phát, sau đó đại hỉ, vui thích cùng đi theo. Mấy ngày nay hắn đều đang chửi thề trong lòng, chỉ sợ chính mình chết trận, hiện tại không cần ở tiền tuyến chống cự Hải tộc, trong nội tâm vui cười nở hoa, thấy ai đều là cười gật đầu.
Cố Nguyệt Sinh thì là khinh miệt nhìn quét mọi người một cái, cũng theo sau.
Sắc mặt Lương Nguyên Cơ cũng hết sức khó coi, đám Vũ Đế cường giả này tranh chấp, hắn vốn cũng không muốn xen vào, nhưng giờ phút này vẫn là cố lấy dũng khí, nói:
– Người của tiểu đội chúng ta cũng đều không khỏe, đi trước nghỉ ngơi.
Người của tiểu đội Chiến Nhận cũng đều không ý kiến, nhao nhao theo trên thành bay thấp xuống dưới, theo Lý Vân Tiêu đi.
Qua Chính Tường vẻ mặt xấu hổ, Lý Vân Tiêu này cũng quá không cho mình mặt mũi, nhưng nghĩ đến bổn sự của đối phương, cũng không thể tránh được, hắn nhìn xem Liêu Dương Băng, nói:
– Dương Băng đại nhân sẽ không phải cũng không khỏe a?
Liêu Dương Băng xác thực cũng nghĩ đi tiếp, nhưng hiện tại tất cả mọi người đều đang nhìn hắn, mặt mo lập tức đỏ lên, nói:
– Tuy có chút ít không khỏe, nhưng vẫn còn chống đỡ được.
Qua Chính Tường thoáng thở ra một hơi, nói:
– Vậy thì tốt rồi. Phi Dương công tử nghỉ ngơi một hồi hẳn không có việc gì, mọi người không cần lo lắng.
Trong khoảnh khắc, xa xa khí tức áp lực mà đến càng ngày càng mạnh, thoáng cái Thiên Địa biến sắc, rất nhiều Hải tộc lăng không bay tới, sát khí rung trời.
Đầy trời rậm rạp chằng chịt đều là thân ảnh của Hải tộc, hơn nữa tất cả mọi người dùng nước biển ngưng tụ thành đám mây, dẫm đạp lên thủy vân, từ xa nhìn lại thật giống như một mảng lớn hồ nước bay ở trên bầu trời.
– Bạch Trùng Thành tất cả mọi người nghe đây, người đầu hàng không giết!
Từ trong Hải tộc truyền đến một tiếng rống lớn kinh thiên, lại để cho cả bầu trời đều run rẩy thoáng một phát. Ở trong cả Bạch Trùng Thành truyền đến, tất cả Nhân Tộc đều là sắc mặt đại biến, biết rõ cường địch đột kích, thoáng cái khủng hoảng trong thành lan tràn. Tất cả mọi người đều nhìn quanh trên tường thành, hi vọng đám cường giả kia có thể ngăn trở, ngay từ đầu cầu nguyện.
Qua Chính Tường nhìn qua xa xa đại quân Hải tộc, hai mắt phóng hỏa, giận dữ hét:
– Bạch Trùng Thành các võ sĩ, còn có người đầu hàng?
– Không thể! Sống chết không hàng!
Tất cả mọi người đồng thanh rống lên, âm thanh uy chấn thiên địa, thoáng cái đem nhiệt huyết của mọi người nhen nhóm, chiến ý phóng lên trời.
Bên trong Hải tộc, ai nấy quắc mắt nhìn trừng trừng, diện mục dữ tợn, đều đang xắn tay áo lên muốn lao xuống đi giết người.
Nghiễm Dịch lẳng lặng ngồi tại trong chiến xa, nhìn Nhuận Tường trước người, nói:
– Biểu ca, đám nhân loại ngoan cố này sẽ không đầu hàng, đều giết đi. Chính là một tòa thành trì, tàn sát tại sạch là được.
Hai con ngươi của Nhuận Tường một mực dừng ở trên cổng thành, cũng không có nhìn thấy thân ảnh của Lý Vân Tiêu, lòng hắn hoài nghi không thôi. Chẳng lẽ Lý Vân Tiêu cũng không ở trong thành, chỉ là trùng hợp đi ngang qua?
Thần sắc trên mặt hắn âm tình bất định, nếu đại quân đã đi ra, sẽ không khả năng tay không trở về, hắn mở miệng nói:
– Biểu đệ, ta biết rõ ngươi một mực không phục ta. Hiện tại ngươi có thể cần một cơ hội biểu hiện?
Nghiễm Dịch sững sờ, lập tức minh bạch ý tứ của hắn, hừ lạnh nói:
– Biểu ca, ngươi là muốn cho ta đi dò xét nội tình thành trì này, để cho ta đi làm pháo hôi a?
Nhuận Tường sắc mặt phát lạnh, lạnh lùng nói:
– Người của tộc ta, sẽ không thiếu khuyết chữ Dũng, dũng sĩ nguyện ý ra khỏi hàng không biết có bao nhiêu. Nếu là ngươi không muốn, liền thối lui đến cuối cùng đi, không cần cản đường của đám dũng sĩ.
Sắc mặt Nghiễm Dịch thoáng một phát tức đến trắng bệch, vỗ tay mà lên, phẫn nộ quát:
– Bớt dùng lời nói đến kích tướng ta, ta liền mang theo một nhóm dũng sĩ trực tiếp đem thành này tàn sát bình, lại để cho biểu ca biết rõ Đông Hải ta cũng không phải là không có người!
Trên mặt Nhuận Tường hiện lên một tia trào phúng, khẽ nói:
– Ta đây ngược lại muốn nhìn xem thần uy của biểu đệ.
Hai tay của hắn hướng sau đầu đan lại, lười biếng trực tiếp nằm ở trên mặt ghế.
Nghiễm Dịch tức đến sắc mặt tái nhợt, quát:
– Còn có Hải tộc dũng giả nguyện ý theo ta cùng nhau xuống dưới?
– Nguyện theo Nghiễm Dịch đại nhân xuất chiến!
Sau lưng một mảnh thanh âm rống to, mỗi người tranh nhau muốn đoạt đi lên, không ngừng ưỡn người đi ra.
Trên mặt Nghiễm Dịch lúc này mới lộ ra hảo sắc, lườm Nhuận Tường một cái, hừ nhẹ một tiếng, cất cao giọng nói:
– Phàm là không sợ chết thì đi theo ta!
Hắn một người đi đầu, trong tay ngưng ra một thanh trường kiếm màu trắng, từ không trung xông rơi xuống đi, hướng phía trên cổng thành chém giết mà đi.
Cơ hồ toàn bộ Hải tộc đều theo sau, rậm rạp chằng chịt từ trên trời giáng xuống.
Cả Bạch Trùng Thành nhân loại đều là sắc mặt đại biến, hoảng sợ nhìn trên bầu trời, ai nấy run sợ kinh hãi.
Qua Chính Tường ở trên đầu tường cũng là hít một hơi lạnh, tuy rằng bị Lục Điêu Tộc phong tỏa thành trì hồi lâu, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cùng Hải tộc chính diện đối kháng, hắn hét lớn một tiếng, nói:
– Tất cả cường giả đều theo ta giết!
Vạn Cổ Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Vạn Cổ Chí Tôn
Story
Chương 1665: Giao chiến (1)
10.0/10 từ 47 lượt.