Vạn Cổ Chí Tôn
Chương 1634: Hỏa thú (2)
Sắc mặt Trang Sinh ngưng trọng, nói:
– Hải tộc chi nhân dũng mãnh vẫn còn hơn xa so với ta dự đoán, trạng thái Cửu Thiên Vũ Đế chính là diễn biến chung cực của Hỏa hệ nguyên thú, là một trong năm đại sát thủ giản, không thể dưới tình huống còn chưa thăm dò tình hình quân địch đã bộc lộ ra, mục tiêu của chúng ta chỉ cần thành là được.
Ninh Hoài Thụ nói:
– Thủ thành chỉ là yêu cầu thấp nhất, có thể đánh tan bọn chúng thì tốt nhất.
Trang Sinh cười khổ một tiếng, nói:
– Như là trước kia, có lẽ ta sẽ trực tiếp đem Hỏa hệ nguyên thú tăng lên tới Cửu giai, nhưng ta mới từ Bắc Minh Lai Phong đạt được một tin tức cực kỳ không tốt, nếu như việc đó là thật, chúng ta thật sự gặp đại phiền toái. Nhiệm vụ Ma Thiên Cự Thành càng thêm gian khổ, tuyệt đối không thể sơ suất.
– Tin tức gì?
Tất cả mọi người cả kinh, liền vội vàng hỏi.
Trang Sinh liền kể lại một lần, đồng thời nói ra lo lắng của mình.
Tất cả mọi người đều kinh hãi, vẻ mặt khó có thể tin, cực độ hoảng sợ.
Ninh Hoài Thụ cả kinh nói:
– Dùng cách nhìn của đại sư, khả năng Hải tộc thăng cấp chiến sự toàn diện là bao nhiêu phần trăm?
Trang Sinh lắc đầu, nói:
– Việc này không cách nào đoán chừng, việc này cần phải nắm được trong suy nghĩ của đông Hải Vương Tộc địa vị nữ tử Tiểu Hồng kia có bao nhiêu phân lượng. Nhưng mặc dù là công chúa đông Hải Vương Tộc cũng không làm cho cả Đông Hải đều lâm vào chiến tranh ah.
Ninh Hoài Thụ nói:
– Việc này ta lập tức hồi báo Hồng Nguyệt thành, để cho Đường Khánh lão gia tử quyết định.
Trang Sinh gật gật đầu, nói:
– Hồi báo Hồng Nguyệt thành tự nhiên là việc cấp bách, nhưng ta còn muốn điều phối một ít nhân thủ tiến đến Bạch Trùng thành điều tra một phen, nhìn xem là thật hay không.
Liêu Dương Băng đứng phía sau đột nhiên đồng tử co lại, nội tâm dâng lên cảm giác hoảng sợ.
Trước khi đến đây, Lý Vân Tiêu chủ động tìm tới hắn, truyền âm có nói, vô cùng có khả năng phái mấy tiểu đội tiến đến Bạch Trùng thành, đến lúc đó lại để cho hắn chủ động tranh thủ mấy danh ngạch.
Bắt đầu hắn còn cảm thấy vạn phần mơ hồ, không nghĩ tới dĩ nhiên là thực.
Lý Vân Tiêu tâm tư kín đáo, phỏng đoán cực kỳ tinh chuẩn, làm cho trong lòng hắn càng dâng lên sự kiêng kị, thậm chí có chút ít sợ hãi.
Nhưng nghĩ lại, nếu như đối phương muốn đưa mình vào hiểm địa thì trước đó cũng sẽ không mở miệng cứu giúp, ý niệm tới đây, nội tâm mới thoáng an định lại.
– Chiến sự nơi này đã đủ khẩn trương, sao có thể phân công nhân thủ đi ra ngoài, muốn phái cũng làm cho Liệt Quang thành phái người.
Những người còn lại cũng đều là liên tục lắc đầu, cho rằng giờ phút này phân công nhân thủ cực kỳ không ổn.
Trang Sinh nói:
– Chỉ là lại để cho một hai vị đại nhân dẫn đầu mấy tiểu đội đi điều tra thoáng một phát mà thôi, đối với lực lượng căn bản tại chúng ta chưa nói tới phân công, cơ hồ Liệt Quang thành đều chưa bao giờ tiếp xúc qua Hải tộc, ta sợ hành sự bất lực, dù sao việc này quan hệ quá nhiều, cần người có kinh nghiệm mới tốt.
Nội tâm Liêu Dương Băng âm thầm thở dài, không biết là Lý Vân Tiêu suy tính nghịch thiên hay vẫn là Lý Vân Tiêu đi theo Trang Sinh, lời này quả thực vì hắn vì hắn nói ah.
Lúc này Liêu Dương Băng đứng ra, nói:
– Trang Sinh đại sư nói tại hạ cực kỳ đồng ý, bàn về cùng Hải tộc liên hệ kinh nghiệm, sợ là không người có thể hơn được ta. Cộng thêm việc trước đó ta cũng có tổn thương tại thân, lưu ở nơi đây cũng không giúp được bao nhiêu, không bằng để cho ta dẫn đầu mấy chi tiểu đội đi thăm dò.
Trang Sinh đại hỉ, nói:
– Nếu là Dương Băng đại nhân có thể đảm nhiệm, vậy thì không còn gì tốt hơn.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía Ninh Hoài Thụ, tuy hắn uy vọng cực cao nhưng nơi đây Ninh Hoài Thụ mới là người quyết định, phải qua hắn đồng ý mới được.
Lông mày Ninh Hoài Thụ nhíu lại một hồi rồi mới nói:
– Vâng.
Liêu Dương Băng đáp ứng.
Ninh Hoài Thụ nói:
– Đã quyết định muốn đi dò xét, vậy thì phải chú ý nguy hiểm, một người Dương Băng đại nhân tiến đến ta thật sự không quá yên tâm, cần thêm hai người đi theo đại nhân a.
Hắn biểu hiện ra nhìn như đột nhiên hào phóng, nhưng ở đây đều là lão hồ ly, biết rõ Ninh Hoài Thụ sợ lần nữa phát sinh sự kiện Mễ Cao Dương, sợ Liêu Dương Băng nửa đường đào ngũ, nên phái hai người đi theo, mang tiếng tương trợ, kì thực giám hộ.
Liêu Dương Băng không thèm để ý, lộ ra sắc mặt vui mừng, nói:
– Nếu có thể có vị đại nhân khác tương trợ, vậy thì tốt quá.
Ninh Hoài Thụ trực tiếp gọi hai gã tâm phúc, đều là cường giả Vũ Đế lục giai, thừa sức giám hộ Liêu Dương Băng.
Hơn nữa hắn cũng xác thực sợ phát sinh tình huống, nhiều thêm một phần lực lại thêm một phần đảm bảo chiến thắng.
Sau đó, bắt đầu điểm tên những chi tiểu đội mang theo, Liêu Dương Băng tự nhiên trực tiếp một chút điểm tên Chiến Nhận tiểu đội.
Giờ phút này người của Hải tộc sau khi hỏa thú công kích cùng hỏa tước tự bạo, đã tổn thương gần nửa, nhưng là còn có gần hai vạn người, tập kết phía dưới, lại là quy mô lớn lao đến.
– Lần này công kích như thế nào mới tốt?
Sau khi đạt được tin tức về Bạch Trùng Thành, Ninh Hoài Thụ cũng trở nên cẩn thận, Ma Thiên Cự Thành có năm đại cấm chế át chủ bài, hiện tại ngược lại có chút bó tay bó chân không dám tự ý động
Nếu thật là cả đường ven biển toàn diện lan tràn chiến hỏa, như vậy Ma Thiên Cự Thành này tất nhiên là một tòa thành trì kiên cố nhất trên tuyến đường ven biển phía Đông, ý nghĩa quá mức to lớn, vô luận như thế nào cũng không thể thất thủ.
Hoành Quân Hoán nói:
– Không bằng để cho chúng ta ra tay đi? Chính là hai vạn người, một gã Cửu Thiên Vũ Đế đều không có, giết tuy rằng phải tốn một chút công phu, nhưng bất quá là cắt củ cải trắng a.
Trang Sinh nói:
– Không thể, chư vị là lực lượng tuyệt đối cao nhất của đại thành, một khi bộc lộ ra thực lực của chúng ta, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. Theo ta thấy, hãy để cho bộ phận Nhất cấp tiểu đội cùng tất cả Nhị Tam cấp tiểu đội xuất chiến đi, coi như là một lần luyện binh.
Ninh Hoài Thụ nói:
– Cũng tốt, có thể để bọn hắn ma luyện thêm một chút, tương lai ứng đối thế cục càng thêm khó khăn.
Mệnh lệnh rất nhanh truyền đạt xuống dưới, rất nhiều tông môn đệ tử cũng theo đó xuất động.
Còn có một chút tán tu cấp bậc Vũ Đế bị bố trí làm Nhất cấp tiểu đội. Năm người một đội, thực lực thậm chí ở trên tông môn tiểu đội, bị xem như át chủ bài lưu lại. Chỉ là ở trong tất cả tông môn đội ngũ tuyển tám đội nhân mã, tổng cộng có hai mươi tên Vũ Đế cường giả.
Cả thành lâu cấm chế vừa khai mở, tất cả mọi người là phóng lên trời, hơn hai nghìn người rậm rạp chằng chịt phân bố tại bốn phía, một mực lộ ra lãnh sắc, trận địa sẵn sàng nghênh đón quân địch.
Vạn Cổ Chí Tôn
– Hải tộc chi nhân dũng mãnh vẫn còn hơn xa so với ta dự đoán, trạng thái Cửu Thiên Vũ Đế chính là diễn biến chung cực của Hỏa hệ nguyên thú, là một trong năm đại sát thủ giản, không thể dưới tình huống còn chưa thăm dò tình hình quân địch đã bộc lộ ra, mục tiêu của chúng ta chỉ cần thành là được.
Ninh Hoài Thụ nói:
– Thủ thành chỉ là yêu cầu thấp nhất, có thể đánh tan bọn chúng thì tốt nhất.
Trang Sinh cười khổ một tiếng, nói:
– Như là trước kia, có lẽ ta sẽ trực tiếp đem Hỏa hệ nguyên thú tăng lên tới Cửu giai, nhưng ta mới từ Bắc Minh Lai Phong đạt được một tin tức cực kỳ không tốt, nếu như việc đó là thật, chúng ta thật sự gặp đại phiền toái. Nhiệm vụ Ma Thiên Cự Thành càng thêm gian khổ, tuyệt đối không thể sơ suất.
– Tin tức gì?
Tất cả mọi người cả kinh, liền vội vàng hỏi.
Trang Sinh liền kể lại một lần, đồng thời nói ra lo lắng của mình.
Tất cả mọi người đều kinh hãi, vẻ mặt khó có thể tin, cực độ hoảng sợ.
Ninh Hoài Thụ cả kinh nói:
– Dùng cách nhìn của đại sư, khả năng Hải tộc thăng cấp chiến sự toàn diện là bao nhiêu phần trăm?
Trang Sinh lắc đầu, nói:
– Việc này không cách nào đoán chừng, việc này cần phải nắm được trong suy nghĩ của đông Hải Vương Tộc địa vị nữ tử Tiểu Hồng kia có bao nhiêu phân lượng. Nhưng mặc dù là công chúa đông Hải Vương Tộc cũng không làm cho cả Đông Hải đều lâm vào chiến tranh ah.
Ninh Hoài Thụ nói:
– Việc này ta lập tức hồi báo Hồng Nguyệt thành, để cho Đường Khánh lão gia tử quyết định.
Trang Sinh gật gật đầu, nói:
– Hồi báo Hồng Nguyệt thành tự nhiên là việc cấp bách, nhưng ta còn muốn điều phối một ít nhân thủ tiến đến Bạch Trùng thành điều tra một phen, nhìn xem là thật hay không.
Liêu Dương Băng đứng phía sau đột nhiên đồng tử co lại, nội tâm dâng lên cảm giác hoảng sợ.
Trước khi đến đây, Lý Vân Tiêu chủ động tìm tới hắn, truyền âm có nói, vô cùng có khả năng phái mấy tiểu đội tiến đến Bạch Trùng thành, đến lúc đó lại để cho hắn chủ động tranh thủ mấy danh ngạch.
Bắt đầu hắn còn cảm thấy vạn phần mơ hồ, không nghĩ tới dĩ nhiên là thực.
Lý Vân Tiêu tâm tư kín đáo, phỏng đoán cực kỳ tinh chuẩn, làm cho trong lòng hắn càng dâng lên sự kiêng kị, thậm chí có chút ít sợ hãi.
Nhưng nghĩ lại, nếu như đối phương muốn đưa mình vào hiểm địa thì trước đó cũng sẽ không mở miệng cứu giúp, ý niệm tới đây, nội tâm mới thoáng an định lại.
– Chiến sự nơi này đã đủ khẩn trương, sao có thể phân công nhân thủ đi ra ngoài, muốn phái cũng làm cho Liệt Quang thành phái người.
Những người còn lại cũng đều là liên tục lắc đầu, cho rằng giờ phút này phân công nhân thủ cực kỳ không ổn.
Trang Sinh nói:
– Chỉ là lại để cho một hai vị đại nhân dẫn đầu mấy tiểu đội đi điều tra thoáng một phát mà thôi, đối với lực lượng căn bản tại chúng ta chưa nói tới phân công, cơ hồ Liệt Quang thành đều chưa bao giờ tiếp xúc qua Hải tộc, ta sợ hành sự bất lực, dù sao việc này quan hệ quá nhiều, cần người có kinh nghiệm mới tốt.
Nội tâm Liêu Dương Băng âm thầm thở dài, không biết là Lý Vân Tiêu suy tính nghịch thiên hay vẫn là Lý Vân Tiêu đi theo Trang Sinh, lời này quả thực vì hắn vì hắn nói ah.
Lúc này Liêu Dương Băng đứng ra, nói:
– Trang Sinh đại sư nói tại hạ cực kỳ đồng ý, bàn về cùng Hải tộc liên hệ kinh nghiệm, sợ là không người có thể hơn được ta. Cộng thêm việc trước đó ta cũng có tổn thương tại thân, lưu ở nơi đây cũng không giúp được bao nhiêu, không bằng để cho ta dẫn đầu mấy chi tiểu đội đi thăm dò.
Trang Sinh đại hỉ, nói:
– Nếu là Dương Băng đại nhân có thể đảm nhiệm, vậy thì không còn gì tốt hơn.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía Ninh Hoài Thụ, tuy hắn uy vọng cực cao nhưng nơi đây Ninh Hoài Thụ mới là người quyết định, phải qua hắn đồng ý mới được.
Lông mày Ninh Hoài Thụ nhíu lại một hồi rồi mới nói:
– Vâng.
Liêu Dương Băng đáp ứng.
Ninh Hoài Thụ nói:
– Đã quyết định muốn đi dò xét, vậy thì phải chú ý nguy hiểm, một người Dương Băng đại nhân tiến đến ta thật sự không quá yên tâm, cần thêm hai người đi theo đại nhân a.
Hắn biểu hiện ra nhìn như đột nhiên hào phóng, nhưng ở đây đều là lão hồ ly, biết rõ Ninh Hoài Thụ sợ lần nữa phát sinh sự kiện Mễ Cao Dương, sợ Liêu Dương Băng nửa đường đào ngũ, nên phái hai người đi theo, mang tiếng tương trợ, kì thực giám hộ.
Liêu Dương Băng không thèm để ý, lộ ra sắc mặt vui mừng, nói:
– Nếu có thể có vị đại nhân khác tương trợ, vậy thì tốt quá.
Ninh Hoài Thụ trực tiếp gọi hai gã tâm phúc, đều là cường giả Vũ Đế lục giai, thừa sức giám hộ Liêu Dương Băng.
Hơn nữa hắn cũng xác thực sợ phát sinh tình huống, nhiều thêm một phần lực lại thêm một phần đảm bảo chiến thắng.
Sau đó, bắt đầu điểm tên những chi tiểu đội mang theo, Liêu Dương Băng tự nhiên trực tiếp một chút điểm tên Chiến Nhận tiểu đội.
Giờ phút này người của Hải tộc sau khi hỏa thú công kích cùng hỏa tước tự bạo, đã tổn thương gần nửa, nhưng là còn có gần hai vạn người, tập kết phía dưới, lại là quy mô lớn lao đến.
– Lần này công kích như thế nào mới tốt?
Sau khi đạt được tin tức về Bạch Trùng Thành, Ninh Hoài Thụ cũng trở nên cẩn thận, Ma Thiên Cự Thành có năm đại cấm chế át chủ bài, hiện tại ngược lại có chút bó tay bó chân không dám tự ý động
Nếu thật là cả đường ven biển toàn diện lan tràn chiến hỏa, như vậy Ma Thiên Cự Thành này tất nhiên là một tòa thành trì kiên cố nhất trên tuyến đường ven biển phía Đông, ý nghĩa quá mức to lớn, vô luận như thế nào cũng không thể thất thủ.
Hoành Quân Hoán nói:
– Không bằng để cho chúng ta ra tay đi? Chính là hai vạn người, một gã Cửu Thiên Vũ Đế đều không có, giết tuy rằng phải tốn một chút công phu, nhưng bất quá là cắt củ cải trắng a.
Trang Sinh nói:
– Không thể, chư vị là lực lượng tuyệt đối cao nhất của đại thành, một khi bộc lộ ra thực lực của chúng ta, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. Theo ta thấy, hãy để cho bộ phận Nhất cấp tiểu đội cùng tất cả Nhị Tam cấp tiểu đội xuất chiến đi, coi như là một lần luyện binh.
Ninh Hoài Thụ nói:
– Cũng tốt, có thể để bọn hắn ma luyện thêm một chút, tương lai ứng đối thế cục càng thêm khó khăn.
Mệnh lệnh rất nhanh truyền đạt xuống dưới, rất nhiều tông môn đệ tử cũng theo đó xuất động.
Còn có một chút tán tu cấp bậc Vũ Đế bị bố trí làm Nhất cấp tiểu đội. Năm người một đội, thực lực thậm chí ở trên tông môn tiểu đội, bị xem như át chủ bài lưu lại. Chỉ là ở trong tất cả tông môn đội ngũ tuyển tám đội nhân mã, tổng cộng có hai mươi tên Vũ Đế cường giả.
Cả thành lâu cấm chế vừa khai mở, tất cả mọi người là phóng lên trời, hơn hai nghìn người rậm rạp chằng chịt phân bố tại bốn phía, một mực lộ ra lãnh sắc, trận địa sẵn sàng nghênh đón quân địch.
Vạn Cổ Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Vạn Cổ Chí Tôn
Story
Chương 1634: Hỏa thú (2)
10.0/10 từ 47 lượt.