Vạn Cổ Chí Tôn
Chương 159: Chỗ khả nghi
Ý nghĩ của nàng rất đơn giản, nếu Lý Vân Tiêu là đệ tử của vị đại nhân kia, như vậy thời điểm vị đại nhân kia không có mặt, nàng phải có trách nhiệm đi bảo vệ, quan tâm hắn.
Nhưng nghe ở trong tai Lý Vân Tiêu, lại là cả người bốc lên mồ hôi lạnh, có chút không biết làm sao. Hắn kinh hãi nhìn Lạc Vân Thường, thầm nghĩ: Lẽ nào nàng biết thân phận của ta? Tuyệt đối không thể! Chuyện như vậy đừng nói đoán được, coi như ta chính mồm nói, cũng sẽ không có người tin.
Mấy người Trần Đại Sinh che miệng cười trộm, hắn hô:
– Vân Tiêu, lại đây.
Lúc này Lý Vân Tiêu mới như trút được gánh nặng, vội vàng chạy tới, ở bên cạnh Trần Đại Sinh ngồi xuống.
Nguyên Tử Tấn hơi kinh ngạc, thiếu niên trẻ tuổi như vậy cũng đã là tướng lĩnh? Nhưng hắn biết trong triều, rất nhiều quyền quý đều thích đem con cháu mình phái đến trong quân đội mạ vàng. Chuyện gì cũng không cần làm, thuần túy là du lịch, trở lại liền thăng quan tiến tước, vì lẽ đó cũng không cảm thấy kỳ quái.
Ở dưới Trần Đại Sinh ra hiệu, hắn bắt đầu giảng giải thế cục trước mắt.
– Đại quân Bách Chiến quốc vây nhốt Côn Kim Thành tổng cộng hai mươi bảy ngày, bên trong không hề có một chút tin tức nào truyền tới. Tuy rằng đại quân còn chưa tây tiến, thế nhưng trước An Vĩnh Thành còn có ba toà trấn nhỏ, cũng đã bị đại quân Bách Chiến quốc chiếm lĩnh. Sợ là chỉ cần Côn Kim Thành vừa luân hãm, liền sẽ lập tức bôn tập An Vĩnh Thành.
– Ba toà trấn nhỏ phân biệt là Phượng sơn trấn, Phi phượng trấn cùng Dương tam trấn, mỗi trấn nhỏ an bài binh lực ta đã phái người tra xét qua, đại khái khoảng hai vạn. Bởi vì không cách nào đột phá ba toà trấn nhỏ này, vì lẽ đó tin tức phía trước hoàn toàn không biết gì cả. Cụ thể Bách Chiến quốc đến cùng có bao nhiêu người, hiện nay vẫn là ẩn số. Nhưng theo ta đánh giá, ít nhất cũng khoảng 800 ngàn.
Mọi người nghe xong, đều trở nên trầm tư.
Trần Đại Sinh trầm ngâm nói:
– Vây thành hơn một tháng, xem ra bọn họ là dự định trực tiếp bức đến trong thành hết lương mới thôi. Nhưng nơi này có một nghi điểm lớn nhất, đại quân chúng ta xuất phát cũng nửa tháng, bọn họ cũng có thể sớm chiếm được tin tức, đồng thời lấy biện pháp ứng đối, nhưng hiện nay lại không có một chút động tác nào. Nói cách khác, bọn họ cũng không sợ đại quân chúng ta đến, thậm chí không sợ trong ứng ngoài hợp tiêu diệt bọn họ.
Hàn Thiên Phương nói:
– Đúng, này hoàn toàn không phù hợp lẽ thường. Nếu ta là tướng lĩnh phe địch, dưới tình huống chỉ có 800 ngàn đại quân, sau khi đại quân đối phương xuất chinh, hoặc là mạnh mẽ công thành, tranh thủ sớm ngày phá thành. Hoặc là trực tiếp tây tiến, chiếm cứ địa hình có lợi. Còn có một trường hợp chính là trực tiếp lui về Bách Chiến quốc. Hiện nay xem đều không có, mà chỉ là án binh bất động. Xác thực rất kỳ quái!
Trong lòng Trần Đại Sinh hơi động, điểm danh nói:
– Hoàng Hồng, ngươi nói cái nhìn của mình một chút.
Nhất thời ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người hắn, Hoàng Hồng hơi có chút sốt sắng, vì thân phận của mình còn ở vào địa vị khá là lúng túng, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại, suy nghĩ sâu sắc nói:
– Thời điểm đại quân của Bách Chiến quốc qua Bạch Đầu trấn, ta cũng ở trong bóng tối lưu ý một hồi, xác thực là chừng mười vạn, hẳn là sẽ không vượt qua trăm vạn. Sau khi Kim Sư quân đoàn lui lại, bọn họ có lại phái bộ đội hay không thì không rõ ràng. Thế nhưng thời điểm quân ta rút khỏi, bọn họ không có chiếm lĩnh Bạch Đầu trấn, mà chỉ là mượn đường đi ngang qua. Vì lẽ đó ta dự tính mặt sau cũng sẽ không có thêm viện quân, hiện nay nhân mã vây quanh ở Côn Kim Thành nên là 800 ngàn!
Trần Đại Sinh thoả mãn gật gật đầu, Hoàng Hồng này thật có chút đầu óc, hắn nghi ngờ nói:
– Nếu thật sự là 800 ngàn quân, vậy mục đích của bọn họ đến cùng là cái gì? Chẳng lẽ là vì dẫn chúng ta điều động, phối hợp với đại vương tử ở thủ đô làm việc?
Tiêu Khinh Vương nói:
– Nếu là một tháng trước có thể có khả năng này, nhưng hiện tại thế lực của Tần Dương trên căn bản tan rã gần hết rồi, mặc dù thủ đô làm ra động tác lớn gì, cũng không còn cách xoay chuyển đất trời. Vì lẽ đó lý do này cũng không thành lập.
– Xác thực làm người khó hiểu a, xem ra nhất định phải phái người phá tan ba trấn nhỏ phong tỏa, phái người đi tìm hiểu tình huống.
Ánh mắt của Trần Đại Sinh ở trên người mọi người loanh quanh, đột nhiên trong lòng hơi động.
– Vân Tiêu, ngươi có cái nhìn gì hay không?
Đối với hậu bối này, hắn đã không dám có chút coi thường.
Lý Vân Tiêu hơi mỉm cười nói:
– Hành quân đánh trận ta thực sự không hiểu, nhưng ta chẳng qua là cảm thấy kỳ quái. Vừa nãy Hàn thúc thúc nói ba điểm, hoặc là mạnh mẽ tấn công, hoặc là tây tiến, hoặc là lui binh, tại sao không thể trực tiếp ôm cây đợi thỏ, chờ chúng ta đến rồi cùng nhau tiêu diệt?
Hết thảy tướng lĩnh đều lộ ra vẻ cổ quái, có người càng không che giấu biểu hiện cười nhạo. Trần Đại Sinh lắc lắc đầu, cười khổ nói:
– Ngươi thật là không hiểu, đại quân của chúng ta ép tới, đừng nói trên nhân số chiếm thượng phong tuyệt đối, coi như là nhược thế, ở dưới hai mặt giáp công, bọn họ cũng là chạy đằng trời. Trừ khi binh lực gấp mấy lần quân ta mới dám ôm cây đợi thỏ.
Lý Vân Tiêu hơi nhướng mày, lãnh đạm nói:
– Đại soái cân nhắc chính là số lượng binh lực, nhưng không có cân nhắc chất lượng? Nếu như bọn họ là 800 ngàn Võ sĩ thì sao?
– 800 ngàn võ sĩ? Thiệt thòi ngươi nghĩ ra được!
Hàn Thiên Phương cười nói:
– Hai ngàn học sinh quân của ngươi cũng đã là dị sổ.
Vẻ mặt Tiêu Khinh Vương hơi động, mở miệng nói:
– Vân thiếu ý tứ là nói, phải đem võ giả cao cấp cân nhắc vào.
Lý Vân Tiêu nhìn Tiêu Khinh Vương một chút, khẽ cười nói:
– Phải. 800 ngàn đại quân ở trong mắt người bình thường là hết sức mạnh, nhưng ở trong mắt võ giả, binh lính như vậy, lấy lực lượng cá nhân của Tiêu Khinh Vương liền có thể một địch mười vạn. Nếu như đối phương có một tên Lục Hợp cảnh Vũ Tông, như vậy một người liền có thể chém giết trăm vạn đại quân.
Tất cả mọi người nhất thời trầm mặc, tuy rằng đều nhận định đối phương không thể có Vũ Tông cường giả, nhưng nếu nhiều hơn một Vũ Vương, vậy cũng là cực kỳ phiền phức.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Ta đây chỉ là phân tích một trường hợp mà thôi, trên thực tế cũng không có khả năng lắm. Nếu thật sự là như thế, Côn Kim Thành này đã sớm bị phá vỡ. Kỳ thực ta cho rằng chỉ có một khả năng, kia chính là mục đích của đại quân Bách Chiến quốc, cũng không phải công thành chiếm đất.
Trần Đại Sinh sững sờ, hai mắt lập tức tỏa ánh sáng, hét lớn:
– Vân Tiêu nói có lý! Bách Chiến quốc điều động quân lực khổng lồ như vậy, nếu không muốn công thành đoạt đất, vậy rốt cuộc là muốn như thế nào? Hiện nay khẩn yếu nhất là lý giải mục đích của bọn họ! Đinh Bách có ở đó không?
Một tên tướng lĩnh vội vàng ra khỏi hàng nói:
– Mạt tướng có mặt!
Ánh mắt của Trần Đại Sinh lăng liệt hạ lệnh:
– Lệnh ngươi lựa chọn ba trăm tinh binh, nhanh đi điều tra các loại tình báo của Bách Chiến quốc, mảy may cũng không được buông tha, có tin tức lập tức báo trở về!
Vạn Cổ Chí Tôn
Nhưng nghe ở trong tai Lý Vân Tiêu, lại là cả người bốc lên mồ hôi lạnh, có chút không biết làm sao. Hắn kinh hãi nhìn Lạc Vân Thường, thầm nghĩ: Lẽ nào nàng biết thân phận của ta? Tuyệt đối không thể! Chuyện như vậy đừng nói đoán được, coi như ta chính mồm nói, cũng sẽ không có người tin.
Mấy người Trần Đại Sinh che miệng cười trộm, hắn hô:
– Vân Tiêu, lại đây.
Lúc này Lý Vân Tiêu mới như trút được gánh nặng, vội vàng chạy tới, ở bên cạnh Trần Đại Sinh ngồi xuống.
Nguyên Tử Tấn hơi kinh ngạc, thiếu niên trẻ tuổi như vậy cũng đã là tướng lĩnh? Nhưng hắn biết trong triều, rất nhiều quyền quý đều thích đem con cháu mình phái đến trong quân đội mạ vàng. Chuyện gì cũng không cần làm, thuần túy là du lịch, trở lại liền thăng quan tiến tước, vì lẽ đó cũng không cảm thấy kỳ quái.
Ở dưới Trần Đại Sinh ra hiệu, hắn bắt đầu giảng giải thế cục trước mắt.
– Đại quân Bách Chiến quốc vây nhốt Côn Kim Thành tổng cộng hai mươi bảy ngày, bên trong không hề có một chút tin tức nào truyền tới. Tuy rằng đại quân còn chưa tây tiến, thế nhưng trước An Vĩnh Thành còn có ba toà trấn nhỏ, cũng đã bị đại quân Bách Chiến quốc chiếm lĩnh. Sợ là chỉ cần Côn Kim Thành vừa luân hãm, liền sẽ lập tức bôn tập An Vĩnh Thành.
– Ba toà trấn nhỏ phân biệt là Phượng sơn trấn, Phi phượng trấn cùng Dương tam trấn, mỗi trấn nhỏ an bài binh lực ta đã phái người tra xét qua, đại khái khoảng hai vạn. Bởi vì không cách nào đột phá ba toà trấn nhỏ này, vì lẽ đó tin tức phía trước hoàn toàn không biết gì cả. Cụ thể Bách Chiến quốc đến cùng có bao nhiêu người, hiện nay vẫn là ẩn số. Nhưng theo ta đánh giá, ít nhất cũng khoảng 800 ngàn.
Mọi người nghe xong, đều trở nên trầm tư.
Trần Đại Sinh trầm ngâm nói:
– Vây thành hơn một tháng, xem ra bọn họ là dự định trực tiếp bức đến trong thành hết lương mới thôi. Nhưng nơi này có một nghi điểm lớn nhất, đại quân chúng ta xuất phát cũng nửa tháng, bọn họ cũng có thể sớm chiếm được tin tức, đồng thời lấy biện pháp ứng đối, nhưng hiện nay lại không có một chút động tác nào. Nói cách khác, bọn họ cũng không sợ đại quân chúng ta đến, thậm chí không sợ trong ứng ngoài hợp tiêu diệt bọn họ.
Hàn Thiên Phương nói:
– Đúng, này hoàn toàn không phù hợp lẽ thường. Nếu ta là tướng lĩnh phe địch, dưới tình huống chỉ có 800 ngàn đại quân, sau khi đại quân đối phương xuất chinh, hoặc là mạnh mẽ công thành, tranh thủ sớm ngày phá thành. Hoặc là trực tiếp tây tiến, chiếm cứ địa hình có lợi. Còn có một trường hợp chính là trực tiếp lui về Bách Chiến quốc. Hiện nay xem đều không có, mà chỉ là án binh bất động. Xác thực rất kỳ quái!
Trong lòng Trần Đại Sinh hơi động, điểm danh nói:
– Hoàng Hồng, ngươi nói cái nhìn của mình một chút.
Nhất thời ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người hắn, Hoàng Hồng hơi có chút sốt sắng, vì thân phận của mình còn ở vào địa vị khá là lúng túng, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại, suy nghĩ sâu sắc nói:
– Thời điểm đại quân của Bách Chiến quốc qua Bạch Đầu trấn, ta cũng ở trong bóng tối lưu ý một hồi, xác thực là chừng mười vạn, hẳn là sẽ không vượt qua trăm vạn. Sau khi Kim Sư quân đoàn lui lại, bọn họ có lại phái bộ đội hay không thì không rõ ràng. Thế nhưng thời điểm quân ta rút khỏi, bọn họ không có chiếm lĩnh Bạch Đầu trấn, mà chỉ là mượn đường đi ngang qua. Vì lẽ đó ta dự tính mặt sau cũng sẽ không có thêm viện quân, hiện nay nhân mã vây quanh ở Côn Kim Thành nên là 800 ngàn!
Trần Đại Sinh thoả mãn gật gật đầu, Hoàng Hồng này thật có chút đầu óc, hắn nghi ngờ nói:
– Nếu thật sự là 800 ngàn quân, vậy mục đích của bọn họ đến cùng là cái gì? Chẳng lẽ là vì dẫn chúng ta điều động, phối hợp với đại vương tử ở thủ đô làm việc?
Tiêu Khinh Vương nói:
– Nếu là một tháng trước có thể có khả năng này, nhưng hiện tại thế lực của Tần Dương trên căn bản tan rã gần hết rồi, mặc dù thủ đô làm ra động tác lớn gì, cũng không còn cách xoay chuyển đất trời. Vì lẽ đó lý do này cũng không thành lập.
– Xác thực làm người khó hiểu a, xem ra nhất định phải phái người phá tan ba trấn nhỏ phong tỏa, phái người đi tìm hiểu tình huống.
Ánh mắt của Trần Đại Sinh ở trên người mọi người loanh quanh, đột nhiên trong lòng hơi động.
– Vân Tiêu, ngươi có cái nhìn gì hay không?
Đối với hậu bối này, hắn đã không dám có chút coi thường.
Lý Vân Tiêu hơi mỉm cười nói:
– Hành quân đánh trận ta thực sự không hiểu, nhưng ta chẳng qua là cảm thấy kỳ quái. Vừa nãy Hàn thúc thúc nói ba điểm, hoặc là mạnh mẽ tấn công, hoặc là tây tiến, hoặc là lui binh, tại sao không thể trực tiếp ôm cây đợi thỏ, chờ chúng ta đến rồi cùng nhau tiêu diệt?
Hết thảy tướng lĩnh đều lộ ra vẻ cổ quái, có người càng không che giấu biểu hiện cười nhạo. Trần Đại Sinh lắc lắc đầu, cười khổ nói:
– Ngươi thật là không hiểu, đại quân của chúng ta ép tới, đừng nói trên nhân số chiếm thượng phong tuyệt đối, coi như là nhược thế, ở dưới hai mặt giáp công, bọn họ cũng là chạy đằng trời. Trừ khi binh lực gấp mấy lần quân ta mới dám ôm cây đợi thỏ.
Lý Vân Tiêu hơi nhướng mày, lãnh đạm nói:
– Đại soái cân nhắc chính là số lượng binh lực, nhưng không có cân nhắc chất lượng? Nếu như bọn họ là 800 ngàn Võ sĩ thì sao?
– 800 ngàn võ sĩ? Thiệt thòi ngươi nghĩ ra được!
Hàn Thiên Phương cười nói:
– Hai ngàn học sinh quân của ngươi cũng đã là dị sổ.
Vẻ mặt Tiêu Khinh Vương hơi động, mở miệng nói:
– Vân thiếu ý tứ là nói, phải đem võ giả cao cấp cân nhắc vào.
Lý Vân Tiêu nhìn Tiêu Khinh Vương một chút, khẽ cười nói:
– Phải. 800 ngàn đại quân ở trong mắt người bình thường là hết sức mạnh, nhưng ở trong mắt võ giả, binh lính như vậy, lấy lực lượng cá nhân của Tiêu Khinh Vương liền có thể một địch mười vạn. Nếu như đối phương có một tên Lục Hợp cảnh Vũ Tông, như vậy một người liền có thể chém giết trăm vạn đại quân.
Tất cả mọi người nhất thời trầm mặc, tuy rằng đều nhận định đối phương không thể có Vũ Tông cường giả, nhưng nếu nhiều hơn một Vũ Vương, vậy cũng là cực kỳ phiền phức.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Ta đây chỉ là phân tích một trường hợp mà thôi, trên thực tế cũng không có khả năng lắm. Nếu thật sự là như thế, Côn Kim Thành này đã sớm bị phá vỡ. Kỳ thực ta cho rằng chỉ có một khả năng, kia chính là mục đích của đại quân Bách Chiến quốc, cũng không phải công thành chiếm đất.
Trần Đại Sinh sững sờ, hai mắt lập tức tỏa ánh sáng, hét lớn:
– Vân Tiêu nói có lý! Bách Chiến quốc điều động quân lực khổng lồ như vậy, nếu không muốn công thành đoạt đất, vậy rốt cuộc là muốn như thế nào? Hiện nay khẩn yếu nhất là lý giải mục đích của bọn họ! Đinh Bách có ở đó không?
Một tên tướng lĩnh vội vàng ra khỏi hàng nói:
– Mạt tướng có mặt!
Ánh mắt của Trần Đại Sinh lăng liệt hạ lệnh:
– Lệnh ngươi lựa chọn ba trăm tinh binh, nhanh đi điều tra các loại tình báo của Bách Chiến quốc, mảy may cũng không được buông tha, có tin tức lập tức báo trở về!
Vạn Cổ Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Vạn Cổ Chí Tôn
Story
Chương 159: Chỗ khả nghi
10.0/10 từ 47 lượt.