Vạn Cổ Chí Tôn
Chương 1551: Lôi long hỏa phượng (2)
Hỏa Phượng không ngừng thu minh, nhiệt độ dần dần đề cao, khí tức thô bạo càng ngày càng nặng.
Suất Quân Uy hừ lạnh nói:
– Cái gì Bát Âm Minh Hỏa, không gì hơn cái này, lời đồn quá không đang tin rồi.
Úy Đông Dương nheo mắt, lập tức cười nói:
– Quân Uy đại nhân nói rất đúng, ngọn lửa này cũng không hơn gì cái này. Ta gần đây vừa vặn cần một hỏa chủng biến dị như vậy, Hỏa Phượng này để ta thu là được rồi.
Suất Quân Uy quát:
– Nằm mơ, ngọn lửa này ít nhất cũng là vật cửu giai, muôn vàn khó cầu, muốn lấy đi cũng được, dùng thứ đồng giá để đổi đi.
Sắc mặt Úy Đông Dương trầm xuống, khẽ nói:
– Nơi này đã xác định là mộ Vu Dật Tiên, bảo vật trong đó khó có thể tính toán, Quân Uy đại nhân quá mức keo kiệt rồi.
Suất Quân Uy cười lạnh nói:
– Ngọn lửa này thuộcvề ta, bảo bối trong đó để Đông Dương huynh chọn trước một kiện có được không?
Úy Đông Dương thoáng cái trở nên do dự, bên trong có bảo vật hay không còn chưa nói, cho dù thật sự có, trừ phi là công pháp võ kỹ hoặc binh khí tùy thân của Vu Dật Tiên, nếu không có thể so với Lôi Long Hỏa Phượng này quả thật không nhiều lắm.
Úy Đông Dương nói:
– Như vậy đi, chỉ cần Quân Uy đại nhân buông tay, ta nguyện dùng một vật trao đổi.
Suất Quân Uy cười lạnh nói:
– Ah? Giá trị ít nhất phải cao hơn Hỏa Phượng này mới được?
Trên mặt Úy Đông Dương lộ ra vẻ đau lòng, nói:
– Tự nhiên sẽ không để cho Quân Uy đại nhân chịu thiệt rồi.
Hắn đảo tay, một cái hộp do xương cốt mài thành liền xuất hiện trong tay, trực tiếp ném tới.
Trên hộp kia có vẽ đồ án một cái khô lâu, lại không có nửa phần dữ tợn, lộ ra thập phần nhu hòa.
Đồng tử Suất Quân Uy co rụt lại, giật mình nói:
– Đây, chẳng lẽ là vật kia?
Hắn vội vàng mở ra xem xét, một đạo bạch quang tràn ra, lập tức đại hỉ đóng nắp hộp lại, lập tức phong kín lên, vui vẻ nói:
– Ha ha, tốt Hỏa Phượng này liền thuộc về Đông Dương huynh rồi.
Hắn lập tức theo bay ra khỏi vòng chiến, nói:
– Người Suất gia đều lui ra, tặng cho huynh đệ Úy gia thôi.
Năm người khác cũng vội thu tay, nguyên một đám bay đến bên người Suất Quân Uy, trên mặt bọn họ đều lộ ra dị sắc, không biết gia chủ đạt được thứ gì, không ngờ lại cao hứng như thế.
Trong lúc đó, kiếm trận bên cạnh Lý Vân Tiêu truyền đến thanh âm loong coong, chín chuôi Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm tựa hồ sắp không duy trì được thêm nữa.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu đại biến, thoáng cái đột nhiên trở nên trắng bệch, tế luyện trong Sơn Hà Đỉnh xảy ra chuyện.
Hai cổ hỏa diễm chi lực trongd dỉnh vốn đã đạt đến cân đối nhất định, hòa hợp với nhau, mà trái tim của Hồ Lô Tiểu Kim Cương cũng dần dần khôi phục nhảy lên, vô số đá sỏi màu đỏ đều bị luyện hóa ra, tu bổ và trọng cấu lấy thân thể nó.
Ngay khi thân thể sắp hoàn thành thì Băng Diễm kia chẳng biết tại sao lại đột nhiên bạo động, thoáng cái chấn khai Phượng Hoàng Thần Hỏa, hai cổ hỏa diễm lần nữa mãnh liệt đấu cùng một chỗ, khiến cho Sơn Hà Đỉnh lắc lư không chịu nổi, thế giới chi lực như có như không, tựa hồ khó có thể trấn áp.
Phân thân ở trong đỉnh và ngoài đỉnh đầu đầy mồ hôi, nhanh chóng đánh các loại quyết ấn vào trong đỉnh, nhưng hai cổ hỏa diễm chi lực trong đỉnh quá mạnh mẽ, ầm ầm phóng khắp bốn phương tám hướng đỉnh, thoáng cái liền trực tiếp cắn nuốt sạch phân thân Lý Vân Tiêu ở trong đó.
Sắc mặt cổ phân thân bên ngoài đỉnh lập tức đại biến, càng thêm trắng bệch.
Sơn Hà Đỉnh cũng theo hồn lực phân thân hắn tiêu hao mà dần dần không khống chế được nữa, đã không cách nào do thám được tình cảnh bên trong nữa rồi.
“Rầm rầm rầm”
Lý Vân Tiêu ở bên ngoài mộ điện cũng bị ảnh hưởng lớn, hồn lực chợt giảm mạnh, chín chuôi Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm bị chấn bay một chuôi, bản thân hắn bị hao tổn tâm thần, nhổ ra một ngụm tụ huyết.
Mà Yêu Long mất đi kiếm trận và kính quang phụ trợ, thoáng cái liền rơi vào hạ phong, biết rõ tái chiến cũng vô công vì vậy vội vàng phi thân bỏ chạy nhập vào trong cơ thể Lý Vân Tiêu.
Lôi Long sau khi thoát khốn cũng không truy kích Lý Vân Tiêu, mà hét lớn một tiếng, lâm không bay về phía người Úy gia, muốn giải cứu Hỏa Phượng.
Lý Vân Tiêu vội vàng nuốt mấy hạt đan dược, lui qua một bên bắt đầu điều tức
Lôi Long ở trong nước hóa thành một mảnh lôi điện, tựa hồ toàn bộ hồ nước đều nhuộm thành màu xanh, nó cuốn về phía người Úy gia, toàn bộ đáy hồ đều chiếu rọi thành màu xanh.
Lý Vân Tiêu hiện giờ cũng không vội thu phục Lôi Long nữa, nếu vật ấy đã xuất hiện thì dù thế nào cũng không thoát khỏi lòng bàn tay hắn, việc cấp bách bây giờ là phải thăm dò rõ ràng tình huống trong Sơn Hà Đỉnh.
Hắn thối lui ra xa xa lập tức ngồi xuống, hiển ảnh ra trong Giới Thần Bi.
– Vân Tiêu đại nhân, ngươi không sao chứ?
Bọn người Suất Quân Uy cũng nhìn thấy Lý Vân Tiêu bị thương, vội bước lên trước hộ pháp cho hắn.
Hồn lực Lý Vân Tiêu dũng mãnh vào trong Giới Thần Bi, trực tiếp biến hóa mà ra, hợp làm một với cổ phân thân kia, nguyên một đám Ma Ha cổ văn hiển hiện trong tay, đánh từng cái vào trong Sơn Hà Đỉnh.
Ngũ tải hà quang hoảng hốt bất định kia thoáng cái yên ổn lại, phía trên đại đỉnh truyền đến trận trận nổ vang.
Một cổ lực lượng khó có thể ức chế phá đỉnh mà ra, trực tiếp giải khai cấm chế phía trên, hóa thành một đạo quang mang bắn thẳng lên trời cao.
Ngưng mắt nhìn lại, chỉ thấy một bàn tay đỏ rực cực lớn từ bên trong vươn ra, một phát bắt lấy thân đỉnh, muốn leo ra.
Lý Vân Tiêu kinh hãi, vội vàng vỗ một chưởng lên thân đỉnh, lập tức chấn bàn tay lớn kia về. Sau đó hắn cau mày, do dự một lát, ba đạo quang mang bay ra khỏi tay, trực tiếp bắn vào trong đỉnh.
Một đạo tinh ngân chi sắc, đúng là Bắc Thiên Hàn Tinh Thiết.
Một đạo thuần kim chi sắc, đúng là Thiên Chiếu Khuyết Kim.
Còn có một đạo vô hình vố sắc, không ngừng biến hóa hình thái trên không trung, chính là Ký Ức Nguyên Kim giao dịch được từ Mục gia.
Ba loại kim loại đỉnh cấp sau khi bay vào, trong Sơn Hà Đỉnh yên lặng một lát, sau đó bộc phát ra tiếng hô điên cuồng, đúng là thanh âm của Hồ Lô Tiểu Kim Cương, tựa hồ đang cực lực giãy dụa.
Lý Vân Tiêu mừng rỡ trong lòng, Hồ Lô Tiểu Kim Cương hẳn là đã sống lại, hắn nhe răng cười nói:
– Ngoan nghe lời đừng sợ, chỉ là chút đau khổ da thịt mà thôi, thiên chuy vạn tạc xuất thâm sơn, liệt hỏa phần thiêu nhược đẳng nhàn.
Quyết ấn trong tay hắn càng nhanh hơn, đánh từng đạo vào trong đỉnh, Hồ Lô Tiểu Kim Cương tựa hồ đau nhức đến hôn mê bất tỉnh, rất nhanh cũng không còn thanh âm nào nữa
Nhưng ngũ thải quang mang từ trong Sơn Hà Đỉnh truyền tới vẫn biến hóa kịch liệt, chứng minh luyện chế bên trong thập phần khó khăn.
Lý Vân Tiêu có chút lo lắng ngẩng đầu nhìn một cái, đúng là chỗ quang mang lúc trước biến mất. Đó là lực lượng dung hợp của Phượng Hoàng Thần Hỏa và Băng Diễm vô danh kia. Lúc trước nó tiêu tán trên trời cao, ngay cả hắn cũng không thể cảm giác được.
Vạn Cổ Chí Tôn
Suất Quân Uy hừ lạnh nói:
– Cái gì Bát Âm Minh Hỏa, không gì hơn cái này, lời đồn quá không đang tin rồi.
Úy Đông Dương nheo mắt, lập tức cười nói:
– Quân Uy đại nhân nói rất đúng, ngọn lửa này cũng không hơn gì cái này. Ta gần đây vừa vặn cần một hỏa chủng biến dị như vậy, Hỏa Phượng này để ta thu là được rồi.
Suất Quân Uy quát:
– Nằm mơ, ngọn lửa này ít nhất cũng là vật cửu giai, muôn vàn khó cầu, muốn lấy đi cũng được, dùng thứ đồng giá để đổi đi.
Sắc mặt Úy Đông Dương trầm xuống, khẽ nói:
– Nơi này đã xác định là mộ Vu Dật Tiên, bảo vật trong đó khó có thể tính toán, Quân Uy đại nhân quá mức keo kiệt rồi.
Suất Quân Uy cười lạnh nói:
– Ngọn lửa này thuộcvề ta, bảo bối trong đó để Đông Dương huynh chọn trước một kiện có được không?
Úy Đông Dương thoáng cái trở nên do dự, bên trong có bảo vật hay không còn chưa nói, cho dù thật sự có, trừ phi là công pháp võ kỹ hoặc binh khí tùy thân của Vu Dật Tiên, nếu không có thể so với Lôi Long Hỏa Phượng này quả thật không nhiều lắm.
Úy Đông Dương nói:
– Như vậy đi, chỉ cần Quân Uy đại nhân buông tay, ta nguyện dùng một vật trao đổi.
Suất Quân Uy cười lạnh nói:
– Ah? Giá trị ít nhất phải cao hơn Hỏa Phượng này mới được?
Trên mặt Úy Đông Dương lộ ra vẻ đau lòng, nói:
– Tự nhiên sẽ không để cho Quân Uy đại nhân chịu thiệt rồi.
Hắn đảo tay, một cái hộp do xương cốt mài thành liền xuất hiện trong tay, trực tiếp ném tới.
Trên hộp kia có vẽ đồ án một cái khô lâu, lại không có nửa phần dữ tợn, lộ ra thập phần nhu hòa.
Đồng tử Suất Quân Uy co rụt lại, giật mình nói:
– Đây, chẳng lẽ là vật kia?
Hắn vội vàng mở ra xem xét, một đạo bạch quang tràn ra, lập tức đại hỉ đóng nắp hộp lại, lập tức phong kín lên, vui vẻ nói:
– Ha ha, tốt Hỏa Phượng này liền thuộc về Đông Dương huynh rồi.
Hắn lập tức theo bay ra khỏi vòng chiến, nói:
– Người Suất gia đều lui ra, tặng cho huynh đệ Úy gia thôi.
Năm người khác cũng vội thu tay, nguyên một đám bay đến bên người Suất Quân Uy, trên mặt bọn họ đều lộ ra dị sắc, không biết gia chủ đạt được thứ gì, không ngờ lại cao hứng như thế.
Trong lúc đó, kiếm trận bên cạnh Lý Vân Tiêu truyền đến thanh âm loong coong, chín chuôi Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm tựa hồ sắp không duy trì được thêm nữa.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu đại biến, thoáng cái đột nhiên trở nên trắng bệch, tế luyện trong Sơn Hà Đỉnh xảy ra chuyện.
Hai cổ hỏa diễm chi lực trongd dỉnh vốn đã đạt đến cân đối nhất định, hòa hợp với nhau, mà trái tim của Hồ Lô Tiểu Kim Cương cũng dần dần khôi phục nhảy lên, vô số đá sỏi màu đỏ đều bị luyện hóa ra, tu bổ và trọng cấu lấy thân thể nó.
Ngay khi thân thể sắp hoàn thành thì Băng Diễm kia chẳng biết tại sao lại đột nhiên bạo động, thoáng cái chấn khai Phượng Hoàng Thần Hỏa, hai cổ hỏa diễm lần nữa mãnh liệt đấu cùng một chỗ, khiến cho Sơn Hà Đỉnh lắc lư không chịu nổi, thế giới chi lực như có như không, tựa hồ khó có thể trấn áp.
Phân thân ở trong đỉnh và ngoài đỉnh đầu đầy mồ hôi, nhanh chóng đánh các loại quyết ấn vào trong đỉnh, nhưng hai cổ hỏa diễm chi lực trong đỉnh quá mạnh mẽ, ầm ầm phóng khắp bốn phương tám hướng đỉnh, thoáng cái liền trực tiếp cắn nuốt sạch phân thân Lý Vân Tiêu ở trong đó.
Sắc mặt cổ phân thân bên ngoài đỉnh lập tức đại biến, càng thêm trắng bệch.
Sơn Hà Đỉnh cũng theo hồn lực phân thân hắn tiêu hao mà dần dần không khống chế được nữa, đã không cách nào do thám được tình cảnh bên trong nữa rồi.
“Rầm rầm rầm”
Lý Vân Tiêu ở bên ngoài mộ điện cũng bị ảnh hưởng lớn, hồn lực chợt giảm mạnh, chín chuôi Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm bị chấn bay một chuôi, bản thân hắn bị hao tổn tâm thần, nhổ ra một ngụm tụ huyết.
Mà Yêu Long mất đi kiếm trận và kính quang phụ trợ, thoáng cái liền rơi vào hạ phong, biết rõ tái chiến cũng vô công vì vậy vội vàng phi thân bỏ chạy nhập vào trong cơ thể Lý Vân Tiêu.
Lôi Long sau khi thoát khốn cũng không truy kích Lý Vân Tiêu, mà hét lớn một tiếng, lâm không bay về phía người Úy gia, muốn giải cứu Hỏa Phượng.
Lý Vân Tiêu vội vàng nuốt mấy hạt đan dược, lui qua một bên bắt đầu điều tức
Lôi Long ở trong nước hóa thành một mảnh lôi điện, tựa hồ toàn bộ hồ nước đều nhuộm thành màu xanh, nó cuốn về phía người Úy gia, toàn bộ đáy hồ đều chiếu rọi thành màu xanh.
Lý Vân Tiêu hiện giờ cũng không vội thu phục Lôi Long nữa, nếu vật ấy đã xuất hiện thì dù thế nào cũng không thoát khỏi lòng bàn tay hắn, việc cấp bách bây giờ là phải thăm dò rõ ràng tình huống trong Sơn Hà Đỉnh.
Hắn thối lui ra xa xa lập tức ngồi xuống, hiển ảnh ra trong Giới Thần Bi.
– Vân Tiêu đại nhân, ngươi không sao chứ?
Bọn người Suất Quân Uy cũng nhìn thấy Lý Vân Tiêu bị thương, vội bước lên trước hộ pháp cho hắn.
Hồn lực Lý Vân Tiêu dũng mãnh vào trong Giới Thần Bi, trực tiếp biến hóa mà ra, hợp làm một với cổ phân thân kia, nguyên một đám Ma Ha cổ văn hiển hiện trong tay, đánh từng cái vào trong Sơn Hà Đỉnh.
Ngũ tải hà quang hoảng hốt bất định kia thoáng cái yên ổn lại, phía trên đại đỉnh truyền đến trận trận nổ vang.
Một cổ lực lượng khó có thể ức chế phá đỉnh mà ra, trực tiếp giải khai cấm chế phía trên, hóa thành một đạo quang mang bắn thẳng lên trời cao.
Ngưng mắt nhìn lại, chỉ thấy một bàn tay đỏ rực cực lớn từ bên trong vươn ra, một phát bắt lấy thân đỉnh, muốn leo ra.
Lý Vân Tiêu kinh hãi, vội vàng vỗ một chưởng lên thân đỉnh, lập tức chấn bàn tay lớn kia về. Sau đó hắn cau mày, do dự một lát, ba đạo quang mang bay ra khỏi tay, trực tiếp bắn vào trong đỉnh.
Một đạo tinh ngân chi sắc, đúng là Bắc Thiên Hàn Tinh Thiết.
Một đạo thuần kim chi sắc, đúng là Thiên Chiếu Khuyết Kim.
Còn có một đạo vô hình vố sắc, không ngừng biến hóa hình thái trên không trung, chính là Ký Ức Nguyên Kim giao dịch được từ Mục gia.
Ba loại kim loại đỉnh cấp sau khi bay vào, trong Sơn Hà Đỉnh yên lặng một lát, sau đó bộc phát ra tiếng hô điên cuồng, đúng là thanh âm của Hồ Lô Tiểu Kim Cương, tựa hồ đang cực lực giãy dụa.
Lý Vân Tiêu mừng rỡ trong lòng, Hồ Lô Tiểu Kim Cương hẳn là đã sống lại, hắn nhe răng cười nói:
– Ngoan nghe lời đừng sợ, chỉ là chút đau khổ da thịt mà thôi, thiên chuy vạn tạc xuất thâm sơn, liệt hỏa phần thiêu nhược đẳng nhàn.
Quyết ấn trong tay hắn càng nhanh hơn, đánh từng đạo vào trong đỉnh, Hồ Lô Tiểu Kim Cương tựa hồ đau nhức đến hôn mê bất tỉnh, rất nhanh cũng không còn thanh âm nào nữa
Nhưng ngũ thải quang mang từ trong Sơn Hà Đỉnh truyền tới vẫn biến hóa kịch liệt, chứng minh luyện chế bên trong thập phần khó khăn.
Lý Vân Tiêu có chút lo lắng ngẩng đầu nhìn một cái, đúng là chỗ quang mang lúc trước biến mất. Đó là lực lượng dung hợp của Phượng Hoàng Thần Hỏa và Băng Diễm vô danh kia. Lúc trước nó tiêu tán trên trời cao, ngay cả hắn cũng không thể cảm giác được.
Vạn Cổ Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Vạn Cổ Chí Tôn
Story
Chương 1551: Lôi long hỏa phượng (2)
10.0/10 từ 47 lượt.