Vạn Cổ Chí Tôn
Chương 1545: Tế luyện (1)
Sát ý trong mắt Lý Vân Tiêu cơ hồ như đông lại, mặc dù mọi người ở đây đều là Võ Đế cũng cảm thấy một hồi băng lãnh tâm hàn thấu xương, dưới cổ sát khí ngậpt rời kia, hai chân không tự chủ được lui về sau mấy bước, lúc này mới thoáng thở ra một hơi.
Lý Vân Tiêu thu hồi ngọc bội, chậm rãi bình phục tâm tình lại. Đã trải qua chuyện Địa Lão Thiên Hoang, giờ phút này lại đạt tới Võ Đế, tâm tính của hắn cũng trầm ổn hơn trước nhiều, mở miệng nói:
– Không có việc gì.
Tất cả mọi người đều cổ quái nhìn nhau một cái, biểu hiện của Lý Vân Tiêu rõ ràng là có chuyện, hơn nữa còn là chuyện lớn, chỉ là nghĩ một đằng nói một nẻo thôi.
Nhưng không ai ngu xuẩn đi hỏi thăm cả. Không nói đến sát khí vừa rồi Lý Vân Tiêu lộ ra bức cho mọi người không thở nổi, đủ thấy chiến lực chân thật của hắn tuyệt đối là khủng bố dị thường, hơn nữa còn liên quan đến thành Hồng Nguyệt, cũng không phải bọn hắn có thể dính vào. Lựa chọn thông minh nhất chính là giả ngu, coi như không biết gì cả.
Gương mặt Lý Vân Tiêu dữ tợn một hồi, mới dần dần khôi phục như thường, hàn khí khủng bố trên người thu lại, giống như không xảy ra chuyện gì vậy.
Giờ phút này trên mặt hắn không chút biểu tình, vẫn là bộ dáng không hề bận tâm nữa, mở miệng nói:
– Nếu ta không đoán sai thì trận pháp cấm chế nơi này có lẽ có quan hệ với thời gian. Theo bất thời gian bất đồng mà có biến hóa bất đồng, cũng không có gì kỳ lạ cả. Ngược lại các ngươi trước kia nhìn thấy ta, cũng có chút quái dị.
Mọi người thấy vẻ tức giận cực độ của hắn trong khoảnh khắc tiêu tán vô hình, nhanh chóng tỉnh táo lại như thế, trong lòng đều thầm bội phục, đồng thời cũng cảm nhận được sự đáng sợ của người này, trong lòng sinh lòng kiêng kỵ, thầm nghĩ ngàn vạn không thể đối địch được.
Suất Quân Uy nói:
– Ta luôn nhìn Vân Tiêu đại nhân đi vào phiến hoang vu này, không chỉ ánh mắt, mà ngay cả thần thức cũng một mực bám trên người ngươi, cũng không có bất kỳ dị thường nào cả, theo lý căn bản không thể nào do người khác giả mạo được
Người còn lại cũng lộ ra thần sắc như vậy, trong lòng bọn hắn đều có cách nghĩ như thế, ở trước mắt nhiều cường giả Võ Đế như vậy lại xuất hiện tình huống này, khả năng cũng không lớn.
Lý Vân Tiêu lạnh nhạt nói:
– Ta biết rõ suy nghĩ trong lòng các ngươi, nhưng thí dụ như sự xuất hiện của hồ nước này, các ngươi có ai phát hiện? Nếu vùng hoang vu này thật là bố trí của Vu Dật Tiên, sợ rằng sẽ có chuyện càng cổ quái hơn nữa xảy ra.
Mọi người nghĩ như thế, cũng bình thường trở lại. Dù sao Vu Dật Tiên cũng là đại năng trong truyền thuyết, là tồn tại khiến bọn họ phải nhìn lên
Sắc mặt Úy Đông Dương trở nên khó coi nói:
– Vậy phải làm gì bây giờ?
Sự xuất hiện của hồ nước này nằm ngoài ý liệu mọi người, mặc dù là trong tình báo của Úy gia cũng không có loại tình huống này, con đường trước kia thăm dò ra tựa hồ không dùng được nữa rồi.
Lý Vân Tiêu nói
– Nếu thật sự như ta đoán, nơi này vào đúng thời khắc sẽ xảy ra biến hóa, như vậy chúng ta chỉ cần đợi ở chỗ này, thẳng đến khi xuất hiện đường mà người Úy giá các ngươi quen thuộc lại tiến lên là được rồi.
Úy Kỳ Nhân gật đầu đồng ý nói:
– Đây quả thật là một cách, nhưng nếu suy đoán của Vân Tiêu đại nhân sai lầm, hoặc là chu kỳ thời gian biến hóa quá dài, vậy phải làm sao đây?
Lý Vân Tiêu nói:
– Dùng một thời gian ngắn làm hạn định, nếu còn chưa có biến hóa vậy thì cũng chỉ có thể tiếp tục tiến tới thôi. Hoặc là hiện giờ liền tiếp tục đi, chỉ cần trước kia có đường, vậy thì giờ nhất định cũng sẽ có đường
Trên mặt Úy Kỳ Nhân lộ vẻ sợ hãi, nói:
– Vẫn nên chờ chút đi, vì tìm ra đường đi chính xác đã chết không ít người, đi con đường quen thuộc trước kia là an toàn nhất.
Úy Đông Dương trầm ngâm nói:
– Vậy phải đợi bao lâu đây? Mấy lần trước các ngươi tiến vào vùng hoang vu này vào thời gian nào?
Úy Kỳ Nhân trầm tư một chút, nói:
– Thời gian cụ thể không chú ý, nhưng phần lớn là vào giữa trưa.
Úy Đông Dương nói:
– Vậy thì đợi một ngày đi, sau mười hai canh giờ luân phiên, nếu cảnh tượng vẫn không biến, vậy thì quy tắc thời gian ở đây quá dài, chờ đợi cũng không phải cách, chỉ có thể đi con đường khác thôi.
Mọi người cũng thập phần tán thành, liền trực tiếp đi tới ven hồ, bắt đầu ngồi xuống điều tức, đối với võ giả quanh năm bế quan tu luyện như bọn hắn mà nói, thời gian một ngày chẳng qua chỉ trong nháy mắt thôi.
Úy Đông Dương tiện tay ném ra Ngọc Xích của hắn, đánh mấy đạo quyết ấn vào trong đó, Ngọc Xích huyễn hóa ra, như cùng một miếng vải màu bạc kéo ra trên trời cao, bao phủ mọi người vào trong.
Suất Quân Uy giương mắt, nhìn thoáng qua, bên ngoài thì cười như trong lòng không cười rầm rì nói:
– Đông Cực Thiên Nhận Xích của Đông Dương huynh có thể công có thể thủ, danh chấn Đông Vực, thật khiến ta phải hâm mộ ghen ghét đấy.
Úy Đông Dương cười nhạt một tiếng, nói:
– Nơi đây quá mức phức tạp hiểm ác, ta sợ đột nhiên gặp nguy hiểm buông xuống, phòng ngự nhiều chút vẫn tốt hơn. Nói đến huyền khí danh chấn Đông Vực, có thể công có thể thủ, có lẽ nên là Nguyên Dương Tán mới đúng a?
Khóe mắt hắn nhìn về phía Lý Vân Tiêu, mang theo mỉm cười.
Lý Vân Tiêu cũng không keo kiệt, trực tiếp lấy ra Tiểu Hồng Tán, bay lên không trung căng ra, vạn đạo hồng mang bắn ra, cùng chiếu rọi với lam mang của Đông Cực Thiên Nhận Ngọc Xích.
Đã có hai kiện huyền khí này phòng ngự trên không trung, tất cả mọi người đều cảm thấy an toàn hơn, yên tâm ngồi xuống điều tức. Trong lòng Úy Kỳ Nhân vẫn tràn đầy sầu lo, tựa hồ hết sức kiêng kỵ nơi này, không cách nào tĩnh tâm ngồi xuống, cho nên đảm nhận nhiệm vụ canh gác.
Hai mắt Lý Vân Tiêu khép lại, liền trực tiếp hiển ảnh trong Giới Thần Bi.
Sau một khắc, liền tới trên Phương Thốn Sơn, ngóng nhìn lại.
Cố Nguyệt Sinh tựa hồ có cảm ứng, lập tức bay ra khỏi núi, chạy ra đón chào, cung kính nói:
– Vân Tiêu đại nhân.
Hắn từ lâu đã biết thân phận Lý Vân Tiêu, sùng kính dị thường.
Lý Vân Tiêu ngóng nhìn vào trong núi, tựa hồ có thể nhìn xuyên vào, nói:
– Viên Cao Hàn đang xung yếu cửu tinh sao?
Cố Nguyệt Sinh trong lòng rùng mình, nói:
– Gia sư đúng là đang trùng kích Thuật Luyện Sư cửu giai, không biết Vân Tiêu đại nhân có gì phân phó?
Hắn cũng biết quan hệ giữa Viên Cao Hàn và Lý Vân Tiêu, sợ Lý Vân Tiêu sẽ gây bất lợi với Viên Cao Hàn, trong lòng khẩn trương vạn phần.
Lý Vân Tiêu liếc qua đã nhìn thấu tâm tư hắn, nói:
– Ngươi không cần khẩn trương, Cao Hàn huynh có thể trùng kích cửu giai, đến lúc đó hợp với bản thể, tốc hành đỉnh phong chi cảnh, ta cũng thấy cao hứng thay hắn
Nói xong, hắn liền trực tiếp biến mất trước Phương Thốn Sơn.
Nhìn qua chỗ Lý Vân Tiêu biến mất, vẻ lo lắng trên mặt Cố Nguyệt Sinh không giảm.
Dù sao Lý Vân Tiêu nhốt Viên Cao Hàn lâu như thế, mỗi ngày đều thay hắn làm việc, quan hệ mà hai người biểu hiện ra xem như hòa hợp, nhưng có trời mới biết sau khi rời khỏi đây Viên Cao Hàn có dốc sức trả tù không, nếu Lý Vân Tiêu cũng có lo lắng này thì sợ rằng Viên Cao Hàn nguy hiểm rồi.
Vạn Cổ Chí Tôn
Lý Vân Tiêu thu hồi ngọc bội, chậm rãi bình phục tâm tình lại. Đã trải qua chuyện Địa Lão Thiên Hoang, giờ phút này lại đạt tới Võ Đế, tâm tính của hắn cũng trầm ổn hơn trước nhiều, mở miệng nói:
– Không có việc gì.
Tất cả mọi người đều cổ quái nhìn nhau một cái, biểu hiện của Lý Vân Tiêu rõ ràng là có chuyện, hơn nữa còn là chuyện lớn, chỉ là nghĩ một đằng nói một nẻo thôi.
Nhưng không ai ngu xuẩn đi hỏi thăm cả. Không nói đến sát khí vừa rồi Lý Vân Tiêu lộ ra bức cho mọi người không thở nổi, đủ thấy chiến lực chân thật của hắn tuyệt đối là khủng bố dị thường, hơn nữa còn liên quan đến thành Hồng Nguyệt, cũng không phải bọn hắn có thể dính vào. Lựa chọn thông minh nhất chính là giả ngu, coi như không biết gì cả.
Gương mặt Lý Vân Tiêu dữ tợn một hồi, mới dần dần khôi phục như thường, hàn khí khủng bố trên người thu lại, giống như không xảy ra chuyện gì vậy.
Giờ phút này trên mặt hắn không chút biểu tình, vẫn là bộ dáng không hề bận tâm nữa, mở miệng nói:
– Nếu ta không đoán sai thì trận pháp cấm chế nơi này có lẽ có quan hệ với thời gian. Theo bất thời gian bất đồng mà có biến hóa bất đồng, cũng không có gì kỳ lạ cả. Ngược lại các ngươi trước kia nhìn thấy ta, cũng có chút quái dị.
Mọi người thấy vẻ tức giận cực độ của hắn trong khoảnh khắc tiêu tán vô hình, nhanh chóng tỉnh táo lại như thế, trong lòng đều thầm bội phục, đồng thời cũng cảm nhận được sự đáng sợ của người này, trong lòng sinh lòng kiêng kỵ, thầm nghĩ ngàn vạn không thể đối địch được.
Suất Quân Uy nói:
– Ta luôn nhìn Vân Tiêu đại nhân đi vào phiến hoang vu này, không chỉ ánh mắt, mà ngay cả thần thức cũng một mực bám trên người ngươi, cũng không có bất kỳ dị thường nào cả, theo lý căn bản không thể nào do người khác giả mạo được
Người còn lại cũng lộ ra thần sắc như vậy, trong lòng bọn hắn đều có cách nghĩ như thế, ở trước mắt nhiều cường giả Võ Đế như vậy lại xuất hiện tình huống này, khả năng cũng không lớn.
Lý Vân Tiêu lạnh nhạt nói:
– Ta biết rõ suy nghĩ trong lòng các ngươi, nhưng thí dụ như sự xuất hiện của hồ nước này, các ngươi có ai phát hiện? Nếu vùng hoang vu này thật là bố trí của Vu Dật Tiên, sợ rằng sẽ có chuyện càng cổ quái hơn nữa xảy ra.
Mọi người nghĩ như thế, cũng bình thường trở lại. Dù sao Vu Dật Tiên cũng là đại năng trong truyền thuyết, là tồn tại khiến bọn họ phải nhìn lên
Sắc mặt Úy Đông Dương trở nên khó coi nói:
– Vậy phải làm gì bây giờ?
Sự xuất hiện của hồ nước này nằm ngoài ý liệu mọi người, mặc dù là trong tình báo của Úy gia cũng không có loại tình huống này, con đường trước kia thăm dò ra tựa hồ không dùng được nữa rồi.
Lý Vân Tiêu nói
– Nếu thật sự như ta đoán, nơi này vào đúng thời khắc sẽ xảy ra biến hóa, như vậy chúng ta chỉ cần đợi ở chỗ này, thẳng đến khi xuất hiện đường mà người Úy giá các ngươi quen thuộc lại tiến lên là được rồi.
Úy Kỳ Nhân gật đầu đồng ý nói:
– Đây quả thật là một cách, nhưng nếu suy đoán của Vân Tiêu đại nhân sai lầm, hoặc là chu kỳ thời gian biến hóa quá dài, vậy phải làm sao đây?
Lý Vân Tiêu nói:
– Dùng một thời gian ngắn làm hạn định, nếu còn chưa có biến hóa vậy thì cũng chỉ có thể tiếp tục tiến tới thôi. Hoặc là hiện giờ liền tiếp tục đi, chỉ cần trước kia có đường, vậy thì giờ nhất định cũng sẽ có đường
Trên mặt Úy Kỳ Nhân lộ vẻ sợ hãi, nói:
– Vẫn nên chờ chút đi, vì tìm ra đường đi chính xác đã chết không ít người, đi con đường quen thuộc trước kia là an toàn nhất.
Úy Đông Dương trầm ngâm nói:
– Vậy phải đợi bao lâu đây? Mấy lần trước các ngươi tiến vào vùng hoang vu này vào thời gian nào?
Úy Kỳ Nhân trầm tư một chút, nói:
– Thời gian cụ thể không chú ý, nhưng phần lớn là vào giữa trưa.
Úy Đông Dương nói:
– Vậy thì đợi một ngày đi, sau mười hai canh giờ luân phiên, nếu cảnh tượng vẫn không biến, vậy thì quy tắc thời gian ở đây quá dài, chờ đợi cũng không phải cách, chỉ có thể đi con đường khác thôi.
Mọi người cũng thập phần tán thành, liền trực tiếp đi tới ven hồ, bắt đầu ngồi xuống điều tức, đối với võ giả quanh năm bế quan tu luyện như bọn hắn mà nói, thời gian một ngày chẳng qua chỉ trong nháy mắt thôi.
Úy Đông Dương tiện tay ném ra Ngọc Xích của hắn, đánh mấy đạo quyết ấn vào trong đó, Ngọc Xích huyễn hóa ra, như cùng một miếng vải màu bạc kéo ra trên trời cao, bao phủ mọi người vào trong.
Suất Quân Uy giương mắt, nhìn thoáng qua, bên ngoài thì cười như trong lòng không cười rầm rì nói:
– Đông Cực Thiên Nhận Xích của Đông Dương huynh có thể công có thể thủ, danh chấn Đông Vực, thật khiến ta phải hâm mộ ghen ghét đấy.
Úy Đông Dương cười nhạt một tiếng, nói:
– Nơi đây quá mức phức tạp hiểm ác, ta sợ đột nhiên gặp nguy hiểm buông xuống, phòng ngự nhiều chút vẫn tốt hơn. Nói đến huyền khí danh chấn Đông Vực, có thể công có thể thủ, có lẽ nên là Nguyên Dương Tán mới đúng a?
Khóe mắt hắn nhìn về phía Lý Vân Tiêu, mang theo mỉm cười.
Lý Vân Tiêu cũng không keo kiệt, trực tiếp lấy ra Tiểu Hồng Tán, bay lên không trung căng ra, vạn đạo hồng mang bắn ra, cùng chiếu rọi với lam mang của Đông Cực Thiên Nhận Ngọc Xích.
Đã có hai kiện huyền khí này phòng ngự trên không trung, tất cả mọi người đều cảm thấy an toàn hơn, yên tâm ngồi xuống điều tức. Trong lòng Úy Kỳ Nhân vẫn tràn đầy sầu lo, tựa hồ hết sức kiêng kỵ nơi này, không cách nào tĩnh tâm ngồi xuống, cho nên đảm nhận nhiệm vụ canh gác.
Hai mắt Lý Vân Tiêu khép lại, liền trực tiếp hiển ảnh trong Giới Thần Bi.
Sau một khắc, liền tới trên Phương Thốn Sơn, ngóng nhìn lại.
Cố Nguyệt Sinh tựa hồ có cảm ứng, lập tức bay ra khỏi núi, chạy ra đón chào, cung kính nói:
– Vân Tiêu đại nhân.
Hắn từ lâu đã biết thân phận Lý Vân Tiêu, sùng kính dị thường.
Lý Vân Tiêu ngóng nhìn vào trong núi, tựa hồ có thể nhìn xuyên vào, nói:
– Viên Cao Hàn đang xung yếu cửu tinh sao?
Cố Nguyệt Sinh trong lòng rùng mình, nói:
– Gia sư đúng là đang trùng kích Thuật Luyện Sư cửu giai, không biết Vân Tiêu đại nhân có gì phân phó?
Hắn cũng biết quan hệ giữa Viên Cao Hàn và Lý Vân Tiêu, sợ Lý Vân Tiêu sẽ gây bất lợi với Viên Cao Hàn, trong lòng khẩn trương vạn phần.
Lý Vân Tiêu liếc qua đã nhìn thấu tâm tư hắn, nói:
– Ngươi không cần khẩn trương, Cao Hàn huynh có thể trùng kích cửu giai, đến lúc đó hợp với bản thể, tốc hành đỉnh phong chi cảnh, ta cũng thấy cao hứng thay hắn
Nói xong, hắn liền trực tiếp biến mất trước Phương Thốn Sơn.
Nhìn qua chỗ Lý Vân Tiêu biến mất, vẻ lo lắng trên mặt Cố Nguyệt Sinh không giảm.
Dù sao Lý Vân Tiêu nhốt Viên Cao Hàn lâu như thế, mỗi ngày đều thay hắn làm việc, quan hệ mà hai người biểu hiện ra xem như hòa hợp, nhưng có trời mới biết sau khi rời khỏi đây Viên Cao Hàn có dốc sức trả tù không, nếu Lý Vân Tiêu cũng có lo lắng này thì sợ rằng Viên Cao Hàn nguy hiểm rồi.
Vạn Cổ Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Vạn Cổ Chí Tôn
Story
Chương 1545: Tế luyện (1)
10.0/10 từ 47 lượt.