Vạn Cổ Chí Tôn
Chương 1501: Thiên Tướng đại biến (2)
– Sơ Nhiên, đã xảy ra chuyện.
Nguyễn Hồng Ngọc run rẩy đặt tay trên lan can, chống lấy thân thể của mình, nàng đã sắp đứng không vững nữa, hơn nữa nước mắt không tự chủ được chảy dài xuống
Trên bầu trời chẳng biết lúc nào bắt đầu hiện ra từng chút màu trắng, bỗng nhiên ngay lúc đó liền ngày càng nhiều, rơi vãi đầy trời, nhao nhao rơi xuống.
Đúng là từng mảnh bông tuyết.
– Van cầu ngươi, van cầu ngươi cứu hắn đi.
Con mắt Nguyễn Hồng Ngọc đã mơ hồ không thấy rõ rồi, tuyết càng lúc càng nhiều, nhưng lại không che được lạnh buốt trong lòng nàng, hàn ý trên người còn hơn cả gió tuyết đầy trời.
Ninh Khả Nguyệt giữ im lặng, im im lặng lặng ngật đứng ở đó, nhìn lên trời cao, không thể thấy rõ được nét mặt của nàng.
– Cầu ngươi, chỉ cần ngươi chịu cứu hắn, ta cái gì cũng sẽ đáp ứng, ta nhất định sẽ bảo hắn lui khỏi vị trí thành chủ thành Hồng Nguyệt, mà ngươi chính là thành chủ kế nhiệm, nhất định, ta nhất định sẽ bảo hắn làm thế, ta thề.
Thân hình Nguyễn Hồng Ngọc khóc đến khom lại, đau lòng khiến nàng không cách nào đứng thẳng được, cả người chậm rãi ngã trong tuyết.
Trước hai mắt mơ hồ tựa hồ có một đạo thân ảnh to lớn cao ngạo đang mỉm cười nhìn nàng, sau đó xoay người, càng chạy càng xa.
Trái tim nàng phảng phất như bị một đao đâm vào xoáy thành thịt nát, đau nhức đến không cách nào hô hấp nổi.
– Van ngươi, ta van ngươi, hiện giờ chỉ có ngươi mới có thể cứu nàng, vô luận ngươi muốn ta làm gì, ta đều nguyện ý.
Nguyễn Hồng Ngọc nằm rạp trên mặt đất, ý thức bắt đầu mơ hồ, trong miệng không ngừng thì thào:
– Cầu ngươi.
Tuyết bay đầy trời rơi xuống, trên Thanh Phong Minh Nguyệt Viên rất nhanh đã phủ kín tuyết, mà Ninh Khả Nguyệt thủy chung không động chút nào cả, Phi Tuyết không dám rơi vào xiêm y của nàng, trên quần áo không nhiễm một hạt bụi.
Một đạo quang mang bay xẹt qua trên trờicao, rơi vào trên Thanh Phong Minh Nguyệt Viên, trên mặt trầm trọng như bao trùm một tầng băng sương.
Mà tuyết rơi nhiều trên bầu trời càng khiến tâm tình của hắn nặng như tưới chì.
Tuyết càng lúc càng nhiều, chầm chậm bay trên trời cao, mà đạo lưu tinh kia lướt qua thập phần chậm chạp, rất lâu sau đó còn có thể chứng kiến vĩ quang chớp động trong đêm tối
Trong nội tâm Ninh Hàng Phong đột nhiên khẽ động, trong gió tuyết đầy trời kia, thân ảnh Ninh Khả Nguyệt giống như hoa mai cô tiễu tuấn dật, tịch mịch nói không nên lời.
– Hồng Ngọc đại nhân...
Sau khiếp sợ ngắn ngủi, Ninh Hàng Phong vội vàng báo cáo nói:
– Nhị tỷ, không tốt rồi, trên Tử Vân Phong bị người hạ xuống cấm chế, hiện giờ cả tòa núi đều bị phong kín, cửa vào Địa Lão Thiên Hoang cũng tựa hồ bị một cổ lực lượng phong ấn rồi.
Lúc nói ra tin tức này, chính hắn cũng không thể tin được, rốt cuộc là người phương nào lại dám hạ đại thủ bút như thê, s toàn bộ thanh Hồng Nguyệt tựa hồ đang lâm vào nguy cơ cực lớn
Ninh Hàng Phong đợi một hồi, cũng không thấy Ninh Khả Nguyệt có động tĩnh, vội la lên:
– Nhị tỷ, làm sao bây giờ?
Nội tâm của hắn cũng một hồi bối rối, biết rõ đã xảy ra chuyện lớn, mà hai người cầm quyền Khương Sở Nhiên lưu lại trước khi rời đi đều ở đây. Một người lăn trên mặt đất khóc nức nở, nhìn bộ dạng như vậy căn bản không thể nghĩ được gì rồi, còn một người lại đứng đấy giống như pho tượng, không nói một lời, cũng không biết trong lòng đang đăm chiêu gì.
Thật lâu, Ninh Khả Nguyệt mới chậm cùis đầu, hai mắt nhắm nghiền, trên mặt nhìn không ra bất luận thần sắc gì, chỉ lạnh nhạt nói:
– Gõ Huyễn Thế chi chung, mở hộ thành chi trận, ngươi thông báo Nguyễn Nguyên Tư, từ giờ trở đi, đến trước khi ta trở lại, trong thành tất cả đều do hắn làm chủ.
Hắn còn muốn hỏi lại, đã thấy Ninh Khả Nguyệt đã hóa thành cầu vồng, biến mất trên không thành Hồng Nguyệt, mà hướng đi đúng là Tử Vân Phong
Ninh Hàng Phong chấn động, ánh mắt của hắn nhìn lại, Huyết Nguyệt cách đó không xa, bóng dáng lưu tinh tựa hồ còn lưu lại vi mang, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt trong đêm tối vô tận
Hắn nhìn Nguyễn Hồng Ngọc, vội vàng rời khỏi Thanh Phong Minh Nguyệt Lâu, chạy tới phủ thành chủ
Không lâu, một đạo tiếng chuông thanh viễn du dương chấn vang trên không thành Hồng Nguyệt, âm thanh đạt trăm dặm, chấn thẳng nhân tâm, chỗ không ai biết, Thiên tướng đại biến
Ninh Hàng Phong tuân theo chỉ thị Ninh Khả Nguyệt, đi phủ thành chủ gõ vang Huyễn Thế chi chung, toàn thành đều sợ hãi.
Rất nhanh bốn phương tám hướng vọt lên từng đạo khí tức cường đại bay tới chỗ phủ thành chủ, đều là cường giả Võ Đế của thành Hồng Nguyệt cả.
Huyễn Thế chi chung, chính là báo động cấp bậc cao nhất của thành Hồng Nguyệt, chung vừa vang lên, tất cả cường giả trên Võ Đế đều phải bỏ hết công việc trong tay, dùng tốc độ nhanh nhất đến phủ thành chủ hội tụ.
Bất quá chỉ nháy mắt đã có vài chục tên cường giả rơi vào trong đại điện phủ thành chủ, nguyên một đám sắc mặt ngưng trọng dị thường.
Thiên Địa dị tượng, lưu tinh vẫn lạc, nửa đêm phi tuyết, bọn hắn thân là cường giả Cửu Thiên cảnh câu thông Thiên Địa, trong mơ hồ cũng phát giác được có đại sự xảy ra.
Bởi vậy tiếng chung vang lên, khiến đại bộ phận mọi người tựa hồ như về tới một màn thê thảm năm đó vậy.
Đại bộ phận ở đây đều là tồn tại đã trải qua trận chiến năm đó, biết rõ tính nghiêm trọng khi gõ vang Huyễn Thế chi chung, mỗi người đều lộ vẻ khẩn trương, cũng không biết nguyên do chính xác
Đột nhiên ba đạo khí tức khủng bố truyền đến, đúng là ba đạo quang mang đỏ vàng lam vờn quanh xoay tròn lấy nhau, ba đạo quang mang chỉ xoay quanh trên không phủ thành chủ, cũng không ơi xuống, tựa hồ không muốn tham dự nghị sự, chỉ lẳng lặng chờ đợi xem thế nào thôi.
Khí tức mạnh mẽ kia, khiến tất cả võ giả trong đại điện đều hoảng sợ kinh hãi, không thể tưởng được ngay cả ba vị này cũng bị kinh động đến
Cái này khiến cường giả trong đại điện càng bắt đầu đứng ngồi không yên, không ngừng châu đầu ghé tai, chỉ có một nam tử trung niên áo trắng là thần sắc lạnh nhạt, mang đến cho người một loại cảm giác cực tĩnh.
Một nam tử trung niên đối diện nhìn hắn một cái, rốt cục nhịn không được, mở miệng nói:
– Nguyễn Nguyên Tư, nhìn bộ dạng ngươi bình tĩnh như thế, tựa hồ biết chút ít tình huống đúng không, Huyễn Thế chi chung gõ vang đến cùng vì sao?
Nam tử trung niên kia vừa mới mở miệng, lập tức tất cả thanh âm đều tĩnh lặng lại, đều rơi vào trên người Nguyễn Nguyên Tư.
Trong mắt Nguyễn Nguyên Tư hiện lên một tia khẩn trương, lập tức lạnh nhạt nói:
– Ta cũng là mới xuất quan, nào biết xảy ra chuyện gì. Lần này Thiên Địa dị tượng, lưu tinh phi tuyết, thật khiến người lo lắng a!
Vạn Cổ Chí Tôn
Nguyễn Hồng Ngọc run rẩy đặt tay trên lan can, chống lấy thân thể của mình, nàng đã sắp đứng không vững nữa, hơn nữa nước mắt không tự chủ được chảy dài xuống
Trên bầu trời chẳng biết lúc nào bắt đầu hiện ra từng chút màu trắng, bỗng nhiên ngay lúc đó liền ngày càng nhiều, rơi vãi đầy trời, nhao nhao rơi xuống.
Đúng là từng mảnh bông tuyết.
– Van cầu ngươi, van cầu ngươi cứu hắn đi.
Con mắt Nguyễn Hồng Ngọc đã mơ hồ không thấy rõ rồi, tuyết càng lúc càng nhiều, nhưng lại không che được lạnh buốt trong lòng nàng, hàn ý trên người còn hơn cả gió tuyết đầy trời.
Ninh Khả Nguyệt giữ im lặng, im im lặng lặng ngật đứng ở đó, nhìn lên trời cao, không thể thấy rõ được nét mặt của nàng.
– Cầu ngươi, chỉ cần ngươi chịu cứu hắn, ta cái gì cũng sẽ đáp ứng, ta nhất định sẽ bảo hắn lui khỏi vị trí thành chủ thành Hồng Nguyệt, mà ngươi chính là thành chủ kế nhiệm, nhất định, ta nhất định sẽ bảo hắn làm thế, ta thề.
Thân hình Nguyễn Hồng Ngọc khóc đến khom lại, đau lòng khiến nàng không cách nào đứng thẳng được, cả người chậm rãi ngã trong tuyết.
Trước hai mắt mơ hồ tựa hồ có một đạo thân ảnh to lớn cao ngạo đang mỉm cười nhìn nàng, sau đó xoay người, càng chạy càng xa.
Trái tim nàng phảng phất như bị một đao đâm vào xoáy thành thịt nát, đau nhức đến không cách nào hô hấp nổi.
– Van ngươi, ta van ngươi, hiện giờ chỉ có ngươi mới có thể cứu nàng, vô luận ngươi muốn ta làm gì, ta đều nguyện ý.
Nguyễn Hồng Ngọc nằm rạp trên mặt đất, ý thức bắt đầu mơ hồ, trong miệng không ngừng thì thào:
– Cầu ngươi.
Tuyết bay đầy trời rơi xuống, trên Thanh Phong Minh Nguyệt Viên rất nhanh đã phủ kín tuyết, mà Ninh Khả Nguyệt thủy chung không động chút nào cả, Phi Tuyết không dám rơi vào xiêm y của nàng, trên quần áo không nhiễm một hạt bụi.
Một đạo quang mang bay xẹt qua trên trờicao, rơi vào trên Thanh Phong Minh Nguyệt Viên, trên mặt trầm trọng như bao trùm một tầng băng sương.
Mà tuyết rơi nhiều trên bầu trời càng khiến tâm tình của hắn nặng như tưới chì.
Tuyết càng lúc càng nhiều, chầm chậm bay trên trời cao, mà đạo lưu tinh kia lướt qua thập phần chậm chạp, rất lâu sau đó còn có thể chứng kiến vĩ quang chớp động trong đêm tối
Trong nội tâm Ninh Hàng Phong đột nhiên khẽ động, trong gió tuyết đầy trời kia, thân ảnh Ninh Khả Nguyệt giống như hoa mai cô tiễu tuấn dật, tịch mịch nói không nên lời.
– Hồng Ngọc đại nhân...
Sau khiếp sợ ngắn ngủi, Ninh Hàng Phong vội vàng báo cáo nói:
– Nhị tỷ, không tốt rồi, trên Tử Vân Phong bị người hạ xuống cấm chế, hiện giờ cả tòa núi đều bị phong kín, cửa vào Địa Lão Thiên Hoang cũng tựa hồ bị một cổ lực lượng phong ấn rồi.
Lúc nói ra tin tức này, chính hắn cũng không thể tin được, rốt cuộc là người phương nào lại dám hạ đại thủ bút như thê, s toàn bộ thanh Hồng Nguyệt tựa hồ đang lâm vào nguy cơ cực lớn
Ninh Hàng Phong đợi một hồi, cũng không thấy Ninh Khả Nguyệt có động tĩnh, vội la lên:
– Nhị tỷ, làm sao bây giờ?
Nội tâm của hắn cũng một hồi bối rối, biết rõ đã xảy ra chuyện lớn, mà hai người cầm quyền Khương Sở Nhiên lưu lại trước khi rời đi đều ở đây. Một người lăn trên mặt đất khóc nức nở, nhìn bộ dạng như vậy căn bản không thể nghĩ được gì rồi, còn một người lại đứng đấy giống như pho tượng, không nói một lời, cũng không biết trong lòng đang đăm chiêu gì.
Thật lâu, Ninh Khả Nguyệt mới chậm cùis đầu, hai mắt nhắm nghiền, trên mặt nhìn không ra bất luận thần sắc gì, chỉ lạnh nhạt nói:
– Gõ Huyễn Thế chi chung, mở hộ thành chi trận, ngươi thông báo Nguyễn Nguyên Tư, từ giờ trở đi, đến trước khi ta trở lại, trong thành tất cả đều do hắn làm chủ.
Hắn còn muốn hỏi lại, đã thấy Ninh Khả Nguyệt đã hóa thành cầu vồng, biến mất trên không thành Hồng Nguyệt, mà hướng đi đúng là Tử Vân Phong
Ninh Hàng Phong chấn động, ánh mắt của hắn nhìn lại, Huyết Nguyệt cách đó không xa, bóng dáng lưu tinh tựa hồ còn lưu lại vi mang, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt trong đêm tối vô tận
Hắn nhìn Nguyễn Hồng Ngọc, vội vàng rời khỏi Thanh Phong Minh Nguyệt Lâu, chạy tới phủ thành chủ
Không lâu, một đạo tiếng chuông thanh viễn du dương chấn vang trên không thành Hồng Nguyệt, âm thanh đạt trăm dặm, chấn thẳng nhân tâm, chỗ không ai biết, Thiên tướng đại biến
Ninh Hàng Phong tuân theo chỉ thị Ninh Khả Nguyệt, đi phủ thành chủ gõ vang Huyễn Thế chi chung, toàn thành đều sợ hãi.
Rất nhanh bốn phương tám hướng vọt lên từng đạo khí tức cường đại bay tới chỗ phủ thành chủ, đều là cường giả Võ Đế của thành Hồng Nguyệt cả.
Huyễn Thế chi chung, chính là báo động cấp bậc cao nhất của thành Hồng Nguyệt, chung vừa vang lên, tất cả cường giả trên Võ Đế đều phải bỏ hết công việc trong tay, dùng tốc độ nhanh nhất đến phủ thành chủ hội tụ.
Bất quá chỉ nháy mắt đã có vài chục tên cường giả rơi vào trong đại điện phủ thành chủ, nguyên một đám sắc mặt ngưng trọng dị thường.
Thiên Địa dị tượng, lưu tinh vẫn lạc, nửa đêm phi tuyết, bọn hắn thân là cường giả Cửu Thiên cảnh câu thông Thiên Địa, trong mơ hồ cũng phát giác được có đại sự xảy ra.
Bởi vậy tiếng chung vang lên, khiến đại bộ phận mọi người tựa hồ như về tới một màn thê thảm năm đó vậy.
Đại bộ phận ở đây đều là tồn tại đã trải qua trận chiến năm đó, biết rõ tính nghiêm trọng khi gõ vang Huyễn Thế chi chung, mỗi người đều lộ vẻ khẩn trương, cũng không biết nguyên do chính xác
Đột nhiên ba đạo khí tức khủng bố truyền đến, đúng là ba đạo quang mang đỏ vàng lam vờn quanh xoay tròn lấy nhau, ba đạo quang mang chỉ xoay quanh trên không phủ thành chủ, cũng không ơi xuống, tựa hồ không muốn tham dự nghị sự, chỉ lẳng lặng chờ đợi xem thế nào thôi.
Khí tức mạnh mẽ kia, khiến tất cả võ giả trong đại điện đều hoảng sợ kinh hãi, không thể tưởng được ngay cả ba vị này cũng bị kinh động đến
Cái này khiến cường giả trong đại điện càng bắt đầu đứng ngồi không yên, không ngừng châu đầu ghé tai, chỉ có một nam tử trung niên áo trắng là thần sắc lạnh nhạt, mang đến cho người một loại cảm giác cực tĩnh.
Một nam tử trung niên đối diện nhìn hắn một cái, rốt cục nhịn không được, mở miệng nói:
– Nguyễn Nguyên Tư, nhìn bộ dạng ngươi bình tĩnh như thế, tựa hồ biết chút ít tình huống đúng không, Huyễn Thế chi chung gõ vang đến cùng vì sao?
Nam tử trung niên kia vừa mới mở miệng, lập tức tất cả thanh âm đều tĩnh lặng lại, đều rơi vào trên người Nguyễn Nguyên Tư.
Trong mắt Nguyễn Nguyên Tư hiện lên một tia khẩn trương, lập tức lạnh nhạt nói:
– Ta cũng là mới xuất quan, nào biết xảy ra chuyện gì. Lần này Thiên Địa dị tượng, lưu tinh phi tuyết, thật khiến người lo lắng a!
Vạn Cổ Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Vạn Cổ Chí Tôn
Story
Chương 1501: Thiên Tướng đại biến (2)
10.0/10 từ 47 lượt.