Vạn Cổ Chí Tôn
Chương 1478: Mê vụ chi hải (2)
– Ân, Nguyệt Đồng đã tiến vào sao?
Trên mặt Mộ Dung Trúc hiện lên một tia kinh ngạc, nhìn đồ án khắc trên bích họa kia, vươn tay ra sờ tới, thở dài một tiếng thật sâu, lẩm bẩm:
– Đã như vậy, ta liền ở phía trước chờ hắn vậy.
Thân ảnh của hắn cũng dần dần trở nên ảm đạm, hóa thành từng điểm quang mang, tiến vào trong bích họa kia
Lý Vân Tiêu vừa bước vòa Truyền Tống Trận, sau một khắc đã xuất hiện ở một mảnh Mê vụ chi hải.
– Vậy mà hoàn toàn che đậy thần thức, cái này nên làm sao cho phải đây?
Lý Vân Tiêu đột nhiên lắp bắp kinh hãi, dưới chân không ngừng truyền đến thanh âm sóng biển, khiến hắn biết mình đang trên một mảnh đại hải. Nhưng đưa tay không thấy được năm ngón, mà ngay cả thần thức cũng không thể phóng xuất ra bên ngoài, nơi thế này ngay cả tọa độ cũng không có.
Hơn nữa khiến hắn càng thêm lo lắng chính là biển cả này có trời mới biết có những gì, trước kia trong phiến hải vực tại Địa Lão Thiên Hoang đã khiến hắn chết khiếp rồi.
Truyền Tống Trận kia cũng không biết là tùy cơ hay là định hướng, nhưng mặc dù là truyền tống định hướng, ở trên mặt biển đầy sương mù này cũng không cách nào liên hệ được với người khác.
Trong tay Lý Vân Tiêu hiện ra Hoàng Triêu Chung, dùng sức vỗ xuống một chưởng.
“Đương”
“Đương”
Tiếng chuông thanh viễn du dương, truyền ra bốn phía, một tiếng mạnh mẽ hơn một tiếng.
– Ân? Mê vụ chi hải này có cổ quái.
Lý Vân Tiêu đột nhiên cảnh giác, dùng lực lượng Hoàng Triêu Chung, dị tượng chi lực bình thường cũng có thể trực tiếp xuyên thấu, chỉ cần mọi người là truyền tống định hướng tới, vậy nhất định có thể nghe thấy tiếng chuông của hắn, hơn nữa theo thanh âm tìm ra, nhưng hiện giờ lại không có
Vậy thì có hai nguyên nhân, Truyền Tống Trận Pháp là tùy cơ, hoặc là Mê vụ chi hải này trực tiếp che đậy tiếng chuông của hắn.
Ngay lúc hắn nghi hoặc, đột nhiên một tiếng nói truyền tới:
– Vân thiếu, là ngươi sao?
Trong Mê vụ hải mù xuất hiện một đạo nhân ảnh mơ mơ màng màng, từ thanh âm kia và dáng người mà xem thì hẳn là Trần Khai Hồng không thể nghi ngờ, ngay sau đó từ bốn phía cũng có bóng người hiển hiện đến, đúng là người năm phái.
– Hô, may mắn có tiếng chuông của ngươi, nếu không chúng ta đều mất phương hướng trong phiếu mê vụ hải này rồi.
Thanh âm Thừa Hạo Miểu truyền đến, hắn nhẹ thở ra.
La Nguyên Khải nói:
– Vân thiếu, tiếng chuông kia của ngươi có thể xuyên thấu Mê vụ chi hải này, mà thần thông của chúng ta đều bị giam cầm rồi, không biết ngươi có cách nào tìm được phương hướng không.
Lý Vân Tiêu nhẹ vỗ Hoàng Triêu Chung, sắc mặt bình tĩnh nói:
– Để ta thử xem.
Trong tay hắn hiện ra Thiên Thu Bá Đao, rót nguyên lực vào trong đó, đột nhiên ánh đao hiện ra, chém qua bên cạnh.
– Vân thiếu... Ngươi.
La Nguyên Khải kinh hãi, một tiếng hét thảm truyền đến, lập tức bị chém thành hai nửa, máu tươi bắn ra, hai nửa thân ảnh rơi thẳng vào biển.
– Lý Vân Tiêu ngươi..., ngươi vì sao lại giết hắn.
Bốn phía lập tức truyền đến tiếng khiếp sợ và hét loạn, hiển nhiên một đao kia của hắn đã ngoài dự đoán của mọi người.
Lý Vân Tiêu ngửi ngửi mùi máu trong Mê vụ chi hải, lạnh lùng nói:
– Quả nhiên không phải máu nhân loại, một đám tôm tép nhãi nhép, chết.
Tay trái hắn vỗ mạnh lên Hoàng Triêu Chung bên người, một đạo âm cổ chấn vang, công kích sóng âm rất mạnh trùng kích ra, lập tức người năm phái ở bốn phía đều kêu to lên “Oa oa”, thanh âm thập phần bén nhọn khủng bố, căn bản không giống như nhân loại.
Lý Vân Tiêu một tay bấm niệm pháp quyết, quanh thân kim quang đại thịnh, thoáng cái hiển hóa ra pháp tướng kim thân ba đầu sáu tay, bản thân lại mở ra tam nhãn, mà hai cái đầu khác một cái diện mục dữ tợn, một cái âm độc cười lạnh, Huyền khí trong tay kim quang đại thịnh
Thái Cổ Thiên Mục sau khi mở ra, một ánh mắt sắc lạnh quét ra, vậy mà có thể nhìn thấy mấy chục thước quanh thân.
Chỉ thấy có một đám quái nhân đầu cá thân người đang ở trong Mê vụ chi hải, hai mắt đều lộ ra, bịt lấy lỗ tai kháng cự tiếng chuông kia, hơn nữa trên đầu tràn đầy lân phiến, trong miệng mọc ra răng nanh, xấu xí đến cực điểm.
Trong đó một quái ngư thủ lĩnh khôi ngô một chút há miệng, dùng thanh âm Vũ Trác cả giận nói:
– Vân thiếu, ngươi làm gì vậy?
Lý Vân Tiêu lạnh lùng cười cười, Thiên Thu Bá Đao lập tức chém qua đi, mỉa mai nói:
– Lấy tính mạng các ngươi ah
Những quái nhân đầu cá ki đột nhiên phát hiện trong con mắt thứ ba trên trán Lý Vân Tiêu tràn đầy vẻ châm chọc, lập tức kinh hãi, hiểu rõ ngụy trang của mình đã bị phá, lập tức nguyên một đám gào thét, hóa thành từng đạo hào quang xoay tròn trên không trung, sau đó trùng kích xuống
Tên quái nhân đầu cá bị Lý Vân Tiêu chính diện chém tới kia cũng thoáng kinh hoảng, phi tốc thối lui ra mấy chục thước, nhưng cũng bị đao mang chém bay khối vây cá, đau nhức kêu to oa oa.
Đám còn lại cũng vọt nhanh tới trong Mê vụ chi hải, dùng đầu lâu trực tiếp đánh tới.
Những quái nhân đầu cá này tựa hồ cũng không biết võ kỹ hoặc chiêu thức công kích mạnh mẽ gì cả, chỉ dựa vào Mê vụ chi hải, tăng thêm hình thái của mìnhvà mô phỏng thanh âm để lừa gạt người.
– Các ngươi đã thích dùng đầu đụng, vậy thì đụng cho thống khoái đi.
Trong tay Lý Vân Tiêu đột nhiên xuất hiện một cái búa, hóa thành hơn hai trượng, hai tay giơ lên cao cao, trực tiếp đánh tới trên đầu đám quái nhân đầu cá kia
“Phanh”
Một búa xuống, đầu một gã quái nhân đầu cá lập tức nổ bung, máu me văng đầy trời.
“Phanh”
“Phanh”
Lý Vân Tiêu nhanh chóng vung mạnh lấy cái búa, thoáng cái đánh ra mấy búa, mỗi lần đều cực kỳ chuẩn xác, đám quái nhân xông lên đều bị gõ chuẩn xác vào đầu, mảng lớn thi thể rơi xuống dưới.
Những quái nhân đầu cá kia chỉ số thông minh tựa hồ cũng không cao, nhưng cũng không phải là đồ đần, rất nhanh liền phát hiện không đúng, thoáng cái không ngừng kêu lên “Chít chít chít chít” kỳ quái, không dám xông lên nữa, mà toàn bộ đều bay xuống, vọt vào trong biển cả biến mất không thấy gì nữa.
Lý Vân Tiêu lúc này mới thu hồi huyền khí, bắt đầu nhìn lại bốn phía. Hắn rót nguyên lực vào trong Thái Cổ Thiên Mục kia, nhưng chỉ có thể nhìn thấy khoảng cách gần trăm mét, xa hơn nữa lại là một mảnh mơ hồ.
Đột nhiên bốn phía có ít hạt châu hơi sáng phù hiện bên cạnh hắn, nguyên một đám tròn vo như tiểu cầu vậy.
Lý Vân Tiêu cẩn thận nhìn lại, lúc này mới phát hiện đây là do đám quái nhân đầu cá kia lưu lại, hình như là nội đan của bọn hắn.
Nội đan những quái nhân đầu cá này đều ở trong đại não, sau khi bị Lý Vân Tiêu gõ nát đầu cũng thuận tiện nổ ra, tổng cộng có hơn mười khỏa, vậy mà lại không hề nát.
Lý Vân Tiêu lâm không một trảo, cầm lấy một khỏa trong đó. Phát hiện nội đan này rất nhẹ, giống như bọt biển vậy, nhưng linh khí mười phần, tựa hồ không có gì khác với nội đan bình thường, hắn trực tiếp quét tay qua, lập tức thu lấy tất cả nội đan vào túi.
– Đến cùng thì bên nào mới là phương hướng chính xác đây?
Vạn Cổ Chí Tôn
Trên mặt Mộ Dung Trúc hiện lên một tia kinh ngạc, nhìn đồ án khắc trên bích họa kia, vươn tay ra sờ tới, thở dài một tiếng thật sâu, lẩm bẩm:
– Đã như vậy, ta liền ở phía trước chờ hắn vậy.
Thân ảnh của hắn cũng dần dần trở nên ảm đạm, hóa thành từng điểm quang mang, tiến vào trong bích họa kia
Lý Vân Tiêu vừa bước vòa Truyền Tống Trận, sau một khắc đã xuất hiện ở một mảnh Mê vụ chi hải.
– Vậy mà hoàn toàn che đậy thần thức, cái này nên làm sao cho phải đây?
Lý Vân Tiêu đột nhiên lắp bắp kinh hãi, dưới chân không ngừng truyền đến thanh âm sóng biển, khiến hắn biết mình đang trên một mảnh đại hải. Nhưng đưa tay không thấy được năm ngón, mà ngay cả thần thức cũng không thể phóng xuất ra bên ngoài, nơi thế này ngay cả tọa độ cũng không có.
Hơn nữa khiến hắn càng thêm lo lắng chính là biển cả này có trời mới biết có những gì, trước kia trong phiến hải vực tại Địa Lão Thiên Hoang đã khiến hắn chết khiếp rồi.
Truyền Tống Trận kia cũng không biết là tùy cơ hay là định hướng, nhưng mặc dù là truyền tống định hướng, ở trên mặt biển đầy sương mù này cũng không cách nào liên hệ được với người khác.
Trong tay Lý Vân Tiêu hiện ra Hoàng Triêu Chung, dùng sức vỗ xuống một chưởng.
“Đương”
“Đương”
Tiếng chuông thanh viễn du dương, truyền ra bốn phía, một tiếng mạnh mẽ hơn một tiếng.
– Ân? Mê vụ chi hải này có cổ quái.
Lý Vân Tiêu đột nhiên cảnh giác, dùng lực lượng Hoàng Triêu Chung, dị tượng chi lực bình thường cũng có thể trực tiếp xuyên thấu, chỉ cần mọi người là truyền tống định hướng tới, vậy nhất định có thể nghe thấy tiếng chuông của hắn, hơn nữa theo thanh âm tìm ra, nhưng hiện giờ lại không có
Vậy thì có hai nguyên nhân, Truyền Tống Trận Pháp là tùy cơ, hoặc là Mê vụ chi hải này trực tiếp che đậy tiếng chuông của hắn.
Ngay lúc hắn nghi hoặc, đột nhiên một tiếng nói truyền tới:
– Vân thiếu, là ngươi sao?
Trong Mê vụ hải mù xuất hiện một đạo nhân ảnh mơ mơ màng màng, từ thanh âm kia và dáng người mà xem thì hẳn là Trần Khai Hồng không thể nghi ngờ, ngay sau đó từ bốn phía cũng có bóng người hiển hiện đến, đúng là người năm phái.
– Hô, may mắn có tiếng chuông của ngươi, nếu không chúng ta đều mất phương hướng trong phiếu mê vụ hải này rồi.
Thanh âm Thừa Hạo Miểu truyền đến, hắn nhẹ thở ra.
La Nguyên Khải nói:
– Vân thiếu, tiếng chuông kia của ngươi có thể xuyên thấu Mê vụ chi hải này, mà thần thông của chúng ta đều bị giam cầm rồi, không biết ngươi có cách nào tìm được phương hướng không.
Lý Vân Tiêu nhẹ vỗ Hoàng Triêu Chung, sắc mặt bình tĩnh nói:
– Để ta thử xem.
Trong tay hắn hiện ra Thiên Thu Bá Đao, rót nguyên lực vào trong đó, đột nhiên ánh đao hiện ra, chém qua bên cạnh.
– Vân thiếu... Ngươi.
La Nguyên Khải kinh hãi, một tiếng hét thảm truyền đến, lập tức bị chém thành hai nửa, máu tươi bắn ra, hai nửa thân ảnh rơi thẳng vào biển.
– Lý Vân Tiêu ngươi..., ngươi vì sao lại giết hắn.
Bốn phía lập tức truyền đến tiếng khiếp sợ và hét loạn, hiển nhiên một đao kia của hắn đã ngoài dự đoán của mọi người.
Lý Vân Tiêu ngửi ngửi mùi máu trong Mê vụ chi hải, lạnh lùng nói:
– Quả nhiên không phải máu nhân loại, một đám tôm tép nhãi nhép, chết.
Tay trái hắn vỗ mạnh lên Hoàng Triêu Chung bên người, một đạo âm cổ chấn vang, công kích sóng âm rất mạnh trùng kích ra, lập tức người năm phái ở bốn phía đều kêu to lên “Oa oa”, thanh âm thập phần bén nhọn khủng bố, căn bản không giống như nhân loại.
Lý Vân Tiêu một tay bấm niệm pháp quyết, quanh thân kim quang đại thịnh, thoáng cái hiển hóa ra pháp tướng kim thân ba đầu sáu tay, bản thân lại mở ra tam nhãn, mà hai cái đầu khác một cái diện mục dữ tợn, một cái âm độc cười lạnh, Huyền khí trong tay kim quang đại thịnh
Thái Cổ Thiên Mục sau khi mở ra, một ánh mắt sắc lạnh quét ra, vậy mà có thể nhìn thấy mấy chục thước quanh thân.
Chỉ thấy có một đám quái nhân đầu cá thân người đang ở trong Mê vụ chi hải, hai mắt đều lộ ra, bịt lấy lỗ tai kháng cự tiếng chuông kia, hơn nữa trên đầu tràn đầy lân phiến, trong miệng mọc ra răng nanh, xấu xí đến cực điểm.
Trong đó một quái ngư thủ lĩnh khôi ngô một chút há miệng, dùng thanh âm Vũ Trác cả giận nói:
– Vân thiếu, ngươi làm gì vậy?
Lý Vân Tiêu lạnh lùng cười cười, Thiên Thu Bá Đao lập tức chém qua đi, mỉa mai nói:
– Lấy tính mạng các ngươi ah
Những quái nhân đầu cá ki đột nhiên phát hiện trong con mắt thứ ba trên trán Lý Vân Tiêu tràn đầy vẻ châm chọc, lập tức kinh hãi, hiểu rõ ngụy trang của mình đã bị phá, lập tức nguyên một đám gào thét, hóa thành từng đạo hào quang xoay tròn trên không trung, sau đó trùng kích xuống
Tên quái nhân đầu cá bị Lý Vân Tiêu chính diện chém tới kia cũng thoáng kinh hoảng, phi tốc thối lui ra mấy chục thước, nhưng cũng bị đao mang chém bay khối vây cá, đau nhức kêu to oa oa.
Đám còn lại cũng vọt nhanh tới trong Mê vụ chi hải, dùng đầu lâu trực tiếp đánh tới.
Những quái nhân đầu cá này tựa hồ cũng không biết võ kỹ hoặc chiêu thức công kích mạnh mẽ gì cả, chỉ dựa vào Mê vụ chi hải, tăng thêm hình thái của mìnhvà mô phỏng thanh âm để lừa gạt người.
– Các ngươi đã thích dùng đầu đụng, vậy thì đụng cho thống khoái đi.
Trong tay Lý Vân Tiêu đột nhiên xuất hiện một cái búa, hóa thành hơn hai trượng, hai tay giơ lên cao cao, trực tiếp đánh tới trên đầu đám quái nhân đầu cá kia
“Phanh”
Một búa xuống, đầu một gã quái nhân đầu cá lập tức nổ bung, máu me văng đầy trời.
“Phanh”
“Phanh”
Lý Vân Tiêu nhanh chóng vung mạnh lấy cái búa, thoáng cái đánh ra mấy búa, mỗi lần đều cực kỳ chuẩn xác, đám quái nhân xông lên đều bị gõ chuẩn xác vào đầu, mảng lớn thi thể rơi xuống dưới.
Những quái nhân đầu cá kia chỉ số thông minh tựa hồ cũng không cao, nhưng cũng không phải là đồ đần, rất nhanh liền phát hiện không đúng, thoáng cái không ngừng kêu lên “Chít chít chít chít” kỳ quái, không dám xông lên nữa, mà toàn bộ đều bay xuống, vọt vào trong biển cả biến mất không thấy gì nữa.
Lý Vân Tiêu lúc này mới thu hồi huyền khí, bắt đầu nhìn lại bốn phía. Hắn rót nguyên lực vào trong Thái Cổ Thiên Mục kia, nhưng chỉ có thể nhìn thấy khoảng cách gần trăm mét, xa hơn nữa lại là một mảnh mơ hồ.
Đột nhiên bốn phía có ít hạt châu hơi sáng phù hiện bên cạnh hắn, nguyên một đám tròn vo như tiểu cầu vậy.
Lý Vân Tiêu cẩn thận nhìn lại, lúc này mới phát hiện đây là do đám quái nhân đầu cá kia lưu lại, hình như là nội đan của bọn hắn.
Nội đan những quái nhân đầu cá này đều ở trong đại não, sau khi bị Lý Vân Tiêu gõ nát đầu cũng thuận tiện nổ ra, tổng cộng có hơn mười khỏa, vậy mà lại không hề nát.
Lý Vân Tiêu lâm không một trảo, cầm lấy một khỏa trong đó. Phát hiện nội đan này rất nhẹ, giống như bọt biển vậy, nhưng linh khí mười phần, tựa hồ không có gì khác với nội đan bình thường, hắn trực tiếp quét tay qua, lập tức thu lấy tất cả nội đan vào túi.
– Đến cùng thì bên nào mới là phương hướng chính xác đây?
Vạn Cổ Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Vạn Cổ Chí Tôn
Story
Chương 1478: Mê vụ chi hải (2)
10.0/10 từ 47 lượt.