Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1468: Đồng tâm hiệp lực (2)

Lúc hai người đang trao đổi thì dường như những người phía trước đã thương lượng xong. Lúc này đã chia thành hai phe tiến về phía Lưu Diễm, mỗi một bên đều cố gắng phát huy độn thuật đến mức tận cùng, hi vọng có thể vượt qua mà không cần chiến đấu.

Cũng không thấy Lưu Diễm có bất kỳ động tác gì, chỉ là con mắt đột nhiên trợn to, tản mát do quang mang màu tím yêu dị, không gian bốn phía hơi bị nghịch chuyển.

Trong sát na, những võ giả đang lao đến kia đều hoảng sợ khi phát hiện vậy mà mình vẫn đứng im tại chỗ.

– Điều này ….

Sắc mặt La Nguyên Khải trở nên cực kỳ khó coi, cắn răng nói:

– Biến hóa thời không, thay đổi thiên địa, quản nhiên là tộc nhân Đồng Tộc.

Sắc mặt Trần Khai Hồng cũng trở nên ngưng trọng, nói:

– Xem ra muốn vượt qua chỉ có mỗi cách là đánh ngã nó, cũng không biết thực lực của nó thế nào, chúng ta có thể chiến thắng hay không.

La Nguyên Khải nói:


– Thực lực thế nào thì chỉ cần thử một lần là biết, hoặc không thì học theo Lý Vân Tiêu, đợi ở chỗ này đến lúc tự động truyền tống đi thôi. Nếu may mắn nó không có ác ý, không chủ động công kích, có thể nó chỉ là thủ vệ tế đàn mà thôi.

Hắn vừa nói xong, Lưu Diễm vung tay lên, một chưởng quét qua phía mọi người.

Trong lòng bàn tay Lưu Diễm xuất hiện hiện vầng sáng chói mắt, giống như đúc Cực Dương Lực từ trong tế đàn tỏa ra, phảng phất như một mặt trời đang rơi xuoonsgs.

– Ngươi thật là mỏ quạ đen.

Trần Khai Hồng mắng một câu, tất cả mọi người đều hoảng hốt, vội vàng bay về bốn phía tránh né, cố gắng tránh thoát một kích kia.

Một đạo chưởng lực của Lưu Diễm trự tiếp rơi về phía cát bụi, thế nhưng không chỉ đơn giản là khởi động một kích mà sau khi đoàn ánh sáng tản ra nhiệt độ cả vùng không gian dường như tăng lên.

– Thủ đoạn công kích dùng Cực Dương Lực thật mạnh, trong hoàn cảnh này công kích lại càng được tăng cường.

Trên mặt La Nguyên Khải là một mảnh ngưng trọng, tất cả mọi người đều lui ra mấy chục thước, tránh xa Lưu Diễm, không ai dám làm con ngựa đầu đàn xung phong.

Sau khi dùng một chưởng đánh xơ xác liên quân ba phái, con mắt duy nhất của Lưu Diễm chuyển hướng về phía Bắc Minh thế gia, cũng đồng dạng sử dụng một chưởng, mấy đạo Cực Dương Lực từ bàn tay nó lao ra oanh kích bốn phía.



Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người giống như chia rẽ khắp nơi phân bố xung quanh Lưu Diễm, đều lẳng lặng ngước nhìn, không người nào chủ động công kích.

Tất cả mọi người đều có tâm tư riêng, không ai nguyện xuất lực nhiều, đặc biệt sau khi đại náo với người Bắc Minh thế gia, mọi người đều đợi người khác động thủ trước.

Lý Vân Tiêu ở phía xa xa nhíu mày, nếu cứ tiếp tục như vậy thì đợi đến bao giờ, hắn lớn tiếng kêu lên:

– Mọi người đồng tâm hiệp lực, bất kể hiềm khích lúc trước, hợp sức lại đánh bại yêu thú này mới là chính đạo. Nếu không trong hoàn cảnh Cực Dương Lực, nếu so sánh sự tiêu hao thì ở lại càng lâu càng nguy hiểm, nếu có cừu hận gì thì đợi sau này giải quyết.

Đạo lý này ai cũng hiểu rõ chỉ là không người nào nguyện ý mở miệng nói trước, giống như hai cô gái đang hờn dỗi nhau vậy.

Có Lý Vân Tiêu làm lời dẫn, mọi người cũng có khả năng nói chuyện, La Nguyên Khải nghiêm mặt nói:

– Vân thiếu nói cực kỳ chính xác, sự tình có nặng có nhẹ, giờ phút này đại sự hàng đầu chính là liên thủ giết địch.

Trần Khai Hồng cũng thuận thế nói:

– Không sai, trong khi ba phái chúng ta đồng tâm hiệp lực, cũng không biết Bắc Minh thế gia có suy nghĩ gì, sẽ không ở sau lưng thọc chúng ta một dao chứ?


Bắc Minh Lai Phong tức đến phát điên, chính mình vừa mới nói phải đồng tâm hiệp lực thì một đám châm chọc khiêu khích, hiện tại Lý Vân Tiêu vừa mới nói một câu phải đồng tâm hiệp lực thì cả một đám lên tiếng phụ họa. Bản thân mình chính là người cung chủ kế nhiệm Bắc Minh Huyền Cung cũng không bằng một tên vớ vẩn như Lý Vân Tiêu. Lý Vân Tiêu thì tính là cái gì, một đám ngu xuẩn kia lại nghe lời hắn.

Nhưng giờ khắc này cũng không phải do hắn làm chủ, Bắc Minh Đồng Phương cũng bất động thanh sắc nói:

– Chư vị nói đùa, đối đầu với kẻ địch mạnh, đương nhiên phải đồng tâm hiệp lực, mặc dù chư vị có hiểu lầm với ta nhưng Bắc Minh Đồng Phương ta cũng không để trong lòng, thời gian trôi qua tự nhiên mọi người sẽ hiểu rõ phong cách hành sự quang minh lỗi lạc của Bắc Minh Huyền Cung.

Trần Khai Hồng nhẹ nhàng hừ lạnh một chút, tỏ vẻ nội tâm cực kỳ bất mãn, tuy rẳng trên miệng mọi người đều là lời giả dối nhưng thật sự không thể không biết xấu hổ như Bắc Minh Đồng Phương. Tuy vậy lòng dạ mọi người thế nào tất cả đều hiểu, khi đã cần liên thủ thì cần phải có cái tiếng, việc tiếp tục đi đâm chọc thật sự không tốt.

Đột nhiên Bắc Minh Đồng Phương cất cao giọng nói:

– Để tỏ thành ý của Bắc Minh thế gia chúng ta, lần này để lão phu tự mình ra tay, chư vị lược trận cho ta.

Người ba phái đều mừng thầm, Thừa Hạo Miểu híp mắt cười nói:

– Có Đồng Phương đại nhan ra tay, lo gì không diệt được yêu thú.

Một mình Bắc Minh Đồng Phương tiến lên, mỗi bước hắn bước ra, hàn khí trên người liền gia tăng vài phần, sau khi hắn bước ra ba bước, quyền phải đột nhiên tách ra một đạo quang mang màu lam, đúng là Hàn Băng Chi Khí cực hạn, trực tiếp thành hình thái quang mang, lập lòe bao bọc phía trước quyền mang.

Tất cả mọi người đều biến sắc, quyền này ngưng tụ mà thành, nhiệt độ bốn phía đột nhiên tùy theo đó mà giảm đi mãnh liệt, Cực Dương Lực bị áp chế đi xuống, không ít người đều âm thầm thờ phào một hơi, thầm nghĩ lão nhân này vì thay đổi hình tượng của mình đoán chừng đã thật sự động thủ.

Lưu Diễm cũng tựa hồ cảm nhận được nguy hiểm, hai tay giơ cao quá đầu, hai tay nhanh chóng kết xuất một đạo ấn ký, đột nhiên oanh xuống.

– Cái gì, yêu thú cũng biết kết ấn.

Trong lòng Bắc Minh Đồng Phương kinh ngạc không thôi, nhưng cũng không bối rối, dẫm mạnh chân lên mặt đất liền lùi lại mấy chục thước, quyền kình trong tay đọng lại, oanh khứ hướng về phía bầu trời.

– Hả? Lão nhân kia đang làm gì vậy? Con mắt có vấn đề sao? Tự nhiên lại oanh phá về phía bầu trời?

– Con mẹ nó, thế này cũng quá mức đi. Quả nhiên không thể tin tưởng được người Bắc Minh thế gia.

Đúng lúc mọi người há miệng măng to, sắc mặt Bất Quang Lượng của Phệ Hồn Tộc thay đổi nói:

– Chẳng lẽ là chiêu đó sao ….?

Chỉ thấy một quyền kia đánh vào bầu trời liền tụ lại thành một điểm rồi nổ bung. Một cỗ băng khí màu lam tràn ra bốn phương tám hướng, quyền kình tụ lại thành một điểm tọa độ trong không gian tạo thành một đóa hoa băng trong suốt. Lấy hoa băng làm trung tâm, lại hiện ra một điểm kết tinh, càng ngày càng xuất hiện nhiều điểm kết tinh, bắt đầu che kinh cả bầu trời.

– Quả nhiên là Băng Thiên Đống Địa.

Vạn Cổ Chí Tôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vạn Cổ Chí Tôn Truyện Vạn Cổ Chí Tôn Story Chương 1468: Đồng tâm hiệp lực (2)
10.0/10 từ 47 lượt.
loading...