Vạn Cổ Chí Tôn
Chương 1446: Thú đấu
Con thỏ tựa hồ có biết đại quái ngư kia, đứng trên bờ cảnh giác, hai chân dài rộng có chút ngồi xổm xuống, hai mắt đỏ bừng nhìn chăm chú tới…, hai lỗ tai lớn không ngừng lắc lư, lôi điện chi lực trên đó vang lên “Đùng đùng” liên tục
Hai đầu cự thú cứ vậy giằng co với nhau, giống như bất động vậy, nhưng hai cổ yêu lực bành trướng kia hình thành khí tràng đè ép lấy nhau, giữa biển cả và lục địa sinh ra lực linh áp rất mạnh, toàn bộ đám mây trên nước biển và bầu trời đều đang không ngừng biến hóa trạng thái, tốc độ cực nhanh.
Trong tĩnh có động, trong động có tĩnh, dưới cơn yên tĩnh kia, thảm nhất chính là tất cả võ giả kẹp ở chính giữa, nguyên một đám sắc mặt trắng bệch, có thể nói là lên trời không đường, xuống đất không cửa.
Mà ngay cả Lý Vân Tiêu và Đặng Vũ Phong dưới hai cổ lực lượng này cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu, sau khi vận chuyển nguyên lực ngăn cản mới thoáng giảm bớt.
Con thỏ kia đột nhiên không nhịn được nữa khẽ động, hai lỗ tai nhúc nhích, lập tức một mảnh lôi đình hiển hiện, đánh lên người cự ngư kia, khiến trọn cả bầu trời đại địa đều bị bao phủ bởi một mảnh thâm lam, sắc mặt tất cả võ giả trong chốc lát liền trắng bệch.
“Ầm ầm”
Lôi điện ngang trời mà qua, những võ giả kia dốc sức liều mạng né tránh, không ít người trực tiếp bị đánh xuóng, cháy đen rơi xuống nước biển bị một đám cá nhỏ vây lấy rỉa.
Quái ngư cực lớn kia cũng không có động tác gì, khép hai mắt to lại, cả đầu vậy mà bắt đầu rút vào trong thân thể, giống như con nhím vậy, lôi đình kinh thiên đánh lên lân phiến trên người nó, trực tiếp bị chấn tản đi bốn phương tám hương, không gây ra chút tổn thương nào cả.
Chỉ khổ cho những võ giả bị kẹp ở giữa, có ít người thật vất vả né một kích của con thỏ kia lập tức đã bị phản chấn về, lôi điện chi lực bắn đi không chút quy luật khiến bọn hắn phải trốn đông trốn tây, lại có một đám tiêu đời.
“Phanh”
Chiến xa Hổ Vương của Lý Vân Tiêu cũng không thể may mắn thoát khỏi bị lôi điện lực phản chấn đánh trúng, lập tức báo hỏng, hai đạo quang mang bỗng nhiên nổ bung ra, không chút tổn thương, chỉ là mặt sắc mặt ngưng trọng mà thôi.
Lần này tất cả mọi người nhìn ra sự bất phàm của hai người bọn họ, một gã võ giả vội vàng cao giọng nói:
– Hai vị đại nhân, kính xin thi triển thần thông đuổi hai đầu yêu thú này đi, cứu chúng ta một mạng a!
– Đuổi hai đầu yêu thú này đi? Các ngươi đang nói đùa sao?
Sắc mặt Đặng Vũ Phong t âm hàn, thực lực của hắn cũng mới chỉ khôi phục lại một nửa thôi, thương thế vẫn chưa hoàn toàn phục hồi như cũ, giờ bị kẹp giữa hai đầu yêu thú này cũng khó khăn lắm mới có thể bảo vệ bản thân thôi.
Lân giáp trên người quái ngư sau khi phản xạ ra lôi điện, chẳng biết lúc nào đã đưa đầu cá ra lại bên ngoài, trong miệng phun ra một bọt biển màu trắng, trong nước biển đột nhiên truyền đến thanh âm “Ọt ọt ọt ọt”, đúng là những tiểu quái ngư kia cũng học theo cùng phun ra, đại lượng bọt biển màu trắng bay đầy mặt biển.
“Ọt ọt”
Bọt biển trong miệng đại quái ngư bị nó phun ra lập tức lướt như bay trên mặt biển, khiến nước biển bốn phía đều bị xoáy lên, vô số bọt biển thật nhỏ cũng theo đó bay vào không trung, tốc độ bọt biển lớn càng lúc càng nhanh, phóng tới bờ biển, ngay khi thoát ly nước biển liền hóa thành một đạo bạch quang, cuốn tới khắp toàn bộ đường ven biển, chiếu rọi ra một mảnh trắng bệch.
Mà vô số bọt biển nhỏ cuốn lên không trung, đột nhiên trong nháy mắt vỡ ra, trở thành từng đạo tia sáng trắng, vậy mà ẩn chứa lực lượng cổ quái, không ít võ giả không chống lại nổi, bị tia sáng trắng kia nhiễm vào một chút, lập tức liên tục kêu thảm thiết, cả người vậy bừng cháy trên không trung, trong khoảnh khắc liền hóa thành tro tàn
– Dĩ nhiên là yêu hỏa
Lý Vân Tiêu cả kinh, hai đầu Cự Thú này đều thi triển ra thần thông thuộc tính nguyên tố. Hắn và Đặng Vũ Phong cũng ra sức chống lại tia sáng trắng kia, cũng không phải quá cố hết sức.
Con thỏ trên bờ tựa hồ lộ ra một tia sợ hãi, hai chân khép lại nhảy dựng lên, không dám chạm vào yêu hỏa màu trắng kia, thân thể khổng lồ nhảy thẳng lên lùi về sau, thoáng cái nhảy ra chừng trăm mét, rơi trên mặt đất phát ra tiếng rung mạnh.
Hỏa diễm bạch sắc kia đốt khắp bốn phương tám hướng, sau một lúc mới dần tự tắt đi, chỉ có nơi bị nó đốt qua, hơn phân nửa đường ven biển đều hóa thành một mảnh trắng bệch.
Hai đầu Cự Thú sau khi công kính thăm dò nhau một lúc liền không còn động tác nữa, lôi điện trên lỗ tai con thỏ cũng yếu đi nhiều, tựa hồ đang tích súc năng lượng, mà trong miệng quái ngư lại phát ra thanh âm “Xì xào”, không biết là đang làm gì.
Thảm nhất chính là võ giả bị kẹp ở giữa, đã vẫn lạc bảy tám phần mười, chỉ còn lại năm người, trong đó bốn gã đều là Võ Đế, còn có một gã Võ Tôn đỉnh phong, cũng cực kỳ khó khăn mới chống đỡ được đến giờ, người còn lại thì đều chết sạch cả rồi.
Mặc dù là năm người còn lại này sắc mặt cũng đều trắng bệch, không biết kế tiếp sẽ như thế nào, đây hoàn toàn là Thần Tiên đánh nhau, phàm nhân họa a!
Hai Cự Thú giằng co nhau một lúc, trong mắt quái ngư kia vòng vo vài cái, tựa hồ cảm thấy đần độn vô vị liền quay người trực tiếp bơi đi
Năm người còn lại lúc này mới nhẹ thở ra, tâm thần bất định bay trên mặt biển một hồi, tận lực rời xa con thỏ kia.
Con thỏ thấy không còn địch nhân liền nhìn qua bốn phía, lập tức dười ánh mắt đỏ rực lên người đám nhân loại nó cảm thấy không có ý nghĩa kia, lôi điện trên lỗ tai bắt đầu tăng cường lên.
Sắc mặt Đặng Vũ Phong đại biến, trầm giọng nói:
– Vân thiếu, làm sao bây giờ? Giết hay chạy đây?
Con thỏ này chẳng qua chỉ là cửu giai sơ cấp, so với Thiết Lệ quả thật kém quá nhiều, vốn lấy lực lượng hai người giờ phút này liên thủ còn chưa hẳn có thể thắng. Đáng tiếc một thân bảo vật của hắn đều đã bị hủy, trên người lại có tổn thương, hiện giờ chỉ còn lại một thanh chiến đao trên người, nếu không dùng thực lực Võ Đế ngũ tinh của hắn, cũng có thể trực tiếp đi lên đơn đả độc đấu rồi.
Lý Vân Tiêu trầm giọng nói:
– Phạm vi công kích lôi điện của nó rất lớn, sợ rằng nhất thời khó mà chạy được, nếu lui về biển cả, ta cảm thấy lại càng nguy hiểm hơn
Năm tên võ giả kia thì vẫn đang chạy ra biển, giờ phút này đại quái ngư đã biến mất trên mặt biển kia chẳng biết lúc nào đột nhiên lại duỗi đầu lên, khiến năm người sợ tới mức lại bay vào gần bờ, thoáng cái đã quay chung quanh bên người Đặng Vũ Phong.
Bởi vì Đặng Vũ Phong là người có thực lực cao nhất trong mọi người, vây ở bên cạnh hắn tựa hồ sẽ an toàn hơn một chút.
– Nói như vậy chính là giết rồi!
Trong mắt Đặng Vũ Phong hiện lên một tia hàn khí, chiến đao đột nhiên xuất hiện trên vai, đơn thủ nắm chặt. Bảo đao tâm thần tương tu này chính là tài sản cuối cùng của hắn rồi, ngay cả chiến y cũng đã triệt để nát bấy dưới một kích kia của Thiết Lệ.
Vạn Cổ Chí Tôn
Hai đầu cự thú cứ vậy giằng co với nhau, giống như bất động vậy, nhưng hai cổ yêu lực bành trướng kia hình thành khí tràng đè ép lấy nhau, giữa biển cả và lục địa sinh ra lực linh áp rất mạnh, toàn bộ đám mây trên nước biển và bầu trời đều đang không ngừng biến hóa trạng thái, tốc độ cực nhanh.
Trong tĩnh có động, trong động có tĩnh, dưới cơn yên tĩnh kia, thảm nhất chính là tất cả võ giả kẹp ở chính giữa, nguyên một đám sắc mặt trắng bệch, có thể nói là lên trời không đường, xuống đất không cửa.
Mà ngay cả Lý Vân Tiêu và Đặng Vũ Phong dưới hai cổ lực lượng này cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu, sau khi vận chuyển nguyên lực ngăn cản mới thoáng giảm bớt.
Con thỏ kia đột nhiên không nhịn được nữa khẽ động, hai lỗ tai nhúc nhích, lập tức một mảnh lôi đình hiển hiện, đánh lên người cự ngư kia, khiến trọn cả bầu trời đại địa đều bị bao phủ bởi một mảnh thâm lam, sắc mặt tất cả võ giả trong chốc lát liền trắng bệch.
“Ầm ầm”
Lôi điện ngang trời mà qua, những võ giả kia dốc sức liều mạng né tránh, không ít người trực tiếp bị đánh xuóng, cháy đen rơi xuống nước biển bị một đám cá nhỏ vây lấy rỉa.
Quái ngư cực lớn kia cũng không có động tác gì, khép hai mắt to lại, cả đầu vậy mà bắt đầu rút vào trong thân thể, giống như con nhím vậy, lôi đình kinh thiên đánh lên lân phiến trên người nó, trực tiếp bị chấn tản đi bốn phương tám hương, không gây ra chút tổn thương nào cả.
Chỉ khổ cho những võ giả bị kẹp ở giữa, có ít người thật vất vả né một kích của con thỏ kia lập tức đã bị phản chấn về, lôi điện chi lực bắn đi không chút quy luật khiến bọn hắn phải trốn đông trốn tây, lại có một đám tiêu đời.
“Phanh”
Chiến xa Hổ Vương của Lý Vân Tiêu cũng không thể may mắn thoát khỏi bị lôi điện lực phản chấn đánh trúng, lập tức báo hỏng, hai đạo quang mang bỗng nhiên nổ bung ra, không chút tổn thương, chỉ là mặt sắc mặt ngưng trọng mà thôi.
Lần này tất cả mọi người nhìn ra sự bất phàm của hai người bọn họ, một gã võ giả vội vàng cao giọng nói:
– Hai vị đại nhân, kính xin thi triển thần thông đuổi hai đầu yêu thú này đi, cứu chúng ta một mạng a!
– Đuổi hai đầu yêu thú này đi? Các ngươi đang nói đùa sao?
Sắc mặt Đặng Vũ Phong t âm hàn, thực lực của hắn cũng mới chỉ khôi phục lại một nửa thôi, thương thế vẫn chưa hoàn toàn phục hồi như cũ, giờ bị kẹp giữa hai đầu yêu thú này cũng khó khăn lắm mới có thể bảo vệ bản thân thôi.
Lân giáp trên người quái ngư sau khi phản xạ ra lôi điện, chẳng biết lúc nào đã đưa đầu cá ra lại bên ngoài, trong miệng phun ra một bọt biển màu trắng, trong nước biển đột nhiên truyền đến thanh âm “Ọt ọt ọt ọt”, đúng là những tiểu quái ngư kia cũng học theo cùng phun ra, đại lượng bọt biển màu trắng bay đầy mặt biển.
“Ọt ọt”
Bọt biển trong miệng đại quái ngư bị nó phun ra lập tức lướt như bay trên mặt biển, khiến nước biển bốn phía đều bị xoáy lên, vô số bọt biển thật nhỏ cũng theo đó bay vào không trung, tốc độ bọt biển lớn càng lúc càng nhanh, phóng tới bờ biển, ngay khi thoát ly nước biển liền hóa thành một đạo bạch quang, cuốn tới khắp toàn bộ đường ven biển, chiếu rọi ra một mảnh trắng bệch.
Mà vô số bọt biển nhỏ cuốn lên không trung, đột nhiên trong nháy mắt vỡ ra, trở thành từng đạo tia sáng trắng, vậy mà ẩn chứa lực lượng cổ quái, không ít võ giả không chống lại nổi, bị tia sáng trắng kia nhiễm vào một chút, lập tức liên tục kêu thảm thiết, cả người vậy bừng cháy trên không trung, trong khoảnh khắc liền hóa thành tro tàn
– Dĩ nhiên là yêu hỏa
Lý Vân Tiêu cả kinh, hai đầu Cự Thú này đều thi triển ra thần thông thuộc tính nguyên tố. Hắn và Đặng Vũ Phong cũng ra sức chống lại tia sáng trắng kia, cũng không phải quá cố hết sức.
Con thỏ trên bờ tựa hồ lộ ra một tia sợ hãi, hai chân khép lại nhảy dựng lên, không dám chạm vào yêu hỏa màu trắng kia, thân thể khổng lồ nhảy thẳng lên lùi về sau, thoáng cái nhảy ra chừng trăm mét, rơi trên mặt đất phát ra tiếng rung mạnh.
Hỏa diễm bạch sắc kia đốt khắp bốn phương tám hướng, sau một lúc mới dần tự tắt đi, chỉ có nơi bị nó đốt qua, hơn phân nửa đường ven biển đều hóa thành một mảnh trắng bệch.
Hai đầu Cự Thú sau khi công kính thăm dò nhau một lúc liền không còn động tác nữa, lôi điện trên lỗ tai con thỏ cũng yếu đi nhiều, tựa hồ đang tích súc năng lượng, mà trong miệng quái ngư lại phát ra thanh âm “Xì xào”, không biết là đang làm gì.
Thảm nhất chính là võ giả bị kẹp ở giữa, đã vẫn lạc bảy tám phần mười, chỉ còn lại năm người, trong đó bốn gã đều là Võ Đế, còn có một gã Võ Tôn đỉnh phong, cũng cực kỳ khó khăn mới chống đỡ được đến giờ, người còn lại thì đều chết sạch cả rồi.
Mặc dù là năm người còn lại này sắc mặt cũng đều trắng bệch, không biết kế tiếp sẽ như thế nào, đây hoàn toàn là Thần Tiên đánh nhau, phàm nhân họa a!
Hai Cự Thú giằng co nhau một lúc, trong mắt quái ngư kia vòng vo vài cái, tựa hồ cảm thấy đần độn vô vị liền quay người trực tiếp bơi đi
Năm người còn lại lúc này mới nhẹ thở ra, tâm thần bất định bay trên mặt biển một hồi, tận lực rời xa con thỏ kia.
Con thỏ thấy không còn địch nhân liền nhìn qua bốn phía, lập tức dười ánh mắt đỏ rực lên người đám nhân loại nó cảm thấy không có ý nghĩa kia, lôi điện trên lỗ tai bắt đầu tăng cường lên.
Sắc mặt Đặng Vũ Phong đại biến, trầm giọng nói:
– Vân thiếu, làm sao bây giờ? Giết hay chạy đây?
Con thỏ này chẳng qua chỉ là cửu giai sơ cấp, so với Thiết Lệ quả thật kém quá nhiều, vốn lấy lực lượng hai người giờ phút này liên thủ còn chưa hẳn có thể thắng. Đáng tiếc một thân bảo vật của hắn đều đã bị hủy, trên người lại có tổn thương, hiện giờ chỉ còn lại một thanh chiến đao trên người, nếu không dùng thực lực Võ Đế ngũ tinh của hắn, cũng có thể trực tiếp đi lên đơn đả độc đấu rồi.
Lý Vân Tiêu trầm giọng nói:
– Phạm vi công kích lôi điện của nó rất lớn, sợ rằng nhất thời khó mà chạy được, nếu lui về biển cả, ta cảm thấy lại càng nguy hiểm hơn
Năm tên võ giả kia thì vẫn đang chạy ra biển, giờ phút này đại quái ngư đã biến mất trên mặt biển kia chẳng biết lúc nào đột nhiên lại duỗi đầu lên, khiến năm người sợ tới mức lại bay vào gần bờ, thoáng cái đã quay chung quanh bên người Đặng Vũ Phong.
Bởi vì Đặng Vũ Phong là người có thực lực cao nhất trong mọi người, vây ở bên cạnh hắn tựa hồ sẽ an toàn hơn một chút.
– Nói như vậy chính là giết rồi!
Trong mắt Đặng Vũ Phong hiện lên một tia hàn khí, chiến đao đột nhiên xuất hiện trên vai, đơn thủ nắm chặt. Bảo đao tâm thần tương tu này chính là tài sản cuối cùng của hắn rồi, ngay cả chiến y cũng đã triệt để nát bấy dưới một kích kia của Thiết Lệ.
Vạn Cổ Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Vạn Cổ Chí Tôn
Story
Chương 1446: Thú đấu
10.0/10 từ 47 lượt.