Vạn Cổ Chí Tôn
Chương 1378: Vạch trần vở kịch (2)
– Câm miệng.
Lưu Cảnh Sơn hoàn toàn bị chọc giận, điên cuồng quát một tiếng liền xông lên, một chưởng hướng trong xe tù vỗ tới.
Chung quanh người các Đại thương hội đều âm thầm lắc đầu, chiêu này của Tử Vân thương hội rõ ràng cho thấy để làm tức giận đối phương, trước để cho Lôi Phong Thương Hội thân bại danh liệt, sau đó làm hậu sự. Hôm nay xem ra, chẳng những Lưu Cảnh Sơn không thể vãn hồi cục diện, trái lại đang lâm vào trong mưu kế của Tử Vân thương hội.
– Không tốt, hắn muốn giết người diệt khẩu, mau cứu người.
Lý Vân Tiêu kinh hãi một tiếng, có vẻ thập phần hốt hoảng, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia trang nhã, đợi cho Lưu Cảnh Sơn một chưởng bổ ra lồng sắt, chưởng lực chấn nhập vào, hắn phi thân nhẹ nhàng một trảo, liền cứu Tề Dương Văn, mà tùy ý Ti Đức Xa ở lại trong lồng.
Phanh.
– A Lưu Cảnh Sơn ngươi…
Lồng sắt bị chấn nứt ra, Ti Đức Xa bị một chưởng đánh trúng, ngũ tạng bể nát, đồng thời cũng từ trong trạng thái nhiếp hồn tỉnh táo lại, nhưng sinh cơ đã hoàn toàn không có, trong mắt tràn đầy vẻ oán độc nhìn chằm chằm Lưu Cảnh Sơn, chết không nhắm mắt.
– Lưu Cảnh Sơn, ngươi vậy mà sát nhân diệt khẩu.
Lý Vân Tiêu cả giận nói:
– Hơn nữa sát hại Bát giai Thuật luyện sư Ti Đức Xa đức cao vọng trọng, ngươi thực sự là gan lớn như trời a, xem Phủ thành chủ làm sao thu thập ngươi, xem Hóa Thần hải làm sao thu thập ngươi.
Bát giai Thuật luyện sư đã là nhân vật thuật đạo thượng tầng, Hóa Thần Hải trực tiếp thống nhất quản lý, thân phận cao thượng, vạn người kính ngưỡng.
Mỗi một Bát giai Thuật luyện sư tấn chức, khi tử vong, Hóa Thần hải sẽ làm tốt ghi lại tường tận, nếu bị người sát hại, Hóa Thần hải sẽ truy cứu tường tận, tuyệt không buông tha.
– Thiết.
Lưu Cảnh Sơn cũng trong nháy mắt phản ứng lại, cả kinh thở một hơi lãnh khí, thất thần tại chỗ.
Hắn bản ý là muốn giết chết Tề Dương Văn, nhưng đối phương cứu Tề Dương Văn đi, cố ý lưu lại Ti Đức Xa, hiển nhiên là từ lâu tính kế rồi, chờ đợi mình nhập hủ a.
Trời ạ, trong Tử Vân thương hội rốt cuộc là người phương nào đang mưu đồ? Vậy mà đem tình hình mình nổi giận cũng tính kế vào, để cho mình từng bước một tiến vào bẩy rập.
Lưu Cảnh Sơn chỉ cảm thấy cả người rét run, biết lần này đá phải thiết bản, phiền phức lớn rồi.
Hắn nổi giận đùng đùng quát:
– Ti Đức đại sư chết, tuy là bị mất mạng dưới chưởng của ta, nhưng làm sao không phải là một loại giải thoát. Ngươi đem đại sư nhốt trong lồng sắt, đây mới là tội đáng chết vạn lần, mặc dù ta giết đại sư, cũng chỉ là bất đắc dĩ thành toàn hắn, vãn hồi tôn nghiêm của đại sư.
Ti Đức Xa chết ở trong tay hắn đã nhiều người thấy, chống chế không xong, nhưng mà tội danh mưu hại này nhất định phải giao cho đối phương, mình tuyệt đối không thể ôm trong người, bằng không đợi mình chính là Hóa Thần hải điều tra, trên cơ bản chính là xử tử.
– Ha ha, thiên hạ chê cười.
Lý Vân Tiêu giận dữ, khiển trách:
– Sở dĩ Ti Đức đại sư cùng Tề Dương Văn trưởng lão chen ở trong cũi, là bởi vì giúp ngươi làm ác mà cảm thấy hối hận, nên lấy tư thái chịu đòn nhận tội như vậy sám hối, lấy thân dạy người, khuyến thiện thế nhân, đồng thời mạo hiểm nguy hiểm bị trả thù vạch trần các ngươi xấu xa, hiện tại quả nhiên bị diệt khẩu, đáng trách thực lực ta không đủ, chưa kịp cứu đại sư, nhưng trước khi đại sư chết, ánh mắt căm hận, phát ra từ chỗ sâu trong linh hồn đối với hung thủ, cũng rung động thiên thiên vạn vạn người ở đây.
Lý Vân Tiêu nghiêm nghị cao giọng nói:
– Đại sư trừng ác dương thiện, tinh thần không sợ tà ác vĩnh viễn không chết.
– Tinh thần vĩnh viễn không chết.
– Giết Lưu Cảnh Sơn tên đao phủ này.
– Diệt Lôi Phong Thương Hội báo thù cho đại sư.
Từng tiếng hô to ở trong đám người vang lên, lập tức khiến cho cộng minh, trong lúc nhất thời người người bi phẫn, lên án công khai.
Trong đó ngoại trừ Tử Vân thương hội nằm vùng ra, còn có người thương hội khác cũng theo ồn ào, cái này gọi là bỏ đá xuống giếng a, xem ra Lôi Phong Thương Hội rất khó qua lần này, tất cả mọi người cam tâm tình nguyện đánh rơi một đối thủ cạnh tranh, từng bước xâm chiếm chỗ trống thị trường.
Người Tử Vân thương hội cùng một nhóm quần chúng biết nội tình sớm nhất, đều là từng cái toát ra mồ hôi lạnh, thời điểm trước khi Ti Đức Xa chết, mặc cho ngươi đánh chửi lăng nhục, quả thực giống như chó đối xử, còn kém không có ở trên đầu hắn tiểu tiện. Hiện tại chết vậy mà đưa đến độ cao như vậy, quả thực chính là đứng đầu đạo đức, tinh thần mẫu mực, tâm linh soi sáng muôn đời.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
– Lưu Cảnh Sơn, ngươi là tự mình chém đầu đền tội, hay là muốn chính nghĩa chi sĩ khắp thiên hạ cùng nhau động thủ?
Phốc.
Lưu Cảnh Sơn tức giận phun ra một ngụm máu, tinh khí thần cả người trong nháy mắt uể oải xuống, hiện tại một người mình đối mặt thiên thiên vạn vạn khiển trách cùng châm chọc, coi như là trăm miệng cũng khó biện, cái này là triệt để ngã quỵ.
– Hừ, một đám hầu tử nhảy nhót ngang ngược, không có thực lực cũng dám động Lôi Phong Thương Hội ta, quá làm càn, hôm nay ta muốn nhìn, ai dám nói Lôi Phong Thương Hội không phải.
Một thanh âm lạnh như băng từ bên trong thương hội vang lên, sau đó phong vân biến sắc, trên bầu trời mây đen cuồn cuộn, một đạo uy áp lâm không ép xuống, nhiệt độ chợt giảm xuống, tất cả mọi người nhịn không được rùng mình một cái.
– Vũ Đế, quả nhiên là Vũ Đế cường giả.
Cẩn Huyền tới giờ mới lộ ra có chút lo lắng, nhưng lúc nàng quay đầu nhìn về phía Lý Vân Tiêu lại thấy trong mắt đối phương lộ ra vẻ cười lạnh và mỉa mai, lúc này mới lần nữa yên lòng, an tâm quan chiến.
Nội tâm của nàng thầm nghĩ: nam tử trước mắt này chính là nam nhân được tôn vinh là đệ nhất nhân trong đám thiên tài mới xuất hiện tại Thiên Võ Giới a!
– Lê trưởng lão.
Lưu Cảnh Sơn bi phẫn kêu một tiếng, lập tức trước mắt đột nhiên xuất hiện một gã lão giả nghênh đón lấy.
Lão giả kia trực tiếp vươn tay ra làm ra thủ thế chặn lại, chậm rãi nói:
– Ta cũng biết rồi. May mắn lần này lão phu lần này có đến trấn Thiên Hải một chuyến, nếu không thật sự không thu thập được cục diện này rồi.
Tất cả mọi người đều lộ vẻ kinh sợ, âm thầm biến sắc, cơ hồ mỗi người đều đã ý thức được lão giả trước mặt này chính là Cửu Thiên Võ Đế.
Thực lực tổng thể trấn Hải Thiên không tốt lắm, một gã cường giả Võ Đế đủ để gây ra chấn động cực lớn rồi, người các đại thương hội đều bắt đầu thầm than đáng tiếc, thế cục trước đây đã hoàn toàn biến hóa, bên phía thương hội Lôi Phong có Võ Đế tọa trấn, vậy thì hữu kinh vô hiểm rồi.
Về phần tổn hại mặt danh dự, tùy tiện diễn một chút là có thể lấy về, hiện giờ duy nhất khó làm chính là Lưu Cảnh Sơn giết Ti Đức Viễn, phải tiếp nhận sự điều tra của Hóa Thần Hải. Nhưng vậy cũng dễ xử lý, chỉ cần triệt để bắt lấy thương hội Tử Vân, đến lúc đó đổ hết trách nhiện lên đầu thương hội Tử Vân thì được rồi.
Vạn Cổ Chí Tôn
Lưu Cảnh Sơn hoàn toàn bị chọc giận, điên cuồng quát một tiếng liền xông lên, một chưởng hướng trong xe tù vỗ tới.
Chung quanh người các Đại thương hội đều âm thầm lắc đầu, chiêu này của Tử Vân thương hội rõ ràng cho thấy để làm tức giận đối phương, trước để cho Lôi Phong Thương Hội thân bại danh liệt, sau đó làm hậu sự. Hôm nay xem ra, chẳng những Lưu Cảnh Sơn không thể vãn hồi cục diện, trái lại đang lâm vào trong mưu kế của Tử Vân thương hội.
– Không tốt, hắn muốn giết người diệt khẩu, mau cứu người.
Lý Vân Tiêu kinh hãi một tiếng, có vẻ thập phần hốt hoảng, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia trang nhã, đợi cho Lưu Cảnh Sơn một chưởng bổ ra lồng sắt, chưởng lực chấn nhập vào, hắn phi thân nhẹ nhàng một trảo, liền cứu Tề Dương Văn, mà tùy ý Ti Đức Xa ở lại trong lồng.
Phanh.
– A Lưu Cảnh Sơn ngươi…
Lồng sắt bị chấn nứt ra, Ti Đức Xa bị một chưởng đánh trúng, ngũ tạng bể nát, đồng thời cũng từ trong trạng thái nhiếp hồn tỉnh táo lại, nhưng sinh cơ đã hoàn toàn không có, trong mắt tràn đầy vẻ oán độc nhìn chằm chằm Lưu Cảnh Sơn, chết không nhắm mắt.
– Lưu Cảnh Sơn, ngươi vậy mà sát nhân diệt khẩu.
Lý Vân Tiêu cả giận nói:
– Hơn nữa sát hại Bát giai Thuật luyện sư Ti Đức Xa đức cao vọng trọng, ngươi thực sự là gan lớn như trời a, xem Phủ thành chủ làm sao thu thập ngươi, xem Hóa Thần hải làm sao thu thập ngươi.
Bát giai Thuật luyện sư đã là nhân vật thuật đạo thượng tầng, Hóa Thần Hải trực tiếp thống nhất quản lý, thân phận cao thượng, vạn người kính ngưỡng.
Mỗi một Bát giai Thuật luyện sư tấn chức, khi tử vong, Hóa Thần hải sẽ làm tốt ghi lại tường tận, nếu bị người sát hại, Hóa Thần hải sẽ truy cứu tường tận, tuyệt không buông tha.
– Thiết.
Lưu Cảnh Sơn cũng trong nháy mắt phản ứng lại, cả kinh thở một hơi lãnh khí, thất thần tại chỗ.
Hắn bản ý là muốn giết chết Tề Dương Văn, nhưng đối phương cứu Tề Dương Văn đi, cố ý lưu lại Ti Đức Xa, hiển nhiên là từ lâu tính kế rồi, chờ đợi mình nhập hủ a.
Trời ạ, trong Tử Vân thương hội rốt cuộc là người phương nào đang mưu đồ? Vậy mà đem tình hình mình nổi giận cũng tính kế vào, để cho mình từng bước một tiến vào bẩy rập.
Lưu Cảnh Sơn chỉ cảm thấy cả người rét run, biết lần này đá phải thiết bản, phiền phức lớn rồi.
Hắn nổi giận đùng đùng quát:
– Ti Đức đại sư chết, tuy là bị mất mạng dưới chưởng của ta, nhưng làm sao không phải là một loại giải thoát. Ngươi đem đại sư nhốt trong lồng sắt, đây mới là tội đáng chết vạn lần, mặc dù ta giết đại sư, cũng chỉ là bất đắc dĩ thành toàn hắn, vãn hồi tôn nghiêm của đại sư.
Ti Đức Xa chết ở trong tay hắn đã nhiều người thấy, chống chế không xong, nhưng mà tội danh mưu hại này nhất định phải giao cho đối phương, mình tuyệt đối không thể ôm trong người, bằng không đợi mình chính là Hóa Thần hải điều tra, trên cơ bản chính là xử tử.
– Ha ha, thiên hạ chê cười.
Lý Vân Tiêu giận dữ, khiển trách:
– Sở dĩ Ti Đức đại sư cùng Tề Dương Văn trưởng lão chen ở trong cũi, là bởi vì giúp ngươi làm ác mà cảm thấy hối hận, nên lấy tư thái chịu đòn nhận tội như vậy sám hối, lấy thân dạy người, khuyến thiện thế nhân, đồng thời mạo hiểm nguy hiểm bị trả thù vạch trần các ngươi xấu xa, hiện tại quả nhiên bị diệt khẩu, đáng trách thực lực ta không đủ, chưa kịp cứu đại sư, nhưng trước khi đại sư chết, ánh mắt căm hận, phát ra từ chỗ sâu trong linh hồn đối với hung thủ, cũng rung động thiên thiên vạn vạn người ở đây.
Lý Vân Tiêu nghiêm nghị cao giọng nói:
– Đại sư trừng ác dương thiện, tinh thần không sợ tà ác vĩnh viễn không chết.
– Tinh thần vĩnh viễn không chết.
– Giết Lưu Cảnh Sơn tên đao phủ này.
– Diệt Lôi Phong Thương Hội báo thù cho đại sư.
Từng tiếng hô to ở trong đám người vang lên, lập tức khiến cho cộng minh, trong lúc nhất thời người người bi phẫn, lên án công khai.
Trong đó ngoại trừ Tử Vân thương hội nằm vùng ra, còn có người thương hội khác cũng theo ồn ào, cái này gọi là bỏ đá xuống giếng a, xem ra Lôi Phong Thương Hội rất khó qua lần này, tất cả mọi người cam tâm tình nguyện đánh rơi một đối thủ cạnh tranh, từng bước xâm chiếm chỗ trống thị trường.
Người Tử Vân thương hội cùng một nhóm quần chúng biết nội tình sớm nhất, đều là từng cái toát ra mồ hôi lạnh, thời điểm trước khi Ti Đức Xa chết, mặc cho ngươi đánh chửi lăng nhục, quả thực giống như chó đối xử, còn kém không có ở trên đầu hắn tiểu tiện. Hiện tại chết vậy mà đưa đến độ cao như vậy, quả thực chính là đứng đầu đạo đức, tinh thần mẫu mực, tâm linh soi sáng muôn đời.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
– Lưu Cảnh Sơn, ngươi là tự mình chém đầu đền tội, hay là muốn chính nghĩa chi sĩ khắp thiên hạ cùng nhau động thủ?
Phốc.
Lưu Cảnh Sơn tức giận phun ra một ngụm máu, tinh khí thần cả người trong nháy mắt uể oải xuống, hiện tại một người mình đối mặt thiên thiên vạn vạn khiển trách cùng châm chọc, coi như là trăm miệng cũng khó biện, cái này là triệt để ngã quỵ.
– Hừ, một đám hầu tử nhảy nhót ngang ngược, không có thực lực cũng dám động Lôi Phong Thương Hội ta, quá làm càn, hôm nay ta muốn nhìn, ai dám nói Lôi Phong Thương Hội không phải.
Một thanh âm lạnh như băng từ bên trong thương hội vang lên, sau đó phong vân biến sắc, trên bầu trời mây đen cuồn cuộn, một đạo uy áp lâm không ép xuống, nhiệt độ chợt giảm xuống, tất cả mọi người nhịn không được rùng mình một cái.
– Vũ Đế, quả nhiên là Vũ Đế cường giả.
Cẩn Huyền tới giờ mới lộ ra có chút lo lắng, nhưng lúc nàng quay đầu nhìn về phía Lý Vân Tiêu lại thấy trong mắt đối phương lộ ra vẻ cười lạnh và mỉa mai, lúc này mới lần nữa yên lòng, an tâm quan chiến.
Nội tâm của nàng thầm nghĩ: nam tử trước mắt này chính là nam nhân được tôn vinh là đệ nhất nhân trong đám thiên tài mới xuất hiện tại Thiên Võ Giới a!
– Lê trưởng lão.
Lưu Cảnh Sơn bi phẫn kêu một tiếng, lập tức trước mắt đột nhiên xuất hiện một gã lão giả nghênh đón lấy.
Lão giả kia trực tiếp vươn tay ra làm ra thủ thế chặn lại, chậm rãi nói:
– Ta cũng biết rồi. May mắn lần này lão phu lần này có đến trấn Thiên Hải một chuyến, nếu không thật sự không thu thập được cục diện này rồi.
Tất cả mọi người đều lộ vẻ kinh sợ, âm thầm biến sắc, cơ hồ mỗi người đều đã ý thức được lão giả trước mặt này chính là Cửu Thiên Võ Đế.
Thực lực tổng thể trấn Hải Thiên không tốt lắm, một gã cường giả Võ Đế đủ để gây ra chấn động cực lớn rồi, người các đại thương hội đều bắt đầu thầm than đáng tiếc, thế cục trước đây đã hoàn toàn biến hóa, bên phía thương hội Lôi Phong có Võ Đế tọa trấn, vậy thì hữu kinh vô hiểm rồi.
Về phần tổn hại mặt danh dự, tùy tiện diễn một chút là có thể lấy về, hiện giờ duy nhất khó làm chính là Lưu Cảnh Sơn giết Ti Đức Viễn, phải tiếp nhận sự điều tra của Hóa Thần Hải. Nhưng vậy cũng dễ xử lý, chỉ cần triệt để bắt lấy thương hội Tử Vân, đến lúc đó đổ hết trách nhiện lên đầu thương hội Tử Vân thì được rồi.
Vạn Cổ Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Vạn Cổ Chí Tôn
Story
Chương 1378: Vạch trần vở kịch (2)
10.0/10 từ 47 lượt.