Vạn Cổ Chí Tôn
Chương 1361: Bị cáo (1)
Bỗng nhiên Nguyễn Tử Mậu cảm thấy cả người như rơi vào hầm băng, nội tâm một trận run rẩy, nhưng hắn liệu định Trữ Khả Nguyệt không thể làm sao hắn, cắn răng run cầm cập nói:
– Thiết phiến kia đã không ở trên người ta, ở chỗ phụ thân đại nhân.
Tiếng nói vừa ra, quanh thân hàn khí tận tán.
Khả Nguyệt thu hồi khí thế của mình, lạnh lùng nói:
– Ta sẽ đi hỏi Nguyễn Nguyên Tư, nếu như biết ngươi dám gạt ta, lấy quy định của Hồng Nguyệt thành, lừa dối trưởng bối là kết cục gì ngươi liền chờ xem.
Nàng quay người lại, ôm lấy Lý Vân Tiêu liền lâm không mà đi, một bước bước ra, lập tức biến mất ở không trung.
Sắc mặt Nguyễn Tử Mậu thay đổi mấy lần, thầm kêu không được, thiết phiến kia còn ở trên người hắn, xem ra nhất định phải mau mau đưa cho phụ thân, bằng không đắc tội vị đại nhân kia, dù là phụ thân đại nhân cũng che không nổi hắn.
– Sư phụ, sư phụ chờ ta a.
Khương Như Băng hô vài tiếng, muốn theo sau, nhưng cuối cùng không thể đuổi tới, trơ mắt nhìn Trữ Khả Nguyệt biến mất ở trước mắt.
Nạp Lan Chỉ Tuyền tiến lên phía trước nói:
– Khả Nuyệt đại nhân tất nhiên là đi trị liệu cho Lý Vân Tiêu, Như Băng muội tử ngươi cũng đừng đi theo, bằng không chỉ sẽ thêm phiền phức.
Khương Như Băng lo lắng nói:
– Không biết thương thế của Vân Tiêu đại ca có thể khôi phục hay không, đều tại ta, nếu như căn cơ vũ đạo của hắn bị phế bỏ, vậy ta…
Nàng lập tức lâm vào trong tự trách, âm thanh có chút nghẹn ngào, không nhịn được dùng một tay che miệng.
– Hừ, đan điền chỉ có thể còn lại nửa bên, cho dù chữa khỏi, thiên phú cũng hủy diệt sạch, chung thân chỉ có thể dừng lại ở trình độ lục tinh Vũ Tôn.
Nguyễn Hồng Ngọc không chút nào thương hại hừ lạnh, ngưng mắt nhìn Khương Như Băng nói:
– Như Băng ngươi theo ta trở lại, khoảng thời gian này không được tái xuất phủ thành chủ, ngươi đừng thêm phiền cho mọi người!
Khương Như Băng vừa nghe, từng viên nước mắt nhất thời đổ rào rào rớt xuống, rốt cục “Ô” khóc ra thành tiếng, khóc không ra tiếng:
– Ô ô ô, đều do ta, đều là ta hại Vân Tiêu đại ca, ô ô ô…
Nàng lâm vào trong tự trách, nếu không phải nàng mạnh mẽ muốn Lý Vân Tiêu xuất thủ, giờ khắc này căn bản sẽ không có tình huống như thế phát sinh, như vậy Lý Vân Tiêu có thể an tâm tu luyện võ đạo, cho đến trở thành thiên hạ đệ nhất nhân.
– Mỗi người có thiên mệnh, Như Băng ngươi cũng không cần quá tự trách. Có thể là thiên phú của hắn quá cường, ông trời cũng nhìn không được, lúc này mới mượn tay Nhuận Tường phá huỷ.
Khương Sở Nhiên bùi ngùi thở dài, an ủi Khương Như Băng nói:
– Thiên đạo phiêu miểu không lường được, đây là kiếp nạn của hắn, cùng ngươi không quan hệ.
– Đúng, mỗi người đều có thiên mệnh! Ta tin tưởng Lý Vân Tiêu nhất định có thể sống qua kiếp này!
Sắc mặt của La Thanh Vân cũng cực kỳ khó coi, sau khi nói ra câu nói này liền xoay người rời đi.
Nạp Lan Chỉ Tuyền ngẩn ngơ, cũng vội đi theo.
Căn cơ vũ đạo của Lý Vân Tiêu đã hủy, thiên phú không còn tồn tại nữa, cao tầng Hồng Nguyệt thành đối với người này cũng mất đi hứng thú, chỉ bất quá là thở dài một tiếng, liền đồng thời rời đi, Khương Như Băng cũng bị mang về phủ thành chủ, toàn bộ quảng trường lập tức trống vắng.
Phốc!
Phốc!
Lúc này trong trời cao mới phun ra hai ngụm tiên huyết, chính là Thừa Hạo Miểu cùng Bắc Minh Lai Phong, hai người vẫn ẩn nấp ở giữa trời cao, mãi đến tận đoàn người đi hết, lúc này mới hiện thân ra, sắc mặt đều trắng bệch, cả người run cầm cập.
– Thừa Miểu huynh, ta luôn cảm giác hành tích của chúng ta tựa hồ có người nhận ra được.
– Hừm, đương nhiên không gạt được những người Hồng Nguyệt thành Thành chủ kia, chỉ cần mọi người không thấy là tốt rồi.
– Chuyện này…… vẫn là làm hình tượng của chúng ta tổn thất lớn a!
– Thiết! Tính mạng trọng yếu hay là hình tượng trọng yếu? Lý Vân Tiêu vũ đạo căn cơ bị phế, chúng ta vẫn là kiệt xuất nhất, tương lai lãnh tụ thiên hạ, ai dám nói chúng ta hình tượng không tốt?
– Hừm, này cũng phải. Ngẫm lại Lý Vân Tiêu kia thực sự là quá khủng bố a, Hải tộc Nhuận Tường kia cũng như vậy, may là Lý Vân Tiêu bị phế bỏ, chỉ không biết Nhuận Tường làm sao?
– Ta nghĩ phỏng chừng cũng gần như đi. Cho dù không phế, vậy cũng là việc của ngoại tộc, không tới phiên chúng ta bận tâm.
Hai người nói xong, liền đồng thời hóa thành một ánh hào quang hướng về Hồng Nguyệt thành rơi xuống, tìm địa phương chữa thương.
Sau khi hai người rời đi không lâu, giữa bầu trời đột nhiên hơi vặn vẹo, từ đó đi ra một bóng người, mỗi một bước của hắn như giẫm ở trên mặt nước, đẩy ra sóng gợn, tầng tầng hoàng hôn không hề có một tiếng động mở ra, phảng phất chính là vì nghênh tiếp hắn đến.
Nam tử tóc đã hoa râm, khuôn mặt có vẻ hơi cứng ngắc lành lạnh, như một khối đá cẩm thạch màu trắng, hắn hơi ngẩng cằm, nhắm hai mắt, ở trên không trung hít một hơi, như ở trong trăm khóm hoa thưởng thức hương hoa.
– Quả nhiên là mùi vị của Thập phương cảnh, Chân Long khí cùng Thần dịch lực, chỉ là quá ít, quá ít…
Nam tử chính là người từ trong địa lao đi ra, bị Lý Vân Tiêu xưng là Mộ Dung Trúc kia, hắn cảm khái một thoáng, cả người liền dần dần biến mất ở giữa trời chiều, đại địa bắt đầu đi vào đêm tối.
Nhưng một đêm này, trong Hồng Nguyệt thành là tuyệt đại đa số người không thể ngủ yên, hầu như hết thảy tửu lâu đều là đèn đuốc sáng choang, toàn bộ đang bàn luận cuộc chiến hôm nay, từng cái từng cái nước miếng văng tung tóe, thật giống như tham chiến chính là bản thân bọn họ vậy, ngay cả Lý Vân Tiêu cùng Nhuận Tường lúc đó tâm lý hoạt động cũng miêu tả rõ rõ ràng ràng, say sưa ngon lành, trắng đêm không nghỉ, chuyện làm ăn làm đến hừng đông.
Ngày thứ hai, những vũ giả nói chuyện một đêm, uống sạch hầu như hết thảy rượu của các tửu quán, lần thứ hai hứng thú hừng hực đi tới quảng trường trung ương, nhưng nhận được tin tức, nói Khương nhị tiểu thư ở trong trận chiến đêm qua bị kinh sợ, bị bệnh không nhẹ, cường giả Hồng Nguyệt thành mang theo nàng đi tìm y, vì không thất tín với người trong thiên hạ, vì vậy để một vị Khương gia nữ tử khác thay vào đó, làm đối tượng luận võ chọn rể lần này, đồ cưới không chỉ không ít, còn nhiều hơn một chút bảo vật, bất quá Đông Hải Nguyệt Minh Châu cùng Long Bí bảo trong đó lại bị thay ra.
Tất cả mọi người cảm thấy một trận quái lạ, ngày hôm qua còn hảo hảo, làm sao một đêm xuống liền bệnh không nhẹ, hơn nữa Hồng Nguyệt thành chính là một trong bảy đại thế lực của thiên hạ, ngay cả nơi này cũng không chữa được, còn có thể đi nơi nào xem?
Nhưng quái lạ quy quái lạ, cũng không ai dám đi ra oán giận, huống hồ cũng có một vị nữ tử khác sắc đẹp cách biệt không lớn thế thân, đồ cưới không giảm lại tăng, mọi người cũng không có gì để nói. Còn vị Khương gia nữ tử thế thân kia, tự nhiên là từ trong chi thứ tùy tiện tìm một cái là được.
Chỉ bất quá tỷ thí hôm nay, Khương Sở Nhiên cùng Nguyễn Hồng Ngọc không còn hiện thân, mà là phái một vị trưởng lão ra chủ trì, những khách quý mời đến kia là một cái cũng không vắng mặt, bọn họ đối với Hồng Nguyệt thành lâm thời thay đổi người, tuy rằng cũng đoán được nội tình, nhưng đối với thế lực khắp nơi lại không quan hệ, cũng lười lắm miệng.
Vạn Cổ Chí Tôn
– Thiết phiến kia đã không ở trên người ta, ở chỗ phụ thân đại nhân.
Tiếng nói vừa ra, quanh thân hàn khí tận tán.
Khả Nguyệt thu hồi khí thế của mình, lạnh lùng nói:
– Ta sẽ đi hỏi Nguyễn Nguyên Tư, nếu như biết ngươi dám gạt ta, lấy quy định của Hồng Nguyệt thành, lừa dối trưởng bối là kết cục gì ngươi liền chờ xem.
Nàng quay người lại, ôm lấy Lý Vân Tiêu liền lâm không mà đi, một bước bước ra, lập tức biến mất ở không trung.
Sắc mặt Nguyễn Tử Mậu thay đổi mấy lần, thầm kêu không được, thiết phiến kia còn ở trên người hắn, xem ra nhất định phải mau mau đưa cho phụ thân, bằng không đắc tội vị đại nhân kia, dù là phụ thân đại nhân cũng che không nổi hắn.
– Sư phụ, sư phụ chờ ta a.
Khương Như Băng hô vài tiếng, muốn theo sau, nhưng cuối cùng không thể đuổi tới, trơ mắt nhìn Trữ Khả Nguyệt biến mất ở trước mắt.
Nạp Lan Chỉ Tuyền tiến lên phía trước nói:
– Khả Nuyệt đại nhân tất nhiên là đi trị liệu cho Lý Vân Tiêu, Như Băng muội tử ngươi cũng đừng đi theo, bằng không chỉ sẽ thêm phiền phức.
Khương Như Băng lo lắng nói:
– Không biết thương thế của Vân Tiêu đại ca có thể khôi phục hay không, đều tại ta, nếu như căn cơ vũ đạo của hắn bị phế bỏ, vậy ta…
Nàng lập tức lâm vào trong tự trách, âm thanh có chút nghẹn ngào, không nhịn được dùng một tay che miệng.
– Hừ, đan điền chỉ có thể còn lại nửa bên, cho dù chữa khỏi, thiên phú cũng hủy diệt sạch, chung thân chỉ có thể dừng lại ở trình độ lục tinh Vũ Tôn.
Nguyễn Hồng Ngọc không chút nào thương hại hừ lạnh, ngưng mắt nhìn Khương Như Băng nói:
– Như Băng ngươi theo ta trở lại, khoảng thời gian này không được tái xuất phủ thành chủ, ngươi đừng thêm phiền cho mọi người!
Khương Như Băng vừa nghe, từng viên nước mắt nhất thời đổ rào rào rớt xuống, rốt cục “Ô” khóc ra thành tiếng, khóc không ra tiếng:
– Ô ô ô, đều do ta, đều là ta hại Vân Tiêu đại ca, ô ô ô…
Nàng lâm vào trong tự trách, nếu không phải nàng mạnh mẽ muốn Lý Vân Tiêu xuất thủ, giờ khắc này căn bản sẽ không có tình huống như thế phát sinh, như vậy Lý Vân Tiêu có thể an tâm tu luyện võ đạo, cho đến trở thành thiên hạ đệ nhất nhân.
– Mỗi người có thiên mệnh, Như Băng ngươi cũng không cần quá tự trách. Có thể là thiên phú của hắn quá cường, ông trời cũng nhìn không được, lúc này mới mượn tay Nhuận Tường phá huỷ.
Khương Sở Nhiên bùi ngùi thở dài, an ủi Khương Như Băng nói:
– Thiên đạo phiêu miểu không lường được, đây là kiếp nạn của hắn, cùng ngươi không quan hệ.
– Đúng, mỗi người đều có thiên mệnh! Ta tin tưởng Lý Vân Tiêu nhất định có thể sống qua kiếp này!
Sắc mặt của La Thanh Vân cũng cực kỳ khó coi, sau khi nói ra câu nói này liền xoay người rời đi.
Nạp Lan Chỉ Tuyền ngẩn ngơ, cũng vội đi theo.
Căn cơ vũ đạo của Lý Vân Tiêu đã hủy, thiên phú không còn tồn tại nữa, cao tầng Hồng Nguyệt thành đối với người này cũng mất đi hứng thú, chỉ bất quá là thở dài một tiếng, liền đồng thời rời đi, Khương Như Băng cũng bị mang về phủ thành chủ, toàn bộ quảng trường lập tức trống vắng.
Phốc!
Phốc!
Lúc này trong trời cao mới phun ra hai ngụm tiên huyết, chính là Thừa Hạo Miểu cùng Bắc Minh Lai Phong, hai người vẫn ẩn nấp ở giữa trời cao, mãi đến tận đoàn người đi hết, lúc này mới hiện thân ra, sắc mặt đều trắng bệch, cả người run cầm cập.
– Thừa Miểu huynh, ta luôn cảm giác hành tích của chúng ta tựa hồ có người nhận ra được.
– Hừm, đương nhiên không gạt được những người Hồng Nguyệt thành Thành chủ kia, chỉ cần mọi người không thấy là tốt rồi.
– Chuyện này…… vẫn là làm hình tượng của chúng ta tổn thất lớn a!
– Thiết! Tính mạng trọng yếu hay là hình tượng trọng yếu? Lý Vân Tiêu vũ đạo căn cơ bị phế, chúng ta vẫn là kiệt xuất nhất, tương lai lãnh tụ thiên hạ, ai dám nói chúng ta hình tượng không tốt?
– Hừm, này cũng phải. Ngẫm lại Lý Vân Tiêu kia thực sự là quá khủng bố a, Hải tộc Nhuận Tường kia cũng như vậy, may là Lý Vân Tiêu bị phế bỏ, chỉ không biết Nhuận Tường làm sao?
– Ta nghĩ phỏng chừng cũng gần như đi. Cho dù không phế, vậy cũng là việc của ngoại tộc, không tới phiên chúng ta bận tâm.
Hai người nói xong, liền đồng thời hóa thành một ánh hào quang hướng về Hồng Nguyệt thành rơi xuống, tìm địa phương chữa thương.
Sau khi hai người rời đi không lâu, giữa bầu trời đột nhiên hơi vặn vẹo, từ đó đi ra một bóng người, mỗi một bước của hắn như giẫm ở trên mặt nước, đẩy ra sóng gợn, tầng tầng hoàng hôn không hề có một tiếng động mở ra, phảng phất chính là vì nghênh tiếp hắn đến.
Nam tử tóc đã hoa râm, khuôn mặt có vẻ hơi cứng ngắc lành lạnh, như một khối đá cẩm thạch màu trắng, hắn hơi ngẩng cằm, nhắm hai mắt, ở trên không trung hít một hơi, như ở trong trăm khóm hoa thưởng thức hương hoa.
– Quả nhiên là mùi vị của Thập phương cảnh, Chân Long khí cùng Thần dịch lực, chỉ là quá ít, quá ít…
Nam tử chính là người từ trong địa lao đi ra, bị Lý Vân Tiêu xưng là Mộ Dung Trúc kia, hắn cảm khái một thoáng, cả người liền dần dần biến mất ở giữa trời chiều, đại địa bắt đầu đi vào đêm tối.
Nhưng một đêm này, trong Hồng Nguyệt thành là tuyệt đại đa số người không thể ngủ yên, hầu như hết thảy tửu lâu đều là đèn đuốc sáng choang, toàn bộ đang bàn luận cuộc chiến hôm nay, từng cái từng cái nước miếng văng tung tóe, thật giống như tham chiến chính là bản thân bọn họ vậy, ngay cả Lý Vân Tiêu cùng Nhuận Tường lúc đó tâm lý hoạt động cũng miêu tả rõ rõ ràng ràng, say sưa ngon lành, trắng đêm không nghỉ, chuyện làm ăn làm đến hừng đông.
Ngày thứ hai, những vũ giả nói chuyện một đêm, uống sạch hầu như hết thảy rượu của các tửu quán, lần thứ hai hứng thú hừng hực đi tới quảng trường trung ương, nhưng nhận được tin tức, nói Khương nhị tiểu thư ở trong trận chiến đêm qua bị kinh sợ, bị bệnh không nhẹ, cường giả Hồng Nguyệt thành mang theo nàng đi tìm y, vì không thất tín với người trong thiên hạ, vì vậy để một vị Khương gia nữ tử khác thay vào đó, làm đối tượng luận võ chọn rể lần này, đồ cưới không chỉ không ít, còn nhiều hơn một chút bảo vật, bất quá Đông Hải Nguyệt Minh Châu cùng Long Bí bảo trong đó lại bị thay ra.
Tất cả mọi người cảm thấy một trận quái lạ, ngày hôm qua còn hảo hảo, làm sao một đêm xuống liền bệnh không nhẹ, hơn nữa Hồng Nguyệt thành chính là một trong bảy đại thế lực của thiên hạ, ngay cả nơi này cũng không chữa được, còn có thể đi nơi nào xem?
Nhưng quái lạ quy quái lạ, cũng không ai dám đi ra oán giận, huống hồ cũng có một vị nữ tử khác sắc đẹp cách biệt không lớn thế thân, đồ cưới không giảm lại tăng, mọi người cũng không có gì để nói. Còn vị Khương gia nữ tử thế thân kia, tự nhiên là từ trong chi thứ tùy tiện tìm một cái là được.
Chỉ bất quá tỷ thí hôm nay, Khương Sở Nhiên cùng Nguyễn Hồng Ngọc không còn hiện thân, mà là phái một vị trưởng lão ra chủ trì, những khách quý mời đến kia là một cái cũng không vắng mặt, bọn họ đối với Hồng Nguyệt thành lâm thời thay đổi người, tuy rằng cũng đoán được nội tình, nhưng đối với thế lực khắp nơi lại không quan hệ, cũng lười lắm miệng.
Vạn Cổ Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Vạn Cổ Chí Tôn
Story
Chương 1361: Bị cáo (1)
10.0/10 từ 47 lượt.