Vạn Cổ Chí Tôn
Chương 1357: Vừa bắt đầu
Nguyễn Hồng Ngọc nói:
– Nếu như giờ khắc này để Lý Vân Tiêu chịu thua, vậy Như Băng nên làm thế nào cho phải? Ngươi thân là sư phụ của Như Băng, lại nhẫn tâm như vậy?
Khả Nguyệt hừ lạnh một tiếng nói:
– Ngu xuẩn, nếu như Lý Vân Tiêu thua, việc Như Băng kết hôn còn có thể nghĩ biện pháp. Nếu như Lý Vân Tiêu chết rồi, người chết làm sao Phục Sinh?
Lý Vân Tiêu là nhi tử của Cổ Phi Dương, nàng dù như thế nào cũng phải thay Cổ Phi Dương bảo vệ huyết mạch duy nhất của hắn.
Khương Sở Nhiên đột nhiên nói:
– Hả? Vẫn còn có sức phản kháng?
– Cái gì?
Theo lời của hắn hạ xuống, những người còn có thể nhìn rõ ràng tình thế kia đồng thời ngửa đầu nhìn, chỉ thấy bên trong ánh sáng màu xanh to lớn, Nhuận Tường một mặt dữ tợn, sức mạnh trong tay đang không ngừng tăng cường, hắn muốn triệt để nghiền nát Lý Vân Tiêu.
Ngay khi hắn tự nhận là Lý Vân Tiêu không thể hồi thiên, đột nhiên một luồng sức mạnh bá tuyệt hiện lên, chống cự lực lượng long uy.
– Cái gì? Đây là…
Con ngươi của Nhuận Tường đột nhiên áp súc, ngơ ngác nhìn.
Toàn thân Lý Vân Tiêu vào đúng lúc này đột nhiên ánh vàng rừng rực, ngoài thân như bao trùm một tầng kim y, rực rỡ như dương, lực lượng long uy dĩ nhiên đều bị ngăn cản, thân thể nguyên bản sắp tan vỡ, tựa hồ lập tức khôi phục sức mạnh.
Lý Vân Tiêu một tay bấm quyết, quát khẽ:
– Pháp Tướng Kim thân.
Ngoại trừ thân thể hóa thành ánh vàng ra, Pháp Tướng ba đầu sáu tay nhất thời hiển hiện, mắt sáng như đuốc, sáng quắc hại người.
– Này, đó là…
Tất cả mọi người đều là trong nháy mắt ngớ ra, nhìn dáng dấp ba đầu sáu tay quái lạ kia, từng cái từng cái đầu óc phát mộng.
Khương Sở Nhiên ngạc nhiên nói:
– Này, đây là Bất Diệt Kim thân sao? Làm sao ra ba đầu sáu tay?
Mọi người vừa nghe bốn chữ “Bất Diệt Kim thân” này, nhất thời toàn bộ hít vào ngụm khí lạnh, bởi vì bốn chữ kia, đại biểu chính là đệ nhất cường giả dưới vùng trời này.
Trong lòng Khả Nguyệt cũng chấn động mạnh, nàng cũng vạn vạn không ngờ tới lá bài tẩy của Lý Vân Tiêu dĩ nhiên nhiều như thế, nhưng nàng lập tức nhìn ra tính nghiêm trọng của sự việc, lập tức nói:
– Làm sao có khả năng là Bất Diệt Kim thân, các ngươi thấy qua Ngạo Trường Không biến thành ba đầu sáu tay sao? Hẳn là một loại pháp thân thuật cường đại, hiển hóa ra hiệu quả Kim thân.
Kỳ thực nội tâm của nàng cũng hoài nghi, nhưng mặc kệ có phải là Bất Diệt Kim thân hay không, đều phải đi đầu phủ nhận, hậu quả xác nhận quá nghiêm trọng.
Khương Sở Nhiên cũng gật đầu nói:
– Bất Diệt Kim thân của Ngạo Trường Không ta đã thấy, xác thực không phải bộ dáng này.
Có Hồng Nguyệt thành Thành chủ phán đoán, lúc này mọi người mới thoáng an tâm, nhưng vẫn thấp giọng nghị luận không ngừng, đồng thời đối với lá bài tẩy vô cùng vô tận của Lý Vân Tiêu cảm thấy vô lực.
Lần này tất cả mọi người đều đột nhiên sinh ra một luồng cảm giác khó hiểu, cảm thấy cuộc chiến đấu này cứ tiếp tục đánh, Lý Vân Tiêu có thể còn có mấy cái, thậm chí mấy chục cái lá bài tẩy, nói chung sẽ liên tục, mãi đến khi thắng mới thôi.
– Tường Tử, cuộc chiến của ngươi ta, đến đây kết thúc.
Ba khuôn mặt của Lý Vân Tiêu đều là vẻ lạnh lùng, trên gương mặt đối diện Nhuận Tường, mi tâm đột nhiên mở ra một con mắt, một luồng hỏa diễm khủng bố từ đó bay ra, hóa thành Phượng Hoàng Thần Điểu, trong nháy mắt đốt xuống.
– Hả.
Nhuận Tường hoảng hốt, hai người cách nhau gần quá, ngọn lửa kia vừa thiêu, liền để hắn cảm thấy một luồng sức mạnh cực kỳ khủng bố, ngay cả Long khí của hắn cũng muốn đốt rụi.
– Chân Long hủy diệt.
Bỗng nhiên Nhuận Tường mở ra miệng lớn, Long ảnh cùng hắn trùng hợp, một luồng long tức bỗng nhiên phun ra.
Lực lượng Long tức lập tức đánh tan hình thái Phượng Hoàng, càng là ở trên không trung nghĩ hóa ra một con Thanh Long, rít gào mà tới.
– Hừ, Phượng Hoàng Thần hỏa… phá.
Lý Vân Tiêu lần thứ hai thủ quyết, hỏa diễm chấn tan ngưng tụ lại, trong mi tâm bắn ra gió xoáy, cùng ngọn lửa kia dung hợp lại với nhau, một vòng xoáy hỏa chi hình thành, hướng về Long tức chấn động đi.
Cùng lúc đó, Hàn Kiếm Băng Sương trong tay Lý Vân Tiêu tỏa ra hàn khí kinh người, đông lại một vùng không gian, kiếm ý lạnh lẽo trực tiếp xuyên thấu ánh sáng chiến kích, để Nhuận Tường cũng cảm thấy từng trận rét run.
– Thanh Liên Kiếm Ca, trăm hoa đua nở.
Hắn bỗng nhiên hét lớn một tiếng, lấy một đóa Băng Liên Hoa to lớn trên Hàn Kiếm Băng Sương ngưng tụ thành, bỗng nhiên chặt đứt tầng tầng sức mạnh áp bức mà đến, mình ở dưới chiêu kiếm kia phản chấn nhanh chóng lui lại.
Trên trời cao ở dưới chiêu kiếm này, dĩ nhiên nở rộ hơn mấy trăm ngàn đóa băng liên, băng liên tuy đẹp, nhưng mà kiếm khí ngưng phá, kinh khủng vô cùng.
Ở lúc băng hoa nở đến to lớn nhất, trong phút chốc đồng thời hướng về Nhuận Tường chém đi.
Trong lúc nhất thời Băng kiếm khí lâm không, tỏa ra ánh sáng lành lạnh, như mưa sao xẹt qua trời cao.
Mà ở một bên là Hỏa phong bạo, cùng Long tức giằng co, dần dần chiếm thượng phong, muốn đem người sau dập tắt.
Toàn bộ trời cao giống như pháo hoa mỹ lệ, xem mà tất cả mọi người ngớ ra, dĩ nhiên sinh ra một loại cảm giác làm người say mê.
– Đáng chết a.
Trong lòng Nhuận Tường bỗng nhiên cả kinh, không nghĩ tới Lý Vân Tiêu còn có lá bài tẩy cường đại như thế, hắn lâm không bất động, nổi giận múa chiến kích, đánh tan những Băng kiếm khí kia.
Lý Vân Tiêu cũng mượn cơ hội này trì hoãn khẩu khí, sắp chết trở ra, đạp ở trên người Ngạc Ngư do phong hỏa biến thành, sáu cánh tay bắt đầu hiện ra ánh sáng, từng cái từng cái hiển hóa ra huyền khí, ánh mắt thì hoàn toàn lạnh lẽo, ngóng nhìn mà đi.
– Chuyện này…… Ngạc Ngư kia là đồ vật gì?
– Sủng vật? Lẽ nào hắn còn là một Triệu hoán sư?
– Ba đầu sáu tay, này, đây là thần công gì a?
Lập tức tất cả mọi người đều mờ mịt ngớ ra, chỉ cảm thấy cuộc so tài này càng đánh càng thái quá, càng đánh càng vượt qua bọn họ tưởng tượng.
Trong mắt Khương Sở Nhiên lóe lên tinh mang, tâm tình tựa hồ hơi kích động, tự đáy lòng thở dài nói:
– Thật mạnh, đây chính là trạng thái mạnh nhất của hắn, hai người rốt cục đều triển lộ ra toàn bộ lá bài tẩy, chiến đấu chân chính hiện tại mới bắt đầu a.
Lời này vừa nói ra, lập tức té xỉu một mảnh.
Đã đánh cho trời long đất lở, huyền khí vũ đài tan xương nát thịt, đại địa hiện ra hố sâu, bầu trời vết nứt khắp nơi, này còn chỉ là vừa bắt đầu?
– Trận chiến ngày hôm nay, đủ để lưu danh trăm năm.
– Có thể ở Hồng Nguyệt thành cùng thiên hạ hào kiệt đồng thời chứng kiến trận chiến này, nhân sinh không còn tiếc nuối.
– Hừm, ta hiện tại tin Khương Thành chủ nói, nếu như hôm nay người này không chết, tương lai nhất định có thể trở thành đệ nhất thiên hạ.
– Thiên hạ đệ nhất nhân quá mức mờ ảo, nhưng ít ra trong nhân tài mới xuất hiện, người số một là hoàn toàn xứng đáng.
Các loại nghị luận truyền đến, có tán thưởng, có ngưỡng vọng, có ước ao, có đố kị, có phản bác, mỗi người cảm xúc bất nhất, nhưng dù như thế nào, sau trận chiến này, tên của Lý Vân Tiêu tất nhiên sẽ danh dương thiên hạ.
Vạn Cổ Chí Tôn
– Nếu như giờ khắc này để Lý Vân Tiêu chịu thua, vậy Như Băng nên làm thế nào cho phải? Ngươi thân là sư phụ của Như Băng, lại nhẫn tâm như vậy?
Khả Nguyệt hừ lạnh một tiếng nói:
– Ngu xuẩn, nếu như Lý Vân Tiêu thua, việc Như Băng kết hôn còn có thể nghĩ biện pháp. Nếu như Lý Vân Tiêu chết rồi, người chết làm sao Phục Sinh?
Lý Vân Tiêu là nhi tử của Cổ Phi Dương, nàng dù như thế nào cũng phải thay Cổ Phi Dương bảo vệ huyết mạch duy nhất của hắn.
Khương Sở Nhiên đột nhiên nói:
– Hả? Vẫn còn có sức phản kháng?
– Cái gì?
Theo lời của hắn hạ xuống, những người còn có thể nhìn rõ ràng tình thế kia đồng thời ngửa đầu nhìn, chỉ thấy bên trong ánh sáng màu xanh to lớn, Nhuận Tường một mặt dữ tợn, sức mạnh trong tay đang không ngừng tăng cường, hắn muốn triệt để nghiền nát Lý Vân Tiêu.
Ngay khi hắn tự nhận là Lý Vân Tiêu không thể hồi thiên, đột nhiên một luồng sức mạnh bá tuyệt hiện lên, chống cự lực lượng long uy.
– Cái gì? Đây là…
Con ngươi của Nhuận Tường đột nhiên áp súc, ngơ ngác nhìn.
Toàn thân Lý Vân Tiêu vào đúng lúc này đột nhiên ánh vàng rừng rực, ngoài thân như bao trùm một tầng kim y, rực rỡ như dương, lực lượng long uy dĩ nhiên đều bị ngăn cản, thân thể nguyên bản sắp tan vỡ, tựa hồ lập tức khôi phục sức mạnh.
Lý Vân Tiêu một tay bấm quyết, quát khẽ:
– Pháp Tướng Kim thân.
Ngoại trừ thân thể hóa thành ánh vàng ra, Pháp Tướng ba đầu sáu tay nhất thời hiển hiện, mắt sáng như đuốc, sáng quắc hại người.
– Này, đó là…
Tất cả mọi người đều là trong nháy mắt ngớ ra, nhìn dáng dấp ba đầu sáu tay quái lạ kia, từng cái từng cái đầu óc phát mộng.
Khương Sở Nhiên ngạc nhiên nói:
– Này, đây là Bất Diệt Kim thân sao? Làm sao ra ba đầu sáu tay?
Mọi người vừa nghe bốn chữ “Bất Diệt Kim thân” này, nhất thời toàn bộ hít vào ngụm khí lạnh, bởi vì bốn chữ kia, đại biểu chính là đệ nhất cường giả dưới vùng trời này.
Trong lòng Khả Nguyệt cũng chấn động mạnh, nàng cũng vạn vạn không ngờ tới lá bài tẩy của Lý Vân Tiêu dĩ nhiên nhiều như thế, nhưng nàng lập tức nhìn ra tính nghiêm trọng của sự việc, lập tức nói:
– Làm sao có khả năng là Bất Diệt Kim thân, các ngươi thấy qua Ngạo Trường Không biến thành ba đầu sáu tay sao? Hẳn là một loại pháp thân thuật cường đại, hiển hóa ra hiệu quả Kim thân.
Kỳ thực nội tâm của nàng cũng hoài nghi, nhưng mặc kệ có phải là Bất Diệt Kim thân hay không, đều phải đi đầu phủ nhận, hậu quả xác nhận quá nghiêm trọng.
Khương Sở Nhiên cũng gật đầu nói:
– Bất Diệt Kim thân của Ngạo Trường Không ta đã thấy, xác thực không phải bộ dáng này.
Có Hồng Nguyệt thành Thành chủ phán đoán, lúc này mọi người mới thoáng an tâm, nhưng vẫn thấp giọng nghị luận không ngừng, đồng thời đối với lá bài tẩy vô cùng vô tận của Lý Vân Tiêu cảm thấy vô lực.
Lần này tất cả mọi người đều đột nhiên sinh ra một luồng cảm giác khó hiểu, cảm thấy cuộc chiến đấu này cứ tiếp tục đánh, Lý Vân Tiêu có thể còn có mấy cái, thậm chí mấy chục cái lá bài tẩy, nói chung sẽ liên tục, mãi đến khi thắng mới thôi.
– Tường Tử, cuộc chiến của ngươi ta, đến đây kết thúc.
Ba khuôn mặt của Lý Vân Tiêu đều là vẻ lạnh lùng, trên gương mặt đối diện Nhuận Tường, mi tâm đột nhiên mở ra một con mắt, một luồng hỏa diễm khủng bố từ đó bay ra, hóa thành Phượng Hoàng Thần Điểu, trong nháy mắt đốt xuống.
– Hả.
Nhuận Tường hoảng hốt, hai người cách nhau gần quá, ngọn lửa kia vừa thiêu, liền để hắn cảm thấy một luồng sức mạnh cực kỳ khủng bố, ngay cả Long khí của hắn cũng muốn đốt rụi.
– Chân Long hủy diệt.
Bỗng nhiên Nhuận Tường mở ra miệng lớn, Long ảnh cùng hắn trùng hợp, một luồng long tức bỗng nhiên phun ra.
Lực lượng Long tức lập tức đánh tan hình thái Phượng Hoàng, càng là ở trên không trung nghĩ hóa ra một con Thanh Long, rít gào mà tới.
– Hừ, Phượng Hoàng Thần hỏa… phá.
Lý Vân Tiêu lần thứ hai thủ quyết, hỏa diễm chấn tan ngưng tụ lại, trong mi tâm bắn ra gió xoáy, cùng ngọn lửa kia dung hợp lại với nhau, một vòng xoáy hỏa chi hình thành, hướng về Long tức chấn động đi.
Cùng lúc đó, Hàn Kiếm Băng Sương trong tay Lý Vân Tiêu tỏa ra hàn khí kinh người, đông lại một vùng không gian, kiếm ý lạnh lẽo trực tiếp xuyên thấu ánh sáng chiến kích, để Nhuận Tường cũng cảm thấy từng trận rét run.
– Thanh Liên Kiếm Ca, trăm hoa đua nở.
Hắn bỗng nhiên hét lớn một tiếng, lấy một đóa Băng Liên Hoa to lớn trên Hàn Kiếm Băng Sương ngưng tụ thành, bỗng nhiên chặt đứt tầng tầng sức mạnh áp bức mà đến, mình ở dưới chiêu kiếm kia phản chấn nhanh chóng lui lại.
Trên trời cao ở dưới chiêu kiếm này, dĩ nhiên nở rộ hơn mấy trăm ngàn đóa băng liên, băng liên tuy đẹp, nhưng mà kiếm khí ngưng phá, kinh khủng vô cùng.
Ở lúc băng hoa nở đến to lớn nhất, trong phút chốc đồng thời hướng về Nhuận Tường chém đi.
Trong lúc nhất thời Băng kiếm khí lâm không, tỏa ra ánh sáng lành lạnh, như mưa sao xẹt qua trời cao.
Mà ở một bên là Hỏa phong bạo, cùng Long tức giằng co, dần dần chiếm thượng phong, muốn đem người sau dập tắt.
Toàn bộ trời cao giống như pháo hoa mỹ lệ, xem mà tất cả mọi người ngớ ra, dĩ nhiên sinh ra một loại cảm giác làm người say mê.
– Đáng chết a.
Trong lòng Nhuận Tường bỗng nhiên cả kinh, không nghĩ tới Lý Vân Tiêu còn có lá bài tẩy cường đại như thế, hắn lâm không bất động, nổi giận múa chiến kích, đánh tan những Băng kiếm khí kia.
Lý Vân Tiêu cũng mượn cơ hội này trì hoãn khẩu khí, sắp chết trở ra, đạp ở trên người Ngạc Ngư do phong hỏa biến thành, sáu cánh tay bắt đầu hiện ra ánh sáng, từng cái từng cái hiển hóa ra huyền khí, ánh mắt thì hoàn toàn lạnh lẽo, ngóng nhìn mà đi.
– Chuyện này…… Ngạc Ngư kia là đồ vật gì?
– Sủng vật? Lẽ nào hắn còn là một Triệu hoán sư?
– Ba đầu sáu tay, này, đây là thần công gì a?
Lập tức tất cả mọi người đều mờ mịt ngớ ra, chỉ cảm thấy cuộc so tài này càng đánh càng thái quá, càng đánh càng vượt qua bọn họ tưởng tượng.
Trong mắt Khương Sở Nhiên lóe lên tinh mang, tâm tình tựa hồ hơi kích động, tự đáy lòng thở dài nói:
– Thật mạnh, đây chính là trạng thái mạnh nhất của hắn, hai người rốt cục đều triển lộ ra toàn bộ lá bài tẩy, chiến đấu chân chính hiện tại mới bắt đầu a.
Lời này vừa nói ra, lập tức té xỉu một mảnh.
Đã đánh cho trời long đất lở, huyền khí vũ đài tan xương nát thịt, đại địa hiện ra hố sâu, bầu trời vết nứt khắp nơi, này còn chỉ là vừa bắt đầu?
– Trận chiến ngày hôm nay, đủ để lưu danh trăm năm.
– Có thể ở Hồng Nguyệt thành cùng thiên hạ hào kiệt đồng thời chứng kiến trận chiến này, nhân sinh không còn tiếc nuối.
– Hừm, ta hiện tại tin Khương Thành chủ nói, nếu như hôm nay người này không chết, tương lai nhất định có thể trở thành đệ nhất thiên hạ.
– Thiên hạ đệ nhất nhân quá mức mờ ảo, nhưng ít ra trong nhân tài mới xuất hiện, người số một là hoàn toàn xứng đáng.
Các loại nghị luận truyền đến, có tán thưởng, có ngưỡng vọng, có ước ao, có đố kị, có phản bác, mỗi người cảm xúc bất nhất, nhưng dù như thế nào, sau trận chiến này, tên của Lý Vân Tiêu tất nhiên sẽ danh dương thiên hạ.
Vạn Cổ Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Vạn Cổ Chí Tôn
Story
Chương 1357: Vừa bắt đầu
10.0/10 từ 47 lượt.