Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1314: Thiên Địa du du (1)

Những cường giả kia còn có thể mở hai mắt ra, kinh hãi nhìn Quỷ Vương cực lớn ở trên không dưới kiếm quang bị kiếm quang chém thành hai người, năng lượng cầu màu đen kia cũng lập tức tan vỡ, đại lượng năng lượng màu đen bạo hướng bốn phía, vô số oan hồn lệ quỷ kêu thảm, phô thiên cái địa tuôn ra, lại bị cổ khí tức tang thương kia chôn vùi, trong thiên địa chỉ còn một mảnh tịch mịch.

Ngàn vạn quỷ hồn, vô số tàn phách, vậy mà dưới một kiếm này ở trong năm tháng bị trấn hồn ca siêu độ, dẫn hướng Lục Đạo chi Bỉ Ngạn, Thiên quốc mịt mù không thể biết kia.

Đông Môn Viễn đã sợ hãi không cách nào lên tiếng nữa rồi, há to mồm, khuôn mặt hoàn toàn chết lặng.

“Phanh”

Phệ Hồn Phiên trong tay hắn nổ bung ra, thân thể cũng như cán phiên màu xám kia, trong mấy đại khiếu tuôn ra lượng lớn huyết vụ, huy sái trên bầu trời.

Cả người như bóng da bị xì hơi, tinh khí thần hoàn toàn biến mất, thoáng cái uể oải xuống, gương mặt lập tức như già nua đi mấy trăm tuổi vậy, trở nên lờ mờ không ánh sáng.

Bá Thiên Hổ trong nội tâm kinh hãi, hoảng sợ nói:

– Viễn đại nhân, hắn vội vàng phi thân xuống, muốn tới cứu Đông Môn Viễn.

Chiến y màu vàng trên người Trữ Khả Nguyệt và bảo kiếm lập tức hóa thành từng chút kim mang ngưng tụ trước người nàng, ngưng tụ lại thành hình thái quyền trượng.

Nàng nhẹ nhàng bắt lấy Tuế Nguyệt Như Ca, đặt bên cạnh thân điểm một cái, toàn bộ không gian có chút chấn động thoáng một phát.

Bá Thiên Hổ bỗng nhiên phát ra một tiếng hét thảm, trước ngực như bị người trùng trùng điệp điệp nện xuống một búa, phun ra một búng máu rơi xuống dưới.

Lúc này tất cả mọi người mới nguyên một đám phục hồi tinh thần lại từ trạng thái mịt mờ kia, lộ ra sắc mặt trắng bệch. Trận chiến vừa rồi quá mức đáng sợ, quả thực không thể tưởng tượng nổi, bọn hắn hiện giờ vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra, chỉ biết được kết quả — Trữ Khả Nguyệt thắng

Đông Môn Viễn từ trên bầu trời mất rơi xuống, trùng trùng điệp điệp ngã trên Thanh Phong Minh Nguyệt Viên, chấn lên một đợt bụi mù.


Toàn bộ bầu trời hoàn toàn yên tĩnh, yên tĩnh như chết, không người nào dám phát ra nửa điểm thanh âm, hô hấp cũng cực kỳ cẩn thận, nguyên một đám sắc mặt trắng bệch.

Trữ Khả Nguyệt giờ phút này vẫn là một thân váy dài màu xanh nhạt, trong tay nắm quyền trượng phong cách cổ xưa, chậm rãi từ trời rơi xuống, sắc mặt nàng có chút tái nhợt, lại có vẻ càng thêm thánh khiết trang nghiêm, giống như tiên nữ hàng lâm vậy.

Một trận chiến không thể tưởng tượng, khiến lòng kính ngưỡng của mọi người đối với nữ tử trước mắt này đã lên đến trình độ tột đỉnh, coi như là Nguyễn Nguyên Tư vàg Trữ Hàng Phong, còn có vô số ngươi đang ở các nơi quan kháng cũng đều tâm kinh đảm hàn.

Một kiếm tuế nguyệt trấn hồn ca kia, tuyệt đối là thực lực đứng hàng thất đại tông chủ, Phong Hào Võ Đế rồi, đã bao trùm trên ức vạn người, đứng ở đỉnh phong tại phiến đại lục này rồi.

Trong Bát Tượng cũng chỉ còn Tiểu Bát là còn khí lực, hắn cố lấy dũng khí, bảo kiếm hoành thân, ngăn ở trước người Đông Môn Viễn, rung giọng nói:

– Ngươi, ngươi không thể giết hắn, ngươi, ngươi, ngươi có biết lão đại của chúng ta là người phương nào không?

Trữ Khả Nguyệt bước ra vài bước, trực tiếp đi đến trước người Tiểu Bát, cũng không thấy nàng ra tay, đã có một cổ lực lượng vô hình hóa thành bàn tay cực lớn, trực tiếp tát tới.

“BA~”

Một tiếng thanh thúy cực lớn vang lên, cả người Tiểu Bát bị tát bay lên, thân thể lộn vài vòng trên không liền rơi xuống.

Trữ Khả Nguyệt cười lạnh nói:

– Lão đại các ngươi sao? Cắt, chẳng phải là Lăng Bạch Y sao? Có giỏi thì bảo hắn đến đánh ta đi!

“BA~”


Lại một cái bàn tay tát Tiểu Bát bay thẳng lên.

– Cái gì?

Lần này tất cả mọi người đều đột nhiên hít một hơi lạnh, hoảng sợ tột đỉnh, đám người một mực cẩn thận từng li từng tí không dám lên tiếng cũng nhịn không được nữa kinh hô lên.

– Lăng Bạch Y…

Tất cả mọi người đều lạnh run khó nhịn được, khó trách Bắc Minh Kháng Thiên nghe xong liền không dám lên tiếng, dĩ nhiên là vị đại nhân được phong hào Dạ Ảnh, bài danh thứ tư trên Thiên Địa Phong Vân Bảng kia.

Thần sắc Lý Vân Tiêu hơi động, trong mắt hiện lên vẻ nhớ lại, thầm thở dài nói: quả nhiên là hắn, đại phiền toái ah. Cũng chỉ có loại tính cách ma nữ như Khả Nguyệt mới không sợ trời không sợ đất, hoàn toàn bất kể hậu quả, nếu là Khương Sở Nhiên ở đây, tất nhiên sẽ không triệt để quyết liệt với Bát Tượng như vậy.

Trên trán Nguyễn Nguyên Tư cũng chảy ra mồ hôi lạnh ra, thầm nghĩ hỏng bét, nếu thân phận Lăng Bạch Y còn chưa công khai thì bọn hắn còn có thể âm thầm thao tác, xử lý linh hoạt với mấy người Tử Thần Cung này, hiện giờ ở trước mặt mọi người lại nói toẹt ra, hiện giờ giết cũng không được, không giết cũng không nên a!

Hơn nữa đã nói ra thân phận thủ lĩnh, nếu còn động thủ, chẳng lẽ không phải rõ ràng đối địch với người nọ sao?

– Ngươi, ngươi biết còn…

Tiểu Bát bụm mặt, đứng lên, vẻ mặt không phục.

“BA~”

Lại một bạt tai tát đến, cả người hắn lần nữa lộn ra ngoài, mặt của hắn đã sưng đến không thể sưng hơn rồi.

– Trữ đại nhân, ngươi…

“BA~”

– Lão đại nhà ta…

“BA~”

– Đại nhân, thỉnh chú ý phong độ

“BA~”

– Oa, không được đánh nữa.

“BA~”

– Ta giết ngươi, oa.

“BA~”

– Ngừng ngừng ngừng, rốt cuộc phải làm sao ngươi mới dừng đánh đây!

“BA~”

Từng tiếng tát vang lên trong lòng mọi người, tất cả đều cảm thấy toàn thân rét run, bờ môi khô khốc. Đặc biệt là sau khi biết thân phận lão đại bọn hắn lại còn dám ra tay như vậy

Cái gọi là đánh chó cũng phải ngó mặt chủ a!


Tiểu Bát lảo đảo bò lên, tựa hồ đầu sau khi bị đánh lớn cũng nặng hơn trước, có chút chúi tới trước.

Trong đôi mắt tràn đầy tơ máu, ai oán chằm chằm vào Trữ Khả Nguyệt.

Trữ Khả Nguyệt lạnh lùng nói:

– Sao hả, không nói nữa sao?

Tiểu Bát dốc sức liều mạng mím môi, sợ mình nhất thời miệng tiện nói gì đó không nên.

“BA~”

Lại một tát đánh qua, lần này trực tiếp nện hắn vào trong đất, toàn bộ đầu đều vùi xuống dưới.

Tất cả mọi người trong lòng đều nhảy dựng, run rẩy sờ lên mặt của mình, ngay cả hô hấp cũng không dám nữai, nói chuyện cũng đánh, không nói lời nào cũng đánh, nữ nhân cũng thật đủ điên.

Tiểu Bát lần này đã có kinh nghiệm, trực tiếp bảo trì tư thế đầu chọc vào trong đất, như vậy sẽ không bị đánh a?

– Hừ Lăng Bạch Y thì đã sao? Cho dù lão đại ngươi có là Ngạo Trường Không, cũng không thể nào cứu được ngươi đâu!

Hình tượng thì thục nữ, nhưng nói chuyện lại lộ ra một cổ khí tức lưu manh bá đạo, quyền trượng trong tay nàng đánh xuống mặt đất một hồi, lập tức một cổ sức cực lực chấn lên mặt đất, trực tiếp chấn nhập đỉnh đầu Tiểu Bát, đánh cho hắn bay vút lên đời, đợi đến khi lại té xuống thì đã trực tiếp ngất đi, bất tỉnh nhân sự.

Ba người trong Tử Thần Bát Tượng, còn có cung chủ Tử Thần Cung Lí Dật, bốn người toàn bộ nằm té trên mặt đất, chiến lực hoàn toàn biến mất.

Còn lại Lê vẻ mặt tái nhợt, không biết như thế nào cho phải.

Vạn Cổ Chí Tôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vạn Cổ Chí Tôn Truyện Vạn Cổ Chí Tôn Story Chương 1314: Thiên Địa du du (1)
10.0/10 từ 47 lượt.
loading...