Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1306: Sao có thể?

Tiểu Bát cũng lẩm bẩm nói:

– Đúng vậy a, thật sự là không hiểu thấu ah, vốn cho rằng có liều mạng, ít nhất cũng đánh đến hôn thiên ám địa, nhưng vở kịch này cũng kết thúc quá nhanh đi.

Ba người thoáng cái trầm mặc lại, không biết như thế nào cho phải, nhưng sinh tức sinh mệnh của Lí Dật bọn hắn vẫn có thể bắt được, mẫu thể chi thân của Yêu tộc cũng không dễ dàng chết như vậy.

Trong phủ thành chủ, sắc mặt Khương Sở Nhiên ngưng trọng, trầm giọng nói:

– Quả nhiên không ngoài sở liệu, người này thật không đơn giản a, thiên phú chiến đấu thật đáng sợ, tuy rằng có mưu lợi, nhưng ở thực lực tổng hợp cũng thật sự ổn áp Lí Dật một bậc

Nguyễn Hồng Ngọc cũng ngốc trệ, bản thân nàng cũng là cường giả võ đạo, mặc dù không nhìn cẩn thận như Khương Sở Nhiên, nhưng cũng có thể nhìn ra mánh khóe, thoáng cái liền như hóa đá, có chút không dám tin tưởng.

Khương Sở Nhiên nói:

– Vốn là dùng bảo kính kia đánh bất ngờ, một chiêu phản chấn, một chiêu phong tỏa không gian, liền lấy được tiên cơ. Sau đó đánh ra một quyền mang tính thăm dò, lại dùng Kim Cương Quyền, võ kỹ nhất trận bách thông, Kim Cương Quyền chính là khởi điểm vạn quyền, một quyền kia của hắn có thể chống địch, có thể công kích, có thể tiến thối tự nhiên, cực kỳ thong dong. Tâm tính trẻ tuổi như vậy, vậy mà có thể thắng không kiêu, dưới tình huống chiếm hết tiên cơ còn có thể thong dong bình tĩnh như thế, quả thực thật là đáng sợ.

Nguyễn Hồng Ngọc kinh ngạc nói:

– Sau đó thủ pháp phá vỡ chân khí Hàn Băng hẳn là ma công, ma khí không gì không hủ, mặc dù là chân khí Hàn Băng cũng không cách nào chống lại. Chỉ là..., chỉ là ấn quyết chấn vỡ Hàn Băng Chân Giáp là sao? Coi như là một kích tu vị ngang nhau cũng tuyệt đối không thể ̉ phá vỡ Hàn Băng Chân Giáp của Bắc Minh Huyền Cung được a!


Khương Sở Nhiên khẽ gật đầu nói:

– Phá vỡ Hàn Băng Chân Giáp là mấu chốt của trận chiến này, ta cũng không thể nhìn rõ huyền bí trong ấn quyết kia, nhưng ta có thể khẳng định, thành chủ thành Viêm Vũ này đối với Hàn Băng Chân Giáp của Bắc Minh Huyền Cung nhất định có nghiên cứu không nhỏ, hoặc là đã học qua cách phá giải tương quan. Cũng chính vì chân giáp bị phá, mới khiến Lí Dật kia triệt để tâm hoảng ý loạn, nếu không dùng thực lực của hắn tuyệt đối sẽ không thua dễ dàng như vậy, hơn nữa bị vạn lôi đánh mặt. Cái búa và tấm gương kia, đều không phải là vật phàm a, hiện giờ ta ngày càng có hưng thú với người này rồi.

Ánh mắt của hắn dừng ở Lý Vân Tiêu trong màn nước, phảng phất muốn nhìn thấu màn nước, moi ra tất cả bí mật của thiếu niên kia vậy.

Nguyễn Hồng Ngọc sau một lát ngốc trệ liền cười khổ nói:

– Tử Mậu có thể đánh thắng người này sao?

Khương Sở Nhiên hỏi ngược lại:

– Ngươi cảm thấy thế nào? Người này đáng sợ nhất không phải huyền khí cổ quái của hắn, cũng không phải bí pháp ma công, mà chính là loại tâm tính dù núi cao sụp trước mặt vẫn có thể bình tĩnh thong dong, cùng với sự tự tin và tính toán tất cả tình huống có thể xảy ra trong thực chiến kia. Cái này cũng không phải chỉ dựa vào tu luyện là có thể đạt tới, mà là từ trong thiên chuy bách luyện mới có thể ngộ ra được a!

Nguyễn Hồng Ngọc cười khổ không thôi, chênh lệch giữa hai người dùng ánh mắt của nàng sao có thể không nhìn ra được, xem ra trở ngại lớn nhất khi Nguyễn Tử Mậu muốn lấy Khương Nhược Băng chính là người này rồi, trong lòng nàng âm thầm tự định giá.

Trên không hoa viên mọi người dần phục hồi tinh thần lại, tuy rằng đã tiếp nhận sự thật trước mắt, nhưng trong lòng vẫn có hoài nghi, không ít người đều âm thầm nhớ tới huyền khí hắn dùng lúc trước, quy kết mọi nguyên nhân lên huyền khí kia, trong lúc nhất thời khiến lòng mọi người đều nóng bỏng, trong mắt lộ ra ánh mắt bất thiện.


Huyền khí có thể vượt qua một đại cảnh giới, dùng Võ Tôn lục tinh đơn giản đánh bại Võ Đế nhị tinh, ai lại không động tâm?

Mặc dù là những cường giả ẩn nấp trong hư không kia, tuyệt đại đa số cũng cho rằng như vậy, bắt đầu nhao nhao nổi lên tâm tư.

Bên tai Lý Vân Tiêu đột nhiên truyền truyền đến một đạo mật âm, chính là Nguyễn Tử Mậu đang truyền âm nhập mật, nói:

– Nếu ngươi muốn miếng sắt kia thì…, mau giết người này cho ta!

Lý Vân Tiêu ngây ngốc một chút, nhìn xuống, chỉ thấy trong mắt Nguyễn Tử Mậu một mảnh hàn khí, sát ý ngang nhiên, hắn lạnh nhạt nở nụ cười truyền âm nói:

– Chỉ đơn giản vậy thôi sao?

Nguyễn Tử Mậu nói:

– Một, giết người này. Hai, ngươi cũng rời khỏi lôi đài thi đấu.

Hắn đây chính là một hòn đá ném hai chim, hoàn toàn loại trừ đi hai nhân tố ngoài khống chế. Giờ phút này trong lòng hắn cực kỳ tâm thần bất định, không biết sức nặng miếng sắt kia đến cùng bao nhiêu, có thể khiến đối phương đáp ứng không nữa.

Rất nhanh Nguyễn Tử Mậu liền nhẹ nhàng thở ra, Lý Vân Tiêu truyền đến hai chữ lạnh nhạt, nói:


– Thành giao.

Đều là đồng hương Nam Vực, tánh mang Lí Dật lại cứ vậy bị Lý Vân Tiêu mang ra trao đổi với một miếng sắt rồi. Hắn lâm không vọt xuống dưới, hóa chưởng thành đao, chém tới trên người Lí Dật đang không rõ sinh tử kia.

– Không tốt.

Tiểu Bát đột nhiên hét lớn một tiếng, lập tức vọt ra khỏi hư không, cơ hồ như thuấn di vọt vào, thân pháp còn nhanh hơn cả kiếm mang, người chưa tới, Đế Khí đã tới trước, ngưng tụ lấy cả không gian, nhiếp ở Lý Vân Tiêu

Hắn cũng không ngây thơ cho rằng chỉ Đế Khí là có thể ngăn được người trước mắt, sau đó lập tức kiếm khí ngang trời, Tiểu Bát nhân kiếm hợp nhất, chém ra một đạo kiếm quang.

Lý Vân Tiêu hơi co rút đồng tử, lập tức nhận ra người trước mắt, hừ lạnh một tiếng liền thi triển thân pháp tránh qua một bên trên không trung.

Kiếm khí vọt lên, chọt thẳng vào trời cao, giống như cầu vồng, cực kỳ xinh đẹp.

Tiểu Bát sau một kiếm liền đáp xuống bên người Lí Dật, đồng thời Bá Thiên Hổ và Lê cũng chạy tới, ba người thủ hộ ở trước người hắn.

Nguyễn Tử Mậu kinh sợ nói:


– Người phương nào? Gan dám xông vào Thanh Phong Minh Nguyệt Lâu, đáng chết. Hàng Phong thúc thúc, kính xin ra tay bắt lấy ba người này.

Vốn tưởng rằng Lí Dật hẳn phải chết không thể nghi ngờ, đang kích động vạn phần lại bị ba người trước mắt phá hư, hắn hận không thể tự mình xé nát đám người kia ra.

Ánh mắt Trữ Hàng Phong ngưng tụ, năm đạo Đế Khí đồng thời đã tập trung vào ba người Tiểu Bát, hắn lập tức đi vào trong viên, lạnh lùng nói:

– Ba người các ngươi dám phá hư quy củ nơi này sao?

Tiểu Bát ngượng ngùng cười nói:

– Quân đốc đại nhân bớt giận, chúng ta đại biểu Lí Dật rời khỏi tụ hội, bây giờ lập tức rời đi.

Hắn một bả ôm lấy Lí Dật trên mặt đất muốn nhanh chóng rời đi.

Đột nhiên Tiểu Bát cảm thấy toàn thân nặng nề, một cổ áp lực khó nói nên lời giống như núi cao trấn lên người hắn, hắn lập tức biến sắc, kinh hãi nhìn qua không trung, chỉ thấy trong hư không truyền đến một hồi chấn động nguyên lực, một lão giả toàn thân ngân y xuất hiện phía trên, sau lưng còn đi theo bốn gã võ giả.

Bắc Minh Lai Phong nhìn người tới, trong lúc kinh ngạc vội vàng nghênh tiếp lấy, tất cung tất kính khom người thở dài nói:

– Bái kiến Kháng Thiên trưởng lão.

Vạn Cổ Chí Tôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vạn Cổ Chí Tôn Truyện Vạn Cổ Chí Tôn Story Chương 1306: Sao có thể?
10.0/10 từ 47 lượt.
loading...