Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1206: Đánh nát hư không (1)

Bất kể là Cổ Thần chiến trường, hay là Long xác hoá hình, cũng có thể gọi là tuyệt đại hung khí, hai cỗ sức mạnh bá đạo vô cùng chậm rãi đụng vào nhau, toàn bộ bầu trời trong nháy mắt bị phân liệt thành hai thế giới khác nhau, một xanh một tối, lẫn nhau cắn nuốt.

Long xác hoá hình kia đột nhiên cắn vào Cổ Thần chiến trường, dần dần nhảy vào bầu trời hắc ám, đem toàn bộ Ma vân áp chế mà lên, nhưng cùng lúc đó, Long hình cũng đang không ngừng tan vỡ, long tức dần nhược.

Long xác ngủ say vô số tuế nguyệt, vốn là tàn tạ không thể tả, hiện tại bị Trác Thanh Phàm mạnh mẽ kéo lên mặt đất, đã trở thành đồ dùng một lần, ở trong bạo phát ẩn chứa sức mạnh cuối cùng, bao vây thăng thiên, xé rách đêm tối trời cao.

Đế Dạ thay đổi sắc mặt, Ma vân của hắn vào đúng lúc này trở nên cực kỳ bất ổn, cảm giác giống như miễn cưỡng bị xé đoạn, tuy còn chưa đạt đến trình độ tan vỡ, nhưng mà cũng gần đủ rồi.

Trác Thanh Phàm nắm kích mà đứng, từ tốn nói:

– Chỉ có trình độ như thế này sao? Siêu phẩm huyền khí ở trong tay ngươi bị long đong a.

Bóng người hắn dường như chớp giật, ở trên không trung phi độn, lập tức xuất hiện trên đầu rồng, chiến kích trong tay giơ lên thật cao, từng cái từng cái phù hiệu quái lạ, như bồ công anh từ trên chiến kích không ngừng bay ra, ở trên không trung tỏa ra vi quang màu lam nhạt, hiện ra kết tinh giống như hoa tuyết.

Lĩnh vực màu xanh lam nhàn nhạt ở chỗ giao giới của hắc, thanh song sắc dần dần mở rộng, càng là lấy Thương Hải như ở trước mắt làm trung tâm, tản ra lĩnh vực như Vực Giới, bên trong đóng băng ngàn dặm, còn có Tử Điện thanh lôi.

Con mắt của Trác Thanh Phàm ngưng lại, phát sinh ánh sáng lạnh lẽo nhàn nhạt, chiến kích trong tay dần dần đánh xuống, hóa xuất đạo đạo tàn ảnh, động tác của hắn vô cùng nhẹ, mà toàn bộ lôi vực đóng băng lại cuồng bạo, đem Long xác ngưng ra thiên địa màu xanh bao trùm, nhảy vào trong đêm tối, muốn xé rách bầu trời.

– Ngàn dặm đóng băng ngàn ngọc nát, tuyết ánh sơn hà kinh lôi đình.


Phong mang của Thương Hải chiến kích trực tiếp chém về phía Cổ Thần chiến trường, lực lượng Thế giới nguyên bản ở dưới Long xác oai áp chế dần dần thu nhỏ lại, ở dưới chiêu này liền khó có thể chống đỡ. Toàn bộ Vực Giới của Cổ Thần chiến trường trong nháy mắt bị phá, ngay cả hình bóng nắm Cổ Tháp, cũng ở dưới sức mạnh cuồng bạo bị thôn phệ đi.

Bầu trời, triệt để tan vỡ, phảng phất toàn bộ thế giới đều nổ tung.

Năng lượng khổng lồ trùng thiên quán địa, vị trí mọi người đứng cũng không ngừng có Vẫn Lôi cùng các loại năng lượng hạ xuống, nổ ra từng cái từng cái động lớn, tất cả mọi người đều sợ run tim mất mật, sợ bị những lực lượng cuồng bạo kia cuốn vào, vậy thì thật sự hài cốt không còn.

Nhưng thiên uy quá mạnh mẽ, mặc dù không bị năng lượng bắn trúng, nhưng vẻn vẹn là khí tức ngột ngạt kia, liền để không ít người run rẩy, khó có thể tự tin.

Ầm ầm ầm.

Bầu trời trực tiếp sụp đổ một hồi lâu, mới có âm thanh cuồn cuộn truyền đến, tiếng vang vô tận, vang vọng ở nội tâm mỗi người, sợ vỡ mật.

Giờ khắc này Ma vân bốn phía từ lâu biến mất không còn tăm hơi, nhưng vẫn như cũ là một mảnh hắc ám, bởi vì ở bầu trời hiện ra một hắc động cự đại, xoay chầm chậm, tựa hồ muốn nuốt chửng tất cả.

Mà Trác Thanh Phàm là đem chiến kích vác trên vai, đang đứng trên không trung ở trước hắc động kia, nhỏ bé phảng phất giống như muối bỏ biển, chỉ nghe hắn lẩm bẩm:

– Dĩ nhiên trực tiếp đánh xuyên qua hư không, là ta không nắm chặt tốt cường độ, hay là ma đầu kia sớm có hậu chiêu đây?


Trác Thanh Phàm không ngừng gõ lên trán, tự nói:

– Đúng rồi, vừa nãy nghĩ đến một chuyện làm sao đã quên, đến cùng là chuyện gì nhỉ…

– Hừm, ân…

Hắn không ngừng trầm ngâm, đột nhiên quát to một tiếng, nói:

– A nhớ ra rồi, là siêu phẩm huyền khí, trong tay ma đầu này dĩ nhiên có siêu phẩm huyền khí.

Hắn hơi nhướng mày, giơ tay trái lên lâm không một nhiếp, một vật quái lạ rơi vào tay, xem xét một thoáng nói:

– Này là mảnh vỡ của siêu phẩm huyền khí sao? Xem ra mới vừa rồi bị ta đánh nát a, có một bộ phận tựa hồ bị hắn mang đi. Không được, ta nhất định phải đoạt về, vật này quan hệ rất lớn.

Trác Thanh Phàm đem một khối mảnh vỡ của Cổ Thần chiến trường thu vào túi chứa đồ, chiến kích cũng dần dần hóa thành một đạo ánh sáng màu xanh biến mất ở trên người, cả người dần dần biến mất ở trong hắc động phía trước kia.

– Đi, đi rồi sao?

Sau một hồi lâu, năng lượng trong thiên địa dần dần vững vàng, Hạ Dụ Nam cả kinh nói:


– Hư không Vũ Đế đại nhân đi rồi sao? Ma đầu đâu? Đã chết rồi sao?

Hết thảy người may mắn còn sống sót đều là hai mặt nhìn nhau, không biết nên trả lời như thế nào.

Hứa Diễm nói:

– Trác Thanh Phàm rời đi, ma đầu kia… Thật giống là chạy…

Chiêu cuối cùng thực sự quá mạnh mẽ, ngay cả hắn cũng không có thể xem rõ ràng, chỉ là bằng vào một chút quan sát cùng suy đoán.

– Chạy?

Hạ Dụ Nam cả kinh nói:

– Dưới sức mạnh mạnh mẽ như vậy cũng có thể chạy thoát? Ma đầu này thật lợi hại như vậy sao?

Hứa Diễm cũng cảm thấy có chút quái lạ, mặc dù đối phương có siêu phẩm huyền khí, nhưng hắn cũng không cho là ma đầu này đã mạnh đến trình độ có thể từ trong tay Trác Thanh Phàm chạy thoát, không thể làm gì khác hơn là nói:


– Trác Thanh Phàm đã đuổi theo, có thể… Hoặc là… Không làm được… Đại khái có thể đuổi theo đi.

Thời điểm nói xong lời này, chính hắn cũng không còn tự tin cùng sức lực, một mặt cụt hứng.

Hai con mắt của Lý Vân Tiêu vẫn luôn yêu dị đỏ như máu, đồng thời hiện ra hình thái khủng bố, giờ khắc này mới dần dần phục hồi như cũ, than thở:

– Ma đầu kia xác thực là chạy trốn, hẳn là đã sớm chuẩn bị. Lúc trước hắc quyển to lớn kia không chỉ có thể luyện hóa Ma vân, sau lưng dĩ nhiên là một con đường, chẳng trách hắn không sợ hãi dám cùng Trác Thanh Phàm chiến một trận, chỉ là siêu phẩm huyền khí kia sợ là triệt để hư hao.

Mọi người giật mình, tình hình vừa nãy, bọn họ cũng không có thể xem rõ ràng, Lý Vân Tiêu dựa vào cái gì thấy rõ.

Không ít người đều hiện ra vẻ cười nhạo, quái lạ nhìn hắn.

Nhưng trong lòng Hứa Diễm chấn động mạnh, tuy rằng hắn cũng không tin Lý Vân Tiêu xem rõ ràng, nhưng người này dị thường thần bí, tuyệt đối không phải ở bề ngoài đơn giản như vậy, liền mở miệng nói:

– Tiểu hữu, việc liên quan tới ma đầu này, trong lòng ta cũng có không ít nghi hoặc. Có thể theo ta về Thánh Vực một chuyến hay không, ta nhất định dùng lễ tiếp đón, đồng thời chuyện hôm nay ngươi xuất lực rất lớn, tất có thâm tạ.

Mọi người giật mình, Thánh Vực thượng tân chi lễ chiêu đãi, không có chỗ nào mà không phải là một phương hào kiệt hoặc là đứng đầu một phái, chí ít cũng là Vũ Đế cao cấp, hoặc là Thuật luyện sư cấp chín, lúc nào dễ dàng dùng ở trên người một thiếu niên Vũ Tôn?

Giờ khắc này Ma vân khu tán, hết thảy phong ấn mở ra, lực lượng phong ấn trong địa mạch không còn tồn tại nữa, hết thảy thần thức đều khôi phục bình thường, vì lẽ đó liếc mắt liền nhìn xuyên thấu vẻ mặt của Lý Vân Tiêu, trêu đến tất cả mọi người là trong lòng không phục.

Vạn Cổ Chí Tôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vạn Cổ Chí Tôn Truyện Vạn Cổ Chí Tôn Story Chương 1206: Đánh nát hư không (1)
10.0/10 từ 47 lượt.
loading...