Vạn Cổ Chí Tôn
Chương 1126: Đại phong xa (1)
Khí tức phát ra trên người Tào Á Tinh ngày đó không thể nào so sánh nổi, hắn lạnh lùng nói:
– Cái này ngươi không cần biết, đến Huyết Thần Cung ta có chuyện gì?
Trong mắt của hắn lộ ra vẻ cổ quái, liếm lấy bờ môi khô khốc, nhe răng cười nói:
– Hắc hắc, vài món bảo bối bị ngươi đoạt trong Tu Di Sơn ta vẫn luôn nhớ thương đấy.
Khí tức trên thân hắn càng ngày càng mạnh, toàn bộ bầu trời đều biến thành màu hồng, tràn ngập tia tia hương vị huyết tinh, khiến người cực không thoải mái.
– Ách, ngày đó trong Tu Di Sơn từng nghe nói Huyết Thần Cung các ngươi có một khối Đại Địa Tức Nhưỡng lớn có phải không?
Lý Vân Tiêu cũng không khách khí, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Tào Á Tinh ngẩn ngơ, sau đó cười rộ lên, nói:
– Ngươi đừng nói với ta, ngươi là tới Huyết Thần Cung đoạt Đại Địa Tức Nhưỡng đấy chứ?
Lý Vân Tiêu giảo hoạt cười, nói:
– Ha ha, vẫn là ngươi thông minh, thoáng cái đã đoán đúng. Chỉ ra phương hướng đi, Huyết Thần Cung quá lớn, khó tìm ah, ta lại không muốn kinh động quá nhiều người. Huyết Thần Tử kia ta nhất định là đánh không lại rồi.
Tào Á Tinh lạnh lùng nói:
– Trò cười này tuyệt đối không buồn cười đâu.
Lý Vân Tiêu cười nhạt một tiếng, nói:
– Bởi vì đây không phải trò cươi, người hiện giờ, ngươi nói thật với hắn, hắn lại nghĩ ngươi nói chuyện cười.
Tào Á Tinh cảm thấy có một loại cảm xúc bị miệt thị, trong mơ hồ có chút nộ khí, lạnh lùng nói:
– Ta thấy đầu óc ngươi vào nước rồi phải không? Có cần ta đánh nước trong óc ngươi ra không hả?
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Chỉ cần ngươi chỉ đường cho ta, vậy thì cứ tùy ý.
Tào Á Tinh đồng tử hơi co lại, đột nhiên như nghĩ đến gì đó, sắc mặt đại biến nói:
– Ngươi thật là vì tức nhưỡng mà đến?
– Đương nhiên
Lý Vân Tiêu nghiêm sắc mặt, cũng không có ý vui đùa gì nữa.
– Haha, ha ha.
Tào Á Tinh nhịn không được ngửa mặt lên trời cười ha hả, khí cực ngược lại cười, cả giận nói:
– Ta vẫn cho rằng ngươi là nhân tài, không thể tưởng được lại có chỉ số thông minh thấp như thế, đã như vậy, bảo bối trong Tu Di Sơn lưu trên người ngươi sao có thể khiến người yên tâm được, toàn bộ giao cho ta đảm bảo đi.
Hắn đơn thủ vung lên, một đạo huyết kỳ lâm không mà lên, phấp phới trong gió, toàn bộ bầu trời đột nhiên biến sắc, trong nháy mắt liền hóa thành một cái biển máu
Lý Vân Tiêu vẫn lâm lập bất động, sắc mặt mang theo một chút mỉm cười, sau khi tấn cấp Võ Tôn, loại khí thế phong vân một cõi ngày xưa lại lần nữa trở về, hắn có được rất nhiều át chủ bài, thiên hạ này người có thể giết hắn cũng càng ngày càng ít.
Huyết kỳ đón gió phất phới trên không trung, khóe miệng Tào Á Tinh lộ ra một tia cười lạnh nói:
– Gương mặt chết tiệt không mặn không nhạt này của người giống như đúc lúc trong Tu Di Sơn, khiến ta thấy mà cảm thấy vô cùng chán ghét. Hôm nay cuối cùng cũng đã có thể giẫm bẹp nó rồi.
Lý Vân Tiêu cười to nói:
– Ha ha, xem ra tâm sự của ngươi rất nặng đấy.
Tào Á Tinh cười lạnh nói:
– Không thể không bội phục sự bình tĩnh của ngươi, nếu luyện ngươi vào trong huyết kỳ này chắc hẳn có thể khiến uy lực nó đại tăng. Ở trên con đường đi thông tới đỉnh phong của ta, ngươi có thể trở thành một khối đá kê chân, cuộc đời này cũng không còn gì đáng tiếc nữa rồi.
Hai tay của hắn phi tốc kháp quyết, một tiếng “Phanh” nổ vang trong huyết kỳ, một huyết nô chậm rãi hiện ra thân hình trong huyết hải ngập trời, gương mặt dữ tợn, trong đôi mắt là một mảnh đen kịt trống rỗng, khí tức trên thân vậy mà trực tiếp vọt lên tới Võ Tôn nhất tinh.
– Huyết nô này của ta không tệ đấy chứ? Tu vị không hề khác với ngươi, có thể không ăn tươi ngươi sao? Ta rất chờ mong nha.
Tào Á Tinh vẻ mặt rất vui vẻ, giống như là mèo vờn chuột vậy, tay hắn điểm một cái, huyết nô kia liền nhanh chóng gào thét lao tới, trừ không có lĩnh vực ra thì công kích quả thật ở cường độ Bát Hoang cảnh hàng thật giá thật.
“Oanh”
Cái kia huyết nô một quyền đánh lên không trung, một đoàn huyết vụ trực tiếp nổ bung, Lý Vân Tiêu khinh thân lóe lên, cả người huyễn hóa ra đạo đạo tàn ảnh, trực tiếp lâm không tránh ra, nhưng cũng không nhịn được phải lui về sau.
Nụ cười trên mặt Lý Vân Tiêu không giảm chút nào, cao giọng nói:
– Ngươi bây giờ cũng là cường giả Võ Tôn, không còn là tiểu bằng hữu lâu la rồi, sao còn thích chơi trò nhàm chán này thế, xuất ra chút bộ dáng đại nhân đến đây đi.
Hắn giơ tay lên, nắm đấm hóa thành lôi điện màu xanh, đột nhiên đánh xuống dưới.
“Phanh”
Một đạo lôi điện chi lực đánh vào trong cơ thể huyết nô, trực tiếp nổ bung ra, lập tức nổ bay nửa thân thể, khiến nó không ngừng kêu rên trong huyết hải, nhưng rất nhanh lại phục hồi như cũ, tựa hồ thế giới huyết hải này có thể cung cấp lực lượng vô cùng vô tận cho nó vậy.
Tào Á Tinh biến sắc, hiện lên một tia cảnh giác, lôi điện chi lực chính là một trong các khắc tinh của huyết công:
– Khó trách ngươi không sợ hãi, thì ra là trong tay nắm giữ lôi đình chi lực, nhưng thực lực hai người kém khá xa, dù khắc chế thế nào cũng chỉ là bọ ngựa đấu xe thôi, nếu ngươi cảm thấy chiêu này chưa đủ nghiền vậy thì thử thêm cái này xem sao?
Hắn khẽ quát một tiếng, hai tay bay múa, tiếng vang “Rầm rầm rầm”, trong huyết hải tuôn ra từng đoàn từng đoàn huyết vụ, ngưng tụ thành nguyên một đám huyết nô, khoảng chừng hơn chín tên, mỗi tên đều là tồn tại cấp bậc Võ Tôn cả.
Mười tên huyết nô cấp bậc Võ Tôn gào thét lớn vây quanh lấy Lý Vân Tiêu, ép tới khiến trên làn da Lý Vân Tiêu cũng bắt đầu chậm rãi hiện lên huyết hồng chi sắc.
Khóe miệng Lý Vân Tiêu hiện ra một tia giễu cợt ra, nói:
– Thật sự là không có tiến bộ, quá khiến ta thất vọng rồi.
Thiên Mục trên trán hắn bỗng nhiên thông suốt, một cổ cương phong lực thổi ra, bị khống chế trong lòng bàn tay, chậm rãi xoay tròn, một đạo vòi rồng đột nhiên hình thành, càng lúc càng lớn.
Sau khi tấn cấp Võ Tôn, Lý Vân Tiêu đối với khống chế nguyên tố chi lực cũng càng thêm mạnh hơn, cương phong trong tay hắn gào thét mà lên, không ngừng hướng thổi khắp bốn phương tám hương, năm ngón tay hắn hư trảo, vòi rồng kia đột nhiên bị áp chế phong nhãn, kịch liệt co rút lại, như một vòng xoáy trên mặt nước tứ tán lên, giống như lưỡi dao sắc bén cắt đứt lấy tầng tầng không gian
– Thử xem chiêu thức ta mới phát minh — Đại Phong Xa!
Lý Vân Tiêu cười lớn một tiếng, thanh âm chỗ phong nhãn trong tay ngày càng chói tai, giống như bọt biển xẹt qua thủy tinh vậy, khiến người cực kỳ khó chịu, Tào Á Tinh màng tai đau đớn, nhưng càng khiến cho hắn hoảng sợ chính là những nơi cương phong đi qua, đều bị vô tình cắt đứt ra, mười tên huyết nô cấp bậc Võ Tôn còn chưa kịp ra tay đã bị sụp đổ, mà sức gió không ngớt, càng cạo càng lớn, toàn bộ huyết hải cũng bắt đầu trở nên bất ổn.
– Đáng chết ah.
Trong lòng tào Á Tinh dâng lên một hồi lửa giận, lúc ở Tu Di Sơn vẫn một mực bị Lý Vân Tiêu áp chế, hiện giờ mình dùng tốc độ như thần tấn cấp đến Võ Tôn đỉnh phong, tên năm đó phải tùy ý mặc hắn vuốt ve mới đúng, nhưng lại vẫn bị đối phương chơi đùa tựa như áp chế, khiến lửa giận trong lòng hắn không ngừng thiêu đốt lên.
Vạn Cổ Chí Tôn
– Cái này ngươi không cần biết, đến Huyết Thần Cung ta có chuyện gì?
Trong mắt của hắn lộ ra vẻ cổ quái, liếm lấy bờ môi khô khốc, nhe răng cười nói:
– Hắc hắc, vài món bảo bối bị ngươi đoạt trong Tu Di Sơn ta vẫn luôn nhớ thương đấy.
Khí tức trên thân hắn càng ngày càng mạnh, toàn bộ bầu trời đều biến thành màu hồng, tràn ngập tia tia hương vị huyết tinh, khiến người cực không thoải mái.
– Ách, ngày đó trong Tu Di Sơn từng nghe nói Huyết Thần Cung các ngươi có một khối Đại Địa Tức Nhưỡng lớn có phải không?
Lý Vân Tiêu cũng không khách khí, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Tào Á Tinh ngẩn ngơ, sau đó cười rộ lên, nói:
– Ngươi đừng nói với ta, ngươi là tới Huyết Thần Cung đoạt Đại Địa Tức Nhưỡng đấy chứ?
Lý Vân Tiêu giảo hoạt cười, nói:
– Ha ha, vẫn là ngươi thông minh, thoáng cái đã đoán đúng. Chỉ ra phương hướng đi, Huyết Thần Cung quá lớn, khó tìm ah, ta lại không muốn kinh động quá nhiều người. Huyết Thần Tử kia ta nhất định là đánh không lại rồi.
Tào Á Tinh lạnh lùng nói:
– Trò cười này tuyệt đối không buồn cười đâu.
Lý Vân Tiêu cười nhạt một tiếng, nói:
– Bởi vì đây không phải trò cươi, người hiện giờ, ngươi nói thật với hắn, hắn lại nghĩ ngươi nói chuyện cười.
Tào Á Tinh cảm thấy có một loại cảm xúc bị miệt thị, trong mơ hồ có chút nộ khí, lạnh lùng nói:
– Ta thấy đầu óc ngươi vào nước rồi phải không? Có cần ta đánh nước trong óc ngươi ra không hả?
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Chỉ cần ngươi chỉ đường cho ta, vậy thì cứ tùy ý.
Tào Á Tinh đồng tử hơi co lại, đột nhiên như nghĩ đến gì đó, sắc mặt đại biến nói:
– Ngươi thật là vì tức nhưỡng mà đến?
– Đương nhiên
Lý Vân Tiêu nghiêm sắc mặt, cũng không có ý vui đùa gì nữa.
– Haha, ha ha.
Tào Á Tinh nhịn không được ngửa mặt lên trời cười ha hả, khí cực ngược lại cười, cả giận nói:
– Ta vẫn cho rằng ngươi là nhân tài, không thể tưởng được lại có chỉ số thông minh thấp như thế, đã như vậy, bảo bối trong Tu Di Sơn lưu trên người ngươi sao có thể khiến người yên tâm được, toàn bộ giao cho ta đảm bảo đi.
Hắn đơn thủ vung lên, một đạo huyết kỳ lâm không mà lên, phấp phới trong gió, toàn bộ bầu trời đột nhiên biến sắc, trong nháy mắt liền hóa thành một cái biển máu
Lý Vân Tiêu vẫn lâm lập bất động, sắc mặt mang theo một chút mỉm cười, sau khi tấn cấp Võ Tôn, loại khí thế phong vân một cõi ngày xưa lại lần nữa trở về, hắn có được rất nhiều át chủ bài, thiên hạ này người có thể giết hắn cũng càng ngày càng ít.
Huyết kỳ đón gió phất phới trên không trung, khóe miệng Tào Á Tinh lộ ra một tia cười lạnh nói:
– Gương mặt chết tiệt không mặn không nhạt này của người giống như đúc lúc trong Tu Di Sơn, khiến ta thấy mà cảm thấy vô cùng chán ghét. Hôm nay cuối cùng cũng đã có thể giẫm bẹp nó rồi.
Lý Vân Tiêu cười to nói:
– Ha ha, xem ra tâm sự của ngươi rất nặng đấy.
Tào Á Tinh cười lạnh nói:
– Không thể không bội phục sự bình tĩnh của ngươi, nếu luyện ngươi vào trong huyết kỳ này chắc hẳn có thể khiến uy lực nó đại tăng. Ở trên con đường đi thông tới đỉnh phong của ta, ngươi có thể trở thành một khối đá kê chân, cuộc đời này cũng không còn gì đáng tiếc nữa rồi.
Hai tay của hắn phi tốc kháp quyết, một tiếng “Phanh” nổ vang trong huyết kỳ, một huyết nô chậm rãi hiện ra thân hình trong huyết hải ngập trời, gương mặt dữ tợn, trong đôi mắt là một mảnh đen kịt trống rỗng, khí tức trên thân vậy mà trực tiếp vọt lên tới Võ Tôn nhất tinh.
– Huyết nô này của ta không tệ đấy chứ? Tu vị không hề khác với ngươi, có thể không ăn tươi ngươi sao? Ta rất chờ mong nha.
Tào Á Tinh vẻ mặt rất vui vẻ, giống như là mèo vờn chuột vậy, tay hắn điểm một cái, huyết nô kia liền nhanh chóng gào thét lao tới, trừ không có lĩnh vực ra thì công kích quả thật ở cường độ Bát Hoang cảnh hàng thật giá thật.
“Oanh”
Cái kia huyết nô một quyền đánh lên không trung, một đoàn huyết vụ trực tiếp nổ bung, Lý Vân Tiêu khinh thân lóe lên, cả người huyễn hóa ra đạo đạo tàn ảnh, trực tiếp lâm không tránh ra, nhưng cũng không nhịn được phải lui về sau.
Nụ cười trên mặt Lý Vân Tiêu không giảm chút nào, cao giọng nói:
– Ngươi bây giờ cũng là cường giả Võ Tôn, không còn là tiểu bằng hữu lâu la rồi, sao còn thích chơi trò nhàm chán này thế, xuất ra chút bộ dáng đại nhân đến đây đi.
Hắn giơ tay lên, nắm đấm hóa thành lôi điện màu xanh, đột nhiên đánh xuống dưới.
“Phanh”
Một đạo lôi điện chi lực đánh vào trong cơ thể huyết nô, trực tiếp nổ bung ra, lập tức nổ bay nửa thân thể, khiến nó không ngừng kêu rên trong huyết hải, nhưng rất nhanh lại phục hồi như cũ, tựa hồ thế giới huyết hải này có thể cung cấp lực lượng vô cùng vô tận cho nó vậy.
Tào Á Tinh biến sắc, hiện lên một tia cảnh giác, lôi điện chi lực chính là một trong các khắc tinh của huyết công:
– Khó trách ngươi không sợ hãi, thì ra là trong tay nắm giữ lôi đình chi lực, nhưng thực lực hai người kém khá xa, dù khắc chế thế nào cũng chỉ là bọ ngựa đấu xe thôi, nếu ngươi cảm thấy chiêu này chưa đủ nghiền vậy thì thử thêm cái này xem sao?
Hắn khẽ quát một tiếng, hai tay bay múa, tiếng vang “Rầm rầm rầm”, trong huyết hải tuôn ra từng đoàn từng đoàn huyết vụ, ngưng tụ thành nguyên một đám huyết nô, khoảng chừng hơn chín tên, mỗi tên đều là tồn tại cấp bậc Võ Tôn cả.
Mười tên huyết nô cấp bậc Võ Tôn gào thét lớn vây quanh lấy Lý Vân Tiêu, ép tới khiến trên làn da Lý Vân Tiêu cũng bắt đầu chậm rãi hiện lên huyết hồng chi sắc.
Khóe miệng Lý Vân Tiêu hiện ra một tia giễu cợt ra, nói:
– Thật sự là không có tiến bộ, quá khiến ta thất vọng rồi.
Thiên Mục trên trán hắn bỗng nhiên thông suốt, một cổ cương phong lực thổi ra, bị khống chế trong lòng bàn tay, chậm rãi xoay tròn, một đạo vòi rồng đột nhiên hình thành, càng lúc càng lớn.
Sau khi tấn cấp Võ Tôn, Lý Vân Tiêu đối với khống chế nguyên tố chi lực cũng càng thêm mạnh hơn, cương phong trong tay hắn gào thét mà lên, không ngừng hướng thổi khắp bốn phương tám hương, năm ngón tay hắn hư trảo, vòi rồng kia đột nhiên bị áp chế phong nhãn, kịch liệt co rút lại, như một vòng xoáy trên mặt nước tứ tán lên, giống như lưỡi dao sắc bén cắt đứt lấy tầng tầng không gian
– Thử xem chiêu thức ta mới phát minh — Đại Phong Xa!
Lý Vân Tiêu cười lớn một tiếng, thanh âm chỗ phong nhãn trong tay ngày càng chói tai, giống như bọt biển xẹt qua thủy tinh vậy, khiến người cực kỳ khó chịu, Tào Á Tinh màng tai đau đớn, nhưng càng khiến cho hắn hoảng sợ chính là những nơi cương phong đi qua, đều bị vô tình cắt đứt ra, mười tên huyết nô cấp bậc Võ Tôn còn chưa kịp ra tay đã bị sụp đổ, mà sức gió không ngớt, càng cạo càng lớn, toàn bộ huyết hải cũng bắt đầu trở nên bất ổn.
– Đáng chết ah.
Trong lòng tào Á Tinh dâng lên một hồi lửa giận, lúc ở Tu Di Sơn vẫn một mực bị Lý Vân Tiêu áp chế, hiện giờ mình dùng tốc độ như thần tấn cấp đến Võ Tôn đỉnh phong, tên năm đó phải tùy ý mặc hắn vuốt ve mới đúng, nhưng lại vẫn bị đối phương chơi đùa tựa như áp chế, khiến lửa giận trong lòng hắn không ngừng thiêu đốt lên.
Vạn Cổ Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Vạn Cổ Chí Tôn
Story
Chương 1126: Đại phong xa (1)
10.0/10 từ 47 lượt.