Vạn Cổ Chí Tôn
Chương 111: Chặt đứt cánh tay (2)
Lý Vân Tiêu nói:
– Không phải mỗi người, cũng có thể chết ở trên chiến trường. Bọn họ thực hiện chức trách của mình, chính là một Thần vệ chân chính.
Hai người đang nói chuyện, xa xa bay lượn đến một bóng người màu trắng, chính là Bạch Mâu.
Trên người nàng nhuộm đỏ tảng lớn máu tươi, khăn che mặt đỏ ngầu, hiển nhiên cũng bị thương.
– Dĩ nhiên là Cao Phong mang theo người đội một đánh lén chúng ta, mọi người không có sao chứ.
Nàng đảo mắt nhìn thi thể đầy đất, hai con mắt đột nhiên co lại, mơ hồ chảy ra từng tia từng tia lửa giận, cắn răng nghiến lợi nói:
– Cao Phong!
Lý Vân Tiêu lạnh nhạt nói:
– Đi nhanh lên đi, miễn cho lại phát sinh việc ngoài ý muốn.
Một đám người lặng lẽ không nói, bắt đầu chậm rãi tiến lên. Chỉ có điều Bạch Mâu không biết chính là, những Trấn quốc Thần vệ đội ba kia, ánh mắt nhìn Lý Vân Tiêu cùng Kế Mông trở nên tràn ngập kính nể cùng tôn trọng.
Một lát sau liền đến Vương phủ của Tần Nguyệt.
Lúc này mọi người mới nới lỏng, bởi vì trong Vương phủ không chỉ có lượng lớn cao thủ bảo vệ, hơn nữa bố trí có các loại trận pháp, uy lực cực lớn. Trừ khi hoàn toàn không để ý mặt mũi, bất kể tử thương, bằng không không có ai sẽ ngốc đến đi công kích phủ đệ Vương tử.
Đám người Tần Nguyệt tự mình ra nghênh tiếp, nhìn thấy dáng vẻ mọi người cụt hứng, sau khi hỏi dò nhất thời nổi trận lôi đình.
Hắn lập tức phái người dàn xếp chư vị Võ sư, mỗi người đều phân phát lượng lớn đan dược cùng nguyên thạch, người chết càng là bồi thường cùng an táng cao hơn mấy lần so với thường ngày. Lúc này tâm tình của mọi người mới thoáng chuyển biến tốt lên, từng người lui xuống.
Mấy người Lý Vân Tiêu trực tiếp tiến vào phòng nghị sự, phát hiện không ít đại thần trong triều đều ở đây, mà trên ghế chính ngồi một người, thình lình là lão gia tử.
Lý Thuần Dương nhìn Lý Vân Tiêu một chút, nhất thời tinh mang lóe lên, vui mừng hiện ra ngoài mặt, mới nửa tháng không gặp, tôn tử của hắn dĩ nhiên lại kéo lên hai tinh. Hắn vui mừng mở miệng cười nói:
– Làm sao? Trên đường gặp phải phiền toái?
Lý Vân Tiêu đem việc trải qua đại thể nói một hồi, nhưng mọi người ở đây nghe mà hoàn toàn biến sắc, ngay cả Bạch Mâu cũng khiếp sợ, khó mà tin nổi.
Ánh mắt của Lý Thuần Dương càng là âm trầm như nước, cả giận nói:
– 8527, tên súc sinh này lại ở thủ đô, ta còn tưởng rằng hắn chạy mất. Bây giờ nhìn lại, hắn dĩ nhiên cùng đại vương tử cấu kết. Có điều, bọn họ có hai Vũ Quân, bản thân 8527 cũng là Đại Vũ sư, các ngươi là làm sao chạy trốn?
Bạch Mâu cùng Tần Nguyệt cũng chấn động trong lòng, điều này cũng là nghi hoặc của bọn họ.
Lý Vân Tiêu từ tốn nói:
– Cũng nhờ Kế Mông, một người độc lập ngăn trở hai tên Vũ Quân. Ta mới có thể rãnh tay tới đối phó 8527, cuối cùng chặt đứt hắn một cánh tay, lúc này hai tên Vũ Quân kia mới hoảng hồn, mang theo hắn chạy thoát. Người còn lại, tất cả đều là người của đội một Trấn quốc Thần vệ, đều bị chúng ta tru diệt, không một tên chạy trốn!
Hắn nói mấy câu này bình thản không có gì lạ, nhưng bất luận người nào đều nghe ra được hung hiểm trong đó. Lý Thuần Dương ngạc nhiên nhìn chằm chằm Kế Mông, nhìn một hồi nói:
– Cửu tinh Đại Vũ sư, làm sao có khả năng chặn được hai tên Vũ Quân?
Lý Thuần Dương là gia gia của Lý Vân Tiêu, Kế Mông không dám bất cẩn, vội vàng nói:
-Nhờ có Vân thiếu cho ta một viên đan dược thần kỳ, để ta trong nháy mắt đột phá đến Vũ Quân, lúc này mới có thể ngăn cản hai tên địch thủ.
Lý Thuần Dương cả kinh nói:
– Đan dược gì? Dĩ nhiên có thể để cho Đại Vũ sư trong nháy mắt đột phá đến Vũ Quân?
Lý Vân Tiêu giả bộ ngu nói:
– Lão gia tử ngươi không biết sao? Là ta ở trong phủ khố Lý gia tìm tới, nói là có thể ngắn hạn tăng cao thực lực, thế nhưng tác dụng phụ cũng rất lớn, trong vòng mười ngày tu vi sẽ càng ngày càng yếu, cuối cùng rơi xuống trình độ như người bình thường, sau đó lại qua mười ngày, mới chậm rãi khôi phục như cũ. Nói cách khác, trong vòng hai mươi ngày không thể cùng người động thủ.
– Có loại đan dược này sao?
Lý Thuần Dương suy tư chốc lát, tựa hồ không có nghe nói. Nhưng tác dụng phụ này xác thực rất lớn, xem ra giá trị cũng không có cao như mình tưởng tượng, cũng mất đi hứng thú.
Kế Mông nghe xong nội tâm thở phào nhẹ nhõm, sau khi dùng đan dược đại phát thần uy, còn lo lắng sẽ ảnh hưởng tu vi ngày sau của mình. Bây giờ nghe Vân thiếu nói, cũng an tâm xuống. Chỉ là hai mươi ngày không cách nào động võ mà thôi. Sau khi mình uống đan dược đột phá đến Vũ Quân lĩnh ngộ, so với bế quan khổ tu hai mươi ngày còn muốn hơn nhiều lắm. hắn có lòng tin lần sau sau khi bế quan, liền có thể một lần đột phá đến Vũ Quân.
Tần Nguyệt phẫn nộ nói:
– Không nghĩ tới đại ca vì đối phó Lý gia, lại cấu kết gian tế địch quốc. Lẽ nào hắn làm việc, ngay cả một điểm mấu chốt cũng không có sao!
Lý Thuần Dương híp mắt trầm ngâm nói:
– Như vậy xem ra, việc ở Côn Kim Thành cũng sẽ không khó giải thích.
Lý Vân Tiêu cau mày nói:
– Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Tần Nguyệt trầm mặt cả giận nói:
– Năm ngày trước, Đông phương truyền đến tin tức, Bạch Đầu trấn đột nhiên thất thủ, bị 800 ngàn đại quân của Bách Chiến quốc công phá. Sau đó lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai vây công Côn Kim Thành, hiện tại phụ thân ngươi Phi Long đại tướng quân còn thủ ở trong thành cùng kẻ địch tử chiến. Nhưng tin tức cầu viện đã truyền tống đến thủ đô.
Lý Vân Tiêu cau mày nói:
– Trong triều phản ứng ra sao?
Tần Nguyệt nói:
– Côn Kim Thành cùng Bạch Đầu trấn chính là bình phong hiểm yếu của Thiên Thủy quốc, một khi công phá, hậu quả khó mà lường được. Phụ vương đương nhiên là khẩn cấp triệu kiến các vị đại lão quân đội, yêu cầu Tĩnh quốc công lão gia tử nắm ấn soái xuất chinh.
Lý Vân Tiêu nhìn lão gia tử nói:
– Lão gia tử, ý của ngài thì sao?
Lý Thuần Dương hơi có chút ngạc nhiên, nhưng nội tâm đối với người cháu này là vạn phần thoả mãn, những người khác nếu nghe thấy cha mình bị nhốt, sợ là đã sớm nổi trận lôi đình, một khắc cũng không kịp đợi liền muốn xuất chinh. Nhưng tôn tử của hắn lại dị thường bình tĩnh, trong mắt không có nửa điểm tâm tình chập chờn.
Lý Thuần Dương vui mừng cười cợt, rồi mới lên tiếng:
– Côn Kim Thành dễ thủ khó công, cha ngươi có ba mươi vạn Phi Long quân đoàn đóng ở trong thành, chỉ là 800 ngàn đại quân của Bách Chiến quốc căn bản không đáng sợ. Huống hồ, 800 ngàn này là thật hay giả vẫn chưa biết. Bây giờ nghe ngươi nói 8527 cấu kết Tần Dương, như vậy ta càng có thể vững tin, cái gọi là cầu viện này, là bọn họ gây ra giả tạo. Mục đích thực sự là, muốn điệu hổ ly sơn!
Lý Vân Tiêu cũng nhẹ giọng trầm tư nói:
– Lão gia ngài ý tứ là, muốn đem thế lực Lý gia dời ra Kinh Thành. Như vậy đại vương tử Tần Dương có thể bỏ mặc mà làm? Chờ thời điểm chúng ta phát hiện sự tình Côn Kim Thành không đúng, lại khải hoàn về triều, đại cục đã định, hối hận cũng muộn?
Vạn Cổ Chí Tôn
– Không phải mỗi người, cũng có thể chết ở trên chiến trường. Bọn họ thực hiện chức trách của mình, chính là một Thần vệ chân chính.
Hai người đang nói chuyện, xa xa bay lượn đến một bóng người màu trắng, chính là Bạch Mâu.
Trên người nàng nhuộm đỏ tảng lớn máu tươi, khăn che mặt đỏ ngầu, hiển nhiên cũng bị thương.
– Dĩ nhiên là Cao Phong mang theo người đội một đánh lén chúng ta, mọi người không có sao chứ.
Nàng đảo mắt nhìn thi thể đầy đất, hai con mắt đột nhiên co lại, mơ hồ chảy ra từng tia từng tia lửa giận, cắn răng nghiến lợi nói:
– Cao Phong!
Lý Vân Tiêu lạnh nhạt nói:
– Đi nhanh lên đi, miễn cho lại phát sinh việc ngoài ý muốn.
Một đám người lặng lẽ không nói, bắt đầu chậm rãi tiến lên. Chỉ có điều Bạch Mâu không biết chính là, những Trấn quốc Thần vệ đội ba kia, ánh mắt nhìn Lý Vân Tiêu cùng Kế Mông trở nên tràn ngập kính nể cùng tôn trọng.
Một lát sau liền đến Vương phủ của Tần Nguyệt.
Lúc này mọi người mới nới lỏng, bởi vì trong Vương phủ không chỉ có lượng lớn cao thủ bảo vệ, hơn nữa bố trí có các loại trận pháp, uy lực cực lớn. Trừ khi hoàn toàn không để ý mặt mũi, bất kể tử thương, bằng không không có ai sẽ ngốc đến đi công kích phủ đệ Vương tử.
Đám người Tần Nguyệt tự mình ra nghênh tiếp, nhìn thấy dáng vẻ mọi người cụt hứng, sau khi hỏi dò nhất thời nổi trận lôi đình.
Hắn lập tức phái người dàn xếp chư vị Võ sư, mỗi người đều phân phát lượng lớn đan dược cùng nguyên thạch, người chết càng là bồi thường cùng an táng cao hơn mấy lần so với thường ngày. Lúc này tâm tình của mọi người mới thoáng chuyển biến tốt lên, từng người lui xuống.
Mấy người Lý Vân Tiêu trực tiếp tiến vào phòng nghị sự, phát hiện không ít đại thần trong triều đều ở đây, mà trên ghế chính ngồi một người, thình lình là lão gia tử.
Lý Thuần Dương nhìn Lý Vân Tiêu một chút, nhất thời tinh mang lóe lên, vui mừng hiện ra ngoài mặt, mới nửa tháng không gặp, tôn tử của hắn dĩ nhiên lại kéo lên hai tinh. Hắn vui mừng mở miệng cười nói:
– Làm sao? Trên đường gặp phải phiền toái?
Lý Vân Tiêu đem việc trải qua đại thể nói một hồi, nhưng mọi người ở đây nghe mà hoàn toàn biến sắc, ngay cả Bạch Mâu cũng khiếp sợ, khó mà tin nổi.
Ánh mắt của Lý Thuần Dương càng là âm trầm như nước, cả giận nói:
– 8527, tên súc sinh này lại ở thủ đô, ta còn tưởng rằng hắn chạy mất. Bây giờ nhìn lại, hắn dĩ nhiên cùng đại vương tử cấu kết. Có điều, bọn họ có hai Vũ Quân, bản thân 8527 cũng là Đại Vũ sư, các ngươi là làm sao chạy trốn?
Bạch Mâu cùng Tần Nguyệt cũng chấn động trong lòng, điều này cũng là nghi hoặc của bọn họ.
Lý Vân Tiêu từ tốn nói:
– Cũng nhờ Kế Mông, một người độc lập ngăn trở hai tên Vũ Quân. Ta mới có thể rãnh tay tới đối phó 8527, cuối cùng chặt đứt hắn một cánh tay, lúc này hai tên Vũ Quân kia mới hoảng hồn, mang theo hắn chạy thoát. Người còn lại, tất cả đều là người của đội một Trấn quốc Thần vệ, đều bị chúng ta tru diệt, không một tên chạy trốn!
Hắn nói mấy câu này bình thản không có gì lạ, nhưng bất luận người nào đều nghe ra được hung hiểm trong đó. Lý Thuần Dương ngạc nhiên nhìn chằm chằm Kế Mông, nhìn một hồi nói:
– Cửu tinh Đại Vũ sư, làm sao có khả năng chặn được hai tên Vũ Quân?
Lý Thuần Dương là gia gia của Lý Vân Tiêu, Kế Mông không dám bất cẩn, vội vàng nói:
-Nhờ có Vân thiếu cho ta một viên đan dược thần kỳ, để ta trong nháy mắt đột phá đến Vũ Quân, lúc này mới có thể ngăn cản hai tên địch thủ.
Lý Thuần Dương cả kinh nói:
– Đan dược gì? Dĩ nhiên có thể để cho Đại Vũ sư trong nháy mắt đột phá đến Vũ Quân?
Lý Vân Tiêu giả bộ ngu nói:
– Lão gia tử ngươi không biết sao? Là ta ở trong phủ khố Lý gia tìm tới, nói là có thể ngắn hạn tăng cao thực lực, thế nhưng tác dụng phụ cũng rất lớn, trong vòng mười ngày tu vi sẽ càng ngày càng yếu, cuối cùng rơi xuống trình độ như người bình thường, sau đó lại qua mười ngày, mới chậm rãi khôi phục như cũ. Nói cách khác, trong vòng hai mươi ngày không thể cùng người động thủ.
– Có loại đan dược này sao?
Lý Thuần Dương suy tư chốc lát, tựa hồ không có nghe nói. Nhưng tác dụng phụ này xác thực rất lớn, xem ra giá trị cũng không có cao như mình tưởng tượng, cũng mất đi hứng thú.
Kế Mông nghe xong nội tâm thở phào nhẹ nhõm, sau khi dùng đan dược đại phát thần uy, còn lo lắng sẽ ảnh hưởng tu vi ngày sau của mình. Bây giờ nghe Vân thiếu nói, cũng an tâm xuống. Chỉ là hai mươi ngày không cách nào động võ mà thôi. Sau khi mình uống đan dược đột phá đến Vũ Quân lĩnh ngộ, so với bế quan khổ tu hai mươi ngày còn muốn hơn nhiều lắm. hắn có lòng tin lần sau sau khi bế quan, liền có thể một lần đột phá đến Vũ Quân.
Tần Nguyệt phẫn nộ nói:
– Không nghĩ tới đại ca vì đối phó Lý gia, lại cấu kết gian tế địch quốc. Lẽ nào hắn làm việc, ngay cả một điểm mấu chốt cũng không có sao!
Lý Thuần Dương híp mắt trầm ngâm nói:
– Như vậy xem ra, việc ở Côn Kim Thành cũng sẽ không khó giải thích.
Lý Vân Tiêu cau mày nói:
– Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Tần Nguyệt trầm mặt cả giận nói:
– Năm ngày trước, Đông phương truyền đến tin tức, Bạch Đầu trấn đột nhiên thất thủ, bị 800 ngàn đại quân của Bách Chiến quốc công phá. Sau đó lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai vây công Côn Kim Thành, hiện tại phụ thân ngươi Phi Long đại tướng quân còn thủ ở trong thành cùng kẻ địch tử chiến. Nhưng tin tức cầu viện đã truyền tống đến thủ đô.
Lý Vân Tiêu cau mày nói:
– Trong triều phản ứng ra sao?
Tần Nguyệt nói:
– Côn Kim Thành cùng Bạch Đầu trấn chính là bình phong hiểm yếu của Thiên Thủy quốc, một khi công phá, hậu quả khó mà lường được. Phụ vương đương nhiên là khẩn cấp triệu kiến các vị đại lão quân đội, yêu cầu Tĩnh quốc công lão gia tử nắm ấn soái xuất chinh.
Lý Vân Tiêu nhìn lão gia tử nói:
– Lão gia tử, ý của ngài thì sao?
Lý Thuần Dương hơi có chút ngạc nhiên, nhưng nội tâm đối với người cháu này là vạn phần thoả mãn, những người khác nếu nghe thấy cha mình bị nhốt, sợ là đã sớm nổi trận lôi đình, một khắc cũng không kịp đợi liền muốn xuất chinh. Nhưng tôn tử của hắn lại dị thường bình tĩnh, trong mắt không có nửa điểm tâm tình chập chờn.
Lý Thuần Dương vui mừng cười cợt, rồi mới lên tiếng:
– Côn Kim Thành dễ thủ khó công, cha ngươi có ba mươi vạn Phi Long quân đoàn đóng ở trong thành, chỉ là 800 ngàn đại quân của Bách Chiến quốc căn bản không đáng sợ. Huống hồ, 800 ngàn này là thật hay giả vẫn chưa biết. Bây giờ nghe ngươi nói 8527 cấu kết Tần Dương, như vậy ta càng có thể vững tin, cái gọi là cầu viện này, là bọn họ gây ra giả tạo. Mục đích thực sự là, muốn điệu hổ ly sơn!
Lý Vân Tiêu cũng nhẹ giọng trầm tư nói:
– Lão gia ngài ý tứ là, muốn đem thế lực Lý gia dời ra Kinh Thành. Như vậy đại vương tử Tần Dương có thể bỏ mặc mà làm? Chờ thời điểm chúng ta phát hiện sự tình Côn Kim Thành không đúng, lại khải hoàn về triều, đại cục đã định, hối hận cũng muộn?
Vạn Cổ Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Vạn Cổ Chí Tôn
Story
Chương 111: Chặt đứt cánh tay (2)
10.0/10 từ 47 lượt.