Vạn Cổ Chí Tôn
Chương 1021: Trong tiểu viện (2)
Trong nội tâm thoáng trầm tư, hắn truyền âm vào trong Giới Thần Bi, chế định đối sách.
Thân ảnh Hác Liên Thiếu Hoàng đi ra khỏi Giới Thần Bi, hóa thành quang mang bay tới tiểu viện kia, muốn mạnh mẽ xâm nhập.
- Người phương nào, muốn chết!
Âm thanh Chử trưởng lão truyền tới, sau đó không gian khẽ nhúc nhích, thân ảnh khô gầy hiện ra, một chưởng đánh tới.
- Ha ha, chết là ngươi đấy, lão đầu!
Hác Liên Thiếu Hoàng cười lớn một tiếng, Kim Cang Quyền lập tức đánh ra, không gian chi lực hội tụ vào quyền phong, va chạm với chưởng lực. Hắn được Lý Vân Tiêu dặn dò biết rõ người này lợi hại, không dám vô lễ, vừa ra tay chính là một kích toàn lực, hoàn toàn không có nửa phần che dấu.
Oanh!
Hai lực lượng bá đạo tuyệt luân va chạm, cả Quần Yêu Điện chấn động.
Sắc mặt Chử trưởng lão khẽ biến, hiển nhiên là người tới thực lực vượt qua dự đoán của hắn, hừ lạnh, một chưởng đánh qua, thân thể hóa thành một cơn gió lao tới.
Trong lòng Hác Liên Thiếu Hoàng cả kinh, lão nhân này có thực lực còn hơn cả dự đoán của hắn, thậm chí còn muốn lợi hại hơn cả Mạc Tiểu Xuyên. May mắn kế hoạch của hắn là dụ địch mà thôi, sau khi đánh ra một chưởng thì không có ý định tái chiến, lập tức lui về phía sau bỏ chạy xa xa.
Một chưởng của hai người đã dẫn động đám người khác đang tu luyện, tổng cộng bốn người, vậy mà tất cả đều là Võ Đế
Trong lòng Lý Vân Tiêu đại chấn, tiểu viện này ẩn nấp năm tên cường giả Võ Đế, chiến lực bưu hãn bực này, cho dù là Tứ Cực Môn cũng không dễ dàng xuất ra được.
- Hừ, muốn chạy trốn? Đã lộ chân dung thì phải chết, các ngươi lưu thủ ở đây, để tránh có người tới.
Chử trưởng lão nói ra lời này, háo thành một đạo quang mang đuổi theo phía sau.
Bốn người còn lại nhìn nhau, đều lộ ra vẻ nghi hoặc, ẩn vào trong hư không.
Lý Vân Tiêu mượn một chiêu đối công của hai người sinh ra chấn động, trực tiếp lẻn vào trong sân. Bốn người này cũng chỉ là Võ Đế nhất tinh mà thôi, cho dù không có khí lưu chấn động, muốn phát hiện hắn cũng không dễ, trừ phi là người tu luyện công pháp đặc biệt.
Vũ và Lê thủ hộ cửa ra vào phong ấn, đồng thời bị chấn động kia làm giật mình.
Lê lắc đầu nói:
- Không phải Lý Vân Tiêu, nhưng mà người này cũng không đơn giản, vậy mà tới lúc này mới bị ta phát hiện.
- Ân, đám người còn lại cứ mặc kệ, để người Tứ Cực Môn đi ứng phó. Chúng ta chỉ cần ôm cây đợi thở, lần này nhất định phải đánh chết Lý Vân Tiêu!
Trên mặt Vũ hiện ra thần thái kiên quyết, chẳng quan tâm tới khí tức xa lạ kia.
Lê cũng an tĩnh lại, tĩnh tâm chờ đợi.
Lý Vân Tiêu bước vào trong tiểu viện kia, nơi đây cũng không khác gì nơi ở bình thường, ở bên trong gian phòng nhỏ có nguyên lực ẩn ẩn chấn động, hắn vội vàng đi qua.
Chỉ thấy trong phòng vô cùng vắng vẻ, một trận pháp màu đỏ hiện ra, một thân ảnh quen thuộc đang tu luyện trong đó, Lý Vân Tiêu nhìn thấy người nọ thì thiếu chút nữa nôn mửa ra, đúng là Vũ Văn Cao đã lâu không gặp, nhìn qua đã lên tinh thần rất nhiều.
Giờ phút này Vũ Văn Cao ánh mắt hàm tình nhìn qua Đường Kiếp, dịu dàng nói:
- Đường công tử lời ấy có ý gì? Thiếp thân nghe không rõ.
Âm thanh ỏn ẻn kia làm Lý Vân Tiêu thiếu chút nữa rơi ra khỏi hư không, nghe xong toàn thân rét run, muốn nôn mửa.
Đường Kiếp thì tỉnh táo hơn nhiều, có lẽ do tiếp xúc nhiều, hắn nhàn nhạt nói ra:
- Còn cần ta mở miệng nói sau? Những yêu tộc này cũng chỉ muốn rút lực lượng đặc thù của ngươi mà thôi, nói trắng ra, ngươi chỉ là gia súc bọn chúng nuôi, tùy thời chờ đợi làm thịt. Cũng hoặc giống như một cây linh dược, tùy thời bị rút ra làm thuốc.
Trên mặt Vũ Văn Cao như hoa đào, nhưng lại u oán thở dài một hơi, chân thành đứng dậy, đi đến bên người Đường Kiếp, thân thể nhẹ nhàng dán lên, một tay càng trực tiếp khoác lên vai Đường Kiếp, buồn bả nói:
- Biết rõ thì như thế nào, ai kêu từ xưa tới nay hồng nhan bạc mệnh chứ?
Lý Vân Tiêu một tay bụm lấy miệng mình, toàn thân phát run, chỉ cảm thấy kiên nhẫn sắp tới cực hạn Nhưng càng làm cho hắn sợ hãi là, Đường Kiếp vậy mà không trốn không né, ngược lại đưa tay qua văn vê.
Vào lúc này Lý Vân Tiêu chỉ cảm thấy tiết tháo mất hết, tinh thần như bị hủy, đầu óc phát mộng, ngay sau đó Vũ Văn Cao cũng không rõ là chủ động bị Đường Kiếp nắm hay tự động làm vậy, trực tiếp ngồi trên đùi Đường Kiếp.
Lý Vân Tiêu che miệng, nhắm mắt lại, rất sợ mình nhìn thấy cái gì đó buồn nôn, nhưng âm thanh của hai người không ngừng truyền vào tai làm toàn thân của hắn nổi da gà.
- Ta có một phương pháp làm hồng nhan không bạc mệnh, không biết ngươi có chịu thử không?
- Ah, Đường công tử, ngươi thật tốt với ta.
- Ai, mỗi ngày gặp ngươi buồn rầu không vui, ta cảm thấy nội tâm thống khổ.
- Thực? Ta trước kia vì sao không nhìn ra?
- Không nói, nếu ngươi tin được ta, hiện tại nên nhanh bắt đầu đi.
- Không nha, người ta còn muốn ôm ngươi nhiều hơn, hôn ta nhiều hơn một chút.
- Còn nhiều thời gian, hai chúng ta nên tính kế lâu dài, cần gì sớm chiều tương mộ?
- Được rồi, ta đều nghe theo ngươi.
Sau đó dường như hơi an tĩnh lại.
Lý Vân Tiêu muốn mở mắt ra lại không dám, sợ thấy cái gì đó làm cho hắn không nhịn nổi, sẽ trực tiếp bạo lộ chính mình.
Quả nhiên rất nhanh có tiếng thở dồn dập truyền tới, hai người thở gấp làm cho Lý Vân Tiêu cảm thấy da đầu run lên.
- Ah!
Lúc này truyền ra tiếng kêu thảm thiết của Vũ Văn Cao, toàn thân Lý Vân Tiêu chấn động, đột nhiên trợn mắt nhìn lại, chỉ thấy hai người ở trần, miệng kề miệng, một đạo hào quang màu đỏ không ngừng từ trong miệng Vũ Văn Cao bị Đường Kiếp hút vào.
- Ngươi... Ngươi... Vì cái gì...
Vũ Văn Cao lộ ra thần sắc thống khổ, sắc mặt càng ngày càng trắng, trong mắt tràn đầy khó có thể tin.
- Vì cái gì? Vũ Văn Cao, chẳng lẽ ngươi còn không nhìn ra công pháp của ta sao? Tham Thiên Tạo Hóa Dương Dương Quyết ah.
Đường Kiếp vừa hấp thu lực lượng của Vũ Văn Cao, vừa dữ tợn nói:
- Lực lượng này, ta rốt cuộc đã đạt được!
Toàn thân Vũ Văn Cao vô lực run rẩy nói:
- Ngươi... Ngươi không phải Đường Kiếp... Ngươi... Ngươi rốt cuộc là... Là ai...
Loại cảm thụ bị hấp thu lực lượng này rất thống khổ.
- Chẳng... Chẳng lẽ ngươi là... Ca ta...
- Không sai!
Đường Kiếp lạnh lùng nói:
- Ta chính là người Tử Thần Cung, nhưng cũng không phải ca ca biến thái của ngươi phái tới.
Ánh mắt của hắn lửa giận ngút trời, thấp giọng quát ầm lên:
- Ca của ngươi tên biến thái kia đã bị ta xé xác ném cho chó ăn rồi, hiện tại tới phiên ngươi.
Trong mắt Vũ Văn Cao tràn ngập sợ hãi, không ngừng giãy dụa, nhưng bất đắc dĩ "Đường Kiếp" còn cường đại hơn hắn, mà hắn không thể động đậy, chỉ có thể chậm rãi cảm thụ tính mạng trôi qua, lẳng lặng chờ chết.
Trong mắt "Đường Kiếp" mang theo khoái cảm ngược đãi, nhịn không được cười ha hả, nói:
- Ha ha, lực lượng thật mạnh, hai huynh đệ biến thái của ngươi rất tốt, khó trách đám yêu tộc đáng chết nuôi nhốt ngươi, sau khi ta hấp thu lực lượng của ngươi, ngươi sẽ được giải thoát triệt để, không cần cám ơn, thỉnh gọi ta là Lôi Phong.
Vạn Cổ Chí Tôn
Thân ảnh Hác Liên Thiếu Hoàng đi ra khỏi Giới Thần Bi, hóa thành quang mang bay tới tiểu viện kia, muốn mạnh mẽ xâm nhập.
- Người phương nào, muốn chết!
Âm thanh Chử trưởng lão truyền tới, sau đó không gian khẽ nhúc nhích, thân ảnh khô gầy hiện ra, một chưởng đánh tới.
- Ha ha, chết là ngươi đấy, lão đầu!
Hác Liên Thiếu Hoàng cười lớn một tiếng, Kim Cang Quyền lập tức đánh ra, không gian chi lực hội tụ vào quyền phong, va chạm với chưởng lực. Hắn được Lý Vân Tiêu dặn dò biết rõ người này lợi hại, không dám vô lễ, vừa ra tay chính là một kích toàn lực, hoàn toàn không có nửa phần che dấu.
Oanh!
Hai lực lượng bá đạo tuyệt luân va chạm, cả Quần Yêu Điện chấn động.
Sắc mặt Chử trưởng lão khẽ biến, hiển nhiên là người tới thực lực vượt qua dự đoán của hắn, hừ lạnh, một chưởng đánh qua, thân thể hóa thành một cơn gió lao tới.
Trong lòng Hác Liên Thiếu Hoàng cả kinh, lão nhân này có thực lực còn hơn cả dự đoán của hắn, thậm chí còn muốn lợi hại hơn cả Mạc Tiểu Xuyên. May mắn kế hoạch của hắn là dụ địch mà thôi, sau khi đánh ra một chưởng thì không có ý định tái chiến, lập tức lui về phía sau bỏ chạy xa xa.
Một chưởng của hai người đã dẫn động đám người khác đang tu luyện, tổng cộng bốn người, vậy mà tất cả đều là Võ Đế
Trong lòng Lý Vân Tiêu đại chấn, tiểu viện này ẩn nấp năm tên cường giả Võ Đế, chiến lực bưu hãn bực này, cho dù là Tứ Cực Môn cũng không dễ dàng xuất ra được.
- Hừ, muốn chạy trốn? Đã lộ chân dung thì phải chết, các ngươi lưu thủ ở đây, để tránh có người tới.
Chử trưởng lão nói ra lời này, háo thành một đạo quang mang đuổi theo phía sau.
Bốn người còn lại nhìn nhau, đều lộ ra vẻ nghi hoặc, ẩn vào trong hư không.
Lý Vân Tiêu mượn một chiêu đối công của hai người sinh ra chấn động, trực tiếp lẻn vào trong sân. Bốn người này cũng chỉ là Võ Đế nhất tinh mà thôi, cho dù không có khí lưu chấn động, muốn phát hiện hắn cũng không dễ, trừ phi là người tu luyện công pháp đặc biệt.
Vũ và Lê thủ hộ cửa ra vào phong ấn, đồng thời bị chấn động kia làm giật mình.
Lê lắc đầu nói:
- Không phải Lý Vân Tiêu, nhưng mà người này cũng không đơn giản, vậy mà tới lúc này mới bị ta phát hiện.
- Ân, đám người còn lại cứ mặc kệ, để người Tứ Cực Môn đi ứng phó. Chúng ta chỉ cần ôm cây đợi thở, lần này nhất định phải đánh chết Lý Vân Tiêu!
Trên mặt Vũ hiện ra thần thái kiên quyết, chẳng quan tâm tới khí tức xa lạ kia.
Lê cũng an tĩnh lại, tĩnh tâm chờ đợi.
Lý Vân Tiêu bước vào trong tiểu viện kia, nơi đây cũng không khác gì nơi ở bình thường, ở bên trong gian phòng nhỏ có nguyên lực ẩn ẩn chấn động, hắn vội vàng đi qua.
Chỉ thấy trong phòng vô cùng vắng vẻ, một trận pháp màu đỏ hiện ra, một thân ảnh quen thuộc đang tu luyện trong đó, Lý Vân Tiêu nhìn thấy người nọ thì thiếu chút nữa nôn mửa ra, đúng là Vũ Văn Cao đã lâu không gặp, nhìn qua đã lên tinh thần rất nhiều.
Giờ phút này Vũ Văn Cao ánh mắt hàm tình nhìn qua Đường Kiếp, dịu dàng nói:
- Đường công tử lời ấy có ý gì? Thiếp thân nghe không rõ.
Âm thanh ỏn ẻn kia làm Lý Vân Tiêu thiếu chút nữa rơi ra khỏi hư không, nghe xong toàn thân rét run, muốn nôn mửa.
Đường Kiếp thì tỉnh táo hơn nhiều, có lẽ do tiếp xúc nhiều, hắn nhàn nhạt nói ra:
- Còn cần ta mở miệng nói sau? Những yêu tộc này cũng chỉ muốn rút lực lượng đặc thù của ngươi mà thôi, nói trắng ra, ngươi chỉ là gia súc bọn chúng nuôi, tùy thời chờ đợi làm thịt. Cũng hoặc giống như một cây linh dược, tùy thời bị rút ra làm thuốc.
Trên mặt Vũ Văn Cao như hoa đào, nhưng lại u oán thở dài một hơi, chân thành đứng dậy, đi đến bên người Đường Kiếp, thân thể nhẹ nhàng dán lên, một tay càng trực tiếp khoác lên vai Đường Kiếp, buồn bả nói:
- Biết rõ thì như thế nào, ai kêu từ xưa tới nay hồng nhan bạc mệnh chứ?
Lý Vân Tiêu một tay bụm lấy miệng mình, toàn thân phát run, chỉ cảm thấy kiên nhẫn sắp tới cực hạn Nhưng càng làm cho hắn sợ hãi là, Đường Kiếp vậy mà không trốn không né, ngược lại đưa tay qua văn vê.
Vào lúc này Lý Vân Tiêu chỉ cảm thấy tiết tháo mất hết, tinh thần như bị hủy, đầu óc phát mộng, ngay sau đó Vũ Văn Cao cũng không rõ là chủ động bị Đường Kiếp nắm hay tự động làm vậy, trực tiếp ngồi trên đùi Đường Kiếp.
Lý Vân Tiêu che miệng, nhắm mắt lại, rất sợ mình nhìn thấy cái gì đó buồn nôn, nhưng âm thanh của hai người không ngừng truyền vào tai làm toàn thân của hắn nổi da gà.
- Ta có một phương pháp làm hồng nhan không bạc mệnh, không biết ngươi có chịu thử không?
- Ah, Đường công tử, ngươi thật tốt với ta.
- Ai, mỗi ngày gặp ngươi buồn rầu không vui, ta cảm thấy nội tâm thống khổ.
- Thực? Ta trước kia vì sao không nhìn ra?
- Không nói, nếu ngươi tin được ta, hiện tại nên nhanh bắt đầu đi.
- Không nha, người ta còn muốn ôm ngươi nhiều hơn, hôn ta nhiều hơn một chút.
- Còn nhiều thời gian, hai chúng ta nên tính kế lâu dài, cần gì sớm chiều tương mộ?
- Được rồi, ta đều nghe theo ngươi.
Sau đó dường như hơi an tĩnh lại.
Lý Vân Tiêu muốn mở mắt ra lại không dám, sợ thấy cái gì đó làm cho hắn không nhịn nổi, sẽ trực tiếp bạo lộ chính mình.
Quả nhiên rất nhanh có tiếng thở dồn dập truyền tới, hai người thở gấp làm cho Lý Vân Tiêu cảm thấy da đầu run lên.
- Ah!
Lúc này truyền ra tiếng kêu thảm thiết của Vũ Văn Cao, toàn thân Lý Vân Tiêu chấn động, đột nhiên trợn mắt nhìn lại, chỉ thấy hai người ở trần, miệng kề miệng, một đạo hào quang màu đỏ không ngừng từ trong miệng Vũ Văn Cao bị Đường Kiếp hút vào.
- Ngươi... Ngươi... Vì cái gì...
Vũ Văn Cao lộ ra thần sắc thống khổ, sắc mặt càng ngày càng trắng, trong mắt tràn đầy khó có thể tin.
- Vì cái gì? Vũ Văn Cao, chẳng lẽ ngươi còn không nhìn ra công pháp của ta sao? Tham Thiên Tạo Hóa Dương Dương Quyết ah.
Đường Kiếp vừa hấp thu lực lượng của Vũ Văn Cao, vừa dữ tợn nói:
- Lực lượng này, ta rốt cuộc đã đạt được!
Toàn thân Vũ Văn Cao vô lực run rẩy nói:
- Ngươi... Ngươi không phải Đường Kiếp... Ngươi... Ngươi rốt cuộc là... Là ai...
Loại cảm thụ bị hấp thu lực lượng này rất thống khổ.
- Chẳng... Chẳng lẽ ngươi là... Ca ta...
- Không sai!
Đường Kiếp lạnh lùng nói:
- Ta chính là người Tử Thần Cung, nhưng cũng không phải ca ca biến thái của ngươi phái tới.
Ánh mắt của hắn lửa giận ngút trời, thấp giọng quát ầm lên:
- Ca của ngươi tên biến thái kia đã bị ta xé xác ném cho chó ăn rồi, hiện tại tới phiên ngươi.
Trong mắt Vũ Văn Cao tràn ngập sợ hãi, không ngừng giãy dụa, nhưng bất đắc dĩ "Đường Kiếp" còn cường đại hơn hắn, mà hắn không thể động đậy, chỉ có thể chậm rãi cảm thụ tính mạng trôi qua, lẳng lặng chờ chết.
Trong mắt "Đường Kiếp" mang theo khoái cảm ngược đãi, nhịn không được cười ha hả, nói:
- Ha ha, lực lượng thật mạnh, hai huynh đệ biến thái của ngươi rất tốt, khó trách đám yêu tộc đáng chết nuôi nhốt ngươi, sau khi ta hấp thu lực lượng của ngươi, ngươi sẽ được giải thoát triệt để, không cần cám ơn, thỉnh gọi ta là Lôi Phong.
Vạn Cổ Chí Tôn
Đánh giá:
Truyện Vạn Cổ Chí Tôn
Story
Chương 1021: Trong tiểu viện (2)
10.0/10 từ 47 lượt.