Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê
Chương 76: Chia tay?
Một người trưởng thành quá nhanh nhưng thời gian vẫn lặng lẽ lắng đọng đương nhiên sẽ phải chịu rất nhiều tra tấn. Phượng hoàng niết bàn, dục hỏa trung, qua lễ rửa tội đầy sóng gió, Mạnh Triết từ một chàng thanh niên biến thành người đàn ông đặc biệt!
"Được! Tôi phê chuẩn!" Khúc Mịch gật đầu, "Bây giờ có một vụ án sẽ để cậu chi phối, nhân lực đội hình sự không đủ, tôi sẽ nhờ hai cảnh sát nhân dân hỗ trợ cậu. Cậu phải đối mặt với áp lực cực lớn, có khả năng mất chén cơm, cậu có dám nhận vụ án này không?"
Mạnh Triết gật đầu mà không do dự: "Tôi nhận!"
"Được, những người khác ra ngoài làm việc đi." Khúc Mịch đuổi mọi người đi, sau đó đưa cho Mạnh Triết một bức thư.
Mạnh Triết nghi ngờ, vừa rút tờ giấy bên trong ra, sắc mặt lập tức thay đổi.
"Huyết thư!" Cậu ta kêu lên, "Ai mà có oan tình lớn đến mức phải viết huyết thư tố cáo chứ?"
Khúc Mịch không trả lời, ra hiệu bảo cậu ta xem tiếp. Mạnh Triết vội đọc bức thư, càng đọc càng căm phẫn.
Bức thư do mẹ của một gái viết, trong thư bà ấy lên án Thôi Minh cưỡng hiếp con gái mình, còn đe dọa cả nhà họ. Bọn họ đến đồn công an địa phương báo án nhưng lại bị nói là không đủ chứng cứ, không thể lập án. Bọn họ lên cơ quan cao hơn kêu oan thì lại bị bắt, gán tội làm loạn trị an công cộng. Bọn họ tìm đến truyền thông, tiếc là vừa nghe đến cái tên Thôi Minh người ta lập tức tránh xa, chỉ có một phóng viên tòa soạn chính nghĩa, nhưng thời điểm gửi bản thảo lại bị chủ biên giấu nhẹm tin tức, còn bị cảnh cáo.
Bọn họ cùng đường, nghe nói đội hình sự mới có một đội trưởng thần thám tới nên ôm hi vọng cuối cùng viết bức thư này.
"Sao hả? Còn dám nhận không?" Khúc Mịch nhìn Mạnh Triết chằm chằm, hỏi.
Mạnh Triết gật đầu: "Một cảnh sát hình sự sẽ không bỏ qua bất kỳ phạm nhân nào, dù đối phương có thân phận hay bối cảnh gì."
"Tốt, hy vọng cậu có thể chịu được áp lực, nói được làm được." Khúc Mịch giao bức thư cho Mạnh Triết, bảo cậu ấy đi tìm đồn trưởng Lưu ở đồn cảnh sát phố cổ.
Mạnh Triết vừa đi, di động Khúc Mịch đổ chuông, vừa nhìn dãy số anh lập tức bắt máy.
"Thư ký Vương, tôi đang bận lắm." Anh nói thẳng, "Mấy anh tiêu tiền mời tôi tới, tôi đương nhiên phải làm việc xứng đáng với số tiền này, muốn hàn huyên thăm hỏi thì miễn đi."
"Khúc Mịch, tôi biết là cậu tới đội hình sự làm đội trưởng cũng vì nể mặt tôi. Tôi không nói gì cả, chỉ có một câu, xử lý theo công bằng, làm việc theo quy định, tuyệt đối không để cảm xúc xen vào!" Thái độ của thư ký Vương vô cùng rõ ràng.
"Được rồi, tôi cúp máy đây." Khúc Mịch cúp máy.
Trước giờ anh không thích nói chuyện với lãnh đạo, phiền!
Bên này vừa giải quyết xong thư ký Vương, Thương Dĩ Nhu đột nhiên mở cửa đi vào: "Anh có thể bớt chút thời gian nói chuyện với tôi không?"
Cô có chuyện quan trọng gì sao? Đêm qua muốn nói, hôm nay vẫn muốn nói!
"Được." Khúc Mịch nhìn đồng hồ, "Tôi có thể cho cô năm phút."
Thương Dĩ Nhu cố gắng biểu đạt ngắn gọn dễ hiểu: "Đội trưởng Khúc, đồ đạc anh để ở nhà tôi tôi đã đóng gói gửi chuyển phát rồi, anh nhớ nhận với kiểm tra lại. Mong anh trả lại chìa khóa nhà cho tôi, sau này cũng mong anh đừng nói với mọi người tôi là bạn gái của anh nữa, sẽ khiến người ta hiểu lầm đấy!"
Thương Dĩ Nhu giơ tay ra.
"Tôi chọc cô không vui hả?" Khúc Mịch không hiểu gì cả.
Thương Dĩ Nhu cau mày, người này là thần thám phá án, bây giờ lại ở đây giả ngốc với cô, rốt cuộc là có ý gì đây?
Cô bực bội: "Trả chìa khóa nhà tôi đây!"
"Cô có thể tức giận, nhưng phải có lý do đúng không?" Khúc Mịch đương nhiên sẽ không trả chìa khóa, khó khăn lắm mới có được, sao có thể dễ dàng trả lại?
"Lý do? Anh dọn vào nhà tôi ở, tôi không thích; anh nói với người ta tôi là bạn gái của anh, tôi không thích, hiểu chưa?"
Khúc Mịch im lặng mấy giây, sau đó lấy chìa khóa trong túi đặt vào lòng bàn tay cô.
Thương Dĩ Nhu đang định cất đi nhưng lại thấy không đúng, nhìn kỹ lại mới phát hiện đây không phải chìa khóa nhà mình.
"Chìa khóa nhà tôi." Khúc Mịch giải thích, "Nếu cô không thích tôi dọn qua nhà cô ở, vậy thì cô dọn qua đây đi!"
Anh ta... Có bệnh hả!
"Anh nghe không hiểu tôi đang nói gì à? Ý tôi là sau này chúng ta chỉ có quan hệ đồng nghiệp bình thường, phải duy trì khoảng cách!"
"Tôi biết rồi." Khúc Mịch bừng tỉnh, "Cô muốn chia tay với tôi?"
"Ai muốn chia tay?" Thương Dĩ Nhu muốn nổi điên, hai người họ rõ ràng chưa từng qua lại mà!
"À, thì ra cô không có ý định chia tay. Được thôi, có chuyện gì về nhà rồi bàn, hết năm phút rồi!"
Khúc Mịch đứng dậy sải bước ra ngoài, để lại một mình Thương Dĩ Nhu trong phòng họp.
Một lúc lâu sau, Thương Dĩ Nhu mới hoàn hồn, đến khi cô chạy ra khỏi phòng họp, Khúc Mịch đã biến mất.
"Đội trưởng Khúc đi phá án rồi." Lục Li nói.
Thương Dĩ Nhu có cảm giác ánh mắt Lục Li nhìn mình cứ lạ lạ, chỉ đành vội về văn phòng của mình.
Vừa lên lầu, cô thấy Dương Thâm đang bưng hai tách cà phê đứng trước cửa.
"Anh tới mời em uống cà phê, có tiện không?" Dương Thâm quan sát sắc mặt cô, "Có chuyện gì sao? Trông em không ổn lắm."
"Không phải chuyện lớn." Thương Dĩ Nhu đương nhiên vẫn còn tức giận, mở cửa mời Dương Thâm vào.
Dương Thâm cười nói: "Vậy là có chuyện, em nói ra thử đi, anh là người nghe không tệ, có thể giúp em giữ bí mật đấy. Có phải giận dỗi với đội trưởng Khúc không?"
"Sao anh hỏi lạ vậy?" Thương Dĩ Nhu không thoải mái với cụm từ "giận dỗi" lắm, đây chẳng phải từ dành cho các cặp đôi thôi sao?
Dương Thâm đưa tách cà phê cho Thương Dĩ Nhu: "Có cho thêm một viên đường, đúng độ ngọt em thích."
Thương Dĩ Nhu nhận lấy, nhấp một ngụm, tâm trạng cũng theo đó tốt hơn.
"Em giận hả? Quen biết em lâu như vậy, anh chưa bao giờ thấy em giận ai đấy?" Dương Thâm ngồi xuống, "Đội trưởng Khúc tuy hơi khó gần nhưng chắc là người nghĩa khí. Giữa hai người có hiểu lầm gì thì cứ ngồi xuống nói chuyện, giận dỗi không tốt đâu."
"Em và đội trưởng Khúc thì có gì để hiểu lầm? Bọn em chỉ là đồng nghiệp bình thường thôi."
Dương Thâm kinh ngạc. Thấy Thương Dĩ Nhu nghiêm túc, anh khẽ cười.
"Xem ra là anh hiểu lầm." Dương Thâm tươi cười rạng rỡ, "Anh thấy đội trưởng Khúc theo đuổi em nhiệt tình quá, em lại không từ chối, hơn nữa hai người thường hay đi với nhau, anh cứ tưởng..."
"Anh ta theo đuổi em?" Thương Dĩ Nhu nghe mà buồn cười. Khúc Mịch theo đuổi cô? Còn rất nhiệt tình? Sao cô không cảm nhận được nhỉ?
"Con người em vốn không đa đầu đa cảm, hơn nữa thường thì trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường." Dương Thâm dựa vào ghế, "Trông đội trưởng Khúc lúc nào cũng như nhất định phải có được em, nếu không đã không như hổ rình mồi với anh rồi."
"Nực cười! Em đâu phải kẻ bị tình nghi của anh ta, còn nhật định phải có được? Hơn nữa dựa vào đâu mà anh ta như hổ rình mồi với anh, chúng ta quen biết nhau nhiều năm, tình cảm khăng khít hơn bất kỳ ai!"
Nghe cô nói vậy, hai mắt Dương Thâm sáng lên, nụ cười trên gương mặt càng xán lạn.
"Lát nữa tan làm em đi đâu? Cùng về nhé?"
Thương Dĩ Nhu lắc đầu: "Lát nữa em phải đến bệnh viện thăm chị Kha rồi về. Anh tan làm trước đi, hôm nào em mời anh một bữa. Đại sư huynh tới thành phố Nam Giang lâu như vậy em còn chưa mời anh đến nhà."
"Không vội, tương lai còn dài."
Tới giờ tan làm, Thương Dĩ Nhu đến bệnh viện. Vừa đến trước cửa phòng bệnh, cô nghe bên trong có tiếng động, thậm chí còn rất lớn.
Cô vội chạy vào thì thấy Kha Mẫn ngồi trên giường, đôi mắt hồng hồng như vừa khóc, di động nằm dưới đất, pin và nắp sau đều bị rớt ra, màn hình cũng bị vỡ.
"À, Dĩ Nhu tới sao? Tôi bất cẩn làm rơi di động, cô nhặt giúp tôi nhé." Kha Mẫn cười miễn cưỡng, "Đa Đạ xuống vườn hoa dưới bệnh viện chơi rồi, lát nữa mới về."
Rõ ràng Kha Mẫn mới mất khống chế cảm xúc, hiện tại chỉ mới hơi bình tĩnh lại, không muốn để con trai nhìn thấy.
Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê
"Được! Tôi phê chuẩn!" Khúc Mịch gật đầu, "Bây giờ có một vụ án sẽ để cậu chi phối, nhân lực đội hình sự không đủ, tôi sẽ nhờ hai cảnh sát nhân dân hỗ trợ cậu. Cậu phải đối mặt với áp lực cực lớn, có khả năng mất chén cơm, cậu có dám nhận vụ án này không?"
Mạnh Triết gật đầu mà không do dự: "Tôi nhận!"
"Được, những người khác ra ngoài làm việc đi." Khúc Mịch đuổi mọi người đi, sau đó đưa cho Mạnh Triết một bức thư.
Mạnh Triết nghi ngờ, vừa rút tờ giấy bên trong ra, sắc mặt lập tức thay đổi.
"Huyết thư!" Cậu ta kêu lên, "Ai mà có oan tình lớn đến mức phải viết huyết thư tố cáo chứ?"
Khúc Mịch không trả lời, ra hiệu bảo cậu ta xem tiếp. Mạnh Triết vội đọc bức thư, càng đọc càng căm phẫn.
Bức thư do mẹ của một gái viết, trong thư bà ấy lên án Thôi Minh cưỡng hiếp con gái mình, còn đe dọa cả nhà họ. Bọn họ đến đồn công an địa phương báo án nhưng lại bị nói là không đủ chứng cứ, không thể lập án. Bọn họ lên cơ quan cao hơn kêu oan thì lại bị bắt, gán tội làm loạn trị an công cộng. Bọn họ tìm đến truyền thông, tiếc là vừa nghe đến cái tên Thôi Minh người ta lập tức tránh xa, chỉ có một phóng viên tòa soạn chính nghĩa, nhưng thời điểm gửi bản thảo lại bị chủ biên giấu nhẹm tin tức, còn bị cảnh cáo.
Bọn họ cùng đường, nghe nói đội hình sự mới có một đội trưởng thần thám tới nên ôm hi vọng cuối cùng viết bức thư này.
"Sao hả? Còn dám nhận không?" Khúc Mịch nhìn Mạnh Triết chằm chằm, hỏi.
Mạnh Triết gật đầu: "Một cảnh sát hình sự sẽ không bỏ qua bất kỳ phạm nhân nào, dù đối phương có thân phận hay bối cảnh gì."
"Tốt, hy vọng cậu có thể chịu được áp lực, nói được làm được." Khúc Mịch giao bức thư cho Mạnh Triết, bảo cậu ấy đi tìm đồn trưởng Lưu ở đồn cảnh sát phố cổ.
Mạnh Triết vừa đi, di động Khúc Mịch đổ chuông, vừa nhìn dãy số anh lập tức bắt máy.
"Thư ký Vương, tôi đang bận lắm." Anh nói thẳng, "Mấy anh tiêu tiền mời tôi tới, tôi đương nhiên phải làm việc xứng đáng với số tiền này, muốn hàn huyên thăm hỏi thì miễn đi."
"Khúc Mịch, tôi biết là cậu tới đội hình sự làm đội trưởng cũng vì nể mặt tôi. Tôi không nói gì cả, chỉ có một câu, xử lý theo công bằng, làm việc theo quy định, tuyệt đối không để cảm xúc xen vào!" Thái độ của thư ký Vương vô cùng rõ ràng.
"Được rồi, tôi cúp máy đây." Khúc Mịch cúp máy.
Trước giờ anh không thích nói chuyện với lãnh đạo, phiền!
Bên này vừa giải quyết xong thư ký Vương, Thương Dĩ Nhu đột nhiên mở cửa đi vào: "Anh có thể bớt chút thời gian nói chuyện với tôi không?"
Cô có chuyện quan trọng gì sao? Đêm qua muốn nói, hôm nay vẫn muốn nói!
"Được." Khúc Mịch nhìn đồng hồ, "Tôi có thể cho cô năm phút."
Thương Dĩ Nhu cố gắng biểu đạt ngắn gọn dễ hiểu: "Đội trưởng Khúc, đồ đạc anh để ở nhà tôi tôi đã đóng gói gửi chuyển phát rồi, anh nhớ nhận với kiểm tra lại. Mong anh trả lại chìa khóa nhà cho tôi, sau này cũng mong anh đừng nói với mọi người tôi là bạn gái của anh nữa, sẽ khiến người ta hiểu lầm đấy!"
Thương Dĩ Nhu giơ tay ra.
"Tôi chọc cô không vui hả?" Khúc Mịch không hiểu gì cả.
Thương Dĩ Nhu cau mày, người này là thần thám phá án, bây giờ lại ở đây giả ngốc với cô, rốt cuộc là có ý gì đây?
Cô bực bội: "Trả chìa khóa nhà tôi đây!"
"Cô có thể tức giận, nhưng phải có lý do đúng không?" Khúc Mịch đương nhiên sẽ không trả chìa khóa, khó khăn lắm mới có được, sao có thể dễ dàng trả lại?
"Lý do? Anh dọn vào nhà tôi ở, tôi không thích; anh nói với người ta tôi là bạn gái của anh, tôi không thích, hiểu chưa?"
Khúc Mịch im lặng mấy giây, sau đó lấy chìa khóa trong túi đặt vào lòng bàn tay cô.
Thương Dĩ Nhu đang định cất đi nhưng lại thấy không đúng, nhìn kỹ lại mới phát hiện đây không phải chìa khóa nhà mình.
"Chìa khóa nhà tôi." Khúc Mịch giải thích, "Nếu cô không thích tôi dọn qua nhà cô ở, vậy thì cô dọn qua đây đi!"
Anh ta... Có bệnh hả!
"Anh nghe không hiểu tôi đang nói gì à? Ý tôi là sau này chúng ta chỉ có quan hệ đồng nghiệp bình thường, phải duy trì khoảng cách!"
"Tôi biết rồi." Khúc Mịch bừng tỉnh, "Cô muốn chia tay với tôi?"
"Ai muốn chia tay?" Thương Dĩ Nhu muốn nổi điên, hai người họ rõ ràng chưa từng qua lại mà!
"À, thì ra cô không có ý định chia tay. Được thôi, có chuyện gì về nhà rồi bàn, hết năm phút rồi!"
Khúc Mịch đứng dậy sải bước ra ngoài, để lại một mình Thương Dĩ Nhu trong phòng họp.
Một lúc lâu sau, Thương Dĩ Nhu mới hoàn hồn, đến khi cô chạy ra khỏi phòng họp, Khúc Mịch đã biến mất.
"Đội trưởng Khúc đi phá án rồi." Lục Li nói.
Thương Dĩ Nhu có cảm giác ánh mắt Lục Li nhìn mình cứ lạ lạ, chỉ đành vội về văn phòng của mình.
Vừa lên lầu, cô thấy Dương Thâm đang bưng hai tách cà phê đứng trước cửa.
"Anh tới mời em uống cà phê, có tiện không?" Dương Thâm quan sát sắc mặt cô, "Có chuyện gì sao? Trông em không ổn lắm."
"Không phải chuyện lớn." Thương Dĩ Nhu đương nhiên vẫn còn tức giận, mở cửa mời Dương Thâm vào.
Dương Thâm cười nói: "Vậy là có chuyện, em nói ra thử đi, anh là người nghe không tệ, có thể giúp em giữ bí mật đấy. Có phải giận dỗi với đội trưởng Khúc không?"
"Sao anh hỏi lạ vậy?" Thương Dĩ Nhu không thoải mái với cụm từ "giận dỗi" lắm, đây chẳng phải từ dành cho các cặp đôi thôi sao?
Dương Thâm đưa tách cà phê cho Thương Dĩ Nhu: "Có cho thêm một viên đường, đúng độ ngọt em thích."
Thương Dĩ Nhu nhận lấy, nhấp một ngụm, tâm trạng cũng theo đó tốt hơn.
"Em giận hả? Quen biết em lâu như vậy, anh chưa bao giờ thấy em giận ai đấy?" Dương Thâm ngồi xuống, "Đội trưởng Khúc tuy hơi khó gần nhưng chắc là người nghĩa khí. Giữa hai người có hiểu lầm gì thì cứ ngồi xuống nói chuyện, giận dỗi không tốt đâu."
"Em và đội trưởng Khúc thì có gì để hiểu lầm? Bọn em chỉ là đồng nghiệp bình thường thôi."
Dương Thâm kinh ngạc. Thấy Thương Dĩ Nhu nghiêm túc, anh khẽ cười.
"Xem ra là anh hiểu lầm." Dương Thâm tươi cười rạng rỡ, "Anh thấy đội trưởng Khúc theo đuổi em nhiệt tình quá, em lại không từ chối, hơn nữa hai người thường hay đi với nhau, anh cứ tưởng..."
"Anh ta theo đuổi em?" Thương Dĩ Nhu nghe mà buồn cười. Khúc Mịch theo đuổi cô? Còn rất nhiệt tình? Sao cô không cảm nhận được nhỉ?
"Con người em vốn không đa đầu đa cảm, hơn nữa thường thì trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường." Dương Thâm dựa vào ghế, "Trông đội trưởng Khúc lúc nào cũng như nhất định phải có được em, nếu không đã không như hổ rình mồi với anh rồi."
"Nực cười! Em đâu phải kẻ bị tình nghi của anh ta, còn nhật định phải có được? Hơn nữa dựa vào đâu mà anh ta như hổ rình mồi với anh, chúng ta quen biết nhau nhiều năm, tình cảm khăng khít hơn bất kỳ ai!"
Nghe cô nói vậy, hai mắt Dương Thâm sáng lên, nụ cười trên gương mặt càng xán lạn.
"Lát nữa tan làm em đi đâu? Cùng về nhé?"
Thương Dĩ Nhu lắc đầu: "Lát nữa em phải đến bệnh viện thăm chị Kha rồi về. Anh tan làm trước đi, hôm nào em mời anh một bữa. Đại sư huynh tới thành phố Nam Giang lâu như vậy em còn chưa mời anh đến nhà."
"Không vội, tương lai còn dài."
Tới giờ tan làm, Thương Dĩ Nhu đến bệnh viện. Vừa đến trước cửa phòng bệnh, cô nghe bên trong có tiếng động, thậm chí còn rất lớn.
Cô vội chạy vào thì thấy Kha Mẫn ngồi trên giường, đôi mắt hồng hồng như vừa khóc, di động nằm dưới đất, pin và nắp sau đều bị rớt ra, màn hình cũng bị vỡ.
"À, Dĩ Nhu tới sao? Tôi bất cẩn làm rơi di động, cô nhặt giúp tôi nhé." Kha Mẫn cười miễn cưỡng, "Đa Đạ xuống vườn hoa dưới bệnh viện chơi rồi, lát nữa mới về."
Rõ ràng Kha Mẫn mới mất khống chế cảm xúc, hiện tại chỉ mới hơi bình tĩnh lại, không muốn để con trai nhìn thấy.
Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê
Đánh giá:
Truyện Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê
Story
Chương 76: Chia tay?
9.5/10 từ 31 lượt.