Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi

Chương 89: Bữa tiệc (1)

581@-
Người hầu Tiêu gia tới mở cửa, Tần Vũ Bạch xuống xe trước, xoay người đưa tay cho Yến Song.

Tay Yến Song rất mềm mại, lòng bàn tay có chút vết chai, đặt trong tay Tần Vũ Bạch khiến hắn cảm thấy chân thực lạ thường.

Yến Song cúi đầu ra khỏi xe, một cánh hoa hồng trắng rơi trên tóc y, y vừa ngẩng đầu, cánh hoa trượt xuống theo mái tóc đen. 

Hôm nay Yến Song mặc một bộ âu phục trắng tinh, là bộ đồ Tần Vũ Bạch đặt may riêng cho y từ sớm, hắn thích Yến Song mặc đồ trắng, cho rằng màu này phù hợp với một Yến Song sạch sẽ không tì vết nhất.

Đương nhiên đây là suy nghĩ của hắn khi còn chưa "hiểu" Yến Song lắm.

3

Nhưng Yến Song vẫn có thể mặc bộ đồ này một cách thoải mái.

Đúng là rất hợp với y.

Ánh đèn mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt y, khiến cho đường nét thanh tú càng thêm mông lung mà đẹp đẽ, y nở một nụ cười xán lạn với hắn, "Anh hai."

Tần Vũ Bạch sững người, vậy mà trong đầu lại hiện lên một ý nghĩ  —— thế này thật giống như chú rể nhỏ của hắn.

Tần Vũ Bạch ho nhẹ một tiếng, nắm chặt tay, ngữ khí cũng không khỏi dịu dàng hơn, "Sau khi vào anh không thể luôn nắm tay em được, em phải theo sát anh chứ đừng chạy loạn, cũng đừng tùy tiện đáp lời người khác, biết chưa?"

"Em biết rồi." Yến Song ngoan ngoãn gật gật đầu.

Trong khoảng thời gian này, Tần Vũ Bạch bị Yến Song mỗi ngày thay một sắc mặt khiến cho sắp suy nhược tinh thần, mỗi tối mở cửa phòng ngủ đều như chơi mạo hiểm, hiếm khi thấy dáng vẻ Yến Song ngoan ngoãn thế này, lại cảm thấy có chút không quen lắm.

2

Ở nhà thì vô pháp vô thiên mà làm càn, động một tí là leo lên người hắn chơi xấu, trên giường thì yêu cầu quá đáng gì cũng nói ra được, nhưng vừa ra khỏi cửa thì lại ngoan ngoãn, thoạt nhìn còn có hơi căng thẳng, sợ người lạ.....

Chỉ biết ức hiếp người nhà.

Tần Vũ Bạch nói nhỏ trong lòng, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn bổ sung từ: Đáng yêu.

2

Khách tới bữa tiệc cũng không quá nhiều, đây là một buổi tụ hội quy mô nhỏ, khách quý thì quan trọng chất hơn là lượng, Tần Vũ Bạch đã nói sau khi vào không thể nắm tay Yến Song nữa, đúng là hắn buông tay ra, nhưng lại để Yến Song khoác tay hắn.

Yến Song ngoan ngoãn khoác tay Tần Vũ Bạch, đảm nhiệm một vật trang sức.

Tần Vũ Bạch là người mới trong giới, nhưng không phải hoàn toàn không có căn cơ, người lật ngược tình thế trở lại đỉnh cao trong truyền kỳ được truyền miệng rất nhiều, hiển nhiên cũng trở thành con cưng của bữa tiệc, dẫn tới rất nhiều khách khứa chủ động đến chào hỏi.

Yến Song bên cạnh hắn cũng không tránh khỏi việc bị hỏi đến.

"Đây là?"

"Em trai tôi."

"Ồ, ra là em trai......"

Đối phương như bỗng nhiên tỉnh ngộ thuận miệng khen Yến Song, "Triển lãm tranh lần trước đúng thật là......"

Tần Vũ Bạch cắt lời đối phương kịp lúc, bình tĩnh chuyển chủ đề sang công việc, khóe mắt hắn để ý Yến Song, phát hiện đôi mắt y nhìn chằm chằm vào món đồ ngọt trên bàn, căn bản chẳng nghe bọn họ nói gì, không khỏi cong môi cười, dăm ba câu kết thúc câu chuyện rồi hỏi Yến Song: "Đói à?"

Yến Song lưu luyến mà thu hồi ánh mắt, mở to mắt nhìn Tần Vũ Bạch, thành thật nói: "Không đói lắm, nhưng mà có hơi thèm."

Tần Vũ Bạch cười một tiếng.

Đây là lần đầu Yến Song thấy Tần Vũ Bạch cười như vậy.

Thực ra tuổi của Tần Vũ Bạch cũng không lớn lắm, nhưng khí chất lại rất trưởng thành, hơn nữa bản thân hắn cũng không thích cười, luôn trưng bộ mặt cứng nhắc lúc nào cũng có thể đuổi việc cấp dưới, có cười thì phần lớn cũng đều là cười lạnh hoặc chứa ý trào phúng.

Dáng vẻ chỉ đơn thuần cười vì tâm trạng vui vẻ giống như bây giờ, Yến Song mới nhìn thấy lần đầu.

Yến Song cũng cười, lộ ra hàm răng đều tăm tắp, đôi mắt cũng sáng lấp lánh, là một nụ cười có sức cảm hóa, khiến người nhìn thấy cũng sẽ cười theo.  

Nhìn ánh mắt cười của y, Tần Vũ Bạch cũng nhìn thấy chính mình đang cười trong đó, không khỏi hơi ngẩn người.

Nụ cười của hắn là chân thật.

Không có một chút miễn cưỡng nào.

Hóa ra là vậy, hắn cũng rất thỏa mãn rồi.

"Thích cái gì thì ăn cái đó," Tần Vũ Bạch nói, "Không hợp khẩu vị thì ăn ít thôi, đợi xong tiệc anh đưa em đi ăn bữa khuya."

Yến Song: Đừng có dụ hoặc y nữa, đêm nay phải chia tay! Không thể thương lượng!

"Em qua bên kia xem chút."

Yến Song buông tay ra, cánh tay gập lên nháy mắt trống rỗng, Tần Vũ Bạch có chút không được tự nhiên mà rũ tay xuống, lấy lại bình tĩnh, nghĩ thầm phải chọn một thời điểm thích hợp, một dịp trang trọng khác, để tất cả mọi người biết Tần gia có thêm một thiếu gia.

Thân phận em trai này...... lại không tiện lắm.

Lỡ như......

Tần Vũ Bạch lắc ly rượu trong tay, uống một ngụm champagne lấy lại bình tĩnh, hắn đang suy nghĩ miên man gì vậy.

Nuôi người bên cạnh như vậy là được rồi, sao có thể cất nhắc đến mức kia.

4

Ánh mắt Tần Vũ Bạch liếc về phía Yến Song trước bàn đồ ngọt.

Yến Song một tay cầm đĩa, một tay cầm nĩa, đang nghiêm túc quan sát đồ ngọt rực rỡ muôn màu trên bàn, vẻ mặt dần trở nên phiền não, có vẻ đang rơi vào tình thế khó lựa chọn.

Đáng yêu.

Hai từ này lại hiện lên trong đầu lần thứ hai.

Thêm in đậm và gạch chân, nặng nề nện lên thần kinh hắn.

3

Nói cũng lạ, trước kia hắn chỉ muốn có được Yến Song, căn bản không quan tâm Yến Song cảm thấy thế nào, là thích cho nên muốn chiếm hữu.

Sau khi nhìn thấy những khía cạnh khác của Yến Song, Tần Vũ Bạch lại có cảm giác khác.

Sâu hơn thích một chút.

...... Rất thích.

3

Hiển nhiên cũng có người rất thích dáng vẻ buồn rầu của thiếu niên đẹp đẽ thanh thuần.


Có người tiến gần tới.

Là con trai của ông chủ Điện tử Lâm Hiệp, nhìn bề ngoài cũng tao nhã lịch sự, bộ dạng nâng ly rượu tiến lên bắt chuyện lại là mười phần chân chó, Tần Vũ Bạch sầm mặt, đặt ly rượu xuống rồi đi qua, khi đến gần hơn liền nghe thấy hai người đang nói chuyện.

"...... Cái này ngọt lắm," giọng điệu nói chuyện của người đàn ông vừa nghe đã biết có ý đồ, "Dễ sâu răng đó."

Yến Song đã lớn vậy rồi, còn dễ sâu răng, lý do sứt sẹo đến cùng cực.

Ngu xuẩn.

Tần Vũ Bạch khịt mũi coi thường.

"Vậy sao? Cảm ơn đã nhắc nhở."

"Khụ ——"

Tiếng ho khan thật mạnh vang lên, Yến Song quay đầu lại, trên mặt vẫn là vẻ mặt cười tủm tỉm, "Anh hai."

"Tần tổng," người đàn ông cũng lộ vẻ kinh ngạc, "Tôi đã nghe nói anh sẽ tới, vừa rồi còn tìm anh mãi."

"Tôi có chút chuyện cần nói với...... em trai tôi, xin lỗi không tiếp được."

Tần Vũ Bạch duỗi tay ôm bả vai Yến Song, gật nhẹ đầu một cái rồi ôm Yến Song xuyên qua đám người đi ra khỏi sảnh tiệc, đi thẳng tới ban công. 

"Không phải anh đã nói đừng tùy tiện đáp lời người lạ à?" Tần Vũ Bạch hùng hổ dạy dỗ.

Yến Song cầm đĩa không, khuôn mặt trong bóng đêm đầy vẻ vô tội, y nhìn mặt Tần Vũ Bạch tối sầm, lanh lảnh nói: "Anh hai, anh ghen à?"

Tần Vũ Bạch: "..."

Khuôn mặt anh tuấn chững chạc từ từ phiếm hồng từ dưới hàm.

"Anh hai, anh đỏ mặt."

"Câm miệng ——"

Yến Song mím môi, giơ cái đĩa trong tay ra trước mắt hắn, "Em muốn ăn cái ngọt nhất."

Khuôn mặt âm trầm của Tần Vũ Bạch từ nhiều mây dần chuyển sang quang đãng, nhận lấy đĩa, nói: "Đứng im đây, đừng có chạy lung tung, không được nói chuyện với người khác."

Yến Song duỗi tay làm động tác kéo khóa ở ngoài miệng, "ừm ừm" gật đầu hai cái, nhìn ngoan không chịu nổi.

Tầm Vũ Bạch cầm đĩa đồ ăn trở lại sảnh tiệc, tới bàn đồ ngọt lấy cho Yến Song món ngọt nhất, trong lòng bỗng nhiên lại nghĩ: đúng là thân phận "em trai" này vẫn không tiện lắm, vừa rồi khi đối mặt với người đàn ông kia, hắn chẳng có cái gì gọi là cây ngay không sợ chết đứng.

Yến Song tựa vào lan can, gió đêm lành lạnh đưa theo mùi thuốc lá nhè nhẹ, y cúi đầu, thấy một ánh lửa màu cam lập lòe trong hoa viên ngay dưới ban công.

Khi đóa tường vi rơi xuống, Thích Phỉ Vân vẫn chưa hay biết, tới lúc nhẹ nhàng đáp xuống đỉnh đầu, hắn hơi giật mình, ngẩng đầu nhìn thấy Yến Song đang tựa trên ban công, trong tay đang cầm một đóa tường vi vàng nhạt mà chơi đùa, trên mặt lại mang vẻ nín cười.

1

"Chú gì ơi, ở đây không được hút thuốc."

Sau khi từ biệt ở Thụy Sĩ, Thích Phỉ Vân chưa từng gặp lại Yến Song.

Giờ chợt nhìn thấy, gần như hắn sắp không nhận ra y nữa.

Quý khí đầy người, thỏa mái tùy ý, mặc một bộ tây trang quý giá, Yến Song nghèo khổ trong quá khứ như một giấc mơ chợt đến chợt đi.

Lại một đóa tường vi nữa rơi xuống.

Lần này Thích Phỉ Vân biết, nhưng vẫn không né tránh, hoa tường vi rơi xuống đầu vai rồi rớt dưới chân hắn.

"Chú có nghe thấy không vậy."

Giọng điệu cũng rất kiêu ngạo, đúng kiểu một đứa trẻ bị chiều hư.

Đây là cuộc sống hư ảo hắn xây dựng cho y, không ngờ nó lại chân thật như vậy.

Thích Phỉ Vân cúi đầu, dập thuốc, vươn cánh tay giơ lên, ý bảo mình đã làm theo rồi.

Hắn cất bước đi, nhưng bị gọi giật lại.

"Này ——"

Thích Phỉ Vân dừng bước.

"Chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu chưa?"

Thích Phỉ Vân không trả lời, cũng không quay đầu lại.

Hắn muốn nhìn thử xem thứ giả dối như vậy cuối cùng sẽ đi tới kết cục thế nào.

Hắn tin thượng đế không thể chi phối cả thế giới.

Tần Vũ Bạch bưng đồ ngọt trở về, Yến Song ăn hai miếng thì nhíu mày, "Đúng là ngọt quá, ăn không ngon."

"Không ngon thì thôi không ăn....." Tần Vũ Bạch nói rồi định đi vứt, nhưng bị Yến Song cản lại, y bưng đĩa, nói: "Vậy cũng không nên lãng phí mà."

Những lời này vừa nói ra, hình như chính y không cảm thấy gì, cứ như vậy ăn tiếp phần đồ ngọt kia, Tần Vũ Bạch lại hơi sửng sốt.

"Ăn thêm hai miếng quen miệng lại thấy cũng không đến nỗi nào......"

Yến Song vừa ăn vừa lẩm bẩm.

Đĩa đồ ngọt bỗng nhiên bị cướp đi.

Yến Song ngơ ngác nhìn Tần Vũ Bạch.

Sắc mặt Tần Vũ Bạch lại trầm xuống, còn tối hơn so với lúc trước, "Em là thiếu gia nhà họ Tần, không cần miễn cưỡng chính mình như vậy."

Yến Song há miệng, dường như muốn nói gì đó lại không nói nên lời, nhíu mày lại, "Em cũng không biết nữa, nhưng mà em cảm thấy lãng phí đồ ăn không tốt chút nào, được ăn no là tốt lắm rồi, sao có thể kén cá chọn canh chứ......"

"Đủ rồi ——"

Tần Vũ Bạch lại quát khẽ một tiếng, vẻ mặt Yến Song như bị dọa sợ rồi, Tần Vũ Bạch cũng không khỏi nhíu mày.

Thôi miên sẽ xây dựng một ký ức mới.

Nhưng người...... trước sau vẫn là người đó.

Y chưa từng lớn lên trong nhung gấm lụa là, chưa từng làm thiếu gia, cũng chưa bao giờ hưởng thụ cái gọi là sự che chở của anh trai, tất cả đều là giả, cho dù có bỏ qua thế nào, những dấu ấn của quá khứ bi thảm trên người Yến Song vẫn sẽ hiện lên, như một cái gai đâm vào lòng Tần Vũ Bạch.

Vậy mà hắn cảm thấy bản thân thật bất lực.

Cho dù hắn có nhiều tiền hơn nữa thì cũng không thể thay đổi được quá khứ của Yến Song.


Hình như đã biến thành lỗi sai của hắn.

Nếu bọn họ gặp nhau sớm hơn một chút, có phải mọi chuyện sẽ chẳng như thế này?

Có lẽ cuối cùng vẫn sẽ đi đến ngày hôm nay.

Khi bọn họ gặp nhau, hắn còn chưa hiểu...... thế nào là thích.

"Ngọt quá, dễ sâu răng," Tần Vũ Bạch cứng nhắc mà mượn một cái cớ chẳng liên quan, "Lát nữa anh đưa em đi ăn đồ hợp khẩu vị của em nhé?"

Yến Song nhẹ gật đầu, "Vâng" một tiếng, dường như cũng không để ý tình tiết nhỏ này lắm, chỉ là ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc đĩa trên tay Tần Vũ Bạch, khuôn mặt không tự chủ được mà lộ ra vẻ tiếc rẻ, nhìn có vẻ nếu Tần Vũ Bạch vứt bỏ đĩa đồ ăn này, có lẽ đêm nay y sẽ không ngủ được.

Tần Vũ Bạch cầm lấy cái nĩa, vét ăn hết phần đồ ngọt còn lại trên đĩa.

"Được rồi, anh ăn, không lãng phí."

Quả nhiên Yến Song thở phào nhẹ nhõm.

Đúng là quá ngọt, ngọt đến phát ngấy, ngọt đến phát đau, đến cổ họng cũng có chút đau xót.

"Không ăn nữa, đồ ăn ở đây đều do người Pháp làm, không có gì hay ho," Tần Vũ Bạch kéo tay Yến Song, "Tối anh đưa em tới một nhà hàng, đầu bếp đồ ngọt ở đó là một người tới từ Quảng Đông, tay nghề lão làng, chắc chắn em sẽ thích."

Yến Song: Cứu mạng, đừng có dụ dỗ y nữa!

Yến Song truy hỏi tên của đầu bếp, âm thầm quyết định sau này sẽ lật thẻ một tra công thưởng hắn được dẫn y đi ăn.)

Hai người trở lại sảnh tiệc, ánh đèn trong phòng đã tối xuống, phía dưới mọi người đều đã an vị, ánh đèn tập trung lên trên sân khấu.

Tần Vũ Bạch đi vào nắm tay Yến Song ngồi xuống hàng ghế đầu.

Hắn vừa mới ngồi xuống đã nghe người bên phải kinh hỉ nói: "Chúng ta lại gặp nhau rồi!"

Thiếu gia Điện tử Lâm Hiệp đang nhìn Yến Song bên cạnh với đôi mắt sáng ngời, Yến Song cũng chào hỏi anh ta, "Xin chào, Lâm Tiên Sinh."

Tần Vũ Bạch đen mặt, nắm chặt tay Yến Song, "Em sang chỗ anh ngồi đi, chỗ em ngồi dễ xem đấu giá hơn."

Yến Song bị hắn lôi kéo đổi chỗ ngồi, Tần Vũ Bạch còn chưa buông tay, y lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

"Wow, đại sư, hôm nay cậu đẹp tuyệt vời, đẹp chấn động luôn."

1

Tần Vũ Bạch quay mặt sang, liếc nhìn Thôi Trịnh, thấy Thôi Trịnh vẻ mặt thân thiết cho Yến Song một ngón tay cái, trong lòng lập tức giận dữ không thôi, rốt cuộc thì Yến Song có bao nhiêu bí mật mà hắn không biết hả?! Sao lại quen biết tên ăn chơi trác táng họ Thôi này từ bao giờ vậy?!

"Tôi đâu có quen anh đâu." Yến Song nhàn nhạt nói.

Thôi Trịnh sờ so.ạng mái tóc ngắn của mình, cười hì hì ngồi xuống, "Không ngờ dạo này tôi đã đẹp trai đến mức đến cậu cũng không nhận ra."

Yến Song: Y mà cười thì y làm chó.

Thôi Trịnh là người hay nói nhảm có tiếng trong giới, anh ta vừa mở miệng, anh ba bên cạnh liền kéo tay anh, hạ giọng nói, "Đừng bắt chuyện nữa, đó là người của Tần gia."

Thôi Trịnh lười biếng nói: "Em là người họ Thôi, chẳng nhẽ em không đủ tư cách nói chuyện với người họ Tần chắc?"

Anh ta nói vừa xong là ăn ngay một cái vỗ vô ót.

"Em im miệng đi, nói nữa anh cào xước xe mới của em đấy."

Thôi Thiệu cách hai người xin lỗi Tần Vũ Bạch, "Ngại quá, tính tình em trai hướng ngoại thái quá."

Tần Vũ Bạch không mặn không nhạt mà trả lời: "Không sao, dẫu sao thì cậu ta cũng họ Thôi."

Thôi Thiệu bị Tần Vũ Bạch mỉa một câu âm dương quái khí, gượng cười, ngầm nhéo Thôi Trịnh một cái, dùng khẩu hình nói: "Cấm có nói gì nữa."

Thôi Trịnh nhe răng trợn mắt, duỗi tay muốn kéo Yến Song, bị Yến Song tránh đi, nửa người Yến Song đều dựa trong lò.ng ngực Tần Vũ Bạch, "Anh hai, anh ta đẩy em."

Thôi Trịnh: "......" Anh ta không bao giờ tín ngưỡng con người nữa!

Sắc mặt Tần Vũ Bạch tệ đến cùng cực, lại đổi chỗ với Yến Song, ít ra thì tên thiếu gia kia còn khoác lốt người, cùng lắm chỉ nói dăm câu với Yến Song, còn thằng nhóc họ Thôi này thì không biết chừng, có khi chuyện gì cũng làm ra được.

Một màn dưới này bị Kỷ Dao ở trên sân khấu nhìn rõ ràng, hai tay đặt trên đầu gối hơi cuộn lại.

Kỷ Văn Tung liếc nhìn đứa con bên cạnh một cái, nói: "Đừng làm chuyện mất mặt."

Kỷ Dao trầm mặc không nói, không nhìn Yến Song thêm nữa.

Sau khi Yến Song ngồi xuống thì chưa nhìn lên trên này một lần nào.

Hẳn là y biết hắn ở trên này.

Y đang cố tình né tránh.

Tâm điểm của bữa tiệc này chính là phần đấu giá quyên góp.

Đồ được cất giữ có đủ loại, phần lớn mọi người cũng không thèm để ý mình lấy được cái gì, quan trọng là tiêu bao nhiêu tiền, thể hiện thực lực của mình.

Tần Vũ Bạch rất tích cực thường xuyên giơ thẻ, lục tục thu được bốn món đồ ngàn vạn trở lên.

Yến Song khoanh tay, trong lòng chửi hắn tám trăm lần.

Sao có thể bủn xỉn với y tới vậy?!

Kỷ Dao trên sân khấu bỗng nhiên đứng lên, bước xuống bên cánh gà, trước khi xuống hắn đã liếc nhẹ Yến Song một cái, ánh mắt Yến Song bị hắn bắt lấy, vẻ mặt nhẹ nhàng bỗng nhiên cứng lại.

Y cúi đầu, nói với Tần Vũ Bạch đang giơ bảng tranh giá bên cạnh: "Anh hai, em đi toilet xíu."

Tần Vũ Bạch đã nhìn thấy Kỷ Dao bước xuống.

Lúc trước ở buổi tọa đàm, chính Kỷ Dao ôm Yến Song ở dưới khán đài như vậy, hiện giờ phong thủy xoay chuyển, ngược lại hắn cũng không cảm thấy vui sướng bao nhiêu, chỉ là một thằng ranh con, không đáng tranh giành với hắn, nghe vậy thì nhẹ gật đầu, khóe mắt liếc nhìn Yến Song một cái thật sâu, "Đi nhanh về nhanh."

Quả nhiên Yến Song đi rất nhanh, bước chân như bay mà hướng tới cửa hông dẫn tới toilet, vừa mới đi tới cửa toilet đã bị người kéo vào.

"Cạch ——"

Cửa toilet bị khóa trái.

Ánh mắt Kỷ Dao nặng nề nhìn y chăm chú, "Không phải đã nói chờ tôi ở ký túc xá sao?"

"Tôi..... anh hai tôi gọi điện kêu tôi về, tôi không thể không nghe lời ảnh được..... ưm....."

Môi bị chặn lại.

Yến Song ra sức giãy giụa, dùng sức lực toàn thân để phản kháng, "Không được —— anh hai sẽ nhìn ra đó ——"

Khuỷu tay y chống trên cổ Kỷ Dao, nghiêng nửa mặt đi, khuôn mặt không được cánh tay che đậy đã đỏ bừng lên. 


Kỷ Dao nhìn y chăm chú, tay hắn đặt trên vai Yến Song. có thể cảm nhận được Yến Song lúc này đang hơi phập phồng run rẩy.

Y cũng muốn.

Kỷ Dao thả lỏng lực tay, ghé vào bên tai Yến Song, hạ giọng xuống cực thấp, "Tôi sẽ nhẹ nhàng thôi."

"Không được......" Yến Song vẫn từ chối, "Tôi phải về ngay......"

Lời còn chưa dứt.

Hai đôi môi mềm mại đã  dán lên nhau, quả nhiên rất nhẹ nhàng, khiến người không nhịn được buông lỏng cảnh giác, đầu lưỡi lại quấn lấy nhau, nhịp thở của hai người hòa làm một, không hẹn mà đều sinh ra cảm giác thỏa mãn.

"Được rồi......"

Yến Song đẩy nhẹ Kỷ Dao ra, cúi đầu thật thấp, "Thật sự không được, quá lâu rồi, chắc chắn anh hai sẽ nghi ngờ....."

"Đêm nay về ký túc xá."

Giọng Kỷ Dao mang theo một loại cảm giác áp bách khiến Yến Song nhất định phải đồng ý.

Yến Song im lặng một lát rồi nhỏ giọng nói: "Tôi sẽ cố thử xem."

Kỷ Dao còn muốn ôm y, nhưng lại kiên trì theo chính sách "nước ấm" của hắn, cố gắng để Yến Song nhớ lại dưới tiền đề không kíc.h thích y, vì thế vẫn buông ra.

Hắn vừa buông tay, Yến Song liền muốn mở cửa, bị Kỷ Dao giữ bả vai lại.

"Đừng nhúc nhích," Kỷ Dao cúi đầu xoay y lại, "Quần áo bị nhăn rồi."

Kỷ Dao chỉnh trang quần áo giúp Yến Song, lại chỉnh sửa tóc tai cho y.

Nếu đổi lại là trước kia, hắn sẽ không chút ngần ngại để Yến Song cứ vậy mà trở về, chính là muốn cho Tần Vũ Bạch biết hắn phí công làm tiểu nhân như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Nhưng tới cả chuyện tẩy não thế này mà Tần Vũ Bạch cũng làm ra được, trước khi hắn nắm chắc trăm phần có thể đưa Yến Song trở về bên mình, Kỷ Dao không muốn lại chọc giận Tần Vũ Bạch nữa.

Nếu không thì người tổn thương vẫn chỉ là Yến Song thôi.

"Chúng ta thế này......" tay Yến Song đặt trên tay nắm cửa, hàng mi dài nhẹ nhàng rung động, "...... Tối về...... lại nói sau."

Tựa như lời này đã khiến y e thẹn vô cùng, vừa nói xong liền lập tức vặn cửa xông ra ngoài. 

"A ——"

Yến Song đụng đầu vào một lồ.ng ngực rắn chắc, giương mắt lên, Thích Phỉ Vân đang lẳng lặng nhìn y.

Yến Song hoảng loạn xoay người chạy vội.

Thanh niên một thân cao quý đang đứng rửa tay, thần sắc như thường.

Nếu không phải Thích Phỉ Vân nhìn thấy rõ ràng hắn vội vàng kéo người vào toilet thế nào, sau đó khóa trái cửa ra sao, thì chắc hắn sẽ thật sự nghĩ không có chuyện gì xảy ra.

Kỷ Dao lau tay, mặt không biểu cảm đi lướt qua người Thích Phỉ Vân.

Hai người đã từng gặp, ánh mắt tinh chuẩn của Thích Phỉ Vân liếc qua khuôn mặt Kỷ Dao, hóa ra đây là kiểu mà Yến Song thích.

Cho dù mất ký ức, cũng vẫn cứ dây dưa không thôi.

Quả nhiên thượng đế không thể chi phối thế giới này.

Thích Phỉ Vân thong thả rửa tay.

Là đại diện của bệnh viện, vốn dĩ Thích Phỉ Vân cũng không định tới, nhưng khi nhìn thấy danh sách thì có chút hiếu kỳ, thực ra trong lòng hắn cũng yên lặng chờ mong —— lỡ đâu y tới, lỡ đâu...... y còn nhớ cây hoa quế kia thì sao?

Dòng nước chảy qua đầu ngón tay, Thích Phỉ Vân cúi đầu.

Y từng nói rất thích tay hắn.

Xem ra cũng là nói dối.

Thích Phỉ Vân trở lại trong phòng, còn chưa ngồi xuống đã nghe được một giọng nói với ngữ khí hưng phấn trên sân khấu.

"..... Tôi nghe nói Tần thiếu ngoại trừ am hiểu hội họa thì cũng có tài năng đàn dương cầm khá cao, không biết món đồ tôi mua có thể may mắn được Tần thiếu gia đàn một khúc, tăng thêm vinh dự cho nó hay không?"

Thiếu gia Điện tử Lâm Hiệp nhiệt tình duỗi tay ra, ánh đèn cũng chiếu tới hàng ghế đầu.

Đèn tụ sáng chiếu lên một gương mặt tuấn tú mà mờ mịt.

Y dường như nghe chẳng hiểu gì, cũng chẳng biết gì.

Sắc mặt Tần Vũ Bạch đã là mây đen vần vũ, hắn nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được tên thiếu gia nhìn qua rất bình thường này sẽ làm như vậy.

Tần Khanh vẫn luôn nhốt mình trong nhà đóng cửa không ra, Tần Vũ Bạch không đành lòng để cậu mai một như vậy, từ trước tới nay vẫn luôn mở triển lãm tranh, sản xuất CD dương cầm cho Tần Khanh, muốn cho mọi người biết tiểu thiếu gia họ Tần ưu tú tới mức nào.

Nhưng mà.... đó không phải Yến Song......

Trong nháy mắt, vậy mà Tần Vũ Bạch lại có cảm giác hối hận, hắn có chút hối hận vì đã để tên của Tần Khanh lan truyền khắp giới.....

"Anh hai....." Yến Song ở bên cạnh kéo ống tay áo ắn, vẻ mặt ngây thơ vô tội, "Anh ta đang nói em sao?"

Toàn thân Tần Vũ Bạch đều cứng lại rồi.

Trường hợp này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.

Tất cả mọi người đều đã nhìn về hướng này, thiếu gia họ Lâm trên sân khấu đã cất bước, chuẩn bị xuống dưới tự mình mời người.

Vẻ mặt Yến Song bắt đầu trở nên hoảng loạn, "Tôi, tôi không....."

"Để tôi đi."

Giọng nói lạnh lùng vang lên.

Bước chân thiếu gia họ Lâm dừng lại.

Một bóng người cao gầy đứng lên từ ghế chủ nhân trên sân khấu.

Kỷ Dao mặc một thân âu phục đen tuyền, vẻ mặt lãnh đạm lại cao ngạo, "Tôi muốn đàn một khúc, tặng cho mẹ tôi."

Đây vốn dĩ là bữa tiệc từ thiện tưởng niệm Tiêu Tuế Quân, con trai ruột chưa bao giờ tham dự nay muốn đàn một khúc, đương nhiên không có bất cứ ai phản dối, đến cả người đưa ra đề nghị để Yến Song đàn là thiếu gia họ Lâm cũng vừa mừng vừa sợ, "Vậy mời Kỷ thiếu, càng tốt, càng tốt."

Ánh đèn rời khỏi Yến Song đang hoảng sợ, chiếu tới Kỷ Dao đã ngồi xuống trước đàn dương cầm ở một bên sân khấu.

Hắn mặc một thân âu phục đen, tôn lên dáng người thon dài linh hoạt của hắn, sườn mặt tinh xảo tuấn tú, đồng thời lại mang một vẻ nghiêm nghị khó tiếp cận.

Kỷ Dao chơi dương cầm rất khá.

Diễn tấu cần nhiều cảm xúc, thế nhưng Kỷ Dao lại bình tĩnh thản nhiên, mang theo sự lạnh nhạt không màng tình cảm, đồng thời kỹ thuật của hắn lại chuẩn xác đến mức khiến người khác không thể bắt bẻ, cảm giác tương phản này lại mang tới sự chấn động lò.ng người.


Hắn vô tình như vậy, nhưng lại chịu biểu diễn vì một người.

Trong lòng Yến Song cảm thán: Không hổ là người chiếm được trái tim Yến Song trong nguyên tác, cũng không tệ, cùng trình độ với y.

Một khúc kết thúc, khán giả lặng ngắt như tờ, Kỷ Văn Tung trên sân khấu trầm tĩnh, dẫn đầu vỗ tay, những người còn lại mới như tỉnh mộng mà vỗ tay theo.

Kỷ Dao đàn xong liền trở lại chỗ ngồi, Kỷ Văn Tung bên cạnh hắn chậm rãi nói: "Ta còn tưởng cả đời này con sẽ không đụng vào dương cầm nữa."

Sắc mặt Kỷ Dao nhàn nhạt, "Không có gì, chỉ là nhạc cụ mà thôi."

Kỷ Văn Tung liếc nhìn Yến Song phía dưới.

Không biết vì sao, hắn có cảm giác như thời gian chảy ngược.

Tựa như rất nhiều năm trước kia, hắn về đến nhà, Tiêu Tuế Quân nói với hắn, cô ấy đã thuê một giáo viên dương cầm mới cho Kỷ Dao, là một nghệ sĩ dương cầm cực kỳ tài năng trong nước.

Hắn vội vàng nhìn lướt qua ảnh chụp trên tài liệu, nhìn thấy một gương mặt tuấn tú, cũng không thèm để ý.

Hắn luôn cho rằng mọi chuyện đều nằm trong khống chế của hắn.

Kết quả lại là hắn sơ ý rồi.

Phần còn lại của phiên đấu giá kết thúc rất thuận lợi, Tần Vũ Bạch không giơ thẻ thêm lần nào nữa.

Bởi vì nhìn Yến Song đang hồn bay phách lạc.

Một mặt hắn muốn quan tâm Yến Song một chút, một mặt cổ họng lại nghẹn lại, chờ đến khi phiên đấu giá kết thúc, hắn mới kéo tay Yến Song, "Về thôi, anh đưa em đi ăn bữa khuya."

Vẻ mặt Yến Song ngây ngốc, không nói được mà cũng không nói không.

"Tần thiếu gia......"

Ánh mắt Tần Vũ Bạch tàn nhẫn lia về phía người đàn ông bên cạnh.

Thiếu gia họ Lâm bị hắn nhìn đến sửng sốt, không tự chủ mà nuốt những lời còn lại xuống.

Tần Vũ Bạch kéo Yến Song.

Yến Song làm như không đứng vững, trượt chân làm ghế ngồi di chuyển, phát ra một tiếng vang chói tai.

"Sao vậy? Có bị thương không?" Tần Vũ Bạch vội đỡ người.

Yến Song được hắn đỡ, người lại vẫn ngơ ngác, y ngẩng đầu nhìn về phía thiếu gia họ Lâm đối diện cũng đang mang vẻ mặt lo lắng, nói: "Tôi không phải họ Tần."

"Song Song ——"

"Tôi không biết vẽ tranh," bàn tay nắm tay y của Tần Vũ Bạch ngày càng siết chặt, Yến Song vẫn tiếp tục bình tĩnh nói tiếp, "Tôi cũng không biết đàn dương cầm."

Lâm thiếu ở đối diện đã ngây ra, "Này...... cái này......"

Yến Song quay sang phía Tần Vũ Bạch, "Anh hai, người kia là ai?"

"Tần thiếu gia biết vẽ tranh, biết đàn dương cầm...... là ai?"

Đại não Tần Vũ Bạch trống rỗng, dưới ánh nhìn chăm chú của Yến Song, vậy mà hắn không nói nên lời dù chỉ một chữ, cảm xúc phức tạp trào dâng, lần đầu tiên trong đời, hắn hoàn toàn không muốn nhắc đến cái tên hắn vẫn luôn để ý kia. 

"Tần Khanh."

Một giọng nói cà lơ phất phơ truyền tới, Tần Vũ Bạch đột nhiên xoay mặt qua.

Thôi Trịnh ngồi tại chỗ không nhúc nhích nhướng mày với hắn, vẻ mặt xem náo nhiệt, "Tần Khanh, tiểu thiếu gia mà Tần gia nhận nuôi, là bảo bối trong lòng bàn tay của Tần tổng, mở triển lãm tranh, phát hành CD dương cầm, trong giới ai mà không biết chứ."

Bàn tay nắm chặt kia đang phát run, Tần Vũ Bạch cũng không biết là Yến Song run, hay là chính hắn đang run nữa.

Trong tình huống hắn hoàn toàn không lường trước được, quả bom mà hắn chôn thật lâu trước đây lại bị kích nổ.

Suy nghĩ trong đầu rối loạn, hắn chỉ có thể không nghe, cũng chẳng nghĩ, nghiêng mặt nói khẽ với Yến Song: "Đi."

Hắn duỗi tay cầm tay Yến Song, không biết là do mồ hôi trong lòng bàn tay quá nhiều, hay là do trong lòng hắn rối loạn mà mất đi khí lực, tay Yến Song trượt ra khỏi tay hắn.

Hắn quay đầu lại, Yến Song đang nhìn thẳng vào hắn, "Anh hai, vậy em là ai?"

Hết cơn sóng này tới cơn sóng khác, Tần Vũ Bạch đã sớm không biết nói gì nữa rồi, chỉ có thể khô khan nói: "Về nhà rồi nói."

Yến Song chớp chớp mắt, tựa như đã khôi phục lại một chút, mờ mịt gật gật đầu, "Ừm, về nhà đã......"

Y duỗi tay, khi đầu ngón tay sắp nắm lấy tay Tần Vũ bạch thì lại dừng lại.

Vẻ mặt y có chút hoảng hốt nói: "Đó thật sự...... là nhà của em sao?"

Là vẻ mặt mờ mịt giống y hệt ban nãy.

Y là một vật thay thế, là bong bóng xà phòng lơ lửng trong không trung, mãi mãi cũng không thể sắm vai nhân vật tỏa sáng thực sự kia.

Dưới ánh nắng mặt trời chói chang, liền vỡ tan không còn dấu vết.

Nước mắt bỗng nhiên rơi xuống.

Mà vẻ mặt y lại vẫn là mờ mịt như cũ, y nhìn Tần Vũ Bạch, hoang mang nói: "Anh, vì sao em lại khóc?"

"Vì sao em......" Nước mắt càng ngày càng nhiều, Yến Song kéo cổ áo chính mình, "...... lại khó chịu như vậy......"

Tới cả khó chịu y cũng không biết mình vì sao lại thế, đầy vẻ kinh hoảng mà đặt câu hỏi với đầu sỏ gây tội, thậm chí còn đang cầu hắn che chở, y không biết tất cả mọi thứ trước mắt đều là do anh hai y "thích" nhất "tin cậy" nhất tạo thành.

—— Tần Vũ Bạch biết.

"Đi ——" Cổ họng Tần Vũ Bạch nghẹn lại, duỗi tay ôm Yến Song, ôm chặt người trong lồ.ng ngực, cúi thấp đầu che giấu hốc mắt đã đỏ đến phát sưng của mình, hắn không thể mất bình tĩnh ở đây, "Em bị bệnh......"

Yến Song nghiêng ngả lảo đảo mà đi theo hắn.

Bên cạnh có người bị họ đụng vào, lại kinh ngạc vui vẻ mà mở miệng chào hỏi, "Vũ Bạch, lâu lắm rồi không gặp, anh với Tần Khanh đúng là không thay đổi chút nào, thoạt nhìn giống y như đúc khi còn nhỏ."

Người trong lòng ngực chợt nắm eo hắn.

"Em và Tần Khanh......"

Trong giọng lẩm bẩn mang theo sợ hãi.

"Lớn lên giống nhau như đúc......"

Đi, đi mau, phải rời khỏi nơi này ngay lập tức, ban nãy hắn nhìn thấy Thích Phỉ Vân, lại liên hệ với Thích Phỉ Vân lần nữa, lần này, lần này không cho Yến Song thân phận "em trai" nữa, "người tình", không, "người yêu", "người yêu" là được...... Đầu óc Tần Vũ Bạch căng lên, gần như là không quan tâm gì nữa mà bắt cóc Yến Song ra ngoài.

Bỗng nhiên một lực mạnh cướp đi người trong lòng hắn, Tần Vũ Bạch ôm rất chặt, vậy mà bị nguồn lực kia kéo đến lảo đảo, người trong lòng ngực bị kéo ra ngoài, hắn chỉ kịp tóm lấy một cánh tay của Yến Song, quay đầu lại, ánh mắt sắc bén mà lia về phía người đang kéo một cánh tay khác của Yến Song.

Kỷ Dao nắm chặt nhiệt độ trong tay, vẻ mặt lạnh lùng lại kiên quyết.

"Lần này, tôi sẽ không để anh đưa cậu ấy đi nữa đâu."
Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi Truyện Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi Story Chương 89: Bữa tiệc (1)
9.1/10 từ 23 lượt.
loading...