Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi
Chương 81: Lãng quên
261@-Máy bay không thể cất cánh.
Tuyết đột nhiên rơi dày đặc khiến phi công cũng bó tay, "Tiên sinh, trận tuyết này sẽ càng ngày càng lớn, quá nguy hiểm."
Tần Vũ Bạch cau chặt mày, nhưng Yến Song bên cạnh hắn thì lại cười, y quơ quơ cánh tay hắn, nói: "Tuyết rơi rồi, rốt cuộc chúng ta vẫn có thể ngắm tuyết cùng nhau."
Tần Vũ Bạch nhìn gương mặt tràn ngập vui mừng của Yến Song.
Quả nhiên y đã quên hết tất cả.
Hai mắt trong veo sáng ngời, mọi đau khổ và phiền muộn đều biến mất, chỉ để lại một Yến Song hồn nhiên chưa từng chịu tổn thương.
Tâm trạng Tần Vũ Bạch bình tĩnh trở lại, vuốt nhẹ gương mặt y, cúi đầu trán chạm trán, "Muốn ăn gì nào?"
Yến Song không khách khí gọi rất nhiều đồ ăn.
Tần Vũ Bạch nghe y thuộc làu làu mà gọi tên các món ăn, một dáng vẻ tùy ý tươi sáng chưa từng thấy trước đây.
Yến Song nói được một nửa, môi đã bị chặn lại.
Y cũng ôm lấy cổ hắn đáp lại không chút do dự.
Đầu lưỡi y hoạt bát lại tinh nghịch, mang theo ý tứ cố ý đùa giỡn, giống như một chú cá nhỏ nhanh nhẹn, khiến người ta cảm thấy vui vẻ theo.
Tần Vũ Bạch hôn mạnh lên khóe môi y, "Đi thôi, về ăn cơm đã."
Tuyết rơi thật sự rất dày, khi Tần Vũ Bạch đưa Yến Song trở lại trang viên, cây cối đều đã bao trùm một tầng tuyết trắng.
Yến Song vừa xuống xe là vui vẻ túm cánh tay Tần Vũ Bạch, "Anh hai, em muốn nghịch tuyết!"
Tần Vũ Bạch mỉm cười, không nhúc nhích, mặc y túm tay hắn, bình tĩnh nói: "Ăn cơm trước đã."
Nhân viên phía sau đưa điện thoại tới, ghé vào tai Tần Vũ Bạch nói nhỏ gì đó.
Sắc mặt Tần Vũ Bạch không thay đổi, "Không cần để ý đến nó, để nó tới đi."
"Gì vậy?" Yến Song truy hỏi.
Tần Vũ Bạch cúi đầu.
Bông tuyết vội vàng bay xuống, chớp mắt đã tan thành nước, đọng lại trên hàng mi dày, khuôn mặt tươi sáng kia vừa cười lên liền biến mất không thấy tăm hơi.
"Bạn học của em muốn đến chơi với em."
Tần Vũ Bạch vừa nói vừa kéo Yến Song vào nhà.
"Bạn học? Bạn học nào ạ?"
"Kỷ Dao, còn nhớ không?" Tần Vũ Bạch nhàn nhạt nói.
Năng lực của Thích Phỉ Vân trong nguyên tác rất nghịch thiên, hắn có thể trực tiếp sửa đổi toàn bộ ký ức và nhận thức của một người, tất cả mọi chuyện đã xảy ra vẫn cứ tồn tại trong đầu, nhưng lại thay hình đổi dạng, in lên con dấu mà hắn muốn.
Sau khi bị Thích Phỉ Vân thôi miên, trong ký ức của y hẳn vẫn tồn tại người tên Kỷ Dao này.
Nhưng cũng như Yến Song sau khi bị tẩy não trong nguyên tác, phóng tất cả tình yêu dành cho Tần Vũ Bạch và Kỷ Dao lên người Thích Phỉ Vân vậy.
Hiện tại, mọi tình cảm dành cho Kỷ Dao của y cũng sẽ chuyển lên người Tần Vũ Bạch.
Yến Song giả vờ như suy nghĩ một lát, nhíu mày nói: "Hình như có một người như vậy, nhưng em với cậu ta đâu thân lắm."
Cửa phòng mở ra, không khí ấm áp lan tràn, Tần Vũ Bạch hờ hững nói: "Nếu không quen thì lát nữa đuổi cậu ta đi là được."
Bên ngoài trời, tuyết rơi càng lúc càng lớn, chẳng mấy chốc sân vườn đều bị một lớp tuyết dày bao phủ.
Yến Song ăn cơm, đứng trước cửa sổ sát đất ngắm tuyết trong sân càng lúc càng dày, quay đầu lại nhìn về phía Tần Vũ Bạch đang ngồi trước lò sưởi, "Anh hai ơi, em có thể ra ngoài chơi không ạ?"
Tần Vũ Bạch nhấp một hớp rượu lạnh, "Chờ tuyết ngừng đã, giờ mà ra ngoài, chơi ướt sẽ bị cảm lạnh."
Gương mặt Yến Song lộ vẻ không vui, nhưng cũng không phản bác ý của Tần Vũ Bạch, chỉ hậm hực quay mặt đi, ghé sát vào cửa sổ sát đất nhìn chăm chú ra ngoài sân.
Bên ngoài dần bao trùm một màu trắng, trang viên này của Tần Vũ Bạch nhỏ hơn cái ở trong nước nhiều, từ cửa sổ sát đất nhìn ra có thể nhìn thấy cánh cửa sắt đối diện con đường tuyết phủ.
Trận tuyết lớn đột ngột khiến con đường vốn trống trải lại càng thêm vắng vẻ.
"Anh hai ——" Yến Song bỗng nhiên hưng phấn nói, "Có xe tới."
Y quay đầu lại nhìn Tần Vũ Bạch.
Tần Vũ Bạch tùy ý ngồi trên sô pha, chân trái vắt chéo lên chân phải, một tay gác lên thành ghế, ngọn lửa trong lò sưởi bên cạnh nhảy múa, phản chiếu lên ly rượu của hắn.
Tần Vũ Bạch cười nhàn nhạt, "Lại đây."
Yến Song nhanh nhẹn bước tới, chống tay trên sô pha, giống như một bé hồ ly chạy ra từ nền tuyết, hai mắt sáng ngời, "Có phải bạn em tới không ạ?"
"Có lẽ vậy."
Tần Vũ Bạch vỗ vỗ đùi mình, "Lên đây."
Yến Song hơi do dự một chút, "Để bạn học thấy thì không tốt lắm đâu"
Y nói như vậy, nhưng vẫn thuận theo mà ngồi trên đùi Tần Vũ Bạch, đôi tay tự nhiên mà ôm lấy cổ hắn, đôi mắt to sáng lên vẻ quyến luyến.
"Không sao," Tần Vũ Bạch dùng một tay ôm y, "Vốn dĩ chúng ta là người yêu, không có gì đáng xấu hổ hết."
Yến Song nghe vậy, sắc mặt ửng đỏ mà cúi đầu, "Em đâu có ý đó, em cũng không thân với cậu ta, nên là ngại lắm."
Đỉnh đầu truyền tới một tiếng cười nhẹ khàn khàn và tiếng đá va chạm nho nhỏ.
Một lát sau, cằm y bị nâng lên, đôi môi bị hơi lạnh bao trùm, vị rượu lạnh băng truyền qua đầu lưỡi trượt vào khoang miệng, che cảm giác đau rồi, thậm chí y còn không cảm giác được vị cay đắng của rượu, chỉ có hương thơm nồng đậm lưu lại môi răng.
Tần Vũ Bạch hôn xong, nhéo nhẹ cằm y, "Uống chút rượu, tăng dũng khí."
Yến Song nghĩ thầm người uống rượu thêm dũng khí là hắn mới phải.
Nói Tần Vũ Bạch sợ Kỷ Dao thì không thể nào, thứ Tần Vũ Bạch sợ là rốt cuộc có khả năng Yến Song nhớ lại không.
Yến Song: Yên tâm đi người anh em, Tiểu Kỷ, ai vậy, không có quen.
Bên ngoài cửa sổ, chiếc xe màu đen đã dừng ngoài cửa sắt.
Người hầu đi tới báo cáo, "Tiên sinh, có khách tới."
Tần Vũ Bạch giơ tay, uống cạn ly rượu rồi buông xuống, ly rượu chạm mặt bàn "cạch" một tiếng, hắn nói: "Để cậu ta vào."
Người hầu mở cửa lớn, Kỷ Dao thân mang gió tuyết đi vào trong phòng, bước chân hắn gấp gáp, không đợi người hầu dẫn đường đã đi thẳng tới sô pha.
Sô pha ba mặt hình cung nhìn từ cửa vào chỉ thấy hai người ngồi cùng nhau, khi Kỷ Dao đi tới chính diện, bước chân bỗng nhiên dừng lại.
Yến Song ngồi trong lòng Tần Vũ Bạch, ngón tay đang khảy khảy một chiếc khuy áo sơ mi của hắn.
Tần Vũ Bạch duỗi tay nắm tay y, "Bạn tới rồi, không chào hỏi một tiếng sao?"
Hắn hơi cúi đầu, giọng điệu nói chuyện với Yến Song thân mật lại cưng chiều.
Yến Song ngẩng mặt lên, nhìn thấy Kỷ Dao.
Kỷ Dao đang mặc chiếc áo măng tô cùng màu kia, không có khăn quàng cổ, vành tai bị lạnh đến hơi đỏ lên, miệng phả ra hơi lạnh, đôi mắt yên lặng nhìn y.
Yến Song phát hiện bây giờ y không hiểu ánh mắt của Kỷ Dao nữa.
Lại trưởng thành rồi nhỉ.
"Chào cậu, trùng hợp ghê, cậu cũng tới Thụy Sĩ chơi."
Đồng tử Kỷ Dao đột nhiên co rụt lại.
Người trước mặt đúng là Yến Song, y mang gương mặt của Yến Song, có giọng nói của Yến Song, tới thần thái ngữ khí nói chuyện cũng là Yến Song, nhưng nội dung lời nói và thái độ của y sao lại xa lạ tới vậy.
Yến Song chào hắn xong, dường như hơi ngại, sắc mặt hơi đỏ lên, xoay người vùi trong bả vai Tần Vũ Bạch, ôm chặt lấy hắn, nhỏ giọng nói: "Xấu hổ quá trời, anh mau đuổi cậu ta đi đi."
Tần Vũ Bạch vỗ nhẹ vai y, khóe miệng cong lên, cười lạnh nhìn Kỷ Dao, miệng thì dịu dàng nói: "Em đi lên trước đi."
Yến Song xuống khỏi người Tần Vũ Bạch, nhanh nhẹn chạy lên lầu như một con thỏ.
Từ đầu đến cuối, Kỷ Dao chưa nói một chữ nào, biểu cảm trên mặt cũng không có lấy một chút dao động.
Chờ hình bóng Yến Song biến mất khỏi tầm mắt, hắn mới nhìn về phía Tần Vũ Bạch, lạnh lùng nói: "Anh đã làm gì cậu ấy?"
Tần Vũ Bạch không cảm giác được sự tức giận trong lời Kỷ Dao, hắn cầm bình rượu trên bàn rót cho mình nửa ly, nhấp nhẹ một ngụm, nói: "Cậu thế này lại có chút giống cha cậu."
Kỷ Dao vẫn không bị chọc giận.
"Cậu ấy không quen biết tôi," Kỷ Dao bình tĩnh nói, "Cũng không nhớ là tôi dẫn cậu ấy đi Thụy Sĩ."
"Ngắm tuyết cần gì phải tới Thụy Sĩ," Tần Vũ Bạch nhếch nhẹ mũi chân, rất có hứng thú nói, "Theo huyết thống của cậu, hẳn phải thích núi Phú Sĩ hơn chứ."
Kỷ Dao: "Anh đối xử với cậu ấy như vậy, là vì cậu ấy giống Tần Khanh à?"
Không khí bỗng ngưng lại trong chớp mắt.
Đây là bí mật mà bọn họ hiểu rõ trong lòng nhưng không nói ra.
Cho dù khi Kỷ Dao lấy Yến Quốc Phú ra công kích hắn, hai người cũng ăn ý mà ngầm bỏ qua chuyện này.
Tần Vũ Bạch cứ ngỡ Kỷ Dao sẽ không thể nào lôi chuyện này ra.
Hắn không nghĩ tới Kỷ Dao lại cứ vậy mà nói.
"Cậu thì sao?" Tần Vũ Bạch nhanh chóng bình tĩnh lại, "Vì sao cậu lại thay đổi cái nhìn với em ấy? Đừng cho là tôi không biết gì, cậu lại coi em ấy là gì?"
Hai người đối mắt, đặt lên bàn cân những điểm yếu chung mà đâm chọc nhau.
Nếu là trước kia, có lẽ Kỷ Dao sẽ động thủ, cũng có lẽ sẽ buông lời hung ác ph.át tiết, nhưng hôm nay hắn chưa làm gì cả, hắn duỗi tay vỗ nhẹ vệt nước đọng lại trên áo sau khi tuyết tan, lạnh nhạt xoay người, lại đi thẳng lên lầu.
Tần Vũ Bạch hơi sửng sốt, lập tức buông ly rượu đi lên theo.
Yến Song đang đứng trước cửa sổ thủy tinh cuối hành lang lầu hai.
Thân hình y mảnh khảnh, đứng trước cửa sổ hình vòm hệt như một tín đồ thành kính cầu nguyện.
Nghe thấy động tĩnh phía sau, y quay mặt lại, phía sau tuyết rơi ngập trời, vẻ mặt y nghi hoặc, "Sao cậu lại lên đây?"
Kỷ Dao nhìn bông tuyết bay lả tả phía sau và sự đề phòng trong mắt y, trầm lặng như nước.
Bỗng nhiên hai mắt Yến Song sáng rực lên, y vẫy vẫy tay, "Anh hai, mau tới ngắm tuyết với em đi."
Tần Vũ Bạch điều lại hơi thở, đi qua người Kỷ Dao, cười cười tới bên cạnh Yến Song, y lập tức kéo tay hắn, cả hai tay đều nắm lấy tay Tần Vũ Bạch, vẻ mặt mới yên tâm hơn, nghiêng mặt tránh đi ánh mắt của Kỷ Dao rồi nói với Tần Vũ Bạch: "Sao cậu ta còn chưa đi vậy?"
Hành lang quá yên tĩnh, tuy giọng y đã hạ xuống thấp nhất, nhưng lại vẫn chuẩn xác bay vào tai Kỷ Dao.
Hắn nhìn Tần Vũ Bạch hôn sườn mặt Yến Song một cái, thờ ơ nói: "Cậu ta sẽ đi ngay thôi, anh ngắm tuyết cùng em nhé."
"Em còn muốn trượt tuyết nữa."
"Anh hai, anh biết trượt tuyết không?"
"Biết, đến lúc đó anh sẽ dạy em."
"Muốn tới núi tuyết quá đi......"
Yến Song vừa nói vừa vùi mặt vào bả vai Tần Vũ Bạch, "Phiền muốn chết, sao cậu ta vẫn đứng lù lù ở kia vậy......"
Tần Vũ Bạch quay mặt đi, hắn cười nhìn về phía Kỷ Dao.
Vật đổi sao dời, hôm nay rốt cuộc Yến Song lại đứng bên cạnh hắn, cảm giác đó....... cho dù phải trả giá đắt, hắn cũng cảm thấy đáng giá.
"Kỷ Dao, vậy tôi không tiễn nhé."
Kỷ Dao không đi, hắn chậm rãi tiến lên, hắn vừa tới gần, Yến Song cũng động, y trốn phía sau Tần Vũ Bạch.
"Yến Song", Kỷ Dao nói, "Tôi là bạn của cậu."
Yến Song chỉ lộ một đôi mắt ra khỏi đầu vai Tần Vũ Bạch, đôi mắt kia sạch sẽ đến không có một chút bụi bẩn nào, chỉ là hoàn toàn xa lạ đối với Kỷ Dao.
"Tần Vũ Bạch, anh ta căn bản không yêu cậu, anh ta chỉ đang lợi dụng cậu thôi."
Hắn vừa mới nói xong, ánh mắt Yến Song liền co lại, y vươn một cánh tay, giọng điệu trong run rẩy còn có bén nhọn, "Cậu đi đi, tôi ghét cậu, cậu đi đi."
Âm cuối sắc nhọn đến mức Kỷ Dao và Tần Vũ Bạch đồng thời nhíu mày.
Tần Vũ Bạch cảnh cáo nhìn Kỷ Dao một cái, xoay người ôm Yến Song vào lòng, "Được rồi, cục cưng, đừng sợ, cậu ta uống say rồi, ở đây nói hươu nói vượn, sao anh có thể không yêu em chứ? Thôi mà, đừng khóc....."
"Cút ra ngoài ——" Tần Vũ Bạch quay đầu lại giận dữ nhìn Kỷ Dao, "Chỗ này không chào đón cậu."
"Đúng vậy, cút đi!"
Yến Song vùi trong lòng Tần Vũ Bạch ngẩng mặt lên.
Y thật sự đã khóc, trên mặt có hai ba vệt nước, trong mắt tràn đầy tức giận.
"Ai là bạn với cậu chứ!"
Sân vườn vẫn còn tuyết rơi, Kỷ Dao đi ra vài bước liền cảm giác cả người đều ướt đẫm, nước tuyết lạnh băng theo cổ hắn chảy xuống ngực, vệt nước lạnh hệt như lưỡi rắn.
Hắn đứng trong sân ngẩng đầu lên.
Cửa kính lầu hai phản xạ ánh sáng trắng, hắn chỉ có thể nhìn thấy bóng hai người ôm nhau mơ hồ.
"Chúng ta sẽ là bạn tốt cả đời đúng không?"
"Ừ."
Hắn không nuốt lời, hắn cùng y ngắm tuyết.
Kỷ Dao xoay mặt đi, sải bước lên chiếc xe màu đen đỗ ven đường.
Nhiệt độ lạnh băng tiến vào xe theo Kỷ Dao, người ở ghế sau nói: "Thiếu gia, không đưa người về ạ?"
Kỷ Dao "Ừ" một tiếng.
Người bên cạnh không nhìn ra vui buồn của hắn, đành phải truy hỏi: "Có cần tôi làm gì không ạ?"
"Câm miệng."
Người bên cạnh sửng sốt, lại thấy thiếu gia trẻ tuổi nhẹ liếc ông ta một cái, nhàn nhạt nói: "Tôi yêu cầu ông câm miệng."
Bên trong xe lập tức yên tĩnh đến mức không còn tiếng thở.
Dường như ông ta xuyên qua thời gian về nhiều năm trước, khi người "tạp chủng Đông Á" kia từ Tokyo đến Thụy Sĩ cũng có ánh mắt như vậy.
Giống như là...... bọn họ không tiếc cái giá đắt, bằng mọi cách phải có được một thứ gì đó.
Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi
Tuyết đột nhiên rơi dày đặc khiến phi công cũng bó tay, "Tiên sinh, trận tuyết này sẽ càng ngày càng lớn, quá nguy hiểm."
Tần Vũ Bạch cau chặt mày, nhưng Yến Song bên cạnh hắn thì lại cười, y quơ quơ cánh tay hắn, nói: "Tuyết rơi rồi, rốt cuộc chúng ta vẫn có thể ngắm tuyết cùng nhau."
Tần Vũ Bạch nhìn gương mặt tràn ngập vui mừng của Yến Song.
Quả nhiên y đã quên hết tất cả.
Hai mắt trong veo sáng ngời, mọi đau khổ và phiền muộn đều biến mất, chỉ để lại một Yến Song hồn nhiên chưa từng chịu tổn thương.
Tâm trạng Tần Vũ Bạch bình tĩnh trở lại, vuốt nhẹ gương mặt y, cúi đầu trán chạm trán, "Muốn ăn gì nào?"
Yến Song không khách khí gọi rất nhiều đồ ăn.
Tần Vũ Bạch nghe y thuộc làu làu mà gọi tên các món ăn, một dáng vẻ tùy ý tươi sáng chưa từng thấy trước đây.
Yến Song nói được một nửa, môi đã bị chặn lại.
Y cũng ôm lấy cổ hắn đáp lại không chút do dự.
Đầu lưỡi y hoạt bát lại tinh nghịch, mang theo ý tứ cố ý đùa giỡn, giống như một chú cá nhỏ nhanh nhẹn, khiến người ta cảm thấy vui vẻ theo.
Tần Vũ Bạch hôn mạnh lên khóe môi y, "Đi thôi, về ăn cơm đã."
Tuyết rơi thật sự rất dày, khi Tần Vũ Bạch đưa Yến Song trở lại trang viên, cây cối đều đã bao trùm một tầng tuyết trắng.
Yến Song vừa xuống xe là vui vẻ túm cánh tay Tần Vũ Bạch, "Anh hai, em muốn nghịch tuyết!"
Tần Vũ Bạch mỉm cười, không nhúc nhích, mặc y túm tay hắn, bình tĩnh nói: "Ăn cơm trước đã."
Nhân viên phía sau đưa điện thoại tới, ghé vào tai Tần Vũ Bạch nói nhỏ gì đó.
Sắc mặt Tần Vũ Bạch không thay đổi, "Không cần để ý đến nó, để nó tới đi."
"Gì vậy?" Yến Song truy hỏi.
Tần Vũ Bạch cúi đầu.
Bông tuyết vội vàng bay xuống, chớp mắt đã tan thành nước, đọng lại trên hàng mi dày, khuôn mặt tươi sáng kia vừa cười lên liền biến mất không thấy tăm hơi.
"Bạn học của em muốn đến chơi với em."
Tần Vũ Bạch vừa nói vừa kéo Yến Song vào nhà.
"Bạn học? Bạn học nào ạ?"
"Kỷ Dao, còn nhớ không?" Tần Vũ Bạch nhàn nhạt nói.
Năng lực của Thích Phỉ Vân trong nguyên tác rất nghịch thiên, hắn có thể trực tiếp sửa đổi toàn bộ ký ức và nhận thức của một người, tất cả mọi chuyện đã xảy ra vẫn cứ tồn tại trong đầu, nhưng lại thay hình đổi dạng, in lên con dấu mà hắn muốn.
Sau khi bị Thích Phỉ Vân thôi miên, trong ký ức của y hẳn vẫn tồn tại người tên Kỷ Dao này.
Nhưng cũng như Yến Song sau khi bị tẩy não trong nguyên tác, phóng tất cả tình yêu dành cho Tần Vũ Bạch và Kỷ Dao lên người Thích Phỉ Vân vậy.
Hiện tại, mọi tình cảm dành cho Kỷ Dao của y cũng sẽ chuyển lên người Tần Vũ Bạch.
Yến Song giả vờ như suy nghĩ một lát, nhíu mày nói: "Hình như có một người như vậy, nhưng em với cậu ta đâu thân lắm."
Cửa phòng mở ra, không khí ấm áp lan tràn, Tần Vũ Bạch hờ hững nói: "Nếu không quen thì lát nữa đuổi cậu ta đi là được."
Bên ngoài trời, tuyết rơi càng lúc càng lớn, chẳng mấy chốc sân vườn đều bị một lớp tuyết dày bao phủ.
Yến Song ăn cơm, đứng trước cửa sổ sát đất ngắm tuyết trong sân càng lúc càng dày, quay đầu lại nhìn về phía Tần Vũ Bạch đang ngồi trước lò sưởi, "Anh hai ơi, em có thể ra ngoài chơi không ạ?"
Tần Vũ Bạch nhấp một hớp rượu lạnh, "Chờ tuyết ngừng đã, giờ mà ra ngoài, chơi ướt sẽ bị cảm lạnh."
Gương mặt Yến Song lộ vẻ không vui, nhưng cũng không phản bác ý của Tần Vũ Bạch, chỉ hậm hực quay mặt đi, ghé sát vào cửa sổ sát đất nhìn chăm chú ra ngoài sân.
Bên ngoài dần bao trùm một màu trắng, trang viên này của Tần Vũ Bạch nhỏ hơn cái ở trong nước nhiều, từ cửa sổ sát đất nhìn ra có thể nhìn thấy cánh cửa sắt đối diện con đường tuyết phủ.
Trận tuyết lớn đột ngột khiến con đường vốn trống trải lại càng thêm vắng vẻ.
"Anh hai ——" Yến Song bỗng nhiên hưng phấn nói, "Có xe tới."
Y quay đầu lại nhìn Tần Vũ Bạch.
Tần Vũ Bạch tùy ý ngồi trên sô pha, chân trái vắt chéo lên chân phải, một tay gác lên thành ghế, ngọn lửa trong lò sưởi bên cạnh nhảy múa, phản chiếu lên ly rượu của hắn.
Tần Vũ Bạch cười nhàn nhạt, "Lại đây."
Yến Song nhanh nhẹn bước tới, chống tay trên sô pha, giống như một bé hồ ly chạy ra từ nền tuyết, hai mắt sáng ngời, "Có phải bạn em tới không ạ?"
"Có lẽ vậy."
Tần Vũ Bạch vỗ vỗ đùi mình, "Lên đây."
Yến Song hơi do dự một chút, "Để bạn học thấy thì không tốt lắm đâu"
Y nói như vậy, nhưng vẫn thuận theo mà ngồi trên đùi Tần Vũ Bạch, đôi tay tự nhiên mà ôm lấy cổ hắn, đôi mắt to sáng lên vẻ quyến luyến.
"Không sao," Tần Vũ Bạch dùng một tay ôm y, "Vốn dĩ chúng ta là người yêu, không có gì đáng xấu hổ hết."
Yến Song nghe vậy, sắc mặt ửng đỏ mà cúi đầu, "Em đâu có ý đó, em cũng không thân với cậu ta, nên là ngại lắm."
Đỉnh đầu truyền tới một tiếng cười nhẹ khàn khàn và tiếng đá va chạm nho nhỏ.
Một lát sau, cằm y bị nâng lên, đôi môi bị hơi lạnh bao trùm, vị rượu lạnh băng truyền qua đầu lưỡi trượt vào khoang miệng, che cảm giác đau rồi, thậm chí y còn không cảm giác được vị cay đắng của rượu, chỉ có hương thơm nồng đậm lưu lại môi răng.
Tần Vũ Bạch hôn xong, nhéo nhẹ cằm y, "Uống chút rượu, tăng dũng khí."
Yến Song nghĩ thầm người uống rượu thêm dũng khí là hắn mới phải.
Nói Tần Vũ Bạch sợ Kỷ Dao thì không thể nào, thứ Tần Vũ Bạch sợ là rốt cuộc có khả năng Yến Song nhớ lại không.
Yến Song: Yên tâm đi người anh em, Tiểu Kỷ, ai vậy, không có quen.
Bên ngoài cửa sổ, chiếc xe màu đen đã dừng ngoài cửa sắt.
Người hầu đi tới báo cáo, "Tiên sinh, có khách tới."
Tần Vũ Bạch giơ tay, uống cạn ly rượu rồi buông xuống, ly rượu chạm mặt bàn "cạch" một tiếng, hắn nói: "Để cậu ta vào."
Người hầu mở cửa lớn, Kỷ Dao thân mang gió tuyết đi vào trong phòng, bước chân hắn gấp gáp, không đợi người hầu dẫn đường đã đi thẳng tới sô pha.
Sô pha ba mặt hình cung nhìn từ cửa vào chỉ thấy hai người ngồi cùng nhau, khi Kỷ Dao đi tới chính diện, bước chân bỗng nhiên dừng lại.
Yến Song ngồi trong lòng Tần Vũ Bạch, ngón tay đang khảy khảy một chiếc khuy áo sơ mi của hắn.
Tần Vũ Bạch duỗi tay nắm tay y, "Bạn tới rồi, không chào hỏi một tiếng sao?"
Hắn hơi cúi đầu, giọng điệu nói chuyện với Yến Song thân mật lại cưng chiều.
Yến Song ngẩng mặt lên, nhìn thấy Kỷ Dao.
Kỷ Dao đang mặc chiếc áo măng tô cùng màu kia, không có khăn quàng cổ, vành tai bị lạnh đến hơi đỏ lên, miệng phả ra hơi lạnh, đôi mắt yên lặng nhìn y.
Yến Song phát hiện bây giờ y không hiểu ánh mắt của Kỷ Dao nữa.
Lại trưởng thành rồi nhỉ.
"Chào cậu, trùng hợp ghê, cậu cũng tới Thụy Sĩ chơi."
Đồng tử Kỷ Dao đột nhiên co rụt lại.
Người trước mặt đúng là Yến Song, y mang gương mặt của Yến Song, có giọng nói của Yến Song, tới thần thái ngữ khí nói chuyện cũng là Yến Song, nhưng nội dung lời nói và thái độ của y sao lại xa lạ tới vậy.
Yến Song chào hắn xong, dường như hơi ngại, sắc mặt hơi đỏ lên, xoay người vùi trong bả vai Tần Vũ Bạch, ôm chặt lấy hắn, nhỏ giọng nói: "Xấu hổ quá trời, anh mau đuổi cậu ta đi đi."
Tần Vũ Bạch vỗ nhẹ vai y, khóe miệng cong lên, cười lạnh nhìn Kỷ Dao, miệng thì dịu dàng nói: "Em đi lên trước đi."
Yến Song xuống khỏi người Tần Vũ Bạch, nhanh nhẹn chạy lên lầu như một con thỏ.
Từ đầu đến cuối, Kỷ Dao chưa nói một chữ nào, biểu cảm trên mặt cũng không có lấy một chút dao động.
Chờ hình bóng Yến Song biến mất khỏi tầm mắt, hắn mới nhìn về phía Tần Vũ Bạch, lạnh lùng nói: "Anh đã làm gì cậu ấy?"
Tần Vũ Bạch không cảm giác được sự tức giận trong lời Kỷ Dao, hắn cầm bình rượu trên bàn rót cho mình nửa ly, nhấp nhẹ một ngụm, nói: "Cậu thế này lại có chút giống cha cậu."
Kỷ Dao vẫn không bị chọc giận.
"Cậu ấy không quen biết tôi," Kỷ Dao bình tĩnh nói, "Cũng không nhớ là tôi dẫn cậu ấy đi Thụy Sĩ."
"Ngắm tuyết cần gì phải tới Thụy Sĩ," Tần Vũ Bạch nhếch nhẹ mũi chân, rất có hứng thú nói, "Theo huyết thống của cậu, hẳn phải thích núi Phú Sĩ hơn chứ."
Kỷ Dao: "Anh đối xử với cậu ấy như vậy, là vì cậu ấy giống Tần Khanh à?"
Không khí bỗng ngưng lại trong chớp mắt.
Đây là bí mật mà bọn họ hiểu rõ trong lòng nhưng không nói ra.
Cho dù khi Kỷ Dao lấy Yến Quốc Phú ra công kích hắn, hai người cũng ăn ý mà ngầm bỏ qua chuyện này.
Tần Vũ Bạch cứ ngỡ Kỷ Dao sẽ không thể nào lôi chuyện này ra.
Hắn không nghĩ tới Kỷ Dao lại cứ vậy mà nói.
"Cậu thì sao?" Tần Vũ Bạch nhanh chóng bình tĩnh lại, "Vì sao cậu lại thay đổi cái nhìn với em ấy? Đừng cho là tôi không biết gì, cậu lại coi em ấy là gì?"
Hai người đối mắt, đặt lên bàn cân những điểm yếu chung mà đâm chọc nhau.
Nếu là trước kia, có lẽ Kỷ Dao sẽ động thủ, cũng có lẽ sẽ buông lời hung ác ph.át tiết, nhưng hôm nay hắn chưa làm gì cả, hắn duỗi tay vỗ nhẹ vệt nước đọng lại trên áo sau khi tuyết tan, lạnh nhạt xoay người, lại đi thẳng lên lầu.
Tần Vũ Bạch hơi sửng sốt, lập tức buông ly rượu đi lên theo.
Yến Song đang đứng trước cửa sổ thủy tinh cuối hành lang lầu hai.
Thân hình y mảnh khảnh, đứng trước cửa sổ hình vòm hệt như một tín đồ thành kính cầu nguyện.
Nghe thấy động tĩnh phía sau, y quay mặt lại, phía sau tuyết rơi ngập trời, vẻ mặt y nghi hoặc, "Sao cậu lại lên đây?"
Kỷ Dao nhìn bông tuyết bay lả tả phía sau và sự đề phòng trong mắt y, trầm lặng như nước.
Bỗng nhiên hai mắt Yến Song sáng rực lên, y vẫy vẫy tay, "Anh hai, mau tới ngắm tuyết với em đi."
Tần Vũ Bạch điều lại hơi thở, đi qua người Kỷ Dao, cười cười tới bên cạnh Yến Song, y lập tức kéo tay hắn, cả hai tay đều nắm lấy tay Tần Vũ Bạch, vẻ mặt mới yên tâm hơn, nghiêng mặt tránh đi ánh mắt của Kỷ Dao rồi nói với Tần Vũ Bạch: "Sao cậu ta còn chưa đi vậy?"
Hành lang quá yên tĩnh, tuy giọng y đã hạ xuống thấp nhất, nhưng lại vẫn chuẩn xác bay vào tai Kỷ Dao.
Hắn nhìn Tần Vũ Bạch hôn sườn mặt Yến Song một cái, thờ ơ nói: "Cậu ta sẽ đi ngay thôi, anh ngắm tuyết cùng em nhé."
"Em còn muốn trượt tuyết nữa."
"Anh hai, anh biết trượt tuyết không?"
"Biết, đến lúc đó anh sẽ dạy em."
"Muốn tới núi tuyết quá đi......"
Yến Song vừa nói vừa vùi mặt vào bả vai Tần Vũ Bạch, "Phiền muốn chết, sao cậu ta vẫn đứng lù lù ở kia vậy......"
Tần Vũ Bạch quay mặt đi, hắn cười nhìn về phía Kỷ Dao.
Vật đổi sao dời, hôm nay rốt cuộc Yến Song lại đứng bên cạnh hắn, cảm giác đó....... cho dù phải trả giá đắt, hắn cũng cảm thấy đáng giá.
"Kỷ Dao, vậy tôi không tiễn nhé."
Kỷ Dao không đi, hắn chậm rãi tiến lên, hắn vừa tới gần, Yến Song cũng động, y trốn phía sau Tần Vũ Bạch.
"Yến Song", Kỷ Dao nói, "Tôi là bạn của cậu."
Yến Song chỉ lộ một đôi mắt ra khỏi đầu vai Tần Vũ Bạch, đôi mắt kia sạch sẽ đến không có một chút bụi bẩn nào, chỉ là hoàn toàn xa lạ đối với Kỷ Dao.
"Tần Vũ Bạch, anh ta căn bản không yêu cậu, anh ta chỉ đang lợi dụng cậu thôi."
Hắn vừa mới nói xong, ánh mắt Yến Song liền co lại, y vươn một cánh tay, giọng điệu trong run rẩy còn có bén nhọn, "Cậu đi đi, tôi ghét cậu, cậu đi đi."
Âm cuối sắc nhọn đến mức Kỷ Dao và Tần Vũ Bạch đồng thời nhíu mày.
Tần Vũ Bạch cảnh cáo nhìn Kỷ Dao một cái, xoay người ôm Yến Song vào lòng, "Được rồi, cục cưng, đừng sợ, cậu ta uống say rồi, ở đây nói hươu nói vượn, sao anh có thể không yêu em chứ? Thôi mà, đừng khóc....."
"Cút ra ngoài ——" Tần Vũ Bạch quay đầu lại giận dữ nhìn Kỷ Dao, "Chỗ này không chào đón cậu."
"Đúng vậy, cút đi!"
Yến Song vùi trong lòng Tần Vũ Bạch ngẩng mặt lên.
Y thật sự đã khóc, trên mặt có hai ba vệt nước, trong mắt tràn đầy tức giận.
"Ai là bạn với cậu chứ!"
Sân vườn vẫn còn tuyết rơi, Kỷ Dao đi ra vài bước liền cảm giác cả người đều ướt đẫm, nước tuyết lạnh băng theo cổ hắn chảy xuống ngực, vệt nước lạnh hệt như lưỡi rắn.
Hắn đứng trong sân ngẩng đầu lên.
Cửa kính lầu hai phản xạ ánh sáng trắng, hắn chỉ có thể nhìn thấy bóng hai người ôm nhau mơ hồ.
"Chúng ta sẽ là bạn tốt cả đời đúng không?"
"Ừ."
Hắn không nuốt lời, hắn cùng y ngắm tuyết.
Kỷ Dao xoay mặt đi, sải bước lên chiếc xe màu đen đỗ ven đường.
Nhiệt độ lạnh băng tiến vào xe theo Kỷ Dao, người ở ghế sau nói: "Thiếu gia, không đưa người về ạ?"
Kỷ Dao "Ừ" một tiếng.
Người bên cạnh không nhìn ra vui buồn của hắn, đành phải truy hỏi: "Có cần tôi làm gì không ạ?"
"Câm miệng."
Người bên cạnh sửng sốt, lại thấy thiếu gia trẻ tuổi nhẹ liếc ông ta một cái, nhàn nhạt nói: "Tôi yêu cầu ông câm miệng."
Bên trong xe lập tức yên tĩnh đến mức không còn tiếng thở.
Dường như ông ta xuyên qua thời gian về nhiều năm trước, khi người "tạp chủng Đông Á" kia từ Tokyo đến Thụy Sĩ cũng có ánh mắt như vậy.
Giống như là...... bọn họ không tiếc cái giá đắt, bằng mọi cách phải có được một thứ gì đó.
Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi
Đánh giá:
Truyện Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi
Story
Chương 81: Lãng quên
9.1/10 từ 23 lượt.