Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi
Chương 62: Giữ cửa
315@-Cặp kính gọng đen dày cộp bị tháo xuống vứt sang một bên, cà vạt màu xám từ từ tới gần, không nặng không nhẹ đè lên đôi mắt Yến Song.
Yến Song nhắm mắt lại, khẽ cười nói: "Thầy Thích, thầy muốn che mắt em lại sao? Cách chơi mới, em thích."
Một hồi im lặng ngắn ngủi, giọng nói từ tính của Thích Phỉ Vân truyền vào tai, mang theo một chút răn dạy, giống như sự phê bình yêu thương từ người cha dạy dỗ đứa con bướng bỉnh, "Em ồn quá."
Nháy mắt cà vạt lại tuột xuống môi Yến Song.
Tơ lụa mềm mại theo sức mạnh trên tay người đàn ông, ghìm sâu vào giữa hai hàm răng y, Yến Song bị lực đó ép ngửa về sau, đầu gối người đàn ông cũng đồng thời đ.è xuống, khống chế hai đùi y, Yến Song gần như bị khống chế trong tư thế siết cổ.
Nhưng y vẫn đang cười.
Nước bọt thấm đẫm chiếc cà vạt màu xám, đôi mắt Yến Song hơi nheo lại, thoải mái lại lười biếng, thái độ như vậy gần như là một loại khiêu khích.
Đồng tử Thích Phỉ Vân hơi co lại, bàn tay hơi nhấc cà vạt lên, men theo đôi môi trượt xuống.
Phía dưới chiếc cằm tinh xảo chính là chiếc cổ nhỏ mang mạch máu nhàn nhạt phập phồng.
Cà vạt lướt qua cằm.
Yến Song cười điềm đạm, trong ánh mắt tràn ngập sự cười đùa.
Bỗng nhiên Thích Phỉ Vân nhận ra một điều -- không phải y không hiểu, mà là y không sợ.
Ma quỷ thì sao?
Dù thế y cũng muốn nếm thử hương vị của ma quỷ.
Máu trong huyết quản đột nhiên nóng lên, vì bàn tay siết chặt mà cánh tay hơi run.
Yến Song cười cười, nhẹ giọng nói: "Thầy Thích ơi, tay thầy run kìa."
Thích Phỉ Vân nhìn chăm chú vào đôi mắt kia, trong đó sạch sẽ đến mức không có nội dung gì, ngược lại lộ ra một loại tà ác ngây thơ.
Giế.t chết thể xác y.
Hoặc phá hủy linh hồn y.
Nếu không y sẽ liên tục làm việc ác, vĩnh viễn không có điểm cuối.
Hoặc có lẽ...... y chính là bản thể của tội ác
Cà vạt kéo căng như ma quỷ dán lên cổ họng yếu ớt trước mặt.
"Cộp --"
Tiếng động đánh thức phần lý trí nào đó còn sót lại trong não, bàn tay Thích Phỉ Vân bỗng nhiên dừng lại.
Đó là tiếng giày da dẫm lên sàn đá hoa cương.
Hai người trong gian vệ sinh đồng thời hướng mắt về phía cánh cửa.
Tiếng bước chân một trước một sau, có chút khác biệt, đằng trước dồn dập, phía sau vững vàng, đây là hai người.
Yến Song nghe thấy một tiếng cười lạnh quen thuộc.
Tần Vũ Bạch không hổ là cựu sinh viên trường này, đầu óc vẫn còn rất tốt, này là tới bắt người đây mà.
Yến Song quay đầu nhướng mày với Thích Phỉ Vân, sắc mặt lại ung dung, mở miệng làm khẩu hình: "Bạn - trai - cũ - của - em."
Thích Phỉ Vân nhắm mắt lại, khi mở ra một lần nữa, đôi mắt kia đã khôi phục lại màu xám đen, vẻ mặt cũng lạnh nhạt ôn hòa như khi làm việc, cà vạt bị kéo căng trong tay cũng buông xuống, hắn không tiếng động mà đáp lại -- "Hai người?"
Yến Song suýt chút nữa cười ra tiếng.
Thầy Thích vào trạng thái trò chơi nhanh ghê.
Ngón tay túm lấy phần cà vạt thừa ra trong tay Thích Phỉ Vân, nhưng không cử động.
Yến Song giương mắt, cúi đầu hôn lên đầu ngón tay đang quấn cà vạt của Thích Phỉ Vân trong tiếng bước chân ngày càng gần.
Đổ mồ hôi nè.
Gò má áp lên vải dệt màu xám trước mặt, vẻ mặt cố ý xấu xa.
"Em - muốn -"
Khẩu hình chữ C cuối cùng, trùng hợp kéo lên một gương mặt cười tươi rạng rỡ.
(*) Chữ 想-xiǎng khi phát âm có khuôn khẩu hình mở với khóe miệng hơi nhếch lên, bên Trung kí hiệu là khẩu hình C
Bước chân bên ngoài dừng lại.
Thích Phỉ Vân cúi đầu nhìn gương mặt ngây thơ kia.
Đúng là hư đến cực điểm.
"Ra đây."
Tiếng quát lạnh lùng của người đàn ông từ bên ngoài vọng vào.
Thích Phỉ Vân nhận ra, đó là giọng của Tần Vũ Bạch.
Cho dù mới chỉ tiếp xúc ngắn ngủi trong hậu trường, nhưng hắn cũng cảm nhận rất rõ ràng đối phương là một người quen ra lệnh, có sự kiêu ngạo cao đến mức gần như thành bệnh, không coi ai ra gì, như thể tất cả mọi người đều chỉ xứng xách giày cho hắn ta.
Người như vậy chắc chắn sẽ khống chế bạn trai từ đỉnh đầu đến ngón chân, không cho phép đối phương trái ý dù chỉ một chút.
Kể cả là bạn trai cũ.
Thích Phỉ Vân đưa tay nắm lấy cằm Yến Song nâng lên, thanh niên vừa rồi còn khiêu khích giờ lại ngoan như mèo con, ngẩng lên theo lực nâng của hắn, khi đối diện lại rũ mắt xuống, đầu lưỡi liế.m nhẹ vào lòng bàn tay hắn, đúng dịp khoe tài tới trình độ cao nhất.
Lấy chính dáng vẻ như vậy lừa gạt người đàn ông bên ngoài sao?
Thích Phỉ Vân bình tĩnh nghĩ.
"Tôi lặp lại lần nữa," Tần Vũ Bạch kiềm chế cơn giận, "Ra đây."
Hắn nhìn thấy Yến Song ra khỏi hội trường, nào còn tâm tư đứng trên sân khấu nữa, lâm thời cắt hết nội dung còn lại, trực tiếp đi ra tìm người.
Một đường tìm tới nơi này.
Tần Vũ Bạch có một cảm giác mãnh liệt.
Rằng Yến Song đang ở sau cánh cửa này.
"Tôi biết cậu ở trong."
Giọng điệu Tần Vũ Bạch hơi dịu đi.
"Quà tặng...... tôi thấy rồi."
Tần Vũ Bạch không có từ ngữ nào để hình dung cảm giác của hắn vào khoảnh khắc đó.
Bởi vì chẳng có cảm giác gì cả.
Hoàn toàn dại ra, trong đầu chỉ còn trống rỗng.
Sau khi Yến Song đi, Tần Vũ Bạch không cho bất cứ ai đi vào căn phòng đó.
Ngay từ đầu, thực ra hắn muốn cho người dọn sạch mọi thứ trong căn phòng đó đem đi đốt hết.
Lời nói đến bên miệng vài lần, cuối cùng vẫn chưa thốt ra.
Thôi.
Cứ giữ lại trước đã.
Để Yến Song tỉnh táo vài ngày, rồi hắn lại đưa người về dạy dỗ một trận là được.
Cả căn nhà bỗng nhiên trở nên im lặng vô cùng.
Là loại im lặng khiến người khó có thể chịu đựng được.
Đêm cũng trở nên rất dài, dài đến mức hắn nhắm mắt mở mắt mấy lần, bên ngoài vẫn là bóng đêm tĩnh lặng như cũ.
Vậy mà hắn mất ngủ.
Trằn trọc mấy lần, hắn lạnh mặt xuống giường, đột nhiên đẩy bức tranh trên tường ra, chiếc hộp bên trong rốt cuộc nghênh đón hắn trong bóng tối.
"Tối hôm đó chúng ta đều quá xúc động."
"Tôi thừa nhận...... tôi đã tức giận nói ra nhiều lời không hay," một khi đã bắt đầu nói, những lời phía sau sẽ trơn tru hơn nhiều, giọng Tần Vũ Bạch gần như dịu dàng, mang theo chút bất đắc dĩ, "Ra đây đi, chúng ta nói chuyện."
Bên trong gian phòng hoàn toàn không có ai đáp lại.
Tần Vũ Bạch đút tay vào túi, kiên nhẫn đợi một lúc, vẻ mặt dần trở nên lạnh lẽo.
Ngụy Dịch Trần đứng phía sau hắn, không nói một lời.
Cấp dưới của hắn đã thẳng thắn thành mà khẩn thú nhận chuyện thỉnh thoảng sinh ra dụ.c vọng với người tình của hắn, Tần Vũ Bạch "rộng lượng" tỏ vẻ có thể hiểu được.
Điều này chứng minh ánh mắt của hắn không tồi.
Hơn nữa nếu cấp dưới cũng đã chủ động thú nhận, nếu hắn lại nổi trận lôi đình thì có vẻ hắn không có tấm lòng khoan dung cho lắm.
Quan trọng nhất là, cho dù người khác coi trọng Yến Song thế nào, thì Yến Song cũng chỉ thuộc về hắn.
Đồ vật của hắn càng có giá trị, thì càng đáng giá sở hữu.
Tiền đề là Yến Song vẫn thuộc sở hữu của hắn đã.
Làm trò trước mặt cấp dưới mà mãi không được đáp lại, Tần Vũ Bạch cảm thấy tính kiên nhẫn vốn đã ít đến đáng thương của mình đang dần cạn kiệt, cố kìm chế mà giơ tay gõ gõ cửa, "Ra đây."
Vẫn không có phản hồi
"Nếu còn không ra tôi đá cửa đấy."
Trọng giọng điệu chứa ý cảnh cáo cực kỳ chân thật.
Yến Song biết tính Tần Vũ Bạch, phát điên đá cửa cũng chẳng là gì, nhưng y vẫn dửng dưng như cũ nhìn Thích Phỉ Vân, lời cảnh báo ngoài cửa không hề có sức uy hiếp với y, gò má mềm mại quyến luyến vải dệt màu xám như một đứa trẻ, môi và chóp mũi đụng vào như chuồn chuồn lướt nước, lúc thì chạm nhẹ, lúc lại dùng sống mũi ấn mạnh, ánh mắt tràn đầy vẻ nghịch ngợm.
Bác sĩ đẹp trai đoan chính vẫn là dáng vẻ cũ.
Vẻ mặt thờ ơ không chút động lòng.
Đáng tiếc hắn chỉ có thể khống chế biểu cảm của mình.
Khuôn mặt phía dưới nở một nụ cười đắc thắng.
"Tôi đếm tới ba --"
Bên ngoài đã ra tối hậu thư.
"Một."
"Hai."
"Ba!"
"Có người."
Giọng nói trầm thấp khiến Tần Vũ Bạch đang tức giận lập tức im bặt.
Toàn bộ WC chợt rơi vào một sự im lặng xấu hổ.
Tiếng khóa kéo rõ ràng khiến bộ não đoản mạch của Tần Vũ Bạch nhanh chóng lấy lại suy nghĩ, thế mà hắn lại đơn phương bày tỏ với một người xa lạ, sắc mặt Tần Vũ Bạch xanh đỏ đan xen, trực tiếp xoay người đi luôn, Ngụy Dịch Trần đi theo sau hắn bình tĩnh ngoái lại.
Hắn nhận ra giọng nói trầm thấp vừa rồi.
Là bác sĩ lên diễn thuyết đầu tiên.
Khi trường học giới thiệu hắn nghe rất rõ ràng.
Thích Phỉ Vân, đến từ bệnh viện St. Peter.
Yến Song đã tới bệnh viện kia ít nhất hai lần.
Ký ức trong đầu giống như những ngăn kéo lớn, Ngụy Dịch Trần chuẩn xác tìm được hình ảnh hắn cần từ đống ngăn kéo phức tạp.
Lần đầu tiên, là hắn đưa Yến Song tới bệnh viện.
Yến Song không đi vào mà rời đi luôn.
Lần thứ hai, là Diêu Tĩnh gửi ảnh Yến Song ở cửa bệnh viện.
Bước chân hơi dừng lại.
Tần Vũ Bạch đi cách đó không xa, thấy cấp dưới không đi theo, lạnh mặt hỏi: "Sao còn chưa đi?"
"Xin lỗi tiên sinh, cà phê sữa bò ban sáng hình như bị hỏng."
Ngụy Dịch Trần hơi cúi xuống, lời nói hàm súc.
Tần Vũ Bạch vẫn đang đắm chìm trong sự xấu hổ khi tâm sự với người lạ, hơi kéo cà vạt, phất phất tay, cau mày nghĩ thầm rốt cuộc Yến Song đã chạy đi đâu.
Chủ động gọi điện...... lại không giữ được thể diện......
Phiền.
Nói gì mà thích hắn, thích hắn chính là khiến hắn phiền à?
Bàn tay đặt lên điện thoại trong túi, gọi hay không gọi đây?
Ngụy Dịch Trần yên lặng quay lại phòng vệ sinh, hắn chỉ đứng ở cửa chứ không đi vào.
Ba gian còn lại của WC đều mở rộng.
Trước khi hắn và Tần Vũ Bạch đi vào cũng là như vậy.
Có lẽ có người muốn xác nhận xem WC có ai hay không.
Hắn chắp tay sau lưng lẳng lặng đứng ở cửa.
Bây giờ WC đương nhiên là có người -- ở gian cuối cùng kia.
Là một người, hay là hai người đây?
Vẻ mặt Ngụy Dịch Trần bình tĩnh, nâng tay xem đồng hồ lẳng lặng nhìn chằm chằm con số.
Năm phút.
Có lẽ sáng nay bác sĩ kia cũng uống phải sữa hỏng.
Ngụy Dịch Trần cong môi khẽ cười.
Phòng vệ sinh yên tĩnh bỗng nhiên lọt ra một âm thanh cực nhỏ.
Giống như đang nức nở.
Đứt quãng, như có như không.
Ngụy Dịch Trần lẳng lặng nghe một lát, đột nhiên lấy điện thoại ra khỏi túi.
Trong hành lang, Tần Vũ Bạch đang do dự bấm hay không bấm gọi dãy số trong lịch sử cuộc gọi, bước chân bỗng nhiên dừng lại, ngẩng đầu lên thì oan gia ngõ hẹp mà thấy Kỷ Dao cũng đang ra ngoài tìm người.
Yến Song ra ngoài gần mười phút rồi còn chưa về, Tần Vũ Bạch lại ra ngoài theo, Kỷ Dao ngồi một lát vẫn thấy không yên tâm, nên mới ra ngoài xem sao.
Lần trước hai người chạm mặt, có thể nói Kỷ Dao chật vật vô cùng, nhưng lần này Kỷ Dao đã bình tĩnh hơn nhiều.
Đúng là thời thế đổi thay.
Điều kỳ diệu chính là, người quyết định ai trong số họ là người ở trên cao lại là một Yến Song nho nhỏ.
Kỷ Dao chỉ liếc Tần Vũ Bạch một cái, liền thu hồi ánh mắt, hắn cũng lười duy trì vỏ ngoài hòa bình với Tần Vũ Bạch, nghiêng người đi qua hắn, đi về phía phòng vệ sinh sau hậu trường tìm người.
Bị làm lơ với thái độ khinh miệt.
Một ngọn lửa tà quái không tên từ bàn chân bốc lên đỉ.nh đầu, Tần Vũ Bạch cuồn cuộn lửa giận, tạm dừng bước chân, trực tiếp ấn nút gọi.
- - Đường dây bận.
Đ*t con mẹ nó đường dây bận!
Điện thoại trong túi rung lên hai lần, bốn cánh môi đang quấn chặt lấy nhau tách ra, Yến Song còn lưu luyến không rời mà hôn xuống môi dưới Thích Phỉ Vân, giọng mềm mại, như thể lại biến thành học sinh ngoan, "Thầy Thích, sao lại không muốn?"
"Bẩn."
Thích Phỉ Vân dùng ngón cái lau môi Yến Song, ánh mắt dịu dàng, nhưng rất nhanh lại viến về dáng vẻ lạnh nhạt, sửa sang quần áo, nhét cà vạt trên tay vào cổ áo Yến Song, tơ lụa lạnh lẽo trượt xuống, Yến Song run nhẹ, duỗi tay tóm được cà vạt rơi xuống.
"Giữ lấy," Thích Phỉ Vân đẩy cánh cửa ra, "Lần sau trả lại cho tôi."
Hắn vừa bước được một bước liền dừng lại.
Yến Song cầm cà vạt đi ra, nhìn thấy bóng người đứng ở cửa thì cũng dừng lại.
Điện thoại áp trên vành tai, Ngụy Dịch Trần liên tục gọi vào dãy số đó, cho dù chủ nhân dãy số đã đứng trước mặt hắn.
Vẻ mặt Yến Song chỉ sửng sốt trong chớp mắt, sau đó liền khôi phục như thường, y vòng qua Thích Phỉ Vân, không coi ai ra gì mà đi đến trước gương, tùy ý nhét cà vạt vào túi quần jean, phát hiện nó phồng lên trông rất gây chú ý thì lại lôi ra.
Áo thun bị vén lên, chiếc cà vạt màu xám bị túm lại, theo ngón tay thon dài xuyên qua cạp quần, coi cà vạt như dây lưng mà buộc bên hông.
Buông áo thun xuống, Yến Song hài lòng ngắm một chút, hoàn hảo.
Mở vòi nước rửa mặt rồi súc miệng, Yến Song nhìn gương chỉnh lại tóc tai hơi rối, xác định mình có vẻ bình thường mới xoay người ra cửa toilet.
Y mỉm cười, vẻ mặt hồn nhiên, rất tự nhiên nghiêng người về phía người đàn ông đang đứng ở cửa, nhón mũi chân hôn nhẹ một cái lên má người đàn ông, "Cảm ơn anh giữ cửa giúp chúng tôi nhé."
Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi
Yến Song nhắm mắt lại, khẽ cười nói: "Thầy Thích, thầy muốn che mắt em lại sao? Cách chơi mới, em thích."
Một hồi im lặng ngắn ngủi, giọng nói từ tính của Thích Phỉ Vân truyền vào tai, mang theo một chút răn dạy, giống như sự phê bình yêu thương từ người cha dạy dỗ đứa con bướng bỉnh, "Em ồn quá."
Nháy mắt cà vạt lại tuột xuống môi Yến Song.
Tơ lụa mềm mại theo sức mạnh trên tay người đàn ông, ghìm sâu vào giữa hai hàm răng y, Yến Song bị lực đó ép ngửa về sau, đầu gối người đàn ông cũng đồng thời đ.è xuống, khống chế hai đùi y, Yến Song gần như bị khống chế trong tư thế siết cổ.
Nhưng y vẫn đang cười.
Nước bọt thấm đẫm chiếc cà vạt màu xám, đôi mắt Yến Song hơi nheo lại, thoải mái lại lười biếng, thái độ như vậy gần như là một loại khiêu khích.
Đồng tử Thích Phỉ Vân hơi co lại, bàn tay hơi nhấc cà vạt lên, men theo đôi môi trượt xuống.
Phía dưới chiếc cằm tinh xảo chính là chiếc cổ nhỏ mang mạch máu nhàn nhạt phập phồng.
Cà vạt lướt qua cằm.
Yến Song cười điềm đạm, trong ánh mắt tràn ngập sự cười đùa.
Bỗng nhiên Thích Phỉ Vân nhận ra một điều -- không phải y không hiểu, mà là y không sợ.
Ma quỷ thì sao?
Dù thế y cũng muốn nếm thử hương vị của ma quỷ.
Máu trong huyết quản đột nhiên nóng lên, vì bàn tay siết chặt mà cánh tay hơi run.
Yến Song cười cười, nhẹ giọng nói: "Thầy Thích ơi, tay thầy run kìa."
Thích Phỉ Vân nhìn chăm chú vào đôi mắt kia, trong đó sạch sẽ đến mức không có nội dung gì, ngược lại lộ ra một loại tà ác ngây thơ.
Giế.t chết thể xác y.
Hoặc phá hủy linh hồn y.
Nếu không y sẽ liên tục làm việc ác, vĩnh viễn không có điểm cuối.
Hoặc có lẽ...... y chính là bản thể của tội ác
Cà vạt kéo căng như ma quỷ dán lên cổ họng yếu ớt trước mặt.
"Cộp --"
Tiếng động đánh thức phần lý trí nào đó còn sót lại trong não, bàn tay Thích Phỉ Vân bỗng nhiên dừng lại.
Đó là tiếng giày da dẫm lên sàn đá hoa cương.
Hai người trong gian vệ sinh đồng thời hướng mắt về phía cánh cửa.
Tiếng bước chân một trước một sau, có chút khác biệt, đằng trước dồn dập, phía sau vững vàng, đây là hai người.
Yến Song nghe thấy một tiếng cười lạnh quen thuộc.
Tần Vũ Bạch không hổ là cựu sinh viên trường này, đầu óc vẫn còn rất tốt, này là tới bắt người đây mà.
Yến Song quay đầu nhướng mày với Thích Phỉ Vân, sắc mặt lại ung dung, mở miệng làm khẩu hình: "Bạn - trai - cũ - của - em."
Thích Phỉ Vân nhắm mắt lại, khi mở ra một lần nữa, đôi mắt kia đã khôi phục lại màu xám đen, vẻ mặt cũng lạnh nhạt ôn hòa như khi làm việc, cà vạt bị kéo căng trong tay cũng buông xuống, hắn không tiếng động mà đáp lại -- "Hai người?"
Yến Song suýt chút nữa cười ra tiếng.
Thầy Thích vào trạng thái trò chơi nhanh ghê.
Ngón tay túm lấy phần cà vạt thừa ra trong tay Thích Phỉ Vân, nhưng không cử động.
Yến Song giương mắt, cúi đầu hôn lên đầu ngón tay đang quấn cà vạt của Thích Phỉ Vân trong tiếng bước chân ngày càng gần.
Đổ mồ hôi nè.
Gò má áp lên vải dệt màu xám trước mặt, vẻ mặt cố ý xấu xa.
"Em - muốn -"
Khẩu hình chữ C cuối cùng, trùng hợp kéo lên một gương mặt cười tươi rạng rỡ.
(*) Chữ 想-xiǎng khi phát âm có khuôn khẩu hình mở với khóe miệng hơi nhếch lên, bên Trung kí hiệu là khẩu hình C
Bước chân bên ngoài dừng lại.
Thích Phỉ Vân cúi đầu nhìn gương mặt ngây thơ kia.
Đúng là hư đến cực điểm.
"Ra đây."
Tiếng quát lạnh lùng của người đàn ông từ bên ngoài vọng vào.
Thích Phỉ Vân nhận ra, đó là giọng của Tần Vũ Bạch.
Cho dù mới chỉ tiếp xúc ngắn ngủi trong hậu trường, nhưng hắn cũng cảm nhận rất rõ ràng đối phương là một người quen ra lệnh, có sự kiêu ngạo cao đến mức gần như thành bệnh, không coi ai ra gì, như thể tất cả mọi người đều chỉ xứng xách giày cho hắn ta.
Người như vậy chắc chắn sẽ khống chế bạn trai từ đỉnh đầu đến ngón chân, không cho phép đối phương trái ý dù chỉ một chút.
Kể cả là bạn trai cũ.
Thích Phỉ Vân đưa tay nắm lấy cằm Yến Song nâng lên, thanh niên vừa rồi còn khiêu khích giờ lại ngoan như mèo con, ngẩng lên theo lực nâng của hắn, khi đối diện lại rũ mắt xuống, đầu lưỡi liế.m nhẹ vào lòng bàn tay hắn, đúng dịp khoe tài tới trình độ cao nhất.
Lấy chính dáng vẻ như vậy lừa gạt người đàn ông bên ngoài sao?
Thích Phỉ Vân bình tĩnh nghĩ.
"Tôi lặp lại lần nữa," Tần Vũ Bạch kiềm chế cơn giận, "Ra đây."
Hắn nhìn thấy Yến Song ra khỏi hội trường, nào còn tâm tư đứng trên sân khấu nữa, lâm thời cắt hết nội dung còn lại, trực tiếp đi ra tìm người.
Một đường tìm tới nơi này.
Tần Vũ Bạch có một cảm giác mãnh liệt.
Rằng Yến Song đang ở sau cánh cửa này.
"Tôi biết cậu ở trong."
Giọng điệu Tần Vũ Bạch hơi dịu đi.
"Quà tặng...... tôi thấy rồi."
Tần Vũ Bạch không có từ ngữ nào để hình dung cảm giác của hắn vào khoảnh khắc đó.
Bởi vì chẳng có cảm giác gì cả.
Hoàn toàn dại ra, trong đầu chỉ còn trống rỗng.
Sau khi Yến Song đi, Tần Vũ Bạch không cho bất cứ ai đi vào căn phòng đó.
Ngay từ đầu, thực ra hắn muốn cho người dọn sạch mọi thứ trong căn phòng đó đem đi đốt hết.
Lời nói đến bên miệng vài lần, cuối cùng vẫn chưa thốt ra.
Thôi.
Cứ giữ lại trước đã.
Để Yến Song tỉnh táo vài ngày, rồi hắn lại đưa người về dạy dỗ một trận là được.
Cả căn nhà bỗng nhiên trở nên im lặng vô cùng.
Là loại im lặng khiến người khó có thể chịu đựng được.
Đêm cũng trở nên rất dài, dài đến mức hắn nhắm mắt mở mắt mấy lần, bên ngoài vẫn là bóng đêm tĩnh lặng như cũ.
Vậy mà hắn mất ngủ.
Trằn trọc mấy lần, hắn lạnh mặt xuống giường, đột nhiên đẩy bức tranh trên tường ra, chiếc hộp bên trong rốt cuộc nghênh đón hắn trong bóng tối.
"Tối hôm đó chúng ta đều quá xúc động."
"Tôi thừa nhận...... tôi đã tức giận nói ra nhiều lời không hay," một khi đã bắt đầu nói, những lời phía sau sẽ trơn tru hơn nhiều, giọng Tần Vũ Bạch gần như dịu dàng, mang theo chút bất đắc dĩ, "Ra đây đi, chúng ta nói chuyện."
Bên trong gian phòng hoàn toàn không có ai đáp lại.
Tần Vũ Bạch đút tay vào túi, kiên nhẫn đợi một lúc, vẻ mặt dần trở nên lạnh lẽo.
Ngụy Dịch Trần đứng phía sau hắn, không nói một lời.
Cấp dưới của hắn đã thẳng thắn thành mà khẩn thú nhận chuyện thỉnh thoảng sinh ra dụ.c vọng với người tình của hắn, Tần Vũ Bạch "rộng lượng" tỏ vẻ có thể hiểu được.
Điều này chứng minh ánh mắt của hắn không tồi.
Hơn nữa nếu cấp dưới cũng đã chủ động thú nhận, nếu hắn lại nổi trận lôi đình thì có vẻ hắn không có tấm lòng khoan dung cho lắm.
Quan trọng nhất là, cho dù người khác coi trọng Yến Song thế nào, thì Yến Song cũng chỉ thuộc về hắn.
Đồ vật của hắn càng có giá trị, thì càng đáng giá sở hữu.
Tiền đề là Yến Song vẫn thuộc sở hữu của hắn đã.
Làm trò trước mặt cấp dưới mà mãi không được đáp lại, Tần Vũ Bạch cảm thấy tính kiên nhẫn vốn đã ít đến đáng thương của mình đang dần cạn kiệt, cố kìm chế mà giơ tay gõ gõ cửa, "Ra đây."
Vẫn không có phản hồi
"Nếu còn không ra tôi đá cửa đấy."
Trọng giọng điệu chứa ý cảnh cáo cực kỳ chân thật.
Yến Song biết tính Tần Vũ Bạch, phát điên đá cửa cũng chẳng là gì, nhưng y vẫn dửng dưng như cũ nhìn Thích Phỉ Vân, lời cảnh báo ngoài cửa không hề có sức uy hiếp với y, gò má mềm mại quyến luyến vải dệt màu xám như một đứa trẻ, môi và chóp mũi đụng vào như chuồn chuồn lướt nước, lúc thì chạm nhẹ, lúc lại dùng sống mũi ấn mạnh, ánh mắt tràn đầy vẻ nghịch ngợm.
Bác sĩ đẹp trai đoan chính vẫn là dáng vẻ cũ.
Vẻ mặt thờ ơ không chút động lòng.
Đáng tiếc hắn chỉ có thể khống chế biểu cảm của mình.
Khuôn mặt phía dưới nở một nụ cười đắc thắng.
"Tôi đếm tới ba --"
Bên ngoài đã ra tối hậu thư.
"Một."
"Hai."
"Ba!"
"Có người."
Giọng nói trầm thấp khiến Tần Vũ Bạch đang tức giận lập tức im bặt.
Toàn bộ WC chợt rơi vào một sự im lặng xấu hổ.
Tiếng khóa kéo rõ ràng khiến bộ não đoản mạch của Tần Vũ Bạch nhanh chóng lấy lại suy nghĩ, thế mà hắn lại đơn phương bày tỏ với một người xa lạ, sắc mặt Tần Vũ Bạch xanh đỏ đan xen, trực tiếp xoay người đi luôn, Ngụy Dịch Trần đi theo sau hắn bình tĩnh ngoái lại.
Hắn nhận ra giọng nói trầm thấp vừa rồi.
Là bác sĩ lên diễn thuyết đầu tiên.
Khi trường học giới thiệu hắn nghe rất rõ ràng.
Thích Phỉ Vân, đến từ bệnh viện St. Peter.
Yến Song đã tới bệnh viện kia ít nhất hai lần.
Ký ức trong đầu giống như những ngăn kéo lớn, Ngụy Dịch Trần chuẩn xác tìm được hình ảnh hắn cần từ đống ngăn kéo phức tạp.
Lần đầu tiên, là hắn đưa Yến Song tới bệnh viện.
Yến Song không đi vào mà rời đi luôn.
Lần thứ hai, là Diêu Tĩnh gửi ảnh Yến Song ở cửa bệnh viện.
Bước chân hơi dừng lại.
Tần Vũ Bạch đi cách đó không xa, thấy cấp dưới không đi theo, lạnh mặt hỏi: "Sao còn chưa đi?"
"Xin lỗi tiên sinh, cà phê sữa bò ban sáng hình như bị hỏng."
Ngụy Dịch Trần hơi cúi xuống, lời nói hàm súc.
Tần Vũ Bạch vẫn đang đắm chìm trong sự xấu hổ khi tâm sự với người lạ, hơi kéo cà vạt, phất phất tay, cau mày nghĩ thầm rốt cuộc Yến Song đã chạy đi đâu.
Chủ động gọi điện...... lại không giữ được thể diện......
Phiền.
Nói gì mà thích hắn, thích hắn chính là khiến hắn phiền à?
Bàn tay đặt lên điện thoại trong túi, gọi hay không gọi đây?
Ngụy Dịch Trần yên lặng quay lại phòng vệ sinh, hắn chỉ đứng ở cửa chứ không đi vào.
Ba gian còn lại của WC đều mở rộng.
Trước khi hắn và Tần Vũ Bạch đi vào cũng là như vậy.
Có lẽ có người muốn xác nhận xem WC có ai hay không.
Hắn chắp tay sau lưng lẳng lặng đứng ở cửa.
Bây giờ WC đương nhiên là có người -- ở gian cuối cùng kia.
Là một người, hay là hai người đây?
Vẻ mặt Ngụy Dịch Trần bình tĩnh, nâng tay xem đồng hồ lẳng lặng nhìn chằm chằm con số.
Năm phút.
Có lẽ sáng nay bác sĩ kia cũng uống phải sữa hỏng.
Ngụy Dịch Trần cong môi khẽ cười.
Phòng vệ sinh yên tĩnh bỗng nhiên lọt ra một âm thanh cực nhỏ.
Giống như đang nức nở.
Đứt quãng, như có như không.
Ngụy Dịch Trần lẳng lặng nghe một lát, đột nhiên lấy điện thoại ra khỏi túi.
Trong hành lang, Tần Vũ Bạch đang do dự bấm hay không bấm gọi dãy số trong lịch sử cuộc gọi, bước chân bỗng nhiên dừng lại, ngẩng đầu lên thì oan gia ngõ hẹp mà thấy Kỷ Dao cũng đang ra ngoài tìm người.
Yến Song ra ngoài gần mười phút rồi còn chưa về, Tần Vũ Bạch lại ra ngoài theo, Kỷ Dao ngồi một lát vẫn thấy không yên tâm, nên mới ra ngoài xem sao.
Lần trước hai người chạm mặt, có thể nói Kỷ Dao chật vật vô cùng, nhưng lần này Kỷ Dao đã bình tĩnh hơn nhiều.
Đúng là thời thế đổi thay.
Điều kỳ diệu chính là, người quyết định ai trong số họ là người ở trên cao lại là một Yến Song nho nhỏ.
Kỷ Dao chỉ liếc Tần Vũ Bạch một cái, liền thu hồi ánh mắt, hắn cũng lười duy trì vỏ ngoài hòa bình với Tần Vũ Bạch, nghiêng người đi qua hắn, đi về phía phòng vệ sinh sau hậu trường tìm người.
Bị làm lơ với thái độ khinh miệt.
Một ngọn lửa tà quái không tên từ bàn chân bốc lên đỉ.nh đầu, Tần Vũ Bạch cuồn cuộn lửa giận, tạm dừng bước chân, trực tiếp ấn nút gọi.
- - Đường dây bận.
Đ*t con mẹ nó đường dây bận!
Điện thoại trong túi rung lên hai lần, bốn cánh môi đang quấn chặt lấy nhau tách ra, Yến Song còn lưu luyến không rời mà hôn xuống môi dưới Thích Phỉ Vân, giọng mềm mại, như thể lại biến thành học sinh ngoan, "Thầy Thích, sao lại không muốn?"
"Bẩn."
Thích Phỉ Vân dùng ngón cái lau môi Yến Song, ánh mắt dịu dàng, nhưng rất nhanh lại viến về dáng vẻ lạnh nhạt, sửa sang quần áo, nhét cà vạt trên tay vào cổ áo Yến Song, tơ lụa lạnh lẽo trượt xuống, Yến Song run nhẹ, duỗi tay tóm được cà vạt rơi xuống.
"Giữ lấy," Thích Phỉ Vân đẩy cánh cửa ra, "Lần sau trả lại cho tôi."
Hắn vừa bước được một bước liền dừng lại.
Yến Song cầm cà vạt đi ra, nhìn thấy bóng người đứng ở cửa thì cũng dừng lại.
Điện thoại áp trên vành tai, Ngụy Dịch Trần liên tục gọi vào dãy số đó, cho dù chủ nhân dãy số đã đứng trước mặt hắn.
Vẻ mặt Yến Song chỉ sửng sốt trong chớp mắt, sau đó liền khôi phục như thường, y vòng qua Thích Phỉ Vân, không coi ai ra gì mà đi đến trước gương, tùy ý nhét cà vạt vào túi quần jean, phát hiện nó phồng lên trông rất gây chú ý thì lại lôi ra.
Áo thun bị vén lên, chiếc cà vạt màu xám bị túm lại, theo ngón tay thon dài xuyên qua cạp quần, coi cà vạt như dây lưng mà buộc bên hông.
Buông áo thun xuống, Yến Song hài lòng ngắm một chút, hoàn hảo.
Mở vòi nước rửa mặt rồi súc miệng, Yến Song nhìn gương chỉnh lại tóc tai hơi rối, xác định mình có vẻ bình thường mới xoay người ra cửa toilet.
Y mỉm cười, vẻ mặt hồn nhiên, rất tự nhiên nghiêng người về phía người đàn ông đang đứng ở cửa, nhón mũi chân hôn nhẹ một cái lên má người đàn ông, "Cảm ơn anh giữ cửa giúp chúng tôi nhé."
Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi
Đánh giá:
Truyện Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi
Story
Chương 62: Giữ cửa
9.1/10 từ 23 lượt.