Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi
Chương 30: Đưa cơm
241@-"Chỉ có thế này thôi à?"
Diêu Tĩnh nhận vali trong tay Yến Song để vào cốp xe.
Yến Song vỗ vỗ tay, "Không cần mang quá nhiều, chạy tới chạy lui phiền phức."
Diêu Tĩnh vô tình trở thành tài xế chuyên dụng, cảm xúc lẫn lộn, "Cậu đến Tần gia......"
Anh còn nhớ rõ lần trước tới Tần gia là Yến Song tới đưa đồ ăn cho Ngụy Dịch Trần.
Anh ngồi ở trong xe, nhìn thấy rõ ràng Ngụy Dịch Trần kéo cánh tay Yến Song lại.
Nửa đêm khuya khoắt, hai người cách cánh cửa sắt quấn dây leo, trong đầu Diêu Tĩnh ngay lúc đó chỉ hiện ra bốn chữ: Vụng trộm giữa đêm.
"Dọn đến Tần gia làm sao vậy?" Yến Song ngồi trên ghế phụ lái, thái độ tự nhiên.
Diêu Tĩnh cũng ngồi vào bên trong xe.
Bầu không khí có chút quái dị, Diêu Tĩnh không nói nên lời, có cảm giác cách Yến Song nói chuyện với anh từ ngữ khí đến biểu cảm đều quá mức quen thuộc, cứ như bọn họ đã quen biết từ lâu ấy.
"Không có gì."
Tuy rằng Diêu Tĩnh có tính tò mò mạnh mẽ, nhưng trực giác nói cho anh biết, đối với chuyện của Yến Song thì tốt nhất đừng tò mò nhiều.
"Anh đã ăn tối chưa?" Yến Song quan tâm nói.
Diêu Tĩnh căng thẳng trong lòng, vành tai vô cớ nóng lên, "Chưa ăn."
Yến Song vui vẻ, "Có quá đáng lắm không nếu tôi ăn chực bữa nữa nhỉ?"
Diêu Tĩnh: "......"
Ông chủ không có ý kiến, đương nhiên anh cũng không có ý kiến.
Theo Yến Song chỉ huy, Diêu Tĩnh dừng xe ở cửa một nhà hàng, khá gần nhà hàng hải sản lần trước, cũng là nhà hàng dành cho người có thu nhập cao.
Yến Song gọi thức ăn rõ ràng là vượt qua lượng ăn của hai người, Diêu Tĩnh không nhịn được nói: "Vấn muốn đóng gói sao?"
"Muốn đóng gói."
Yến Song cầm di động, không ngẩng đầu lên nói.
Từ khi bắt đầu lên xe, tay Yến Song vẫn chưa từng dời cái điện thoại, trông có vẻ rất bận rộn.
Diêu Tĩnh nhớ tới câu "Quyến rũ đàn ông" của y, miệng mấp máy vài lần, cuối cùng vẫn im lặng câm miệng, chỉ liếc mắt đánh giá Yến Song. Tóc Yến Song quá dài, gọng kính lại quá lớn, chung quy khiến người ta không thấy rõ gương mặt y, lại gợi lên hiếu kỳ trong lòng người, muốn nhìn xem rốt cuộc y trông như thế nào mà có thể đối phó chu toàn thành thạo với mấy người đàn ông.
Diêu Tĩnh thất thần trong vô thức.
Trong mái tóc đen bỗng lóe ra một tia sáng sắc bén phóng về phía anh, Diêu Tĩnh sửng sốt, như bị ai đó dùng vũ khí sắc bén ghim chặt không thể nhúc nhích, lông trên cánh tay đều dựng đứng lên.
Đôi mắt phía sau thấu kính hơi nheo lại, nhẹ nhàng cong lên, hòa tan sự sắc bén vừa lóe lên, "Nhìn cái gì vậy?"
Diêu Tĩnh há miệng th.ở dốc, chậm rãi cúi đầu.
Trong nháy mắt ban nãy, anh cảm thấy Yến Song hoàn toàn không giống một sinh viên vừa tròn 18 tu.ổi.
- - y hiểu rõ tâm tư của anh, cho anh một cảnh cáo nho nhỏ.
Phía sau lưng toát một lớp mồ hôi mỏng, Diêu Tĩnh cảm nhận được một loại áp lực khi bị người khống chế, nhịp tim và hô hấp đều dồn dập.
Rồi lại có chút cảm kích đối phương...... dịu dàng không đâm thủng, lưu lại đường sống.
Roi và kẹo, chỉ biến hóa qua một ánh mắt.
Diêu Tĩnh ngừng thở, gần như có chút đứng ngồi không yên.
"Chào cậu, món ăn của cậu."
"Cảm ơn."
Yến Song thu hồi ánh mắt, nói lời cảm ơn với người phục vụ, tùy ý chỉ hai món y không thích trên menu, "Hai món này không dùng tới, chờ sau khi chúng tôi ăn xong thì đóng gói lại cho tôi nhé."
"Được ạ."
"Ăn đi," Yến Song gọi Diêu Tĩnh, thấy anh căng thẳng tới mức giống như học sinh tiểu học, cười nói, "Sau này cơ hội ăn chực như vậy không nhiều lắm đâu."
Diêu Tĩnh cứng ngắc vươn tay cầm chiếc đũa, nghĩ thầm công việc lần này của anh cũng sắp phải kết thúc rồi.
Một bữa ăn tối, Diêu Tĩnh ăn mà không biết mùi vị gì, ăn xong cũng không biết rốt cuộc mình vừa ăn cái gì.
Yến Song xách theo hộp đồ ăn đóng gói, nói với Diêu Tĩnh: "Chờ tôi mười phút."
"Cậu đi đâu vậy?" Diêu Tĩnh mà truy hỏi theo bản năng, sau khi hỏi ra khỏi miệng mới phát hiện ngữ khí của mình không giống đang làm việc, ngược lại giống giọng điệu chất vấn, dường như trong vô thức anh cũng đã bị Yến Song kéo vào bầu không khí quen thuộc này.
"Quyến rũ đàn ông," Yến Song vẫy vẫy tay, "Đừng đi theo tôi."
Diêu Tĩnh trợn mắt há hốc mồm mà ngồi trong nhà hàng, chờ tới khi anh lấy lại tinh thần, bên ngoài đã không còn bóng dáng Yến Song nữa.
Hành lang bệnh viện, trợ lý đi ra trả lời Yến Song, "Bác sĩ Thích đã ra ngoài rồi."
Trên đùi Yến Song có một hộp đồ ăn được gấp gọn gàng, "Thầy Thích ra ngoài ăn cơm rồi sao?"
Nghe thấy xưng hô đặc biệt của Yến Song với Thích Phỉ Vân, trợ lý hơi có chút kinh ngạc, ngay sau đó ứng phó nói: "Đúng vậy, tối nay bác sĩ Thích có hẹn với người khác rồi."
Trợ giúp Thích Phỉ Vân đuổi ong bướm, cũng là một trong những công việc hằng ngày của anh.
"À......" Yến Song cúi đầu, nhìn qua có chút thất vọng, nhưng lập tức y lại khôi phục nhiệt tình, ngẩng đầu, chỉ vào logo ngoài túi giấy hộp cơm mà hỏi trợ lý, "Anh cảm thấy thầy Thích có thích đồ ăn trong nhà hàng này không ạ?"
Trợ lý nhìn thoáng qua, nhận ra đây là một nhà hàng xa hoa ở gần bệnh viện.
Sinh viên trước mặt ăn mặc lỗi thời, đeo cái túi vải cũ rách nát, hiển nhiên là không thể gánh nổi chi phí cho loại nhà hàng cao cấp này.
Cho nên mới ngây ngốc mà hẹn bác sĩ Thích tới ăn cơm ở canteen đại học.
Sau khi bị từ chối, lại tiêu phí ở nhà hàng vượt qua phạm vi tiêu dùng của mình, đảm nhiệm vị trí một người giao hàng tới đưa cơm cho bác sĩ Thích.
Thủ đoạn quá mức trẻ con lại trắng trợn như vậy đặt giữa những người theo đuổi bác sĩ Thích thì quả thực không đáng nhắc tới.
Trợ lý không đành lòng, thấp giọng nói: "Bạn học Yến này, bác sĩ Thích rất bận, anh ấy không rảnh lại giúp cậu làm điều tra xã hội, nếu cậu cần thì tôi có thể giới thiệu bác sĩ khác trong bệnh viện cho cậu."
Yến Song lại cúi đầu, y trầm mặc trong chốc lát, đặt túi giấy lên ghế dài phía sau, thấp giọng nói: "Vậy cái này tôi đặt ở đây, bác sĩ Thích...... làm việc cũng muộn, anh ấy sẽ đói, đến lúc đó nếu anh ấy không chê thì có thể ăn bữa khuya thử xem, người ta nói hai món này bán khá đắt khách."
"Được, cảm ơn." Trợ lý nở nụ cười thương mại trên mặt, một đường đưa Yến Song vào thang máy, sau khi cửa thang máy đóng lại, anh nhẹ nhàng thở ra, nghĩ thầm cậu sinh viên này hẳn là hết hy vọng, sau này sẽ không đến nữa. Vừa quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Thích Phỉ Vân mặc áo blouse trắng đang dùng tay kéo cái túi giấy kia ra.
"Bác sĩ Thích --" trợ lý vội vàng tiến lên, "Ngài muốn ăn sao? Vậy tôi kiểm tra trước một chút."
Tỏ tình không được thì gian lận trong đồ ăn cũng không phải chuyện chưa từng có.
Đôi tay chuyên cầm dao giải phẫu kia đã cầm lấy túi giấy. Ánh sáng trắng của đèn trong hành lang chiếu lên gân xanh trên đôi bàn tay kia, lạnh lẽo lại cô quạnh.
"Không cần đâu." Thích Phỉ Vân nhẹ nhàng từ chối ý tốt của trợ lý, cầm theo túi giấy về phòng làm việc.
Hắn buông túi, chân bước tới bên cửa sổ, tay đẩy ra một khe hở trên của sổ chớp, ánh mắt nhìn qua khe hở mà dừng lại ở trên người thiếu niên chán nản như một con cún đi lạc đang đứng dưới lầu.
Y không nhảy nhót nữa, chỉ rũ vai mà lê bước.
Đi được vài bước, y bỗng quay đầu lại, nhìn về hòa nhà lạnh băng nỗ lực nhìn ngắm, tựa như đang tìm kiếm một thứ có thể khiến y nở nụ cười.
Thích Phỉ Vân lẳng lặng nhìn.
Bọn họ đều đang nhìn nhau.
Ánh mắt lại không giao nhau.
Hắn có thể nhìn thấy Yến Song, nhưng Yến Song lại không nhìn thấy hắn.
Cũng giống như những năm tháng đã qua.
Hắn và những người khác vẫn luôn đứng ở những góc nhìn sai lệch như vậy.
Người khác đánh giá hắn gần như không có khuyết điểm.
Hắn tự đánh giá mình lại là gần như không có chỗ nào tốt.
Điện thoại trên mặt bàn bỗng nhiên rung lên vài cái.
Thích Phỉ Vân buông tay, trở lại mặt bàn cầm lấy di động.
Trên màn hình có thêm một thông báo từ email.
"Bác sĩ Thích, đừng làm việc quá vất vả, tan làm sớm một chút nhé, nếu buổi tối tăng ca đói bụng thì cũng nhớ phải ăn cơm. Em có có mua cho thầy hai món ăn siêu ngon đặt ở chỗ anh trợ lý đó ạ ^_^ (ps: Tuy rằng em cũng chưa ăn bao giờ, nhưng nhân viên nhà hàng nói ăn ngon lắm haha, không biết anh ấy có lừa em không nữa), nếu mà không hợp khẩu vị thì phiền thầy nói cho em biết thầy thích ăn cái gì, có được không ạ?"
Thích Phỉ Vân buông di động, đi đến trước bàn mở túi giấy lấy hộp đồ ăn ra, bốn góc hộp cơm đều đóng ngay ngắn, hắn mở một góc lên, mùi thơm của đồ ăn lập tức ngập tràn trong phòng.
Là cá.
Cá nước ngọt, tươi ngon mà nhiều xương.
Thích Phỉ Vân lại đậy kín hộp đồ ăn.
Trợ lý thấy Thích Phỉ Vân cầm túi giấy đi ra ngoài, vội nói: "Bác sĩ Thích, ngài muốn tan làm sao?"
"Không phải," Thích Phỉ Vân nói, "Tôi đi vứt rác."
Ánh mắt của trợ lý dừng tại túi giấy kia, hơi đau lòng thay cậu sinh viên nghèo kia một chút, sau đó lại lập tức tận chức tận trách, tiến lên nói: "Để tôi vứt cho ạ."
"Không cần," Giọng Thích Phỉ Vân nhẹ nhàng mà kiên quyết, "Tôi tự đi."
Bệnh viện có nơi chuyên môn xử lý rác thải thực phẩm.
Thích Phỉ Vân mở hộp cơm ra, đổ cả hai hộp thức ăn vào đống đồ ăn thừa dơ bẩn.
Trợ lý theo hắn một đường, thấy hắn vô tình lại kiên quyết như vậy, trong lòng cảm thấy hơi đáng sợ.
Anh nghĩ thầm: Trên thế giới này có lẽ sẽ chẳng có ai thu phục được một người đàn ông như vậy.
Yến Song nhìn Tuyến Tình Cảm chậm rãi bò đến 2%, vẫn rất là vừa lòng với biểu hiện của Thích Phỉ Vân.
Tuyến Tình Cảm của Thích Phỉ Vân trong nguyên tác phần lớn đều phải dựa vào không thể miêu tả, chỉ đưa cơm đã có thể tăng chút chút như vậy là đã tốt lắm rồi.
Trên xe, Diêu Tĩnh không nhịn được nói: "Cậu đi đưa cho vị bác sĩ kia sao?"
Thực ra Diêu Tĩnh đã thấy Yến Song và Thích Phỉ Vân lôi kéo dưới hầm đỗ xe, thậm chí còn chuyên nghiệp mà chụp được bức ảnh.
Cũng không biết vì sao, lúc anh báo cáo cho Ngụy Dịch Trần lại ma xui quỷ khiến mà che giấu chuyện này.
"Đúng vậy." Yến Song hào phóng nói.
"Vì sao?"
"Vì sao á?" Yến Song nghiêng mặt qua cười cười với Diêu Tĩnh, "Ảnh vừa đẹp trai vừa giàu có, không câu dẫn một chút chẳng phải quá là lãng phí sao?"
Diêu Tĩnh bị thái độ đương nhiên này làm cho nghẹn họng, im lặng trong chốc lát lại nói: "Lần trước cậu và bác sĩ kia ở dưới bãi đỗ xe...... tôi không có báo cho Ngụy tiên sinh."
Anh không biết bản thân đang dùng tâm thái nào mà nói ra chuyện này.
Giống tranh công...... lại giống như lợi dụng điểm yếu uy hiếp người khác.
Trái tim anh nhảy loạn, cảm thấy vừa kích động lại vừa xấu hổ, còn mang theo một chút sợ hãi.
"Ồ," Yến Song rút điện thoại ra, "Vậy giờ tôi nói cho ảnh."
Diêu Tĩnh chấn động, "Cậu, cậu không sợ Ngụy tiên sinh...... tức giận sao?"
"Sao anh ta lại tức giận cơ?"
"Tôi là tình nhân của Tần Vũ Bạch, chứ đâu phải anh ta, anh ta tức giận gì nhỉ?"
Nói không chừng sau khi Ngụy quản gia cuồng nón xanh biết được, sẽ vui vẻ đến lập tức tăng mấy điểm Tuyến Cảm Tình Tuyến đó chứ.
Đầu óc Diêu Tĩnh loạn thành một nồi cháo, "Vậy nửa đêm cậu tới gặp Ngụy tiên sinh, còn nắm tay nắm chân......"
"Nắm tay thì sao chứ?"
Yến Song giọng nhẹ nhàng.
"Tôi cũng đã lên giường với anh ta đâu...... Đèn đỏ!"
Diêu Tĩnh đạp phanh gấp, bánh trước của ô tô đã vượt qua vạch dừng.
Âm thanh ma sát đinh tai vang vọng trong màng nhĩ.
Diêu Tĩnh mồ hôi đầy đầu, ngơ ngác mà nhìn đèn đỏ trên giao lộ, cứ như đã trải qua một cuộc rượt đuổi truy sát.
Bên trong xe yên lặng như tờ, chỉ có tiếng thở nhanh của Diêu Tĩnh.
Yến Song cất điện thoại, khẽ thở dài, y vươn tay, vòng qua bả vai Diêu Tĩnh, lòng bàn tay dán trên sườn mặt anh ta.
Diêu Tĩnh bị nhiệt độ hơi lạnh làm giật mình, sau đó giống như một con rối gỗ theo lực của bàn tay mà quay mặt qua.
Yến Song nhìn thẳng anh, ánh mắt sắc bén, "Bắt đầu từ ngày mai anh không cần đi theo tôi nữa."
Diêu Tĩnh như là bị đôi mắt kia mê hoặc, cảm giác run rẩy khi bị khống chế chạy dọc sống lưng.
Trước mặt một người vô hại như thế, anh ta lại sợ đến mức hàm răng cũng suýt lập cập.
Đây là cơ chế bảo vệ cơ thể khẩn cấp của động vật, bản năng của anh ta đang điên cuồng gào thét: Chạy mau.
Yến Song thu tay, thanh âm nhẹ nhàng.
"Đèn xanh."
Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi
Diêu Tĩnh nhận vali trong tay Yến Song để vào cốp xe.
Yến Song vỗ vỗ tay, "Không cần mang quá nhiều, chạy tới chạy lui phiền phức."
Diêu Tĩnh vô tình trở thành tài xế chuyên dụng, cảm xúc lẫn lộn, "Cậu đến Tần gia......"
Anh còn nhớ rõ lần trước tới Tần gia là Yến Song tới đưa đồ ăn cho Ngụy Dịch Trần.
Anh ngồi ở trong xe, nhìn thấy rõ ràng Ngụy Dịch Trần kéo cánh tay Yến Song lại.
Nửa đêm khuya khoắt, hai người cách cánh cửa sắt quấn dây leo, trong đầu Diêu Tĩnh ngay lúc đó chỉ hiện ra bốn chữ: Vụng trộm giữa đêm.
"Dọn đến Tần gia làm sao vậy?" Yến Song ngồi trên ghế phụ lái, thái độ tự nhiên.
Diêu Tĩnh cũng ngồi vào bên trong xe.
Bầu không khí có chút quái dị, Diêu Tĩnh không nói nên lời, có cảm giác cách Yến Song nói chuyện với anh từ ngữ khí đến biểu cảm đều quá mức quen thuộc, cứ như bọn họ đã quen biết từ lâu ấy.
"Không có gì."
Tuy rằng Diêu Tĩnh có tính tò mò mạnh mẽ, nhưng trực giác nói cho anh biết, đối với chuyện của Yến Song thì tốt nhất đừng tò mò nhiều.
"Anh đã ăn tối chưa?" Yến Song quan tâm nói.
Diêu Tĩnh căng thẳng trong lòng, vành tai vô cớ nóng lên, "Chưa ăn."
Yến Song vui vẻ, "Có quá đáng lắm không nếu tôi ăn chực bữa nữa nhỉ?"
Diêu Tĩnh: "......"
Ông chủ không có ý kiến, đương nhiên anh cũng không có ý kiến.
Theo Yến Song chỉ huy, Diêu Tĩnh dừng xe ở cửa một nhà hàng, khá gần nhà hàng hải sản lần trước, cũng là nhà hàng dành cho người có thu nhập cao.
Yến Song gọi thức ăn rõ ràng là vượt qua lượng ăn của hai người, Diêu Tĩnh không nhịn được nói: "Vấn muốn đóng gói sao?"
"Muốn đóng gói."
Yến Song cầm di động, không ngẩng đầu lên nói.
Từ khi bắt đầu lên xe, tay Yến Song vẫn chưa từng dời cái điện thoại, trông có vẻ rất bận rộn.
Diêu Tĩnh nhớ tới câu "Quyến rũ đàn ông" của y, miệng mấp máy vài lần, cuối cùng vẫn im lặng câm miệng, chỉ liếc mắt đánh giá Yến Song. Tóc Yến Song quá dài, gọng kính lại quá lớn, chung quy khiến người ta không thấy rõ gương mặt y, lại gợi lên hiếu kỳ trong lòng người, muốn nhìn xem rốt cuộc y trông như thế nào mà có thể đối phó chu toàn thành thạo với mấy người đàn ông.
Diêu Tĩnh thất thần trong vô thức.
Trong mái tóc đen bỗng lóe ra một tia sáng sắc bén phóng về phía anh, Diêu Tĩnh sửng sốt, như bị ai đó dùng vũ khí sắc bén ghim chặt không thể nhúc nhích, lông trên cánh tay đều dựng đứng lên.
Đôi mắt phía sau thấu kính hơi nheo lại, nhẹ nhàng cong lên, hòa tan sự sắc bén vừa lóe lên, "Nhìn cái gì vậy?"
Diêu Tĩnh há miệng th.ở dốc, chậm rãi cúi đầu.
Trong nháy mắt ban nãy, anh cảm thấy Yến Song hoàn toàn không giống một sinh viên vừa tròn 18 tu.ổi.
- - y hiểu rõ tâm tư của anh, cho anh một cảnh cáo nho nhỏ.
Phía sau lưng toát một lớp mồ hôi mỏng, Diêu Tĩnh cảm nhận được một loại áp lực khi bị người khống chế, nhịp tim và hô hấp đều dồn dập.
Rồi lại có chút cảm kích đối phương...... dịu dàng không đâm thủng, lưu lại đường sống.
Roi và kẹo, chỉ biến hóa qua một ánh mắt.
Diêu Tĩnh ngừng thở, gần như có chút đứng ngồi không yên.
"Chào cậu, món ăn của cậu."
"Cảm ơn."
Yến Song thu hồi ánh mắt, nói lời cảm ơn với người phục vụ, tùy ý chỉ hai món y không thích trên menu, "Hai món này không dùng tới, chờ sau khi chúng tôi ăn xong thì đóng gói lại cho tôi nhé."
"Được ạ."
"Ăn đi," Yến Song gọi Diêu Tĩnh, thấy anh căng thẳng tới mức giống như học sinh tiểu học, cười nói, "Sau này cơ hội ăn chực như vậy không nhiều lắm đâu."
Diêu Tĩnh cứng ngắc vươn tay cầm chiếc đũa, nghĩ thầm công việc lần này của anh cũng sắp phải kết thúc rồi.
Một bữa ăn tối, Diêu Tĩnh ăn mà không biết mùi vị gì, ăn xong cũng không biết rốt cuộc mình vừa ăn cái gì.
Yến Song xách theo hộp đồ ăn đóng gói, nói với Diêu Tĩnh: "Chờ tôi mười phút."
"Cậu đi đâu vậy?" Diêu Tĩnh mà truy hỏi theo bản năng, sau khi hỏi ra khỏi miệng mới phát hiện ngữ khí của mình không giống đang làm việc, ngược lại giống giọng điệu chất vấn, dường như trong vô thức anh cũng đã bị Yến Song kéo vào bầu không khí quen thuộc này.
"Quyến rũ đàn ông," Yến Song vẫy vẫy tay, "Đừng đi theo tôi."
Diêu Tĩnh trợn mắt há hốc mồm mà ngồi trong nhà hàng, chờ tới khi anh lấy lại tinh thần, bên ngoài đã không còn bóng dáng Yến Song nữa.
Hành lang bệnh viện, trợ lý đi ra trả lời Yến Song, "Bác sĩ Thích đã ra ngoài rồi."
Trên đùi Yến Song có một hộp đồ ăn được gấp gọn gàng, "Thầy Thích ra ngoài ăn cơm rồi sao?"
Nghe thấy xưng hô đặc biệt của Yến Song với Thích Phỉ Vân, trợ lý hơi có chút kinh ngạc, ngay sau đó ứng phó nói: "Đúng vậy, tối nay bác sĩ Thích có hẹn với người khác rồi."
Trợ giúp Thích Phỉ Vân đuổi ong bướm, cũng là một trong những công việc hằng ngày của anh.
"À......" Yến Song cúi đầu, nhìn qua có chút thất vọng, nhưng lập tức y lại khôi phục nhiệt tình, ngẩng đầu, chỉ vào logo ngoài túi giấy hộp cơm mà hỏi trợ lý, "Anh cảm thấy thầy Thích có thích đồ ăn trong nhà hàng này không ạ?"
Trợ lý nhìn thoáng qua, nhận ra đây là một nhà hàng xa hoa ở gần bệnh viện.
Sinh viên trước mặt ăn mặc lỗi thời, đeo cái túi vải cũ rách nát, hiển nhiên là không thể gánh nổi chi phí cho loại nhà hàng cao cấp này.
Cho nên mới ngây ngốc mà hẹn bác sĩ Thích tới ăn cơm ở canteen đại học.
Sau khi bị từ chối, lại tiêu phí ở nhà hàng vượt qua phạm vi tiêu dùng của mình, đảm nhiệm vị trí một người giao hàng tới đưa cơm cho bác sĩ Thích.
Thủ đoạn quá mức trẻ con lại trắng trợn như vậy đặt giữa những người theo đuổi bác sĩ Thích thì quả thực không đáng nhắc tới.
Trợ lý không đành lòng, thấp giọng nói: "Bạn học Yến này, bác sĩ Thích rất bận, anh ấy không rảnh lại giúp cậu làm điều tra xã hội, nếu cậu cần thì tôi có thể giới thiệu bác sĩ khác trong bệnh viện cho cậu."
Yến Song lại cúi đầu, y trầm mặc trong chốc lát, đặt túi giấy lên ghế dài phía sau, thấp giọng nói: "Vậy cái này tôi đặt ở đây, bác sĩ Thích...... làm việc cũng muộn, anh ấy sẽ đói, đến lúc đó nếu anh ấy không chê thì có thể ăn bữa khuya thử xem, người ta nói hai món này bán khá đắt khách."
"Được, cảm ơn." Trợ lý nở nụ cười thương mại trên mặt, một đường đưa Yến Song vào thang máy, sau khi cửa thang máy đóng lại, anh nhẹ nhàng thở ra, nghĩ thầm cậu sinh viên này hẳn là hết hy vọng, sau này sẽ không đến nữa. Vừa quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Thích Phỉ Vân mặc áo blouse trắng đang dùng tay kéo cái túi giấy kia ra.
"Bác sĩ Thích --" trợ lý vội vàng tiến lên, "Ngài muốn ăn sao? Vậy tôi kiểm tra trước một chút."
Tỏ tình không được thì gian lận trong đồ ăn cũng không phải chuyện chưa từng có.
Đôi tay chuyên cầm dao giải phẫu kia đã cầm lấy túi giấy. Ánh sáng trắng của đèn trong hành lang chiếu lên gân xanh trên đôi bàn tay kia, lạnh lẽo lại cô quạnh.
"Không cần đâu." Thích Phỉ Vân nhẹ nhàng từ chối ý tốt của trợ lý, cầm theo túi giấy về phòng làm việc.
Hắn buông túi, chân bước tới bên cửa sổ, tay đẩy ra một khe hở trên của sổ chớp, ánh mắt nhìn qua khe hở mà dừng lại ở trên người thiếu niên chán nản như một con cún đi lạc đang đứng dưới lầu.
Y không nhảy nhót nữa, chỉ rũ vai mà lê bước.
Đi được vài bước, y bỗng quay đầu lại, nhìn về hòa nhà lạnh băng nỗ lực nhìn ngắm, tựa như đang tìm kiếm một thứ có thể khiến y nở nụ cười.
Thích Phỉ Vân lẳng lặng nhìn.
Bọn họ đều đang nhìn nhau.
Ánh mắt lại không giao nhau.
Hắn có thể nhìn thấy Yến Song, nhưng Yến Song lại không nhìn thấy hắn.
Cũng giống như những năm tháng đã qua.
Hắn và những người khác vẫn luôn đứng ở những góc nhìn sai lệch như vậy.
Người khác đánh giá hắn gần như không có khuyết điểm.
Hắn tự đánh giá mình lại là gần như không có chỗ nào tốt.
Điện thoại trên mặt bàn bỗng nhiên rung lên vài cái.
Thích Phỉ Vân buông tay, trở lại mặt bàn cầm lấy di động.
Trên màn hình có thêm một thông báo từ email.
"Bác sĩ Thích, đừng làm việc quá vất vả, tan làm sớm một chút nhé, nếu buổi tối tăng ca đói bụng thì cũng nhớ phải ăn cơm. Em có có mua cho thầy hai món ăn siêu ngon đặt ở chỗ anh trợ lý đó ạ ^_^ (ps: Tuy rằng em cũng chưa ăn bao giờ, nhưng nhân viên nhà hàng nói ăn ngon lắm haha, không biết anh ấy có lừa em không nữa), nếu mà không hợp khẩu vị thì phiền thầy nói cho em biết thầy thích ăn cái gì, có được không ạ?"
Thích Phỉ Vân buông di động, đi đến trước bàn mở túi giấy lấy hộp đồ ăn ra, bốn góc hộp cơm đều đóng ngay ngắn, hắn mở một góc lên, mùi thơm của đồ ăn lập tức ngập tràn trong phòng.
Là cá.
Cá nước ngọt, tươi ngon mà nhiều xương.
Thích Phỉ Vân lại đậy kín hộp đồ ăn.
Trợ lý thấy Thích Phỉ Vân cầm túi giấy đi ra ngoài, vội nói: "Bác sĩ Thích, ngài muốn tan làm sao?"
"Không phải," Thích Phỉ Vân nói, "Tôi đi vứt rác."
Ánh mắt của trợ lý dừng tại túi giấy kia, hơi đau lòng thay cậu sinh viên nghèo kia một chút, sau đó lại lập tức tận chức tận trách, tiến lên nói: "Để tôi vứt cho ạ."
"Không cần," Giọng Thích Phỉ Vân nhẹ nhàng mà kiên quyết, "Tôi tự đi."
Bệnh viện có nơi chuyên môn xử lý rác thải thực phẩm.
Thích Phỉ Vân mở hộp cơm ra, đổ cả hai hộp thức ăn vào đống đồ ăn thừa dơ bẩn.
Trợ lý theo hắn một đường, thấy hắn vô tình lại kiên quyết như vậy, trong lòng cảm thấy hơi đáng sợ.
Anh nghĩ thầm: Trên thế giới này có lẽ sẽ chẳng có ai thu phục được một người đàn ông như vậy.
Yến Song nhìn Tuyến Tình Cảm chậm rãi bò đến 2%, vẫn rất là vừa lòng với biểu hiện của Thích Phỉ Vân.
Tuyến Tình Cảm của Thích Phỉ Vân trong nguyên tác phần lớn đều phải dựa vào không thể miêu tả, chỉ đưa cơm đã có thể tăng chút chút như vậy là đã tốt lắm rồi.
Trên xe, Diêu Tĩnh không nhịn được nói: "Cậu đi đưa cho vị bác sĩ kia sao?"
Thực ra Diêu Tĩnh đã thấy Yến Song và Thích Phỉ Vân lôi kéo dưới hầm đỗ xe, thậm chí còn chuyên nghiệp mà chụp được bức ảnh.
Cũng không biết vì sao, lúc anh báo cáo cho Ngụy Dịch Trần lại ma xui quỷ khiến mà che giấu chuyện này.
"Đúng vậy." Yến Song hào phóng nói.
"Vì sao?"
"Vì sao á?" Yến Song nghiêng mặt qua cười cười với Diêu Tĩnh, "Ảnh vừa đẹp trai vừa giàu có, không câu dẫn một chút chẳng phải quá là lãng phí sao?"
Diêu Tĩnh bị thái độ đương nhiên này làm cho nghẹn họng, im lặng trong chốc lát lại nói: "Lần trước cậu và bác sĩ kia ở dưới bãi đỗ xe...... tôi không có báo cho Ngụy tiên sinh."
Anh không biết bản thân đang dùng tâm thái nào mà nói ra chuyện này.
Giống tranh công...... lại giống như lợi dụng điểm yếu uy hiếp người khác.
Trái tim anh nhảy loạn, cảm thấy vừa kích động lại vừa xấu hổ, còn mang theo một chút sợ hãi.
"Ồ," Yến Song rút điện thoại ra, "Vậy giờ tôi nói cho ảnh."
Diêu Tĩnh chấn động, "Cậu, cậu không sợ Ngụy tiên sinh...... tức giận sao?"
"Sao anh ta lại tức giận cơ?"
"Tôi là tình nhân của Tần Vũ Bạch, chứ đâu phải anh ta, anh ta tức giận gì nhỉ?"
Nói không chừng sau khi Ngụy quản gia cuồng nón xanh biết được, sẽ vui vẻ đến lập tức tăng mấy điểm Tuyến Cảm Tình Tuyến đó chứ.
Đầu óc Diêu Tĩnh loạn thành một nồi cháo, "Vậy nửa đêm cậu tới gặp Ngụy tiên sinh, còn nắm tay nắm chân......"
"Nắm tay thì sao chứ?"
Yến Song giọng nhẹ nhàng.
"Tôi cũng đã lên giường với anh ta đâu...... Đèn đỏ!"
Diêu Tĩnh đạp phanh gấp, bánh trước của ô tô đã vượt qua vạch dừng.
Âm thanh ma sát đinh tai vang vọng trong màng nhĩ.
Diêu Tĩnh mồ hôi đầy đầu, ngơ ngác mà nhìn đèn đỏ trên giao lộ, cứ như đã trải qua một cuộc rượt đuổi truy sát.
Bên trong xe yên lặng như tờ, chỉ có tiếng thở nhanh của Diêu Tĩnh.
Yến Song cất điện thoại, khẽ thở dài, y vươn tay, vòng qua bả vai Diêu Tĩnh, lòng bàn tay dán trên sườn mặt anh ta.
Diêu Tĩnh bị nhiệt độ hơi lạnh làm giật mình, sau đó giống như một con rối gỗ theo lực của bàn tay mà quay mặt qua.
Yến Song nhìn thẳng anh, ánh mắt sắc bén, "Bắt đầu từ ngày mai anh không cần đi theo tôi nữa."
Diêu Tĩnh như là bị đôi mắt kia mê hoặc, cảm giác run rẩy khi bị khống chế chạy dọc sống lưng.
Trước mặt một người vô hại như thế, anh ta lại sợ đến mức hàm răng cũng suýt lập cập.
Đây là cơ chế bảo vệ cơ thể khẩn cấp của động vật, bản năng của anh ta đang điên cuồng gào thét: Chạy mau.
Yến Song thu tay, thanh âm nhẹ nhàng.
"Đèn xanh."
Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi
Đánh giá:
Truyện Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi
Story
Chương 30: Đưa cơm
9.1/10 từ 23 lượt.