Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi

Chương 131: Đêm Giáng Sinh

299@-
Những ngày ở bên Thịnh Quang Minh rất đơn giản, đơn giản kiểu không ăn nhập với thế giới cũ rích này. Ban ngày đi học, lên lớp rồi thì gửi một tin nhắn, lập tức sẽ có đồ ăn ngon ẩn giấu trong thành phố này được đưa tới trường.

"Ngọt quá à ~" Yến Song cầm củ khoai nướng, ngồi trên ghế dài ở sân trường, ăn mà mặt mày tràn ngập hạnh phúc, "Đây lại là do người bạn nào của anh nướng vậy?"

Thịnh Quang Minh nói nhân duyên của mình không tốt, không có nhiều bạn, nhưng mỗi lần Yến Song ra ngoài ăn với hắn, Thịnh Quang Minh đều tự nhiên mà giới thiệu —— "Đây là cửa hàng bạn anh mở". Từ bánh giò cháo quẩy lề đường đến nhà hàng Âu cao  cấp. Bạn của Thịnh Quang Minh như thể ở đâu cũng có.

"Một người bạn cực kỳ tốt."

Yến Song liế.m khóe miệng, chần chờ hỏi: "Ai vậy?"

Thịnh Quang Minh nói: "Lớn lên với anh từ nhỏ, bạn thân như hình với bóng."

Vẻ mặt Yến Song hơi ngây ngẩn, đôi mắt hoài nghi nhìn Thịnh Quang Minh đang mỉm cười: "Nam hay nữ?"

"Nam."

Yến Song yên lặng nhìn hắn một lát, cầm củ khoai, không nói một lời mà đứng dậy rời đi.

Thịnh Quang Minh hoàn toàn không dự đoán được Yến Song sẽ đột nhiên trở mặt, hắn vội đứng lên theo, "Làm sao vậy?"

Yến Song mặt mày lạnh nhạt, tập trung ăn khoai nướng.

"Người bạn mà anh nói là chính anh đó," Thịnh Quang Minh dở khóc dở cười giải thích, "Mua thiết bị mới rồi, anh nghĩ thời tiết này ăn khoai mật là hợp lý nhất, nên nướng một lò cho em, chọn củ ngon nhất."

Yến Song nghe giải thích xong, thái độ vẫn lạnh nhạt như cũ, vừa đi vừa hỏi: "Rồi sao?"

Thịnh Quang Minh đi bên cạnh y, "Gì cơ?"

Hắn vẫn không hiểu vì sao tự nhiên Yến Song không vui.

Yến Song dừng bước, quay lại nhìn Thịnh Quang Minh, "Anh cố ý đùa em như vậy, là muốn xem em có ghen không à?"

Thịnh Quang Minh ngẩn người, "Anh chỉ muốn đùa chút thôi, chứ không nghĩ nhiều như vậy......"

"Anh không nghĩ nhiều như vậy, vậy cũng là có suy nghĩ rồi," giọng Yến Song lanh lảnh, thái độ rất là nghiêm túc, "Vừa nãy anh nhìn thấy em như vậy mà còn cười, anh cảm thấy em rất để ý tới anh, anh rất vui vẻ rất đắc ý đúng không?"

Thịnh Quang Minh bị trận ép hỏi như bịch bông chứa một cây kim của Yến Song làm ngu người, vừa rồi hắn thật sự cảm thấy hơi vui mừng......

"Thịnh Quang Minh," Yến Song nói, "Em ghét mấy trò thử lòng như vậy."

Thịnh Quang Minh luống cuống tay chân, vừa nãy còn đang tốt lành, Yến Song cười tủm tỉm ăn khoai mật, ngồi sát bên hắn, không khí hoà hợp cực kỳ, sao tự nhiên lại bị một câu đùa không lựa lời của hắn làm hỏng chứ?

"Nếu là cái kiểu này, thì anh không cần thích em nữa đâu."

"Sao vấn đề lại đẩy lên đến mức này rồi?" Thịnh Quang Minh cười khổ nói.

"Em không thích, anh Thịnh ạ, em không thích mối quan hệ không chắc chắn, phải lúc nào cũng ngờ vực như thế," Yến Song cũng cười khổ, "Anh coi như em ích kỷ đi, anh cũng biết mà, em chính là người như vậy. Chính em không có lòng, còn muốn người khác hết lòng hết dạ với em. Anh Thịnh, anh là người tốt......"

"Dừng ——"

Thịnh Quang Minh giơ tay lên, thủ thế ngừng.

Sau mấy lần học hỏi kinh nghiệm yêu đương cùng chuyên gia tình yêu, cũng chính là quản lý của hắn, rốt cuộc Thịnh Quang Minh cũng biết trong cuộc tình, cái từ "người tốt" này đồng nghĩa với "từ chối".

"Anh sai rồi," Thịnh Quang Minh dứt khoát nói, "Anh không nên đùa như thế, không nên vô ý trêu em, nhìn em sốt ruột, sau này không thế nữa."

Yến Song chớp chớp mắt nhìn hắn, "Nhưng em vẫn không thích anh."

"Biết rồi, là anh thích em, không phải em thích anh."


Yến Song vui vẻ, trên mặt lộ ra nụ cười thả lỏng, "Khoai mật này anh nướng ngon lắm."

Thịnh Quang Minh vốn là một người có tính ôn hoà, rơi vào tay Yến Song rồi thì lại càng lành như cục đất. Thấy Yến Song hết giận, hắn nhẹ nhàng thở phào, cũng cười theo, "Vậy có thể lấy công chuộc tội không?"

"Không thể." Yến Song quay mặt đi, bước chân nhẹ nhàng, khói lạnh từ miệng hoà với khói từ khoai nướng, đọng hơi trên chóp mũi y.

Thịnh Quang Minh cười lắc lắc đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn chăm chú vào cậu trai đầy tùy hứng này.

Là hắn muốn thích y, đương nhiên y có tư cách tùy hứng với hắn.

Tất cả mọi chuyện Yến Song từng trải qua, hắn đều từng tham dự, từng đứng nhìn, từng điều tra. Những chuyện phức tạp đó rốt cuộc tạo nên tổn thương như thế nào tới Yến Song, hắn không dám tự ý kết luận. Trên đời này, không một ai có thể đồng cảm như thể bản thân mình cũng từng trải qua mọi gian khổ của người khác. Chuyện hắn có thể làm chỉ là cố hết sức thích Yến Song nhiều hơn một chút, rồi lại nhiều hơn một chút.

Hắn không phải Thích Phỉ Vân, nhưng hắn muốn chữa lành cho y.

"Thế làm sao em mới tha thứ cho anh đây?"

"Anh biết tối nay là ngày gì không?"

Thịnh Quang Minh vắt hết óc mà suy nghĩ, mãi mới rặn ra được: "Ngày siêu thị giảm giá à?"

Không hổ là người đàn ông của gia đình, Yến Song bật cười, "Hôm nay siêu thị giảm giá à?"

"Đúng vậy," đương nhiên Thịnh Quang Minh biết mình nói sai rồi, hắn chỉ là học sinh dốt điền bài thi, không cần biết có được điểm nào không, điền hết rồi tính, "Hôm nay siêu thị giảm giá rau."

Yến Song cười ngặt nghẽo, "Thịt không giảm giá à?"

"Cũng có, nhưng không tươi đâu."

Hai người giao lưu một lượt về đồ ăn trong siêu thị, cuối cùng Yến Song mới nói: "Thật ra đêm nay là đêm Giáng Sinh."

Thịnh Quang Minh bừng tỉnh đại ngộ, "Anh quên mất."

Người mở cửa hàng đương nhiên phải  để ý mấy ngày lễ, nhưng dạo này cửa hàng rút khỏi trung tâm thương mại, cửa hàng mới còn đang chuẩn bị, nên hắn không nhớ tới, vì thế hỏi: "Vậy đêm nay em muốn đi chơi ở đâu?"

Yến Song nói: "Ai nói em muốn đi chơi với anh."

Thịnh Quang Minh cười, "Không chơi với anh, thì anh có thể đưa em đi."

"Ai cần anh đưa."

"Ha ha."

"Cười cái gì mà cười?"

"Ừ không cười."

Yến Song vươn chân trái đạp qua, Thịnh Quang Minh tránh đi theo phản xạ có điều kiện, tránh xong hắn mới phản ứng lại, đôi tay đút trong túi áo, lúng túng hỏi: "Có phải anh không không nên trốn không?"

Yến Song phì cười, lộ ra hàm răng đều, "Đúng, anh lại sai rồi."

Thịnh Quang Minh đứng thẳng, "Làm lại đi."

Yến Song mím môi cười, mắt nhìn sâu vào đáy mắt Thịnh Quang Minh, "Em đá thật đấy nhé."

"Tới đi," Thịnh Quang Minh cũng rất nghiêm túc, "Không né."

Yến Song cố ý hít một hơi, khởi động chân một lúc lâu, bày ra tư thế võ thuật, sau đó đá mạnh, nhưng khi mu bàn chân sắp va chạm mạnh lên cẳng chân thẳng tắp kia thì hoàn toàn mất lực, chỉ dán trên đó, "Có phải anh bị ngốc không?"



"Nếu em mà dùng sức đá thật, anh có thể bị sao không?"

"Không đâu, với thể trạng của em mà muốn đả thương anh thì khó lắm."

Yến Song "Xí" một tiếng, thu chân lại, "Ghê gớm dữ vậy sao?"

"Cơ bắp săn chắc lắm."

Yến Song liếc hắn một cái, ánh mắt cực kỳ "hận rèn sắt không thành thép".

Thịnh Quang Minh không rõ nguyên do.

Yến Song ân cần dạy bảo, "Lúc này đáng ra anh phải để lộ bắp tay, nói "Không tin thì em sờ thử xem", trên mặt phải có vẻ tự tin, đừng lúc nào cũng mang vẻ người chồng nội trợ như thế."

Thịnh Quang Minh nghe xong thì cười, "Vậy sao?"

"Đúng vậy, như vậy không phải toả ra sức quyến rũ của thân thể một cách rất tự nhiên ư?"

"Ồ," Thịnh Quang Minh cười gật đầu, "Cảm ơn, học được rồi."

Yến Song thở dài, dạy trai thẳng yêu đương cũng là một môn kỹ năng sống mà. Nhưng nói đến cùng, dạy Thịnh Quang Minh cũng là để phục vụ cho y, y cố coi như mình tự làm công cho  chính mình vậy. Y xoay người tiếp tục đi về phía trước, "Tới công viên giải trí đi, mấy nơi dung tục, vừa hay rất hợp với anh."

2

Thịnh Quang Minh bị chụp mũ dung tục lên đầu cũng không có ý kiến gì, "Được, em thích là được."

"Là anh thích." Yến Song cường điệu một chút.

Đêm Giáng Sinh, công viên giải trí đông nghịt người, khi Thịnh Quang Minh đưa Yến Song đến, vé cũng hết luôn rồi, cửa bán vé đã kéo dây chặn. Yến Song kinh ngạc, y chỉ định cày cái điểm cốt truyện cũ rích rập khuôn này với Thịnh Quang Minh, trăm triệu lần không ngờ thế giới xưa này ngoại trừ mấy nơi tra công tồn tại, phần lớn logic ở những nơi khác đều rất bình thường.

2

"Làm sao bây giờ?" Yến Song đau khổ nhìn Thịnh Quang Minh.

Nếu có năng lực đồng tiền của hai quả trứng kia, vấn đề được giải quyết trong một nốt nhạc.

Yến Song nghĩ thầm, không thì gọi điện thoại cho Tần Vũ Bạch nhờ hắn giúp một tay? Mọi người đều là bạn tốt, hẳn là hắn sẽ đồng ý nhỉ?

"Em muốn chơi trò gì?"

Yến Song suy nghĩ, "Không biết nữa, trò gì kíc.h thích chút?"

"Đi."

Khi Thịnh Quang Minh đưa Yến Song vào phòng tập thể hình, tràn đầy đầu óc y chỉ còn bốn chữ —— Hạ cấp tiêu dùng.

"Chỗ này của bạn anh mở, hôm nay đều đi chơi lễ cả rồi, không có ai, chơi thoả mái luôn, đảm bảo kíc.h thích."

Vẻ mặt Thịnh Quang Minh lại vẫn rất nghiêm túc, hoàn toàn không có ý nói giỡn.

Yến Song cạn lời, tùy tay thả cặp sách xuống, ngồi lên một thiết bị, "Thật ra em từng xem vài bộ phim có chủ đề phòng tập thể hình rồi."

1

Thịnh Quang Minh dựa vào tường, khóe miệng cong lên, "Đẹp không?"

"Xấu," Yến Song một tay chống má, đánh giá Thịnh Quang Minh một lượt từ trên xuống dưới, "Dáng người không đẹp bằng anh."



"Anh dạy em đấm bốc đi." Sau khi Yến Song tiếp thu hiện thực, nhắc đến chuyện "yêu đương".

"Ok."

Đối với chuyện dạy Yến Song đấm bốc, Thịnh Quang Minh vẫn luôn có thái độ cực kỳ tích cực.

"Đúng vậy, chính là như vậy, mạnh lên ——"

Thịnh Quang Minh cởi áo khoác, lộ ra áo thun ngắn tay. Giống như Yến Song tưởng tượng, Thịnh Quang Minh thuộc kiểu mặc đồ thì gầy cởi ra thì đô, toàn bộ cánh tay đều là đường cong thanh thoát nhưng rắn chắc, không phải kiểu để cho đẹp, mà là kiểu đấm một phát chấn động não mấy tên tra công.

"Bụp ——"

Tiếng nắm tay đánh lên bao cát vang chói tai trong phòng tập trống trải.

Thịnh Quang Minh đánh quyền và Thịnh Quang Minh làm bánh kem y như hai người hoàn toàn khác nhau.

Trong sự sắc bén là tính hoang dã, biểu cảm cũng thay đổi, lạnh lùng tàn nhẫn.

Thịnh Quang Minh thấy Yến Song nhìn chằm chằm mình, lại hơi mỉm cười, nhẹ nhàng hỏi: "Có phải nhìn anh hung dữ quá không?"

Yến Song lắc lắc đầu, "Rất đẹp trai."

Thịnh Quang Minh lại đỏ mặt.

"Tiếp tục đi," Yến Song mím miệng cười, "Cũng vui phết"

Hai người nghiêm túc đứng đắn mà học hai tiết quyền Anh. Yến Song không thấy đau, càng luyện càng hăng, thậm chí Thịnh Quang Minh còn khen y có thiên phú, một lần nữa nghiệm chứng lý luận "Người thông minh làm gì cũng giỏi" của hắn. Ánh mắt Thịnh Quang Minh nhìn Yến Song tràn đầy vui mừng kinh ngạc.

Yến Song: Đừng quá sùng bái y, y thật sự là toàn năng.

Tắm rửa xong đi ra, Thịnh Quang Minh cầm điện thoại, đang đợi y, "Đi thôi, anh tiễn em."

Yến Song tự giễu nói: "Đây chắc chắn là đêm Giáng Sinh đặc biệt nhất của em."

Đêm Giáng Sinh · phòng tập thể hình · tay võ quyền anh · trai cơ bắp· ** tàn bạo 3 tiếng.avi.

2

Thịnh Quang Minh: "Học rồi sau này ai bắt nạt em, em đấm cho nó một cú."

Yến Song nghĩ thầm không cần phí sức thế, y muốn ai tự tát một cái, người đó dám không tự cho mình một cái bạt tai giòn vang ư? Còn cần y tự mình động thủ à?

Y cười mà không trả lời, "Cảm ơn anh."

Khi ra khỏi phòng tập thể hình, đêm đã khuya, Yến Song nhìn điện thoại thấy đã gần 10 giờ.

"Toang, ký túc xá đóng cửa rồi."

Thịnh Quang Minh kéo cửa xe, "Đêm nay ở lại chỗ anh nhé?"

Yến Song nhìn hắn một cái.

Thịnh Quang Minh nói: "Không có ý gì khác, anh dọn nhà mới, có một phòng của em."

"Dựa vào đâu chứ," Yến Song ngồi vào xe, vẻ mặt vui vẻ, nhưng miệng vẫn không buông tha người, "Dựa vào đâu mà có phòng ở nhà anh."

Thịnh Quang Minh cũng lên xe, "Không cần cũng không sao."



Đèn đường bên ngoài cửa sổ xe cứ vụt qua từng cái, những sắc thái rực rỡ đó loé lên gương mặt trắng nõn kia, Thịnh Quang Minh lại cảm thấy thật đẹp đẽ sạch sẽ.

Chiếc xe chạy đi, khi tới gần điểm đến, Yến Song mới nhận ra chỗ bất thường, khi nhìn phía trước vẫn là kiến trúc sáng ngời đó, y mới chậm rãi hơi khiếp sợ mà mở miệng, "Sao lại quay về đây rồi?"

"Xuống xe đi."

Thịnh Quang Minh đưa y qua, đã có người đợi sẵn ở cổng công viên giải trí, "Thế nào, người anh em này đủ nghĩa khí chứ?" Người đó mặc âu phục phẳng phiu, thoạt nhìn có vẻ là người phụ trách, anh ta nhìn về phía Yến Song, cười tủm tỉm: "Yến Song đúng không?"

Yến Song "A" một tiếng.

"Nghe danh đã lâu." Đối phương có vẻ biết y.

Yến Song choáng váng, lại bị Thịnh Quang Minh kéo vào công viên giải trí.

"Đây là chuyện gì vậy?" Yến Song nhìn người bên cạnh, "Lại là bạn anh à?"

"Đúng vậy."

Nơi này lúc 10 giờ đáng lẽ phải đóng cửa lại vẫn đèn đuốc sáng trưng, nhưng đã không còn một bóng người, chỉ có hai người nắm tay đi dạo tại đây. Dưới ánh đèn mộng ảo, nơi này giống như một toà lâu đài cổ tích bị dừng thời gian.

Yến Song bị chấn động rồi, không phải y chấn động vì công viên giải trí, mà là bị trai thẳng đột nhiên lãng mạn làm chấn động.

"Anh chuẩn bị từ bao giờ thế?"

Thịnh Quang Minh nói: "Trước khi đi đấm bốc."

"Vậy sao không nói em biết?"

Thịnh Quang Minh nói: "Học đấm bốc chút cũng tốt mà."

Hắn muốn dạy y phòng thân, cũng muốn y vui vẻ, hai chuyện này cũng không mâu thuẫn với nhau.

Yến Song trầm mặc một lát lát, nói: "Em vẫn không thích anh thì sao?"

Giọng điệu y hơi trầm thấp ủ rũ, không chờ y nói thêm gì, bàn tay được nắm lấy bỗng bị kéo lên, lòng bàn tay áp lên phần thân thể dưới lớp vải mỏng. Yến Song ngước mắt lên, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Thịnh Quang Minh.

Dưới lớp áo thun mỏng, đường nét cơ bụng rất rõ ràng, xúc cảm chân thật cực kỳ. Mặt Thịnh Quang Minh đã đỏ lựng dưới ánh đèn mộng ảo của công viên giải trí, "Em sờ đi."

Mặt Yến Song cũng phối hợp mà đỏ một chút, lông mi rũ xuống, lòng bàn tay cách một lớp vải dệt dán lên cơ bụng rắn chắc, qua một hồi lâu, mới thấp giọng nói: "Rất săn chắc."

Thịnh Quang Minh cũng đang bất chấp giá nào, cho dù hắn cảm thấy việc khoe cơ bắp như vậy rất mất mặt, nhưng hắn vẫn làm. Lòng bàn tay áp lên cơ bụng hắn đang dần dần nóng lên, còn di chuyển, tựa như đang muốn đếm xem rốt cuộc hắn có mấy múi vậy. Hô hấp của Thịnh Quang Minh cứng lại, dứt khoát dừng thở.

"Sáu múi." Yến Song ngẩng mặt lên, tròng mắt chứa chan ánh sáng của công viên giải trí.

Thịnh Quang Minh đang nhịn thở, vừa mở miệng, cơ bắp liền giàu tính đàn hồi mà lăn lăn trong lòng bàn tay Yến Song, "Tám múi."

"Lừa đảo, em chỉ sờ thấy sáu múi thôi."

Thịnh Quang Minh không nói gì, chỉ là mặt càng đỏ hơn.

Yến Song nhìn gương mặt đỏ tận mang tai của hắn, đột nhiên hiểu ra, "Còn hai múi...... ở dưới à?"

Cơ bụng trong lòng bàn tay đột nhiên co rụt lại, Yến Song cúi đầu nhìn thắt lưng trên eo hắn một cái, thả tay, thấp giọng mắng: "Hạ lưu."

Hai người đứng đối mặt, gió lạnh thổi qua từng đợt, cũng không xua được nhiệt độ trong không khí.

Thịnh Quang Minh nghiêng mặt đi, liế.m liế.m môi, thử vươn tay, hắn nắm lấy đôi tay buông xuống bên hông kia, "Xin lỗi, anh lại làm sai rồi."

Yến Song nắm tay, nhẹ nhàng móc lấy ngón tay hắn, khóe miệng hơi cong lên, "Ngốc."
Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi Truyện Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi Story Chương 131: Đêm Giáng Sinh
9.1/10 từ 23 lượt.
loading...