Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi
Chương 120: Nỗi lòng người tốt
505@-Bệnh của Yến Song tới thì nhanh mà khỏi cũng nhanh, sáng sớm hôm sau đã thu dọn chuẩn bị xuất viện.
Trong phòng bệnh có phòng tắm, y tắm rửa, thay bộ quần áo sạch mà Tần Vũ Bạch mang đến cho y, tinh thần sảng khoái dễ chịu, ngoại trừ giọng còn hơi dính giọng mũi thì trạng thái đã tốt hơn nhiều, vươn vai ra khỏi phòng tắm.
Trong phòng bệnh, Tần Vũ Bạch và Thích Phỉ Vân mỗi người ngồi một bên sô pha, Tần Vũ Bạch cười nhìn qua, "Khỏe khoắn hơn nhiều rồi." Thích Phỉ Vân không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi.
Yến Song tặng mỗi người một ánh mắt xem thường.
Cho Thích Phỉ Vân nhiều xem thường hơn.
Đêm qua thực sự là một sự sỉ nhục cực lớn với y trong lịch sử làm tổng thụ ở thế giới này.
Khi y gánh cơ thể ốm yếu bệnh tật này gửi tín hiệu cùng làm hành động vĩ đại lược bỏ 3000 chữ, vậy mà Thích Phỉ Vân lại từ chối.
Vậy mà hắn lại từ chối?!
Thậm chí Yến Song còn nói "Thầy Thích à, em nghe nói làm khi sốt cao sướng lắm á, anh thật sự không muốn thử sao?", Thích Phỉ Vân đã nói gì? Thích Phỉ Vân nói: "Các tế bào của em đang nỗ lực chữa trị thân thể cho em, đừng làm phiền chúng."
Yến Song:......
Mẹ nó, rốt cuộc có còn là tên cuồng tìn.h dục nữa không?
Nếu là Tần Vũ Bạch thì đã nhào lên giường lâu rồi.
Nói thật, y không ngờ cà điểm với Thích Phỉ Vân lại vất vả như này, y cứ tưởng với Thích Phỉ Vân là đơn giản nhất.
Chẳng lẽ Thích Phỉ Vân thật sự thích y?
Căn cứ theo kinh nghiệm của y, kẻ yêu đương thật lòng yêu vào rồi sẽ điên cuồng ha.m muốn nhụ.c dục, kẻ ha.m muốn nhụ.c dục yêu vào lại chuyển hướng sang yêu thật lòng*.
1
Yến Song nghĩ đến chuyện Thích Phỉ Vân có thể vì có quá nhiều tình cảm với y mà không nỡ làm y, đôi mắt lập tức tối sầm.
Không phải y tự luyến, mà là kinh nghiệm làm việc phong phú đã nói cho y biết: Người ta thường sẽ lật thuyền ở con mương nông nhất.
"Hết bệnh rồi, về nhà thôi."
Tần Vũ Bạch vỗ sô pha đứng dậy, rất tự nhiên đi tới kéo tay Yến Song, Yến Song nhanh nhẹn tránh được móng vuốt của hắn.
"Anh làm gì?" Yến Song cảnh giác nói, "Tôi không trở về nhà họ Tần đâu."
Tần Vũ Bạch ngẩn ra, "Vì sao chứ?"
Vì sao gì mà vì sao? Y đồng ý hồi nào đâu.
Yến Song thể hiện rõ suy nghĩ lên trên mặt.
Tần Vũ Bạch thu tay lại, vẻ mặt ôn hòa xen lẫn sự nghiêm túc đứng đắn, "Chẳng phải chúng ta đã nói thêm tên em vào tập đoàn họ Tần sao?"
Hắn vừa nói ra, Thích Phỉ Vân vẫn luôn ngồi im như sư cụ nhập định bỗng nhìn Yến Song.
1
Ánh mắt Thích Phỉ Vân thâm thúy sâu xa, Yến Song cứ như nghe thấy giọng nói trầm ấm từ tính của hắn vậy, dù sao thì chắc chắn nội dung không phải lời hay ý đẹp gì.
"Thêm tên thì thêm tên, sao tôi phải về nhà họ Tần chứ?" Yến Song nói đầy tự tin, hỏi ngược lại, "Sao tối qua anh không ở đây với tôi? Về thăm Tần Khanh chứ gì? Cậu ta quan trọng hay tôi quan trọng? Anh nghĩ kỹ chưa mà cứ muốn tôi về đó? Về đó rồi làm gì, để anh đứng núi này trông núi nọ à?"
Tần Vũ Bạch bị loạt câu hỏi vặn như pháo liên thanh làm ngu người luôn.
Tối qua hắn quay về thật.
Nhưng cũng không phải vấn đề Tần Khanh với Yến Song bên nào nặng bên nào nhẹ.
Mà là hắn cảm thấy hắn đã bày tỏ tấm lòng của mình cho Yến Song rồi, thì Yến Song sẽ không hiểu lầm hành vi quay về thăm Tần Khanh của hắn nữa, cho nên hắn mới yên tâm đi về.
Không ngờ Yến Song lại giận tới vậy, có phải nghĩa là trong lòng Yến Song vẫn rất để ý tới hắn không?
"Song Song......" khóe miệng Tần Vũ Bạch hơi nhếch lên, "Em đang ghen à?"
Yến Song: "Ọe."
Tần Vũ Bạch: "......"
"Đừng làm tôi mắc ói," Yến Song dùng hành động thực tế cho thấy bệnh của y đã khỏi hơn nửa, "Trong khi tôi bệnh tật, anh lợi dụng lúc người ta nguy nan mà làm gì thì tôi không nói nữa, anh tự xét lại mình đi!"
Nói xong, y phất tay với Thích Phỉ Vân, hít mũi một cái, "Đứng dậy, bãi giá."
1
Thích Phỉ Vân biết điều mà đứng dậy, nói với Tần Vũ Bạch đang hoảng hốt: "Thưa anh Tần, chúng tôi đi trước nhé."
Yến Song đi ra khỏi phòng bệnh, quay lại nhìn hành lang, "Nói gì mà ở cạnh em đến khi khỏi bệnh, đúng là chẳng tin được tên đàn ông nào hết, đúng không thầy Thích?"
Thích Phỉ Vân từ chối cho ý kiến.
"Có những tên tồi lắm luôn ấy, trước hoa dưới trăng* thì chồng yêu anh yêu, đến khi chơi chán rồi thì chạy nhanh như gió, ai mà thích mấy người như vậy á, đúng là đần độn nhất trần đời."
1
Bước chân Thích Phỉ Vân hơi khựng lại, liếc nhìn người bên cạnh.
Yến Song trợn tròn đôi mắt, cố gắng tỏ rõ sự chân thành, "Thầy Thích hiểu ý em chứ?"
Thích Phỉ Vân thu ánh mắt về, thản nhiên nói: "Tự luyến là bệnh."
Yến Song: "......" Được thôi, tốt nhất là hắn đừng để y nói trúng.
Hai người vừa đi tới ngã rẽ hành lang, trợ lý đã chạy tới trước mặt, đầy vẻ vui mừng nói, "Bác sĩ Thích, anh đưa Yến Song xuất viện à?"
Thích Phỉ Vân gật đầu.
Trợ lý cười khúc khích mấy tiếng, nụ cười của anh ta rất quái dị, Yến Song không nhịn được mà hỏi, "Anh cười gì thế?"
Phòng giám sát.
Yến Song kinh ngạc nhìn màn hình giám sát dày đặc, "Bệnh viện các anh còn lắp cả camera an ninh ở trong phòng bệnh á?!"
Trợ lý giải thích: "Chuyện này bệnh nhân đều biết mà, đều vì sức khỏe của người bệnh thôi."
Yến Song: "Sao em lại không biết?!"
Thế nghĩa là hôm qua suýt chút nữa y đã phát sóng trực tiếp với Thích Phỉ Vân rồi?!
2
Yến Song tức giận nhìn Thích Phỉ Vân.
Thích Phỉ Vân bình thản, đôi tròng mắt màu xám không dao động.
Cho nên đêm qua tên cuồng dâm này từ chối y chỉ vì có camera theo dõi? Thằng cha này còn cố ý dùng câu của y để chế nhạo y...... Được lắm, đợi y ngủ đủ rồi sẽ đá hắn cút xa nhất có thể!
Thích Phỉ Vân thấy trong mắt Yến Song có lửa giận, hơi mỉm cười.
Yến Song: Vãi, tên này còn cười nè.
"Trên nguyên tắc thì video giám sát ở đây không được công khai, anh Kỷ hôm qua đến là nhà đầu tư của bệnh viện nên chúng tôi cũng chỉ có thể cho anh ấy vào."
Người phụ trách phòng giám sát giải thích từ đầu đến đuôi chuyện xảy ra tối hôm qua cho Thích Phỉ Vân.
Tuy đơn giản và nhạt nhẽo hơn nhiều so với lời đồn mà trợ lý nghe được từ đồng nghiệp, nhưng lại hoàn toàn chân thật.
"Anh Kỷ đó tùy tiện nhìn rồi chỉ đích danh muốn xem phòng chăm sóc đặc biệt do bác sĩ Thích phụ trách."
"Sau khi phóng to lên, anh Kỷ xem một lát rồi bảo chúng tôi thu nhỏ lại, sau đó gọi điện thoại, một lát sau thì một người nữa cũng tới đây, sau đó," người phụ trách dừng một chút, mặt ngơ ra, "Anh Kỷ đánh anh kia luôn."
1
"Chuyện là như vậy."
Người phụ trách thành thật kết luận.
Trợ lý vội vàng bổ sung, "Người bị đánh chính là người đi cùng cậu Kỷ ấy."
Yến Song nghĩ thầm buff 100% phản phủ của Ngụy Dịch Trần vẫn ổn đó chứ.
Theo bối cảnh mở đầu của cuốn sách này, ông chủ đầu tiên của Ngụy Dịch Trần phá sản tự sát, người thứ hai mất tích, người thứ ba đang ngồi tù.
1
Người thứ tư thì giờ đang hoài nghi cuộc đời ở trong phòng bệnh, trước mắt thì tình trạng thân thể và tinh thần vẫn đang tốt chán.
Chủ nhân thứ năm thì bệnh càng ngày càng nặng, thực sự khiến Yến Song cảm thấy yên vui.
1
May mà ngày đó y quyết đoán từ chối yêu cầu đi theo y của Ngụy Dịch Trần.
Làm người vẫn nên tin vào huyền học một chút.
"Mở màn hình giám sát của của phòng giám sát ra tôi xem chút." Thích Phỉ Vân nói.
Yến Song: "?"
Nói gì như nói vậy*?
"Vâng bác sĩ Thích."
Yến Song: Có thật luôn!
Màn hình theo dõi của phòng giám sát là một trong những màn hình chia nhỏ, ở bệnh viện này, đương nhiên lời của Thích Phỉ Vân có trọng lượng hơn nhiều so với một nhà đầu tư xa lạ, người phụ trách nhanh chóng phóng to màn hình lên, kéo luôn thời gian theo dõi về tối qua.
"Chính là đoạn này."
Trong màn hình phóng to, Kỷ Dao đang đứng trước màn hình.
Camera từ góc trên xuống, nên có thể nhìn thấy rõ ràng màn hình trước mặt Kỷ Dao là từ phòng bệnh của Yến Song đêm qua.
Cho nên tình huống hiện tại là, Yến Song đang thông qua màn hình theo dõi nhìn Kỷ Dao nhìn y thông qua màn hình theo dõi.
Hay ghê, này là hiệu ứng Matryoshka tối thượng rồi*.
*Gốc: 究极套娃 - (Jiū jí tào wá): ngôn ngữ mạng. 套娃 là búp bê Nga Matryoshka, loại búp bê gỗ rỗng mà mở 1 con ra là có con khác nhỏ hơn nằm bên trong á. Trong ngôn ngữ mạng thì để chỉ những trường hợp kiểu cảnh lồng cảnh thế này, cũng như con búp bê đấy vậy; còn 究极- tối thượng: chỉ xự xịn, đỉnh, để bổ nghĩa. Ví dụ như chú Độ Mixi react mình đang react sinh nhật mình qua mỗi năm cũng có thể tả bằng từ này. ¹
Trên màn hình mà Kỷ Dao đang nhìn, Thích Phỉ Vân đang ngồi xử lý bệnh án trên chiếc ghế bên cạnh giường, Yến Song nằm ngửa, đầu gối hơi gập lên, xoay mặt sang có vẻ như đang nói chuyện với Thích Phỉ Vân.
Camera của bệnh viện không thu tiếng, tất cả đều yên lặng, hình ảnh nhìn có vẻ rất bình thường.
Yến Song nghĩ thầm nếu mà có tiếng, Kỷ Dao có thể nghe rõ ràng lúc ấy y đang nói: "Thầy Thích ơi, làm một nháy không?"
Nhưng chỉ nhìn qua hình ảnh, thì bầu không khí giữa Yến Song và Thích Phỉ Vân chỉ là mối quan hệ trong sáng giữa bệnh nhân và bác sĩ, thậm chí Thích Phỉ vân còn kéo chăn cho y, động tác thân mật duy nhất là Thích Phỉ Vân ấn đầu gối của Yến Song xuống để y nằm cho đàng hoàng.
À, lúc ấy Thích Phỉ Vân đang nói "Em lên cơn sốt, chứ không phải......"
Chưa nói hết là vì Yến Song lập tức kéo chăn trùm lên mặt.
Ngay sau đó, Kỷ Dao gọi điện thoại giống như người phụ trách kể, khoảng chừng hai ba phút sau, Ngụy Dịch Trần cũng xuất hiện trong màn hình.
Hai người nói chuyện được vài câu ngắn ngủi, không rõ đang nói gì, nhưng có thể nhìn ra được sắc mặt Kỷ Dao đang rất tệ.
Sau đó, Kỷ Dao thẳng tay đấm Ngụy Dịch Trần một cú, sau đó xoay người ra khỏi phòng giám sát.
1
Người phụ trách phòng giám sát lập tức vào trong phòng, hoảng hồn nói gì nó với Ngụy Dịch Trần đang bị thương, chắc là đang hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Ngụy Dịch Trần xua tay, sờ vết thương trên khóe miệng, ý cười nơi khóe miệng chợt hiện lên trên màn hình.
Sau khi xem video thực tế, anh trợ lý sửng sốt nói: "Sao anh ta bị đánh mà còn cười vậy?"
"Đi thôi." Thích Phỉ Vân nói với Yến Song.
Yến Song nhìn Ngụy Dịch Trần vững vàng bước ra khỏi phòng trong màn hình, trả lời: "Đi."
Bên trong xe, Yến Song ngồi ở ghế phụ lái, kéo dây an toàn, nghĩ xem đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tên Kỷ Dao ngoài lạnh trong nóng này muốn đến gặp y, nhưng lại vì thể diện nên bèn tới phòng giám sát xem, hợp lý quá.
Hình ảnh trên màn hình giám sát rất bình thường, lẽ ra không thể kíc.h thích được Kỷ Dao.
Kỷ Dao không nhìn thấy hình ảnh gì quá trớn, nhưng lại gọi Ngụy Dịch Trần tới đấm cho một cú......
Yến Song sáng tỏ cười một tiếng, nghĩ thầm thế này là Ngụy Dịch Trần ỷ Tiểu Kỷ là trẻ con mà bắt nạt rồi, nhưng Kỷ Dao đã không còn là Kỷ Dao hồi xưa nữa, hắn chỉ cần suy nghĩ một chút là hiểu ngay Ngụy Dịch Trần đang chơi chiêu gì.
Chiêu "mượn lực đánh lực*" này của quản gia cuối cùng lại đánh lên chính mặt mình.
1
Cần gì phải làm những chuyện thế này chứ, y đã nói kết thúc với hắn rồi mà.
"Thầy Thích à," Yến Song trêu chọc, "Cú đấm này là Ngụy Dịch Trần đỡ thay anh đó."
Nếu đêm qua Kỷ Dao thật sự nhìn thấy phiên bản trực tiếp của họ, Yến Song không dám tưởng kết cục của Thích Phỉ Vân.
Biết là một chuyện, nhưng nhìn thấy tận mắt lại là chuyện khác, với tính khí của Tiểu Kỷ, lại chẳng vọt vào phòng bệnh đánh gãy chân Thích Phỉ Vân ngay tại chỗ?
Rất có thể là cả chân thứ ba nữa!
Yến Song càng nghĩ càng sợ, bàn tay đang ôm cánh tay cũng thả xuống, vươn ra sờ Thích Phỉ Vân, vui mừng nói: "Thầy Thích, tạ ơn Chúa, anh thoát được một kiếp nạn."
Thích Phỉ Vân vẫn lái xe bình thản như thường, "Tôi sẽ không nhận cú đấm đó," chiếc xe lái vào khu dân cư, hắn quay mặt qua liếc nhìn Yến Song, nhàn nhạt nói: "Bởi vì tôi không phải kẻ đần độn nhất trần đời."
1
Bên trong căn hộ, Thịnh Quang Minh thức trắng đêm đang nằm trên sô pha hoài nghi rốt cuộc mình có phải thằng đần không.
"Vậy là," quản lý cũ của hắn hớp một ngụm bia ướp lạnh, điềm tĩnh nói, "Giờ mày đang nghi ngờ liệu mày thực sự thích con trai hay con gái?"
Thịnh Quang Minh chần chừ nói: "...... Cũng không thể nói là nghi ngờ được."
Quản lý nói: "Anh hiểu rồi."
Anh ta đặt lon bia xuống, đứng lên nói: "Chúng ta cũng coi như là đồng cam cộng khổ cùng nhau phấn đấu, vào thời khắc mấu chốt này, sao anh có thể để mày hoang mang một mình được, ta không vào địa ngục ai vào địa ngục*, Minh à, sau này mày giàu rồi nhất định phải nhớ sự hy sinh của anh dành cho mày ngày hôm nay......"
2
Thịnh Quang Minh vô cảm nói: "Anh mà cở.i quần tiếp là em đánh anh đấy."
Ngón tay của quản lý đánh lái lụa, biến cởi. thắt lưng thành đeo thắt lưng, đồng thời oán trách nói: "Chẳng phải anh đây muốn tốt cho mày thôi à? Mày nói mày không xác định được là thích trai hay gái, thế nhìn là biết thôi mà."
Thịnh Quang Minh: "Anh trai à, cho dù anh là trai hay gái thì em cũng không có cảm giác gì với anh đâu."
Quản lý: ** má nó đồng tính hàng dự bị mà còn chảnh chó.
1
Tên quản lý ngồi xuống tiếp tục uống bia, sau đó nói thẳng: "Kể từ khi mày bắt đầu suy nghĩ đến vấn đề này, tám chín phần là mày đã cong queo rồi. Như anh đây chỉ thích mấy em gái xinh đẹp, thì xưa nay chưa từng có nỗi lo như thế."
Sắc mặt Thịnh Quang Minh u ám, hắn thức trắng đêm chính là vì nghĩ đi nghĩ lại² cái vấn đề này.
2
"Thích con trai thì thích con trai, nhìn bản mặt mày cứ như chết cha chết mẹ ấy......" Quản lý nói, "Trông mày thế này thì chơi nam hay nữ cũng không có vấn đề gì, trừ khi mày......" Tên quản lý cười khà khà, "Ê, mày thích trai kiểu nào? Cao to lực lưỡng hay thanh tú đáng yêu?"
1
Thịnh Quang Minh không nói nên lời, nghĩ thầm mới nói chuyện được mấy phút, sao đã xác định hắn thành "thích con trai" rồi?
Thịnh Quang Minh ngồi dậy, cào mớ tóc rối bù, cũng hớp một ngụm bia, "Em không biết."
Quản lý nghĩ thầm nhiều năm như vậy mà Thịnh Quang Minh thật sự không thay đổi một chút nào. Nếu là người khác kéo anh ta tới đòi thảo luận vấn đề tình cảm, thì chắc chắn anh ta sẽ cho một đấm. Đàn ông đàn ang mà lảm nhảm lằng nhằng làm đếch gì, thích thì ** thôi! Nhưng đây là Thịnh Quang Minh...... cậu trai tân ngây thơ duy nhất mà hắn quen, ngần ấy năm trời, còn chưa nắm tay gái bao giờ chứ đừng nói tới yêu đương.
Một thằng nhóc ngây thơ như vậy, sao nói cong là cong được chứ?
Quản lý hiếu kì hỏi: "Sao tự nhiên mày lại có thêm cái nỗi phiền muộn này?"
Thịnh Quang Minh cúi mặt không nói lời nào.
Người quản lý là kẻ lõi đời, nhìn vẻ mất hồn mất vía này của hắn, vỗ đùi nói: "Mày vừa ý cậu nào rồi chứ gì?!"
Thịnh Quang Minh lập tức phủ nhận, "Không hề!"
Quản lý tỏ vẻ từng trải, "Phủ nhận quá nhanh, còn không thèm nghĩ, có vấn đề."
Môi Thịnh Quang Minh giật giật, đôi mày tuấn tú nhíu lại, "Không hề."
Quản lý: "Phủ định của phủ định là khẳng định."
Thịnh Quang Minh: "......"
"Nói đi, chuyện thế nào, người thế nào," tên quản lý gác chân lên ghế đôn, vẻ mặt nhàn nhã nói, "Để bậc thầy tình yêu giới quyền anh chỉ bảo cho mày."
Xung quanh hắn không có nhiều người đáng tin cậy, tự mình nghĩ cũng không ra được kết quả gì, xem ra nói hết cho người quản lý có kinh nghiệm phong phú là cách tốt nhất lúc này rồi. Thịnh Quang Minh rối rắm một hồi, cuối cùng quyết định nói: "Là một sinh viên."
Trong đầu quản lý mơ hồ hiện ra gì đó, nhưng lại không nắm bắt được, "Tiếp tục đi."
Thịnh Quang Minh: "Hết rồi."
Quản lý: "......"
"Mẹ nó mày đùa anh à, sao lại hết rồi?!" Quảng lý vỗ sô pha cái độp, "Trông có đẹp không, dáng người thế nào, ngực...... à, không, là nam, nói chung là sao lại không có gì được? Mày phải nói rõ ra, đó là người thế nào, với lại từ lúc nào mà mày có ờ...... nghi vấn như bây giờ."
Thịnh Quang Minh suy nghĩ cẩn thận, trả lời từng câu hỏi của anh ta.
"Cậu ấy rất đẹp."
"Dáng người hơi gầy, cậu ấy thích ăn đồ ngọt, cũng không kén ăn, nhưng mà hình như ăn nhiều mà không mập."
"Là một người rất thông minh và khá tốt bụng."
"Từ lúc...... từ lúc nào em cũng không biết nữa."
Quản lý lập tức nhức nhức cái đầu, anh ta đang tư vấn tình cảm hay thẩm vấn tội phạm vậy?
Anh ta sốt ruột nói: "Có ảnh không? Đưa ảnh anh xem xem."
Thịnh Quang Minh cảnh giác nói: "Không có."
Quản lý không vui, "Cái biểu cảm gì đây, gì mà như phòng trộm vậy? Anh nói mày nghe, kể cả nó có đẹp như tiên thì anh mày cũng vẫn thích nữ nhé."
Thịnh Quang Minh: "Không phải như thế."
Quản lý ngẫm một lúc rồi hiểu ra, vẻ mặt anh ta còn kinh ngạc hơn cả khi Thịnh Quang Minh nói hắn không biết mình thích trai hay gái, "Minh à, mày bảo vệ nó dữ ha."
Thịnh Quang Minh dừng lại một chút, nói: "Chắc vậy."
Thịnh Quang Minh là người tốt, đây là chuyện được cả giới công nhận, vì tính cách của hắn quá tốt, quản lý còn từng nghĩ sự nghiệp quyền anh của Thịnh Quang Minh sẽ chỉ giới hạn ở trong nước.
Anh ta cũng ngả bài luôn, nói tính hắn hiền quá, không hợp đánh quyền Anh.
Lúc ấy Thịnh Quang Minh cũng chỉ tầm 16- 17 tuổi, gương mặt vẫn còn nét trẻ con, hắn nghiêm túc nói với anh: "Tính cách không liên quan đến đánh đấm, em có thể làm chính mình, cũng có thể đánh tốt."
Lúc ấy quản lý đã bị Thịnh Quang Minh làm đứng hình luôn.
Anh cảm thấy thằng nhóc này có đôi mắt sáng ngời, bên ngoài tính tình ôn hòa, nhưng thực chất bên trong cũng là một người rất bướng bỉnh.
Sau đó Thịnh Quang Minh cũng chứng minh anh không nhìn sai.
Sau đó quản lý lại phát hiện Thịnh Quang Minh có một đặc điểm, đó chính là ngoài nóng trong lạnh.
Thoạt nhìn có vẻ hắn đối xử với ai cũng tốt, vừa khiêm tốn lại lễ phép, nhưng số người thực sự có thể bước vào trái tim hắn chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Quản lý đã dốc sức cùng hắn đi từ đáy vực đến đỉnh cao, mới có thể coi như một người bạn của hắn.
Vẻ hỉ hả trên mặt quản lý cũng nhạt đi, anh ta nghiêm túc hỏi: "Mày thích một cậu sinh viên thật đấy à Minh?"
1
Thịnh Quang Minh lắc lon bia trong tay, ngẩng mặt nói: "Em không biết nữa."
"Chúng mày quen nhau thế nào?"
Thịnh Quang Minh trầm mặc một hồi, nói: "Thì cứ quen vậy thôi."
Quản lý hiểu đây là chuyện Thịnh Quang Minh không muốn nói, có hỏi thế nào cũng vô ích, nên anh ta đổi phương hướng, hỏi: "Vậy mày có biết cậu đó thích trai hay gái không?"
Thịnh Quang Minh dừng một chút, "Cậu ấy thích con trai."
Quản lý: "Hiểu rồi, tao hỏi tiếp này, chúng mày tới bước nào rồi?"
"Cái gì mà bước nào?"
"Nắm tay? Hôn? Hay là ngủ rồi?"
Câu hỏi của quản lý khiến Thịnh Quang Minh đỏ bừng cả mặt, "Bọn em chỉ là bạn thôi!"
Quản lý nhìn hắn bằng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Thế thì mày còn lo cái gì? Chẳng phải chỉ là bạn thôi à?"
Thịnh Quang Minh lại rơi vào trầm tư.
Quản lý thấy hắn như vậy, trong lòng cũng khó chịu, muốn uống bia lại phát hiện lon vừa rồi đã cạn, anh thở dài, đứng dậy đi tới tủ lạnh lấy vài lon mới.
"Em không vui."
Bàn tay đang mở cửa tủ lạnh dừng lại, anh ta quay đầu nhìn Thịnh Quang Minh.
Thịnh Quang Minh đang cúi đầu, tay nắm chặt lon bia.
"Thấy cậu ấy ở bên người đàn ông khác...... em không vui chút nào."
Quản lý đứng yên, "Còn gì nữa?"
"Em quản cậu ấy nhiều quá," giọng Thịnh Quang Minh đều đều, "Cậu ấy thấy em phiền, bảo em đừng dính líu gì tới cậu ấy nữa, cậu ấy nói đủ lời khó nghe, nhưng em vẫn muốn quan tâm cậu ấy."
"Hôm qua cậu ấy bị bệnh, em rất sốt ruột lo lắng, thấy cậu ấy như vậy lòng em khó chịu lắm."
"Em muốn ốm thay cậu ấy," hắn ngẩng mặt lên, nhìn về phía người quản lý đứng trước tủ lạnh, lặp lại nói, "Em muốn ốm thay cậu ấy."
Quản lý nghe vậy, không hiểu sao lòng cũng khó chịu theo.
"Minh à," anh ta nói lời chân thành, "Mày có nghĩ tới có thể mày chỉ coi nó là...... đúng, như mày nói đó, bạn, quan tâm nó như bạn bè vậy thôi, không nhất thiết là mày thích con trai đâu."
"Thật sao?" Thịnh Quang Minh ngơ ngẩn nói.
"Em quản nó, là muốn tốt cho nó đúng không?"
"Đúng vậy."
"Thế cũng giống việc mày khuyên anh đừng mua quá nhiều vé số thôi."
Thịnh Quang Minh lưỡng lự một lát, "Có lẽ là vậy."
Quản lý đóng cửa tủ lạnh lại, anh ta thở dài, dứt khoát nói: "Thôi anh hỏi mày thế này, mày có bị kíc.h thích về mặt sin.h lý với nó không?!"
Thịnh Quang Minh sững sờ, "Si.nh lý......" Hắn lập tức dừng lại, vội nói: "Không có chuyện đó."
1
Quản lý thở phào một hơi, vui vẻ ra mặt, "Thằng ngố, thế thì nói làm đếch gì."
"Anh nói mày nghe, đàn ông đều là động vật sống bằng nửa thâ.n dưới, nếu thích thì chắc chắn sẽ có xung động." Quản lý lại kéo cửa tủ ra cầm vài lon bia quay về, "Giống như anh với Milan ấy, khi bọn anh yêu đương, mày cũng biết đấy, lúc đó anh mày rạc cả người luôn."
Thịnh Quang Minh trầm tư một lát rồi nói: "Có lẽ anh nói đúng."
"Đừng có lẽ nữa, nãy thấy mày nghiêm túc như thế, anh còn tưởng mày hãm sâu rồi cơ." Quản lý uống một ngụm bia cho đỡ sợ, cuối cùng nói: "Minh ạ, mày là người biết cách sống, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, đơn giản mày làm hòa thượng quá lâu rồi, heo nái cũng thành Điêu Thuyền thôi. Tìm một cô gái mà hẹn hò đi, đảm bảo mày quên sạch sành sanh cậu sinh viên đó luôn."
Thịnh Quang Minh đặt lon bia xuống, "Giờ em không muốn yêu đương."
"Sao lại thế? Đang độ sung sức mà?"
"Em không muốn hẹn hò vì muốn yêu," Thịnh Quang Minh cụp mắt, vẻ mặt rất nghiêm túc, "Chuyện này hẳn nên để tự nhiên, cứ tùy duyên thôi."
1
"Thôi được rồi ——" quản lý nói, "Miễn là mày đừng tùy duyên đến những nơi không nên đến là được."
Hai người lại hàn huyên một lát, quản lý nhận một cuộc điện thoại rồi phải đi, Thịnh Quang Minh tiễn anh ta ra cửa, quản lý vừa đi vừa quay đầu lại nói: "Mày thích kiểu con gái thế nào hả Minh? Để tao nhắm cho......"
"Để sau đi." Thịnh Quang Minh mở cửa ra, động tác đột nhiên cứng đờ.
Quản lý nhận ra khác thường, quay mặt nhìn theo Thịnh Quang Minh.
Có hai người đàn ông bước ra khỏi thang máy.
Vóc dáng hơi khác nhau, người cao thì tuấn tú lễ độ, mặc áo măng tô thẳng thớm, người thấp hơn thì mặc áo phao dày, đang ôm tay người đàn ông cao hơn, ngẩng đầu cười với người đó.
Sinh viên...... Hàng xóm......
Một số lời nói chớp lóe lên trong đầu quản lý.
#Hàng xóm của em lại có thể gọi sinh viên tới phục vụ tận nơi, em thật sự không chịu nổi#
Cừ lắm.
Hóa ra Thịnh Quang Minh "không chịu nổi" là không chịu nổi muốn tham gia cùng?
1
Quản lý khinh hãi nhìn hai người đó vào cửa, sau khi cửa đóng lại, anh ta mới quay mặt qua, nhìn Thịnh Quang Minh lại lộ ra cái biểu cảm rối rắm đó, anh ta hít sâu một hơi, nói: "Vậy là người mày nhìn trúng chính là cậu sinh viên mà hàng xóm mày gọi tới? Đậu má còn là một đứa bán thân?!"
Anh ta càng nói càng lớn tiếng, cuối cũng đã thành gào lên.
Thịnh Quang Minh liếc nhẹ anh ta, "Cậu ấy không phải bán thân."
Quản lý: "......" Mẹ kiếp, sao còn không thèm phản bác nửa câu đầu thế hả Minh? Bố thật sự lo cho mày rồi đấy.
Tuy vừa rồi mới chỉ nhìn thoáng qua, nhưng quản lý vẫn có thể nhìn ra cậu sinh viên kia đẹp thật, là kiểu mặt mà nam hay nữ nhìn đều thấy rất thoải mái.
"Anh đừng nói lung tung," Thịnh Quang Minh cau mày, "Sẽ hủy hoại thanh danh của cậu ấy."
Quản lý: "...... Anh còn chẳng biết tên nó."
"Thế thì được."
Quản lý: "......"
"Này Minh," Quản lý phản ứng rất nhanh, hỏi: "Hai người đó khoác tay nhau, là người yêu à?"
Thịnh Quang Minh do dự một chút, "Đúng vậy."
"Vãi, thế mà mày còn định cướp bồ người ta à?"
Thịnh Quang Minh nói: "Em không có ý đó."
Quản lý thở phào, Quang Minh vẫn là quang minh.
"Em chỉ mong họ chia tay thôi."
"......"
"Mày không muốn cướp bồ nhưng lại muốn họ chia tay, rốt cuộc ý mày sao?"
Thịnh Quang Minh chau mày, một lát sau, hắn nói: "Em hy vọng cậu ấy có một bến đỗ yên ổn."
Quản lý không nhịn được mà khịa: "Cái bến đỗ yên ổn này là mày chứ gì?"
Thịnh Quang Minh lại sửng sốt, "...... Không phải đâu mà."
"Ok, thế mày chọn được ai chưa?"
Thịnh Quang Minh ngẫm nghĩ, đương nhiên hắn cảm thấy Yến Song và Kỷ Dao đôi bên có tình ở bên nhau là tốt nhất, nhưng trong lòng lại cảm thấy ghét Kỷ Dao cực kỳ, cho nên hắn cũng không nói rõ được.
"Không biết nữa."
Quản lý cạn lời, anh ta vỗ vai Thịnh Quang Minh, nói: "Anh biết mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, mày với anh là bạn, anh cũng không thể hại mày được. Anh chỉ có thể nói thế này, nếu từ giờ trở đi mày có thể không bao giờ gặp nó, không nhớ nó, thì mày dừng lại. Còn nếu không làm được......" Anh ta ấn mạnh bả vai Thịnh Quang Minh, "Vậy thì giành người về."
Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi
Trong phòng bệnh có phòng tắm, y tắm rửa, thay bộ quần áo sạch mà Tần Vũ Bạch mang đến cho y, tinh thần sảng khoái dễ chịu, ngoại trừ giọng còn hơi dính giọng mũi thì trạng thái đã tốt hơn nhiều, vươn vai ra khỏi phòng tắm.
Trong phòng bệnh, Tần Vũ Bạch và Thích Phỉ Vân mỗi người ngồi một bên sô pha, Tần Vũ Bạch cười nhìn qua, "Khỏe khoắn hơn nhiều rồi." Thích Phỉ Vân không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi.
Yến Song tặng mỗi người một ánh mắt xem thường.
Cho Thích Phỉ Vân nhiều xem thường hơn.
Đêm qua thực sự là một sự sỉ nhục cực lớn với y trong lịch sử làm tổng thụ ở thế giới này.
Khi y gánh cơ thể ốm yếu bệnh tật này gửi tín hiệu cùng làm hành động vĩ đại lược bỏ 3000 chữ, vậy mà Thích Phỉ Vân lại từ chối.
Vậy mà hắn lại từ chối?!
Thậm chí Yến Song còn nói "Thầy Thích à, em nghe nói làm khi sốt cao sướng lắm á, anh thật sự không muốn thử sao?", Thích Phỉ Vân đã nói gì? Thích Phỉ Vân nói: "Các tế bào của em đang nỗ lực chữa trị thân thể cho em, đừng làm phiền chúng."
Yến Song:......
Mẹ nó, rốt cuộc có còn là tên cuồng tìn.h dục nữa không?
Nếu là Tần Vũ Bạch thì đã nhào lên giường lâu rồi.
Nói thật, y không ngờ cà điểm với Thích Phỉ Vân lại vất vả như này, y cứ tưởng với Thích Phỉ Vân là đơn giản nhất.
Chẳng lẽ Thích Phỉ Vân thật sự thích y?
Căn cứ theo kinh nghiệm của y, kẻ yêu đương thật lòng yêu vào rồi sẽ điên cuồng ha.m muốn nhụ.c dục, kẻ ha.m muốn nhụ.c dục yêu vào lại chuyển hướng sang yêu thật lòng*.
1
Yến Song nghĩ đến chuyện Thích Phỉ Vân có thể vì có quá nhiều tình cảm với y mà không nỡ làm y, đôi mắt lập tức tối sầm.
Không phải y tự luyến, mà là kinh nghiệm làm việc phong phú đã nói cho y biết: Người ta thường sẽ lật thuyền ở con mương nông nhất.
"Hết bệnh rồi, về nhà thôi."
Tần Vũ Bạch vỗ sô pha đứng dậy, rất tự nhiên đi tới kéo tay Yến Song, Yến Song nhanh nhẹn tránh được móng vuốt của hắn.
"Anh làm gì?" Yến Song cảnh giác nói, "Tôi không trở về nhà họ Tần đâu."
Tần Vũ Bạch ngẩn ra, "Vì sao chứ?"
Vì sao gì mà vì sao? Y đồng ý hồi nào đâu.
Yến Song thể hiện rõ suy nghĩ lên trên mặt.
Tần Vũ Bạch thu tay lại, vẻ mặt ôn hòa xen lẫn sự nghiêm túc đứng đắn, "Chẳng phải chúng ta đã nói thêm tên em vào tập đoàn họ Tần sao?"
Hắn vừa nói ra, Thích Phỉ Vân vẫn luôn ngồi im như sư cụ nhập định bỗng nhìn Yến Song.
1
Ánh mắt Thích Phỉ Vân thâm thúy sâu xa, Yến Song cứ như nghe thấy giọng nói trầm ấm từ tính của hắn vậy, dù sao thì chắc chắn nội dung không phải lời hay ý đẹp gì.
"Thêm tên thì thêm tên, sao tôi phải về nhà họ Tần chứ?" Yến Song nói đầy tự tin, hỏi ngược lại, "Sao tối qua anh không ở đây với tôi? Về thăm Tần Khanh chứ gì? Cậu ta quan trọng hay tôi quan trọng? Anh nghĩ kỹ chưa mà cứ muốn tôi về đó? Về đó rồi làm gì, để anh đứng núi này trông núi nọ à?"
Tần Vũ Bạch bị loạt câu hỏi vặn như pháo liên thanh làm ngu người luôn.
Tối qua hắn quay về thật.
Nhưng cũng không phải vấn đề Tần Khanh với Yến Song bên nào nặng bên nào nhẹ.
Mà là hắn cảm thấy hắn đã bày tỏ tấm lòng của mình cho Yến Song rồi, thì Yến Song sẽ không hiểu lầm hành vi quay về thăm Tần Khanh của hắn nữa, cho nên hắn mới yên tâm đi về.
Không ngờ Yến Song lại giận tới vậy, có phải nghĩa là trong lòng Yến Song vẫn rất để ý tới hắn không?
"Song Song......" khóe miệng Tần Vũ Bạch hơi nhếch lên, "Em đang ghen à?"
Yến Song: "Ọe."
Tần Vũ Bạch: "......"
"Đừng làm tôi mắc ói," Yến Song dùng hành động thực tế cho thấy bệnh của y đã khỏi hơn nửa, "Trong khi tôi bệnh tật, anh lợi dụng lúc người ta nguy nan mà làm gì thì tôi không nói nữa, anh tự xét lại mình đi!"
Nói xong, y phất tay với Thích Phỉ Vân, hít mũi một cái, "Đứng dậy, bãi giá."
1
Thích Phỉ Vân biết điều mà đứng dậy, nói với Tần Vũ Bạch đang hoảng hốt: "Thưa anh Tần, chúng tôi đi trước nhé."
Yến Song đi ra khỏi phòng bệnh, quay lại nhìn hành lang, "Nói gì mà ở cạnh em đến khi khỏi bệnh, đúng là chẳng tin được tên đàn ông nào hết, đúng không thầy Thích?"
Thích Phỉ Vân từ chối cho ý kiến.
"Có những tên tồi lắm luôn ấy, trước hoa dưới trăng* thì chồng yêu anh yêu, đến khi chơi chán rồi thì chạy nhanh như gió, ai mà thích mấy người như vậy á, đúng là đần độn nhất trần đời."
1
Bước chân Thích Phỉ Vân hơi khựng lại, liếc nhìn người bên cạnh.
Yến Song trợn tròn đôi mắt, cố gắng tỏ rõ sự chân thành, "Thầy Thích hiểu ý em chứ?"
Thích Phỉ Vân thu ánh mắt về, thản nhiên nói: "Tự luyến là bệnh."
Yến Song: "......" Được thôi, tốt nhất là hắn đừng để y nói trúng.
Hai người vừa đi tới ngã rẽ hành lang, trợ lý đã chạy tới trước mặt, đầy vẻ vui mừng nói, "Bác sĩ Thích, anh đưa Yến Song xuất viện à?"
Thích Phỉ Vân gật đầu.
Trợ lý cười khúc khích mấy tiếng, nụ cười của anh ta rất quái dị, Yến Song không nhịn được mà hỏi, "Anh cười gì thế?"
Phòng giám sát.
Yến Song kinh ngạc nhìn màn hình giám sát dày đặc, "Bệnh viện các anh còn lắp cả camera an ninh ở trong phòng bệnh á?!"
Trợ lý giải thích: "Chuyện này bệnh nhân đều biết mà, đều vì sức khỏe của người bệnh thôi."
Yến Song: "Sao em lại không biết?!"
Thế nghĩa là hôm qua suýt chút nữa y đã phát sóng trực tiếp với Thích Phỉ Vân rồi?!
2
Yến Song tức giận nhìn Thích Phỉ Vân.
Thích Phỉ Vân bình thản, đôi tròng mắt màu xám không dao động.
Cho nên đêm qua tên cuồng dâm này từ chối y chỉ vì có camera theo dõi? Thằng cha này còn cố ý dùng câu của y để chế nhạo y...... Được lắm, đợi y ngủ đủ rồi sẽ đá hắn cút xa nhất có thể!
Thích Phỉ Vân thấy trong mắt Yến Song có lửa giận, hơi mỉm cười.
Yến Song: Vãi, tên này còn cười nè.
"Trên nguyên tắc thì video giám sát ở đây không được công khai, anh Kỷ hôm qua đến là nhà đầu tư của bệnh viện nên chúng tôi cũng chỉ có thể cho anh ấy vào."
Người phụ trách phòng giám sát giải thích từ đầu đến đuôi chuyện xảy ra tối hôm qua cho Thích Phỉ Vân.
Tuy đơn giản và nhạt nhẽo hơn nhiều so với lời đồn mà trợ lý nghe được từ đồng nghiệp, nhưng lại hoàn toàn chân thật.
"Anh Kỷ đó tùy tiện nhìn rồi chỉ đích danh muốn xem phòng chăm sóc đặc biệt do bác sĩ Thích phụ trách."
"Sau khi phóng to lên, anh Kỷ xem một lát rồi bảo chúng tôi thu nhỏ lại, sau đó gọi điện thoại, một lát sau thì một người nữa cũng tới đây, sau đó," người phụ trách dừng một chút, mặt ngơ ra, "Anh Kỷ đánh anh kia luôn."
1
"Chuyện là như vậy."
Người phụ trách thành thật kết luận.
Trợ lý vội vàng bổ sung, "Người bị đánh chính là người đi cùng cậu Kỷ ấy."
Yến Song nghĩ thầm buff 100% phản phủ của Ngụy Dịch Trần vẫn ổn đó chứ.
Theo bối cảnh mở đầu của cuốn sách này, ông chủ đầu tiên của Ngụy Dịch Trần phá sản tự sát, người thứ hai mất tích, người thứ ba đang ngồi tù.
1
Người thứ tư thì giờ đang hoài nghi cuộc đời ở trong phòng bệnh, trước mắt thì tình trạng thân thể và tinh thần vẫn đang tốt chán.
Chủ nhân thứ năm thì bệnh càng ngày càng nặng, thực sự khiến Yến Song cảm thấy yên vui.
1
May mà ngày đó y quyết đoán từ chối yêu cầu đi theo y của Ngụy Dịch Trần.
Làm người vẫn nên tin vào huyền học một chút.
"Mở màn hình giám sát của của phòng giám sát ra tôi xem chút." Thích Phỉ Vân nói.
Yến Song: "?"
Nói gì như nói vậy*?
"Vâng bác sĩ Thích."
Yến Song: Có thật luôn!
Màn hình theo dõi của phòng giám sát là một trong những màn hình chia nhỏ, ở bệnh viện này, đương nhiên lời của Thích Phỉ Vân có trọng lượng hơn nhiều so với một nhà đầu tư xa lạ, người phụ trách nhanh chóng phóng to màn hình lên, kéo luôn thời gian theo dõi về tối qua.
"Chính là đoạn này."
Trong màn hình phóng to, Kỷ Dao đang đứng trước màn hình.
Camera từ góc trên xuống, nên có thể nhìn thấy rõ ràng màn hình trước mặt Kỷ Dao là từ phòng bệnh của Yến Song đêm qua.
Cho nên tình huống hiện tại là, Yến Song đang thông qua màn hình theo dõi nhìn Kỷ Dao nhìn y thông qua màn hình theo dõi.
Hay ghê, này là hiệu ứng Matryoshka tối thượng rồi*.
*Gốc: 究极套娃 - (Jiū jí tào wá): ngôn ngữ mạng. 套娃 là búp bê Nga Matryoshka, loại búp bê gỗ rỗng mà mở 1 con ra là có con khác nhỏ hơn nằm bên trong á. Trong ngôn ngữ mạng thì để chỉ những trường hợp kiểu cảnh lồng cảnh thế này, cũng như con búp bê đấy vậy; còn 究极- tối thượng: chỉ xự xịn, đỉnh, để bổ nghĩa. Ví dụ như chú Độ Mixi react mình đang react sinh nhật mình qua mỗi năm cũng có thể tả bằng từ này. ¹
Trên màn hình mà Kỷ Dao đang nhìn, Thích Phỉ Vân đang ngồi xử lý bệnh án trên chiếc ghế bên cạnh giường, Yến Song nằm ngửa, đầu gối hơi gập lên, xoay mặt sang có vẻ như đang nói chuyện với Thích Phỉ Vân.
Camera của bệnh viện không thu tiếng, tất cả đều yên lặng, hình ảnh nhìn có vẻ rất bình thường.
Yến Song nghĩ thầm nếu mà có tiếng, Kỷ Dao có thể nghe rõ ràng lúc ấy y đang nói: "Thầy Thích ơi, làm một nháy không?"
Nhưng chỉ nhìn qua hình ảnh, thì bầu không khí giữa Yến Song và Thích Phỉ Vân chỉ là mối quan hệ trong sáng giữa bệnh nhân và bác sĩ, thậm chí Thích Phỉ vân còn kéo chăn cho y, động tác thân mật duy nhất là Thích Phỉ Vân ấn đầu gối của Yến Song xuống để y nằm cho đàng hoàng.
À, lúc ấy Thích Phỉ Vân đang nói "Em lên cơn sốt, chứ không phải......"
Chưa nói hết là vì Yến Song lập tức kéo chăn trùm lên mặt.
Ngay sau đó, Kỷ Dao gọi điện thoại giống như người phụ trách kể, khoảng chừng hai ba phút sau, Ngụy Dịch Trần cũng xuất hiện trong màn hình.
Hai người nói chuyện được vài câu ngắn ngủi, không rõ đang nói gì, nhưng có thể nhìn ra được sắc mặt Kỷ Dao đang rất tệ.
Sau đó, Kỷ Dao thẳng tay đấm Ngụy Dịch Trần một cú, sau đó xoay người ra khỏi phòng giám sát.
1
Người phụ trách phòng giám sát lập tức vào trong phòng, hoảng hồn nói gì nó với Ngụy Dịch Trần đang bị thương, chắc là đang hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Ngụy Dịch Trần xua tay, sờ vết thương trên khóe miệng, ý cười nơi khóe miệng chợt hiện lên trên màn hình.
Sau khi xem video thực tế, anh trợ lý sửng sốt nói: "Sao anh ta bị đánh mà còn cười vậy?"
"Đi thôi." Thích Phỉ Vân nói với Yến Song.
Yến Song nhìn Ngụy Dịch Trần vững vàng bước ra khỏi phòng trong màn hình, trả lời: "Đi."
Bên trong xe, Yến Song ngồi ở ghế phụ lái, kéo dây an toàn, nghĩ xem đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tên Kỷ Dao ngoài lạnh trong nóng này muốn đến gặp y, nhưng lại vì thể diện nên bèn tới phòng giám sát xem, hợp lý quá.
Hình ảnh trên màn hình giám sát rất bình thường, lẽ ra không thể kíc.h thích được Kỷ Dao.
Kỷ Dao không nhìn thấy hình ảnh gì quá trớn, nhưng lại gọi Ngụy Dịch Trần tới đấm cho một cú......
Yến Song sáng tỏ cười một tiếng, nghĩ thầm thế này là Ngụy Dịch Trần ỷ Tiểu Kỷ là trẻ con mà bắt nạt rồi, nhưng Kỷ Dao đã không còn là Kỷ Dao hồi xưa nữa, hắn chỉ cần suy nghĩ một chút là hiểu ngay Ngụy Dịch Trần đang chơi chiêu gì.
Chiêu "mượn lực đánh lực*" này của quản gia cuối cùng lại đánh lên chính mặt mình.
1
Cần gì phải làm những chuyện thế này chứ, y đã nói kết thúc với hắn rồi mà.
"Thầy Thích à," Yến Song trêu chọc, "Cú đấm này là Ngụy Dịch Trần đỡ thay anh đó."
Nếu đêm qua Kỷ Dao thật sự nhìn thấy phiên bản trực tiếp của họ, Yến Song không dám tưởng kết cục của Thích Phỉ Vân.
Biết là một chuyện, nhưng nhìn thấy tận mắt lại là chuyện khác, với tính khí của Tiểu Kỷ, lại chẳng vọt vào phòng bệnh đánh gãy chân Thích Phỉ Vân ngay tại chỗ?
Rất có thể là cả chân thứ ba nữa!
Yến Song càng nghĩ càng sợ, bàn tay đang ôm cánh tay cũng thả xuống, vươn ra sờ Thích Phỉ Vân, vui mừng nói: "Thầy Thích, tạ ơn Chúa, anh thoát được một kiếp nạn."
Thích Phỉ Vân vẫn lái xe bình thản như thường, "Tôi sẽ không nhận cú đấm đó," chiếc xe lái vào khu dân cư, hắn quay mặt qua liếc nhìn Yến Song, nhàn nhạt nói: "Bởi vì tôi không phải kẻ đần độn nhất trần đời."
1
Bên trong căn hộ, Thịnh Quang Minh thức trắng đêm đang nằm trên sô pha hoài nghi rốt cuộc mình có phải thằng đần không.
"Vậy là," quản lý cũ của hắn hớp một ngụm bia ướp lạnh, điềm tĩnh nói, "Giờ mày đang nghi ngờ liệu mày thực sự thích con trai hay con gái?"
Thịnh Quang Minh chần chừ nói: "...... Cũng không thể nói là nghi ngờ được."
Quản lý nói: "Anh hiểu rồi."
Anh ta đặt lon bia xuống, đứng lên nói: "Chúng ta cũng coi như là đồng cam cộng khổ cùng nhau phấn đấu, vào thời khắc mấu chốt này, sao anh có thể để mày hoang mang một mình được, ta không vào địa ngục ai vào địa ngục*, Minh à, sau này mày giàu rồi nhất định phải nhớ sự hy sinh của anh dành cho mày ngày hôm nay......"
2
Thịnh Quang Minh vô cảm nói: "Anh mà cở.i quần tiếp là em đánh anh đấy."
Ngón tay của quản lý đánh lái lụa, biến cởi. thắt lưng thành đeo thắt lưng, đồng thời oán trách nói: "Chẳng phải anh đây muốn tốt cho mày thôi à? Mày nói mày không xác định được là thích trai hay gái, thế nhìn là biết thôi mà."
Thịnh Quang Minh: "Anh trai à, cho dù anh là trai hay gái thì em cũng không có cảm giác gì với anh đâu."
Quản lý: ** má nó đồng tính hàng dự bị mà còn chảnh chó.
1
Tên quản lý ngồi xuống tiếp tục uống bia, sau đó nói thẳng: "Kể từ khi mày bắt đầu suy nghĩ đến vấn đề này, tám chín phần là mày đã cong queo rồi. Như anh đây chỉ thích mấy em gái xinh đẹp, thì xưa nay chưa từng có nỗi lo như thế."
Sắc mặt Thịnh Quang Minh u ám, hắn thức trắng đêm chính là vì nghĩ đi nghĩ lại² cái vấn đề này.
2
"Thích con trai thì thích con trai, nhìn bản mặt mày cứ như chết cha chết mẹ ấy......" Quản lý nói, "Trông mày thế này thì chơi nam hay nữ cũng không có vấn đề gì, trừ khi mày......" Tên quản lý cười khà khà, "Ê, mày thích trai kiểu nào? Cao to lực lưỡng hay thanh tú đáng yêu?"
1
Thịnh Quang Minh không nói nên lời, nghĩ thầm mới nói chuyện được mấy phút, sao đã xác định hắn thành "thích con trai" rồi?
Thịnh Quang Minh ngồi dậy, cào mớ tóc rối bù, cũng hớp một ngụm bia, "Em không biết."
Quản lý nghĩ thầm nhiều năm như vậy mà Thịnh Quang Minh thật sự không thay đổi một chút nào. Nếu là người khác kéo anh ta tới đòi thảo luận vấn đề tình cảm, thì chắc chắn anh ta sẽ cho một đấm. Đàn ông đàn ang mà lảm nhảm lằng nhằng làm đếch gì, thích thì ** thôi! Nhưng đây là Thịnh Quang Minh...... cậu trai tân ngây thơ duy nhất mà hắn quen, ngần ấy năm trời, còn chưa nắm tay gái bao giờ chứ đừng nói tới yêu đương.
Một thằng nhóc ngây thơ như vậy, sao nói cong là cong được chứ?
Quản lý hiếu kì hỏi: "Sao tự nhiên mày lại có thêm cái nỗi phiền muộn này?"
Thịnh Quang Minh cúi mặt không nói lời nào.
Người quản lý là kẻ lõi đời, nhìn vẻ mất hồn mất vía này của hắn, vỗ đùi nói: "Mày vừa ý cậu nào rồi chứ gì?!"
Thịnh Quang Minh lập tức phủ nhận, "Không hề!"
Quản lý tỏ vẻ từng trải, "Phủ nhận quá nhanh, còn không thèm nghĩ, có vấn đề."
Môi Thịnh Quang Minh giật giật, đôi mày tuấn tú nhíu lại, "Không hề."
Quản lý: "Phủ định của phủ định là khẳng định."
Thịnh Quang Minh: "......"
"Nói đi, chuyện thế nào, người thế nào," tên quản lý gác chân lên ghế đôn, vẻ mặt nhàn nhã nói, "Để bậc thầy tình yêu giới quyền anh chỉ bảo cho mày."
Xung quanh hắn không có nhiều người đáng tin cậy, tự mình nghĩ cũng không ra được kết quả gì, xem ra nói hết cho người quản lý có kinh nghiệm phong phú là cách tốt nhất lúc này rồi. Thịnh Quang Minh rối rắm một hồi, cuối cùng quyết định nói: "Là một sinh viên."
Trong đầu quản lý mơ hồ hiện ra gì đó, nhưng lại không nắm bắt được, "Tiếp tục đi."
Thịnh Quang Minh: "Hết rồi."
Quản lý: "......"
"Mẹ nó mày đùa anh à, sao lại hết rồi?!" Quảng lý vỗ sô pha cái độp, "Trông có đẹp không, dáng người thế nào, ngực...... à, không, là nam, nói chung là sao lại không có gì được? Mày phải nói rõ ra, đó là người thế nào, với lại từ lúc nào mà mày có ờ...... nghi vấn như bây giờ."
Thịnh Quang Minh suy nghĩ cẩn thận, trả lời từng câu hỏi của anh ta.
"Cậu ấy rất đẹp."
"Dáng người hơi gầy, cậu ấy thích ăn đồ ngọt, cũng không kén ăn, nhưng mà hình như ăn nhiều mà không mập."
"Là một người rất thông minh và khá tốt bụng."
"Từ lúc...... từ lúc nào em cũng không biết nữa."
Quản lý lập tức nhức nhức cái đầu, anh ta đang tư vấn tình cảm hay thẩm vấn tội phạm vậy?
Anh ta sốt ruột nói: "Có ảnh không? Đưa ảnh anh xem xem."
Thịnh Quang Minh cảnh giác nói: "Không có."
Quản lý không vui, "Cái biểu cảm gì đây, gì mà như phòng trộm vậy? Anh nói mày nghe, kể cả nó có đẹp như tiên thì anh mày cũng vẫn thích nữ nhé."
Thịnh Quang Minh: "Không phải như thế."
Quản lý ngẫm một lúc rồi hiểu ra, vẻ mặt anh ta còn kinh ngạc hơn cả khi Thịnh Quang Minh nói hắn không biết mình thích trai hay gái, "Minh à, mày bảo vệ nó dữ ha."
Thịnh Quang Minh dừng lại một chút, nói: "Chắc vậy."
Thịnh Quang Minh là người tốt, đây là chuyện được cả giới công nhận, vì tính cách của hắn quá tốt, quản lý còn từng nghĩ sự nghiệp quyền anh của Thịnh Quang Minh sẽ chỉ giới hạn ở trong nước.
Anh ta cũng ngả bài luôn, nói tính hắn hiền quá, không hợp đánh quyền Anh.
Lúc ấy Thịnh Quang Minh cũng chỉ tầm 16- 17 tuổi, gương mặt vẫn còn nét trẻ con, hắn nghiêm túc nói với anh: "Tính cách không liên quan đến đánh đấm, em có thể làm chính mình, cũng có thể đánh tốt."
Lúc ấy quản lý đã bị Thịnh Quang Minh làm đứng hình luôn.
Anh cảm thấy thằng nhóc này có đôi mắt sáng ngời, bên ngoài tính tình ôn hòa, nhưng thực chất bên trong cũng là một người rất bướng bỉnh.
Sau đó Thịnh Quang Minh cũng chứng minh anh không nhìn sai.
Sau đó quản lý lại phát hiện Thịnh Quang Minh có một đặc điểm, đó chính là ngoài nóng trong lạnh.
Thoạt nhìn có vẻ hắn đối xử với ai cũng tốt, vừa khiêm tốn lại lễ phép, nhưng số người thực sự có thể bước vào trái tim hắn chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Quản lý đã dốc sức cùng hắn đi từ đáy vực đến đỉnh cao, mới có thể coi như một người bạn của hắn.
Vẻ hỉ hả trên mặt quản lý cũng nhạt đi, anh ta nghiêm túc hỏi: "Mày thích một cậu sinh viên thật đấy à Minh?"
1
Thịnh Quang Minh lắc lon bia trong tay, ngẩng mặt nói: "Em không biết nữa."
"Chúng mày quen nhau thế nào?"
Thịnh Quang Minh trầm mặc một hồi, nói: "Thì cứ quen vậy thôi."
Quản lý hiểu đây là chuyện Thịnh Quang Minh không muốn nói, có hỏi thế nào cũng vô ích, nên anh ta đổi phương hướng, hỏi: "Vậy mày có biết cậu đó thích trai hay gái không?"
Thịnh Quang Minh dừng một chút, "Cậu ấy thích con trai."
Quản lý: "Hiểu rồi, tao hỏi tiếp này, chúng mày tới bước nào rồi?"
"Cái gì mà bước nào?"
"Nắm tay? Hôn? Hay là ngủ rồi?"
Câu hỏi của quản lý khiến Thịnh Quang Minh đỏ bừng cả mặt, "Bọn em chỉ là bạn thôi!"
Quản lý nhìn hắn bằng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Thế thì mày còn lo cái gì? Chẳng phải chỉ là bạn thôi à?"
Thịnh Quang Minh lại rơi vào trầm tư.
Quản lý thấy hắn như vậy, trong lòng cũng khó chịu, muốn uống bia lại phát hiện lon vừa rồi đã cạn, anh thở dài, đứng dậy đi tới tủ lạnh lấy vài lon mới.
"Em không vui."
Bàn tay đang mở cửa tủ lạnh dừng lại, anh ta quay đầu nhìn Thịnh Quang Minh.
Thịnh Quang Minh đang cúi đầu, tay nắm chặt lon bia.
"Thấy cậu ấy ở bên người đàn ông khác...... em không vui chút nào."
Quản lý đứng yên, "Còn gì nữa?"
"Em quản cậu ấy nhiều quá," giọng Thịnh Quang Minh đều đều, "Cậu ấy thấy em phiền, bảo em đừng dính líu gì tới cậu ấy nữa, cậu ấy nói đủ lời khó nghe, nhưng em vẫn muốn quan tâm cậu ấy."
"Hôm qua cậu ấy bị bệnh, em rất sốt ruột lo lắng, thấy cậu ấy như vậy lòng em khó chịu lắm."
"Em muốn ốm thay cậu ấy," hắn ngẩng mặt lên, nhìn về phía người quản lý đứng trước tủ lạnh, lặp lại nói, "Em muốn ốm thay cậu ấy."
Quản lý nghe vậy, không hiểu sao lòng cũng khó chịu theo.
"Minh à," anh ta nói lời chân thành, "Mày có nghĩ tới có thể mày chỉ coi nó là...... đúng, như mày nói đó, bạn, quan tâm nó như bạn bè vậy thôi, không nhất thiết là mày thích con trai đâu."
"Thật sao?" Thịnh Quang Minh ngơ ngẩn nói.
"Em quản nó, là muốn tốt cho nó đúng không?"
"Đúng vậy."
"Thế cũng giống việc mày khuyên anh đừng mua quá nhiều vé số thôi."
Thịnh Quang Minh lưỡng lự một lát, "Có lẽ là vậy."
Quản lý đóng cửa tủ lạnh lại, anh ta thở dài, dứt khoát nói: "Thôi anh hỏi mày thế này, mày có bị kíc.h thích về mặt sin.h lý với nó không?!"
Thịnh Quang Minh sững sờ, "Si.nh lý......" Hắn lập tức dừng lại, vội nói: "Không có chuyện đó."
1
Quản lý thở phào một hơi, vui vẻ ra mặt, "Thằng ngố, thế thì nói làm đếch gì."
"Anh nói mày nghe, đàn ông đều là động vật sống bằng nửa thâ.n dưới, nếu thích thì chắc chắn sẽ có xung động." Quản lý lại kéo cửa tủ ra cầm vài lon bia quay về, "Giống như anh với Milan ấy, khi bọn anh yêu đương, mày cũng biết đấy, lúc đó anh mày rạc cả người luôn."
Thịnh Quang Minh trầm tư một lát rồi nói: "Có lẽ anh nói đúng."
"Đừng có lẽ nữa, nãy thấy mày nghiêm túc như thế, anh còn tưởng mày hãm sâu rồi cơ." Quản lý uống một ngụm bia cho đỡ sợ, cuối cùng nói: "Minh ạ, mày là người biết cách sống, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, đơn giản mày làm hòa thượng quá lâu rồi, heo nái cũng thành Điêu Thuyền thôi. Tìm một cô gái mà hẹn hò đi, đảm bảo mày quên sạch sành sanh cậu sinh viên đó luôn."
Thịnh Quang Minh đặt lon bia xuống, "Giờ em không muốn yêu đương."
"Sao lại thế? Đang độ sung sức mà?"
"Em không muốn hẹn hò vì muốn yêu," Thịnh Quang Minh cụp mắt, vẻ mặt rất nghiêm túc, "Chuyện này hẳn nên để tự nhiên, cứ tùy duyên thôi."
1
"Thôi được rồi ——" quản lý nói, "Miễn là mày đừng tùy duyên đến những nơi không nên đến là được."
Hai người lại hàn huyên một lát, quản lý nhận một cuộc điện thoại rồi phải đi, Thịnh Quang Minh tiễn anh ta ra cửa, quản lý vừa đi vừa quay đầu lại nói: "Mày thích kiểu con gái thế nào hả Minh? Để tao nhắm cho......"
"Để sau đi." Thịnh Quang Minh mở cửa ra, động tác đột nhiên cứng đờ.
Quản lý nhận ra khác thường, quay mặt nhìn theo Thịnh Quang Minh.
Có hai người đàn ông bước ra khỏi thang máy.
Vóc dáng hơi khác nhau, người cao thì tuấn tú lễ độ, mặc áo măng tô thẳng thớm, người thấp hơn thì mặc áo phao dày, đang ôm tay người đàn ông cao hơn, ngẩng đầu cười với người đó.
Sinh viên...... Hàng xóm......
Một số lời nói chớp lóe lên trong đầu quản lý.
#Hàng xóm của em lại có thể gọi sinh viên tới phục vụ tận nơi, em thật sự không chịu nổi#
Cừ lắm.
Hóa ra Thịnh Quang Minh "không chịu nổi" là không chịu nổi muốn tham gia cùng?
1
Quản lý khinh hãi nhìn hai người đó vào cửa, sau khi cửa đóng lại, anh ta mới quay mặt qua, nhìn Thịnh Quang Minh lại lộ ra cái biểu cảm rối rắm đó, anh ta hít sâu một hơi, nói: "Vậy là người mày nhìn trúng chính là cậu sinh viên mà hàng xóm mày gọi tới? Đậu má còn là một đứa bán thân?!"
Anh ta càng nói càng lớn tiếng, cuối cũng đã thành gào lên.
Thịnh Quang Minh liếc nhẹ anh ta, "Cậu ấy không phải bán thân."
Quản lý: "......" Mẹ kiếp, sao còn không thèm phản bác nửa câu đầu thế hả Minh? Bố thật sự lo cho mày rồi đấy.
Tuy vừa rồi mới chỉ nhìn thoáng qua, nhưng quản lý vẫn có thể nhìn ra cậu sinh viên kia đẹp thật, là kiểu mặt mà nam hay nữ nhìn đều thấy rất thoải mái.
"Anh đừng nói lung tung," Thịnh Quang Minh cau mày, "Sẽ hủy hoại thanh danh của cậu ấy."
Quản lý: "...... Anh còn chẳng biết tên nó."
"Thế thì được."
Quản lý: "......"
"Này Minh," Quản lý phản ứng rất nhanh, hỏi: "Hai người đó khoác tay nhau, là người yêu à?"
Thịnh Quang Minh do dự một chút, "Đúng vậy."
"Vãi, thế mà mày còn định cướp bồ người ta à?"
Thịnh Quang Minh nói: "Em không có ý đó."
Quản lý thở phào, Quang Minh vẫn là quang minh.
"Em chỉ mong họ chia tay thôi."
"......"
"Mày không muốn cướp bồ nhưng lại muốn họ chia tay, rốt cuộc ý mày sao?"
Thịnh Quang Minh chau mày, một lát sau, hắn nói: "Em hy vọng cậu ấy có một bến đỗ yên ổn."
Quản lý không nhịn được mà khịa: "Cái bến đỗ yên ổn này là mày chứ gì?"
Thịnh Quang Minh lại sửng sốt, "...... Không phải đâu mà."
"Ok, thế mày chọn được ai chưa?"
Thịnh Quang Minh ngẫm nghĩ, đương nhiên hắn cảm thấy Yến Song và Kỷ Dao đôi bên có tình ở bên nhau là tốt nhất, nhưng trong lòng lại cảm thấy ghét Kỷ Dao cực kỳ, cho nên hắn cũng không nói rõ được.
"Không biết nữa."
Quản lý cạn lời, anh ta vỗ vai Thịnh Quang Minh, nói: "Anh biết mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, mày với anh là bạn, anh cũng không thể hại mày được. Anh chỉ có thể nói thế này, nếu từ giờ trở đi mày có thể không bao giờ gặp nó, không nhớ nó, thì mày dừng lại. Còn nếu không làm được......" Anh ta ấn mạnh bả vai Thịnh Quang Minh, "Vậy thì giành người về."
Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi
Đánh giá:
Truyện Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi
Story
Chương 120: Nỗi lòng người tốt
9.1/10 từ 23 lượt.