Ương Ngạnh
Chương 67
203@-Mặc dù anh rất thích căn nhà của Tăng Như Sơ nhưng chiếc giường trông không chắc chắn lắm. Lần trước nó kêu cót két rồi lắc lư theo từng nhịp dồn như thể sắp sập đến nơi vậy. Con đườngi người qua kẻ lại, đèn đường trên cao hắt xuống thứ ánh sáng lạnh trắng. Phó Ngôn Chân đứng ngoài vùng sáng ấy, anh cụp đôi mắt đen xuống nhìn thẳng vào cô với những suy nghĩ trầ/n tr/ụi không che giấu.
Tăng Như Sơ: “…”
Đằng trước khách sạn Châu Tế là đài phun nước hoạt động cả ngày lẫn đêm. Phó Ngôn Chân nắm tay cô suốt cả đường đi, càng đến gần phòng khách sạn thì càng nắm chặt hơn. Vừa bước vào phòng cô đã bị anh ép lên ván cửa. Cái áo vest lập tức được cởi ra, chỉ còn cái áo hai dây mỏng manh không thể chống chịu được hơi nóng từ lòng bàn tay anh.
Ánh đèn phủ lên bờ vai nõn nà, vừa yếu ớt mong manh lại gợi cảm quyến rũ. Nó đang chuyển động khẽ khàng theo từng nhịp thở gấp. Phó Ngôn Chân cúi xuống m/út cổ cô, hai tay nhấc bổng cô lên khỏi mặt đất, đi thẳng vào trong. Anh rất thích nắm tay cô, năm ngón tay bị tách ra để anh luồn tay vào. Mười ngón khắng khít quấn quýt bên mạn gối đầu.
Đèn trong phòng ngủ không bật, chỉ có một vạt trăng sáng xuyên qua kẽ hở của tấm rèm chiếu vào. Ánh sáng nhờ nhờ ấy chỉ làm cho khung cảnh thêm mơ hồ chứ chẳng thể soi tỏ cái gì. Tăng Như Sơ khép bờ mi, như thể đang chìm trong biển sâu tối tăm. Nhưng những cơn sóng tấp vào người cô quá mức nóng bỏng, khi sóng xô vào bờ, thứ nó cuốn lên không phải là tuyết, mà là những ngọn lửa rực.
…
Cô thực sự khâm phục sức lực của người đàn ông này, sao anh có thể bôn ba cả chặng đường dài mà vẫn còn sức để làm chuyện ấy. Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn anh xé mở một cái mới…
Mãi một lúc sau Phó Ngôn Chân bế cô vào phòng tắm. Anh thả cô vào bồn rồi tắm rửa cẩn thận cho cô. Tăng Như Sơ nằm nhoài bên mép bồn, ngoái lại nhìn anh. Với gương mặt này của anh mà treo biển hành nghề thì…một, mười, trăm, nghìn, trăm nghìn,….Cô đếm nhẩm trong lòng, chắc cũng phải lấy giá vài trăm nghìn tệ ấy nhỉ? Chợt nhớ đến lời đùa giỡn ẩn ý của đám Minh Nguyệt, so sánh một hồi cô thấy mình không hề bị thiệt. Cô còn được hời là đằng khác. Đám đàn ông ở cái chỗ đó làm gì có cửa so với anh.
Phó Ngôn Chân nhận thấy ánh nhìn đánh giá của cô bèn ngẩng lên cười, “Em ăn chưa đã thèm hả?”
“…Chưa…”
“Chưa?”
Phó Ngôn Chân bật cười, vươn bàn tay về phía trước, cô muốn tránh nhưng không thoát được, cái chỗ chật hẹp này chẳng có chỗ nào để trốn. Lại lần nữa bị anh kéo vào cơn sóng tình. Đến khi biển lặng thì Tăng Như Sơ đã mệt đến mức không mở nổi mắt. Phó Ngôn Chân véo đầu mũi cô, ngứa ngáy nói vài câu hư hỏng với cô, hậu quả là bị cô đạp cho một cái. Nhưng anh không tránh, chấp nhận ăn đạp. Tăng Như Sơ giờ phút ấy đã cạn kiệt sức lực, cái đạp này nhẹ hều như đang làm nũng thì đúng hơn.
Quay vào phòng ngủ, Phó Ngôn Chân lấy bộ váy ngủ đã bảo người phục vụ chuẩn bị từ trước mặc vào cho cô, lại thuận tay tắt đèn ngủ rồi mới đi ra ngoài. Đỗ Khang gửi cho anh rất nhiều tài liệu nên giờ anh phải ngồi nghiên cứu.
Tăng Như Sơ ngủ đến nửa đêm chợt khát nước nên tỉnh dậy, lại phát hiện chỉ có mình cô đang nằm trên giường. Đưa mắt nhìn ra bên ngoài lại thấy có tia sáng lờ mờ lọt vào từ khe hở hẹp dưới chân cửa. Đèn ngoài phòng khách vẫn bật sáng. Tăng Như Sơ cố gắng dựng cơ thể đau nhức xuống giường, nhẹ nhàng mở cửa bước ra ngoài, cô thấy Phó Ngôn Chân đang ngồi trên ghế sô pha, anh đeo một cặp kính gọng kim loại mỏng. Một chiếc máy tính xách tay đang đặt trên đùi. Ánh sáng trắng xanh từ màn hình máy tính chiếu vào mặt anh càng khắc họa rõ nét khuôn mặt ấy.
Cái người này…thế mà vẫn đang làm việc.
Tăng Như Sơ không đến gần, chỉ tựa vào bức tường hành lang nhẵn thín khẽ ho. Phó Ngôn Chân nghe thấy tiếng bèn ngước nhìn sang. Anh thấy cô đứng cách mình không xa, mặc chiếc váy ngủ bằng lụa màu hồng. Mái tóc dài của cô được vén gọn sang một bên, còn bờ môi thì thắm tươi, nom y như yêu tinh chuyên đi quyến rũ con người. Chỉ một cái liếc mắt nhưng lại khiến ngọn lửa nơi anh bùng cháy dù hai người vừa mới quấn quýt thân mật.
“Sao lại dậy thế?” Phó Ngôn Chân khép máy tính, đặt lên bàn uống nước, nhìn cô cười ngả ngớn, “Thiếu hơi anh nên không ngủ được à?”
Tăng Như Sơ không để ý đến câu trêu chọc này, chỉ muốn biết lý do anh vẫn làm việc khi đã rất khuya như này, “Anh bận lắm à?”
Phó Ngôn Chân day đầu lông mày, cười khổ, “Cũng hơi bận thật.”
“…”
Tăng Như Sơ mím môi, vừa nãy lúc tỉnh cô đã ngó qua điện thoại, giờ đã gần ba giờ sáng.
Im lặng vài giây, cô ngước lên nhẹ nhàng hỏi, “Vậy…mai làm tiếp có được không?”
Phó Ngôn Chân đứng dậy bước đến chỗ cô. Đoạn anh cúi xuống, một tay để sau lưng cô, tay kia đỡ dưới đầu gối bế cô lên theo kiểu công chúa:
“Được.”
Dứt lời liền đi thẳng vào phòng ngủ. Tăng Như Sơ đành phải vòng tay ôm cổ anh, nhìn nụ cười gian xảo của anh bỗng thấy hơi hoảng hốt. Ngón tay vô thức cuộn chặt lại. Gương mặt hai người gần như kề sát vào nhau, Phó Ngôn Chân tất nhiên có thể biết cô đang suy nghĩ điều gì.
Anh chỉ cười nhẹ, “Ngủ đi, anh không làm gì em đâu.”
Tăng Như Sơ được thả lên giường mới nhớ ra việc mình định làm.
“Em muốn uống nước.” Cô ngẩng mặt nhìn Phó Ngôn Chân.
Nghe vậy anh liền ra ngoài rót cho cô một cốc nước ấm. Ở đây có máy lọc nước nên nước nóng hay lạnh đều có cả. Anh pha nửa nóng nửa lạnh được một cốc có độ ấm vừa phải. Tăng Như Sơ hé môi nhấp từng ngụm nhỏ, đến khi uống hết mới đưa cốc cho anh.
Phó Ngôn Chân cúi nhìn, “Còn khát nữa không?”
Tăng Như Sơ lắc đầu. Phó Ngôn Chân đặt cốc lên chiếc bàn con cạnh giường rồi vén chăn chui vào. Vừa nằm xuống đã quay sang ôm cô vào lòng. Tăng Như Sơ cũng úp mặt vào ngực anh, tay vòng ôm lấy eo anh. Căn phòng chìm trong bóng tối, họ chỉ có thể cảm nhận nhau bằng nhiệt độ cơ thể.
“Anh bận lắm à?” Tăng Như Sơ khẽ khàng hỏi.
“Không sao đâu.” Phó Ngôn Chân cười, “Có nhiều thứ mà anh phải học hỏi thêm.”
Tăng Như Sơ im lặng hồi lâu không lên tiếng. Phó Ngôn Chân cứ ngỡ cô sắp ngủ thì lại nghe được tiếng thủ thỉ, “Em có thể đi gặp người nhà anh.”
Nghe vậy anh cúi nhìn cô.
“Nếu như người nhà anh muốn gặp em.” Tăng Như Sơ ngẩng lên, đón lấy ánh mắt anh.
Chẳng cần nghĩ cũng biết nét mặt cô bây giờ ắt hẳn là vẻ điềm tĩnh bình thản.
Cổ họng Phó Ngôn Chân như thít chặt hơn, “Em muốn gặp họ sao?”
“…Em không muốn làm anh khó xử.” Tăng Như Sơ đáp.
Thật ra thì cô cũng chưa nghĩ đến việc về ra mắt này.
“…Cũng không thiệt thòi gì.” Tăng Như Sơ hạ giọng giải thích, “Chỉ là em thấy…hơi lo lắng thôi.”
Phó Ngôn Chân im lặng, chợt nhớ đến cuộc điện thoại của Phó Cảnh Thâm, “Sức khỏe của ông nội anh không tốt lắm.”
“Vậy ạ.” Tăng Như Sơ khe khẽ đáp lời.
Phó Ngôn Chân hôn lên trán cô. Anh không giấu cô bất cứ điều gì. Người nhà anh như thế nào thì anh nói lại y hệt với cô. Một cái tay khác của Tăng Như Sơ vô thức nắm chặt lấy góc áo anh.
“Ông bà ngoại anh dễ tính lắm.” Nói đến đây, giọng anh rốt cuộc cũng dịu xuống. Tăng Như Sơ gật gật đầu, nhớ ra còn chưa kể với anh về bố mẹ mình bèn buột miệng hỏi, “Em không cần gặp bố mẹ anh phải không?”
Phó Ngôn Chân cười chua chát, “Anh sợ sẽ khiến em thấy sợ hãi.”
Tăng Như Sơ lắc đầu, “Em không sợ đâu.”
Phó Ngôn Chân nắm chặt tay cô, “Có gặp hay không cũng không sao cả, họ đâu có quyết định thay anh được.”
“…Vậy anh đừng cố làm việc quá sức nhé.”
“…Ừ.”
Cô và Phó Ngôn Chân đã hẹn sẽ đi gặp ông nội vào ngày 1 tháng 5. Tết Thanh minh cô còn phải đi tảo mộ bố mẹ, đi gặp ông bà thì không hợp lắm. Đêm tối lạnh lẽo nhưng ở chỗ này lại ấm áp như được mặt trời tưới nắng từ cơ thể cho đến tâm hồn.
Ngày hôm sau, Tăng Như Sơ vừa mở mắt đã thấy Phó Ngôn Chân gõ bàn phím điện thoại ở bên cạnh. Đầu ngón tay lướt nhanh, đôi môi mím chặt như đang giận dữ chuyện gì đó. Thấy cô đã dậy, Phó Ngôn Chân để điện thoại xuống quay sang xoa mặt cô. Nét mặt vô thức dịu dàng hơn hẳn, cả động tác cũng lộ vẻ thân mật âu yếm.
Tăng Như Sơ cười trêu anh, “Tư bản như anh mà sao bận quá vậy?”
Khác hoàn toàn với anh của trước đây. Khi trước lúc nào anh cũng trong dáng vẻ nhàn nhã, thảnh thơi làm cô hâm mộ không thôi. Phó Ngôn Chân hiểu ẩn ý chế nhạo trong lời cô nhưng không tính toán so đo. Anh lấy điện thoại gọi người phục vụ đưa bữa sáng đến. Song lại nhân cơ hội để sán lại quấn quýt với cô một hồi. Ăn sáng xong, Phó Ngôn Chân hỏi cô có muốn đi đâu chơi không. Tăng Như Sơ biết anh bận, cũng không muốn anh bỏ hết công việc dành thời gian cho mình nên chỉ nói cô cũng có chuyện bận. Sau cùng hai người ở khách sạn ai làm việc nấy. Cô cũng muốn ngồi sửa lại kế hoạch đang dang dở. Phó Ngôn Chân bỗng nhận ra cô còn bận hơn cả mình bèn vào phòng ngủ xem xét tình hình.
Tăng Như Sơ thấy anh vào chợt nhớ ra anh cũng là một người chuyên đi đầu tư bèn chìa kế hoạch mình đang xây dựng cho anh xem, để anh chọn ra một cái tối ưu nhất.
Phó Ngôn Chân đọc mấy kế hoạch cô đưa rồi nhanh chóng quyết định, “Cái đầu tiên tốt nhất đó.”
Kế hoạch đầu tiên có ưu điểm hoàn toàn áp đảo các kế hoạch khác, không hiểu cô còn bối rối lo lắng chuyện gì.
Tăng Như Sơ ôm đầu nói với vẻ đau khổ, “Em cũng biết cái đầu tiên tốt nhất nhưng mà đắt quá.”
Phó Ngôn Chân nhướng mày, “Bao nhiêu tiền?”
“Chắc phải hơn nửa triệu ấy.”
“…”
Tăng Như Sơ khó hiểu ngước nhìn anh.
Phó Ngôn Chân cười nhạo một tiếng.
“…Anh cười cái gì?” Tăng Như Sơ hỏi vặn. Cô tưởng kế hoạch của mình có chỗ nào đó chưa hợp lý.
Phó Ngôn Chân để kế hoạch lên bàn, “Được rồi, đừng làm nữa, với cái kế hoạch này của em thì kiểu gì công ty cũng phá sản.”
Kế hoạch của cô đối lập nhau quá rõ ràng nên đắt hơn nửa triệu cũng có thể chấp nhận được.
“Không phải công ty em, một người bạn nhờ em giúp đỡ.” Tăng Như Sơ xoa huyệt thái dương, “Thôi coi như làm từ thiện.”
Phó Ngôn Ngôn nhìn cô, lại lấy kế hoạch trên bàn đọc kỹ lần nữa, vừa đọc vừa liếc cô, “Ở vùng núi à?”
“Vâng.”
“Chất lượng trà và thuốc Trung y mà họ sản xuất ra sao?”
“Bác cả và ông nội em uống thì đều khen ngon.” Tăng Như Sơ cảm thấy lời nói của mình nên thêm chút thuyết phục bèn nghĩ thêm, “Trần Lộ Thu cũng uống thử đó, anh ấy khen ngon.”
“…”
Phó Ngôn Chân vừa nghe được cái tên này, mặt mũi sầm sì hẳn.
Ánh mắt hai người chạm nhau, anh nghiến răng nghiến lợi một hồi mới thốt ra được một câu, “Anh cũng muốn uống thử.”
Lúc này Tăng Như Sơ mới nhận thấy mùi chua chua thoang thoảng trong lời nói của anh bèn hơi cúi xuống, cong môi cười cố ý khiêu khích anh, “Anh không có trà uống à?”
Phó Ngôn Chân quăng tờ kế hoạch lên bàn, vươn tay chộp lấy gáy cô, cắn bờ môi hồng hào mềm mại của ai kia.
“Anh cũng muốn thử.”
“…Rồi rồi.”
Lúc này Phó Ngôn Chân mới hài lòng, “Chọn kế hoạch đầu tiên đi, anh đầu tư cho bạn em, chẳng phải là nói làm từ thiện à?”
“…Anh muốn đầu tư á?”
Phó Ngôn Chân sực nhớ ra gì đó, không trả lời ngay mà hỏi lại, “Bạn em là nam hay nữ?”
“Nam.”
“…”
—
Chớp mắt đã đến ngày đi tảo mộ, Tăng Như Sơ xin nghỉ một ngày để về Giang Thành. Cô muốn đi thăm mộ bố mẹ mình.
Nghĩa trang nằm dưới chân Thanh Sơn, mộ của hai người được xếp cạnh nhau. Tăng Như Sơ đứng lặng trước mộ rất lâu. Cô vẫn còn nhớ lần đầu tiên đến đây cô đã khóc nức nở rất lâu. Nhưng những lần sau quay lại đã bình tĩnh hơn nhiều. Vì cô dần dần chấp nhận sự thật phũ phàng này. Đã bao lần cô tỉnh dậy sau cơn ác mộng. Cô cất tiếng gọi bố mẹ nhiều vô kể nhưng không có một tiếng đáp lại. Trước mắt chỉ còn là khoảng không mênh mông vô tận, rốt cuộc cũng phải khuất phục. Phó Ngôn Chân mặc một bộ quần áo đen, tay cầm cái ô đen đứng bên cạnh cô. Anh nhìn tấm bia đá rồi lại nhìn ảnh chụp gắn trên đó. Người trong ảnh trông khá trẻ. Anh nhẩm tính thời gian được khắc trên bia đá, chắc hẳn họ đã ra đi khi Tăng Như Sơ còn rất nhỏ.
Trời đổ mưa phùn, cây cối rậm rạp hai bên khiến ánh sáng càng lúc càng mờ mịt. Phó Ngôn Chân giương cao cái ô.
“Chắc là cô chú yêu thương nhau lắm nhỉ.” Im lặng hồi lâu anh mới cất lời.
Tăng Như Sơ nhẹ nhàng đáp lại, “Ừm.”
Trong trí nhớ của cô, bố mẹ chưa từng to tiếng với nhau.
“Chúng ta cũng sẽ yêu thương nhau như vậy.” Phó Ngôn Chân nói.
Nghe vậy, Tăng Như Sơ ngước nhìn anh, chỉ thấy anh cười nhẹ nhưng rất thật lòng. Tay cô luôn nằm trọn trong tay anh suốt cả quãng đường. Bàn tay cô được bao bọc trong hơi ấm của anh.
Đến trưa cô về nhà bác trai. Hôm nay chỉ có mình Thẩm Lân Khê ở nhà. Trên bàn đang để một nhành mai, trên cành cây sẫm màu điểm xuyết những bông hoa nhỏ màu trắng. Thẩm Lân Khê đang chăm chú tỉa tót cho nó. Thấy cô đã về, bà quay sang mỉm cười. Tăng Như Sơ bỗng nhận ra nếp nhăn nơi đuôi mắt bà ngày càng nhiều, nhưng ánh mắt ấy vẫn dịu dàng đôn hậu như ngày nào.
Thẩm Lân Khê thấy vẻ mặt cô vẫn khá bình tĩnh, thầm nghĩ chuyện cũng đã qua nhiều năm, giờ đây con bé này đã có thể đi thăm mộ một mình. Ngày trước toàn là bà và Tăng Phồn Thanh đi cùng cô. Nhưng năm nay ông đi công tác mà bà lại bị thấp khớp do thời tiết mưa suốt mấy ngày nay nên không đi cùng được.
Bữa trưa cũng chỉ có hai bác cháu, Tăng Như Sơ phụ trách nấu nướng. Thấy cô xử lý mọi chuyện đâu ra đấy, Thẩm Lân Khê yên tâm hơn nhưng lại có nỗi lòng không thể nói rõ. Đứa trẻ nào rồi cũng có ngày lớn lên, trưởng thành đủ lông đủ cánh bay đi. Nhưng nó cũng có ý nghĩa là chia xa.
“A Sơ.” Thẩm Lân Khê gọi cô.
“Dạ bác?” Tăng Như Sơ ngẩng lên nhìn.
Thẩm Lân Khê cười dịu dàng, “Cháu định sống ở Bắc Thành à?”
“…”
Thẩm Lân Khê vội giải thích, “Bác không có ý gì đâu, bác chỉ hỏi vậy thôi, ở Bắc Thành cũng khá tốt, ông bà nội cháu đều ở đó, cũng tiện chăm sóc cho cháu.”
Tăng Như Sơ biết bác coi mình như con gái, ngẫm nghĩ hồi lâu mới trả lời, “Thật ra cháu thấy mình thích ở Giang Thành hơn.”
Ương Ngạnh
Tăng Như Sơ: “…”
Đằng trước khách sạn Châu Tế là đài phun nước hoạt động cả ngày lẫn đêm. Phó Ngôn Chân nắm tay cô suốt cả đường đi, càng đến gần phòng khách sạn thì càng nắm chặt hơn. Vừa bước vào phòng cô đã bị anh ép lên ván cửa. Cái áo vest lập tức được cởi ra, chỉ còn cái áo hai dây mỏng manh không thể chống chịu được hơi nóng từ lòng bàn tay anh.
Ánh đèn phủ lên bờ vai nõn nà, vừa yếu ớt mong manh lại gợi cảm quyến rũ. Nó đang chuyển động khẽ khàng theo từng nhịp thở gấp. Phó Ngôn Chân cúi xuống m/út cổ cô, hai tay nhấc bổng cô lên khỏi mặt đất, đi thẳng vào trong. Anh rất thích nắm tay cô, năm ngón tay bị tách ra để anh luồn tay vào. Mười ngón khắng khít quấn quýt bên mạn gối đầu.
Đèn trong phòng ngủ không bật, chỉ có một vạt trăng sáng xuyên qua kẽ hở của tấm rèm chiếu vào. Ánh sáng nhờ nhờ ấy chỉ làm cho khung cảnh thêm mơ hồ chứ chẳng thể soi tỏ cái gì. Tăng Như Sơ khép bờ mi, như thể đang chìm trong biển sâu tối tăm. Nhưng những cơn sóng tấp vào người cô quá mức nóng bỏng, khi sóng xô vào bờ, thứ nó cuốn lên không phải là tuyết, mà là những ngọn lửa rực.
…
Cô thực sự khâm phục sức lực của người đàn ông này, sao anh có thể bôn ba cả chặng đường dài mà vẫn còn sức để làm chuyện ấy. Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn anh xé mở một cái mới…
Mãi một lúc sau Phó Ngôn Chân bế cô vào phòng tắm. Anh thả cô vào bồn rồi tắm rửa cẩn thận cho cô. Tăng Như Sơ nằm nhoài bên mép bồn, ngoái lại nhìn anh. Với gương mặt này của anh mà treo biển hành nghề thì…một, mười, trăm, nghìn, trăm nghìn,….Cô đếm nhẩm trong lòng, chắc cũng phải lấy giá vài trăm nghìn tệ ấy nhỉ? Chợt nhớ đến lời đùa giỡn ẩn ý của đám Minh Nguyệt, so sánh một hồi cô thấy mình không hề bị thiệt. Cô còn được hời là đằng khác. Đám đàn ông ở cái chỗ đó làm gì có cửa so với anh.
Phó Ngôn Chân nhận thấy ánh nhìn đánh giá của cô bèn ngẩng lên cười, “Em ăn chưa đã thèm hả?”
“…Chưa…”
“Chưa?”
Phó Ngôn Chân bật cười, vươn bàn tay về phía trước, cô muốn tránh nhưng không thoát được, cái chỗ chật hẹp này chẳng có chỗ nào để trốn. Lại lần nữa bị anh kéo vào cơn sóng tình. Đến khi biển lặng thì Tăng Như Sơ đã mệt đến mức không mở nổi mắt. Phó Ngôn Chân véo đầu mũi cô, ngứa ngáy nói vài câu hư hỏng với cô, hậu quả là bị cô đạp cho một cái. Nhưng anh không tránh, chấp nhận ăn đạp. Tăng Như Sơ giờ phút ấy đã cạn kiệt sức lực, cái đạp này nhẹ hều như đang làm nũng thì đúng hơn.
Quay vào phòng ngủ, Phó Ngôn Chân lấy bộ váy ngủ đã bảo người phục vụ chuẩn bị từ trước mặc vào cho cô, lại thuận tay tắt đèn ngủ rồi mới đi ra ngoài. Đỗ Khang gửi cho anh rất nhiều tài liệu nên giờ anh phải ngồi nghiên cứu.
Tăng Như Sơ ngủ đến nửa đêm chợt khát nước nên tỉnh dậy, lại phát hiện chỉ có mình cô đang nằm trên giường. Đưa mắt nhìn ra bên ngoài lại thấy có tia sáng lờ mờ lọt vào từ khe hở hẹp dưới chân cửa. Đèn ngoài phòng khách vẫn bật sáng. Tăng Như Sơ cố gắng dựng cơ thể đau nhức xuống giường, nhẹ nhàng mở cửa bước ra ngoài, cô thấy Phó Ngôn Chân đang ngồi trên ghế sô pha, anh đeo một cặp kính gọng kim loại mỏng. Một chiếc máy tính xách tay đang đặt trên đùi. Ánh sáng trắng xanh từ màn hình máy tính chiếu vào mặt anh càng khắc họa rõ nét khuôn mặt ấy.
Cái người này…thế mà vẫn đang làm việc.
Tăng Như Sơ không đến gần, chỉ tựa vào bức tường hành lang nhẵn thín khẽ ho. Phó Ngôn Chân nghe thấy tiếng bèn ngước nhìn sang. Anh thấy cô đứng cách mình không xa, mặc chiếc váy ngủ bằng lụa màu hồng. Mái tóc dài của cô được vén gọn sang một bên, còn bờ môi thì thắm tươi, nom y như yêu tinh chuyên đi quyến rũ con người. Chỉ một cái liếc mắt nhưng lại khiến ngọn lửa nơi anh bùng cháy dù hai người vừa mới quấn quýt thân mật.
“Sao lại dậy thế?” Phó Ngôn Chân khép máy tính, đặt lên bàn uống nước, nhìn cô cười ngả ngớn, “Thiếu hơi anh nên không ngủ được à?”
Tăng Như Sơ không để ý đến câu trêu chọc này, chỉ muốn biết lý do anh vẫn làm việc khi đã rất khuya như này, “Anh bận lắm à?”
Phó Ngôn Chân day đầu lông mày, cười khổ, “Cũng hơi bận thật.”
“…”
Tăng Như Sơ mím môi, vừa nãy lúc tỉnh cô đã ngó qua điện thoại, giờ đã gần ba giờ sáng.
Im lặng vài giây, cô ngước lên nhẹ nhàng hỏi, “Vậy…mai làm tiếp có được không?”
Phó Ngôn Chân đứng dậy bước đến chỗ cô. Đoạn anh cúi xuống, một tay để sau lưng cô, tay kia đỡ dưới đầu gối bế cô lên theo kiểu công chúa:
“Được.”
Dứt lời liền đi thẳng vào phòng ngủ. Tăng Như Sơ đành phải vòng tay ôm cổ anh, nhìn nụ cười gian xảo của anh bỗng thấy hơi hoảng hốt. Ngón tay vô thức cuộn chặt lại. Gương mặt hai người gần như kề sát vào nhau, Phó Ngôn Chân tất nhiên có thể biết cô đang suy nghĩ điều gì.
Anh chỉ cười nhẹ, “Ngủ đi, anh không làm gì em đâu.”
Tăng Như Sơ được thả lên giường mới nhớ ra việc mình định làm.
“Em muốn uống nước.” Cô ngẩng mặt nhìn Phó Ngôn Chân.
Nghe vậy anh liền ra ngoài rót cho cô một cốc nước ấm. Ở đây có máy lọc nước nên nước nóng hay lạnh đều có cả. Anh pha nửa nóng nửa lạnh được một cốc có độ ấm vừa phải. Tăng Như Sơ hé môi nhấp từng ngụm nhỏ, đến khi uống hết mới đưa cốc cho anh.
Phó Ngôn Chân cúi nhìn, “Còn khát nữa không?”
Tăng Như Sơ lắc đầu. Phó Ngôn Chân đặt cốc lên chiếc bàn con cạnh giường rồi vén chăn chui vào. Vừa nằm xuống đã quay sang ôm cô vào lòng. Tăng Như Sơ cũng úp mặt vào ngực anh, tay vòng ôm lấy eo anh. Căn phòng chìm trong bóng tối, họ chỉ có thể cảm nhận nhau bằng nhiệt độ cơ thể.
“Anh bận lắm à?” Tăng Như Sơ khẽ khàng hỏi.
“Không sao đâu.” Phó Ngôn Chân cười, “Có nhiều thứ mà anh phải học hỏi thêm.”
Tăng Như Sơ im lặng hồi lâu không lên tiếng. Phó Ngôn Chân cứ ngỡ cô sắp ngủ thì lại nghe được tiếng thủ thỉ, “Em có thể đi gặp người nhà anh.”
Nghe vậy anh cúi nhìn cô.
“Nếu như người nhà anh muốn gặp em.” Tăng Như Sơ ngẩng lên, đón lấy ánh mắt anh.
Chẳng cần nghĩ cũng biết nét mặt cô bây giờ ắt hẳn là vẻ điềm tĩnh bình thản.
Cổ họng Phó Ngôn Chân như thít chặt hơn, “Em muốn gặp họ sao?”
“…Em không muốn làm anh khó xử.” Tăng Như Sơ đáp.
Thật ra thì cô cũng chưa nghĩ đến việc về ra mắt này.
“…Cũng không thiệt thòi gì.” Tăng Như Sơ hạ giọng giải thích, “Chỉ là em thấy…hơi lo lắng thôi.”
Phó Ngôn Chân im lặng, chợt nhớ đến cuộc điện thoại của Phó Cảnh Thâm, “Sức khỏe của ông nội anh không tốt lắm.”
“Vậy ạ.” Tăng Như Sơ khe khẽ đáp lời.
Phó Ngôn Chân hôn lên trán cô. Anh không giấu cô bất cứ điều gì. Người nhà anh như thế nào thì anh nói lại y hệt với cô. Một cái tay khác của Tăng Như Sơ vô thức nắm chặt lấy góc áo anh.
“Ông bà ngoại anh dễ tính lắm.” Nói đến đây, giọng anh rốt cuộc cũng dịu xuống. Tăng Như Sơ gật gật đầu, nhớ ra còn chưa kể với anh về bố mẹ mình bèn buột miệng hỏi, “Em không cần gặp bố mẹ anh phải không?”
Phó Ngôn Chân cười chua chát, “Anh sợ sẽ khiến em thấy sợ hãi.”
Tăng Như Sơ lắc đầu, “Em không sợ đâu.”
Phó Ngôn Chân nắm chặt tay cô, “Có gặp hay không cũng không sao cả, họ đâu có quyết định thay anh được.”
“…Vậy anh đừng cố làm việc quá sức nhé.”
“…Ừ.”
Cô và Phó Ngôn Chân đã hẹn sẽ đi gặp ông nội vào ngày 1 tháng 5. Tết Thanh minh cô còn phải đi tảo mộ bố mẹ, đi gặp ông bà thì không hợp lắm. Đêm tối lạnh lẽo nhưng ở chỗ này lại ấm áp như được mặt trời tưới nắng từ cơ thể cho đến tâm hồn.
Ngày hôm sau, Tăng Như Sơ vừa mở mắt đã thấy Phó Ngôn Chân gõ bàn phím điện thoại ở bên cạnh. Đầu ngón tay lướt nhanh, đôi môi mím chặt như đang giận dữ chuyện gì đó. Thấy cô đã dậy, Phó Ngôn Chân để điện thoại xuống quay sang xoa mặt cô. Nét mặt vô thức dịu dàng hơn hẳn, cả động tác cũng lộ vẻ thân mật âu yếm.
Tăng Như Sơ cười trêu anh, “Tư bản như anh mà sao bận quá vậy?”
Khác hoàn toàn với anh của trước đây. Khi trước lúc nào anh cũng trong dáng vẻ nhàn nhã, thảnh thơi làm cô hâm mộ không thôi. Phó Ngôn Chân hiểu ẩn ý chế nhạo trong lời cô nhưng không tính toán so đo. Anh lấy điện thoại gọi người phục vụ đưa bữa sáng đến. Song lại nhân cơ hội để sán lại quấn quýt với cô một hồi. Ăn sáng xong, Phó Ngôn Chân hỏi cô có muốn đi đâu chơi không. Tăng Như Sơ biết anh bận, cũng không muốn anh bỏ hết công việc dành thời gian cho mình nên chỉ nói cô cũng có chuyện bận. Sau cùng hai người ở khách sạn ai làm việc nấy. Cô cũng muốn ngồi sửa lại kế hoạch đang dang dở. Phó Ngôn Chân bỗng nhận ra cô còn bận hơn cả mình bèn vào phòng ngủ xem xét tình hình.
Tăng Như Sơ thấy anh vào chợt nhớ ra anh cũng là một người chuyên đi đầu tư bèn chìa kế hoạch mình đang xây dựng cho anh xem, để anh chọn ra một cái tối ưu nhất.
Phó Ngôn Chân đọc mấy kế hoạch cô đưa rồi nhanh chóng quyết định, “Cái đầu tiên tốt nhất đó.”
Kế hoạch đầu tiên có ưu điểm hoàn toàn áp đảo các kế hoạch khác, không hiểu cô còn bối rối lo lắng chuyện gì.
Tăng Như Sơ ôm đầu nói với vẻ đau khổ, “Em cũng biết cái đầu tiên tốt nhất nhưng mà đắt quá.”
Phó Ngôn Chân nhướng mày, “Bao nhiêu tiền?”
“Chắc phải hơn nửa triệu ấy.”
“…”
Tăng Như Sơ khó hiểu ngước nhìn anh.
Phó Ngôn Chân cười nhạo một tiếng.
“…Anh cười cái gì?” Tăng Như Sơ hỏi vặn. Cô tưởng kế hoạch của mình có chỗ nào đó chưa hợp lý.
Phó Ngôn Chân để kế hoạch lên bàn, “Được rồi, đừng làm nữa, với cái kế hoạch này của em thì kiểu gì công ty cũng phá sản.”
Kế hoạch của cô đối lập nhau quá rõ ràng nên đắt hơn nửa triệu cũng có thể chấp nhận được.
“Không phải công ty em, một người bạn nhờ em giúp đỡ.” Tăng Như Sơ xoa huyệt thái dương, “Thôi coi như làm từ thiện.”
Phó Ngôn Ngôn nhìn cô, lại lấy kế hoạch trên bàn đọc kỹ lần nữa, vừa đọc vừa liếc cô, “Ở vùng núi à?”
“Vâng.”
“Chất lượng trà và thuốc Trung y mà họ sản xuất ra sao?”
“Bác cả và ông nội em uống thì đều khen ngon.” Tăng Như Sơ cảm thấy lời nói của mình nên thêm chút thuyết phục bèn nghĩ thêm, “Trần Lộ Thu cũng uống thử đó, anh ấy khen ngon.”
“…”
Phó Ngôn Chân vừa nghe được cái tên này, mặt mũi sầm sì hẳn.
Ánh mắt hai người chạm nhau, anh nghiến răng nghiến lợi một hồi mới thốt ra được một câu, “Anh cũng muốn uống thử.”
Lúc này Tăng Như Sơ mới nhận thấy mùi chua chua thoang thoảng trong lời nói của anh bèn hơi cúi xuống, cong môi cười cố ý khiêu khích anh, “Anh không có trà uống à?”
Phó Ngôn Chân quăng tờ kế hoạch lên bàn, vươn tay chộp lấy gáy cô, cắn bờ môi hồng hào mềm mại của ai kia.
“Anh cũng muốn thử.”
“…Rồi rồi.”
Lúc này Phó Ngôn Chân mới hài lòng, “Chọn kế hoạch đầu tiên đi, anh đầu tư cho bạn em, chẳng phải là nói làm từ thiện à?”
“…Anh muốn đầu tư á?”
Phó Ngôn Chân sực nhớ ra gì đó, không trả lời ngay mà hỏi lại, “Bạn em là nam hay nữ?”
“Nam.”
“…”
—
Chớp mắt đã đến ngày đi tảo mộ, Tăng Như Sơ xin nghỉ một ngày để về Giang Thành. Cô muốn đi thăm mộ bố mẹ mình.
Nghĩa trang nằm dưới chân Thanh Sơn, mộ của hai người được xếp cạnh nhau. Tăng Như Sơ đứng lặng trước mộ rất lâu. Cô vẫn còn nhớ lần đầu tiên đến đây cô đã khóc nức nở rất lâu. Nhưng những lần sau quay lại đã bình tĩnh hơn nhiều. Vì cô dần dần chấp nhận sự thật phũ phàng này. Đã bao lần cô tỉnh dậy sau cơn ác mộng. Cô cất tiếng gọi bố mẹ nhiều vô kể nhưng không có một tiếng đáp lại. Trước mắt chỉ còn là khoảng không mênh mông vô tận, rốt cuộc cũng phải khuất phục. Phó Ngôn Chân mặc một bộ quần áo đen, tay cầm cái ô đen đứng bên cạnh cô. Anh nhìn tấm bia đá rồi lại nhìn ảnh chụp gắn trên đó. Người trong ảnh trông khá trẻ. Anh nhẩm tính thời gian được khắc trên bia đá, chắc hẳn họ đã ra đi khi Tăng Như Sơ còn rất nhỏ.
Trời đổ mưa phùn, cây cối rậm rạp hai bên khiến ánh sáng càng lúc càng mờ mịt. Phó Ngôn Chân giương cao cái ô.
“Chắc là cô chú yêu thương nhau lắm nhỉ.” Im lặng hồi lâu anh mới cất lời.
Tăng Như Sơ nhẹ nhàng đáp lại, “Ừm.”
Trong trí nhớ của cô, bố mẹ chưa từng to tiếng với nhau.
“Chúng ta cũng sẽ yêu thương nhau như vậy.” Phó Ngôn Chân nói.
Nghe vậy, Tăng Như Sơ ngước nhìn anh, chỉ thấy anh cười nhẹ nhưng rất thật lòng. Tay cô luôn nằm trọn trong tay anh suốt cả quãng đường. Bàn tay cô được bao bọc trong hơi ấm của anh.
Đến trưa cô về nhà bác trai. Hôm nay chỉ có mình Thẩm Lân Khê ở nhà. Trên bàn đang để một nhành mai, trên cành cây sẫm màu điểm xuyết những bông hoa nhỏ màu trắng. Thẩm Lân Khê đang chăm chú tỉa tót cho nó. Thấy cô đã về, bà quay sang mỉm cười. Tăng Như Sơ bỗng nhận ra nếp nhăn nơi đuôi mắt bà ngày càng nhiều, nhưng ánh mắt ấy vẫn dịu dàng đôn hậu như ngày nào.
Thẩm Lân Khê thấy vẻ mặt cô vẫn khá bình tĩnh, thầm nghĩ chuyện cũng đã qua nhiều năm, giờ đây con bé này đã có thể đi thăm mộ một mình. Ngày trước toàn là bà và Tăng Phồn Thanh đi cùng cô. Nhưng năm nay ông đi công tác mà bà lại bị thấp khớp do thời tiết mưa suốt mấy ngày nay nên không đi cùng được.
Bữa trưa cũng chỉ có hai bác cháu, Tăng Như Sơ phụ trách nấu nướng. Thấy cô xử lý mọi chuyện đâu ra đấy, Thẩm Lân Khê yên tâm hơn nhưng lại có nỗi lòng không thể nói rõ. Đứa trẻ nào rồi cũng có ngày lớn lên, trưởng thành đủ lông đủ cánh bay đi. Nhưng nó cũng có ý nghĩa là chia xa.
“A Sơ.” Thẩm Lân Khê gọi cô.
“Dạ bác?” Tăng Như Sơ ngẩng lên nhìn.
Thẩm Lân Khê cười dịu dàng, “Cháu định sống ở Bắc Thành à?”
“…”
Thẩm Lân Khê vội giải thích, “Bác không có ý gì đâu, bác chỉ hỏi vậy thôi, ở Bắc Thành cũng khá tốt, ông bà nội cháu đều ở đó, cũng tiện chăm sóc cho cháu.”
Tăng Như Sơ biết bác coi mình như con gái, ngẫm nghĩ hồi lâu mới trả lời, “Thật ra cháu thấy mình thích ở Giang Thành hơn.”
Ương Ngạnh
Đánh giá:
Truyện Ương Ngạnh
Story
Chương 67
10.0/10 từ 13 lượt.