Ương Ngạnh
Chương 55
275@-Cánh cửa dẫn ra ban công từ phòng khách không đóng, gió lùa thẳng vào. Tăng Như Sơ tỉnh dậy trong cơn gió mát lành, mở mắt ra thấy mình đang ngủ trong vòng tay của Phó Ngôn Chân. Sợ cô ngã nên anh không dám nhúc nhích, cứ vậy vòng tay ôm sau lưng cô.
Có đôi khi không gian giống với thời gian, chỉ cần dồn lại là được. Anh lùi vào trong, em lại lấn tới, như vậy vừa khít với đôi ta.
May rằng sô pha ở nhà anh rất rộng, hai người nằm lên cũng không bị chật. Mà sô pha này còn mềm mại hơn cả cái giường của Tăng Như Sơ ở Bắc Thành. Rõ là tối qua Tăng Như Sơ đã ngủ một giấc, nhưng trận khóc vừa rồi đã làm cô cạn kiệt sức lực, cứ vậy ngả vào lòng Phó Ngôn Chân thiếp đi, mà còn ngủ rất sâu.
Sau khi Phó Ngôn Chân tỉnh lại cũng không đánh thức cô, cứ để kệ cô dựa vào mình. Thành thực mà nói thì cảm giác này làm anh có đôi chỗ không chịu nổi, người anh cứ nóng ran lên, cổ họng khô khốc.
Tăng Như Sơ hơi ngẩng đầu lên là có thể thấy được gương mặt Phó Ngôn Chân. Anh cũng đang cúi đầu nhìn cô, ánh mắt thản nhiên bình tĩnh, tất cả cảm xúc cùng dụ/c vọng đều được thể hiện trong đôi mắt ấy, không chút che giấu. Vả lại tính anh vốn kiêu ngạo phớt đời thành thử ánh nhìn lúc nào cũng lạnh nhạt không cảm xúc.
Anh chẳng thiếu thứ gì, cũng chẳng để ý đặc biệt đến thứ gì, tựa như không ai, không việc gì lọt vào được đôi mắt của anh. Nhưng giờ đây, bóng hình người trước mặt lại lấp đầy con ngươi lay láy ấy.
Tăng Như Sơ bị cái nhìn của anh làm cho xấu hổ lại vùi mặt vào ngực anh. Phó Ngôn Chân bật cười thích thú với hành động của cô, ánh mắt dịu dàng hẳn đi. Anh vẫn giữ nguyên tư thế, chỉ dùng ngón tay nhẹ nhàng quấn quanh một lọn tóc buông lơi của cô. Cho đến khi Tăng Như Sơ muốn trở mình, lọn tóc vướng trên tay anh căng ra đau nhói, cô mới biết anh đang nghịch tóc mình.
Phó Ngôn Chân cảm nhận được chuyển động cơ thể cô bèn chuyển tầm nhìn. Không phải anh không học được cách che dấu cảm xúc của mình. Nếu anh tự nguyện thì giống như lời một bài hát “Một ánh mắt có thể lừa dối cả thế giới.” Việc lừa gạt một cô gái nhỏ với anh dễ như trở bàn tay.
Tăng Như Sơ bị anh nhìn chăm chú vậy thẹn thùng quá đỗi phải vươn tay đẩy mặt anh sang một bên. Hai người không nói gì, chỉ nằm ôm nhau như vậy. Phó Ngôn Chân nắm trọn bàn tay phải của cô trong lòng bàn tay mình, khẽ mân mê nắn bóp. Cô bị anh nghịch hơi ngứa giằng hai cái mới thoát được.
Sắc trời dần chuyển sang màu đỏ cam đậm, cô thấy bụng mình hơi sôi nhè nhẹ bèn ngửa đầu nói với anh, “Em đói rồi.”
Từ sáng đến giờ mới chỉ ăn một bữa. Bấy giờ Phó Ngôn Chân mới buông cô ra. Hai người lần lượt ngồi dậy, Tăng Như Sơ nhìn thấy cái áo sơ mi trên người anh bị mình vò nhăn nhúm. Vùng vải áo chỗ ngực sẫm màu hơn những chỗ khác, lại hơi ươn ướt, hẳn là lúc cô khóc đã bôi nước mắt vào nên giờ nó nhàu nhĩ không nhìn nổi.
Phó Ngôn Chân cũng để ý thấy, anh cụp mắt nhìn cái áo thảm thương trên người mình, nhướn mày rồi cởi từng cái khuy áo. Tăng Như Sơ ngồi đó ngẩn ngơ ngắm cơ thể anh, vừa rồi cô chỉ chú ý đến cái áo. Vạt áo dần mở rộng để lộ các đường cơ săn chắc, từng múi cơ bụng nổi rõ, sáu múi bằng chằn chặn.
Phó Ngôn Chân nhận thấy điều gì đó, anh dừng ngón tay trên cúc áo, hơi nhướng mày và nhìn cô bằng đôi mắt sâu hun hút. Đôi mắt nai nào đó dễ dàng bị anh bắt gặp. Phó Ngôn Chân không cởi nốt cúc áo, hai tay chống nạnh đánh giá Tăng Như Sơ. Cái nhìn của anh kèm theo vẻ xấu xa.
Tăng Như Sơ không giải thích vì biết nói gì cũng thành thừa, chỉ giục anh, “…Em đói lắm rồi.”
Phó Ngôn Chân bật cười, nhoáng cái đã cởi xong áo, bước đến vuốt nhẹ tóc cô, “Bùi Chiếu kể với em à?”
“Dạ?”
“Chuyện anh bị thương ấy.”
“Vâng.”
Phó Ngôn Chân cong môi cười. Cũng chỉ có Bùi Chiếu biết nguyên nhân thực sự, còn không ai biết tại sao anh như thằng điên cứ đòi ra viện cho bằng được. Cái tên Bùi Chiếu này rất giỏi tính toán, bụng dạ mưu mô quỷ quái, anh ta có khả năng che dấu mọi chuyện rất tốt, trước đây từng bị Ngôn Tri Ngọc lừa một lần mà vẫn nhớ mãi. Phó Ngôn Chân không cho nói thì anh ta cũng chẳng bép xép với người khác. Ngay cả đến Thẩm Du cũng không biết anh ra viện là vì muốn đi tìm Tăng Như Sơ.
Phó Ngôn Chân về phòng ngủ thay bộ quần áo khác. Tăng Như Sơ cũng vào phòng vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo, nhưng vừa thấy mình trong gương đã giật mình thảng thốt….Con ma nữ với đôi mắt sưng đỏ này là ai? Sợ quá đi mất.
Cô vội vàng đi lấy túi đựng đồ trang điểm của mình. Trông khiếp thế này mà nãy Phó Ngôn Chân chẳng thể hiện nét mặt gì khác thường. Cô đứng trước gương trang điểm, cố gắng cứu vãn đôi mắt nhưng trông vẫn còn hơi sưng, mí mắt to hơn hẳn.
Phó Ngôn Chân nhìn bờ môi đỏ mọng ấy, không cầm lòng được lại ôm cô vào lòng cúi xuống hôn. Người trước mắt đây đã là người yêu mình, tội gì phải để bản thân chịu thiệt thòi. Cho đến khi Tăng Như Sơ đập mu bàn tay anh, “Em vẫn đang…” trang điểm mà. Phó Ngôn Chân mới buông cô ra.
Xe dừng trước cửa một khách sạn cao cấp. Cách nơi họ ở không xa, ngay dưới chân núi, khách sạn được trang trí bằng những thanh xà chạm khắc và những tòa nhà sơn màu, thiết kế mang hơi hướm cổ xưa. Thật ra Phó Ngôn Chân không thích cách thiết kế như này lắm, chỗ nào cũng mang dấu vết xưa cũ một cách khiên cưỡng.
Vừa bước vào cửa thì trùng hợp gặp Bùi Chiếu đang đi từ trong ra. Theo sau anh còn có vài người, một trong số đó là quản lý nhà hàng của khách sạn. Bùi Chiếu đi chính giữa, mặc áo sơ mi trắng bên trong và quần âu sẫm màu, trên mặt đeo một cặp kính. Những người kia khi nói chuyện với anh ta nom rất cung kính. Khách sạn mà Phó Ngôn Chân đưa cô đến chính là tài sản của nhà họ Bùi.
Tăng Như Sơ đi đằng sau anh nhưng không thấy anh có ý muốn chào hỏi Bùi Chiếu. Mãi cho đến khi lễ tân cất tiếng, “Chào quý khách”, Bùi Chiếu mới để ý thấy. Anh ta ngẩng lên, nhìn hai người rồi khẽ huýt sáo trêu chọc, nở một nụ cười ẩn ý. Tăng Như Sơ xấu hổ nhưng nếu lờ đi thì lại không lịch sự, bèn khẽ gật đầu với Bùi Chiếu. Anh ta cũng cười đáp lại cô.
Bùi Chiếu không biết bí mật đằng sau chuyện của Tăng Như Sơ và Trần Lộ Thu, nhưng nhìn cô và Phó Ngôn Chân bây giờ anh ta cũng thấy mừng thay. Chơi với nhau đã lâu nên chỉ cần nhìn thoáng qua Phó Ngôn Chân là anh ta có thể biết tâm trạng vui vẻ của bạn mình.
Bùi Chiếu giơ tay ra hiệu, những người xung quanh hiểu ý rời đi trước. Anh ta sải bước đến gần Tăng Như Sơ cười hỏi, “Cậu về khi nào đấy?”
Tăng Như Sơ còn chưa kịp trả lời, Phó Ngôn Chân đã nghiêng đầu, “Không cần chào hỏi, mày cứ đi làm việc đi.”
Lời này của anh không hề khách sáo bởi anh biết bạn mình khá bận rộn nên không muốn làm phiền. Bùi Chiếu có thể xem là người hiền lành nhất đám bọn họ, anh ta học quản lý khách sạn ở nước ngoài sau đó về tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình. Nhưng thời gian đầu anh ấy khá ương bướng, đi du học phải chịu khổ nhiều nên cũng hiểu chuyện biết điều hơn. Có một lần anh làm bố tức giận cắt phí sinh hoạt, bắt anh đi rửa bát trong nhà hàng hơn một tuần. Lúc này Bùi thiếu gia mới biết tiền không dễ kiếm được. Tóm lại, Bùi Chiếu khá ít tật xấu, cũng chỉ chơi chung với mấy người Phó Ngôn Chân.
Bùi Chiếu đẩy gọng kính, nụ cười trên mặt rộng hơn nhưng lại không có vẻ giả tạo, “Tao còn tưởng mình bị hoa mắt, ngọn gió nào đưa anh Phó đến đây vậy?”
Phó Ngôn Chân liếc mắt về phía sau, “Gió bắc.”
Bùi Chiếu bật cười thành tiếng, nhìn Tăng Như Sơ rồi bông đùa, “Thế thì gió bắc cứ thổi nhiều vào nhé.”
Hai người này nói chuyện ngay trước mặt cô mà cô chẳng hiểu gì, cứ như đang giải câu đố. Bùi Chiếu là kiểu người đi với Phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, có Tăng Như Sơ ở đây nên không nói lời sỗ sàng, chỉ trêu chọc Phó Ngôn Chân, “Thằng này mày có chuyện tốt nên vui ra mặt nhỉ.”
Phó Ngôn Chân cũng chẳng kém cạnh, “Mày thì không vui chắc? Kiếm được mấy trăm triệu rồi?”
Bùi Chiếu cười to, “Thần Tài đứng ngay trước mặt thì lại chẳng vui? Ngài đến giúp đỡ cái thân nghèo này với.”
Phó Ngôn Chân không muốn nói chuyện vớ vẩn với thằng bạn nữa. Nhưng Bùi Chiếu làm sẽ có thể dễ dàng buông tha cho “thần tài” tự đưa đến cửa, “Lần này có làm thẻ không?”
Phó Ngôn Chân không thèm lên tiếng. Bùi Chiếu chuyển mục tiêu sang Tăng Như Sơ, giới thiệu với cô một loạt những lợi ích của khách sạn nhà anh như suối nước nóng và dịch vụ SPA,…
Phó Ngôn Chân nhìn Tăng Như Sơ là biết cô không thể chịu được “sự nhiệt tình” này của Bùi Chiếu bèn chen ngang, “Ngậm miệng thì làm.”
Bùi Chiếu vội vàng ngưng bặt, quay mặt sang một bên khác, “Quản lý Lý, làm thẻ cho anh Chân đây nhé.”
“Loại cao cấp nhất ấy!”
Phó Ngôn Chân buồn cười nhìn dáng vẻ thấy tiền là mắt sáng rực của bạn mình. Nhờ việc này mà Bùi Chiếu cảm thấy công việc kinh doanh của mình tiến triển rất tốt. Gọi một cuộc điện thoại qua wechat, lại kết nối với mạng wifi soạn xong hợp đồng ký kết luôn.
Giờ anh ta rất nhiệt tình, đích thân đón tiếp khách vip. Bùi Chiếu chọn một chỗ ngắm phong cảnh đẹp nhất cho Phó Ngôn Chân. Ánh chiều tà xuyên qua cửa sổ gỗ chạm trổ hoa văn phức tạp, hắt ra vài chùm sáng vàng mờ. Bên ngoài cửa sổ là những cây lê trắng nhạt và những cây đinh hương xanh thẫm. Nhìn ngọn núi phía xa ẩn sau màn sương mờ, cảm giác như đang lạc bước trong giấc mộng ngàn thu. Chiếc chuông gió bằng đồng xu treo trước cửa sổ khẽ reo lên trong gió chiều, như đang tấu một khúc nhạc.
Chẳng trách có người sẵn sàng bỏ ra rất nhiều tiền để đến đây học đòi văn vẻ, cả người sặc mùi tiền nhưng có thể mua được một giấc mộng kể ra cũng không phí.
“Pha một ấm trà Quan Sơn Ngân Châm nhé.” Bùi Chiếu nói với người quản lý.
Anh ta biết Phó Ngôn Chân thích uống loại trà này, nhưng Phó Ngôn Chân lại từ chối, “Pha một ấm Chính Sơn Tiểu Loại đi.”
Bùi Chiếu hơi nhướn mày nhưng hiểu ra ngay tức khắc. Hồng trà rất tốt với cơ thể phụ nữ. Anh ta nở nụ cười lập tức nói lại với quản lý, “Pha Chính Sơn Tiểu Loại nhé.”
Chỉ thoáng chốc sau, quản lý đã bưng khay trà đến. Nước trà màu đỏ cam được rót vào chén trà tráng men trắng, hương thơm ngòn ngọt thoảng trong không khí.
Người quản lý đưa từng chiếc chén cho mỗi người. Phó Ngôn Chân liếc nhìn chén trà mà anh ta đưa cho Tăng Như Sơ giống hệt cái của mình bèn nói, “Phiền anh đổi cho cô ấy một cái chén khác.”
Người quản lý hơi ngạc nhiên. Tăng Như Sơ cũng không hiểu sao anh lại nói vậy, cô thấy không có vấn đề gì cả. Phó Ngôn Chân ngoảnh nhìn Tăng Như Sơ, “Miệng chén trà này quá rộng so với tay của em, đổi một cái khác cầm cho thoải mái.”
Tay Tăng Như Sơ be bé xinh xinh. Còn những cái chén này có vẻ dành cho đàn ông. Rõ là người quản lý đã đặt Phó Ngôn Chân làm ưu tiên hàng đầu khi phục vụ. Nhưng Phó Ngôn Chân lại ưu tiên Tăng Như Sơ hơn cả. Dù anh chẳng thể uống hồng trà.
“Vành miệng chén cong ra ngoài một chút nhưng đường kính không được quá rộng, cô ấy không cầm được.” Phó Ngôn Chân kiên nhẫn nói kỹ với quản lý.
Bùi Chiếu nhanh chóng bảo anh ta đổi sang cái khác. Quản lý ra bên ngoài cửa mới dám đưa tay vuốt mồ hôi đang túa ra ở thái dương. Phó Ngôn Chân chẳng nói gì quá đáng nhưng những người như anh rất dễ dàng tạo cho người khác một cảm giác bị áp bức.
Tăng Như Sơ thấy không cần phải phiền phức đến vậy, cô là kiểu người dễ tính không đòi hỏi nhiều. Cô muốn lên tiếng rằng không cần đổi nhưng lời đến bên môi lại trôi ngược vào trong. Dường như cô cũng không phản đối hành động vừa rồi của Phó Ngôn Chân.
Quản lý dựa theo yêu cầu mang một cái chén khác đến, nom không phải cùng một bộ với bộ ấm trà trên bàn của họ. Anh ta còn cẩn thận hỏi lại Phó Ngôn Chân đã thấy vừa ý chưa. Phó Ngôn Chân gật đầu thì anh ta mới bắt đầu rót trà cho Tăng Như Sơ.
Nhìn Bùi Chiếu vẫn còn nấn ná mãi ở đây, Phó Ngôn Chân biết thừa thằng bạn đang suy tính chuyện xấu, “Có việc gì thì nói đi.”
Bùi Chiếu cười, “À thì lúc hai người đính hôn có thể tổ chức ở khách sạn nhà tôi không? Đừng con mẹ nó sang bên kia sông…”
Tăng Như Sơ vừa nhấp một ngụm trà, nghe anh ta nói suýt phun ra, ho sặc sụa.
Đính hôn ư…
Bùi Chiếu kêu “Ấy” rồi nhanh chóng đưa khăn giấy cho cô. Sau lại ăn ngay câu mắng của Phó Ngôn Chân, “Mày cút nhanh đi.”
Bùi Chiếu vẫn giữ nụ cười, gọi quản lý đến. Anh ta dặn dò, “Phục vụ tốt cô gái kia là được, mặc xác cái thằng họ Phó.” Quản lý tỏ vẻ đã hiểu.
Tăng Như Sơ ho khù khụ nên mặt đỏ bừng. Phó Ngôn Chân nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô. Thời gian này Tăng Như Sơ gầy đi nhiều, anh có thể sờ được xương bư/ớm mỏng manh nhưng cứng cáp nhô hẳn lên của cô. Những đường cong hiển hiện một cách sống động dưới tay anh chỉ cách một lớp vải làm lòng bàn tay ngứa ngáy. Vỗ cho cô một lát đến khi cô ngừng ho mới đưa cho cô chén trà.
Tăng Như Sơ nhấp một ngụm, thấy đã dằn được cơn ngứa trong cổ họng. Nhưng cô vừa mới lấy lại trạng thái bình thường, người nào đó lại nói ngay đến cái vấn đề làm cô ngượng ngùng, “Sao nhỉ, chúng ta có nên cho nó một mối làm ăn không?”
“…”
Phó Ngôn Chân nở nụ cười nhẹ nhàng.
Quản lý mang thực đơn đến nhưng đưa luôn cho Tăng Như Sơ, ý muốn để cô gọi món. Tăng Như Sơ ngó nhanh rồi đẩy sang cho Phó Ngôn Chân, “Anh gọi đi, em ăn gì cũng được.” Đúng thật là cho cô ăn gì cũng được, dễ nuôi vô cùng, chứ không lời nói đối phó qua loa.
Phó Ngôn Chân, “…”
Gì cũng được.
Tùy anh.
Dường như hai câu trả lời này luôn thường trực trên môi cô.
Thấy anh cứ nhìn mình chằm chằm, Tăng Như Sơ nhanh chóng sửa lại, “Vậy anh gọi trước đi rồi đưa em xem lại.”
Cô thấy Phó Ngôn Chân kén chọn khó phục vụ hơn mình nhiều nên tốt nhất là cứ theo ý anh. Người quản lý đứng cạnh đó lại túa mồ hôi, rõ là anh ta rất căng thẳng. Nhưng chẳng biết Bùi Chiếu ở xó xỉnh nào bỗng nhảy vào, “Để tôi chọn cho.”
Anh ta thậm chí còn chẳng thèm nhìn Phó Ngôn Chân mà chỉ nói với Tăng Như Sơ, “Ăn thử vài món ngon nhất chỗ tôi nhé?”
Tăng Như Sơ đối với anh ta có ấn tượng tương đối tốt nên không nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý, “Được.” Bấy giờ Bùi Chiếu mới đánh mắt nhìn Phó Ngôn Chân. Ý rằng bà trẻ nhà mày đồng ý rồi đấy, mày không được có ý kiến gì. Hai người chơi với nhau đã lâu, Phó Ngôn Chân còn lạ gì với mấy chiêu trò xấu xa của thằng bạn. Chẳng cần nghĩ cũng biết thằng chó này nhất định sẽ mang lên toàn đồ đắt tiền nhất, nhưng cũng kệ thôi.
Anh lạnh nhạt nói, “Làm nhanh lên đấy, cô ấy đang đói.”
Nhưng thời gian lên món cũng không được nhanh lắm vì khi nào khách gọi mới bắt đầu nấu.
Phó Ngôn Chân vẫn ăn một cách nhã nhặn và chậm rãi như mọi khi. Nếu chỉ nhìn dáng vẻ ăn uống của anh rất dễ bị lừa rằng đây là một người chính nhân quân tử nào đó.
Tăng Như Sơ rất thích món tôm hùm lục bảo. Chiếc đĩa trông rất to nhưng phần thức ăn không nhiều, cái đầu tôm đã chiếm gần hết đĩa, bên dưới rải một lớp hoa quả được cắt gọt tỉ mỉ cùng với vài cánh hoa, điểm xuyết thêm mười mấy cục tôm viên tròn tròn được bóc vỏ sạch sẽ.
Tuy cô thích nhưng chỉ ăn ba bốn viên rồi thôi. Lúc cô ăn vẫn luôn để ý đến người khác. Thật ra cô rất thích ăn tôm, trước kia lúc bố mẹ cô vẫn còn sống thường nấu tôm cho cô ăn, bố cô luôn nói với cô “Ăn tôm thông minh”, cô tin là thật nên lần nào cũng ăn khá nhiều. Sau đó bố mẹ cô qua đời, cô chuyển đến sống với gia đình bác, Tăng Ức Tích cũng thích ăn tôm nên Thẩm Lân Khê hay mua tôm về nấu.
Thẩm Lân Khê không hề phân biệt đối xử, thậm chí bà còn gắp cho cô nhiều hơn Tăng Ức Tích, cho đến một lần bà ngoại của Tăng Ức Tích trách móc, “Đứa nào mới là con ruột của con hả?”
Lúc đó cả nhà đang ăn cơm, bà ngoại anh nói thẳng ngay trước mặt cô. Cô hiểu ra những lúc thế này nên để dành phần hơn cho anh họ, từ đó cô chẳng dám ăn nhiều, cho dù hai bác có tốt với cô thế nào, cô cũng không vượt quá giới hạn. Dần dần tạo thành thói quen.
Cô cũng không kén ăn. Hồi mới đến Bắc Thành, ông nội hứng chí mua cho cô một phần súp gan, nói rằng món này rất ngon. Cô vừa ăn thử miếng đầu tiên đã thấy vô cùng khó nuốt, nhưng cố gắng ăn tiếp với ông rồi dần nhận thấy món này cũng khá được. Vậy nên cô không thích hoặc ghét gì cả, cho cô ăn gì cũng được. Cô không kén chọn trong chuyện ăn uống.
Phó Ngôn Chân thấy dáng vẻ thong thả nhàn nhã thưởng thức các món ăn của cô, nhưng món nào cũng chỉ gắp vài đũa rồi thôi, không khỏi nhíu mày, “Có món nào em thích không?”
Tăng Như Sơ ngước nhìn anh, thấy vẻ mặt không vui của anh thì hơi ngẩn ra không hiểu ý.
“Nếu em không thấy ngon, anh sẽ khiếu nại với thằng họ Bùi kia.” Phó Ngôn Chân dựa vào lưng ghế. Chỉ một câu thản nhiên của anh lại khiến người phục vụ gần đó giật thót.
“…Ơ?” Tăng Như Sơ cũng ngạc nhiên.
“Những món này đều gọi cho em, em không thích thì anh sẽ đi tìm nó.” Phó Ngôn Chân đảo mắt qua bàn đồ ăn, khi ấy Bùi Chiếu đã đảm bảo với anh nhất định cô sẽ thích.
“…Mấy món này đều ngon mà.”
Phó Ngôn Chân thở dài, “Nếu em không thích cũng không sao, không muốn ăn thì đừng ép bản thân.”
Tăng Như Sơ không hiểu sao anh lại có suy nghĩ ấy, “Em thích mà, nhất là món tôm này nè.”
“Chẳng thấy em ăn mấy.” Phó Ngôn Chân nói.
“Thì em để dành cho anh mà.”
Phó Ngôn Chân nhìn gương mặt ngây ngô của cô, “Anh không thích mấy cái này, em ăn hết đi.”
“…Dạ.”
“Vả lại, kể cả anh có thích thì đâu đến nỗi để dành cho anh hơn nửa như này?” Anh thấy hơi buồn cười với cách làm này của cô.
“…” Chẳng phải ngon nên mới để dành nhiều chút ư…
Cuối cùng một mình cô giải quyết hết cả chỗ đồ ăn ấy, Phó Ngôn Chân không động đũa vào món nào. Nhìn cái đĩa trống trơn trước mặt mình, anh bật cười, “Thì ra em thích ăn tôm.”
Tăng Như Sơ ngước lên chạm phải ánh mắt ranh mãnh đầy ẩn ý của anh.
Cô hơi giật mình “Ừm”.
“Em thích ăn cả cá nữa à?” Phó Ngôn Chân hỏi tiếp bởi thấy cô vớt hết cá phi lê trong bát canh chua.
Tăng Như Sơ gật đầu, “Em thích cá ít xương.”
“Nhiều xương thì không thích?” Phó Ngôn Chân trêu chọc.
“Dễ bị hóc xương lắm.”
“Bị hóc rồi à?”
Cô gật đầu.
Thật ra Phó Ngôn Chân đang tìm hiểu cô thích gì, anh đặt đũa xuống, bình tĩnh nhìn cô, “Sau này thích cái gì thì cứ nói với anh, giữa chúng ta mà em còn ngại gì nữa?”
“Hôn cũng hôn rồi, còn ngại quái gì?”
“…”
Không biết phải diễn tả cảm giác bây giờ như nào, rõ là lời nói rất dịu dàng mà lại bị anh nói một cách ngả ngớn như thế. Bảo cô phải phản ứng như nào đây.
“Nếu không thì lãng phí bao nhiêu đồ ăn đấy.” Thấy cô đỏ mặt, Phó Ngôn Chân thôi không trêu cô nữa, “Chẳng phải đám học sinh giỏi bọn em lúc nào cũng hô hào tiết kiệm đó à?”
“…”
“Cho tôi gửi lời cảm ơn đến giám đốc Bùi nhé.” Phó Ngôn Chân cười nhắn với quản lý. Thằng chó Bùi Chiếu này cứ như 800 năm rồi chưa nhìn thấy tiền. Nhưng dẫu gì cũng giúp anh biết được vài thứ.
Bóng đêm đen thẫm như mực bao trùm cảnh vật. Sau khi ra khỏi nhà hàng, Phó Ngôn Chân hỏi cô có muốn đi đâu không. Anh chưa từng đưa con gái đi chơi bao giờ, trước kia lần nào Tăng Như Sơ cũng nói không có nơi nào muốn đi nên anh cho là thật, vì vậy toàn đưa cô đến câu lạc bộ với mình.
Tăng Như Sơ cũng không muốn đến một chỗ nào cả, “Mình đi dạo phố đi.”
Phó Ngôn Chân không lái xe, chậm rãi thả bước bên cạnh cô. Dòng người qua lại nhộn nhịp, tay anh nắm chặt tay cô. Dọc đường đi anh luôn hỏi cô có muốn mua gì không, thấy mấy đứa trẻ thổi bong bóng ở quảng trường khá vui cũng hỏi cô muốn mua không.
Tăng Như Sơ cười nhạo anh, “Có gì hay đâu? Hồi nhỏ anh chưa được chơi hả?”
“Chưa.” Phó Ngôn Chân đáp.
“…” Tăng Như Sơ ngẩng lên, nhưng không hề thấy vẻ bông đùa trên mặt anh.
“Em chơi rồi à?”
“…” Đương nhiên cô đã từng chơi rồi.
Sau đó Tăng Như Sơ mua một cái máy thổi bong bóng cho anh. Lúc đưa anh cầm lại thấy anh hơi ngượng nghịu nhận lấy. Xung quanh chẳng có người lớn nào chơi thứ đồ chơi này, trong lòng anh cũng hiểu thứ đồ chơi này chỉ dành cho đám trẻ con.
Nhưng Tăng Như Sơ lại chẳng có gánh nặng người lớn như anh, cô nhắm thẳng mặt anh thổi một chuỗi bong bóng dài. Phó Ngôn Chân mất cảnh giác không kịp tránh, bong bóng ươn ướt mỏng tang chạm vào mặt anh rồi tan biến ngay tức khắc.
Anh đưa tay lên sờ, có mùi nước xà phòng. Nhưng khi anh ngó xuống và thấy khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ của Tăng Như Sơ, vương nét tinh nghịch bướng bỉnh vừa tươi tắn lại gợi cảm làm anh không cầm lòng nổi.
Tăng Như Sơ cảnh giác nhìn anh, cũng biết rõ ý đồ của anh vội nói, “Vẫn đang ở ngoài đường đó.”
“Vậy mình về nhà.” Phó Ngôn Chân lanh lẹ dắt tay cô sải bước.
“…”
Đêm hôm đó, anh tham lam như dã thú, nhưng lại biết kiềm chế như một quân tử. Hôn cô không biết mệt, nhưng cũng chỉ hôn mà thôi. Bàn tay quấn quanh eo cô siết chặt đến mức như muốn bẻ gãy vòng eo thon thả, nhưng bàn tay ấy cũng chỉ đặt trên eo cô. Cái tay đặt sau gáy cô cũng vậy, song ngày càng ấn mạnh hơn.
Bạn cùng phòng đại học đã từng nói với cô rằng, đám con trai khi hôn thì cái tay luôn sờ mó chỗ này chỗ kia. Phó Ngôn Chân bình thường luôn ngả ngớn không đứng đắn, nhưng lúc này anh chưa từng có hành động vượt quá giới hạn.
Quấn quýt hồi lâu, Phó Ngôn Chân mới buông cô ra. Anh chống hai tay bên người cô, tầm mắt gắn chặt vào ai kia. Khi bốn mắt chạm nhau, cô thấy trong đôi mắt đen láy của anh hơi ánh nước, ngẩn ngơ mất một lúc.
“Ở thêm vài ngày nữa nhé?” Phó Ngôn Chân hỏi, giọng anh khàn đặc.
“Anh mong em ở thêm mấy ngày?”
“Ở cả đời được không?”
“…” Thế thì sợ là không được.
Anh đoán được cô sẽ nói gì, không muốn nghe câu trả lời của cô nên lại cúi xuống nhẹ nhàng đặt môi hôn ngăn không cho cô nói.
“Ngủ sớm đi, mai anh đưa em lên núi.” Anh nói.
Tăng Như Sơ cụp mắt, khe khẽ “Dạ.”
Phó Ngôn Chân vẫn lưu luyến cọ đầu mũi cô, lại khẽ m/út môi cô thêm vài lần rồi mới đứng dậy ra ngoài.
Bóng đêm chắc chắn là một bộ khuếch đại của các giác quan. Anh ôm hôn cô một lúc lâu, nhiệt độ nóng như thiêu đốt cùng hơi thở mát lạnh dường như vẫn chưa tiêu tan, cô vẫn mơ màng như anh gần kề bên cạnh, dù thậm chí đã nghe thấy tiếng quần áo anh phất nhẹ qua cánh cửa.
Nhưng cô lại chẳng biết rằng hai cánh tay buông thõng của anh đang run lên nhè nhẹ. Cơ thể bốc lửa ngùn ngụt từ lúc hôn cô, chẳng qua đã dùng hết cả lý trí và dịu dàng để dằn xuống.
Ương Ngạnh
Có đôi khi không gian giống với thời gian, chỉ cần dồn lại là được. Anh lùi vào trong, em lại lấn tới, như vậy vừa khít với đôi ta.
May rằng sô pha ở nhà anh rất rộng, hai người nằm lên cũng không bị chật. Mà sô pha này còn mềm mại hơn cả cái giường của Tăng Như Sơ ở Bắc Thành. Rõ là tối qua Tăng Như Sơ đã ngủ một giấc, nhưng trận khóc vừa rồi đã làm cô cạn kiệt sức lực, cứ vậy ngả vào lòng Phó Ngôn Chân thiếp đi, mà còn ngủ rất sâu.
Sau khi Phó Ngôn Chân tỉnh lại cũng không đánh thức cô, cứ để kệ cô dựa vào mình. Thành thực mà nói thì cảm giác này làm anh có đôi chỗ không chịu nổi, người anh cứ nóng ran lên, cổ họng khô khốc.
Tăng Như Sơ hơi ngẩng đầu lên là có thể thấy được gương mặt Phó Ngôn Chân. Anh cũng đang cúi đầu nhìn cô, ánh mắt thản nhiên bình tĩnh, tất cả cảm xúc cùng dụ/c vọng đều được thể hiện trong đôi mắt ấy, không chút che giấu. Vả lại tính anh vốn kiêu ngạo phớt đời thành thử ánh nhìn lúc nào cũng lạnh nhạt không cảm xúc.
Anh chẳng thiếu thứ gì, cũng chẳng để ý đặc biệt đến thứ gì, tựa như không ai, không việc gì lọt vào được đôi mắt của anh. Nhưng giờ đây, bóng hình người trước mặt lại lấp đầy con ngươi lay láy ấy.
Tăng Như Sơ bị cái nhìn của anh làm cho xấu hổ lại vùi mặt vào ngực anh. Phó Ngôn Chân bật cười thích thú với hành động của cô, ánh mắt dịu dàng hẳn đi. Anh vẫn giữ nguyên tư thế, chỉ dùng ngón tay nhẹ nhàng quấn quanh một lọn tóc buông lơi của cô. Cho đến khi Tăng Như Sơ muốn trở mình, lọn tóc vướng trên tay anh căng ra đau nhói, cô mới biết anh đang nghịch tóc mình.
Phó Ngôn Chân cảm nhận được chuyển động cơ thể cô bèn chuyển tầm nhìn. Không phải anh không học được cách che dấu cảm xúc của mình. Nếu anh tự nguyện thì giống như lời một bài hát “Một ánh mắt có thể lừa dối cả thế giới.” Việc lừa gạt một cô gái nhỏ với anh dễ như trở bàn tay.
Tăng Như Sơ bị anh nhìn chăm chú vậy thẹn thùng quá đỗi phải vươn tay đẩy mặt anh sang một bên. Hai người không nói gì, chỉ nằm ôm nhau như vậy. Phó Ngôn Chân nắm trọn bàn tay phải của cô trong lòng bàn tay mình, khẽ mân mê nắn bóp. Cô bị anh nghịch hơi ngứa giằng hai cái mới thoát được.
Sắc trời dần chuyển sang màu đỏ cam đậm, cô thấy bụng mình hơi sôi nhè nhẹ bèn ngửa đầu nói với anh, “Em đói rồi.”
Từ sáng đến giờ mới chỉ ăn một bữa. Bấy giờ Phó Ngôn Chân mới buông cô ra. Hai người lần lượt ngồi dậy, Tăng Như Sơ nhìn thấy cái áo sơ mi trên người anh bị mình vò nhăn nhúm. Vùng vải áo chỗ ngực sẫm màu hơn những chỗ khác, lại hơi ươn ướt, hẳn là lúc cô khóc đã bôi nước mắt vào nên giờ nó nhàu nhĩ không nhìn nổi.
Phó Ngôn Chân cũng để ý thấy, anh cụp mắt nhìn cái áo thảm thương trên người mình, nhướn mày rồi cởi từng cái khuy áo. Tăng Như Sơ ngồi đó ngẩn ngơ ngắm cơ thể anh, vừa rồi cô chỉ chú ý đến cái áo. Vạt áo dần mở rộng để lộ các đường cơ săn chắc, từng múi cơ bụng nổi rõ, sáu múi bằng chằn chặn.
Phó Ngôn Chân nhận thấy điều gì đó, anh dừng ngón tay trên cúc áo, hơi nhướng mày và nhìn cô bằng đôi mắt sâu hun hút. Đôi mắt nai nào đó dễ dàng bị anh bắt gặp. Phó Ngôn Chân không cởi nốt cúc áo, hai tay chống nạnh đánh giá Tăng Như Sơ. Cái nhìn của anh kèm theo vẻ xấu xa.
Tăng Như Sơ không giải thích vì biết nói gì cũng thành thừa, chỉ giục anh, “…Em đói lắm rồi.”
Phó Ngôn Chân bật cười, nhoáng cái đã cởi xong áo, bước đến vuốt nhẹ tóc cô, “Bùi Chiếu kể với em à?”
“Dạ?”
“Chuyện anh bị thương ấy.”
“Vâng.”
Phó Ngôn Chân cong môi cười. Cũng chỉ có Bùi Chiếu biết nguyên nhân thực sự, còn không ai biết tại sao anh như thằng điên cứ đòi ra viện cho bằng được. Cái tên Bùi Chiếu này rất giỏi tính toán, bụng dạ mưu mô quỷ quái, anh ta có khả năng che dấu mọi chuyện rất tốt, trước đây từng bị Ngôn Tri Ngọc lừa một lần mà vẫn nhớ mãi. Phó Ngôn Chân không cho nói thì anh ta cũng chẳng bép xép với người khác. Ngay cả đến Thẩm Du cũng không biết anh ra viện là vì muốn đi tìm Tăng Như Sơ.
Phó Ngôn Chân về phòng ngủ thay bộ quần áo khác. Tăng Như Sơ cũng vào phòng vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo, nhưng vừa thấy mình trong gương đã giật mình thảng thốt….Con ma nữ với đôi mắt sưng đỏ này là ai? Sợ quá đi mất.
Cô vội vàng đi lấy túi đựng đồ trang điểm của mình. Trông khiếp thế này mà nãy Phó Ngôn Chân chẳng thể hiện nét mặt gì khác thường. Cô đứng trước gương trang điểm, cố gắng cứu vãn đôi mắt nhưng trông vẫn còn hơi sưng, mí mắt to hơn hẳn.
Phó Ngôn Chân nhìn bờ môi đỏ mọng ấy, không cầm lòng được lại ôm cô vào lòng cúi xuống hôn. Người trước mắt đây đã là người yêu mình, tội gì phải để bản thân chịu thiệt thòi. Cho đến khi Tăng Như Sơ đập mu bàn tay anh, “Em vẫn đang…” trang điểm mà. Phó Ngôn Chân mới buông cô ra.
Xe dừng trước cửa một khách sạn cao cấp. Cách nơi họ ở không xa, ngay dưới chân núi, khách sạn được trang trí bằng những thanh xà chạm khắc và những tòa nhà sơn màu, thiết kế mang hơi hướm cổ xưa. Thật ra Phó Ngôn Chân không thích cách thiết kế như này lắm, chỗ nào cũng mang dấu vết xưa cũ một cách khiên cưỡng.
Vừa bước vào cửa thì trùng hợp gặp Bùi Chiếu đang đi từ trong ra. Theo sau anh còn có vài người, một trong số đó là quản lý nhà hàng của khách sạn. Bùi Chiếu đi chính giữa, mặc áo sơ mi trắng bên trong và quần âu sẫm màu, trên mặt đeo một cặp kính. Những người kia khi nói chuyện với anh ta nom rất cung kính. Khách sạn mà Phó Ngôn Chân đưa cô đến chính là tài sản của nhà họ Bùi.
Tăng Như Sơ đi đằng sau anh nhưng không thấy anh có ý muốn chào hỏi Bùi Chiếu. Mãi cho đến khi lễ tân cất tiếng, “Chào quý khách”, Bùi Chiếu mới để ý thấy. Anh ta ngẩng lên, nhìn hai người rồi khẽ huýt sáo trêu chọc, nở một nụ cười ẩn ý. Tăng Như Sơ xấu hổ nhưng nếu lờ đi thì lại không lịch sự, bèn khẽ gật đầu với Bùi Chiếu. Anh ta cũng cười đáp lại cô.
Bùi Chiếu không biết bí mật đằng sau chuyện của Tăng Như Sơ và Trần Lộ Thu, nhưng nhìn cô và Phó Ngôn Chân bây giờ anh ta cũng thấy mừng thay. Chơi với nhau đã lâu nên chỉ cần nhìn thoáng qua Phó Ngôn Chân là anh ta có thể biết tâm trạng vui vẻ của bạn mình.
Bùi Chiếu giơ tay ra hiệu, những người xung quanh hiểu ý rời đi trước. Anh ta sải bước đến gần Tăng Như Sơ cười hỏi, “Cậu về khi nào đấy?”
Tăng Như Sơ còn chưa kịp trả lời, Phó Ngôn Chân đã nghiêng đầu, “Không cần chào hỏi, mày cứ đi làm việc đi.”
Lời này của anh không hề khách sáo bởi anh biết bạn mình khá bận rộn nên không muốn làm phiền. Bùi Chiếu có thể xem là người hiền lành nhất đám bọn họ, anh ta học quản lý khách sạn ở nước ngoài sau đó về tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình. Nhưng thời gian đầu anh ấy khá ương bướng, đi du học phải chịu khổ nhiều nên cũng hiểu chuyện biết điều hơn. Có một lần anh làm bố tức giận cắt phí sinh hoạt, bắt anh đi rửa bát trong nhà hàng hơn một tuần. Lúc này Bùi thiếu gia mới biết tiền không dễ kiếm được. Tóm lại, Bùi Chiếu khá ít tật xấu, cũng chỉ chơi chung với mấy người Phó Ngôn Chân.
Bùi Chiếu đẩy gọng kính, nụ cười trên mặt rộng hơn nhưng lại không có vẻ giả tạo, “Tao còn tưởng mình bị hoa mắt, ngọn gió nào đưa anh Phó đến đây vậy?”
Phó Ngôn Chân liếc mắt về phía sau, “Gió bắc.”
Bùi Chiếu bật cười thành tiếng, nhìn Tăng Như Sơ rồi bông đùa, “Thế thì gió bắc cứ thổi nhiều vào nhé.”
Hai người này nói chuyện ngay trước mặt cô mà cô chẳng hiểu gì, cứ như đang giải câu đố. Bùi Chiếu là kiểu người đi với Phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, có Tăng Như Sơ ở đây nên không nói lời sỗ sàng, chỉ trêu chọc Phó Ngôn Chân, “Thằng này mày có chuyện tốt nên vui ra mặt nhỉ.”
Phó Ngôn Chân cũng chẳng kém cạnh, “Mày thì không vui chắc? Kiếm được mấy trăm triệu rồi?”
Bùi Chiếu cười to, “Thần Tài đứng ngay trước mặt thì lại chẳng vui? Ngài đến giúp đỡ cái thân nghèo này với.”
Phó Ngôn Chân không muốn nói chuyện vớ vẩn với thằng bạn nữa. Nhưng Bùi Chiếu làm sẽ có thể dễ dàng buông tha cho “thần tài” tự đưa đến cửa, “Lần này có làm thẻ không?”
Phó Ngôn Chân không thèm lên tiếng. Bùi Chiếu chuyển mục tiêu sang Tăng Như Sơ, giới thiệu với cô một loạt những lợi ích của khách sạn nhà anh như suối nước nóng và dịch vụ SPA,…
Phó Ngôn Chân nhìn Tăng Như Sơ là biết cô không thể chịu được “sự nhiệt tình” này của Bùi Chiếu bèn chen ngang, “Ngậm miệng thì làm.”
Bùi Chiếu vội vàng ngưng bặt, quay mặt sang một bên khác, “Quản lý Lý, làm thẻ cho anh Chân đây nhé.”
“Loại cao cấp nhất ấy!”
Phó Ngôn Chân buồn cười nhìn dáng vẻ thấy tiền là mắt sáng rực của bạn mình. Nhờ việc này mà Bùi Chiếu cảm thấy công việc kinh doanh của mình tiến triển rất tốt. Gọi một cuộc điện thoại qua wechat, lại kết nối với mạng wifi soạn xong hợp đồng ký kết luôn.
Giờ anh ta rất nhiệt tình, đích thân đón tiếp khách vip. Bùi Chiếu chọn một chỗ ngắm phong cảnh đẹp nhất cho Phó Ngôn Chân. Ánh chiều tà xuyên qua cửa sổ gỗ chạm trổ hoa văn phức tạp, hắt ra vài chùm sáng vàng mờ. Bên ngoài cửa sổ là những cây lê trắng nhạt và những cây đinh hương xanh thẫm. Nhìn ngọn núi phía xa ẩn sau màn sương mờ, cảm giác như đang lạc bước trong giấc mộng ngàn thu. Chiếc chuông gió bằng đồng xu treo trước cửa sổ khẽ reo lên trong gió chiều, như đang tấu một khúc nhạc.
Chẳng trách có người sẵn sàng bỏ ra rất nhiều tiền để đến đây học đòi văn vẻ, cả người sặc mùi tiền nhưng có thể mua được một giấc mộng kể ra cũng không phí.
“Pha một ấm trà Quan Sơn Ngân Châm nhé.” Bùi Chiếu nói với người quản lý.
Anh ta biết Phó Ngôn Chân thích uống loại trà này, nhưng Phó Ngôn Chân lại từ chối, “Pha một ấm Chính Sơn Tiểu Loại đi.”
Bùi Chiếu hơi nhướn mày nhưng hiểu ra ngay tức khắc. Hồng trà rất tốt với cơ thể phụ nữ. Anh ta nở nụ cười lập tức nói lại với quản lý, “Pha Chính Sơn Tiểu Loại nhé.”
Chỉ thoáng chốc sau, quản lý đã bưng khay trà đến. Nước trà màu đỏ cam được rót vào chén trà tráng men trắng, hương thơm ngòn ngọt thoảng trong không khí.
Người quản lý đưa từng chiếc chén cho mỗi người. Phó Ngôn Chân liếc nhìn chén trà mà anh ta đưa cho Tăng Như Sơ giống hệt cái của mình bèn nói, “Phiền anh đổi cho cô ấy một cái chén khác.”
Người quản lý hơi ngạc nhiên. Tăng Như Sơ cũng không hiểu sao anh lại nói vậy, cô thấy không có vấn đề gì cả. Phó Ngôn Chân ngoảnh nhìn Tăng Như Sơ, “Miệng chén trà này quá rộng so với tay của em, đổi một cái khác cầm cho thoải mái.”
Tay Tăng Như Sơ be bé xinh xinh. Còn những cái chén này có vẻ dành cho đàn ông. Rõ là người quản lý đã đặt Phó Ngôn Chân làm ưu tiên hàng đầu khi phục vụ. Nhưng Phó Ngôn Chân lại ưu tiên Tăng Như Sơ hơn cả. Dù anh chẳng thể uống hồng trà.
“Vành miệng chén cong ra ngoài một chút nhưng đường kính không được quá rộng, cô ấy không cầm được.” Phó Ngôn Chân kiên nhẫn nói kỹ với quản lý.
Bùi Chiếu nhanh chóng bảo anh ta đổi sang cái khác. Quản lý ra bên ngoài cửa mới dám đưa tay vuốt mồ hôi đang túa ra ở thái dương. Phó Ngôn Chân chẳng nói gì quá đáng nhưng những người như anh rất dễ dàng tạo cho người khác một cảm giác bị áp bức.
Tăng Như Sơ thấy không cần phải phiền phức đến vậy, cô là kiểu người dễ tính không đòi hỏi nhiều. Cô muốn lên tiếng rằng không cần đổi nhưng lời đến bên môi lại trôi ngược vào trong. Dường như cô cũng không phản đối hành động vừa rồi của Phó Ngôn Chân.
Quản lý dựa theo yêu cầu mang một cái chén khác đến, nom không phải cùng một bộ với bộ ấm trà trên bàn của họ. Anh ta còn cẩn thận hỏi lại Phó Ngôn Chân đã thấy vừa ý chưa. Phó Ngôn Chân gật đầu thì anh ta mới bắt đầu rót trà cho Tăng Như Sơ.
Nhìn Bùi Chiếu vẫn còn nấn ná mãi ở đây, Phó Ngôn Chân biết thừa thằng bạn đang suy tính chuyện xấu, “Có việc gì thì nói đi.”
Bùi Chiếu cười, “À thì lúc hai người đính hôn có thể tổ chức ở khách sạn nhà tôi không? Đừng con mẹ nó sang bên kia sông…”
Tăng Như Sơ vừa nhấp một ngụm trà, nghe anh ta nói suýt phun ra, ho sặc sụa.
Đính hôn ư…
Bùi Chiếu kêu “Ấy” rồi nhanh chóng đưa khăn giấy cho cô. Sau lại ăn ngay câu mắng của Phó Ngôn Chân, “Mày cút nhanh đi.”
Bùi Chiếu vẫn giữ nụ cười, gọi quản lý đến. Anh ta dặn dò, “Phục vụ tốt cô gái kia là được, mặc xác cái thằng họ Phó.” Quản lý tỏ vẻ đã hiểu.
Tăng Như Sơ ho khù khụ nên mặt đỏ bừng. Phó Ngôn Chân nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô. Thời gian này Tăng Như Sơ gầy đi nhiều, anh có thể sờ được xương bư/ớm mỏng manh nhưng cứng cáp nhô hẳn lên của cô. Những đường cong hiển hiện một cách sống động dưới tay anh chỉ cách một lớp vải làm lòng bàn tay ngứa ngáy. Vỗ cho cô một lát đến khi cô ngừng ho mới đưa cho cô chén trà.
Tăng Như Sơ nhấp một ngụm, thấy đã dằn được cơn ngứa trong cổ họng. Nhưng cô vừa mới lấy lại trạng thái bình thường, người nào đó lại nói ngay đến cái vấn đề làm cô ngượng ngùng, “Sao nhỉ, chúng ta có nên cho nó một mối làm ăn không?”
“…”
Phó Ngôn Chân nở nụ cười nhẹ nhàng.
Quản lý mang thực đơn đến nhưng đưa luôn cho Tăng Như Sơ, ý muốn để cô gọi món. Tăng Như Sơ ngó nhanh rồi đẩy sang cho Phó Ngôn Chân, “Anh gọi đi, em ăn gì cũng được.” Đúng thật là cho cô ăn gì cũng được, dễ nuôi vô cùng, chứ không lời nói đối phó qua loa.
Phó Ngôn Chân, “…”
Gì cũng được.
Tùy anh.
Dường như hai câu trả lời này luôn thường trực trên môi cô.
Thấy anh cứ nhìn mình chằm chằm, Tăng Như Sơ nhanh chóng sửa lại, “Vậy anh gọi trước đi rồi đưa em xem lại.”
Cô thấy Phó Ngôn Chân kén chọn khó phục vụ hơn mình nhiều nên tốt nhất là cứ theo ý anh. Người quản lý đứng cạnh đó lại túa mồ hôi, rõ là anh ta rất căng thẳng. Nhưng chẳng biết Bùi Chiếu ở xó xỉnh nào bỗng nhảy vào, “Để tôi chọn cho.”
Anh ta thậm chí còn chẳng thèm nhìn Phó Ngôn Chân mà chỉ nói với Tăng Như Sơ, “Ăn thử vài món ngon nhất chỗ tôi nhé?”
Tăng Như Sơ đối với anh ta có ấn tượng tương đối tốt nên không nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý, “Được.” Bấy giờ Bùi Chiếu mới đánh mắt nhìn Phó Ngôn Chân. Ý rằng bà trẻ nhà mày đồng ý rồi đấy, mày không được có ý kiến gì. Hai người chơi với nhau đã lâu, Phó Ngôn Chân còn lạ gì với mấy chiêu trò xấu xa của thằng bạn. Chẳng cần nghĩ cũng biết thằng chó này nhất định sẽ mang lên toàn đồ đắt tiền nhất, nhưng cũng kệ thôi.
Anh lạnh nhạt nói, “Làm nhanh lên đấy, cô ấy đang đói.”
Nhưng thời gian lên món cũng không được nhanh lắm vì khi nào khách gọi mới bắt đầu nấu.
Phó Ngôn Chân vẫn ăn một cách nhã nhặn và chậm rãi như mọi khi. Nếu chỉ nhìn dáng vẻ ăn uống của anh rất dễ bị lừa rằng đây là một người chính nhân quân tử nào đó.
Tăng Như Sơ rất thích món tôm hùm lục bảo. Chiếc đĩa trông rất to nhưng phần thức ăn không nhiều, cái đầu tôm đã chiếm gần hết đĩa, bên dưới rải một lớp hoa quả được cắt gọt tỉ mỉ cùng với vài cánh hoa, điểm xuyết thêm mười mấy cục tôm viên tròn tròn được bóc vỏ sạch sẽ.
Tuy cô thích nhưng chỉ ăn ba bốn viên rồi thôi. Lúc cô ăn vẫn luôn để ý đến người khác. Thật ra cô rất thích ăn tôm, trước kia lúc bố mẹ cô vẫn còn sống thường nấu tôm cho cô ăn, bố cô luôn nói với cô “Ăn tôm thông minh”, cô tin là thật nên lần nào cũng ăn khá nhiều. Sau đó bố mẹ cô qua đời, cô chuyển đến sống với gia đình bác, Tăng Ức Tích cũng thích ăn tôm nên Thẩm Lân Khê hay mua tôm về nấu.
Thẩm Lân Khê không hề phân biệt đối xử, thậm chí bà còn gắp cho cô nhiều hơn Tăng Ức Tích, cho đến một lần bà ngoại của Tăng Ức Tích trách móc, “Đứa nào mới là con ruột của con hả?”
Lúc đó cả nhà đang ăn cơm, bà ngoại anh nói thẳng ngay trước mặt cô. Cô hiểu ra những lúc thế này nên để dành phần hơn cho anh họ, từ đó cô chẳng dám ăn nhiều, cho dù hai bác có tốt với cô thế nào, cô cũng không vượt quá giới hạn. Dần dần tạo thành thói quen.
Cô cũng không kén ăn. Hồi mới đến Bắc Thành, ông nội hứng chí mua cho cô một phần súp gan, nói rằng món này rất ngon. Cô vừa ăn thử miếng đầu tiên đã thấy vô cùng khó nuốt, nhưng cố gắng ăn tiếp với ông rồi dần nhận thấy món này cũng khá được. Vậy nên cô không thích hoặc ghét gì cả, cho cô ăn gì cũng được. Cô không kén chọn trong chuyện ăn uống.
Phó Ngôn Chân thấy dáng vẻ thong thả nhàn nhã thưởng thức các món ăn của cô, nhưng món nào cũng chỉ gắp vài đũa rồi thôi, không khỏi nhíu mày, “Có món nào em thích không?”
Tăng Như Sơ ngước nhìn anh, thấy vẻ mặt không vui của anh thì hơi ngẩn ra không hiểu ý.
“Nếu em không thấy ngon, anh sẽ khiếu nại với thằng họ Bùi kia.” Phó Ngôn Chân dựa vào lưng ghế. Chỉ một câu thản nhiên của anh lại khiến người phục vụ gần đó giật thót.
“…Ơ?” Tăng Như Sơ cũng ngạc nhiên.
“Những món này đều gọi cho em, em không thích thì anh sẽ đi tìm nó.” Phó Ngôn Chân đảo mắt qua bàn đồ ăn, khi ấy Bùi Chiếu đã đảm bảo với anh nhất định cô sẽ thích.
“…Mấy món này đều ngon mà.”
Phó Ngôn Chân thở dài, “Nếu em không thích cũng không sao, không muốn ăn thì đừng ép bản thân.”
Tăng Như Sơ không hiểu sao anh lại có suy nghĩ ấy, “Em thích mà, nhất là món tôm này nè.”
“Chẳng thấy em ăn mấy.” Phó Ngôn Chân nói.
“Thì em để dành cho anh mà.”
Phó Ngôn Chân nhìn gương mặt ngây ngô của cô, “Anh không thích mấy cái này, em ăn hết đi.”
“…Dạ.”
“Vả lại, kể cả anh có thích thì đâu đến nỗi để dành cho anh hơn nửa như này?” Anh thấy hơi buồn cười với cách làm này của cô.
“…” Chẳng phải ngon nên mới để dành nhiều chút ư…
Cuối cùng một mình cô giải quyết hết cả chỗ đồ ăn ấy, Phó Ngôn Chân không động đũa vào món nào. Nhìn cái đĩa trống trơn trước mặt mình, anh bật cười, “Thì ra em thích ăn tôm.”
Tăng Như Sơ ngước lên chạm phải ánh mắt ranh mãnh đầy ẩn ý của anh.
Cô hơi giật mình “Ừm”.
“Em thích ăn cả cá nữa à?” Phó Ngôn Chân hỏi tiếp bởi thấy cô vớt hết cá phi lê trong bát canh chua.
Tăng Như Sơ gật đầu, “Em thích cá ít xương.”
“Nhiều xương thì không thích?” Phó Ngôn Chân trêu chọc.
“Dễ bị hóc xương lắm.”
“Bị hóc rồi à?”
Cô gật đầu.
Thật ra Phó Ngôn Chân đang tìm hiểu cô thích gì, anh đặt đũa xuống, bình tĩnh nhìn cô, “Sau này thích cái gì thì cứ nói với anh, giữa chúng ta mà em còn ngại gì nữa?”
“Hôn cũng hôn rồi, còn ngại quái gì?”
“…”
Không biết phải diễn tả cảm giác bây giờ như nào, rõ là lời nói rất dịu dàng mà lại bị anh nói một cách ngả ngớn như thế. Bảo cô phải phản ứng như nào đây.
“Nếu không thì lãng phí bao nhiêu đồ ăn đấy.” Thấy cô đỏ mặt, Phó Ngôn Chân thôi không trêu cô nữa, “Chẳng phải đám học sinh giỏi bọn em lúc nào cũng hô hào tiết kiệm đó à?”
“…”
“Cho tôi gửi lời cảm ơn đến giám đốc Bùi nhé.” Phó Ngôn Chân cười nhắn với quản lý. Thằng chó Bùi Chiếu này cứ như 800 năm rồi chưa nhìn thấy tiền. Nhưng dẫu gì cũng giúp anh biết được vài thứ.
Bóng đêm đen thẫm như mực bao trùm cảnh vật. Sau khi ra khỏi nhà hàng, Phó Ngôn Chân hỏi cô có muốn đi đâu không. Anh chưa từng đưa con gái đi chơi bao giờ, trước kia lần nào Tăng Như Sơ cũng nói không có nơi nào muốn đi nên anh cho là thật, vì vậy toàn đưa cô đến câu lạc bộ với mình.
Tăng Như Sơ cũng không muốn đến một chỗ nào cả, “Mình đi dạo phố đi.”
Phó Ngôn Chân không lái xe, chậm rãi thả bước bên cạnh cô. Dòng người qua lại nhộn nhịp, tay anh nắm chặt tay cô. Dọc đường đi anh luôn hỏi cô có muốn mua gì không, thấy mấy đứa trẻ thổi bong bóng ở quảng trường khá vui cũng hỏi cô muốn mua không.
Tăng Như Sơ cười nhạo anh, “Có gì hay đâu? Hồi nhỏ anh chưa được chơi hả?”
“Chưa.” Phó Ngôn Chân đáp.
“…” Tăng Như Sơ ngẩng lên, nhưng không hề thấy vẻ bông đùa trên mặt anh.
“Em chơi rồi à?”
“…” Đương nhiên cô đã từng chơi rồi.
Sau đó Tăng Như Sơ mua một cái máy thổi bong bóng cho anh. Lúc đưa anh cầm lại thấy anh hơi ngượng nghịu nhận lấy. Xung quanh chẳng có người lớn nào chơi thứ đồ chơi này, trong lòng anh cũng hiểu thứ đồ chơi này chỉ dành cho đám trẻ con.
Nhưng Tăng Như Sơ lại chẳng có gánh nặng người lớn như anh, cô nhắm thẳng mặt anh thổi một chuỗi bong bóng dài. Phó Ngôn Chân mất cảnh giác không kịp tránh, bong bóng ươn ướt mỏng tang chạm vào mặt anh rồi tan biến ngay tức khắc.
Anh đưa tay lên sờ, có mùi nước xà phòng. Nhưng khi anh ngó xuống và thấy khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ của Tăng Như Sơ, vương nét tinh nghịch bướng bỉnh vừa tươi tắn lại gợi cảm làm anh không cầm lòng nổi.
Tăng Như Sơ cảnh giác nhìn anh, cũng biết rõ ý đồ của anh vội nói, “Vẫn đang ở ngoài đường đó.”
“Vậy mình về nhà.” Phó Ngôn Chân lanh lẹ dắt tay cô sải bước.
“…”
Đêm hôm đó, anh tham lam như dã thú, nhưng lại biết kiềm chế như một quân tử. Hôn cô không biết mệt, nhưng cũng chỉ hôn mà thôi. Bàn tay quấn quanh eo cô siết chặt đến mức như muốn bẻ gãy vòng eo thon thả, nhưng bàn tay ấy cũng chỉ đặt trên eo cô. Cái tay đặt sau gáy cô cũng vậy, song ngày càng ấn mạnh hơn.
Bạn cùng phòng đại học đã từng nói với cô rằng, đám con trai khi hôn thì cái tay luôn sờ mó chỗ này chỗ kia. Phó Ngôn Chân bình thường luôn ngả ngớn không đứng đắn, nhưng lúc này anh chưa từng có hành động vượt quá giới hạn.
Quấn quýt hồi lâu, Phó Ngôn Chân mới buông cô ra. Anh chống hai tay bên người cô, tầm mắt gắn chặt vào ai kia. Khi bốn mắt chạm nhau, cô thấy trong đôi mắt đen láy của anh hơi ánh nước, ngẩn ngơ mất một lúc.
“Ở thêm vài ngày nữa nhé?” Phó Ngôn Chân hỏi, giọng anh khàn đặc.
“Anh mong em ở thêm mấy ngày?”
“Ở cả đời được không?”
“…” Thế thì sợ là không được.
Anh đoán được cô sẽ nói gì, không muốn nghe câu trả lời của cô nên lại cúi xuống nhẹ nhàng đặt môi hôn ngăn không cho cô nói.
“Ngủ sớm đi, mai anh đưa em lên núi.” Anh nói.
Tăng Như Sơ cụp mắt, khe khẽ “Dạ.”
Phó Ngôn Chân vẫn lưu luyến cọ đầu mũi cô, lại khẽ m/út môi cô thêm vài lần rồi mới đứng dậy ra ngoài.
Bóng đêm chắc chắn là một bộ khuếch đại của các giác quan. Anh ôm hôn cô một lúc lâu, nhiệt độ nóng như thiêu đốt cùng hơi thở mát lạnh dường như vẫn chưa tiêu tan, cô vẫn mơ màng như anh gần kề bên cạnh, dù thậm chí đã nghe thấy tiếng quần áo anh phất nhẹ qua cánh cửa.
Nhưng cô lại chẳng biết rằng hai cánh tay buông thõng của anh đang run lên nhè nhẹ. Cơ thể bốc lửa ngùn ngụt từ lúc hôn cô, chẳng qua đã dùng hết cả lý trí và dịu dàng để dằn xuống.
Ương Ngạnh
Đánh giá:
Truyện Ương Ngạnh
Story
Chương 55
10.0/10 từ 13 lượt.