Ương Ngạnh
Chương 20
171@-Cả lớp nhốn nháo quay lại nhìn. Nơi bàn cuối gần cửa sổ kia, người nào đó đang gục xuống khuỷu tay, lộ cái gáy trắng bóc phát sáng dưới ánh đèn huỳnh quang. Cánh tay cậu tỳ lên mặt bàn gập về phía sau, tia sáng mỏng manh chiếu rõ cả mạch máu xanh xanh trên mu bàn tay. Tư thế này của cậu khiến múi cơ ở bắp tay căng lên, nổi rõ sau lớp vải áo. Bị cô gọi tên như vậy nhưng cậu ta vẫn điềm nhiên ngủ gật như thường.
Trương Minh nổi giận, căng họng gọi lớn tên cậu một lần nữa, “Phó Ngôn Chân!”
Có vài cô học sinh bình thường hay nhìn trộm cậu, giờ có cơ hội được nhìn quang minh chính đại bèn tận dụng triệt để, cả con mắt như muốn dán chặt vào hình bóng kia.
Bùi Chiếu khẽ đẩy cánh tay cậu bạn, “Anh Chân ơi, dậy dậy nhanh, cô bốc hỏa rồi kia kìa.”
Lúc ấy Phó Ngôn Chân mới chầm chậm thong dong nhấc mặt ra khỏi khuỷu tay, cánh tay hạ xuống bất cẩn để rơi dây tai nghe luồn bên trong, chiếc tai nghe đập vào mặt bàn phát ra một tiếng “coóng”.
Trương Minh thấy cậu đi học còn mang theo tai nghe, giận đến mức con ngươi như lồi hẳn ra.
Phó Ngôn Chân mở mắt ti hí nhìn quanh, con mắt nhập nhèm lướt qua cái gáy của Tăng Như Sơ hướng lên trên.
Sắp chết đến nơi rồi vẫn còn cười được, thậm chí còn ung dung ngáp một cái.
“Sao ạ?” Cậu ngẩng lên hỏi lại Trương Minh.
“Cô bảo mày đọc thuộc lòng đấy.” Bùi Chiếu tốt bụng nhắc, còn mở sẵn sách giáo khoa, chỉ vào bài, “Đọc cái này này…”
Phó Ngôn Chân chẳng buồn liếc mắt lấy một cái, hờ hững hỏi lại, “Mày nghĩ tao có thể đọc thuộc được à?”
Bùi Chiếu im lặng hai giây rồi rụt tay về.
Cũng đúng.
Cô giáo thừa biết vậy mà vẫn gọi cậu ta.
Trương Minh dồn hết lửa giận vào cậu, “Phó Ngôn Chân, đứng lên cho tôi!”
Phó Ngôn Chân xốc lại cổ áo, thong thả đứng dậy, cái ghế bị đẩy về phía sau ma sát với sàn nhà phát ra tiếng rất nhỏ. Nếu không phải ngồi gần đó thì Tăng Như Sơ cũng không nghe rõ. Học với nhau một thời gian, cô phát hiện dường như Phó Ngôn Chân rất chú ý đến vài chuyện. Ví dụ như những lúc cậu kéo bàn kéo ghế đều sẽ không để phát ra tiếng. Cả lần ăn trong căn tin, cô vô tình nhìn thoáng qua, lại phát hiện cậu ăn uống vô cùng nhã nhặn, trông vô cùng nổi bật trong đám đông đang nhồm nhoàm xung quanh.
Vì cái tính xấu xa của cậu ta đã khắc sâu vào tiềm thức của cô, nên Tăng Như Sơ không thể nào coi cậu ta như người có giáo dưỡng được, đành quy hết thành “đồ dở hơi”. Phó Ngôn Chân sao có thể cư xử đàng hoàng vậy được. Người có giáo dưỡng mà lại chọc giận giáo viên đến mức này ư?
“Cậu đọc thuộc lòng bài ‘A Phòng cung phú’ cho tôi”. Trương Minh gõ gáy sách vào cạnh bàn.
“Cô thấy em có thể đọc thuộc lòng được à?” Phó Ngôn Chân nhướn mày, hỏi ngược lại. Ngữ điệu còn chẳng có chút gọi là xấu hổ khi “không thuộc bài”.
“…” Trương Minh đã giận đến độ đập thẳng tay xuống bàn, tiếng vang lên to bao nhiêu thì tay bà đau rát bấy nhiêu, “Tại sao không đọc được? Hôm qua tôi đã dặn là sẽ kiểm tra cơ mà?”
“Em không chú ý nghe.” Phó Ngôn Chân có sao nói vậy. Cậu ta cứ đến tiết Văn là lại gục xuống bàn. Ngày tháng năm còn chẳng rõ, huống chi đến lời Trương Minh nói. Mà cũng lạ khi Trương Minh vừa cất lời thì cậu ta liền buồn ngủ, còn lúc Tăng Như Sơ đọc văn lại tỉnh như sáo. Chữ nào chữ nấy nghe rõ mồn một.
Cậu ta vừa dứt lời, đám học sinh nhất quỷ nhì ma trong lớp cười ầm lên.
“Cười cái gì mà cười? Không thuộc bài còn mặt mũi mà cười à?” Trương Minh lần này đã biết rút kinh nghiệm, bà cầm hộp đựng phấn gõ cành cạch lên mặt bàn. Nhưng tiếng cười cũng chẳng vì thế mà có dấu hiệu nhỏ đi.
Trương Minh quyết định lấy lại thể diện cho mình, gọi tên “đại tướng” để ra oai diệt sạch đám dốt nát kia, “Tăng Như Sơ, em đọc đi.” Bà biết Tăng Như Sơ chắc chắn đã học thuộc.
Tăng Như Sơ nghe cô gọi bèn đứng dậy. Quả thật cô đã học thuộc bài này, hồi còn học cấp 2 đã từng đọc qua vài lần. Vậy nên cô có thể đọc vanh vách không sai một từ.
Gương mặt Trương Minh hiện rõ vẻ khen ngợi, tâm trạng cũng tốt hơn, “Đúng là học sinh của trường Thực Nghiệm có khác.”
Thẩm Du ngồi dưới nói leo theo, “Đúng là bạn cùng bàn của tớ có khác.”
Nói xong còn giơ ngón tay cái lên với Tăng Như Sơ.
“…”
Trương Minh vẫn còn tức giận vì đám học sinh lười biếng này, gọi thêm vài người đọc bài nhưng chẳng ai đọc được. Tất cả những người đó bà đều không cho ngồi xuống, chỉ chốc lát mà phòng học đã có kha khá người phải đứng. Nhưng bà vẫn chưa dừng lại, vừa khen Tăng Như Sơ giỏi giang lại mắng những người kia không ra gì.
Đến khi tan học, có người không phục lườm Tăng Như Sơ, mỉa mai, “Cả ngày chỉ biết cắm mặt học, cũng chẳng có gì hơn người cả.” Tăng Như Sơ nghe thấy hết những lời ấy nhưng cô im lặng vờ như không biết. Bởi cô không muốn cãi cọ gây chuyện với bạn trong lớp.
Hôm nay Triệu Doãn Điềm không đi ăn chung với cô, cô nàng có hẹn đi ăn sinh nhật một người bạn thân chơi từ hồi cấp 2. Tăng Như Sơ một mình xuống dưới nhà ăn. Trưa ấy cô ăn rất nhanh, vì không ai đến bắt chuyện nên cô chỉ đành cắm cúi gắp thức ăn. Chẳng ngờ khi cô sắp bước ra khỏi nhà ăn lại chạm mặt nhóm Lý Mộng Lộc.
Trong tay họ là mấy cốc trà hoa quả, vừa tan học mấy cô nàng vội vàng chạy đi mua nên giờ mới đến ăn cơm. Hai bên chạm mặt nhau nhưng chẳng ai chủ động nói chuyện với Tăng Như Sơ, có người còn lườm lườm cô.
Tăng Như Sơ chỉ cho rằng các cô ấy vẫn còn để bụng về lời nói của Trương Minh. Cô cũng biết cái câu “chẳng có gì hơn người” là cô gái đứng cạnh Lý Mộng Lộc nói. Nếu như ở trường cũ của cô, khi người nào đó không thuộc bài sẽ vô cùng xấu hổ, nhưng ở đây lại trở thành kẻ cá biệt. Là một kẻ cá biệt nên rất dễ bị những người còn lại bài xích. Nhưng Tăng Như Sơ không thấy việc mình thuộc bài có vấn đề gì. Mấy người đó không nói chuyện với cô thì cô cũng không nói chuyện với họ.
Cô gái bên cạnh Lý Mộng Lộc tên là Vân Như, Vân Như tức tối chỉ vào bóng lưng cô nói, “Nó ra cái vẻ gì chứ? Chẳng phải chỉ học giỏi hơn người ta một chút thôi à? Bày đặt lên mặt, ngày nào cũng làm mình làm mẩy với đám Phó Ngôn Chân, nghĩ rằng các cậu ấy tốt tính chắc, cẩn thận ngày nào đó…”
Lý Mộng Lộc can, “Thôi, người ta nghe được đó.”
“Nghe được thì sao, tớ cố ý nói cho nó nghe đấy.” Vân Như vênh mặt cãi.
Dù có bật âm lượng tai nghe lớn hơn cũng không thể át được những lời nói vô căn cứ chứa đầy địch ý ấy. Tăng Như Sơ hít sâu một hơi, cố gắng nén sự ấm ức và phẫn nộ trong lòng xuống. Nhưng tâm trạng ít nhiều cũng bị ảnh hưởng.
Điều hòa trong nhà ăn thổi những làn gió mát mẻ, khung cảnh bên ngoài thoáng đãng, sàn nhà không có cảm giác dính nhớp dầu mỡ thông thường trong căn tin, rất nhiều học sinh ăn xong rồi vẫn ngồi nán lại tán gẫu. Vậy nên hiện giờ trong nhà ăn còn khá đông người.
Song cũng có người thật sự chưa ăn xong. Thẩm Du và Bùi Chiếu đã đánh chén xong từ lâu, đang ngồi đợi “ông nhớn” kén chọn dùng bữa. Một nửa cái đĩa đựng thức ăn đều là miếng ớt vụn Phó Ngôn Chân nhặt trong đồ ăn ra. Mấy cái xương cá cũng được gỡ hết thịt mới bỏ sang một bên.
Cái người này gẩy gẩy lựa lựa, nhai kỹ nuốt chậm, lúc đang nhai tuyệt đối không mở miệng nói chuyện, cái nết kén chọn và cả những điều cấm kỵ trên bàn ăn được tấm thân “quý tộc” ấy thể hiện vô cùng trọn vẹn.
Nhóm Lý Mộng Lộc đến muộn nên ngồi vào bàn gần đám các cậu. Các cô vừa ăn vừa nói chuyện, chủ đề vẫn chỉ xoay quanh tiết Văn sáng ấy.
Vân Như cũng nằm trong nhóm người bị gọi lên đọc thuộc, hơn nữa còn cãi lại Trương Minh, nên giờ mở miệng nói những câu hơi vô lễ, Lý Mộng Lộc khuyên nhủ cô nàng đừng nói nữa, nhưng Vân Như bị phạt đứng hơn nửa tiếng, trong lòng vẫn cay cú nhất quyết phải xả hết cơn giận, cứ chửi Trương Minh là “con mụ già lắm chuyện”, chốc lát sau cơn tức tối lại dồn hết lên người được Trương Minh khen ngợi là Tăng Như Sơ.
Song cô ta không nói hẳn tên, chỉ ám chỉ “Cái đồ từ Thực Nghiệm chuyển đến”.
Bùi Chiếu đang chơi game nhưng các cô nói chuyện quá to khiến cậu cũng nghe được, cậu nhíu mày khó chịu, “Lại còn kéo cả chuyện này vào nữa à?”
Thẩm Du liếc mắt, nhếch miệng đáp, “Không thì sao người ta lại nói ba người đàn bà thành một cái chợ? Mày nhìn bọn mình ba thằng ngồi với nhau, mỗi người một cái điện thoại chơi game chả ai nói với ai câu nào.”
Thực ra cậu chàng cũng muốn đùa giỡn lắm nhưng hai người kia đều không thèm để ý đến cậu.
Bầu không khí tiêu cực dần lan truyền trong đám đông chật chội ở phía bên kia, mặt ai cũng đều có vẻ cau có. Vân Như vẫn chưa ngừng được việc chửi rủa, cô ta hằn học mắng, “Con đĩ đó tởm lợm thật đấy, biết cách khiến thầy cô vui vẻ.”
Phó Ngôn Chân đang yên lặng ăn cơm chợt ném đôi đũa xuống đất, động tác vô cùng thô bạo, đôi đũa văng xuống vang lên tiếng chói tai.
Thẩm Du và Bùi Chiếu giật nảy mình, “…”
Phó Ngôn Chân nghiêng mặt, đôi mắt hướng về phía mấy cô gái, ánh nhìn sắc lẻm như dao.
“Con đĩ nào?” Giọng nói phát ra từ cuống họng như thể đã được ngâm vào nước đá, lạnh lẽo vô cùng.
“…”
Cả nhà ăn im phăng phắc, không một ai dám trả lời. Kể cả người nói ra từ đó cũng im bặt không dám đứng ra thừa nhận. Cô gái duy nhất trong nhóm đó đáp lời cậu là Lý Mộng Lộc, cô ta ngập ngừng, “Sao cậu…”
Vì mặt mũi cô ta xinh xắn nên ngày thường đám con trai cũng ưu ái hơn mấy phần, nhưng lần này còn chưa nói xong đã bị cắt ngang.
“Ăn xong rồi thì cút con mẹ nhanh lên.” Phó Ngôn Chân lạnh lùng nói.
Một câu nói tục đến từ chính người mình thích. Lý Mộng Lộc tức thì tủi thân đến mức mặt mũi đỏ lên, nước mắt chực trào. Mấy cô gái ngồi đó cũng xấu hổ theo, Vân Như vừa rồi còn hùng hổ mắng chửi giờ im thin thít, mọi người nháo nhào đứng dậy thu dọn đồ đạc rồi ra ngoài.
Lý Mộng Lộc còn cố chấp nhìn lại Phó Ngôn Chân nhưng cậu đã ngoảnh mặt đi không thèm để ý. Cậu như một ngọn gió không thể nào níu giữ. Đôi mắt lạnh lẽo kia cũng như thể vĩnh viễn không hướng về một ai cả.
Phó Ngôn Chân đanh mặt, đôi đũa đã rơi tất nhiên không thể ăn nốt bữa cơm. Bàn tay cậu xiết chặt lại hằn lên những đường gân guốc. Bùi Chiếu bất chợt nghĩ nếu những lời kia mà là bọn con trai nói. Không khéo Phó Ngôn Chân sẽ dùng nắm đấm để nói chuyện mất.
Ngay sau đó, Phó Ngôn Chân đứng dậy ra ngoài. Cái ghế bị cậu rê mạnh ra phía sau thành tiếng ghê tai. Thẩm Du nhìn bóng lưng cậu, khó hiểu lẩm bẩm, “Bọn con gái toàn vậy mà nhỉ? Hôm nay mày nói tao, ngày mai tao nói mày, nói đi nói lại là quên luôn đang nói cái gì, rồi thì một ngày nào đó lại đưa tay đây nào, mãi bên nhau bạn nhớ. Nó nổi giận thế làm cái gì chứ? Mắng người đẹp đến nỗi bật khóc, ài…”
Bùi Chiếu cúi xuống nhặt đôi đũa lên, hơi híp mắt hỏi lại, “Mày đã thấy nó xen vào việc của người khác chưa?”
“…” Thẩm Du gãi đầu, mãi không nhớ ra nổi.
“Lần đầu tiên đấy!” Bùi Chiếu để đũa xuống bàn.
Phó Ngôn Chân về lớp học. Trong phòng lác đác vài học sinh, có cả những người vừa bị cậu mắng chạy khỏi nhà ăn. Vừa nhác thấy cậu như thấy ma vội vàng nối đuôi nhau ra ngoài. Thoáng chốc cả căn phòng chỉ còn lại cây nấm nào đó đang ngủ say.
Tăng Như Sơ chẳng hề hay biết những chuyện xung quanh mình, cô đeo tai nghe nằm úp sấp trên bàn ngủ trưa. Trưa nào cô cũng phải ngủ một lát, nếu không đến chiều sẽ mệt rã rời học không vào.
Phó Ngôn Chân ngoẹo đầu nhìn cô. Nửa bên mặt ép xuống khiến phần má phị ra. Nhìn chỉ muốn bóp vài cái.
Cậu cười khẽ rồi ngoảnh đi, chợt nhớ tới cái gì đó. Cái người này nghỉ lễ Quốc khánh như nào ấy nhỉ?
Chỉ ở nhà?
Lát sau, cậu nhìn vở bài tập Ngữ văn trên bàn mình, lại liếc đến quyển vở cô. Cậu ta nhanh chóng đổi vị trí hai quyển vở.
Tăng Như Sơ chỉ ngủ hai mươi phút rồi tỉnh. Vừa mở mắt ra, ngó nghiêng xung quanh chợt phát hiện trong lớp chỉ có mỗi cô và Phó Ngôn Chân. Bầu không khí quá đỗi yên tĩnh.
Mắt chạm mắt chỉ một giây ngắn ngủi, Tăng Như Sơ dời tầm nhìn. Phó Ngôn Chân lại móc chân kéo ghế của cô, không cho cô ngồi yên.
Tăng Như Sơ cau mày đành phải ngoái lại, “Cậu làm gì đấy?”
“Được nghỉ lễ cậu sẽ đi đâu?” Phó Ngôn Chân hỏi.
Tăng Như Sơ lườm cậu, “Chẳng đi đâu cả.”
Phó Ngôn Chân cười bí hiểm, “Nhưng tôi nghĩ rằng cậu sẽ đến tìm tôi.”
Tăng Như Sơ: “…”
Đúng là đồ hâm nặng.
Phó Ngôn Chân cầm bút của Bùi Chiếu rồi xoay nó giữa những ngón tay, đoạn nhướn mày cười với cô, “Cá không?”
“Tôi không thèm cá cược với cậu.”
“Thế cậu có muốn chiều nay yên ổn nghe giảng không?” Phó Ngôn Chân hạ giọng uy hiếp.
“…”
“Tôi cá cậu chắc chắn sẽ đến tìm tôi.” Phó Ngôn Chân nói.
“…Ai cho cậu tự tin như thế?” Tăng Như Sơ thật sự không thể nhịn nổi nữa.
Phó Ngôn Chân không trả lời cô mà chỉ cụp mắt nhìn mặt bàn.
Hừm, chắc là một ông Chu nào đó.
Người biên soạn quyển vở bài tập này tên là Chu XX.
Ương Ngạnh
Trương Minh nổi giận, căng họng gọi lớn tên cậu một lần nữa, “Phó Ngôn Chân!”
Có vài cô học sinh bình thường hay nhìn trộm cậu, giờ có cơ hội được nhìn quang minh chính đại bèn tận dụng triệt để, cả con mắt như muốn dán chặt vào hình bóng kia.
Bùi Chiếu khẽ đẩy cánh tay cậu bạn, “Anh Chân ơi, dậy dậy nhanh, cô bốc hỏa rồi kia kìa.”
Lúc ấy Phó Ngôn Chân mới chầm chậm thong dong nhấc mặt ra khỏi khuỷu tay, cánh tay hạ xuống bất cẩn để rơi dây tai nghe luồn bên trong, chiếc tai nghe đập vào mặt bàn phát ra một tiếng “coóng”.
Trương Minh thấy cậu đi học còn mang theo tai nghe, giận đến mức con ngươi như lồi hẳn ra.
Phó Ngôn Chân mở mắt ti hí nhìn quanh, con mắt nhập nhèm lướt qua cái gáy của Tăng Như Sơ hướng lên trên.
Sắp chết đến nơi rồi vẫn còn cười được, thậm chí còn ung dung ngáp một cái.
“Sao ạ?” Cậu ngẩng lên hỏi lại Trương Minh.
“Cô bảo mày đọc thuộc lòng đấy.” Bùi Chiếu tốt bụng nhắc, còn mở sẵn sách giáo khoa, chỉ vào bài, “Đọc cái này này…”
Phó Ngôn Chân chẳng buồn liếc mắt lấy một cái, hờ hững hỏi lại, “Mày nghĩ tao có thể đọc thuộc được à?”
Bùi Chiếu im lặng hai giây rồi rụt tay về.
Cũng đúng.
Cô giáo thừa biết vậy mà vẫn gọi cậu ta.
Trương Minh dồn hết lửa giận vào cậu, “Phó Ngôn Chân, đứng lên cho tôi!”
Phó Ngôn Chân xốc lại cổ áo, thong thả đứng dậy, cái ghế bị đẩy về phía sau ma sát với sàn nhà phát ra tiếng rất nhỏ. Nếu không phải ngồi gần đó thì Tăng Như Sơ cũng không nghe rõ. Học với nhau một thời gian, cô phát hiện dường như Phó Ngôn Chân rất chú ý đến vài chuyện. Ví dụ như những lúc cậu kéo bàn kéo ghế đều sẽ không để phát ra tiếng. Cả lần ăn trong căn tin, cô vô tình nhìn thoáng qua, lại phát hiện cậu ăn uống vô cùng nhã nhặn, trông vô cùng nổi bật trong đám đông đang nhồm nhoàm xung quanh.
Vì cái tính xấu xa của cậu ta đã khắc sâu vào tiềm thức của cô, nên Tăng Như Sơ không thể nào coi cậu ta như người có giáo dưỡng được, đành quy hết thành “đồ dở hơi”. Phó Ngôn Chân sao có thể cư xử đàng hoàng vậy được. Người có giáo dưỡng mà lại chọc giận giáo viên đến mức này ư?
“Cậu đọc thuộc lòng bài ‘A Phòng cung phú’ cho tôi”. Trương Minh gõ gáy sách vào cạnh bàn.
“Cô thấy em có thể đọc thuộc lòng được à?” Phó Ngôn Chân nhướn mày, hỏi ngược lại. Ngữ điệu còn chẳng có chút gọi là xấu hổ khi “không thuộc bài”.
“…” Trương Minh đã giận đến độ đập thẳng tay xuống bàn, tiếng vang lên to bao nhiêu thì tay bà đau rát bấy nhiêu, “Tại sao không đọc được? Hôm qua tôi đã dặn là sẽ kiểm tra cơ mà?”
“Em không chú ý nghe.” Phó Ngôn Chân có sao nói vậy. Cậu ta cứ đến tiết Văn là lại gục xuống bàn. Ngày tháng năm còn chẳng rõ, huống chi đến lời Trương Minh nói. Mà cũng lạ khi Trương Minh vừa cất lời thì cậu ta liền buồn ngủ, còn lúc Tăng Như Sơ đọc văn lại tỉnh như sáo. Chữ nào chữ nấy nghe rõ mồn một.
Cậu ta vừa dứt lời, đám học sinh nhất quỷ nhì ma trong lớp cười ầm lên.
“Cười cái gì mà cười? Không thuộc bài còn mặt mũi mà cười à?” Trương Minh lần này đã biết rút kinh nghiệm, bà cầm hộp đựng phấn gõ cành cạch lên mặt bàn. Nhưng tiếng cười cũng chẳng vì thế mà có dấu hiệu nhỏ đi.
Trương Minh quyết định lấy lại thể diện cho mình, gọi tên “đại tướng” để ra oai diệt sạch đám dốt nát kia, “Tăng Như Sơ, em đọc đi.” Bà biết Tăng Như Sơ chắc chắn đã học thuộc.
Tăng Như Sơ nghe cô gọi bèn đứng dậy. Quả thật cô đã học thuộc bài này, hồi còn học cấp 2 đã từng đọc qua vài lần. Vậy nên cô có thể đọc vanh vách không sai một từ.
Gương mặt Trương Minh hiện rõ vẻ khen ngợi, tâm trạng cũng tốt hơn, “Đúng là học sinh của trường Thực Nghiệm có khác.”
Thẩm Du ngồi dưới nói leo theo, “Đúng là bạn cùng bàn của tớ có khác.”
Nói xong còn giơ ngón tay cái lên với Tăng Như Sơ.
“…”
Trương Minh vẫn còn tức giận vì đám học sinh lười biếng này, gọi thêm vài người đọc bài nhưng chẳng ai đọc được. Tất cả những người đó bà đều không cho ngồi xuống, chỉ chốc lát mà phòng học đã có kha khá người phải đứng. Nhưng bà vẫn chưa dừng lại, vừa khen Tăng Như Sơ giỏi giang lại mắng những người kia không ra gì.
Đến khi tan học, có người không phục lườm Tăng Như Sơ, mỉa mai, “Cả ngày chỉ biết cắm mặt học, cũng chẳng có gì hơn người cả.” Tăng Như Sơ nghe thấy hết những lời ấy nhưng cô im lặng vờ như không biết. Bởi cô không muốn cãi cọ gây chuyện với bạn trong lớp.
Hôm nay Triệu Doãn Điềm không đi ăn chung với cô, cô nàng có hẹn đi ăn sinh nhật một người bạn thân chơi từ hồi cấp 2. Tăng Như Sơ một mình xuống dưới nhà ăn. Trưa ấy cô ăn rất nhanh, vì không ai đến bắt chuyện nên cô chỉ đành cắm cúi gắp thức ăn. Chẳng ngờ khi cô sắp bước ra khỏi nhà ăn lại chạm mặt nhóm Lý Mộng Lộc.
Trong tay họ là mấy cốc trà hoa quả, vừa tan học mấy cô nàng vội vàng chạy đi mua nên giờ mới đến ăn cơm. Hai bên chạm mặt nhau nhưng chẳng ai chủ động nói chuyện với Tăng Như Sơ, có người còn lườm lườm cô.
Tăng Như Sơ chỉ cho rằng các cô ấy vẫn còn để bụng về lời nói của Trương Minh. Cô cũng biết cái câu “chẳng có gì hơn người” là cô gái đứng cạnh Lý Mộng Lộc nói. Nếu như ở trường cũ của cô, khi người nào đó không thuộc bài sẽ vô cùng xấu hổ, nhưng ở đây lại trở thành kẻ cá biệt. Là một kẻ cá biệt nên rất dễ bị những người còn lại bài xích. Nhưng Tăng Như Sơ không thấy việc mình thuộc bài có vấn đề gì. Mấy người đó không nói chuyện với cô thì cô cũng không nói chuyện với họ.
Cô gái bên cạnh Lý Mộng Lộc tên là Vân Như, Vân Như tức tối chỉ vào bóng lưng cô nói, “Nó ra cái vẻ gì chứ? Chẳng phải chỉ học giỏi hơn người ta một chút thôi à? Bày đặt lên mặt, ngày nào cũng làm mình làm mẩy với đám Phó Ngôn Chân, nghĩ rằng các cậu ấy tốt tính chắc, cẩn thận ngày nào đó…”
Lý Mộng Lộc can, “Thôi, người ta nghe được đó.”
“Nghe được thì sao, tớ cố ý nói cho nó nghe đấy.” Vân Như vênh mặt cãi.
Dù có bật âm lượng tai nghe lớn hơn cũng không thể át được những lời nói vô căn cứ chứa đầy địch ý ấy. Tăng Như Sơ hít sâu một hơi, cố gắng nén sự ấm ức và phẫn nộ trong lòng xuống. Nhưng tâm trạng ít nhiều cũng bị ảnh hưởng.
Điều hòa trong nhà ăn thổi những làn gió mát mẻ, khung cảnh bên ngoài thoáng đãng, sàn nhà không có cảm giác dính nhớp dầu mỡ thông thường trong căn tin, rất nhiều học sinh ăn xong rồi vẫn ngồi nán lại tán gẫu. Vậy nên hiện giờ trong nhà ăn còn khá đông người.
Song cũng có người thật sự chưa ăn xong. Thẩm Du và Bùi Chiếu đã đánh chén xong từ lâu, đang ngồi đợi “ông nhớn” kén chọn dùng bữa. Một nửa cái đĩa đựng thức ăn đều là miếng ớt vụn Phó Ngôn Chân nhặt trong đồ ăn ra. Mấy cái xương cá cũng được gỡ hết thịt mới bỏ sang một bên.
Cái người này gẩy gẩy lựa lựa, nhai kỹ nuốt chậm, lúc đang nhai tuyệt đối không mở miệng nói chuyện, cái nết kén chọn và cả những điều cấm kỵ trên bàn ăn được tấm thân “quý tộc” ấy thể hiện vô cùng trọn vẹn.
Nhóm Lý Mộng Lộc đến muộn nên ngồi vào bàn gần đám các cậu. Các cô vừa ăn vừa nói chuyện, chủ đề vẫn chỉ xoay quanh tiết Văn sáng ấy.
Vân Như cũng nằm trong nhóm người bị gọi lên đọc thuộc, hơn nữa còn cãi lại Trương Minh, nên giờ mở miệng nói những câu hơi vô lễ, Lý Mộng Lộc khuyên nhủ cô nàng đừng nói nữa, nhưng Vân Như bị phạt đứng hơn nửa tiếng, trong lòng vẫn cay cú nhất quyết phải xả hết cơn giận, cứ chửi Trương Minh là “con mụ già lắm chuyện”, chốc lát sau cơn tức tối lại dồn hết lên người được Trương Minh khen ngợi là Tăng Như Sơ.
Song cô ta không nói hẳn tên, chỉ ám chỉ “Cái đồ từ Thực Nghiệm chuyển đến”.
Bùi Chiếu đang chơi game nhưng các cô nói chuyện quá to khiến cậu cũng nghe được, cậu nhíu mày khó chịu, “Lại còn kéo cả chuyện này vào nữa à?”
Thẩm Du liếc mắt, nhếch miệng đáp, “Không thì sao người ta lại nói ba người đàn bà thành một cái chợ? Mày nhìn bọn mình ba thằng ngồi với nhau, mỗi người một cái điện thoại chơi game chả ai nói với ai câu nào.”
Thực ra cậu chàng cũng muốn đùa giỡn lắm nhưng hai người kia đều không thèm để ý đến cậu.
Bầu không khí tiêu cực dần lan truyền trong đám đông chật chội ở phía bên kia, mặt ai cũng đều có vẻ cau có. Vân Như vẫn chưa ngừng được việc chửi rủa, cô ta hằn học mắng, “Con đĩ đó tởm lợm thật đấy, biết cách khiến thầy cô vui vẻ.”
Phó Ngôn Chân đang yên lặng ăn cơm chợt ném đôi đũa xuống đất, động tác vô cùng thô bạo, đôi đũa văng xuống vang lên tiếng chói tai.
Thẩm Du và Bùi Chiếu giật nảy mình, “…”
Phó Ngôn Chân nghiêng mặt, đôi mắt hướng về phía mấy cô gái, ánh nhìn sắc lẻm như dao.
“Con đĩ nào?” Giọng nói phát ra từ cuống họng như thể đã được ngâm vào nước đá, lạnh lẽo vô cùng.
“…”
Cả nhà ăn im phăng phắc, không một ai dám trả lời. Kể cả người nói ra từ đó cũng im bặt không dám đứng ra thừa nhận. Cô gái duy nhất trong nhóm đó đáp lời cậu là Lý Mộng Lộc, cô ta ngập ngừng, “Sao cậu…”
Vì mặt mũi cô ta xinh xắn nên ngày thường đám con trai cũng ưu ái hơn mấy phần, nhưng lần này còn chưa nói xong đã bị cắt ngang.
“Ăn xong rồi thì cút con mẹ nhanh lên.” Phó Ngôn Chân lạnh lùng nói.
Một câu nói tục đến từ chính người mình thích. Lý Mộng Lộc tức thì tủi thân đến mức mặt mũi đỏ lên, nước mắt chực trào. Mấy cô gái ngồi đó cũng xấu hổ theo, Vân Như vừa rồi còn hùng hổ mắng chửi giờ im thin thít, mọi người nháo nhào đứng dậy thu dọn đồ đạc rồi ra ngoài.
Lý Mộng Lộc còn cố chấp nhìn lại Phó Ngôn Chân nhưng cậu đã ngoảnh mặt đi không thèm để ý. Cậu như một ngọn gió không thể nào níu giữ. Đôi mắt lạnh lẽo kia cũng như thể vĩnh viễn không hướng về một ai cả.
Phó Ngôn Chân đanh mặt, đôi đũa đã rơi tất nhiên không thể ăn nốt bữa cơm. Bàn tay cậu xiết chặt lại hằn lên những đường gân guốc. Bùi Chiếu bất chợt nghĩ nếu những lời kia mà là bọn con trai nói. Không khéo Phó Ngôn Chân sẽ dùng nắm đấm để nói chuyện mất.
Ngay sau đó, Phó Ngôn Chân đứng dậy ra ngoài. Cái ghế bị cậu rê mạnh ra phía sau thành tiếng ghê tai. Thẩm Du nhìn bóng lưng cậu, khó hiểu lẩm bẩm, “Bọn con gái toàn vậy mà nhỉ? Hôm nay mày nói tao, ngày mai tao nói mày, nói đi nói lại là quên luôn đang nói cái gì, rồi thì một ngày nào đó lại đưa tay đây nào, mãi bên nhau bạn nhớ. Nó nổi giận thế làm cái gì chứ? Mắng người đẹp đến nỗi bật khóc, ài…”
Bùi Chiếu cúi xuống nhặt đôi đũa lên, hơi híp mắt hỏi lại, “Mày đã thấy nó xen vào việc của người khác chưa?”
“…” Thẩm Du gãi đầu, mãi không nhớ ra nổi.
“Lần đầu tiên đấy!” Bùi Chiếu để đũa xuống bàn.
Phó Ngôn Chân về lớp học. Trong phòng lác đác vài học sinh, có cả những người vừa bị cậu mắng chạy khỏi nhà ăn. Vừa nhác thấy cậu như thấy ma vội vàng nối đuôi nhau ra ngoài. Thoáng chốc cả căn phòng chỉ còn lại cây nấm nào đó đang ngủ say.
Tăng Như Sơ chẳng hề hay biết những chuyện xung quanh mình, cô đeo tai nghe nằm úp sấp trên bàn ngủ trưa. Trưa nào cô cũng phải ngủ một lát, nếu không đến chiều sẽ mệt rã rời học không vào.
Phó Ngôn Chân ngoẹo đầu nhìn cô. Nửa bên mặt ép xuống khiến phần má phị ra. Nhìn chỉ muốn bóp vài cái.
Cậu cười khẽ rồi ngoảnh đi, chợt nhớ tới cái gì đó. Cái người này nghỉ lễ Quốc khánh như nào ấy nhỉ?
Chỉ ở nhà?
Lát sau, cậu nhìn vở bài tập Ngữ văn trên bàn mình, lại liếc đến quyển vở cô. Cậu ta nhanh chóng đổi vị trí hai quyển vở.
Tăng Như Sơ chỉ ngủ hai mươi phút rồi tỉnh. Vừa mở mắt ra, ngó nghiêng xung quanh chợt phát hiện trong lớp chỉ có mỗi cô và Phó Ngôn Chân. Bầu không khí quá đỗi yên tĩnh.
Mắt chạm mắt chỉ một giây ngắn ngủi, Tăng Như Sơ dời tầm nhìn. Phó Ngôn Chân lại móc chân kéo ghế của cô, không cho cô ngồi yên.
Tăng Như Sơ cau mày đành phải ngoái lại, “Cậu làm gì đấy?”
“Được nghỉ lễ cậu sẽ đi đâu?” Phó Ngôn Chân hỏi.
Tăng Như Sơ lườm cậu, “Chẳng đi đâu cả.”
Phó Ngôn Chân cười bí hiểm, “Nhưng tôi nghĩ rằng cậu sẽ đến tìm tôi.”
Tăng Như Sơ: “…”
Đúng là đồ hâm nặng.
Phó Ngôn Chân cầm bút của Bùi Chiếu rồi xoay nó giữa những ngón tay, đoạn nhướn mày cười với cô, “Cá không?”
“Tôi không thèm cá cược với cậu.”
“Thế cậu có muốn chiều nay yên ổn nghe giảng không?” Phó Ngôn Chân hạ giọng uy hiếp.
“…”
“Tôi cá cậu chắc chắn sẽ đến tìm tôi.” Phó Ngôn Chân nói.
“…Ai cho cậu tự tin như thế?” Tăng Như Sơ thật sự không thể nhịn nổi nữa.
Phó Ngôn Chân không trả lời cô mà chỉ cụp mắt nhìn mặt bàn.
Hừm, chắc là một ông Chu nào đó.
Người biên soạn quyển vở bài tập này tên là Chu XX.
Ương Ngạnh
Đánh giá:
Truyện Ương Ngạnh
Story
Chương 20
10.0/10 từ 13 lượt.