Ứng Trường Lạc
Chương 58: C58: Chương 58
Vải lụa trắng đã tô điểm thêm vẻ đẹp trong suốt của viên thạch anh màu đỏ, một đôi dây buộc tóc treo hình quả anh đào nằm chính giữa, bên cạnh là một đôi khuyên tai hình anh đào cùng kiểu.
Với mỗi món quà, Khúc Sở luôn tặng trọn bộ, không hề tiếc giá cả, ở phương diện này, anh hoàn toàn chuẩn kiểu phụ huynh Trung Quốc.
Mặc kệ có dùng đến hay không, dù sao thì khi tặng cô bé, anh muốn thứ tốt nhất toàn vẹn nhất trong phạm vi năng lực.
Ra mắt được nửa năm, cuối cùng cặp dây buộc tóc này cũng tìm được bến đỗ.
Ứng Trường Lạc thực hiện lời hứa, soi gương buộc đuôi ngựa hai bên, bên trái buộc hơi cao nên cô đã buộc lại hai lần, cô muốn chắc chắn hai bên cân bằng nhau.
Cô gái trong gương sở hữu làn da trắng trẻo, đôi mắt hoa đào trong câu ngoài vểnh, một khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, nhưng biểu cảm lại nhàn nhạt.
Sau khi lớn thêm mấy tuổi, Ứng Trường Lạc cũng không còn cố gắng luyện cười nữa, cô buông bỏ mặc kệ, cứ sống theo trái tim, không một ai trói buộc, còn có người cưng chiều.
“Ôi chao.” Sau khi Khúc Sở ngước mắt nhìn thấy thì kinh ngạc cảm thán: “Hôm nay nhóc Trường Lạc nhà ta nghĩ thế nào mà lại buộc đuôi ngựa hai bên vậy?”
“Em rút thăm thua cuộc.” Ngáp một tí rồi ngồi xuống, Ứng Trường Lạc giải thích xong lại hỏi: “Không đẹp à?”
Khúc Sở lắc đầu, ấm áp trả lời: “Đáng yêu quá chừng, chỉ với khuôn mặt này của nhóc Trường Lạc nhà ta thôi, có mặc bao bố cũng không thoát nổi phạm trù xinh đẹp được đâu.”
Ứng Trường Lạc khuấy hạt yến mạch, chậm rãi nói một câu hài hước: “Mèo khen mèo dài đuôi?”
“...” Khúc Sở nhoẻn miệng cười, không nói móc lại.
Buổi sáng mùa hạ luôn yên tĩnh vô cùng, nhiệt độ ánh nắng không khiến người ta khó chịu, mà chỉ phủ lên bó hoa trong bình, đổ ra chiếc bóng khoa trương trên bàn ăn.
Mười phút sau Khúc Sở đặt đũa xuống, thờ ơ nói: “Anh phải cảm ơn bạn học của em, nếu không thì chẳng biết đến năm nào mới được thấy nhóc Trường Lạc buộc đuôi ngựa hai bên thế này.”
“Muốn thấy là có thể thấy thôi.” Ứng Trường Lạc cầm khăn giấy lau tay, bình tĩnh trả lời.
Khúc Sở nhún vai: “Thích đuôi ngựa hai bên à?”
Ứng Trường Lạc vò khăn giấy thành viên, vung tay ném vào thùng rác, ánh mắt nghênh đón Khúc Sở giữa không trung, đáp ngắn gọn: “Thích.”
Cô đã quen lược bớt chủ ngữ, nói không rõ ý, ai hiểu thì hiểu.
Em chưa hẳn thích đuôi ngựa hai bên, nhưng em thích anh, nên sẵn lòng buộc cho anh xem, buộc mỗi ngày cũng được.
Có lẽ em thích buộc đuôi ngựa hai bên, nhưng buộc để đi học thì màu mè quá, bèn dứt khoát giả vờ như không thích, hệt như lúc đối mặt với anh vậy.
Anh nuông chiều em, cho nên đa số việc đều có thể nghe theo em, nhưng Khúc Sở à, anh chẳng thể nào thao túng hết việc đời đâu.
Ví dụ như sống chết yêu hận, chỉ có thể đành lòng bất lực.
“Qua đây.” Khúc Sở vẫy tay với cô, Ứng Trường Lạc nghe lời bước vòng qua bàn, hơi khom lưng nhìn anh.
Ngay sau đấy, gương mặt cô được bao phủ bởi lòng bàn tay êm ái, Khúc Sở nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay không có thịt của cô, mỉm cười hỏi: “Anh trai chụp hình được không?”
Ứng Trường Lạc bị xoa mặt, cũng không giãy giụa, đáp mơ hồ không rõ: “Tùy anh.”
Hôm nay chỉ toàn giáo viên môn xã hội đến giải đề, giáo viên Lịch sử hạ màn hình điện tử xuống, cười nói: “Đáp án trên màn hình, nếu nể mặt thì đối chiếu sửa đi, không sửa cũng được, các em cũng chẳng dùng đến.”
Ép buộc một đám học sinh khối tự nhiên sửa bài thi môn xã hội trước kỳ nghỉ, vừa không nhân đạo vừa vô dụng, nghỉ hè xong là ném hết lên chín tầng mây, chỉ có thể tăng thêm tâm lý phản nghịch thôi.
Ứng Trường Lạc công khai đeo tai nghe, vòng bạn bè hiện lên ảnh đại diện quen thuộc.
Vẫn là hình bé cún Golden ngắm mặt trời lặn trên biển, Khúc Sở đã để mấy năm nay, chú chó tên Trần Thanh Thanh, là con trai ruột từ người bạn Trần Nghịch của anh.
Nhưng trên thực tế, Trần Thanh Thanh đã mập đến mức, khi Ứng Trường Lạc cầm dây dắt, cô phải vòng thêm mấy vòng nữa để tránh bị kéo đi mất.
Khúc Sở đổi thành tấm hình mình buộc đuôi ngựa hai bên vào hôm nay.
Không ngoài dự đoán, vòng bạn bè của người này về cơ bản, được phân ra làm hai nửa, học thuật và Ứng Trường Lạc.
Cố Ý lướt sóng 5G đã nhấn thích, kèm theo lời bình luận: [Người ta khoe con gái mỗi ngày, còn cậu ngày nào cũng khoe cô chủ, có từng bao giờ nghĩ đến người không được em gái cho phép chụp hình như tôi chưa?]
Dung Lỗi trả lời Cố Ý: [Tém tém cái miệng giùm, Cố Lâm Mặc không cho cậu chụp, cậu nên tự xem lại bản thân đi. Cậu hai Khúc đăng về em gái tôi mỗi ngày, tôi có nói gì không? Cậu ta đăng về em gái nhà người ta, khiến người ta không có gì để đăng, tôi có đánh cậu ta chưa? Tôi tha thứ cho cậu ta y chang một người bố đấy.]
“...” Ứng Trường Lạc nhấn thích rồi lưu hình lại.
***
Trước khi được nghỉ, thời gian tan học rất tự do, Khúc Sở tạm thời bị thầy hướng dẫn giữ lại dặn dò, lúc anh lái xe đến thì con đường đối diện cổng trường đã hết chỗ đậu từ lâu, anh bèn sang đậu bên khu chung cư nơi Lý Niệm ở, định đi bộ qua đón Ứng Trường Lạc.
Kết quả, anh đã đụng mặt Dịch Khinh Trần, tuy không hẳn là oan gia nhưng ngõ lại rất hẹp.
“Anh trai chồng cũ, có việc gì sao?” Khúc Sở đóng mạnh cửa xe, lạnh lùng hỏi.
Dịch Khinh Trần bình tĩnh nhìn Khúc Sở, nói rõ sự thật: “Tôi yêu Lý Niệm.”
Khúc Sở nhếch môi, như thể nghe chuyện cười vậy, anh giễu cợt phun ra một âm: “Ha.”
Trào phúng xong, anh cũng chẳng buồn quan tâm nữa, cúi đầu nhắn tin.
Khúc Sở: [Cô chủ nhiệm của em đang bị chồng cũ dây dưa đấy, em có để ý đến việc anh giúp cô ấy không, đợi lát nữa chúng ta cùng nhau đi ăn lẩu nhé?]
Cô chủ: [? Tùy anh.]
Được Ứng Trường Lạc tán thành, Khúc Sở mới nhắn cho Lý Niệm: [Chồng cũ của cô chờ cô ở dưới lầu nhà cô này, đúng lúc tôi muốn đón Ứng Trường Lạc đi ăn lẩu, cô nể mặt tới ăn chung nhé cô Lý?]
Trước khi hẹn người khác ăn cơm, không hỏi ý kiến mà đã quyết định ăn gì là một việc không mấy lịch sự.
Nhưng Khúc Sở không chú trọng đến cấp bậc lễ nghĩa, hôm qua anh đã đồng ý dắt Ứng Trường Lạc đi ăn lẩu, rủ Lý Niệm là tiện thể thôi, mọi chuyện đều phải ưu tiên Ứng Trường Lạc hết.
Hai phút sau Lý Niệm trả lời: [Được, nhưng phải nói trước, để tôi mời anh.]
Khúc Sở: [Khi nào cô ra thì nhá máy cho tôi, chúng tôi bắt xe qua đón.]
Anh đón Ứng Trường Lạc, cũng không cần suy tính nhiều, xe thể thao hai ghế không có chỗ cho người thứ ba, hiện tại phải bắt taxi thôi.
Lý Niệm và Ứng Trường Lạc ngồi hàng sau, Khúc Sở ngồi ghế phụ.
Hàng ghế sau cực kỳ yên tĩnh, anh quan sát tình hình thông qua gương chiếu hậu, phát hiện ra bầu không khí giữa hai người khá hài hòa, chẳng biết Lý Niệm lấy đâu ra một sợi dây len, Ứng Trường Lạc đang cụp mắt tập trung đan.
Hoa hòe hoa sói, nhưng lại bình an đến lạ kỳ.
Cuối cùng Khúc Sở cũng yên lòng.
Ngày nay đổ nước khoáng vào mỡ bò cũng được, dùng băng khô để trang trí đồ ăn, thoắt ẩn thoắt hiện, trông rất huyền ảo.
Phòng bao yên tĩnh, đĩa ăn và đĩa nước chấm của Ứng Trường Lạc lúc nào cũng đầy đủ, Khúc Sở luôn châm thêm cho cô, làm tròn chức trách của một nhà chăn nuôi.
Tôm viên tươi mới ngon miệng, Khúc Sở sẽ chia làm hai trước khi để cô ăn, anh sợ cô bị bỏng.
Lý Niệm ăn trong im lặng, cô ấy tạm thời chưa nói đến thành tích, mấy chủ đề trên bàn ăn đều khiến cả ba thoải mái.
“Lá lách khá ngon, thêm một đĩa nữa nhé. Dưới lầu có cửa hàng đồ ngọt bán bánh phô mai tan chảy ngon tuyệt cú mèo, chờ lát nữa đi ngang qua mua vài cái cho nhóc Trường Lạc nếm thử…”
Họ chỉ nói chuyện phiếm, dầu ớt đang sôi, Khúc Sở ngồi đối diện xắn tay áo, mỗi một thời khắc đều ấm áp vô cùng, Ứng Trường Lạc tận hưởng bữa ăn này lắm.
Câu nói thịnh hành kia lắm lúc cũng linh nghiệm thật, chẳng có việc gì mà một bữa lẩu không giải quyết được, nếu có thì ăn hai bữa.
Buổi lẩu này kéo dài hai tiếng đồng hồ, no đến mức người ta muốn ợ.
Lý Niệm dẫn Ứng Trường Lạc đi mua sắm để tiêu thực, trước tiên họ đến cửa hàng nội y của nữ, Khúc Sở không tiện tham gia, anh thẳng tiến tới khu vực hút thuốc lá riêng.
Ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, Khúc Sở chậm rãi nhả ra một làn khói rồi mới lướt xem thông tin trên màn hình.
Anh chợt cười khẽ, khiến cho “bạn hút thuốc” nghi hoặc nhìn sang.
Cứ như anh ở hiền gặp lành vậy.
Mấy tin nhắn trên màn hình đều đến từ mẹ của Ứng Trường Lạc, Lục Oanh.
Chị Lục Oanh: [Xin lỗi em, trước đó bảo muốn đón Ứng Ứng về ở với chị là do chị chưa suy nghĩ chu đáo, vừa không hỏi ý kiến của Ứng Ứng, lại chẳng suy xét cảm nhận của em.]
Chị Lục Oanh: [Em chăm sóc con bé tốt như vậy, Ứng Ứng buộc đuôi ngựa hai bên rất đáng yêu, thật sự cảm ơn em.]
Chị Lục Oanh: [Lúc trước chị có suy nghĩ này là vì con bé đã gọi chị một tiếng ‘mẹ’ mà, còn ôm chị nữa. Thật ra, chị cũng không phải một người mẹ tốt, sau khi nó được sáu tuổi thì chưa từng ôm chị thêm lần nào. Thiết nghĩ, nếu chị vẫn luôn chăm sóc nó, có lẽ chị sẽ chẳng nhận được cái ôm nào, chỉ biết suy sụp xa cách thôi, thế nên vẫn phải tiếp tục nhờ em nhé.]
Mây đen tích tụ trong lòng nhiều ngày rốt cuộc cũng biến mất, Khúc Sở hút xong một điếu rồi mới cụp mắt trả lời: [Cảm ơn chị đã tin tưởng, em sẽ chăm sóc nhóc Trường Lạc thật tốt.]
***
Hai kỳ nghỉ hè trước đều không như ý, Ứng Trường Lạc theo chủ nghĩa duy vật đành lựa chọn cúi đầu, đích đến đầu tiên sẽ là chùa Đàm Chá để dự lễ Phật.
Khúc Sở khịt mũi coi thường hành vi tạm thời “ôm chân Phật” này: “Chi bằng em tới nhà thờ Thiên Chúa đi, vừa gần vừa không cần dậy sớm.”
“Phải đi.” Ứng Trường Lạc bướng bỉnh nói, trong tay xoay tràng hạt gỗ mà Sở Hoài Yến đã tặng dạo trước: “Anh không cần dậy sớm đâu, chú Trương chở em cũng được.”
“Anh trai đi cùng em.” Khúc Sở từ chối, dừng lại rồi giải thích: “Anh sẽ không yên tâm.”
Ứng Trường Lạc vân vê tràng hạt, không mặn không nhạt hỏi: “Sợ à?”
“Ừ.” Khúc Sở thẳng thắn thừa nhận: “Chùa Đàm Chá nằm giữa núi, dù hương hỏa hưng thịnh thì nó vẫn nằm trong núi, anh sẽ lo lắng, không dám lấy em ra đánh cược đâu.”
Vì để bắt kịp việc gọi là giờ lành thắp hương, Ứng Trường Lạc và Khúc Sở hiếm khi đi ngủ sớm, cũng hẹn ngày mai bốn giờ rưỡi dậy chạy bộ sáng với anh.
Ứng Trường Lạc, người đã “phải lòng” chạy đêm, vào buổi chạy sáng sớm đầu tiên, hoàn toàn quên trước quên sau, bước ra khỏi thang máy mới sực nhớ mình chưa mang theo mũ, Khúc Sở lên lầu lấy cho cô, cô đi kéo duỗi người trước.
Cửa chống trộm của tòa nhà kêu vang một tiếng kêu trầm đục rồi đóng lại, Ứng Trường Lạc ngẩng đầu, đôi mắt hoa đào không gợn sóng, yên tĩnh nhìn người đang đứng cách xa cô hai mét.
Sở Hoài Yến mặc áo sơ mi màu đỏ rượu rộng rãi tựa vào thân xe, tay này kẹp thuốc, tay kia vân vê tràng hạt.
Sương sớm mông lung, thấp thoáng vẻ cô quạnh trên khuôn mặt.
Bây giờ chưa đến năm giờ sáng, Ứng Trường Lạc cứ nghĩ mãi mà không rõ Sở Hoài Yến đứng dưới lầu làm gì, cô lịch sự gật đầu, nhạt giọng hỏi thăm: “Khúc Sở xuống ngay ạ.”
“Anh không tìm nó, anh tìm em.” Sở Hoài Yến bóp tắt điếu thuốc, khàn giọng đáp.
“...” Ứng Trường Lạc ngơ ngẩn.
Sở Hoài Yến nói thẳng: “Lộ Lê Căng giận dỗi bỏ nhà đi rồi, cô ấy cưng em lắm, anh muốn nhờ em giả bệnh, Khúc Sở sẽ không đồng ý nên anh tìm em.”
Mùi gỗ trầm hương quen thuộc nhanh chóng xuất hiện, Khúc Sở uể oải lên tiếng nói: “Anh cũng biết à.”
Anh trở tay đội mũ lên đầu Ứng Trường Lạc, sau đó chặn trước người cô, ngăn cản ánh mắt của Sở Hoài Yến: “Tìm cô chủ nhà em làm gì?”
“Nhờ con bé giả bệnh.” Sở Hoài Yến lời ít ý nhiều.
Khúc Sở dứt khoát từ chối: “Không được, cô chủ nhà em không muốn bị bệnh đâu.”
Ánh ban mai lờ mờ, gió nhẹ mang theo không khí ướt át, Ứng Trường Lạc đứng sau lưng Khúc Sở, nhìn hai anh em giương cung bạt kiếm.
Sở Hoài Yến bóp mạnh xương lông mày, tốn hết phần lớn sự kiên nhẫn để giải thích: “Anh không bảo cô chủ nhà em bị bệnh, anh bảo con bé giả bệnh, em có hiểu giả bệnh không? Còn cần anh giải thích với em hả?”
“Không được.” Khúc Sở kiên trì: “Dạy em ấy nói dối cũng không được.”
Sở Hoài Yến hỏi lại: “Vậy muốn anh làm sao đây?”
Khúc Sở đối đáp trôi chảy: “Em đâu quan tâm anh làm thế nào?”
Giọng điệu của Sở Hoài Yến mềm đi: “Anh sẽ mất Lê Lê.”
Hay cho vở kịch anh ngã em nâng, Khúc Sở lấy ra một viên socola đút cho Ứng Trường Lạc, quay đầu tiếp tục nói móc: “Sao cũng được, dù sao ngay cả anh cũng biết Lê Lê cưng cô chủ nhà em như trứng. Cô ấy có phải Lê Lê của anh hay không, chẳng ảnh hưởng đến việc bọn em giữ liên lạc đâu.”
“...” Ánh mắt Sở Hoài Yến tối tăm, khó phân biệt vui buồn: “Thế không nói chuyện được à?”
“Anh.” Khúc Sở gọi, nghiêm túc đáp: “Anh muốn em giả bệnh thì được, muốn nhóc Trường Lạc giả bệnh thì không nhé. Hai chuyện này khác nhau, với lại anh nên có nhiều cách khác để giữ Lộ Lê Căng lại.”
“Không, anh không có nhiều cách đâu.” Sở Hoài Yến thở dài: “Thật ra bất kể về công hay về tư, anh và cô ấy đều không làm gì được đối phương.”
Khúc Sở không đáp, Sở Hoài Yến gật đầu, không dây dưa nữa: “Anh biết rồi.”
Anh ấy xoay người chuẩn bị lên xe, Ứng Trường Lạc dịch sang bên cạnh nửa bước, cao giọng hỏi: “Anh sẽ đối xử tốt với Lê Lê chứ?”
“Ừ.” Sở Hoài Yến ngoái nhìn, trầm giọng đáp: “Anh sẽ đối xử tốt.”
Ứng Trường Lạc quan sát ánh mắt của anh ấy thật kỹ, cuối cùng phối hợp nói: “Em sẽ giả bệnh.”
Sở Hoài Yến mím môi nói: “Cảm ơn em, coi như anh nợ em.”
“Không cần.” Vành mũ phủ xuống chiếc bóng hình cong, Ứng Trường Lạc ngẩng đầu, để lộ ra khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp, đôi mắt hoa đào sóng sánh nhìn thẳng vào Sở Hoài Yến: “Coi như anh nợ Lộ Lê Căng.”
Lên lầu bàn bạc phương án xong rồi mới ra ngoài dự lễ Phật, là kiểu người dậy sớm đi chợ đêm điển hình.
Ứng Trường Lạc