Tuyệt Thế Vũ Thần
Chương 774: Đàn tế
83@-Lâm Phong, làm sao vậy? Đường U U nhìn thấy thân thể Lâm Phong lắc lư, không khỏi quan tâm hỏi.
- Bí văn này rất thần bí, lấy cảnh giới hiện tại của ta chỉ có thể vẽ lại năm đạo bí văn đầy đủ, xem về sau có thể có cơ hội tìm hiểu vật kia là gì hay không. Ánh mắt Lâm Phong mang theo vài phần ngưng trọng, dù sao cũng đã vẽ xong, hắn dùng ý niệm đi cảm giác, tìm hiểu những bí văn vẽ lại trong đầu, nhưng cảm giác tinh thần vẫn không thể tập trước như trước, dường như cực kỳ mệt mỏi, cảnh giới của hắn còn chưa đủ.
- Ừ, có thể vẽ lại năm đạo bí văn đã là rất tốt rồi, ta ngay cả một đạo bí văn cũng không nhớ nổi kìa. Đường U U cười khổ, không chỉ có nàng, bọn Quân Mạc Tích cũng vậy. Bí văn này hình như có một cỗ lực lượng kỳ dị, rất khó tìm hiểu, hoặc là nói, cảnh giới của bọn họ còn chưa đủ.
Tiếp tục đi tới phía trước, thăm dò tiến lên, khi bọn họ đi tới phía trước, cũng đã có người ở đó tìm hiểu bí văn, hiển nhiên những người này cũng đều phát hiện hoa văn khắc trên vách đá này cực kỳ không tầm thường, nhưng mà bọn họ cũng gặp phải vấn đề giống như đám người Lâm Phong, không thể tìm hiểu, giải không được, thậm chí ngay cả ghi nhớ, khắc vào trí óc cũng không làm được, dùng mắt thường thì không thể nhớ kỹ cách phác họa hoa văn thần kỳ kia.
Lúc này, một luồng hào quang nhàn nhạt tuôn ra trên vách đá, là ánh sáng chân nguyên, vừa rồi, bởi vì có người bị bí văn trực tiếp giết ch.ết nên rất nhiều người đã tránh đi, nhưng hiện tại lại có không ít người một lần nữa tiến lên thăm dò. Tuy nhiên, mỗi lần thăm dò đến lúc cảm nhận được lực lượng hủy diệt hùng mạnh liền sẽ lập tức buông tha.
Năm người Lâm Phong đi lên trước thăm dò, không tiếp tục nghiên cứu bí văn trên vách đá nữa. Nếu không thể tìm hiểu, thì dứt khoát không để ý tới nữa, miễn cho trong lòng rối loạn, lại phải luôn luôn ghi nhớ.
Ngay lúc này một luồng khí tức dũng mãnh dao động truyền đến, bước chân của Lâm Phong khựng lại, bên cạnh hắn dường như có một luồng sức mạnh mãnh liệt dao động, là lực lượng của bí văn.
- Đi ch.ết đi. Một thanh âm lạnh lẽo truyền tới, lập tức từ trong vách đá phía trước, có một đạo ánh sáng chân nguyên men theo vách đá lan đến đây, trong nháy mắt đã bao phủ toàn bộ bí văn trên vách đá, mà khi ánh sáng đó di chuyển theo bí văn, một cỗ nguy cơ hủy diệt đáng sợ phủ xuống, khiến sắc mặt Lâm Phong đại biến.
- Nằm xuống!
Lâm Phong giận quát một tiếng, dường như xuất phát từ bản năng, thân thể nhanh như tia chớp, cả người như gió đổ về phía sau, nhanh đến không thể tin nổi.
- Xuy.... Một đạo thiểm điện màu tím đáng sợ từ bí văn trên vách đá kích phát ra, trực tiếp đâm tới phía Lâm Phong, đâm vào trong đôi mắt, khiến nó đau nhức, cảm giác nóng bừng, thậm chí còn có một giọt máu tươi từ trong đó chảy ra.
- A!
Một tiếng kêu thảm thiết truyền ra, tia chớp màu tím kia trực tiếp xuyên thủng đầu một người, hai giọt máu tươi chậm rãi rơi, mà đôi mắt người nọ lại mở thật to, ch.ết không nhắm mắt, cứ như vậy ch.ết đi, mà ch.ết thế nào cũng không biết.
- Lâm Phong. Mấy người Đường U U quá sợ hãi, đỡ lấy thân thể Lâm Phong, lại thấy hai tay Lâm Phong ôm lấy đôi mắt. Hắn chỉ cảm thấy nóng rát hừng hực, dường như muốn mù đôi mắt.
Một cỗ lực lượng chân nguyên lưu chuyển không ngừng, xông lên trán, nhảy vào trong đôi mắt, lúc này mới làm cho cảm giác thống khổ của Lâm Phong giảm bớt vài phần, buông hai tay xuống, đôi mắt chậm rãi mở ra.
Cũng vào lúc này, thân thể Quân Mạc Tích cùng Hoàng Phủ Long đã sớm bay vọt ra ngoài, công kích cái tên vừa rồi đã xuất thủ đánh lén Lâm Phong. Hào quang tỏa sáng nóng rực đem cả mảnh không gian hắc ám này chiếu sáng lên, một cỗ hàn ý tuôn trào, băng tuyết ngập trời, trong bóng đêm không ngừng truyền ra tiếng vang ầm ầm.
- Tiền bối Thiên Trì Tuyết Phong từng dặn dò, không được tự ý chém giết lẫn nhau, người Thiên Xu Phong các ngươi ngược lại thật nghe lời a. Hoàng Phủ Long lạnh lùng nói, người vừa rồi sử dụng chân nguyên lực dẫn động bí văn chính là thanh niên bị Lâm Phong đánh bại trên đỉnh núi Thiên Cơ Phong ngày ấy.
Không ai đáp lại, tiếng bước chân xa dần, người phía trước không biết đã đi nơi nào.
- Lâm Phong, không có sao chứ? Quân Mạc Tích nhìn Lâm Phong, từng tia chính khí nhàn nhạt sáng lên, giúp y nhìn rõ bóng dáng Lâm Phong trước mắt.
- Thiếu chút nữa thì mù, tuy nhiên hoàn hảo không có việc gì. Lâm Phong lắc lắc đầu, lực lượng trên bí văn thật đáng sợ, chỉ cần dùng chân nguyên lực là có thể dẫn động ra một kích dũng mãnh như vậy. Vừa rồi, hắn chỉ cần chậm một chút thôi là mù mắt rồi.
- Đúng là người của Thiên Xu Phong? Lâm Phong hướng Hoàng Phủ Long hỏi một tiếng.
- Đúng, ngày ấy ngươi chỉ xuất thủ đánh bại một người nọ. Thủ lĩnh Thiên Xu Phong, Lăng Huyết cũng ở đây, chỉ sợ cùng hắn không thoát khỏi liên quan. Hoàng Phủ Long phẫn nộ nói, xem ra y còn đánh giá thấp sự nham hiểm của lòng người. Tất cả việc tiền bối Thiên Trì Tuyết Phong làm cũng là vì Thiên Trì, vì đế quốc, nhưng một đám thiên tài này lại bị dưỡng thành thói quen ngạo mạn, lần trước bị Lâm Phong và người của Thiên Tuyền Phong làm nhục một lần liền ghen ghét ở trong lòng, không ngờ lại dám hạ sát thủ.
- Một khi đã như vậy, cũng đừng trách thủ đoạn của ta tàn nhẫn. Ánh mắt Lâm Phong nhìn phương xa hiện lên tia sắc bén.
- Giám sát chặt chẽ vách đá này. Lâm Phong lên tiếng, hắn cũng không có nghĩ tới có thể dùng loại thủ đoạn này để giết người. Mượn dùng lực lượng của bí văn, chỉ có những người lòng dạ khó lường mới có thể đi làm mấy thứ âm mưu quỷ đạo này.
Lần này rất nhiều người đều biết rằng, có thể lợi dụng bí văn giết người, đều đi đến bên cạnh vách đá, hai tay vỗ về vách đá, trong lòng bàn tay có một chút chân nguyên lực di chuyển, dường như bất cứ lúc nào cũng có khả năng muốn ra tay. Tình huống này lập tức khiến cho cả mảnh không gian hắc ám có một loại cảm giác áp lực bao phủ.
Tuy nhiên, tốt một cái, mọi người cũng có chỗ cố kỵ, cũng không có nhúc nhích tay chân, giết người khác, nói không chừng chưa xong đã bị người khác giết ch.ết.
Thông đạo hắc ám âm u lạnh lẽo dường như càng dài thêm, như thể là huyệt đạo thật sự, đi một hồi lâu, cuối cùng đám người mới thấy được một chút ánh sáng.
Ánh sáng càng ngày càng rõ ràng hơn, tại phía trước, mọi người rõ ràng nhìn thấy ở đó có một khối bia mộ thật lớn, xung quanh bia mộ toàn bộ đều là hoa văn kỳ lạ.
Những hoa văn này cùng bí văn trong thông đạo gần tương tự, nhưng lại không biết phức tạp gấp bao nhiêu lần. Những bí văn này ở khắp nơi, cùng đan vào nhau, dường như có hàng tỉ đường cong đan xen tạo thành, hợp thành một bí văn thật lớn, tạo ra cái bia mộ kia.
Hoặc là nói, đó đã không thể gọi là một bia mộ nữa rồi, cũng có vài phần giống như là tế đàn.
- Một dải bí văn đã có được uy lực hủy diệt, những bí văn ngang dọc đan vào nhau này, nếu bị dẫn động không biết sẽ là lực lượng thần bí hùng mạnh đến cỡ nào. Lâm Phong âm thầm nói ở trong lòng, xem không hiểu, những bí văn phức tạp này, hắn vốn không thể xem hiểu được.
Ngẩng đầu nhìn xung quanh, không hề có bất kỳ cái gì khác, cũng chỉ có những bí văn này bao phủ bia mộ, dường như chỉ có đả thông những thứ đó mới có thể đi ra ngoài.
- Các ngươi xem, bia mộ này giống như một cái tế đàn không hoàn chỉnh vậy, có rất nhiều chỗ hổng. Có người chỉ vào bia mộ thần bí kia nói, quả thật, có rất nhiều nơi bị tàn phá, dường như bị lực lượng cường đại công kích tạo thành.
- Đây không phải là tế đàn, càng không phải gọi là bia mộ. Lúc này, một thanh âm trong trẻo lạnh lùng truyền đến. Mọi người theo thanh âm nhìn lại, ngay sau đó bọn họ liền nhìn thấy Vũ Thiên Cơ một thân trường bào tím. Ánh mắt mọi người ngưng trọng, nhìn lại vật này, không thể nghĩ ra là vật nào trong truyền thuyết.
- Không phải tế đàn, cũng không phải bia mộ, vậy ngươi nói nó là cái gì? Có người lạnh lùng hỏi một câu, tưởng rằng Vũ Thiên Cơ là đang khoe khoang bản thân.
- Các ngươi cảm thụ một chút thì sẽ biết đây là cái gì thôi. Vũ Thiên Cơ lộ ra một tia lực lượng thần bí, tươi cười đi lên trước, ống tay áo vung lên, đem tro bụi trên tế đàn thổi bay, lộ ra một bệ đá đã tồn tại không biết bao nhiêu năm.
Một luồng chân nguyên lực đặt lên bệ đá, men theo hoa văn kỳ lạ kia mà lưu động. Mới vừa lưu động một lát, mọi người liền cảm giác một cỗ khí tức đáng sợ lan tràn trong không gian, làm cho bọn họ có cảm giác không gian náo loạn, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị ném tới một phiến không gian khác.
- Truyền thuyết viễn cổ có Đại Năng Giả, vừa sải bước là đi qua vạn mét, thậm chí là một trăm ngàn mét thời không, đồng thời, còn có một loại đồ vật tên là Tế Đàn Không Gian, dẫn động tế đàn có thể khiến không gian thay đổi. Chẳng lẽ đây chính là tế đàn thời không ghi lại trong cổ tịch.
Cảm nhận được cảm giác không gian náo loạn càng ngày càng lớn kia, có người lên tiếng. Lập tức rất nhiều người liền nhớ tới, trong cổ tịch quả thật có ghi lại thứ này. Đại Năng Giả này là người có pháp thuật thần thông thông thiên, vừa sải bước liền đi xa vạn mét, thậm chí còn có thể coi nhẹ khoảng cách thời không, còn có chế tạo ra một loại tế đàn khiến người khác thông qua tế đàn kéo dài không gian. Thứ hiện tại ở trước mặt bọn hắn chính là loại tế đàn này.
- Chẳng lẽ cái gọi là cung điện Hoàng giả này có thể là một cái mộ địa, nhưng không tồn tại ở không gian này, mà là phải vượt qua một khoảng cách thời không, tới một phiến không gian khác? Nơi đó mới là mộ Hoàng giả chân chính?
Mọi người trong lòng khiếp sợ, Đại Năng Giả này không phải là người bọn hắn có thể suy đoán được.
Tuyệt Thế Vũ Thần
- Bí văn này rất thần bí, lấy cảnh giới hiện tại của ta chỉ có thể vẽ lại năm đạo bí văn đầy đủ, xem về sau có thể có cơ hội tìm hiểu vật kia là gì hay không. Ánh mắt Lâm Phong mang theo vài phần ngưng trọng, dù sao cũng đã vẽ xong, hắn dùng ý niệm đi cảm giác, tìm hiểu những bí văn vẽ lại trong đầu, nhưng cảm giác tinh thần vẫn không thể tập trước như trước, dường như cực kỳ mệt mỏi, cảnh giới của hắn còn chưa đủ.
- Ừ, có thể vẽ lại năm đạo bí văn đã là rất tốt rồi, ta ngay cả một đạo bí văn cũng không nhớ nổi kìa. Đường U U cười khổ, không chỉ có nàng, bọn Quân Mạc Tích cũng vậy. Bí văn này hình như có một cỗ lực lượng kỳ dị, rất khó tìm hiểu, hoặc là nói, cảnh giới của bọn họ còn chưa đủ.
Tiếp tục đi tới phía trước, thăm dò tiến lên, khi bọn họ đi tới phía trước, cũng đã có người ở đó tìm hiểu bí văn, hiển nhiên những người này cũng đều phát hiện hoa văn khắc trên vách đá này cực kỳ không tầm thường, nhưng mà bọn họ cũng gặp phải vấn đề giống như đám người Lâm Phong, không thể tìm hiểu, giải không được, thậm chí ngay cả ghi nhớ, khắc vào trí óc cũng không làm được, dùng mắt thường thì không thể nhớ kỹ cách phác họa hoa văn thần kỳ kia.
Lúc này, một luồng hào quang nhàn nhạt tuôn ra trên vách đá, là ánh sáng chân nguyên, vừa rồi, bởi vì có người bị bí văn trực tiếp giết ch.ết nên rất nhiều người đã tránh đi, nhưng hiện tại lại có không ít người một lần nữa tiến lên thăm dò. Tuy nhiên, mỗi lần thăm dò đến lúc cảm nhận được lực lượng hủy diệt hùng mạnh liền sẽ lập tức buông tha.
Năm người Lâm Phong đi lên trước thăm dò, không tiếp tục nghiên cứu bí văn trên vách đá nữa. Nếu không thể tìm hiểu, thì dứt khoát không để ý tới nữa, miễn cho trong lòng rối loạn, lại phải luôn luôn ghi nhớ.
Ngay lúc này một luồng khí tức dũng mãnh dao động truyền đến, bước chân của Lâm Phong khựng lại, bên cạnh hắn dường như có một luồng sức mạnh mãnh liệt dao động, là lực lượng của bí văn.
- Đi ch.ết đi. Một thanh âm lạnh lẽo truyền tới, lập tức từ trong vách đá phía trước, có một đạo ánh sáng chân nguyên men theo vách đá lan đến đây, trong nháy mắt đã bao phủ toàn bộ bí văn trên vách đá, mà khi ánh sáng đó di chuyển theo bí văn, một cỗ nguy cơ hủy diệt đáng sợ phủ xuống, khiến sắc mặt Lâm Phong đại biến.
- Nằm xuống!
Lâm Phong giận quát một tiếng, dường như xuất phát từ bản năng, thân thể nhanh như tia chớp, cả người như gió đổ về phía sau, nhanh đến không thể tin nổi.
- Xuy.... Một đạo thiểm điện màu tím đáng sợ từ bí văn trên vách đá kích phát ra, trực tiếp đâm tới phía Lâm Phong, đâm vào trong đôi mắt, khiến nó đau nhức, cảm giác nóng bừng, thậm chí còn có một giọt máu tươi từ trong đó chảy ra.
- A!
Một tiếng kêu thảm thiết truyền ra, tia chớp màu tím kia trực tiếp xuyên thủng đầu một người, hai giọt máu tươi chậm rãi rơi, mà đôi mắt người nọ lại mở thật to, ch.ết không nhắm mắt, cứ như vậy ch.ết đi, mà ch.ết thế nào cũng không biết.
- Lâm Phong. Mấy người Đường U U quá sợ hãi, đỡ lấy thân thể Lâm Phong, lại thấy hai tay Lâm Phong ôm lấy đôi mắt. Hắn chỉ cảm thấy nóng rát hừng hực, dường như muốn mù đôi mắt.
Một cỗ lực lượng chân nguyên lưu chuyển không ngừng, xông lên trán, nhảy vào trong đôi mắt, lúc này mới làm cho cảm giác thống khổ của Lâm Phong giảm bớt vài phần, buông hai tay xuống, đôi mắt chậm rãi mở ra.
Cũng vào lúc này, thân thể Quân Mạc Tích cùng Hoàng Phủ Long đã sớm bay vọt ra ngoài, công kích cái tên vừa rồi đã xuất thủ đánh lén Lâm Phong. Hào quang tỏa sáng nóng rực đem cả mảnh không gian hắc ám này chiếu sáng lên, một cỗ hàn ý tuôn trào, băng tuyết ngập trời, trong bóng đêm không ngừng truyền ra tiếng vang ầm ầm.
- Tiền bối Thiên Trì Tuyết Phong từng dặn dò, không được tự ý chém giết lẫn nhau, người Thiên Xu Phong các ngươi ngược lại thật nghe lời a. Hoàng Phủ Long lạnh lùng nói, người vừa rồi sử dụng chân nguyên lực dẫn động bí văn chính là thanh niên bị Lâm Phong đánh bại trên đỉnh núi Thiên Cơ Phong ngày ấy.
Không ai đáp lại, tiếng bước chân xa dần, người phía trước không biết đã đi nơi nào.
- Lâm Phong, không có sao chứ? Quân Mạc Tích nhìn Lâm Phong, từng tia chính khí nhàn nhạt sáng lên, giúp y nhìn rõ bóng dáng Lâm Phong trước mắt.
- Thiếu chút nữa thì mù, tuy nhiên hoàn hảo không có việc gì. Lâm Phong lắc lắc đầu, lực lượng trên bí văn thật đáng sợ, chỉ cần dùng chân nguyên lực là có thể dẫn động ra một kích dũng mãnh như vậy. Vừa rồi, hắn chỉ cần chậm một chút thôi là mù mắt rồi.
- Đúng là người của Thiên Xu Phong? Lâm Phong hướng Hoàng Phủ Long hỏi một tiếng.
- Đúng, ngày ấy ngươi chỉ xuất thủ đánh bại một người nọ. Thủ lĩnh Thiên Xu Phong, Lăng Huyết cũng ở đây, chỉ sợ cùng hắn không thoát khỏi liên quan. Hoàng Phủ Long phẫn nộ nói, xem ra y còn đánh giá thấp sự nham hiểm của lòng người. Tất cả việc tiền bối Thiên Trì Tuyết Phong làm cũng là vì Thiên Trì, vì đế quốc, nhưng một đám thiên tài này lại bị dưỡng thành thói quen ngạo mạn, lần trước bị Lâm Phong và người của Thiên Tuyền Phong làm nhục một lần liền ghen ghét ở trong lòng, không ngờ lại dám hạ sát thủ.
- Một khi đã như vậy, cũng đừng trách thủ đoạn của ta tàn nhẫn. Ánh mắt Lâm Phong nhìn phương xa hiện lên tia sắc bén.
- Giám sát chặt chẽ vách đá này. Lâm Phong lên tiếng, hắn cũng không có nghĩ tới có thể dùng loại thủ đoạn này để giết người. Mượn dùng lực lượng của bí văn, chỉ có những người lòng dạ khó lường mới có thể đi làm mấy thứ âm mưu quỷ đạo này.
Lần này rất nhiều người đều biết rằng, có thể lợi dụng bí văn giết người, đều đi đến bên cạnh vách đá, hai tay vỗ về vách đá, trong lòng bàn tay có một chút chân nguyên lực di chuyển, dường như bất cứ lúc nào cũng có khả năng muốn ra tay. Tình huống này lập tức khiến cho cả mảnh không gian hắc ám có một loại cảm giác áp lực bao phủ.
Tuy nhiên, tốt một cái, mọi người cũng có chỗ cố kỵ, cũng không có nhúc nhích tay chân, giết người khác, nói không chừng chưa xong đã bị người khác giết ch.ết.
Thông đạo hắc ám âm u lạnh lẽo dường như càng dài thêm, như thể là huyệt đạo thật sự, đi một hồi lâu, cuối cùng đám người mới thấy được một chút ánh sáng.
Ánh sáng càng ngày càng rõ ràng hơn, tại phía trước, mọi người rõ ràng nhìn thấy ở đó có một khối bia mộ thật lớn, xung quanh bia mộ toàn bộ đều là hoa văn kỳ lạ.
Những hoa văn này cùng bí văn trong thông đạo gần tương tự, nhưng lại không biết phức tạp gấp bao nhiêu lần. Những bí văn này ở khắp nơi, cùng đan vào nhau, dường như có hàng tỉ đường cong đan xen tạo thành, hợp thành một bí văn thật lớn, tạo ra cái bia mộ kia.
Hoặc là nói, đó đã không thể gọi là một bia mộ nữa rồi, cũng có vài phần giống như là tế đàn.
- Một dải bí văn đã có được uy lực hủy diệt, những bí văn ngang dọc đan vào nhau này, nếu bị dẫn động không biết sẽ là lực lượng thần bí hùng mạnh đến cỡ nào. Lâm Phong âm thầm nói ở trong lòng, xem không hiểu, những bí văn phức tạp này, hắn vốn không thể xem hiểu được.
Ngẩng đầu nhìn xung quanh, không hề có bất kỳ cái gì khác, cũng chỉ có những bí văn này bao phủ bia mộ, dường như chỉ có đả thông những thứ đó mới có thể đi ra ngoài.
- Các ngươi xem, bia mộ này giống như một cái tế đàn không hoàn chỉnh vậy, có rất nhiều chỗ hổng. Có người chỉ vào bia mộ thần bí kia nói, quả thật, có rất nhiều nơi bị tàn phá, dường như bị lực lượng cường đại công kích tạo thành.
- Đây không phải là tế đàn, càng không phải gọi là bia mộ. Lúc này, một thanh âm trong trẻo lạnh lùng truyền đến. Mọi người theo thanh âm nhìn lại, ngay sau đó bọn họ liền nhìn thấy Vũ Thiên Cơ một thân trường bào tím. Ánh mắt mọi người ngưng trọng, nhìn lại vật này, không thể nghĩ ra là vật nào trong truyền thuyết.
- Không phải tế đàn, cũng không phải bia mộ, vậy ngươi nói nó là cái gì? Có người lạnh lùng hỏi một câu, tưởng rằng Vũ Thiên Cơ là đang khoe khoang bản thân.
- Các ngươi cảm thụ một chút thì sẽ biết đây là cái gì thôi. Vũ Thiên Cơ lộ ra một tia lực lượng thần bí, tươi cười đi lên trước, ống tay áo vung lên, đem tro bụi trên tế đàn thổi bay, lộ ra một bệ đá đã tồn tại không biết bao nhiêu năm.
Một luồng chân nguyên lực đặt lên bệ đá, men theo hoa văn kỳ lạ kia mà lưu động. Mới vừa lưu động một lát, mọi người liền cảm giác một cỗ khí tức đáng sợ lan tràn trong không gian, làm cho bọn họ có cảm giác không gian náo loạn, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị ném tới một phiến không gian khác.
- Truyền thuyết viễn cổ có Đại Năng Giả, vừa sải bước là đi qua vạn mét, thậm chí là một trăm ngàn mét thời không, đồng thời, còn có một loại đồ vật tên là Tế Đàn Không Gian, dẫn động tế đàn có thể khiến không gian thay đổi. Chẳng lẽ đây chính là tế đàn thời không ghi lại trong cổ tịch.
Cảm nhận được cảm giác không gian náo loạn càng ngày càng lớn kia, có người lên tiếng. Lập tức rất nhiều người liền nhớ tới, trong cổ tịch quả thật có ghi lại thứ này. Đại Năng Giả này là người có pháp thuật thần thông thông thiên, vừa sải bước liền đi xa vạn mét, thậm chí còn có thể coi nhẹ khoảng cách thời không, còn có chế tạo ra một loại tế đàn khiến người khác thông qua tế đàn kéo dài không gian. Thứ hiện tại ở trước mặt bọn hắn chính là loại tế đàn này.
- Chẳng lẽ cái gọi là cung điện Hoàng giả này có thể là một cái mộ địa, nhưng không tồn tại ở không gian này, mà là phải vượt qua một khoảng cách thời không, tới một phiến không gian khác? Nơi đó mới là mộ Hoàng giả chân chính?
Mọi người trong lòng khiếp sợ, Đại Năng Giả này không phải là người bọn hắn có thể suy đoán được.
Tuyệt Thế Vũ Thần
Đánh giá:
Truyện Tuyệt Thế Vũ Thần
Story
Chương 774: Đàn tế
10.0/10 từ 24 lượt.