Tuyệt Thế Vũ Thần
Chương 716: U Ám Bao Phủ Không Trung
107@-Trên trời mây đen cuồn cuộn, trên không nước Tuyết Nguyệt lại bị một mảnh tầng mây u ám cuồn cuộn bao phủ, bao phủ toàn bộ Tuyết Nguyệt.
Trong hoàng thành, mọi người ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy mảnh u ám dầy đặc đó, ánh mắt hơi nhíu lại, khí trời thật âm trầm a, ánh sáng cũng mất đi sức sống, trở nên vô tình hẳn.
Hơn nữa, ngay cả gió lướt nhẹ qua cũng dường như mang theo một tầng khí âm hàn, diễn tấu trên người mọi người, nhưng lại cho người ta cảm giác được một tia lãnh ý nhè nhẹ.
- Khí trời thật cổ quái.
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn trời, âm thầm lắc đầu, xem ra vận khí của Lâm Phong không tốt lắm. Không nghĩ tới lại chọn phải một ngày khí trời âm trầm như vậy để đại hôn.
Lúc này, đội ngũ đón dâu trùng trùng điệp điệp, quy mô vô cùng lớn, người Vân Hải tông không có đi thành Đoạn Nhận đều ở nơi này, hơn nữa phía trước còn có yêu thú mở đường, đạp trên mặt đất phát ra tiếng vang ầm ầm. Mọi người đồng loạt tránh đi, đứng ở hai bên đường lớn xem, không hổ là ngày đại hôn của Lâm Phong, Nhân quân Tuyết Nguyệt, khí thế thật lớn a, nhưng vì sao không nhìn thấy Lâm Phong đâu.
- Nàng kia là ai, đẹp quá!
Khi ánh mắt mọi người dừng ở lại trên bóng người khoác trên người váy dài hỉ phục thì đều sững sờ.
Đẹp, thật đẹp, dung nhan thánh khiết như tiên tử, dường như không nhiễm khói lửa nhân gian, mà giờ khắc này, tiên tử lại phủ thêm bụi trang, khoác váy dài hỉ phục đại hôn, muốn trở thành thê tử của phàm nhân.
Bất kể là nam nữ, khi bọn họ nhìn thấy dung nhan này, ánh mắt cũng thật lâu không thể rời khỏi, trong lòng cũng thật lâu không thể bình tĩnh. Tiên tử như vậy, phủ thêm đồ cưới đẹp, dường như muốn cảnh sắc đẹp nhất trong thiên địa cũng phải mất đi phồn hoa vốn có của nó. Nữ tử như nàng không nên thuộc về trần thế, nhưng hiện giờ lại muốn gả xuống phàm trần.
Nếu là có thể cưới nàng làm vợ, cho dù bảo bọn họ ngày hôm sau đi chết, cũng có người nguyện ý.
- Nàng chính là cô gái Lâm Phong yêu nhất trong lời đồn đi, đẹp quá, so với Công chúa còn đẹp hơn. Lâm Phong tuy là Nhân quân nhưng cũng đủ rồi.
Mọi người cảm thán trong lòng, nhìn dòng người cuồn cuộn chậm rãi đi qua trước mặt, nhưng đôi mắt của bọn họ lại thủy chung không rời khỏi dung nhan khuynh quốc khuynh thành kia.
Giờ phút này, tiên tử trong mắt của bọn họ, khiến cho nhật nguyệt thất sắc, trên mặt tiên tử mang theo nụ cười nhẹ nhàng, một chút thản nhiên khiến vẻ đẹp của nàng.... Tuyệt thế.
Ngẩng đầu, nhìn thoáng qua sắc trời âm trầm, Mộng Tình dừng lại một lát, ngay sau đó lại cười, trời như vậy thì đã sao, hiện giờ nàng đã là thê tử của Lâm Phong, kiếp này không hối hận, cuộc đời này không đổi!
Mọi người đi theo đội ngũ đón dâu, theo bước chân của bọn họ mà di chuyển từng bước, chứng khiến đại hôn của Nhân quân Tuyết Nguyệt. Nhưng mà Lâm Phong lại chưa từng hiện thân, khiến rất nhiều người nghi hoặc, nếu là Lâm Phong không xuất hiện, vậy làm sao đại hôn.
Hoàng cung, vẫn yên tĩnh như cũ, yên tĩnh đến nỗi làm cho người khác cảm giác có chút áp lực.
Bầu trời âm trầm, khiến hoàng cung bị một bóng ma rộng lớn bao phủ, mang theo vài phần lãnh khí.
Nơi cửa chính hoàng thành mở rộng, ngoại trừ cổng vào có lác đác mấy thủ vệ quân ngoại, thì không có một bóng người, ngay cả người ra vào cũng không có.
Quảng trường mênh mông vô cùng kia, cũng là không người, yên tĩnh, yên tĩnh đến có chút đáng sợ.
Ầm, ầm, ầm!
Mặt đất hơi hơi rung động, giống như chấn động của nơi xa xa truyền về, tiếng bước chân chấn động cuồn cuộn chậm rãi truyền lại, đánh vỡ sự yên tĩnh ở bên ngoài quảng trường rộng lớn trong hoàng cung.
Nhưng chuyện này dường như vẫn không thể làm cho đám người trong hoàng cung kia coi trọng, thủ vệ nơi cổng vào hoàng cung chỉ thản nhiên nhẫn nhịn liếc mắt một cái, ngay sau đó lại đều tự bận rộn trên cương vị của mình, thật giống như không nhìn thấy đoàn người ở phía xa tiến lại.
Ầm ầm ầm.
Mặt đất chấn động ngày càng kịch liệt, đội ngũ trùng trùng điệp điệp phía xa tiến tới. Thạch Viên đi ở hàng đầu tiên, thân thể khổng lồ cao hơn ba mét giống như một tòa thành, mỗi một bước đều phát ra lực lượng rung động, lực lượng đáng sợ kia đủ để đem bất cứ kẻ nào dẫm nát.
Ở phía sau Thạch Viêng, đội ngũ đón dâu cuồn cuộn rộng ước chừng vài thước, dài hơn vạn mét. Hơn nữa, hai bên trái phải cùng mặt sau đội ngũ đón dâu cũng là tất cả mọi người theo chân mà đến, chuẩn bị cùng nhau chứng kiến đại hôn.
Song khi bọn họ lại đây, nhìn thấy bên ngoài hoàng cung, ngay cả một cái chữ hỉ cũng không có, ánh mắt đã có chút khác thường. Gió mát thổi qua đánh vào người khiến mọi người cảm giác lạnh quá, dường như sắp có chuyện gì phát sinh.
Trước mặt là một cảnh tượng thật quỷ dị. Hôm nay chính là ngày đại hôn của Công chúa, nhưng thời điểm đội ngũ đón dâu cuồn cuộn tiến đến, hoàng cung lại lạnh lùng không có đến nửa điểm phản ứng, không ai nghênh đón, thậm chí giống như không có người biết đến chuyện này. Bọn họ không hề nhìn thấy bất cứ một vật hỉ khánh cát tường nào tượng trưng cho đại hôn.
Người đón dâu đương nhiên cũng nhìn thấy một màn quỷ dị này, nhưng mà bước chân Thạch Viêng vẫn ổn định như trước, một bước giẫm xuống mặt đất lại chấn động ầm ầm, đội ngũ hùng mạnh cũng chỉ là an tĩnh đi theo, không ai để ý khung cảnh dị thường này, thậm chí không ai nói nhiều một câu.
Thời điểm toàn bộ đội ngũ đều bước vào giữa quảng trường, thì trong hoàng cung cuối cùng dường như cũng có một tia động tĩnh. Tại giữa giọng nói chấn động hỗn loạn kia, phảng phất có từng tiếng vang phá không truyền lại.
Rất nhanh, từ trong hoàng cung, có một hàng người trùng trùng điệp điệp xuất hiện, cuối cùng cũng có người từ trong hoàng cung đi ra.
Những người này nguyên một đám khoác Tuyết Long bào, uy vũ không tầm thường, giống như Xà Quỳnh cùng với Xà Hoàn, phụ thân Xà Quỳnh, phục sức cực kỳ uy nghiêm, là tượng trưng cho thân phận đội quân chân chính, tinh nhuệ nhất nước Tuyết Nguyệt, Tuyết Long vệ, người trong đó toàn bộ đều là cường giả Huyền Vũ cảnh.
- Tuyết Long vệ!
Nhìn một hàng đội ngũ hùng mạnh này ánh mắt mọi người cứng đờ. Từ sau khi Lâm Phong quật khởi, Bát đại công tử tranh đấu, nhóm cường giả Xà Quỳnh Xà Hoàn hiện thân, Tuyết Long vệ cũng đã không còn là bí mật. Người nào của nước Tuyết Nguyệt cũng biết rằng, trong hoàng cung có một cỗ lực lượng cường đại và đáng sợ như vậy.
Nhưng, tiến tới nghênh đón đội ngũ đón dâu tại sao lại là Tuyết Long vệ? Cỗ thế lực ngầm hùng mạnh nhất Tuyết Nguyệt!
Cửa chính hoàng cung mở hết cỡ, thị vệ canh giữ ở ngoài cửa chính hoàng cung, giờ phút này toàn bộ đều quỳ trên mặt đất, cung kính cúi đầu, một câu cũng không dám nói.
Mà từ trong cửa kia, một hàng người khác chậm rãi đi ra, một hàng bốn người này thì đến ba người phía sau đều là người mặc Tuyết Long bào, bất quá mấy người này có chút khác biệt với đội ngũ mặc Tuyết Long bào đi ra lúc trước. Nhìn kỹ liền phát hiện thấy, đám người Tuyết Long vệ xuất hiện lúc đầu, chi làm chín đại đội, mỗi một đại đội đều có người cầm đầu, trên Tuyết Long bào có in huy hiệu màu bạc.
Mà lúc này, ba gã đang đi ra kia, cũng là Tuyết Long bào nhưng có in huy hiệu màu vàng.
Người có được Tuyết Long bào in huy hiệu màu bạc chính là Thống lĩnh Tuyết Long vệ, giống như Xà Hoàn.
Mà người có được Tuyết Long bào in huy hiệu màu vàng chính là Thống soái Tuyết Long vệ, ba vị thống soái là thuộc hạ trực tiếp dưới trướng của người thanh niên đi phía trước bọn họ.
Thanh niên kia, vẻ mặt hống hách, toàn thân đều lộ ra một loại khí phách vương giả.
- Thái tử, Đoàn Vô Đạo!
Ánh mắt mọi người cứng đờ. Bóng người đi ra này rõ ràng chính là Thái tử điện hạ của nước Tuyết Nguyệt, bá đạo hống hách, người thuận thì sống, nghịch thì chết, Đoàn Vô Đạo.
Lâm Phong đạt được quán quân đại hội Tuyết Vực, mà Đoàn Vô Đạo lấy được vị trí thứ hai, Đoàn Vô Đạo bị Lâm Phong áp chế!
Ầm vang!
Bước chân Thạch Viên đạp thật mạnh lên mặt đất, mặt đất lập tức sụp đổ, nứt toác, xuất hiện một khe hở thật lớn. Bước chân Thạch Viên cũng ngừng lại, toàn bộ đội ngũ đón dâu phía sau cũng ngừng lại.
Xoẹt...xoẹt...xoẹt!!!
Từng giọng nói vang lên, tiếng bước chân, tiếng trường bào phiêu động không ngừng vang lên. Ngay sau đó, chỉ thấy bốn phía quảng trường mênh mông kia liên tục có bóng người không ngừng trào ra, bóng người vô cùng vô tận, có người mặc hắn phục màu sắc bất đồng, cũng có người mặc một loại hắn phục quân sĩ.
Tóm lại, đám người kia sau khi đi ra trực tiếp vây quanh đội ngũ đón dâu, đem cả cái quảng trường rộng mênh mông bao bọc ở trong.
- Sao lại thế này, đã xảy ra chuyện gì?
Đám người đi theo mà đến rất nhiều, cũng bị vây ở trong, ánh mắt bọn họ đều là hoảng sợ. Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Hôm nay không phải là ngày đại hôn của Lâm Phong, tiến đến hoàng cung cầu hôn sao. Tại sao lại như vậy. Thời điểm đội ngũ đón dâu đi vào hoàng cung lại bị một đám người vây chết, những người đó đều lộ ra ánh mắt bất thiện, khí thế hung ác.
- Nước Tuyết Nguyệt đây là muốn xuống tay với Lâm Phong!
Tâm mọi người đều run rẩy, đón dâu? Đem Công chúa Đoàn Hân Diệp gả cho Lâm Phong?
Nực cười, cái này căn bản là chuyện cười. Thái tử Tuyết Nguyệt, Đoàn Vô Đọa bị Lâm Phong áp chế, Lâm Phong thậm chí còn được phong danh hiệu Nhân quân, ngồi ngang hàng với Quân vương. Hoàng cung thật có thể dung nạp hắn?
Tuyệt Thế Vũ Thần
Trong hoàng thành, mọi người ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy mảnh u ám dầy đặc đó, ánh mắt hơi nhíu lại, khí trời thật âm trầm a, ánh sáng cũng mất đi sức sống, trở nên vô tình hẳn.
Hơn nữa, ngay cả gió lướt nhẹ qua cũng dường như mang theo một tầng khí âm hàn, diễn tấu trên người mọi người, nhưng lại cho người ta cảm giác được một tia lãnh ý nhè nhẹ.
- Khí trời thật cổ quái.
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn trời, âm thầm lắc đầu, xem ra vận khí của Lâm Phong không tốt lắm. Không nghĩ tới lại chọn phải một ngày khí trời âm trầm như vậy để đại hôn.
Lúc này, đội ngũ đón dâu trùng trùng điệp điệp, quy mô vô cùng lớn, người Vân Hải tông không có đi thành Đoạn Nhận đều ở nơi này, hơn nữa phía trước còn có yêu thú mở đường, đạp trên mặt đất phát ra tiếng vang ầm ầm. Mọi người đồng loạt tránh đi, đứng ở hai bên đường lớn xem, không hổ là ngày đại hôn của Lâm Phong, Nhân quân Tuyết Nguyệt, khí thế thật lớn a, nhưng vì sao không nhìn thấy Lâm Phong đâu.
- Nàng kia là ai, đẹp quá!
Khi ánh mắt mọi người dừng ở lại trên bóng người khoác trên người váy dài hỉ phục thì đều sững sờ.
Đẹp, thật đẹp, dung nhan thánh khiết như tiên tử, dường như không nhiễm khói lửa nhân gian, mà giờ khắc này, tiên tử lại phủ thêm bụi trang, khoác váy dài hỉ phục đại hôn, muốn trở thành thê tử của phàm nhân.
Bất kể là nam nữ, khi bọn họ nhìn thấy dung nhan này, ánh mắt cũng thật lâu không thể rời khỏi, trong lòng cũng thật lâu không thể bình tĩnh. Tiên tử như vậy, phủ thêm đồ cưới đẹp, dường như muốn cảnh sắc đẹp nhất trong thiên địa cũng phải mất đi phồn hoa vốn có của nó. Nữ tử như nàng không nên thuộc về trần thế, nhưng hiện giờ lại muốn gả xuống phàm trần.
Nếu là có thể cưới nàng làm vợ, cho dù bảo bọn họ ngày hôm sau đi chết, cũng có người nguyện ý.
- Nàng chính là cô gái Lâm Phong yêu nhất trong lời đồn đi, đẹp quá, so với Công chúa còn đẹp hơn. Lâm Phong tuy là Nhân quân nhưng cũng đủ rồi.
Mọi người cảm thán trong lòng, nhìn dòng người cuồn cuộn chậm rãi đi qua trước mặt, nhưng đôi mắt của bọn họ lại thủy chung không rời khỏi dung nhan khuynh quốc khuynh thành kia.
Giờ phút này, tiên tử trong mắt của bọn họ, khiến cho nhật nguyệt thất sắc, trên mặt tiên tử mang theo nụ cười nhẹ nhàng, một chút thản nhiên khiến vẻ đẹp của nàng.... Tuyệt thế.
Ngẩng đầu, nhìn thoáng qua sắc trời âm trầm, Mộng Tình dừng lại một lát, ngay sau đó lại cười, trời như vậy thì đã sao, hiện giờ nàng đã là thê tử của Lâm Phong, kiếp này không hối hận, cuộc đời này không đổi!
Mọi người đi theo đội ngũ đón dâu, theo bước chân của bọn họ mà di chuyển từng bước, chứng khiến đại hôn của Nhân quân Tuyết Nguyệt. Nhưng mà Lâm Phong lại chưa từng hiện thân, khiến rất nhiều người nghi hoặc, nếu là Lâm Phong không xuất hiện, vậy làm sao đại hôn.
Hoàng cung, vẫn yên tĩnh như cũ, yên tĩnh đến nỗi làm cho người khác cảm giác có chút áp lực.
Bầu trời âm trầm, khiến hoàng cung bị một bóng ma rộng lớn bao phủ, mang theo vài phần lãnh khí.
Nơi cửa chính hoàng thành mở rộng, ngoại trừ cổng vào có lác đác mấy thủ vệ quân ngoại, thì không có một bóng người, ngay cả người ra vào cũng không có.
Quảng trường mênh mông vô cùng kia, cũng là không người, yên tĩnh, yên tĩnh đến có chút đáng sợ.
Ầm, ầm, ầm!
Mặt đất hơi hơi rung động, giống như chấn động của nơi xa xa truyền về, tiếng bước chân chấn động cuồn cuộn chậm rãi truyền lại, đánh vỡ sự yên tĩnh ở bên ngoài quảng trường rộng lớn trong hoàng cung.
Nhưng chuyện này dường như vẫn không thể làm cho đám người trong hoàng cung kia coi trọng, thủ vệ nơi cổng vào hoàng cung chỉ thản nhiên nhẫn nhịn liếc mắt một cái, ngay sau đó lại đều tự bận rộn trên cương vị của mình, thật giống như không nhìn thấy đoàn người ở phía xa tiến lại.
Ầm ầm ầm.
Mặt đất chấn động ngày càng kịch liệt, đội ngũ trùng trùng điệp điệp phía xa tiến tới. Thạch Viên đi ở hàng đầu tiên, thân thể khổng lồ cao hơn ba mét giống như một tòa thành, mỗi một bước đều phát ra lực lượng rung động, lực lượng đáng sợ kia đủ để đem bất cứ kẻ nào dẫm nát.
Ở phía sau Thạch Viêng, đội ngũ đón dâu cuồn cuộn rộng ước chừng vài thước, dài hơn vạn mét. Hơn nữa, hai bên trái phải cùng mặt sau đội ngũ đón dâu cũng là tất cả mọi người theo chân mà đến, chuẩn bị cùng nhau chứng kiến đại hôn.
Song khi bọn họ lại đây, nhìn thấy bên ngoài hoàng cung, ngay cả một cái chữ hỉ cũng không có, ánh mắt đã có chút khác thường. Gió mát thổi qua đánh vào người khiến mọi người cảm giác lạnh quá, dường như sắp có chuyện gì phát sinh.
Trước mặt là một cảnh tượng thật quỷ dị. Hôm nay chính là ngày đại hôn của Công chúa, nhưng thời điểm đội ngũ đón dâu cuồn cuộn tiến đến, hoàng cung lại lạnh lùng không có đến nửa điểm phản ứng, không ai nghênh đón, thậm chí giống như không có người biết đến chuyện này. Bọn họ không hề nhìn thấy bất cứ một vật hỉ khánh cát tường nào tượng trưng cho đại hôn.
Người đón dâu đương nhiên cũng nhìn thấy một màn quỷ dị này, nhưng mà bước chân Thạch Viêng vẫn ổn định như trước, một bước giẫm xuống mặt đất lại chấn động ầm ầm, đội ngũ hùng mạnh cũng chỉ là an tĩnh đi theo, không ai để ý khung cảnh dị thường này, thậm chí không ai nói nhiều một câu.
Thời điểm toàn bộ đội ngũ đều bước vào giữa quảng trường, thì trong hoàng cung cuối cùng dường như cũng có một tia động tĩnh. Tại giữa giọng nói chấn động hỗn loạn kia, phảng phất có từng tiếng vang phá không truyền lại.
Rất nhanh, từ trong hoàng cung, có một hàng người trùng trùng điệp điệp xuất hiện, cuối cùng cũng có người từ trong hoàng cung đi ra.
Những người này nguyên một đám khoác Tuyết Long bào, uy vũ không tầm thường, giống như Xà Quỳnh cùng với Xà Hoàn, phụ thân Xà Quỳnh, phục sức cực kỳ uy nghiêm, là tượng trưng cho thân phận đội quân chân chính, tinh nhuệ nhất nước Tuyết Nguyệt, Tuyết Long vệ, người trong đó toàn bộ đều là cường giả Huyền Vũ cảnh.
- Tuyết Long vệ!
Nhìn một hàng đội ngũ hùng mạnh này ánh mắt mọi người cứng đờ. Từ sau khi Lâm Phong quật khởi, Bát đại công tử tranh đấu, nhóm cường giả Xà Quỳnh Xà Hoàn hiện thân, Tuyết Long vệ cũng đã không còn là bí mật. Người nào của nước Tuyết Nguyệt cũng biết rằng, trong hoàng cung có một cỗ lực lượng cường đại và đáng sợ như vậy.
Nhưng, tiến tới nghênh đón đội ngũ đón dâu tại sao lại là Tuyết Long vệ? Cỗ thế lực ngầm hùng mạnh nhất Tuyết Nguyệt!
Cửa chính hoàng cung mở hết cỡ, thị vệ canh giữ ở ngoài cửa chính hoàng cung, giờ phút này toàn bộ đều quỳ trên mặt đất, cung kính cúi đầu, một câu cũng không dám nói.
Mà từ trong cửa kia, một hàng người khác chậm rãi đi ra, một hàng bốn người này thì đến ba người phía sau đều là người mặc Tuyết Long bào, bất quá mấy người này có chút khác biệt với đội ngũ mặc Tuyết Long bào đi ra lúc trước. Nhìn kỹ liền phát hiện thấy, đám người Tuyết Long vệ xuất hiện lúc đầu, chi làm chín đại đội, mỗi một đại đội đều có người cầm đầu, trên Tuyết Long bào có in huy hiệu màu bạc.
Mà lúc này, ba gã đang đi ra kia, cũng là Tuyết Long bào nhưng có in huy hiệu màu vàng.
Người có được Tuyết Long bào in huy hiệu màu bạc chính là Thống lĩnh Tuyết Long vệ, giống như Xà Hoàn.
Mà người có được Tuyết Long bào in huy hiệu màu vàng chính là Thống soái Tuyết Long vệ, ba vị thống soái là thuộc hạ trực tiếp dưới trướng của người thanh niên đi phía trước bọn họ.
Thanh niên kia, vẻ mặt hống hách, toàn thân đều lộ ra một loại khí phách vương giả.
- Thái tử, Đoàn Vô Đạo!
Ánh mắt mọi người cứng đờ. Bóng người đi ra này rõ ràng chính là Thái tử điện hạ của nước Tuyết Nguyệt, bá đạo hống hách, người thuận thì sống, nghịch thì chết, Đoàn Vô Đạo.
Lâm Phong đạt được quán quân đại hội Tuyết Vực, mà Đoàn Vô Đạo lấy được vị trí thứ hai, Đoàn Vô Đạo bị Lâm Phong áp chế!
Ầm vang!
Bước chân Thạch Viên đạp thật mạnh lên mặt đất, mặt đất lập tức sụp đổ, nứt toác, xuất hiện một khe hở thật lớn. Bước chân Thạch Viên cũng ngừng lại, toàn bộ đội ngũ đón dâu phía sau cũng ngừng lại.
Xoẹt...xoẹt...xoẹt!!!
Từng giọng nói vang lên, tiếng bước chân, tiếng trường bào phiêu động không ngừng vang lên. Ngay sau đó, chỉ thấy bốn phía quảng trường mênh mông kia liên tục có bóng người không ngừng trào ra, bóng người vô cùng vô tận, có người mặc hắn phục màu sắc bất đồng, cũng có người mặc một loại hắn phục quân sĩ.
Tóm lại, đám người kia sau khi đi ra trực tiếp vây quanh đội ngũ đón dâu, đem cả cái quảng trường rộng mênh mông bao bọc ở trong.
- Sao lại thế này, đã xảy ra chuyện gì?
Đám người đi theo mà đến rất nhiều, cũng bị vây ở trong, ánh mắt bọn họ đều là hoảng sợ. Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Hôm nay không phải là ngày đại hôn của Lâm Phong, tiến đến hoàng cung cầu hôn sao. Tại sao lại như vậy. Thời điểm đội ngũ đón dâu đi vào hoàng cung lại bị một đám người vây chết, những người đó đều lộ ra ánh mắt bất thiện, khí thế hung ác.
- Nước Tuyết Nguyệt đây là muốn xuống tay với Lâm Phong!
Tâm mọi người đều run rẩy, đón dâu? Đem Công chúa Đoàn Hân Diệp gả cho Lâm Phong?
Nực cười, cái này căn bản là chuyện cười. Thái tử Tuyết Nguyệt, Đoàn Vô Đọa bị Lâm Phong áp chế, Lâm Phong thậm chí còn được phong danh hiệu Nhân quân, ngồi ngang hàng với Quân vương. Hoàng cung thật có thể dung nạp hắn?
Tuyệt Thế Vũ Thần
Đánh giá:
Truyện Tuyệt Thế Vũ Thần
Story
Chương 716: U Ám Bao Phủ Không Trung
10.0/10 từ 24 lượt.