Tuyệt Thế Vũ Thần
Chương 578: Cái Tát Nhục Nhã
107@-Tiếng vang chát chúa này là tiếng Lâm Phong tát vào mặt Vũ Kiếm.
Xuống tay cũng không nặng lắm, nhưng một bạt tai này cũng đủ khiến Vũ Kiếm mất hết mặt mũi, hơn nữa còn chưa chấm dứt, Lâm Phong đã nói, phải tát hắn mười cái.
- Bụp, bụp, bụp...
Tiếng vang không ngừng, bàn tay Lâm Phong nhanh như ảo ảnh, lần lượt đánh vào mặt Vũ Kiếm, đồng thời cũng là đánh vào trong lòng hắn.
Mười cái tát qua đi, Lâm Phong ngừng lại, nhìn Vũ Kiếm còn đang ngây ngốc, trên khuôn mặt vàng vọt vẫn là nụ cười sáng lạn, nhưng nụ cười kia lại làm cho người khác cảm thấy tà dị.
Đến hiện tại, mọi người còn không hiểu rõ, vì sao khí tức trên người Lâm Phong yếu ớt như thế, nhưng Huyền Vũ cảnh tầng bốn như Vũ Kiếm ở trước mặt hắn chỉ có thể bị bạt tai không ngừng?
Bọn họ đương nhiên không biết, Lâm Phong tu luyện Cửu Chuyển Phật Ma công, đại Chu Thiên tuần hoàn đầy đủ, hiện giờ đã có được năm nghìn Cửu Chuyển Phật Ma lực, điều này cũng có nghĩa là, cho dù không sử dụng năm nghìn Phật Ma lực kia, tu vi lực lượng của Lâm Phong cũng là Huyền Vũ cảnh tầng năm.
Nhục thể của Huyền Vũ cảnh tầng năm tùy ý đánh ra một quyền liền tương đương với cao thủ Huyền Vũ cảnh tầng bốn sử dụng pháp thuật công kích, một quyền này đánh ra, chỉ là một ngón tay hèn mọn của Vũ Kiếm làm sao có thể đỡ.
Hắn đối kháng với lực lượng của Lâm Phong, đây mới là hành vi muốn chết thực sự.
- Vốn chỉ tính đánh ngươi mười cái tát, nhưng chỉ dựa vào câu nói lúc sau của ngươi, lại thêm mười cái tát.
Lâm Phong thản nhiên nói, Vũ Kiếm còn đứng ở đó nhìn hắn, liền sững sờ, dường như ngay cả phản kháng đều quên.
Mà giờ phút này, Lâm Phong nói muốn đánh hắn mười cái tát dường như nói một việc nhỏ bé không đáng kể, giống như chỉ cần Lâm Phong muốn đánh hắn thì có thể đánh.
- Chíu, chíu, chíu....
Một cỗ kiếm ý đáng sợ phóng thích ra, cả người Vũ Kiếm đột nhiên như một thanh kiếm vô cùng sắc bén, chuôi kiếm này dường như muốn ra khỏi vỏ.
- Ngu ngốc.
- Oanh!
Lại là một tiếng động trầm đục truyền tới, quả đấm của Lâm Phong trực tiếp đánh vào ngực Vũ Kiếm, vị trí trái tim hắn, khiến phần bụng hắn lõm xuống, kiếm ý toàn thân toàn bộ tiêu tan.
- Loại người như ngươi có thể đứng ở chiến đài này thật sự một sự sỉ nhục.
Lâm Phong nói, ngay sau đó những cái tát lại không ngừng rơi xuống, Lâm Phong lại tát Vũ Kiếm mười cái, xuống tay vẫn như cũ không nặng, nhưng mỗi bạt tai đều như thể thanh đao cắm vào trái tim hắn, đau, cực kỳ đau.
Lâm Phong là tra tấn tinh thần hắn, phá hủy ý chí của hắn, hủy diệt trái tim võ đạo của hắn.
Mỗi một câu nói, mỗi một bạt tai sẽ không làm hắn bị thương nặng, nhưng đả kích đối với hắn là không từ nào diễn tả được. Mặc dù Lâm Phong không giết Vũ Kiếm, Vũ Kiếm cũng không trọng thương, mà Lâm Phong muốn hủy diệt tinh thần hắn.
Vũ Kiếm chỉ là người thứ nhất, còn có Vũ Cầm, Vu Thanh, cùng với hai hắn thanh niên mặc áo đen, Lâm Phong đều âm thầm nhớ kỹ, lòng dạ có rộng rãi nữa, cũng có một phần thù hận hủy thiên diệt địa này.
Những người này muốn mạng Lâm Phong, Lâm Phong tự nhiên sẽ không để cho bọn họ thất vọng, có lẽ bọn họ đến trước khi chết mới chân chính nhận ra, Thần Chết chính là Lâm Phong.
- Sỉ nhục, cút!
Cuối cùng, Lâm Phong đánh một quyền trên người Vũ Kiếm, khiến thân thể Vũ Kiếm bay ra ngoài, rơi nặng nề trên mặt đất.
Huyền Vũ cảnh tầng bốn như Vũ Kiếm lại không chịu nổi một kích, chật vật như thế.
Đám người nhìn Lâm Phong hành hạ đánh bại Vũ Kiếm từ đầu đến cuối, đôi mắt bọn họ đều mở rất lớn, như thể muốn xem cho rõ năng lực của Lâm Phong.
Nhưng bọn họ thất vọng rồi, từ đầu đến cuối, Lâm Phong cũng không có sử dụng năng lực kỳ lạ gì, chỉ là nắm đấm đơn giản, và cái tát chát chúa.
Nhưng chính bởi vì không có bất kỳ cái gì kỳ lạ, ngược lại khiến Lâm Phong có vẻ nổi bật.
- Lực lượng thân thể, đây thuộc loại lực lượng của thân thể.
Tâm mọi người chấn động, trong đầu hiện lên hình ảnh một người, khí tức của Lâm Phong rất nhỏ yếu, thậm chí còn không đến Huyền Vũ cảnh, thoạt nhìn không chịu nổi một kích, tất cả mọi người đều cho là hắn sẽ bị Vũ Kiếm hành hạ đến chết.
Nhưng hôm này Lâm Phong chính là cho bọn họ một bài học, ngoài trừ khí tức bên ngoài, còn có một loại lực lượng, là lực lượng căn nguyên của một người, lực lượng thân thể.
Chỉ có điều, lâu lắm rồi bọn họ không nhìn thấy, thậm chí cho tới bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy võ tu thân thể hùng mạnh, Lâm Phong là một loại tương tự
Công pháp tu luyện thân thể sớm theo thời đại đổi mới mà không ngừng xói mòn, tu sĩ võ đạo tu luyện công pháp thần thông, đao thương kiếm kích, phong lôi hỏa điện, tu luyện các vũ kỹ hủy diệt, các loại phương pháp tu luyện thuật pháp nhiều vô cùng tận, duy chỉ có người tu luyện thân thể là rất ít nhìn thấy.
Nhưng mà, hôm nay bọn họ thấy được, lực lượng võ đạo cũng không chỉ có thuật pháp. Lực lượng thân thể có thể nháy mắt phá hủy một võ tu thực lực cường đại, dùng một nắm đấm đơn giản phá nát kiếm chỉ, dùng bàn tay không có bất kỳ tia chân nguyên nào, không ngừng bạt tai một cao thủ Huyền Vũ cảnh tầng bốn, làm cho đối phương ngay cả lực lượng phản kháng cũng không có.
Công pháp luyện thể là người kia lĩnh ngộ, lĩnh vực bọn họ rất ít được thấy đến.
Những thanh niên trên chiến đài, giờ phút này đều thật sự cẩn thận đánh giá Lâm Phong mới tới.
Sắc mặt vẫn có chút vàng vọt, hơi thở trên người cũng vẫn mỏng manh như vậy, nhưng nụ cười của hắn lại vẫn trong suốt, rạng rỡ.
Lúc này bọn họ mới thật sự cảm nhận được, trong nụ cười sáng lạn kia, ẩn chứa tự tin, hồn nhiên. Đó là một loại tự tin từ trong xương tủy, thanh niên mang theo bệnh tật này, cho tới bây giờ cũng không hoài nghi năng lực của mình, cho dù tất cả mọi người khinh thường, lấy ánh mắt miệt thị đợi chờ chê cười hắn, nhưng hắn không quan tâm. Người thực sự hùng mạnh, trong lòng sẽ không để ý bất kỳ ánh mắt khác thường của người nào, sự thật sẽ chứng minh tất cả.
- Thú vị.
Vân Phi Dương nhìn Lâm Phong thì thào nói nhỏ, trận đầu chiến đấu, hắn cho mọi người một bất ngờ, một ngạc nhiên vui mừng ngoài dự liệu của mọi người.
Trận thứ hai, có lẽ mọi người đều cho rằng không còn có bất ngờ phát sinh. Nhưng mà, trận thứ hai cũng khiến mọi người khiếp sợ không kém trận đầu. Một trận này làm cho bọn họ ý thức được, võ tu còn tồn tại một loại là người tu luyện thân thể.
Ánh mắt của Lâm Phong từ trên người Vũ Kiếm dời đến Vũ Cầm. Hai tên Vũ gia này không phải mục tiêu của hắn, chỉ có điều hai hòn đá kê chân này sớm muộn cũng bị hắn phá hủy mà thôi. Ở trong mắt Lâm Phong, bọn họ căn bản còn không có vị trí nào, có lẽ trong lòng bọn họ còn kịp cảm thấy hưng phấn vì Lâm Phong mất tích. Nghĩ đến Lâm Phong đã vĩnh viễn chết vào đêm hôm đó, từ nay về sau tan biến trên thế giới này, bọn họ căn bản còn chưa ý thức được bọn họ đã bước một chân vào vực sâu tử vong, chỉ thiếu chút nữa chính là vạn kiếp bất phục.
Nâng mắt lên nhìn từng người trên chiến đài, những người của nước Tuyết Nguyệt Lâm Phong đương nhiên nhận ra, cũng nhận ra bảy người của Tân Thiên Phong Thất Sứ của nước Thiên Phong.
Về phần đế quốc Long Sơn, ngoại trừ những người ngày ấy tới dịch quán khiêu khích mọi người, Lâm Phong còn thấy thêm vài người quen thuộc.
Thiên kim của đệ nhất thế gia Thiên Long thành, Đường U U, vẫn kinh diễm như vậy, đứng ở đó như hạc giữa bầy gà làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Bên phải nàng, cách một người, cũng là một nữ tử xinh đẹp khiến người khác hít thở không thông, cùng nàng nổi danh, Thanh Mộng Tâm. Lúc này Thanh Mộng Tâm đang cười yếu ớt, đôi mắt như thu ba không biết câu đi tâm bao người, không biết có bao nhiêu người là vì nàng và Đường U U mà đến.
Chân chính làm Lâm Phong khiếp sợ chính là người trung niên đứng giữa hai vị tuyệt thế giai nhân, hắn như vậy rất dễ dàng bị người xem nhẹ coi thường.
Nhưng thời điểm ánh mắt Lâm Phong chính thức rơi trên người hắn, lại phát hiện mình sai lầm rồi. Một người như vậy, bất kể đứng ở đâu, cũng sẽ không bị người ta xem thường, cho dù nhìn hắn có vẻ rất bình thường, nhưng cỗ khí chất vô hình toát ra, không ai sẽ cảm giác hắn đứng giữa hai vị tuyệt thế giai nhân sẽ có bất kỳ chỗ nào không hợp, dường như hắn vốn là nên đứng đó, đứng ở giữa hai nàng trở thành tiêu điểm của mọi người.
Hơn nữa, người này Lâm Phong cũng đã gặp.
Gặp qua trong Tinh Thần điện, Lâm Phong còn nhớ rõ, có một nữ tử tên là Ly Hận đi theo hắn, tu vi Huyền Vũ cảnh tầng năm, nàng nói là muội muội của hắn, nhưng Lâm Phong lại không thể nào tin.
Mặt khác, lão nhân cùng Lâm Phong giao dịch Huyết Hồn thảo nói cho Lâm Phong biết, ở Tinh Thần điện, có ít người là có thể ảnh hưởng đến quy tắc, thanh niên này là một trong số đó.
Lúc này nhìn đến hắn, Lâm Phong rất tự nhiên nghĩ tới một cái tên.
- Thanh niên đệ nhất hoàng thất đế quốc Long Sơn, Quân Mạc Tích!
Tuyệt Thế Vũ Thần
Xuống tay cũng không nặng lắm, nhưng một bạt tai này cũng đủ khiến Vũ Kiếm mất hết mặt mũi, hơn nữa còn chưa chấm dứt, Lâm Phong đã nói, phải tát hắn mười cái.
- Bụp, bụp, bụp...
Tiếng vang không ngừng, bàn tay Lâm Phong nhanh như ảo ảnh, lần lượt đánh vào mặt Vũ Kiếm, đồng thời cũng là đánh vào trong lòng hắn.
Mười cái tát qua đi, Lâm Phong ngừng lại, nhìn Vũ Kiếm còn đang ngây ngốc, trên khuôn mặt vàng vọt vẫn là nụ cười sáng lạn, nhưng nụ cười kia lại làm cho người khác cảm thấy tà dị.
Đến hiện tại, mọi người còn không hiểu rõ, vì sao khí tức trên người Lâm Phong yếu ớt như thế, nhưng Huyền Vũ cảnh tầng bốn như Vũ Kiếm ở trước mặt hắn chỉ có thể bị bạt tai không ngừng?
Bọn họ đương nhiên không biết, Lâm Phong tu luyện Cửu Chuyển Phật Ma công, đại Chu Thiên tuần hoàn đầy đủ, hiện giờ đã có được năm nghìn Cửu Chuyển Phật Ma lực, điều này cũng có nghĩa là, cho dù không sử dụng năm nghìn Phật Ma lực kia, tu vi lực lượng của Lâm Phong cũng là Huyền Vũ cảnh tầng năm.
Nhục thể của Huyền Vũ cảnh tầng năm tùy ý đánh ra một quyền liền tương đương với cao thủ Huyền Vũ cảnh tầng bốn sử dụng pháp thuật công kích, một quyền này đánh ra, chỉ là một ngón tay hèn mọn của Vũ Kiếm làm sao có thể đỡ.
Hắn đối kháng với lực lượng của Lâm Phong, đây mới là hành vi muốn chết thực sự.
- Vốn chỉ tính đánh ngươi mười cái tát, nhưng chỉ dựa vào câu nói lúc sau của ngươi, lại thêm mười cái tát.
Lâm Phong thản nhiên nói, Vũ Kiếm còn đứng ở đó nhìn hắn, liền sững sờ, dường như ngay cả phản kháng đều quên.
Mà giờ phút này, Lâm Phong nói muốn đánh hắn mười cái tát dường như nói một việc nhỏ bé không đáng kể, giống như chỉ cần Lâm Phong muốn đánh hắn thì có thể đánh.
- Chíu, chíu, chíu....
Một cỗ kiếm ý đáng sợ phóng thích ra, cả người Vũ Kiếm đột nhiên như một thanh kiếm vô cùng sắc bén, chuôi kiếm này dường như muốn ra khỏi vỏ.
- Ngu ngốc.
- Oanh!
Lại là một tiếng động trầm đục truyền tới, quả đấm của Lâm Phong trực tiếp đánh vào ngực Vũ Kiếm, vị trí trái tim hắn, khiến phần bụng hắn lõm xuống, kiếm ý toàn thân toàn bộ tiêu tan.
- Loại người như ngươi có thể đứng ở chiến đài này thật sự một sự sỉ nhục.
Lâm Phong nói, ngay sau đó những cái tát lại không ngừng rơi xuống, Lâm Phong lại tát Vũ Kiếm mười cái, xuống tay vẫn như cũ không nặng, nhưng mỗi bạt tai đều như thể thanh đao cắm vào trái tim hắn, đau, cực kỳ đau.
Lâm Phong là tra tấn tinh thần hắn, phá hủy ý chí của hắn, hủy diệt trái tim võ đạo của hắn.
Mỗi một câu nói, mỗi một bạt tai sẽ không làm hắn bị thương nặng, nhưng đả kích đối với hắn là không từ nào diễn tả được. Mặc dù Lâm Phong không giết Vũ Kiếm, Vũ Kiếm cũng không trọng thương, mà Lâm Phong muốn hủy diệt tinh thần hắn.
Vũ Kiếm chỉ là người thứ nhất, còn có Vũ Cầm, Vu Thanh, cùng với hai hắn thanh niên mặc áo đen, Lâm Phong đều âm thầm nhớ kỹ, lòng dạ có rộng rãi nữa, cũng có một phần thù hận hủy thiên diệt địa này.
Những người này muốn mạng Lâm Phong, Lâm Phong tự nhiên sẽ không để cho bọn họ thất vọng, có lẽ bọn họ đến trước khi chết mới chân chính nhận ra, Thần Chết chính là Lâm Phong.
- Sỉ nhục, cút!
Cuối cùng, Lâm Phong đánh một quyền trên người Vũ Kiếm, khiến thân thể Vũ Kiếm bay ra ngoài, rơi nặng nề trên mặt đất.
Huyền Vũ cảnh tầng bốn như Vũ Kiếm lại không chịu nổi một kích, chật vật như thế.
Đám người nhìn Lâm Phong hành hạ đánh bại Vũ Kiếm từ đầu đến cuối, đôi mắt bọn họ đều mở rất lớn, như thể muốn xem cho rõ năng lực của Lâm Phong.
Nhưng bọn họ thất vọng rồi, từ đầu đến cuối, Lâm Phong cũng không có sử dụng năng lực kỳ lạ gì, chỉ là nắm đấm đơn giản, và cái tát chát chúa.
Nhưng chính bởi vì không có bất kỳ cái gì kỳ lạ, ngược lại khiến Lâm Phong có vẻ nổi bật.
- Lực lượng thân thể, đây thuộc loại lực lượng của thân thể.
Tâm mọi người chấn động, trong đầu hiện lên hình ảnh một người, khí tức của Lâm Phong rất nhỏ yếu, thậm chí còn không đến Huyền Vũ cảnh, thoạt nhìn không chịu nổi một kích, tất cả mọi người đều cho là hắn sẽ bị Vũ Kiếm hành hạ đến chết.
Nhưng hôm này Lâm Phong chính là cho bọn họ một bài học, ngoài trừ khí tức bên ngoài, còn có một loại lực lượng, là lực lượng căn nguyên của một người, lực lượng thân thể.
Chỉ có điều, lâu lắm rồi bọn họ không nhìn thấy, thậm chí cho tới bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy võ tu thân thể hùng mạnh, Lâm Phong là một loại tương tự
Công pháp tu luyện thân thể sớm theo thời đại đổi mới mà không ngừng xói mòn, tu sĩ võ đạo tu luyện công pháp thần thông, đao thương kiếm kích, phong lôi hỏa điện, tu luyện các vũ kỹ hủy diệt, các loại phương pháp tu luyện thuật pháp nhiều vô cùng tận, duy chỉ có người tu luyện thân thể là rất ít nhìn thấy.
Nhưng mà, hôm nay bọn họ thấy được, lực lượng võ đạo cũng không chỉ có thuật pháp. Lực lượng thân thể có thể nháy mắt phá hủy một võ tu thực lực cường đại, dùng một nắm đấm đơn giản phá nát kiếm chỉ, dùng bàn tay không có bất kỳ tia chân nguyên nào, không ngừng bạt tai một cao thủ Huyền Vũ cảnh tầng bốn, làm cho đối phương ngay cả lực lượng phản kháng cũng không có.
Công pháp luyện thể là người kia lĩnh ngộ, lĩnh vực bọn họ rất ít được thấy đến.
Những thanh niên trên chiến đài, giờ phút này đều thật sự cẩn thận đánh giá Lâm Phong mới tới.
Sắc mặt vẫn có chút vàng vọt, hơi thở trên người cũng vẫn mỏng manh như vậy, nhưng nụ cười của hắn lại vẫn trong suốt, rạng rỡ.
Lúc này bọn họ mới thật sự cảm nhận được, trong nụ cười sáng lạn kia, ẩn chứa tự tin, hồn nhiên. Đó là một loại tự tin từ trong xương tủy, thanh niên mang theo bệnh tật này, cho tới bây giờ cũng không hoài nghi năng lực của mình, cho dù tất cả mọi người khinh thường, lấy ánh mắt miệt thị đợi chờ chê cười hắn, nhưng hắn không quan tâm. Người thực sự hùng mạnh, trong lòng sẽ không để ý bất kỳ ánh mắt khác thường của người nào, sự thật sẽ chứng minh tất cả.
- Thú vị.
Vân Phi Dương nhìn Lâm Phong thì thào nói nhỏ, trận đầu chiến đấu, hắn cho mọi người một bất ngờ, một ngạc nhiên vui mừng ngoài dự liệu của mọi người.
Trận thứ hai, có lẽ mọi người đều cho rằng không còn có bất ngờ phát sinh. Nhưng mà, trận thứ hai cũng khiến mọi người khiếp sợ không kém trận đầu. Một trận này làm cho bọn họ ý thức được, võ tu còn tồn tại một loại là người tu luyện thân thể.
Ánh mắt của Lâm Phong từ trên người Vũ Kiếm dời đến Vũ Cầm. Hai tên Vũ gia này không phải mục tiêu của hắn, chỉ có điều hai hòn đá kê chân này sớm muộn cũng bị hắn phá hủy mà thôi. Ở trong mắt Lâm Phong, bọn họ căn bản còn không có vị trí nào, có lẽ trong lòng bọn họ còn kịp cảm thấy hưng phấn vì Lâm Phong mất tích. Nghĩ đến Lâm Phong đã vĩnh viễn chết vào đêm hôm đó, từ nay về sau tan biến trên thế giới này, bọn họ căn bản còn chưa ý thức được bọn họ đã bước một chân vào vực sâu tử vong, chỉ thiếu chút nữa chính là vạn kiếp bất phục.
Nâng mắt lên nhìn từng người trên chiến đài, những người của nước Tuyết Nguyệt Lâm Phong đương nhiên nhận ra, cũng nhận ra bảy người của Tân Thiên Phong Thất Sứ của nước Thiên Phong.
Về phần đế quốc Long Sơn, ngoại trừ những người ngày ấy tới dịch quán khiêu khích mọi người, Lâm Phong còn thấy thêm vài người quen thuộc.
Thiên kim của đệ nhất thế gia Thiên Long thành, Đường U U, vẫn kinh diễm như vậy, đứng ở đó như hạc giữa bầy gà làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Bên phải nàng, cách một người, cũng là một nữ tử xinh đẹp khiến người khác hít thở không thông, cùng nàng nổi danh, Thanh Mộng Tâm. Lúc này Thanh Mộng Tâm đang cười yếu ớt, đôi mắt như thu ba không biết câu đi tâm bao người, không biết có bao nhiêu người là vì nàng và Đường U U mà đến.
Chân chính làm Lâm Phong khiếp sợ chính là người trung niên đứng giữa hai vị tuyệt thế giai nhân, hắn như vậy rất dễ dàng bị người xem nhẹ coi thường.
Nhưng thời điểm ánh mắt Lâm Phong chính thức rơi trên người hắn, lại phát hiện mình sai lầm rồi. Một người như vậy, bất kể đứng ở đâu, cũng sẽ không bị người ta xem thường, cho dù nhìn hắn có vẻ rất bình thường, nhưng cỗ khí chất vô hình toát ra, không ai sẽ cảm giác hắn đứng giữa hai vị tuyệt thế giai nhân sẽ có bất kỳ chỗ nào không hợp, dường như hắn vốn là nên đứng đó, đứng ở giữa hai nàng trở thành tiêu điểm của mọi người.
Hơn nữa, người này Lâm Phong cũng đã gặp.
Gặp qua trong Tinh Thần điện, Lâm Phong còn nhớ rõ, có một nữ tử tên là Ly Hận đi theo hắn, tu vi Huyền Vũ cảnh tầng năm, nàng nói là muội muội của hắn, nhưng Lâm Phong lại không thể nào tin.
Mặt khác, lão nhân cùng Lâm Phong giao dịch Huyết Hồn thảo nói cho Lâm Phong biết, ở Tinh Thần điện, có ít người là có thể ảnh hưởng đến quy tắc, thanh niên này là một trong số đó.
Lúc này nhìn đến hắn, Lâm Phong rất tự nhiên nghĩ tới một cái tên.
- Thanh niên đệ nhất hoàng thất đế quốc Long Sơn, Quân Mạc Tích!
Tuyệt Thế Vũ Thần
Đánh giá:
Truyện Tuyệt Thế Vũ Thần
Story
Chương 578: Cái Tát Nhục Nhã
10.0/10 từ 24 lượt.