Tuyệt Thế Vũ Thần
Chương 569: Lão Nhân Và Cô Gái
179@-- Núi xanh vẫn như trước, chí khí anh hùng nay còn đâu?!
- Thiếu niên, lập hạ lăng vân chí, muốn đạp phá núi non này…
- Dù thiên địa bi thương bao nhiêu, thiếu niên đã qua đời, trời cao bi thiết, chỉ có nâng cốc nhớ ngày xưa, nhớ lại ngày xưa…
Ca khúc du dương quanh quẩn tại một mảnh hoang địa cạnh thành Thiên Long, giữa chốn dân dã, trên con đường nhỏ, một già một trẻ, lưng gánh sọt thuốc. Lão già thì thân thể đã hơi còng lưng, lộ ra vẻ tang thương, tiếng ca lão hát lên mang theo bi thương cùng bất đắc dĩ.
Mà người nhỏ tuổi là một thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi, tóc tết bím ngựa, vẻ mặt đơn thuần, lộ ra mấy phần không hiểu thế sự, nhưng nghe tiếng ca của ông lão thì trong mắt nó vẫn lộ ra mấy phần bi thương.
- Ông, sao ông lại tới nữa rồi!
Giọng nói thiếu nữ trong sáng thanh thúy, không có tạp chất, dù không động lòng người nhưng rất dễ nghe.
- Tiểu Nhã, nhớ ca ca của con không?
Đôi mắt tang thương nhìn về cô gái, trong ánh mắt đẩy sủng nịch, trong lúc ông lão nói chuyện, khóe mắt khó dấu vẻ thương cảm.
- Ông, ông đừng nói nữa, được không?
Đôi mắt trong sáng của cô gái có mấy phần cáu giận, nó quay đầu, nước mắt tràn mi.
- Tiểu Nhã, ông không nói nữa, không nói…
Ông lão sờ sờ đầu cô gái, thở dài một tiếng. Bóng người thiếu niên với thần thái sáng quắc, vừa trung hậu lại chất phác tựa hồ quanh quẩn trong đầu ông, nhưng hôm nay ông chỉ có thể nhớ lại mà thôi.
Gió nhẹ thổi qua, một già một trẻ im lặng, hai bóng lưng gánh sọt thuốc, một lớn một nhỏ tiếp tục đi tới phía trước, hình như cũng đang nhớ lại.
Đi qua mặt cỏ, xuyên qua đường nhỏ, hai người tới bên hồ.
- Ông, có rất nhiều người chết!
Cô bé kia thấy thi thể nằm trên mặt đất, trong mắt lộ vẻ kinh dị, thấp giọng nói một câu.
Ông lão cũng nhíu mày, nhưng sau đó chỉ lắc đầu.
- Nơi này còn có một người!
Cô bé thấy thấy một người trôi nổi trên mặt hồ, không có sinh khí.
- Tiểu Nhã, chúng ta đi thôi!
Ông lão kéo tay cô gái, hình như ông không muốn cho cô gái thấy những cảnh tượng này.
Tuy bị ông lão lôi kéo nhưng cô gái giống như không nỡ mà nhìn chằm chằm bóng người dưới mặt hồ.
- Ông, chờ một chút!
Cô bé hô lên, nhưng ông lão vẫn lôi kéo nó:
- Tiểu Nhã, đi thôi!
- Chờ một chút ông ơi, hắn thật giống ca ca!
Cô bé vẫn không chịu rời đi, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng người giữa hồ.
Nghe được lời của cô gái, ông lão cũng nhìn về bóng người giữa hồ nước. Là một thanh niên, khuôn mặt đường nét rõ ràng, rất thanh tú, giống một hai phần với cháu trai ông.
Số tuổi gần nhau, vẻ mặt trong sáng, chỉ là không biết nụ cười của hắn cũng rạng rỡ như ánh mặt trời giống cháu trai ông hay không?!
Ông lão nhường ra, cô gái liền lao đi, vậy mà trực tiếp bước vào trong hồ, mũi chân điểm nhẹ lên mặt nước, đạp sóng mà đi, muốn làm được như vậy, ít nhất cũng phải có tu vi Linh Vũ cảnh.
Rất nhanh, cô gái liền tới bên người nổi giữa hồ, ôm lấy người thanh niên rồi đạp nước quay vào.
- Ông, hắn còn sống.
Cô bé nhẹ nhàng đặt người thanh niên xuống, trên thân người này tràn đầy vết máu. Khuôn mặt trong sáng vì ngâm nước quá lâu mà lộ ra trắng nhợt.
Ông lão nhìn thanh niên một cái, gật đầu:
- Vậy thì ông cứu hắn đi!
Ánh mắt trong sáng nhìn ông lão mang theo vài phần mong đợi.
Thần sắc ông lão lộ ra mấy phần do dự, ông khẽ lắc đầu nói:
- Tiểu Nhã, sau khi ca ca của con đi rồi, ông đã thề qua, trừ con ra, đời này ta sẽ không cứu một ai nữa.
- Ông, đó là nói nhảm, ông là dược sư, cứu người là người nhân từ nhất, sao có thể thấy chết mà không cứu chứ. Còn nữa, ông có thấy hắn rất giống ca ca không?
Cô bé vội vã nói, trong giọng điệu tràn đầy khẩn thiết.
- Tiểu Nhã, nhưng cuối cùng thì hắn cũng không phải là ca ca của con.
Ông lão lắc đầu cười khổ.
- Con mặc kệ, ông nhất định phải cứu hắn.
Cô bé nũng nịu nói, giống như là chơi trò vô lại, làm cho ông lão nhất thời im lặng. sau khi cháu trai rời đi, trên đời này, ông chỉ còn một đứa cháu gái làm bạn, là thân nhất duy nhất của ông.
- Chỉ một lần này thôi đó!
Ông lão nhìn cô gái đưa lên một ngón tay, cô gái liền lộ ra vẻ mặt tươi cười, gật mạnh đầu:
- Cảm ơn ông!
Ông lão lắc đầu, ông khẽ ngồi xổm xuống, đưa tay sờ lên cổ tay thanh niên kia.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, ông lão liền run rẩy, đột ngột thu hồi cánh tay, trong ánh mắt lộ vẻ khiếp sợ.
- Ông, sao vậy?
Thấy động tác của ông lão, cô gái nghi hoặc hỏi.
Ông lão nhìn cô gái, trong ánh mắt lộ ra mấy phần sắc bén mà kiên định.
- Tại sao?
Cô bé không hiểu hỏi lại.
- Không thể cứu là không thể cứu! Tiểu Nhã, chúng ta đi!
Ông lão kéo tay cô gái, muốn rời đi. Cô bé không hiểu gì, ánh mắt vẫn nhìn người thanh niên kia.
- Khục khục…
Một tiếng ho khan từ miệng thanh niên kia truyền ra, máu cùng nước hồ pha lẫn trào ra, làm cho cô gái cả kinh.
- Không được! Ông, hắn còn sống, chúng ta không cứu thì hắn sẽ chết mất.
Cô bé giãy ra nắm tay ông lão, không chịu rời đi.
- Tiểu Nhã, người này, thật sự không thể cứu!
Ông lão khuyên nhủ.
- Có gì mà không thể cứu, ông, hắn thuật của ông lợi hại như vậy, tinh thông bách thảo, không có bệnh nào mà ông không trị được. Con biết vì ông không cứu được ca ca mà thề không cứu người nữa. Nhưng hiện tại, hắn rất giống ca ca, cũng sắp chết rồi, rõ ràng là ông có thể cứu, sao lại không cứu chứ?!!!
Cô bé giống như có chút tức giận, nhìn ông lão quát to, làm cho ông lão run rẩy, kinh ngạc nhìn cô gái.
Im lặng một lúc, ông lão thở dài một tiếng, đúng là vẫn không lay chuyển được cô gái. Ông liền thả sọt thuốc xuống giao cho cô gái, sau đó liền ngồi xổm xuongs, lấy từ trên người ra một cái hộp nhỏ.
Cái hộp được mở ra, bên trong chứa đầy những cái châm màu vàng rực rỡ, kim châm!
Trong tứ chi bách hải của con người, kinh mạch xương thịt đều kết nối liên thông với nhau, thông qua thuật kim châm đâm huyệt thì có thể thông khí, khơi thông máu huyết kinh mạch, phá vỡ hết thảy tắc nghẽn.
Cởi áo trên người thanh niên, trong tay ông lão xuất hiện một ngọn lửa, đốt trên mũi kim châm, kim châm hỏa diễm đâm lên người thanh niên, phát ra từng tiếng xẹt xẹt rất nhỏ.
Cô bé đứng một bên thấy một màn này liền lộ ra thần sắc khiếp sợ. Ông của nó là Cửu Châm Nhất Mệnh, ý tứ là chín châm đâm xuống thì cứu được một mạng người.
Nhưng giờ phút này, ông lão lại liên tục đâm xuống tám mươi mốt châm, có thể thấy được tình huống của người thanh niên này không phải nhỏ.
Sau khi đâm chín chín tám mươi mốt châm vào cơ thể người thanh niên, trong tay ông lão lại xuất hiện một ngọn lửa, rồi đốt lên trên đuôi kim châm, làm cho ngọn lửa theo kim châm không tắt, không ngừng thấm vào trong thân thể người thanh niên. Cả người thanh niên đã đỏ bừng, những kinh mạch máu huyết bị tắc nghẽn dần dần được đả thông.
Nơi kim châm đâm vào có từng tia máu đen chảy ra, sau đó liền bị ngọn lửa đốt đi.
Đồng thời, trên người thanh niên còn có một luồng hơi nước không ngừng bốc lên, những hơi nước này là nước hồ ngấm vào trong cơ thể, không phải là từ miệng phun ra mà phải xông cho bốc hơi.
Cô bé thấy sắc mặt người thanh niên dần trở nên hồng nhuận, trong lòng khẽ thả lỏng mấy phần. Chín châm tục mệnh, chín chín tám mốt châm đủ để giữ được chín cái mạng, không thể không cứu sống người thanh niên này.
Thân hình người thanh niên càng ngày càng hồng, dường như muốn bốc cháy, cả người cũng lộ ra hỏa quang.
- Khục, khục…
Tiếng ho khan lần nữa vang lên, dường như có vài phần khí tức, nụ cười trên mặt cô gái càng thêm rực rỡ.
- Lên!
Bàn tay ông lão rung lên, nhất thời, tám mươi một cây châm đều rời khỏi thân thể người thanh niên. Ông lão dùng ngọn lửa đốt qua lần nữa rồi bỏ vào trong hộp gỗ của mình, sau đó mới cất đi.
- Ông, sao hắn vẫn còn chưa tỉnh lại?
Cô bé nhìn ông lão hỏi, chín châm đã giữ được mạng, tám mươi mốt châm thì người thanh niên này phải tỉnh lại rồi mới đúng.
- Ông không muốn làm hắn tỉnh lại.
Ông lão nói một tiếng, sau đó liền ôm người thanh niên vác lên lưc rồi nhìn cô gái nói:
- Tiểu Nhã, con cũng gánh sọt thuốc lên rồi chúng ta về, thương thế của hắn không đơn giản đâu.
- Dạ!
Cô bé gật đầu, dù không quá hiểu ý tứ của ông lão, nhưng nếu ông đã đáp ứng cứu thì nhất định sẽ cứu sống người thanh niên này, về điểm này thì nó không hoài nghi.
Tuyệt Thế Vũ Thần
- Thiếu niên, lập hạ lăng vân chí, muốn đạp phá núi non này…
- Dù thiên địa bi thương bao nhiêu, thiếu niên đã qua đời, trời cao bi thiết, chỉ có nâng cốc nhớ ngày xưa, nhớ lại ngày xưa…
Ca khúc du dương quanh quẩn tại một mảnh hoang địa cạnh thành Thiên Long, giữa chốn dân dã, trên con đường nhỏ, một già một trẻ, lưng gánh sọt thuốc. Lão già thì thân thể đã hơi còng lưng, lộ ra vẻ tang thương, tiếng ca lão hát lên mang theo bi thương cùng bất đắc dĩ.
Mà người nhỏ tuổi là một thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi, tóc tết bím ngựa, vẻ mặt đơn thuần, lộ ra mấy phần không hiểu thế sự, nhưng nghe tiếng ca của ông lão thì trong mắt nó vẫn lộ ra mấy phần bi thương.
- Ông, sao ông lại tới nữa rồi!
Giọng nói thiếu nữ trong sáng thanh thúy, không có tạp chất, dù không động lòng người nhưng rất dễ nghe.
- Tiểu Nhã, nhớ ca ca của con không?
Đôi mắt tang thương nhìn về cô gái, trong ánh mắt đẩy sủng nịch, trong lúc ông lão nói chuyện, khóe mắt khó dấu vẻ thương cảm.
- Ông, ông đừng nói nữa, được không?
Đôi mắt trong sáng của cô gái có mấy phần cáu giận, nó quay đầu, nước mắt tràn mi.
- Tiểu Nhã, ông không nói nữa, không nói…
Ông lão sờ sờ đầu cô gái, thở dài một tiếng. Bóng người thiếu niên với thần thái sáng quắc, vừa trung hậu lại chất phác tựa hồ quanh quẩn trong đầu ông, nhưng hôm nay ông chỉ có thể nhớ lại mà thôi.
Gió nhẹ thổi qua, một già một trẻ im lặng, hai bóng lưng gánh sọt thuốc, một lớn một nhỏ tiếp tục đi tới phía trước, hình như cũng đang nhớ lại.
Đi qua mặt cỏ, xuyên qua đường nhỏ, hai người tới bên hồ.
- Ông, có rất nhiều người chết!
Cô bé kia thấy thi thể nằm trên mặt đất, trong mắt lộ vẻ kinh dị, thấp giọng nói một câu.
Ông lão cũng nhíu mày, nhưng sau đó chỉ lắc đầu.
- Nơi này còn có một người!
Cô bé thấy thấy một người trôi nổi trên mặt hồ, không có sinh khí.
- Tiểu Nhã, chúng ta đi thôi!
Ông lão kéo tay cô gái, hình như ông không muốn cho cô gái thấy những cảnh tượng này.
Tuy bị ông lão lôi kéo nhưng cô gái giống như không nỡ mà nhìn chằm chằm bóng người dưới mặt hồ.
- Ông, chờ một chút!
Cô bé hô lên, nhưng ông lão vẫn lôi kéo nó:
- Tiểu Nhã, đi thôi!
- Chờ một chút ông ơi, hắn thật giống ca ca!
Cô bé vẫn không chịu rời đi, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng người giữa hồ.
Nghe được lời của cô gái, ông lão cũng nhìn về bóng người giữa hồ nước. Là một thanh niên, khuôn mặt đường nét rõ ràng, rất thanh tú, giống một hai phần với cháu trai ông.
Số tuổi gần nhau, vẻ mặt trong sáng, chỉ là không biết nụ cười của hắn cũng rạng rỡ như ánh mặt trời giống cháu trai ông hay không?!
Ông lão nhường ra, cô gái liền lao đi, vậy mà trực tiếp bước vào trong hồ, mũi chân điểm nhẹ lên mặt nước, đạp sóng mà đi, muốn làm được như vậy, ít nhất cũng phải có tu vi Linh Vũ cảnh.
Rất nhanh, cô gái liền tới bên người nổi giữa hồ, ôm lấy người thanh niên rồi đạp nước quay vào.
- Ông, hắn còn sống.
Cô bé nhẹ nhàng đặt người thanh niên xuống, trên thân người này tràn đầy vết máu. Khuôn mặt trong sáng vì ngâm nước quá lâu mà lộ ra trắng nhợt.
Ông lão nhìn thanh niên một cái, gật đầu:
- Vậy thì ông cứu hắn đi!
Ánh mắt trong sáng nhìn ông lão mang theo vài phần mong đợi.
Thần sắc ông lão lộ ra mấy phần do dự, ông khẽ lắc đầu nói:
- Tiểu Nhã, sau khi ca ca của con đi rồi, ông đã thề qua, trừ con ra, đời này ta sẽ không cứu một ai nữa.
- Ông, đó là nói nhảm, ông là dược sư, cứu người là người nhân từ nhất, sao có thể thấy chết mà không cứu chứ. Còn nữa, ông có thấy hắn rất giống ca ca không?
Cô bé vội vã nói, trong giọng điệu tràn đầy khẩn thiết.
- Tiểu Nhã, nhưng cuối cùng thì hắn cũng không phải là ca ca của con.
Ông lão lắc đầu cười khổ.
- Con mặc kệ, ông nhất định phải cứu hắn.
Cô bé nũng nịu nói, giống như là chơi trò vô lại, làm cho ông lão nhất thời im lặng. sau khi cháu trai rời đi, trên đời này, ông chỉ còn một đứa cháu gái làm bạn, là thân nhất duy nhất của ông.
- Chỉ một lần này thôi đó!
Ông lão nhìn cô gái đưa lên một ngón tay, cô gái liền lộ ra vẻ mặt tươi cười, gật mạnh đầu:
- Cảm ơn ông!
Ông lão lắc đầu, ông khẽ ngồi xổm xuống, đưa tay sờ lên cổ tay thanh niên kia.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, ông lão liền run rẩy, đột ngột thu hồi cánh tay, trong ánh mắt lộ vẻ khiếp sợ.
- Ông, sao vậy?
Thấy động tác của ông lão, cô gái nghi hoặc hỏi.
Ông lão nhìn cô gái, trong ánh mắt lộ ra mấy phần sắc bén mà kiên định.
- Tại sao?
Cô bé không hiểu hỏi lại.
- Không thể cứu là không thể cứu! Tiểu Nhã, chúng ta đi!
Ông lão kéo tay cô gái, muốn rời đi. Cô bé không hiểu gì, ánh mắt vẫn nhìn người thanh niên kia.
- Khục khục…
Một tiếng ho khan từ miệng thanh niên kia truyền ra, máu cùng nước hồ pha lẫn trào ra, làm cho cô gái cả kinh.
- Không được! Ông, hắn còn sống, chúng ta không cứu thì hắn sẽ chết mất.
Cô bé giãy ra nắm tay ông lão, không chịu rời đi.
- Tiểu Nhã, người này, thật sự không thể cứu!
Ông lão khuyên nhủ.
- Có gì mà không thể cứu, ông, hắn thuật của ông lợi hại như vậy, tinh thông bách thảo, không có bệnh nào mà ông không trị được. Con biết vì ông không cứu được ca ca mà thề không cứu người nữa. Nhưng hiện tại, hắn rất giống ca ca, cũng sắp chết rồi, rõ ràng là ông có thể cứu, sao lại không cứu chứ?!!!
Cô bé giống như có chút tức giận, nhìn ông lão quát to, làm cho ông lão run rẩy, kinh ngạc nhìn cô gái.
Im lặng một lúc, ông lão thở dài một tiếng, đúng là vẫn không lay chuyển được cô gái. Ông liền thả sọt thuốc xuống giao cho cô gái, sau đó liền ngồi xổm xuongs, lấy từ trên người ra một cái hộp nhỏ.
Cái hộp được mở ra, bên trong chứa đầy những cái châm màu vàng rực rỡ, kim châm!
Trong tứ chi bách hải của con người, kinh mạch xương thịt đều kết nối liên thông với nhau, thông qua thuật kim châm đâm huyệt thì có thể thông khí, khơi thông máu huyết kinh mạch, phá vỡ hết thảy tắc nghẽn.
Cởi áo trên người thanh niên, trong tay ông lão xuất hiện một ngọn lửa, đốt trên mũi kim châm, kim châm hỏa diễm đâm lên người thanh niên, phát ra từng tiếng xẹt xẹt rất nhỏ.
Cô bé đứng một bên thấy một màn này liền lộ ra thần sắc khiếp sợ. Ông của nó là Cửu Châm Nhất Mệnh, ý tứ là chín châm đâm xuống thì cứu được một mạng người.
Nhưng giờ phút này, ông lão lại liên tục đâm xuống tám mươi mốt châm, có thể thấy được tình huống của người thanh niên này không phải nhỏ.
Sau khi đâm chín chín tám mươi mốt châm vào cơ thể người thanh niên, trong tay ông lão lại xuất hiện một ngọn lửa, rồi đốt lên trên đuôi kim châm, làm cho ngọn lửa theo kim châm không tắt, không ngừng thấm vào trong thân thể người thanh niên. Cả người thanh niên đã đỏ bừng, những kinh mạch máu huyết bị tắc nghẽn dần dần được đả thông.
Nơi kim châm đâm vào có từng tia máu đen chảy ra, sau đó liền bị ngọn lửa đốt đi.
Đồng thời, trên người thanh niên còn có một luồng hơi nước không ngừng bốc lên, những hơi nước này là nước hồ ngấm vào trong cơ thể, không phải là từ miệng phun ra mà phải xông cho bốc hơi.
Cô bé thấy sắc mặt người thanh niên dần trở nên hồng nhuận, trong lòng khẽ thả lỏng mấy phần. Chín châm tục mệnh, chín chín tám mốt châm đủ để giữ được chín cái mạng, không thể không cứu sống người thanh niên này.
Thân hình người thanh niên càng ngày càng hồng, dường như muốn bốc cháy, cả người cũng lộ ra hỏa quang.
- Khục, khục…
Tiếng ho khan lần nữa vang lên, dường như có vài phần khí tức, nụ cười trên mặt cô gái càng thêm rực rỡ.
- Lên!
Bàn tay ông lão rung lên, nhất thời, tám mươi một cây châm đều rời khỏi thân thể người thanh niên. Ông lão dùng ngọn lửa đốt qua lần nữa rồi bỏ vào trong hộp gỗ của mình, sau đó mới cất đi.
- Ông, sao hắn vẫn còn chưa tỉnh lại?
Cô bé nhìn ông lão hỏi, chín châm đã giữ được mạng, tám mươi mốt châm thì người thanh niên này phải tỉnh lại rồi mới đúng.
- Ông không muốn làm hắn tỉnh lại.
Ông lão nói một tiếng, sau đó liền ôm người thanh niên vác lên lưc rồi nhìn cô gái nói:
- Tiểu Nhã, con cũng gánh sọt thuốc lên rồi chúng ta về, thương thế của hắn không đơn giản đâu.
- Dạ!
Cô bé gật đầu, dù không quá hiểu ý tứ của ông lão, nhưng nếu ông đã đáp ứng cứu thì nhất định sẽ cứu sống người thanh niên này, về điểm này thì nó không hoài nghi.
Tuyệt Thế Vũ Thần
Đánh giá:
Truyện Tuyệt Thế Vũ Thần
Story
Chương 569: Lão Nhân Và Cô Gái
10.0/10 từ 24 lượt.