Tuyệt Thế Vũ Thần
Chương 537: Chợ Giao Dịch
149@-- Hiệu quả Quỳnh Tương Ngọc Dịch quả thật là không tồi.
Lam Kiều nhìn thấy khóe miệng tươi cười của Lâm Phong thì cô ta cũng có chút cao hứng, Lâm Phong đột phá, nói như thế nào thì cũng có một phần công lao của cô ở trong đó.
- Uống một lần chín bình Quỳnh Tương Ngọc Dịch, quả thật rất ghê gớm.
Lâm Phong gật gật đầu, nếu mà không có Quỳnh Tương Ngọc Dịch này, hắn muốn đến được cảnh giới bây giờ chỉ sợ phải cần một thời gian nữa mà cái mà hắn hiện tại thiếu nhất không thể nghi ngờ, dó chính là thời gian.
- Chỗ này cũng đang còn chín bình Quỳnh Tương Ngọc Dịch, đáng tiếc là một lần sử dụng nhiều quá thì hiệu quả cũng không tốt, chứ nếu không thì để cho huynh uống toàn bộ đi.
Lam Kiều vừa cười vừa nói, Quỳnh Tương Ngọc Dịch này là đan dược được chưng cất, mỗi lần dùng thì hiệu quả cũng đã kém đi vài phần, nhất là giống như Lâm Phong bây giờ đã uống tới chín bình rồi, những lần sau mà dùng lại hiệu quả tất sẽ giảm ghê gớm.
Nếu lại tiếp tục cho Lâm Phong dùng thì đó là một hình thức tận diệt mọi vật.
- Không cần cho ta, chính cô cũng cần đột phá cảnh giới tu vi, đơn giản nhất là cô hãy uống chín bình Quỳnh Tương Ngọc Dịch này, nếu như là hiện tại cô muốn uống ta có thể bảo hộ cho cô.
Lâm Phong lắc đầu, hắn cũng vốn không phải là người có lòng tham không đáy, có thể có được đến chín bình Quỳnh Tương Ngọc Dịch hỗ trợ đột phá tu vi đối với hắn mà nói xem như đã là niềm vui ngoài ý muốn rồi, hắn tự nhiên sẽ không thể ham muốn nhiều hơn.
- Không cần, trước tiên ta hãy cất đi, sau này có cơ hội sẽ lại sử dụng.
Lam Kiểu lắc lắc đầu nói:
- Đúng rồi, chẳng phải là ngươi nói người muốn ta dẫn người đi một nơi đấy ư, ngươi muốn đi đâu bây giờ ta có thể dẫn ngươi đi.
- Đưa ta đi đến chợ giao dịch.
Lâm Phong đáp lại nói.
- Mộng Tinh các của ta nắm trong tay chợ giao dịch lớn nhất thành Thiên Long này, ta sẽ dẫn ngươi đi.
Lam Kiều gật gật đầu.
Lập tức hai người lại cùng nhau rời khỏi hành cung đi tới hướng chợ giao dịch.
Chợ giao dịch đó là nơi giao dịch lớn nhất trong thành Thiên Long, trong đó có nhiều phương thức giao dịch, cũng có tự nhiên giao dịch cũng có các giao dịch bán đấu giá.
Thời điểm Lâm Phong đi tới nơi này, hắn đã phát hiện ra chợ giao dịch lớn nhất thành Thiên Long này thực sự không phải giống như chợ giao dịch trong tưởng tượng của hắn mà đây là một khu vực thật lớn phảng phất giống như là một khu phố xá sầm uất, tiếng người ồn ào khắp nơi đó đều là những người đang tìm kiếm giao dịch.
Trên một dãy phố toàn bộ tràn đầy người, hoặc là trên đường phố bầy đặt ra muôn màu những vật dụng cần giao dịch, hoặc là chính mình có hẳn một quầy hàng cố định.
- Tại chợ giao dịch này làm sao có thể tìm được điểm bán những đồ vật quý báu.
Lâm Phong nhìn về phía trước, một miếng đất lớn có hàng quán và sạp hàng cất tiếng hỏi Lam Kiều.
- Phải xem vận khí, nếu ngươi muốn lựa chọn tự do giao dịch có thể đi dạo ở trong này, cũng không thể nói những vật giao dịch bày đặt ở vỉa hè đều rách nát không có giá trị, đôi khi nói không chừng còn có thể gặp được một số bảo vật cực kỳ quý báu, hoặc ngươi cũng có thể tìm tới nơi ngươi cần một vật gì đó, loại tình huống này gọi là kiểm bảo.
Lam Kiều cất tiếng nói với Lâm Phong, Lâm Phong gật gật đầu. Tại loại chợ giao dịch như thế này để tìm được một đồ vật gì đó đúng là phải dựa vào vận khí nữa.
- Đương nhiên nếu ngươi muốn có nhiều khả năng hơn ngươi nên đến nơi bán đấu giá, nếu ngươi gặp được thứ bảo vật ngươi cần ngươi có thể ra tay.
Lam Kiều lại bổ sung thêm, kiểu bán đấu giá này Lâm Phong đương nhiên cũng rất rõ, tuy nhiên chỗ không tốt của bán đấu giá chính là, nếu là gặp được một đồ vật tốt sẽ có thật nhiều người tranh đoạt, khi đó sẽ là một cuộc so đấu của cải. Giá đấu giá có thể sẽ vô cùng cao, thường thường vượt xa hơn nhiều so với giá trị của vật được đấu giá. Đương nhiên đây còn phải xem nhu cầu của cá nhân, nếu ngươi chính thức cần đồ vật đó thì giá cả có cao tới đâu đi nữa ngươi cũng sẽ không quan tâm
- Đi, đi xem chút.
Lâm Phong hạ giọng nói rồi đi về hướng đường phố đang có âm thanh giao dịch ồn ào. Lam Kiều cùng Lâm Phong đi phía trước, nhưng đúng lúc này lại có một bóng người lóe ra hiện ra ngay tại trước mặt Lâm Phong.
Lâm Phong quan sát đối phương, đó là một nữ tử trung niên, nữ tử này cũng đồng thời quan sát Lâm Phong lập tức ánh mắt vòng lại đã rơi vào trên người Lam Kiều đang đứng phía sau Lâm Phong.
Nữ tử này cất tiếng nói giọng lạnh băng băng, khiến cho ánh mắt Lam Kiều cứng đờ. Cô nàng run run rẩy rẩy từ phía sau Lâm Phong đi ra nhìn người nữ trung niên đó lên tiếng:
- Sư tôn.
- Sư tôn?
Ánh mắt Lâm Phong ngưng tụ, nữ tử này là sư tôn của Lam Kiều.
- Theo ta đi về.
Người phụ nữ trung niên này quát lớn sau đó liền xoay người bước chân rời đi.
Lam Kiều đứng ở đó không nhúc nhích, đã thấy bước chân nữ trung niên kia dừng lại, quay đầu lại nói:
- Ngươi không nghe lời của ta sao?
- Sư tôn, đệ tử không dám.
Lam Kiều cúi đầu lập tức nhìn Lâm Phong nói:
- Sau này ta sẽ tìm ngươi.
Dứt lời cô liền bước chân đi theo phụ nữ trung niên kia, thân ảnh lóe lên nhập vào trong giữa đám người, chỉ một lát sau liền hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của Lâm Phong.
Lâm Phong nhìn bóng dáng đã biến mất kia có vài phần buồn bực hắn mới tới thành Thiên Long của đế quốc Long Sơn này, đối với nơi này có thể nói là vô cùng lạ lẫm chưa quen thuộc, vừa lúc Lam Kiều có thể dẫn hắn đi làm quen một chút không nghĩ tới là Lam Kiều lại bị sư tôn bắt phải về nhanh như vậy, lần này xem ra là hắn vẫn phải dựa vào chính mình mà đi tìm hiểu.
Lâm Phong bước đi hướng vào nơi giao dịch ở ngã tư đường, chậm rãi, thong thả, ánh mắt của hắn quan sát xung quanh, nếu là nhìn thấy một vật có hứng thú hắn lại dừng lại xem một lát.
Nguyên nhân thứ hai là, vì Lâm Phong cần một phương thuốc đó là phương thuốc luyện chế Lạc Thần đan.
Phương thuốc Lạc Thần đan này cực kỳ quý báu, Lâm Phong ở nước Tuyết Nguyệt căn bản không có cơ hội kiếm được phương thuốc này, chỉ có điều từ trong trí nhớ mà hắn biết được, luyện chế Lạc Thần đan chủ yếu chính là Cửu dương cây cỏ, hiện tại hắn đi vào đế quốc Long Sơn cũng đã thu thập thuốc và các dược liệu cần thiết rồi, nếu mà không tìm được nha đầu Vân Hi kia vĩnh viễn đừng nói đến chuyện tỉnh lại, sẽ vẫn vĩnh viễn bị đóng băng cho đến khi dần dần bị mọi người quên lãng.
Vì là muốn tìm được phương thuốc nên những quyển sách được bán ở quầy hàng Lâm Phong đặc biệt lưu ý, có lẽ sẽ có phong cách cổ xưa ở bên trong mà thấy được dấu vết của phương pháp luyện chế Lạc Thần đan, tuy rằng loại khả năng này có vẻ gần như không có.
Nhưng ít ra cũng hơi có hy vọng, mặc dù không kiếm được Lạc Thần đan nhưng cũng có thể kiếm được những thứ tốt khác.
- Đó là…?
Đúng lúc này bước chân của Lâm Phong dừng ở một quấy hàng gần nhất trước mặt.
Người bán hàng của quầy hàng này là một lão già gầy yếu trông giống như một con khỉ, tuy nhiên cặp mắt thì lại không ngừng chuyển động, người này có vẻ như vô cùng khôn khéo.
- Đây có phải ngọc trí nhớ không?
Lâm Phong chỉ vào một miếng ngọc trên mặt đất hỏi người bán hàng, miếng ngọc này vô cùng mỏng, nó có nhiều điểm giống như ngọc trí nhớ mà hắn đã thấy qua, nhưng lại có vẻ như là mỏng quá, có thể chỉ là một miếng ngọc mà thôi.
- Ánh mắt của thiếu gia thật tinh tường, miếng ngọc này đúng là ngọc trí nhớ, bên trong nó chứa các đoạn tin tức ngắn, không biết thiếu gia có hứng thứ hay không?
- Trong trí nhớ chứa đựng cái gì?
Lâm Phong hỏi, nếu là ngọc có tồn trữ những đoạn trí nhớ ngắn thì cũng vô dụng đối với hắn, hắn cần để làm gì.
- Đó là một bộ bí pháp có thể ẩn nấp tu vi, nó khiến cho tu vi của ngươi thoạt nhìn thì có thể phải thấp đi một hai cảnh giới.
Lão già gầy yếu chậm rãi nói, ánh mắt Lâm Phong ngưng lại, bí pháp nhưng lại có thể ẩn nấp tu vi.
- Bán như thế nào?
Lâm Phong hỏi.
- Năm viên nguyên thạch thượng phẩm.
Lão già gầy yếu đáp lại Lâm Phong khiến cho ánh mắt Lâm Phong ngưng tụ:
- Một miếng ngọc này trị giá năm viên nguyên thạch thượng phẩm?
- Giá trị của viên ngọc không phải là xem đối với bản thân viên ngọc mà phải xem những thứ mà nó ghi lại bên trong đó, trong viên ngọc này nó ghi lại một bí pháp, bán với giá năm viên nguyên thạch thượng phẩm là không đắt chút nào.
Lão già gầy yếu đáp lại, vậy là nhất định là phải có năm viên nguyên thạch thượng phẩm lão mới bán cho.
Lâm Phong trầm mặc một lát, ẩn nấp tu vi nói có tác dụng cũng đúng mà nói không có tác dụng cũng đúng, tuy nhiên đối với thuật che dấu hơi thở Lâm Phong vẫn có chút hứng thú.
- Làm thế nào để biết là ông nói thật, trong phiến ngọc này chắc chắn là có bí pháp che dấu trí nhớ hay không, nếu là giả dối thì làm thế nào?
Lâm Phong lại hỏi.
- Ngươi có thể xem trước một chút xem là thật hay giả, nếu ngươi phát hiện đúng là thật thì ngươi không thể không mua.
Lão già gầy yếu cười nói.
- Năm viên nguyên thạch thượng phầm thì ngoài miếng ngọc này ra thêm một bộ Thiên Nhãn thuật nữa có được không?
Lâm Phong lại nói, đến đế quốc Long Sơn này mới biết người khác đều có Thiên Nhãn thuật nhưng hắn lại không có, như vậy rất thiệt thòi, đối phương biêt được tu vi của mình nhưng mình lại không biết được tu vi của đối phương.
Sở dĩ Lâm Phong có hứng thú đối với bí pháp che dấu khí tức, đó chính là hắn nghĩ đến thời điểm này, thời điếm chiến đấu có thể xuất kỳ bất ý.
Tuyệt Thế Vũ Thần
Lam Kiều nhìn thấy khóe miệng tươi cười của Lâm Phong thì cô ta cũng có chút cao hứng, Lâm Phong đột phá, nói như thế nào thì cũng có một phần công lao của cô ở trong đó.
- Uống một lần chín bình Quỳnh Tương Ngọc Dịch, quả thật rất ghê gớm.
Lâm Phong gật gật đầu, nếu mà không có Quỳnh Tương Ngọc Dịch này, hắn muốn đến được cảnh giới bây giờ chỉ sợ phải cần một thời gian nữa mà cái mà hắn hiện tại thiếu nhất không thể nghi ngờ, dó chính là thời gian.
- Chỗ này cũng đang còn chín bình Quỳnh Tương Ngọc Dịch, đáng tiếc là một lần sử dụng nhiều quá thì hiệu quả cũng không tốt, chứ nếu không thì để cho huynh uống toàn bộ đi.
Lam Kiều vừa cười vừa nói, Quỳnh Tương Ngọc Dịch này là đan dược được chưng cất, mỗi lần dùng thì hiệu quả cũng đã kém đi vài phần, nhất là giống như Lâm Phong bây giờ đã uống tới chín bình rồi, những lần sau mà dùng lại hiệu quả tất sẽ giảm ghê gớm.
Nếu lại tiếp tục cho Lâm Phong dùng thì đó là một hình thức tận diệt mọi vật.
- Không cần cho ta, chính cô cũng cần đột phá cảnh giới tu vi, đơn giản nhất là cô hãy uống chín bình Quỳnh Tương Ngọc Dịch này, nếu như là hiện tại cô muốn uống ta có thể bảo hộ cho cô.
Lâm Phong lắc đầu, hắn cũng vốn không phải là người có lòng tham không đáy, có thể có được đến chín bình Quỳnh Tương Ngọc Dịch hỗ trợ đột phá tu vi đối với hắn mà nói xem như đã là niềm vui ngoài ý muốn rồi, hắn tự nhiên sẽ không thể ham muốn nhiều hơn.
- Không cần, trước tiên ta hãy cất đi, sau này có cơ hội sẽ lại sử dụng.
Lam Kiểu lắc lắc đầu nói:
- Đúng rồi, chẳng phải là ngươi nói người muốn ta dẫn người đi một nơi đấy ư, ngươi muốn đi đâu bây giờ ta có thể dẫn ngươi đi.
- Đưa ta đi đến chợ giao dịch.
Lâm Phong đáp lại nói.
- Mộng Tinh các của ta nắm trong tay chợ giao dịch lớn nhất thành Thiên Long này, ta sẽ dẫn ngươi đi.
Lam Kiều gật gật đầu.
Lập tức hai người lại cùng nhau rời khỏi hành cung đi tới hướng chợ giao dịch.
Chợ giao dịch đó là nơi giao dịch lớn nhất trong thành Thiên Long, trong đó có nhiều phương thức giao dịch, cũng có tự nhiên giao dịch cũng có các giao dịch bán đấu giá.
Thời điểm Lâm Phong đi tới nơi này, hắn đã phát hiện ra chợ giao dịch lớn nhất thành Thiên Long này thực sự không phải giống như chợ giao dịch trong tưởng tượng của hắn mà đây là một khu vực thật lớn phảng phất giống như là một khu phố xá sầm uất, tiếng người ồn ào khắp nơi đó đều là những người đang tìm kiếm giao dịch.
Trên một dãy phố toàn bộ tràn đầy người, hoặc là trên đường phố bầy đặt ra muôn màu những vật dụng cần giao dịch, hoặc là chính mình có hẳn một quầy hàng cố định.
- Tại chợ giao dịch này làm sao có thể tìm được điểm bán những đồ vật quý báu.
Lâm Phong nhìn về phía trước, một miếng đất lớn có hàng quán và sạp hàng cất tiếng hỏi Lam Kiều.
- Phải xem vận khí, nếu ngươi muốn lựa chọn tự do giao dịch có thể đi dạo ở trong này, cũng không thể nói những vật giao dịch bày đặt ở vỉa hè đều rách nát không có giá trị, đôi khi nói không chừng còn có thể gặp được một số bảo vật cực kỳ quý báu, hoặc ngươi cũng có thể tìm tới nơi ngươi cần một vật gì đó, loại tình huống này gọi là kiểm bảo.
Lam Kiều cất tiếng nói với Lâm Phong, Lâm Phong gật gật đầu. Tại loại chợ giao dịch như thế này để tìm được một đồ vật gì đó đúng là phải dựa vào vận khí nữa.
- Đương nhiên nếu ngươi muốn có nhiều khả năng hơn ngươi nên đến nơi bán đấu giá, nếu ngươi gặp được thứ bảo vật ngươi cần ngươi có thể ra tay.
Lam Kiều lại bổ sung thêm, kiểu bán đấu giá này Lâm Phong đương nhiên cũng rất rõ, tuy nhiên chỗ không tốt của bán đấu giá chính là, nếu là gặp được một đồ vật tốt sẽ có thật nhiều người tranh đoạt, khi đó sẽ là một cuộc so đấu của cải. Giá đấu giá có thể sẽ vô cùng cao, thường thường vượt xa hơn nhiều so với giá trị của vật được đấu giá. Đương nhiên đây còn phải xem nhu cầu của cá nhân, nếu ngươi chính thức cần đồ vật đó thì giá cả có cao tới đâu đi nữa ngươi cũng sẽ không quan tâm
- Đi, đi xem chút.
Lâm Phong hạ giọng nói rồi đi về hướng đường phố đang có âm thanh giao dịch ồn ào. Lam Kiều cùng Lâm Phong đi phía trước, nhưng đúng lúc này lại có một bóng người lóe ra hiện ra ngay tại trước mặt Lâm Phong.
Lâm Phong quan sát đối phương, đó là một nữ tử trung niên, nữ tử này cũng đồng thời quan sát Lâm Phong lập tức ánh mắt vòng lại đã rơi vào trên người Lam Kiều đang đứng phía sau Lâm Phong.
Nữ tử này cất tiếng nói giọng lạnh băng băng, khiến cho ánh mắt Lam Kiều cứng đờ. Cô nàng run run rẩy rẩy từ phía sau Lâm Phong đi ra nhìn người nữ trung niên đó lên tiếng:
- Sư tôn.
- Sư tôn?
Ánh mắt Lâm Phong ngưng tụ, nữ tử này là sư tôn của Lam Kiều.
- Theo ta đi về.
Người phụ nữ trung niên này quát lớn sau đó liền xoay người bước chân rời đi.
Lam Kiều đứng ở đó không nhúc nhích, đã thấy bước chân nữ trung niên kia dừng lại, quay đầu lại nói:
- Ngươi không nghe lời của ta sao?
- Sư tôn, đệ tử không dám.
Lam Kiều cúi đầu lập tức nhìn Lâm Phong nói:
- Sau này ta sẽ tìm ngươi.
Dứt lời cô liền bước chân đi theo phụ nữ trung niên kia, thân ảnh lóe lên nhập vào trong giữa đám người, chỉ một lát sau liền hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của Lâm Phong.
Lâm Phong nhìn bóng dáng đã biến mất kia có vài phần buồn bực hắn mới tới thành Thiên Long của đế quốc Long Sơn này, đối với nơi này có thể nói là vô cùng lạ lẫm chưa quen thuộc, vừa lúc Lam Kiều có thể dẫn hắn đi làm quen một chút không nghĩ tới là Lam Kiều lại bị sư tôn bắt phải về nhanh như vậy, lần này xem ra là hắn vẫn phải dựa vào chính mình mà đi tìm hiểu.
Lâm Phong bước đi hướng vào nơi giao dịch ở ngã tư đường, chậm rãi, thong thả, ánh mắt của hắn quan sát xung quanh, nếu là nhìn thấy một vật có hứng thú hắn lại dừng lại xem một lát.
Nguyên nhân thứ hai là, vì Lâm Phong cần một phương thuốc đó là phương thuốc luyện chế Lạc Thần đan.
Phương thuốc Lạc Thần đan này cực kỳ quý báu, Lâm Phong ở nước Tuyết Nguyệt căn bản không có cơ hội kiếm được phương thuốc này, chỉ có điều từ trong trí nhớ mà hắn biết được, luyện chế Lạc Thần đan chủ yếu chính là Cửu dương cây cỏ, hiện tại hắn đi vào đế quốc Long Sơn cũng đã thu thập thuốc và các dược liệu cần thiết rồi, nếu mà không tìm được nha đầu Vân Hi kia vĩnh viễn đừng nói đến chuyện tỉnh lại, sẽ vẫn vĩnh viễn bị đóng băng cho đến khi dần dần bị mọi người quên lãng.
Vì là muốn tìm được phương thuốc nên những quyển sách được bán ở quầy hàng Lâm Phong đặc biệt lưu ý, có lẽ sẽ có phong cách cổ xưa ở bên trong mà thấy được dấu vết của phương pháp luyện chế Lạc Thần đan, tuy rằng loại khả năng này có vẻ gần như không có.
Nhưng ít ra cũng hơi có hy vọng, mặc dù không kiếm được Lạc Thần đan nhưng cũng có thể kiếm được những thứ tốt khác.
- Đó là…?
Đúng lúc này bước chân của Lâm Phong dừng ở một quấy hàng gần nhất trước mặt.
Người bán hàng của quầy hàng này là một lão già gầy yếu trông giống như một con khỉ, tuy nhiên cặp mắt thì lại không ngừng chuyển động, người này có vẻ như vô cùng khôn khéo.
- Đây có phải ngọc trí nhớ không?
Lâm Phong chỉ vào một miếng ngọc trên mặt đất hỏi người bán hàng, miếng ngọc này vô cùng mỏng, nó có nhiều điểm giống như ngọc trí nhớ mà hắn đã thấy qua, nhưng lại có vẻ như là mỏng quá, có thể chỉ là một miếng ngọc mà thôi.
- Ánh mắt của thiếu gia thật tinh tường, miếng ngọc này đúng là ngọc trí nhớ, bên trong nó chứa các đoạn tin tức ngắn, không biết thiếu gia có hứng thứ hay không?
- Trong trí nhớ chứa đựng cái gì?
Lâm Phong hỏi, nếu là ngọc có tồn trữ những đoạn trí nhớ ngắn thì cũng vô dụng đối với hắn, hắn cần để làm gì.
- Đó là một bộ bí pháp có thể ẩn nấp tu vi, nó khiến cho tu vi của ngươi thoạt nhìn thì có thể phải thấp đi một hai cảnh giới.
Lão già gầy yếu chậm rãi nói, ánh mắt Lâm Phong ngưng lại, bí pháp nhưng lại có thể ẩn nấp tu vi.
- Bán như thế nào?
Lâm Phong hỏi.
- Năm viên nguyên thạch thượng phẩm.
Lão già gầy yếu đáp lại Lâm Phong khiến cho ánh mắt Lâm Phong ngưng tụ:
- Một miếng ngọc này trị giá năm viên nguyên thạch thượng phẩm?
- Giá trị của viên ngọc không phải là xem đối với bản thân viên ngọc mà phải xem những thứ mà nó ghi lại bên trong đó, trong viên ngọc này nó ghi lại một bí pháp, bán với giá năm viên nguyên thạch thượng phẩm là không đắt chút nào.
Lão già gầy yếu đáp lại, vậy là nhất định là phải có năm viên nguyên thạch thượng phẩm lão mới bán cho.
Lâm Phong trầm mặc một lát, ẩn nấp tu vi nói có tác dụng cũng đúng mà nói không có tác dụng cũng đúng, tuy nhiên đối với thuật che dấu hơi thở Lâm Phong vẫn có chút hứng thú.
- Làm thế nào để biết là ông nói thật, trong phiến ngọc này chắc chắn là có bí pháp che dấu trí nhớ hay không, nếu là giả dối thì làm thế nào?
Lâm Phong lại hỏi.
- Ngươi có thể xem trước một chút xem là thật hay giả, nếu ngươi phát hiện đúng là thật thì ngươi không thể không mua.
Lão già gầy yếu cười nói.
- Năm viên nguyên thạch thượng phầm thì ngoài miếng ngọc này ra thêm một bộ Thiên Nhãn thuật nữa có được không?
Lâm Phong lại nói, đến đế quốc Long Sơn này mới biết người khác đều có Thiên Nhãn thuật nhưng hắn lại không có, như vậy rất thiệt thòi, đối phương biêt được tu vi của mình nhưng mình lại không biết được tu vi của đối phương.
Sở dĩ Lâm Phong có hứng thú đối với bí pháp che dấu khí tức, đó chính là hắn nghĩ đến thời điểm này, thời điếm chiến đấu có thể xuất kỳ bất ý.
Tuyệt Thế Vũ Thần
Đánh giá:
Truyện Tuyệt Thế Vũ Thần
Story
Chương 537: Chợ Giao Dịch
10.0/10 từ 24 lượt.